Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong - Chương 02

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Cậu rời đi phòng cha, đi vào thư phòng, tay nhỏ bé kéo ra rèm cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ cùng cảnh tượng phồn hoa của thành phố New York.
Cậu thật là muốn rời đi khách sạn đi ra bên ngoài đi một chuyến, cậu muốn làm một đứa trẻ bình thường, không muốn giống như bây giờ, luôn nhốt ở trong khách sạn chân không bước ra khỏi nhà.
Quét dọn phòng ngủ Tổng giám đốc sẽ không quá khổ cực, bởi vì Tổng giám đốc là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt rất sạch sẽ, chẳng qua là khi cô ghé vào dưới gầm giường quét dọn bụi bặm nhìn thấy một cái quần chữ T màu đỏ tươi thì thật sự rất khó nén kích động mà cười thật to, Katy cố làm trấn định đem *** ném vào trong túi rác.
Tổng giám đốc mặc dù có con trai nhưng lại chưa kết hôn, đàn ông bình thường cũng sẽ có nhu cầu sinh lý, cô hẳn không quá mức ngạc nhiên, từ mười tám tuổi tiến vào khách sạn Ciel làm việc, cô liền dọn dẹp qua đủ loại kiểu dáng phòng bị khách "Chà đạp", so với một cái quần chữ T nho nhỏ mà nói, thật sự là chuyện nhỏ.
Nhưng đối tượng là Tổng giám đốc —— ha ha, thật là một cái bát quái thực lớn, Katy tin tưởng nhất định có chó săn của tòa soạn báo nguyện ý tốn nhiều tiền mua điều thú vị mà cô mới vừa phát hiện này, nhưng mặc dù cô thiếu tiền, còn không đến mức kiếm loại tiền không có lương tâm đó.
Lane • Ciel chẳng qua là có chút tiền, cuộc sống riêng tư liền sẽ khiến cho người ta lấy ra xoi mói, này thật sự quá không công bằng.
Katy nghiêm túc quét dọn, rất nhanh liền đem phòng của Tổng giám đốc đại nhân quét sạch sẽ, cô không chỉ một lần đối với chiếc giường King Size xa hoa trong phòng, phủ ga trải giường lụa trắng lên giường lớn thèm thuồng không thôi, còn đối với này từ trên trần nhà buông xuống màn lụa màu trắng đặc biệt yêu thích, "Căn phòng Công chúa "trong mộng tưởng của cô chính là cái dạng này.
"Hừ, về sau mình cũng cần phải làm một cái phòng giống như vậy." Cô âm thầm thề, hiểu được mơ tưởng trong đầu mình cần dựa vào tiền bạc xây đắp lên.
Kế tiếp là phòng của tiểu thiếu gia Khải.
Khi Katy lần đầu nhìn thấy phòng của tiểu thiếu gia thì đột nhiên sinh ra ảo giác.
"Mình xác định Khải là tám tuổi, không phải mười tám tuổi a, tại sao nơi này tuyệt không giống như là phòng của đứa trẻ đây?" Cô cau mày, kéo máy hút bụi đi vào phòng của tiểu thiếu gia.
Bên trong gian phòng không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc ngay ngắn trật tự, có thể thấy được Khải là một đứa trẻ vô cùng tự hạn chế, nhưng này không giống như là một căn phòng của tiểu nam sinh tám tuổi nên có.
Theo Lane • Ciel đối với con trai coi trọng, không thể nào keo kiệt đến liền món đồ chơi cũng không mua cho cậu ấy chứ?
Nhưng là cô lại không nhìn thấy đến một cái giống dạng món đồ chơi ở bên trong gian phòng này, trừ cái bàn đọc sách cực lớn ra—— này thật sự không giống bàn đọc sách của đứa trẻ, phía trên bày một màn hình máy tính tinh thể lỏng 19 inch, còn có một dàn thiết bị máy vi tính siêu đầy đủ, nhưng là một đứa trẻ tám tuổi chơi máy vi tính?
Rất căng rồi !
Nhanh chóng quét dọn xong phòng của tiểu thiếu gia, Katy liên tục chiến đấu ở các chiến trường phòng họp, năng lực làm việc với hiệu suất cao của cô khiến Andy cực kỳ hài lòng, đợi cô loay hoay được không sai biệt lắm, kéo máy hút bụi quét dọn thảm lông dày tại phòng khách thì một người mặc bộ tây trang nhỏ, một cậu bé vô cùng đáng yêu rời đi thư phòng, đi tới phòng khách, đồng thời nhìn cô một cái.
"Cô là mới tới?" Kiêu ngạo nâng lên chiếc cằm nho nhỏ, không coi ai ra gì liếc cô một cái.
Katy sửng sốt một chút, thiếu chút nữa bật cười.
Cậu ấy bộ dáng tiểu đại nhân thật đáng yêu, cô thật thích trẻ con, mình đã từng muốn làm cô giáo, nhưng là ước mơ này ở cha mẹ sau khi qua đời liền thay đổi rồi.
Cô muốn trở nên nổi bật , cho nên chí nguyện của cô cũng từ cô giáo biến thành quản lí khách sạn.
Katy vội vàng đứng thẳng, rất cung kính cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, "Khải thiếu gia."
Khải gật đầu một cái, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm cô không rời.
"Không có ***."
Ah? Cô nghe được cái gì? Tên tiểu quỷ này lại còn nói cô không có bộ ***? !
Katy theo bản năng cúi đầu, xem xem bộ *** của mình —— làm sao?
Rõ ràng chính là đứa bé không hiểu chuyện, cô mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, cộng thêm có tạp dề, làm sao có thể nhìn ra được vóc người đẹp của cô không tốt? Cô rõ ràng liền cũng không tệ lắm, 34 C nha!
"Khuôn mặt tròn như quả trứng." Giọng nói bắt bẻ non nớt tiếp tục quở trách.
Ý nói chính là cô xấu xí nha, a! Cô không cảm thấy tức giận, chỉ là cảm thấy buồn cười.
Tiểu tử này tính phòng vệ thật là cao, đối với lần đầu tiên gặp mặt cô trực tiếp liền muốn ra oai phủ đầu, chắc là do người phụ trách quét dọn trước đây cho cậu ấy ấn tượng xấu.
"Chân ngắn." Cậu hừ nhẹ.
Katy xác định cậu đang kỳ thị thân thể của mình cao. Đúng là, ở các Quốc gia phương Tây chiều cao của cô đúng là rất lùn, nhưng cũng tới 165 centi mét, so với người Hoa bình thường cô coi là cao, là Khải quá bắt bẻ, huống chi —— một tên tiểu quỷ cao không tới 100 centi mét mà lại nói cô chân ngắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy buồn cười!
"Điều kiện kém như vậy, cha tôi sẽ không thích cô." Khải lãnh ngạo đưa ra kết luận.
"Vậy cậu có thích tôi hay không?" Cô không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc cậu.
Vấn đề của cô khiến Khải ngẩn người, đột nhiên sau đó nóng giận, "Ai muốn thích cô!" Nói xong phất tay áo rời đi, đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Nhìn hành động trẻ con đó của Khải, cô nhịn không được cười to, "Ha ha ha, thật đáng yêu, đây mới là đứa bé chứ."
"Khụ khụ." Andy ho khan một cái."Katy."
"Quản gia." Cô lập tức ngưng tiếng cười, kinh sợ cúi đầu xuống.
Thảm, mới vừa rồi cô trêu chọc tiểu thiếu gia có thể hay không khiến quản gia Andy tức giận a? Cô giống như chơi được hơi quá.
"Thư phòng có thể quét dọn rồi." Tròng mắt Andy mỉm cười, cố làm ra vẻ đối cô nói."Tiểu thiếu gia còn là một đứa trẻ, cậu ấy không có ác ý."
"Tôi hiểu biết rõ." Nghe ra quản gia Andy không có ý trách cứ mình, Katy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc lên máy hút bụi, cô chuyển hướng tới thư phòng, không ngờ Andy lại kêu cô.
"Katy, cô thích trẻ con?"
"Thích a." Cô với vẻ mặt tươi cười trả lời.
"Khải thiếu gia không giống đứa trẻ bình thường, cho nên thỉnh cô làm bạn với cậu ấy." Anh ta khó có được thỉnh cầu.
Ở bên cạnh Tổng giám đốc nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng đem phương thức Lane giáo dục đứa bé nhìn ở đáy mắt, anh ta là thuộc hạ, tự nhiên không thể có lời nói dư thừa, nhưng anh ta thường đau lòng cho đứa bé còn nhỏ tuổi, đối với tương lai còn lờ mờ tịt mít, liền mất đi sự vui vẻ của tuổi thơ, mất đi rất nhiều cơ hội vui vẻ.
Một người bạn, hy vọng có thể khiến Khải vui vẻ, giống nhau những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Katy rất có mị lực. Khải nói sai rồi, cô là cô gái người Hoa rất xinh đẹp, *** màu lúa mạch làm cho cô xem ra sức sống dư thừa, là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời.
"Không thành vấn đề." Cô lộ ra nụ cười thật to."Quản gia Andy, ngài có thể bảo đảm tôi như vậy sẽ không bị mất công việc chứ?"
"Tôi bảo đảm." Anh ta mỉm cười.
"Vì báo đáp ơn quản gia Andy chiếu cố, tôi bây giờ lập tức sẽ đi quét dọn thư phòng!" Katy chăm chỉ tiến vào thư phòng quét dọn.
Nhưng lúc cô đi vào thư phòng, Khải cũng đúng dịp từ trong phòng đi ra, sắc mặt cậu rất thúi một bộ quái dị mà đối với Andy nói: "Tôi, bài tập của tôi đặt ở trong thư phòng." Sau đó nhăn nhăn nhó nhó đi vào thư phòng.
Andy lộ ra có thâm ý khác cười, chắp tay sau lưng rời đi, đi làm chuyện của mình.
Trong thư phòng, có hơn vạn sách tàng thư, từ văn học đến tạp chí địa lý của các quốc gia đều có, dĩ nhiên còn bao gồm sách 《Quản Lý khách sạn》 mà Katy vô cùng yêu thích, cô thật muốn lấy xuống thật tốt đọc qua một phen, nhưng là không được! Những thứ này đều là thứ Tổng giám đốc đại nhân yêu thích cất giấu, cô không thể động vào.
Cô kéo máy hút bụi cố gắng đem thảm lông dày hút sạch sẽ, cố ý xem nhẹ những bộ sách trong thư phòng này khiến cho cô động lòng.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn qua, là tên tiểu quỷ Khải đại thiếu gia.
Vừa nhìn thấy Khải cố làm ra vẻ xinh xắn đáng yêu, lộ ra bộ dáng tiểu đại nhân đó, cô đã cảm thấy thật buồn cười.
Đứa bé nên phải có dáng vẻ của đứa bé chứ!
"Khải thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Không cần cô quan tâm!" Cậu hung hăng trừng cô, hừ lạnh một tiếng.
Nhất định lại là một người phụ nữ hám tiền nghĩ muốn leo lên giường lớn của cha, hừ!
Ôm lấy tập sách bài tập để lên trên bàn sách, Khải đứng ở trước tủ sách chọn sách, cũng không thèm để ý Katy, chuyên tâm chọn lựa bộ sách cậu nghĩ muốn xem.
Cuối cùng cậu chọn lựa 《 Hồng Lâu Mộng 》, một quyển sách tiếng Trung.
"Oa, cậu biết tiếng Trung hả? 《 Hồng Lâu Mộng 》 nha." Katy rất khó không đi chú ý hành động của cậu, cho đến cậu đưa đến cái thang, cầm quyển 《 Hồng Lâu Mộng 》 kia, cô mới nhịn không mà kêu lên.
"Cậu xem hiểu tiếng Trung à? Thật là lợi hại, chỉ là trong 《 Hồng Lâu Mộng 》hơn phân nửa là thể văn ngôn (tác phẩm văn cổ), cậu xem hiểu không? Tuổi còn nhỏ đã thích xem 《 Hồng Lâu Mộng 》, không tệ, không tệ!"
Khải sợ đến ngây người, mới vừa rồi cậu nghe thấy là tiếng Trung sao?
Cha yêu cầu cậu học được ngôn ngữ của các quốc gia, toàn thế giới nhiều ngôn ngữ như vậy, cậu học được tốt nhất chính là tiếng Trung cùng tiếng Anh, cha từng nói, có lẽ là bởi vì trên người cậu chảy có một phần tư là huyết thống người Hoa.
"Cô có thể nói tiếng Trung?" Ánh mắt Khải nhìn cô từ xem thường chuyển thành ngạc nhiên.
"Tôi là người Trung Quốc sinh ra ở Newyork, mẹ tôi trước khi tới Mĩ vẫn còn đang dạy tiếng Trung tại Đài Loan đấy." Cô nhanh chóng mà nói rõ, rõ ràng, tiêu chuẩn vô cùng.
Khải say sưa nghe cô nói ra miệng là tiếng Trung, lời nói thỉnh cầu cứ như vậy thốt ra.
"Cô có thể hay không dạy tôi tiếng Trung?" Dứt lời, lại lập tức hối hận.
Ghê tởm, cậu cho cô một cơ hội đến gần mình, cô nhất định sẽ giống như người làm nữ trước đó như vậy cố ý đưa tới sự chú ý của cha.
"Có thể a." Cô rộng rãi đồng ý, tay dò vào trong túi váy mò lại mò."Chỉ là cậu về sau cần phải theo tôi nói tiếng Trung mới được."
Cô hào phóng làm cho cậu ngẩn người, bởi vì cô không có nhân cơ hội yêu cầu cậu cái gì, chỉ là muốn cậu về sau phải nói tiếng Trung với cô.
"Tới, này cho cậu." Katy đi về phía cậu, kéo qua tay nhỏ bé của cậu, đem từ trong túi váy mò được viên kẹo chocolate nhét vào lòng bàn tay cậu."Mỗi ngày một viên kẹo, để cho cậu nói đều ngọt ngọt ngào ngào, tôi mỗi ngày đều có thói quen mang chocolate ở trên người, chỉ là so với cậu thường ăn chocolate được làm tinh xảo từ đầu bếp của khách sạn, mùi vị là kém một chút. . . . . ."
"Cám ơn." Không đợi cô nói xong, Khải kích động nói, nắm chặt lòng bàn tay, đem chocolate được bọc đủ mọi màu sắc chặt chẽ cầm.
Lòng tràn đầy cảm động là không thể phủ nhận, cậu thật thích loại cảm giác này, thật thích, thật thích cảm giác cô đem mình làm người bình thường, không phải cố ý lấy lòng, cũng không phải là ra oai phủ đầu, cô coi cậu như một người bình thường mà đối đãi.
Cô cười nói."Tên tôi là Katy."
"Cô có thể gọi cháu là Khải." Cậu còn là rất ngại ngùng mà trả lời.
"Cháu thích kẹo sao?" Cô cúi người xuống, cười hỏi.
Nhưng Khải mân chặt miệng không nói.
"Không thích nha? Tôi còn muốn mỗi ngày đều mang mấy cái tới cho cháu đấy, không muốn thì thôi vậy." Cô xoay người, tiếp tục hút thảm.
Nhưng là bên hông một cỗ lôi kéo ngăn trở động tác của cô, cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của Khải, tay nho nhỏ kéo ở y phục của cô, gương mặt muốn nói lại thôi.
Bộ dáng đáng yêu vậy làm cho cô nhịn không được, bỏ xuống công việc trong tay, không để ý trên người dơ bẩn, lập tức ôm lấy cậu.
"Khải, làm sao cháu đáng yêu như vậy?"
Đột nhiên xuất hiện cái ôm khiến Khải ngẩn ra, liền cha đều chưa từng ôm cậu như thế.
Cậu không có đẩy Katy ra, bởi vì mùi hương thơm trên người cô, mềm mại , a. . . . . . Đó là hương vị chocolate, thật tốt nghe thấy, thật là ấm áp, cậu thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc