Tổng Tài Bá Đạo - Chương 03

Tác giả: Sơ Thần

Bím tóc của Uông Giai Vi còn chưa kịp vung đến, Hạ Thiên Cơ cũng đã gắt gao bắt lấy, không chút lo sợ mà đối diện với đôi mắt xinh đẹp đầy phẫn nộ của nó. “Hạ Thiên Cơ, tên hỗn đản nhà ngươi!” Uông Giai Vi dùng sức muốn rút lại bím tóc từ trên tay cậu. Nhưng nó càng dùng sức cậu càng đắc chí nắm lại. “Tuy tuổi còn nhỏ nhưng thực sự không thể ngờ được tâm địa ngươi lại ác độc như thế, đã đánh người còn xúi bậy những đứa trẻ khác làm theo ngươi.” Hạ Thiên Cơ nghĩ đến bản thân cậu tuy rằng không phải là đứa trẻ ngoan, thế nhưng cậu chưa bao giờ lại khi dễ em gái của mình, trái lại cậu càng yêu thương nhiều hơn. Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ không đi khi dễ người hầu trừ phi bọn họ phạm sai lầm hoặc đe dọa đến cậu. “Ngươi là kẻ nào? Chuyện của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta. Nhanh buông tay ra, tên hỗn đản nhà ngươi!” Uông Giai Vi the thé kêu lên. Chẳng qua Hạ Thiên Cơ chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Cậu như muốn nhìn thấu nội tâm nó. Đôi mắt sâu thẳm mang theo sự xâm lược của cậu làm chấn động sâu sắc đến trái tim nhỏ bé của Uông Giai Vi. “Nhất Nhất, bạn thế nào rồi?” Uông Giai Trừng cảm thấy thân thể của nó đang run lẩy bẩy, gắt gao mà ôm lấy nó, bất an hỏi nó. “Tôi không sao đâu, nhị tiểu thư!” Nó cố gắng mở mắt ra. Chính là tuyết bay đầy trời, tiểu thần tiên ở trước mắt bay qua bay lại nhiều thật nhiều, vì sao nó lại cảm thấy bọn họ tới để tìm nó chơi đùa? Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Hàn Nhất Nhất, Uông Giai Trừng càng thêm sợ hãi, nhịn không được mà lớn tiếng kêu lên: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, bạn đừng là mình sợ mà. Có phải có chỗ nào khó chịu không?” “Nhị tiểu thư, tôi, tôi muốn, tôi muốn ngủ. . .” Lời vừa nói xong, toàn thân Nhất Nhất liền ngã xuống. Uông Khánh Vũ đoạt lấy thân thể nhỏ bé của Hàn Nhất Nhất từ trên tay Uông Giai Trừng, nhẹ giọng ôn nhu mà gọi: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, em tỉnh, mau tỉnh!” “Anh ơi, Nhất Nhất có thể xảy ra việc gì không? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ mới được?” Uông Giai Trừng hoàn toàn không biết bản thân lúc này phải làm sao, đứng ngây ra đó cảm thấy mọi thứ dường như đã tê liệt. “Không sao đâu, anh đưa em ấy đi tìm bác sĩ. Chẳng qua là bị nhiễm lạnh mà thôi, không có việc gì đâu!” Hắn giống như đang an ủi chính mình, gắt gao ôm lấy thân thể Hàn Nhất Nhất dưới bầu trời đầy tuyết vội vàng chạy như bay. Theo sát phía sau chính là thân thể nhỏ nhắn của Uông Giai Trừng. Lúc này nó vô cùng quý trọng tình bạn này giữa hai người, mà Nhất Nhất cũng quý trọng nó như thế. “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cô bé đó không có việc gì. Bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lúc này đây, Hạ Thiên Cơ không nắm chặt cái bím tóc kia nữa mà hung hăng đem cái bím tóc quăng ra ngoài. Mà một khắc kia, cậu cũng không biết chính mình vì cái gì lại khẩn trương như vậy, cô bé gọi là Hàn Nhất Nhất kia làm cho cậu có cảm giác đã từng quen biết. Cậu xoay người hướng về phía Hàn Nhất Nhất, đuổi theo. “Hạ Thiên Cơ, ngươi hỗn đản, ngươi xấu xa, ngươi lừa đảo, ngươi quay lại cho ta.” Cậu đột nhiên buông tay ra, Uông Giai Vi trái lại cảm thấy mất mát. Loại cảm giác mất mát này khiến cho nó phẫn nộ. Cậu như thế nào lại có thể như vậy, cậu không thể bỏ lại nó mà đi tìm Hàn Nhất Nhất kia. Nó mới là xinh đẹp nhất. Nó chán ghét miệng Hạ Thiên Cơ nói nó không xinh đẹp bằng Hàn Nhất Nhất, nó thật sự rất chán ghét. “Hạ Thiên Cơ! Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi. Ta sẽ hận ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!” Bông tuyết còn rơi xuống mặt trên cái áo nhỏ đỏ thẫm của nó, còn có bím tóc xinh đẹp là dụng cụ đánh người hữu ích của nó. Thanh âm của nó giữa khoảng không mênh ௱ô**, không ai có thể nghe thấy được. Bóng lưng đã đi xa kia cũng không quay đầu liếc nhìn nó lấy một lần.
Ngọn đèn yếu ớt không thể chiếu sáng cả gian phòng, Hàn Nhất Nhất từ từ có ý thức, chậm rãi cảm thấy máu trong cơ thể đang lưu thông. “Ư!” Nó nhẹ nhàng phát ra âm thanh đánh thức người phụ nữ vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh. “Nhất Nhất, Nhất Nhất, con tỉnh rồi?” Nàng lo lắng quan tâm mà hỏi. Hàn Nhất Nhất cố gắng mở mắt ra, trước mắt hiện lên chính là người mẹ xinh đẹp, khuôn mặt nàng đầy vẻ lo lắng quan tâm, theo bản năng mỉm cười lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp. “Mẹ!” Nó nhỏ giọng kêu lên. “Nhất Nhất!” Hàn Phong dùng sức ôm lấy Hàn Nhất Nhất, “Hù ૮ɦếƭ mẹ, về sau đừng bao giờ đắc tội với Đại tiểu thư nữa. Mẹ không muốn con xảy ra việc gì, nếu con có chuyện gì thì con bảo mẹ phải sống thế nào đây!” Khi nói chuyện, Hàn Phong sớm đã không thể đè nén lệ rơi đầy mặt con gái. Nó chính là động lực để nàng tiếp tục sống trên đời này, nếu không có con gái nàng cũng sống không nổi. —————————— “Phanh! Một tiếng động thật lớn, cửa phòng bị ai đó một cước đá văng ra khiến hai mẹ con ở trong phòng hoảng sợ. Hàn Nhất Nhất nhìn thấy gã đàn ông đi vào liền gắt gao nắm lấy tay mẹ nó, miệng rất nhẹ rất nhẹ mà nói: “baba” “Đừng sợ Nhất Nhất!” Hàn Phong lại một lần nữa gắt gao ôm lấy thân thể của Nhất Nhất nhưng bản thân lại vô thức mà run rẩy. “Một mình mày cút lại đây cho tao!” Hàn Chí Viễn toàn thân mùi R*ợ*u còn chưa đến gần Hàn Phong, Hàn Phong đã bị ngạt thở đến chóng mặt. “Mẹ không cần qua đó, không cần qua đó đâu!” Hàn Nhất Nhất gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng. Tuy rằng nó còn chưa hiểu chuyện nhưng nó biết mẹ qua đó chắc chắn sẽ bị ba khi dễ. Mỗi lần, chỉ cần ba uống R*ợ*u khẳng định là đã thua tiền, thường lúc này mẹ chính là nơi để cho ba trút giận. “Nhất Nhất, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không có việc gì! Con chui vào trong chăn đi, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng không được bước ra, biết không?” Nàng một mặt nới lỏng vòng tay của Hàn Nhất Nhất, một mặt khuyên bảo. “Hàn Phong!” Thấy Hàn Chí Viễn ngay lập tức liền chạy đến bắt lấy nàng, nàng mạnh mẽ quyết tâm vung tay nhanh chóng chạy đến đón trước. “Chí Viễn, ông lại uống nhiều nữa rồi. Để tôi đi nấu canh giải R*ợ*u có được không?” Nàng bước đến kéo tay hắn, muốn kéo hắn ra ngoài nói. Như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không làm ảnh hướng đến con gái còn nhỏ tuổi. Hàn Chí Viễn hoàn toàn không cảm kích. Ngược lại, một tay nắm lấy tóc nàng sau đó dùng lực kéo căng xuống. Hàn Phong bị bắt phải ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt nàng từng một thời mê đắm này. Người đàn ông lương thiện năm đó hiện tại đã trở nên đến ngay cả súc sinh cũng không bằng. “Mày cho rằng mày là ai? Uông Vạn Thiên vui lòng là phúc của mày! Mày cư nhiên dám khiến ông ấy mất hứng, ý định cản trở đường tiền tài của tao có phải không?” Vừa nói tay hắn lại tăng thêm sức. “Chí Viễn, van xin ông không cần dùng sức như vậy. Ông làm tôi đau quá!” Trong nhất thời, đỉnh đầu Hàn Phong không chịu nổi lực lớn như thế, nhịn không được mở miệng cầu xin. “Đau! Đau! Mày có biết cái đau của mày làm cho tao tổn thất bao nhiêu tiền không? Chẳng lẽ không biết tao cũng đau à? Mày không để cho Uông Vạn Thiên cham vào mày, hôm nay ông mày liền *** mày!” Khuôm mặt Hàn Chí Viễn vặn vẹo méo mó, vẻ hung ác cũng hiện lên trên khuôn mặt. “Chí Viễn, tôi van ông, chúng ta trước tiên đi ra ngoài được không? Ra ngoài rồi ông muốn thế nào cũng được nhưng xin ông đừng làm trò trước mặt Nhất Nhất được không?” Trong mắt Hàn Phong đầy vẻ hèn mọn cầu xin. Hàn Chí Viễn vừa nghe thấy Hàn Phong nhắc đến cái tên Nhất Nhất, R*ợ*u trong người hắn tựa như đã tỉnh một nửa. Không nhắc hắn thật đã quên, Uông Vạn Thiên sở dĩ chơi không vui, người phá hoại lớn nhất chính là con ranh Hàn Nhất Nhất này. Nghĩ tới, hắn liền đem Hàn Phong đẩy ra.
Hàn Nhất Nhất thấy Hàn Chí Viễn mang theo vẻ mặt hung thần sát khí hướng nó đi đến , nó sợ tới mức gắt gao nắm chặt cái chăn trải trên người. Thân thể từng chút một lùi về phía góc tối bên trong giường. “Đừng đến đây, đừng đến đây!” Nó khiếp đảm nhỏ giọng nói. “Con ranh con, tao cho mày ăn, cho mày mặc, cư nhiên kết quả lại mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao. Hôm nay, những thứ tao cho mày ăn, mày mặc tao lấy lại hết! Vừa nói, một bàn tay to của hắn dùng sức túm lấy thân thể nhỏ nhắn của Nhất Nhất, không cần tốn nhiều sức nó liền bị lôi ra ngoài. Sau đó hung hăng quẳng một cái, thân thể của Hàn Nhất Nhất liền nặng nề ngã xuống mặt đất. “Ba, ba đừng như vậy mà, mẹ sẽ mệt ૮ɦếƭ mất. Chúng ta cũng không thể trở lại được như ba năm trước đây sao?” Trong đôi mắt đầy nước mắt của Nhất Nhất lóe lên hy vọng, bản tính thiện lương trong lòng ba toàn bộ chưa bị chôn vùi. “Khóc, khóc, khóc! Thảo nào Hàn Chí Viễn tao cứ thất bại chính là do cưới phải con mẹ sao chổi kia, sau đó còn có tiểu nghiệt chủng như mày!” Mắt Hàn Chí Viễn hằn lên tơ máu, hắn đem tất cả xui xẻo của bản thân quy kết đổ thừa cho mẹ con Hàn Phong. Năm đó, nếu bản thân không phải say mê bộ dạng xinh đẹp của Hàn Phong, hắn cũng sẽ không cưới người đàn bà mới vừa sinh một đứa bé. Cũng không có, vừa vào cửa đã bị người khác cho đội nón xanh (cắm sừng! ) này. Khẩu khí bị đè nén cho tới bây giờ đã bạo phát hoàn toàn. “Chí Viễn, ông có tức giận thì trút lên người tôi đi, đừng đối xử với con như vậy!” Cả người Hàn Phong che chắn trước mặt hắn giống như bộ dáng bảo vệ con khỏi diều hâu, hùng ưng vậy. Hàn Chí Viễn ngay cả nhìn cũng không liếc lấy một cái, nhấc chân lên không lưu tình mà dùng sức đá về phía người Hàn Phong. Hàn Phong kêu to đồng thời cũng không quên hô lên: “Nhất Nhất, chạy đi!” “Ba ba, ba đừng đánh mẹ, đều là lỗi của Nhất Nhất. Ba muốn phạt liền phạt Nhất Nhất đi, Nhất Nhất sẽ làm nhiều việc, sẽ kiếm tiền phụ giúp gia đình!” Hàn Nhất Nhất không nghĩ chạy đi mà lớn tiếng nói, hy vọng làm cảm động người cha gần như đã điên cuồng. Việc nói lớn tiếng làm cho cơ thể suy yếu của nó càng thêm suy nhược. “Các ngươi cũng không phải là người, các ngươi đều là sao chổi, đều là sao chổi. Lúc nói, Hàn Chí Viễn giống như người bị chó săn cắn điên. Sau đó, một cước đem Hàn Phong đá đến cạnh cửa. Cả người Hàn Nhất Nhất được bọc trong cái áo choàng của Uông Khánh Vũ khẽ lay động người, mở to hai mắt sợ hãi. Hàn Chí Viễn chặn ngang người nhấc lấy nó. “Mẹ mày! So với mẹ mày mày còn nhỏ tuổi hơn đã mặc quần áo đàn ông. Xem tao thu phục hai mẹ con mày như thế nào!” “Ba thả con ra, thả con ra!” Hàn Nhất Nhất giãy dụa thân thể, dùng sức mà huy động tay chân, hy vọng có thể thoát ra nhưng có vẻ bất lực. Hàn Phong bị một màn trước mắt dọa sợ, cố gắng chống đỡ cơ thể. Ngay cả quần áo bị đá văng ra nhưng mà cũng không kịp mặc vào. “Ông buông Nhất Nhất ra, buông con bé ra!”, dùng sức đẩy mạnh thân thể hắn. Thấy hắn không có phản ứng, nàng khẽ cắn môi, sau đó dùng sức cắn vào cánh tay của Hàn Chí Viễn. “Con đàn bà đê tiện này, nhả ra.” Hàn Phong không thèm nghe hắn nói gì. Nàng liều mạng, hôm nay ở đây không phải nàng ૮ɦếƭ thì là hắn ૮ɦếƭ! Hàn Chí Viễn chịu không nổi đau đớn nữa. Chất R*ợ*u K**h th**h tay hắn vung lên, thân thể Hàn Nhất Nhất bay ra ngoài, ***ng trúng trụ gỗ trong phòng. “Ầm!” Một tiếng động mạnh vang vọng trong không khí. Thân thể Nhất Nhất lại một lần nữa rơi trên mặt đất, máu tươi từ bên trái khuôn mặt do bị cành cây xé rách mà ồ ồ trào ra. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc