Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 22

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Trong nhà Trình Mộ Thanh, Ngôn Dục ngồi trên sofa, TRình Mộ Thanh trong tay cầm thuốc đi đến trước mặt hắn sau đó giúp hắn bôi lên
“Anh thật là không cần đi bệnh viện?” Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ giúp tôi thoa thuốc là được … à thuận tiện thổi cho tôi nữa nếu khôg sẽ đau nha..” Ngôn Dục nháy mắt, lúc sau cũng không quên phát ra mị lực..
Trình Mộ Thanh không để ý, cầm cồn để vào vết thương..
“A–Muốn Gi*t người sao” Đột nhiên Ngôn Dục hét to lên, băng bó cánh tay của chính mình, đau đến mặt mày nhăn nhó, nhe răng nhếch miệng …
“Tôi làm sao muốn mưu sát? Rõ ràng tôi đang loại bỏ độc ra khỏi vết thương cho anh” Trình Mộ Thanh trong sạch vô tội nói
“Rõ ràng là cô cố ý” Ngôn Dục chu môi, oán giận nhìn cô
“Đúng” Trình Mộ Thanh hào phóng thừa nhận ” Cho nên tốt nhất an phận một chút” Nói xong, cô cầm thuốc bôi bôi lên vết thương
Theo bản năng, Ngôn Dục muốn rút tay về
“Đừng nhúc nhích” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng quát, âm thanh có chứa sự uy nghiêm như đối với phạm nhân vậy
Quả thực, Ngôn Dục nhìn cô một cái không tái động đậy nữa, vẫn là nâng một đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào cô..
Là rất được, mặc dù tính tình có chút đáng ghét nhưng tóm lại cũng không làm cho người ta chán ghét..
Dùng sức băng bó vết thương, Trình Mộ Thanh đứng dậy” Tôi chỉ xử lý đơn giản thôi, kêu anh đi bệnh viện thì chính là anh không đi nha, đến khi có việc gì đừng trách thôi”
“Yên tâm tôi ổn, chẵng qua là hai ngày rồi không ngủ, trước làm cho tôi đi ngủ một lúc” Nói xong, Ngôn Dục đứng dậy tìm tìm nơi ngủ
“Này, anh không đi a?” Trình Mộ Thanh xem xét, hỏi hắn
“Ừ đúng vậy, tôi cũng không có nơi nào để đi! Thôi không nói nữa, muốn đi ngủ một cái để duy trì sắc đẹp nha, đúng rồi tôi ngủ ở đâu?” Ngôn Dục cũng không xem mình là người ngoài
“Không phải, anh như thế nào lại không đi?” Trình Mộ Thanh hỏi
“Nếu như không nói tôi tự tìm! Được, cái phòng này đi” Ngôn Dục hướng đến phòng của Trình Mộ Thanh
“này, đó là phòng của tôi” Trình Mộ Thanh đối với người đàn ông này không khách khí đã muốn tỏ vẻ phản đối
Quay đầu lại, Ngôn Dục vung tóc dài, đôi mắt quyến rũ hướng đến cô ” Muốn hay không cùng nhau ngủ?”
Trình Mộ Thanh không khỏi rùng mình, nói xong Ngôn Dục hướng đến phòng, Trình Mộ Thanh lúc này phản ánh lại chạy nhanh theo..
Chính là ૮ɦếƭ tiệt, Ngôn Dục đang đùa nghịch đồ trang điểm của cô nha..
“Này, anh làm gì vậy?”
“Ai nha, cô thật có nhiều đồ trang điểm a, nhưng cái này không có bằng Lamer, thôi quên đi, thi*p, đắp mặt nạ ẩm một chút là được” Nói xong, hắn lấy ra một cái mặt nạ chuẩn bị đắp rồi đi ngủ
Trình Mộ Thanh thật không thể bình tĩnh, đi ra một phen nắm quần áo của hắn quát lớn ” Này, anh rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân?”
Ngôn Dục nửa tỉnh nửa mê nhìn nhìn cô, lộ ra cái vai trắng nõn, sau đó cười quyến rũ ” Vậy cô cần nam nhân hay nữ nhân”
A…A…A!
Trình Mộ Thanh trực tiếp kéo hắn ra ngoài, đến phòng khác, trực tiếp đẩy hắn ” Anh, ngủ ở đây ”
“Buổi tối tốt nhất an phận một chút, đừng có đi ra mà doạ người” Nói xong, cô trực tiếp rời đi
TRình Mộ Thanh vừa ra ngoài, Ngôn Dục lúc này đã không còn nghe tiếng động bên ngoài nữa mới xuất tiểu dụng cụ trên người ra
“Tuyệt, nữ nhân này một chút cũng không đáng yêu” Há mồm, Ngôn Dục liền oán giận nói
“Này đối với cậu mà nói là trừng phạt nên tốt nhất an phận cho tôi” Hách Liên Tuyệt nói
“Thiết, chỉ biết tổn hại tôi” Ngôn Dục nói
“Nhỡ kỹ mục đích của mình lần này, cũng nhớ rõ đừng làm cho cô ấy biết là tôi phái cậu đi” Hách Liên Tuyệt phân phó
“Được rồi, được rồi….Tôi đã biết”
“Ừ, tôi còn có việc, cúp trước đây”
“Chờ một chút”
“Còn có chuyện gì?”
“Tuyệt, cô gái này có phải thích phái nữ không? Không đúng a, cho dù là thích phái nữ cũng không trốn nỗi mỹ mạo của tôi a..”
“…………”
Ngôn Dục lúc sau đang ngủ, nhận được điện thoại của Hách Liên TUyệt trực tiếp gọi từ Mĩ về
, cũng chưa tròn giấc nên cúp điện thoại liền ngủ tiếp…
Mà quan hệ của NGôn Dục và Hách Liên Tuyệt không chỉ một câu, hai câu là giải thích rõ ràng được, tóm lại Hách Liên Tuyệt giao Trình Mộ Thanh cho hắn, nói vậy cũng có thể hiểu được ý nghĩa như thế nào rồi..
Ngủ một giấc, thẳng đến 8g..
Trình Mộ Thanh còn đang ngủ, Ngôn Dục tiến vào, trực tiếp lôi Mộ Thanh bước đi
“Này này này …… đang làm gì vậy? Muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Mua chút đồ vật này nọ..”
“Mua cái gì a…..”
“Đi sẽ biết”
Bên trong khu trung tâm mua sắm, tất cả mọi người nhìn đến một nam nhân mà đẹp hơn so với nữ nhân ba phần, ai cũng quay đầu nhìn lại, bất quá bên cạnh hắn dắt theo một người phụ nữ nên có điểm chướng mắt
Mặc chiếc áo sơ mi chữ T, hạ thân còn mặt cái váy ngắn, tóc dài tuỳ ý bàn khởi trên mặt còn đeo cái mắt kính thoạt nhìn như vừa tỉnh ngủ..Không ít người hướng đến Trình Mộ Thanh hâm mộ lẫn ghen tị
Làm ơn, Trình Mộ Thanh một chút cũng không muốn cùng một chỗ với người đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ thế này đâu, trên đường đi cô cố gắng cách xa hắn hoặc nếu không liền che mặt lại
Ngôn Dục mới không đâu, hắn ước gì người ta thưởng thức sự đẹp đẽ của hắn, quỳ dưới chân hắn mà cầu xin..
“Này, rốt cuộc muốn mua gì a?” Trình Mộ Thanh hữu khí vô lực hỏi …
“Tới rồi” Nói xong, Ngôn Dục bước đến một gian hàng ” Cho tôi một RéVive Intensité Volumizing Serum”
“Được”
Trình Mộ Thanh đột nhiên mở to mắt, đi qua trước mặt hắn ” Này, cái đó giá phải là 600$ nha”
“Tôi biết”
“Biết sao còn mua”
“Bình thường tôi vẫn dùng loại này a” Ngôn Dục vô tội nói
Trình Mộ Thanh hiện tại đã hiểu rõ vì sao hắn nói đồ trang điểm của cô là thấp kém rồi, vì thế một cái khu trung tâm mua sắm lớn như thế này, cũng không biết Ngôn Dục có cái cẩu mũi như thế nào mà hắn chạy tùm lum nhưng mọi thứ hắn mua đều là đồ tốt nhất _Quần áo, Áo Ngủ, Giày, ngay cả dép lê hắn cũng mua loạt tốt nhất..
Cũng biết mua nhiều đồ như vậy cô có thể khẳng định chính là, hắn không phải người bình thường, hẵn sẽ phải rất có tiền, rốt cuộc lai lịch của hắn là như thế nào?
Một chiếc xe Ferrari màu hồng, cùng bộ mặt của Ngôn Dục thật sự hợp, giống như hoa và bươm bướm vậy..
Như vậy càng làm cho TRình Mộ Thanh tò mò ” Này, rốt cuộc anh là ai? Đang làm gì? Vì cái gì lại ở lì trong nhà tôi không chịu đi?”
Ngôn Dục xoay người … nhìn nhìn cô, hé ra một nụ cười còn đẹp hơn với nữ nhân ba phần, chớp chớp cặp mắt anh đào ” Như thế nào? Có phải phát hiện ra tôt tốt lắm? Muốn dự định ôm ấp tôi? Tôi tuỳ lúc nào cũng hoan nghênh a…”
Trình Mộ Thanh thầm nghĩ cô đã gặp phải một người tinh thần không bình thường..
Nhìn thấy cô nhíu mày, Ngôn Dục mới khôi phục lại đứng đắn một chút ” Cô yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn chuyện của cô, thời cơ đến tôi tự nhiên sẽ rời đi”
Trình Mộ Thanh liếc hắn một cái ” Thi*p, ai sợ anh tổn thương a?” Nói xong, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ
Ngôn Dục nhìn Trình Mộ Thanh, khoé miệng không khỏi gợi lên
“Dừng xe” Bỗng nhiên Trình Mộ Thanh hô lớn
“Két–” một tiếng, xe lập tức dừng lại, Ngôn Dục xoay người, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần khó hiểu ” Để làm chi?”
Trình Mộ THanh tháo giây an toàn, đẩy cửa ra “Ở đây đợi tôi một chút” Nói xong liền chạy vào KFC
Ngôn Dục nhíu mày, vốn không định xuống xe nhưng chính là thấy cô đang ngắc ngoắc hắn nên bất đắt dĩ đành xuống
Ngôn Dục vừa đi vào, người bán hàng thiếu chút nữa đứng hình vì hắn..
“Kêu tôi vào đây làm gì?” Ngôn Dục hỏi, tuy rằng gương mặt có chút giống nữ nhưng vóc dáng của hắn so với Trình Mộ Thanh vẫn cao hơn một cái đầu
“Lấy tiền ra, tôi không có mang theo tiền” Trình Mộ Thanh vươn tay nói
Ngôn Dục run rẩy một chút, sau đó lấy tiền đưa cho cô, cô cũng không ngại lấy tiền rồi thanh toán, nhưng người tính tiền như là đang dạo chơi ngoài vũ trụ vậy
“Tiểu Thư, không cần nhìn nữa, hắn là nữ nha, lấy tiền đi” Trình Mộ Thanh đưa tiền nói
Ngôn Dục đứng một bên lại lần nữa run rẩy. Nghe được lời nói của Trình Mộ Thanh người nữ phụ vục hoàn hồn, một bên lấy tiền một bên ánh mắt tiếc hận nhìn Ngôn Dục
À, hắn thật chán ghét ánh mắt như vậy!!
Lúc Ngôn Dục vừa muốn làm sáng tỏ mình chính là con trai thì Trình Mộ Thanh liền ôm trụ hắn đi ra ngoài ” Đi thôi”
“Này, người phụ nữ này buông ra…” Ngôn Dục tỏ vẻ bất mãn, người phụ nữ này không có chút gì là giống phụ nữ cả, thật là thô lỗ!
Nhìn thấy cô ôm mấy bao đồ ăn, Ngôn dục liền tỏ vẻ ghét bỏ ” Này, tất cả thứ này là thực phẩm rác rưởi”
“Cũng không phải cho anh ăn” Trình Mộ Thanh trả lời
“Trong nhà chúng ta chỉ có hai người, không phải chúng ta ăn thì còn có ai a?” Ngôn Dục hỏi
“Con tôi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc