Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong - Chương 09

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Trên thế giới không có người nào mà Lý Áo không tìm ra được.
Rất nhanh anh ta đã nắm giữ hướng đi của Khải, làm cho anh ta cảm thấy thú vị chính là, Khải tại sao sẽ ở nơi đó đâu?
Hỏi người cuối cùng nhìn thấy Khải, là tại vùng phụ cận chỗ ở của Katy, chuyện này anh ta không có cho Lane biết, chỉ nói cho hắn, có vị trí của Khải rồi.
Sau đó liền dẫn theo một nhóm sát thủ đến vùng phụ cận chỗ ở của Katy mai phục, Lane tự nhiên cũng đi theo đến nơi.
Kỳ thật Lý Áo trong lòng nghĩ chính là, không biết Lane nhìn thấy cô ấy sẽ có biểu tình gì?
Ha, nhất định vô cùng đặc sắc, dù sao cô là ngòi nổ khiến cha con bọn họ cãi nhau.
Nhưng là anh ta nghĩ không tới hành động của Lane lại ngoài dự đoán của anh ta!
"Mình hiện tại muốn đi vào." Lane động tác vẫn như năm đó gọn gàng, leo lên ban công đánh vỡ cửa thủy tinh, mở cửa sau nhảy vào bên trong nhà, nhanh đến làm cho Lý Áo phản ứng không kịp.
"Này, người này động tác có thể hay không quá nhanh đi?" Anh ta chắc lưỡi hít hà, đang suy nghĩ muốn theo sau ngăn cản thì đúng lúc nhìn thấy Khải dắt tay một người phụ nữ, xa xa đang vui vẻ hướng căn nhà đi tới.
"Thảm!" Lý Áo âm thầm kêu rên, nghe xong Lane nói nguyên do hắn cùng với Khải tranh chấp sau, nhất thời chơi tâm nổi lên, cũng muốn xem một chút cái cô gái kêu Katy đó có thể chọc giận hắn đến mức nào, lại bỏ quên địa vị của Khải ở trong mắt hắn.
Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm! Sẽ bị Lane đang trong cơn thịnh nộ làm thành bọn ςướק mà chế phục, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn thế nào chịu nổi hắn thô lỗ đối đãi?
Lý Áo giao phó thủ hạ án binh bất động, còn chính mình thì mang theo hai người hướng chỗ ở của Katy nhanh chóng chạy tới, nhưng cũng thật tiếc, hắn còn là chậm một bước.
Katy dắt Khải, một đường ngâm nga bài hát về nhà, ở trên đường cô còn thay Khải mua quần áo đơn giản để tắm rửa, cũng nói tốt lắm buổi tối cùng nhau tắm rửa —— Khải mới 8 tuổi, Katy tuyệt không cảm thấy cái này thì có cái gì không tốt lắm.
Ở ánh chiều tà xuống tản bộ về nhà, bóng dáng hai người bị kéo được thật dài thật dài.
"Chờ cô a, lập tức xong." Cô đứng ở cửa nhà, vội vàng từ trên người móc ra cái chìa khóa, mở cửa ra."Vào đi." Cô bước vào trong nhà trước, cười hướng Khải vươn tay, lại không ngờ nhìn thấy trên mặt cậu xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ.
Không kịp hỏi kỹ cậu làm sao, liền bị một cỗ sức lực cường đại lôi cô vào trong nhà, tiếp liền cảm thấy được cổ tay một trận đau đớn, thân thể bị người ôm lấy, lại nặng nề ngã trên mặt đất, mặt cô hướng mặt đất, hai tay bị bắt chéo ở sau lưng, tiếp nghe một tiếng "Khậc", đó là thanh âm xương cốt đứt gãy, đau nhức từ cánh tay truyền đến, làm cho cô đau thấu trời.
Trực giác là có người xông vào cửa, cô với khuôn mặt tái nhợt đối với Khải rống to, "Chạy mau!"
Khải thét chói tai thất thanh, thân thể nho nhỏ nhào tới công kích bóng dáng cường tráng đang áp chế Katy."Dừng tay! Dừng tay!" Liền cắn cánh tay, ngăn cản hắn lại thương tổn Katy.
"Đáng ૮ɦếƭ!" Lane khẽ nguyền rủa một tiếng."Khải! Dừng tay!"
"Buông Katy ra!" Khải cố chấp không thấp hơn hắn, cậu cắn cánh tay Lane muốn hắn buông tay, không cho hắn thương tổn Katy nữa."Cha người mau buông tay! Không được thương tổn Katy!"
"Shit!" Lý Áo đến chậm, khẽ nguyền rủa đem Khải mất khống chế từ trên người hắn bắt xuống, bất kể cậu tay đấm chân đá, giao cho thủ hạ phía sau theo tới hiệp trợ.
"Lane, cậu mau dừng tay, tay của cô ấy bị cậu vặn gãy rồi."
"Muốn mình buông ra cái tên ςướק này, không bàn nữa!" Lane trên trán gân xanh nổi lên.
Katy đau đến sắc mặt tái nhợt, sắp ngất đi, ở trước khi cô mất đi ý thức, cô vẫn nắm chặt tia tỉnh táo cuối cùng, rống to, "Khải, nguy hiểm, chạy mau!"
Lý Áo thấy cô ngất đi, nóng lòng mà nói: "Lane. . . . . ."
"Giao cho cảnh sát." Hắn không nói lời gì, muốn cho cảnh sát tiếp quản tất cả.
Cứ như vậy, Katy bị vặn gãy cánh tay để cho cảnh sát mang về cục cảnh sát, mà Khải khóc nháo không nghỉ thì bị Lane mạnh mẽ mang về khách sạn.
"Này. . . . . . Lại tới nữa! Liền cơ hội giải thích cũng không cho người ta. Lane, cậu thảm rồi!" Lý Áo than vãn, lần này hắn chính là mắc phải lỗi lớn.
*************************
"Cút ra ngoài!" Khải ở trong phòng gào to rống lớn, ném loạn đồ vật."Cút cho tôi! Không cho phép đi vào!"
Vô luận là bất luận kẻ nào vào trong phòng cậu, cậu đều hầm hừ muốn đối phương đi ra ngoài, liền Andy cũng không thể may mắn thoát nạn, chớ nói chi là những bác sĩ cùng y tá kia phụng mệnh kiểm tra vết thương trên mặt cậu.
Không biết Khải ra sao khi đó bị thương, Lane nghĩ có lẽ là thời điểm mới vừa rồi hắn cùng với nữ ςướק ti tiện đó triền đấu không cẩn thận bị thương, nhưng mà hôm nay con trai cũng chịu đủ rồi, cho nên hắn không có trách cứ Khải, ngay cả con trai sử xuất tính tình con nít cũng không để trong lòng.
"Mấy ngày nữa lại không có chuyện gì rồi, không cần lo lắng nó." Hắn như vậy giao phó Andy."Andy, thỉnh tốn nhiều lòng chăm sóc Khải, đứa bé cáu kỉnh."
Khải lần này không phải cáu gắt đơn giản như vậy đi? Andy có nỗi khổ khó nói, nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng trả lời nói vâng.
Lý Áo đối với hắn hành động của hắn quả thực là sững sờ.
"Lane, cậu không hỏi rõ ràng chuyện là như thế nào xảy ra sao?" Mới vừa rồi thủ hạ của anh ta truyền đến tin tức, cô gái kia bây giờ đang ở lại trong phòng bệnh, mặc dù cánh tay phải bị gãy xương đã được điều trị, nhưng trước mắt vẫn hôn mê chưa tỉnh, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ lấy khẩu cung.
Kẻ khả nghi bắt cóc người thừa kế tập đoàn Ciel, vụ án này khiến cảnh sát hết sức quan tâm.
"Có cần thiết không?" Hắn hừ lạnh một tiếng."Buổi sáng ngày hôm trước quỷ kế của cô ta bị mình đoán được, cho nên hôm nay mới dụ dỗ Khải rời đi khách sạn tốt cùng mình đàm phán, cô ta là một chút ý định không thể gạt được mình đâu."
"Cái quỷ kế gì của cô ấy bị cậu đoán được?" Lý Áo tò mò hỏi.
"Cô ta nghĩ muốn leo lên giường của mình." Lane lửa giận lên cao mà nói.
"Không phải chứ! Nghe mình nói này... Lane, trên thế giới không phải tất cả phụ nữ đều nghĩ muốn leo lên giường của cậu đâu?" Lý Áo vì hắn tự luyến cảm thấy xấu hổ."Mình cảm thấy được cậu nên hướng Khải cùng cô gái kia nói xin lỗi, hơn nữa yêu cầu cảnh sát thả cô ấy ra, cô ấy không phải bọn ςướק, là Khải tự mình rời nhà trốn đi chạy đi nương nhờ cô ấy."
"Nói cho cùng tâm tư của cô ta vẫn bị mình đoán được." Lane hừ lạnh."Cô ta lấy lòng Khải tuyệt đối có mưu đồ khác."
"Cậu điên rồi." Lý Áo không chịu nổi hắn xuống kết luận.
"Mấy ngày nữa lại vô sự rồi, chớ để ý tính khí của Khải."
"Là như thế này sao?" Anh ta cũng không cho là Khải sẽ dễ dàng như vậy tha thứ Lane.
Hắn nhưng là ngay trước trước mặt Khải đem cánh tay của cô gái kia cứng rắn bẻ gãy, hơn nữa bất luận Khải cầu khẩn thế nào muốn hắn dừng tay đều không để ý tới.
Khải coi trọng cô gái kia như vậy. . . . . . Thảm, hắn lần này thật ૮ɦếƭ chắc rồi.
**********************************
Cảnh sát so khẩu cung của Khải cùng với Katy, không lâu liền đem Katy vô tội phóng thích trở về, hành động lần này khiến Lane thật lớn bất mãn, tự mình đánh điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát bày tỏ sự phẫn nộ của hắn.
Nhưng tất cả khẩu cung đều xác nhận Katy vô tội, bao gồm Khải hướng cảnh sát thừa nhận cậu nói dối lừa gạt Katy trước sau quá trình.
Song bất mãn của Lane đối với Katy khiến người có lòng tư lợi dụng, cấp trên của Katy, quản lý Nina trưởng bộ phận vệ sinh, trực tiếp đuổi việc Katy, không cho phép cô trở lại khách sạn làm việc.
Mà Khải còn lại là khi cậu cùng cha chiến tranh lạnh một tuần lễ sau mới phát hiện chuyện cô bị khai trừ.
Điều này làm cho cậu càng thêm tức giận, lấy cách thức vô cùng kịch liệt đối với cha tiến hành kháng nghị —— tuyệt thực.
Không chỉ cùng Lane chiến tranh lạnh, cậu còn lấy không ăn cơm, không uống nước để diễn tả cậu nghiêm trọng bất mãn.
"Tại sao không ăn cơm?" Liên tiếp hai ngày chưa có ăn, ngay cả nước cũng không có uống..., coi như là người lớn cũng chịu không nổi loại ђàภђ ђạ này, huống chi Khải mới 8 tuổi, chỉ là đứa trẻ.
Khải tuyệt thực ngày thứ nhất, Lane còn không cảm thấy có cái gì, nghĩ thầm con trai đói bụng tự nhiên sẽ ăn cái gì, không nghĩ tới Khải cố chấp như vậy, nói không ăn sẽ không ăn, liền cũng không nói lời nào.
Hắn không nhịn được cau mày, nhìn con trai đưa lưng về phía mình, lòng chua xót phát hiện Khải dường như gầy đi.
Khải nghe thanh âm của cha, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại bực tức quay đầu đi, không muốn nhìn lại hắn.
Cái nhìn kia cũng làm cho Lane thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của Khải cũng đã vót nhọn rồi, xem ra thật là không có tinh thần, duy nhất có tinh thần là đôi mắt màu xanh nhạt của con trai, mở to đối với hắn phẫn nộ.
Tại sao cha con bọn họ sẽ diễn biến thành loại cục diện này?
"Khải, nói chuyện." Hắn cường ngạnh quay bờ vai của con trai lại, muốn Khải mở miệng nói chuyện.
Khải vẫn cố chấp là không mở miệng, quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Hắn day day thái dương, bất đắc dĩ thở dài, "Tại sao con lại cố chấp như vậy chứ?"
Trầm mặc thật lâu, Khải mới nói ra một câu nói, "Like fa¬ther like son."
Ý là, cha nào con nấy.
Hắn lúc này mới bị thức tỉnh. Đúng vậy a, Khải cá tính quả thật giống như hắn, giống phải đến mười phần mười, cho nên con trai mới sẽ như vậy cố chấp.
"Cha chưa bao giờ từng thật tốt mà theo con ăn hết một bữa cơm, nghe hết lời mà con muốn nói, con muốn là không có nhiều, chỉ là muốn cha nhiều ở chung cùng con mà thôi, con vẫn luôn cố gắng đạt tới yêu cầu của cha, hi vọng cha bỏ thêm một chút tâm tư ở trên người con, coi như là một cái ôm cũng tốt, nhưng cha chưa bao giờ từng làm cho con cảm nhận được ấm áp.
Con là ngoan ngoãn nghe lời cha nói đi học, đọc sách, bởi vì con không thể khiến cho cha thất vọng, bởi vì con là người thừa kế tương lai, cho nên con không có bạn bè, không có vui vẻ. . . . . . Cha có biết hay không Katy đối với con nặng tình bao nhiêu? Cô ấy là người đầu tiên cho con tình người ấm áp, người bạn của con a. . . . . ." Vốn là tức giận chỉ trích, nhắc tới Katy sau tức thì biến thành khóc sụt sùi.
"Cô ấy mỗi ngày đều sẽ mang cho con kẹo đầy màu sắc rực rỡ, thời điểm đưa cho con còn có thể cười nói: ăn kẹo vào thì một ngày nói chuyện đều sẽ ngọt ngọt ngào ngào, sẽ có tâm tình tốt! Chỉ có cô ấy sẽ ở sáng sớm dịu dàng kêu con thức giấc theo con nói chào buổi sáng, ôm con, dạy con nói tiếng Trung, cùng con nói chuyện phiếm nói giỡn, chúng ta còn cùng đi công viên Trung ương chơi, con lần đầu tiên đến vườn bách thú, ngắm Sư tử biển, Gấu Bắc cực. . . . . ." Nói tới chỗ này, cậu là đã khóc không thành tiếng.
"Cô ấy mua ba con thú bông thật đáng yêu tặng cho con, Katy rõ ràng rất cần tiền để hoàn thành giấc mộng của cô ấy, nhưng lại đối với con như vậy tốt, còn đối với chính mình thì như vậy nghiêm khắc. Tại sao cha phải tổn thương cô ấy như thế chứ? Tại sao? Rõ ràng người nói dối là con a! Đều là con hại Katy, còn hại cô ấy mất công việc! Con lừa cô ấy, ô. . . . . . Katy sẽ không để ý tới con nữa, oa. . . . . ."
Khải từ nhỏ liền bị hắn huấn luyện phải khống chế tâm tình của mình, nhưng bây giờ chính con trai lại khóc đến khóc không thành tiếng, điều này làm cho lòng lãnh ngạnh của Lane không khỏi mềm hoá đi.
"Khải." Hắn vươn tay, muốn kéo con trai vào trong иgự¢ thật tốt an ủi, nhưng lại bị Khải đẩy ra, Lane không khỏi ngạc nhiên.
Tư vị bị cự tuyệt thật khó chịu, hơn nữa còn là bị con trai bảo bối của mình cự tuyệt, cảm giác này thật là đau triệt nội tâm, hắn như vậy luôn khát vọng ôm Khải, cho tới nay chính là loại tâm tình này?
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại này 8 năm nay từng chút từng chút, tại trong ấn tượng của hắn, quả thật chưa từng cùng Khải ôm, khi hắn vội vàng vì Khải chế tạo tương lai đồng thời, lại bỏ quên cậu lớn lên, ngay lập tức mà đem cậu giao cho thầy dạy kèm tại nhà dạy bảo, đem cậu vây ở trong cái phòng giam Ciel hoa lệ này.
"Khải. . . . . ." Muốn nói xin lỗi thế nhưng như bị xương mắc tại cổ họng, như thế nào cũng nói không ra lời.
"Tránh ra! Cha tránh ra! Ô. . . . . ." Cậu huy động tay nhỏ bé, không cần cha đến gần."Con chán ghét cha!"
Con trai vô cùng căm ghét đối cha nói ra "Con chán ghét cha" bốn chữ này, trong nháy mắt đem Lane đẩy vào 18 tầng địa ngục.
Hắn phải làm sao mới có thể vãn hồi Khải đây? Hắn lâm vào trong vấn đề khó khăn.
Cô nhất định là người xui xẻo nhất rồi !
Cử động khó khăn dùng tay trái cầm bình trà rót nước uống..., Katy nhịn đau cầm lấy cái cốc đi tới ghế sa lon phòng khách ngồi xuống, ngẫm nghĩ tương lai của mình.
Cô khi tỉnh lại là ở trong bệnh viện, tay phải bị đánh tới phải bó thạch cao, tay trái lành lặn thì bị còng tay còng ở trên giường bệnh, cô với vẻ mặt mờ mịt, cho đến một nữ cảnh sát mập mập người da đen hướng cô lấy khẩu cung thì cô mới biết thì ra mình là nghi phạm kẻ khả nghi bắt cóc Khải, tại chỗ sững sờ!
Điều này làm cô hiểu được, Khải đối cô nói dối, tức giận là nhất định, nhưng nghĩ đến một mình cậu chạy ra khách sạn đi tới nơi này tìm cô, nhất định là bị ủy khuất, nên cũng không tức giận.
Cũng may cảnh sát nhìn rõ mọi việc, để cho cô vô tội thả ra, cô ôm cánh tay phải bị thương, không ngừng nguyền rủa Lane hại cô biến thành như vậy.
Khi cô trở lại chỗ ở thì phát hiện trong hộp thư có một phong thư khách sạn gửi cho cô, vội vàng mở ra vừa nhìn, đó là một phong thư thông báo cho thôi việc.
"Ai, thảm, không có công việc phải làm sao đây?" Cô bắt đầu phiền não."Mình dùng tình huống bây giờ muốn tìm được công tác mới, căn bản là không thể nào." Cô cười khổ nhìn tay phải của mình.
Người nào sẽ đi mời một người tay bị thương không thể làm việc chứ?
Cũng may cô có chút tiền tiết kiệm, hai năm qua cuộc sống độc lập cũng làm cho cô có chút để dành, chỉ là ——
"Dùng số tiền này, mình lại phải sinh tồn thật lâu, mình có chí ít có ba tháng không thể làm việc, dựa vào tiền gửi ngân hàng sống qua còn không đến mức đói ૮ɦếƭ, nhưng tương lai ít nhất phải tốn hơn nửa năm mới có thể bù lại đoạn thời gian bỏ phí này của mình." Cô nhíu mày."Mình thật sự là gặp xui xẻo ૮ɦếƭ được á!"
Tiếng buồn bã thở dài, cô tâm phiền ý loạn, ghét cái loại cảm giác kế hoạch bị phá hư đó .
Đang lúc thời điểm cô phiền não về con đường tương lai, chuông cửa vang lên.
Cô không nghĩ nhiều như vậy trực tiếp mở cửa, trực giác là hàng xóm người Ireland ở tại sát vách để cho con gái tới giúp đỡ cô, mặc dù chỗ ở của cô không phải là cái khu cao cấp gì, nhưng các bạn hàng xóm đều rất thân thiện, biết cô bị thương cũng tự nguyện giúp cô sắp xếp chuyện vụn vặt trên sinh hoạt, cho nên cô liền không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở cửa.
Cũng vì vậy mới có thể bị người xuất hiện tại trước cửa nhà cô dọa cho giật mình!
Cũng không phải là mỗi ngày đều có trai đẹp sẽ đến cửa nhà cô nhấn chuông, hơn nữa còn là một người nhiều tiền lại anh tuấn đẹp trai, đáng tiếc cô không có nhìn trai đẹp mà tâm tình tốt lên được, bởi vì tất cả tâm tình tốt của cô chính là bị người đàn ông trước mắt này phá hư hầu như không còn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc