Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 24

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

“A?” Kiều Tây Tây ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tuyệt, cái ánh mắt của hắn như đang nhìn thấu nội tâm của cô vậy nên làm cho cô không có cách nào mà nối dối nữa
“Đúng hay là không?” Hách Liên Tuyệt dồn ép tra hỏi
“Đúng” Kiều Tây Tây cắn răng thừa nhận
Mộ Thanh, thật xin lỗi cậu, trở về rồi cậu muốn giết muốn chém thế nào tuỳ cậu …
“Vậy ba đứa nhỏ đó là ai?” Hách Liên Tuyệt tiến về phía trước kích động hỏi, Kiều Tây Tây sợ hãi lui về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất ” Không, tôi không biết… Năm năm tôi không có gặp cô ấy, đến khi cô ấy trở về thì đã mang Tiểu TRạch theo rồi”
Con ngươi hẹp dài nheo lại, Hách Liên Tuyệt dừng lại hai tay gắt gao nắm khởi, trong đầu hiện lên cảnh nnăm năm trước..
“Là thật” Kiều Tây Tây trộm nhìn, gật gật đầu nói
Đảo mắt qua Kiều Tây Tây một cái, Hách Liên Tuyệt mở cửa chạy ra ngoài
Kiều Tây Tây đứng trong văn phòng nhìn bóng dáng của hắn, cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ nhgĩ cô lấy điện thoại gọi cho TRình Mộ Thanh
Vô luận gọi thế nào, bao nhiêu lần thì cũng chỉ có một câu ” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Nhìn bóng dáng Hách Liên Tuyệt, cái lời nói vừa rồi Kiều Tây Tây cố ý như vậy vì cô đương nhiên biết ba của Tiểu Trạch là Hách Liên Tuyệt, chính là hắn hết thảy phát hiện không phải sao?
Cũng tương tương là ám chỉ cho hắn … Nếu như Trình Mộ Thanh có thể hạnh phúc, thì cô cũng thật sự cao hứng!
************
Hách Liên Tuyệt chạy xe thẳng đến nhà Trình Mộ Thanh nhưng chính là tới cửa lại do dự!
Nhìn phòng trên lầu, hiện tại quan trọng nhất chính là xác định cái đứa nhỏ kia rốt cuộc có phải của hắn hay không, nghĩ đến đây, lấy điện thoại gọi cho Ngôn Dục
“Ngôn Dục, là tôi….”
Mười phút sau, Ngôn Dục mang Tiểu trạch đến nhà ăn
“Tốt lắm, tôi mang thằng bé đến, hai người tán gẫu với nhau đi, lát nữa xong tôi sẽ quay lại đón thằng bé” Nói xong, Ngôn Dục ngồi xổm thân nhìn Tiểu Trạch ” Tiểu Trạch….”
“Yên tâm, cháu không sau, cháu và thúc thúc này quen biết nga” Tiểu trạch cười nói
Ngôn dục có chút kinh ngạc, nhìn Tiểu Trạch …
“Tuyệt” quay đầu lại, Hách Liên Tuyệt cũng không rời tầm mắt khỏi Tiểu Trạch, có một số việc hắn cần phải tự mình phát hiện ra!
Lúc sau, Tiểu Trạch nở nụ cười nhìn Hách Liên Tuyệt ” Thúc Thúc, tìm cháu có việc gì sao?”
Thật ra, trong lòng tiểu TRạch rất cao hứng, không nghĩ ba đến tìm mình nhanh như thế, may mắn đã chuẩn bị nên không phải thất lễ
Hách Liên Tuyệt nhìn Tiểu Trạch, thằng bé lớn lên cực kỳ giống Trình Mộ Thanh, ngay cả nụ cười cũng giống
Kỳ thật nhìn đến Trình Mộ Thanh và Tiểu Trạch hắn nên sớm biết rồi chứ? Hai người trùng hợp xuất hiện, lại giống nhau như vậy!!
Nếu đứa nhỏ này thật sự là của hắn như trong lời nói…
“Thúc thúc, làm sao vậy?” Tiểu Trạch phất phất tay trước mặt Hách Liên Tuyệt
Hách Liên Tuyệt lấy lại tin thần, nhìn nhìn thằng bé nhưng nghe Tiểu Trạch gọi mình là thúc thúc trong lòng có điểm không thoải mái!
“Tiểu Trạch, cháu còn nhớ rõ chú sao?” Hách Liên Tuyệt cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn bình thường, thân mật một chút
“Đương nhiên a ” Tiểu Trạch gật gật đầu cười, nụ cười này Hách Liên Tuyệt xem đó là nụ cười hồn nhiên nhất thế giới này..
“Tiểu Trạch, chú có thể cháu điều này không?” Hách Liên Tuyệt hỏi
Tiểu Trạch gật đầu ” Được, chú hỏi đi” Nói xong liền cầm ly nước uống
“Mẹ cháu là Kiều Tây Tây sao?”
“Không nha, mẹ Tây Tây chỉ là mẹ nuôi thôi” Tiểu Trạch thành thật nói, thằng bé hôm nay đã chuẩn bị hết mọi thứ
“Vậy, mẹ cháu tên là gì?” Tuy rằng đã biết nhưng Hách Liên Tuyệt vẫn muốn chính miệng Tiểu Trạch nói ra
Vừa nói đến Trình Mộ Thanh, Tiểu TRạch có chút H**g phấn ” Cháu nói cho chú nghe nha, mẹ cháu chính là nhà thiết kế từ Milan trở về, mẹ rất tài giỏi nên ở Milan nhận được nhiều giải thưởng, nếu chú mua đại một quyển tạp chí đều có thể thấy tên mẹ cháu a, mẹ cháu chính là Trình Mộ Thanh”
Trình Mộ Thanh!
Nghe được từ chính miệng Tiểu Trạch, Hách Liên Tuyệt thiếu chút nữa không thể ngăn chặn sự xúc động trong lòng mình
“Vậy ba của cháu đâu?” Hách Liên Tuyệt tiếp tục hỏi
Nhắc tới điều này, Tiểu Trạch giả vờ ra dáng vẻ khổ sở, thuỳ mâu ” Mẹ cháu nói, ba cháu bên ngoài có phụ nữ khác, không cần mẹ con cháu nữa”
Phụ nữ?
Nghe cái này, Hách Liên Tuyệt không khỏi run rẩy một chút, đây chính là cách Trình Mộ Thanh giáo dục con sao?
“Vậy cháu biết tên ba của cháu là gì không?” Hách Liên Tuyệt cẩn thận hỏi, đây chính là đáp án sẽ làm cho hắn thoát khỏi sự rối rắm
Tiểu Trạch lắc đầu
“Từ lúc cháu nhận biết được thì cũng chỉ có cháu và mẹ thôi! Mẹ một mình phải chăm sóc Tiểu Trạch, một bên thì kiếm tiền để lo cho cuộc sống và học tập.. thật rất vất vả” Tiểu Trạch nhỏ giọng nói, biểu tình càng ngày càng khổ ” Cho nên Tiểu Trạch rất muốn có ba a, như vậy thì mẹ sẽ không cần vất vả”
Nhìn thấy Tiểu Trạch như vậy, khó có thể tưởng tượng, một người phụ nữ một mình mang theo con ra nước ngoài sống, Hách Liên Tuyệt thực sự hận hắn không thể gánh hết tất cả cho hai mẹ con..
“Tiểu trạch, cháu có muốn biết ba mình là ai không?”
Tiểu Trạch nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu, thật ra rất đơn giản, Hách Liên Tuyệt mang Tiểu Trạch đi xét nghiệm DNA là liền biết thằng bé có phải con hắn không, nhưng tựa hồ hắn không muốn làm thế!
Ban đêm, một chiếc RollsRoyce đứng dưới lầu, một thân ảnh tựa vào trên xe, tay cầm thuốc hút, bộ dạng nhìn hết sức buồn tẻ
Lúc sau, TRình Mộ Thanh vừa lúc trở về, mới vừa xuống xe nhìn thấy hắn, không nói truyện, định trực tiếp sẽ đi qua
“Chờ một chút”
Trình Mộ Thanh giật mình, dừng cước bộ đưa lưng về phía hắn không quay đầu lại ” Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn nói chuyện với em” Hách Liên Tuyệt âm thanh có chút vô lực cộng với áp lực
Trình Mộ Thanh lạnh lùng, khoé miệng cong lên, xoay người liếc hắn ” Chúng ta còn gì để nói sao?”
Hách Liên Tuyệt đem thuốc quăng xuống đất, lấy chân đạp lên, bước qua, một thân ảnh cao 1m8 bao phủ dáng dóc gầy gộc của cô ” Có”
“Thật có lỗi, tôi không biết chúng ta còn có gì để nói” Lưu lại một câu, Trình Mộ Thanh xoay người định bước đi
“Đứa nhỏ!”
Hách Liên Tuyệt nói một tiếng, làm cho TRình Mộ Thanh dừng lại, khôg khỏi giật mình, cả người như bị sét đánh ngang qua
“Tiểu Trạch” Hách Liên Tuyệt nhìn bóng dáng của cô, nói ra hai chữ
Trình Mộ Thanh đứng ở nơi đó, đưa lưng về Hách Liên Tuyệt, sắc mặt trở nên khó coi ” Tôi không biết anh đang nói gì” Vừa định đi thì hắn lại bước đến trước mặt ” Trình Mộ Thanh, em đang trốn tránh cái gì? Hay là muốn nói thằng bé chính là con trai của tôi?” Hách Liên Tuyệt hô to hỏi
Trình Mộ Thanh một phen đẩy hắn ” Tôi thật không biết anh đang nói gì?”
“Tôi đã gặp q
ua thằng bé” Hách Liên Tuyệt cầm cánh tay của Mộ Thanh hô ” Nói cho tôi biết, thằng bé có phải là con trai của tôi không?” Âm thanh của Hách Liên Tuyệt mang theo một cỗ vô lực
Lúc này, Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, một đôi con ngươi thoát ra sự tàn nhẫn ” Không phải”
Hách Liên Tuyệt nhìn cô ” EM nói cái gì?”
“Tôi nói không phải” Trình Mộ Thanh kiên định ” Tôi không biết anh như thế nào lại quen biết Tiểu trạch nhưng anh đừng có tự đa tình, thằng bé với anh không có nửa điểm quan hệ” Cô gằng từng chữ, đem tất cả quan hệ đó xé nát ra thành từng mảnh
“Phải không? Như vậy năm năm trước…….”
“Không cần nhắc lại 5 năm trước nữa được không? Năm năm trước tôi quen cũng không phải chỉ là một người” trình mộ thanh bỗng nhiên đánh gảy lời nói của hắn
Nhìn cô ……Con ngươi Hách Liên Tuyệt thật sâu chăm chú..
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, đối diện con ngươi đó, không chút sợ hãi cũng không để lộ một chút dấu vết nói dối nào..
Cô không phải không thừa nhận mà là không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận!
Một khi thừa nhận, thì quan hệ của bọn họ sẽ thay đổi, Tiểu Trạch cũng có thể bị hắn cưới đi, cô không thể mạo hiểm như vậy!
“Tôi là sau khi đến Milan mới mang thai, cho nên thằng bé không phải con anh, mong anh từ nay về sau đừng đến quấy rầy mẹ con tôi nữa” Nói xong, Trình Mộ Thanh bước đi không hề quay đầu lại..
Lúc sau, Tiểu TRạch trên lầu đi xuống ” Mẹ, mẹ về rồi..”
Nhìn thấy Tiểu Trạch, Trình Mộ Thanh không nói hai lời trực tiếp kéo thằng bé lên lầu, Hách Liên Tuyệt đứng phía sau nhìn đến bộ dạng hai mẹ con, Tiểu Trạch thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc