Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 58

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

“Bánh bao đậu.......” Kỳ Dạ cắt lời cô, cần cổ tay cô, Ng'n t nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên bàn tay mảnh khảnh. Có lẽ Đậu Đậu nói đúng, tìm hiểu quá khứ chỉ khơi gợi lại nổi đau. “Cô không lừa bọn tôi, đối với tôi cô là Bánh bao đậu đơn thuần đáng yêu. Chuyện gì đã qua cũng qua rồi, về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Nếu anh trai biết sẽ rất khó vượt qua.”
Bọn họ không ai nói với Thạch Thương Ly chuyện kia, không vì cái gì cả chỉ muốn bảo vệ Đậu Đậu. Nhưng hôm nay bởi vì cậu hiếu kỳ nên mới hỏi cô khiến cô không vui!
Kỳ Dạ im lặng rời khỏi phòng. Sau khi đóng cửa thì thở dài một dài. Không biết cũng có cái hay, có lẽ anh ấy cũng không muốn cậu biết.
Loan Đậu Đậu nghe thấy tiếng đóng cửa thì ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp cùng mâu thuẫn, trầm mặc một lúc sau đó vừa cười vừa thu dọn quần áo, khôi phục tình trạng ban đầu. Lại quay về là Loan Đậu Đậu vui vẻ ngây thơ.
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng quay lại công ty, Thạch Thương Ly bởi vì tiểu thối dính chặt hắn không thể tách rời ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ cùng Thạch Lãng đi làm. Trong lòng phát ghen, thời gian dài như vậy Loan Đậu Đậu vẫn chưa hết giận! Trước là vì ở cử nên không thể ***ng vào, bây giờ hắn là người có vợ không thể ra ngoài lăng nhăng!
Vợ hắn không phải Loan Đậu Đậu sao! Những người phụ nữ khác chỉ là mây mờ!
Mỗi lần hắn nghĩ muốn làm gì Loan Đậu Đậu đều nghiêm trang nói: “Anh nghe qua một bài hát chưa?”
Thạch Thương Ly: “Bài hát gì?”
Loan Đậu Đậu cất giọng vịt đực hát lên: “Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, còn tôi đáng thương ngày ngày chờ anh đến tối! Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, cô ấy làm anh say mê, anh không xứng, anh không thật lòng, không còn là anh của tôi ngày nào, anh không xứng để tôi rơi lệ, tan nát cõi lòng vì anh, không có anh tôi vẫn cười…….”
Thạch Thương Ly toát mồ hôi chảy ra khỏi phòng.......
Mỗi lần Loan Đậu Đậu đều làm như vậy, cuối cùng kết thúc bằng một tràng cười!
Nghĩ lại lúc trước Thạch Thương Ly bắt nạt cô, bây giờ đổi lại rồi, cô trở thành chủ nhân ngôi nhà, còn không trị được một con ruồi thối sao! Hừ!
Thạch Thương Ly ở nhà chăm con, Kỳ Dạ ôm canh đi thăm Thẩm Nghịch, trước khi đi có gọi điện bảo anh ta ở nhà nghỉ ngơi.
Mật mã nhà Thẩm Nghịch đã được thay bằng số khác, cậu ấn mật mã đi vào nhà, vừa đi vào liền giật mình. Dưới chân một đống chén tan tành, bừa bãi, tất cả đều là ly, bát, đĩa, gốm sứ đều bị đập bể.......
Trong đó còn có một bộ cậu cùng Đậu Đậu đi siêu thị chọn, một bộ giá hai nghìn tệ, cậu thích nhất giờ phút này cũng thành đồ bỏ đi.
Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh lùng, không có bất kỳ tức giận nào, nghe thấy tiếng bước chân thì cau mày hỏi: “Kỳ Dạ, là em sao?”
Muốn chuẩn bị cất bước đi thì Kỳ Dạ vội vàng quát: “Anh đứng im đó cho em không được lộn xộn.” Sàn nhà đầy thủy tinh anh ta không nhìn thấy nhất định sẽ đạp phải.
Thẩm Nghịch bị cậu quát to đứng im tại chỗ.
Kỳ Dạ nghiêng đầu thấy ở phòng bếp tay cầm mấy cái chén còn lại lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở đây?”
Cô gái chỉ hai mươi, hóa trang dày đặc, tóc bím, lỗ tai bấm bảy tám lỗ, trên tay trên cổ đều là kim loại. Nhìn quyết đoán, đôi mắt đầy khinh bỉ, kiêu ngạo ngang bướng, ánh mắt xấc xược nhìn Kỳ Dạ.
Trong lòng Kỳ Dạ tràn đầy nghi ngờ, sao Thẩm Nghịch lại trêu tới một cô gái lưu manh như vậy, xem ra không thể thống trị bộ não.
“Vậy anh là ai? Anh và anh ta có quan hệ thế nào?” Giọng nói rất chảnh.
“Tôi......”
“Ném đồ xong rồi thì về đi! Nhớ chú ý an toàn!” Giọng Thẩm Nghịch trầm thấp không có sức sống, thậm chí có chút ôn hòa.
Điều này làm cho Kỳ Dạ kinh ngạc, nếu đổi lại người hôm nay ném đồ là cậu, sớm bị anh ta ném ra ngoài rồi! Anh ta lại dễ dàng tha thứ cho cô gái này, rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào? Nhìn tuổi cũng không phải là con gái riêng của Thẩm Nghịch!
Em gái? Cái này không giống, nếu như Thẩm Nghịch có em gái thì Loan Đậu Đậu không thể không biết.
Cô gái tức giận nhìn Kỳ Dạ, một tay còn lại ném toàn bộ số chén còn lại tan tành. Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch, lẩm bẩm: “Thẩm Nghịch, tôi sẽ còn tìm anh. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày tôi nhất định sẽ thành công!”
Đi qua Kỳ Dạ thì nhìn chằm chằm Kỳ Dạ như tràn đầy châm trọc. Chợt dừng lại trước cửa, quay đầu cẩn thận quan sát Kỳ Dạ, nói với Thẩm Nghịch: “Tốt nhất anh đừng để tôi biết quan hệ của anh với anh ta, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Bởi vì anh không xứng đáng có được hạnh phúc!”
Rầm.......
Kỳ Dạ tràn đầy nghi ngờ, muốn hỏi rồi lại không biết nên hỏi như thế nào,có lẽ không nên hỏi! Hít sâu, làm như không có việc gì, để hộp giữ nhiệt trên khay trà, đi qua những mảnh vụn, đến phòng bếp cầm chổi cùng đồ hốt rác.
“Em về trước đi, người giúp việc sẽ xử lý.” Thẩm Nghịch đứng im không dám động đậy.
Kỳ Dạ cúi đầu cố ý không nhìn anh ta nói: “Không sao! Dù sao em cũng không có việc gì làm, cũng không phải chưa làm qua! Anh cũng biết Bánh bao đậu thích nhất sai bảo em.”
Nghĩ đến cậu là một thiếu gia nhưng giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn cái gì cũng làm. Mặc dù Thẩm Nghịch chưa bao giờ yêu cầu cậu làm nhưng cậu rất tự giác, cậu biết Thẩm Nghịch không thích người lạ vào nhà cũng không thích ai tùy tiện ***ng vào đồ của anh ta.
Người lạ.......
Cô gái vừa rồi không tính là người lạ chứ, ít nhất qua thái độ của Thẩm Nghịch, anh ấy rất dễ tha thứ cho cô gái này! Không giống như em gái, chẳng lẽ là bạn gái cũ?
Cái suy nghĩ này khiến Kỳ Dạ mơ hồ, lúc nhặt mảnh sành bị cứa đứt Ng'n t, máu tươi phun ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.......
Thẩm Nghịch không nói chuyện bởi vì mắt không nhìn thấy cho nên không biết Kỳ Dạ đứt tay vẫn tiếp tục dọn dẹp. Sắc mặt anh ta lạnh lùng, đứng yên trên sàn nhà đợi, bóng dáng cô đơn.
Trong lòng Kỳ Dạ có rất nhiều câu hỏi nhưng không nói một câu chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại.
Kỳ Dạ thu dọn xong đem canh đi hâm nóng. Cầm tay anh ta đưa đến ghế salon, mím môi nói: “Uống đi.”
Thẩm Nghịch nhíu mày lắc đầu: “Anh không muốn uống!”
“Không muốn uống cũng phải uống! Lần này không phải canh gan!” Giọng Kỳ Dạ có chút khó khăn, ánh mắt cũng thay đổi. Cảm giác rất khó chịu! Rõ ràng là muốn hiểu rõ, rõ ràng rất muốn hỏi nhưng lại không cách nào mở miệng.
Muốn Thẩm Nghịch chủ động nói càng không thể!
Thẩm Nghịch thở dài, cuối cùng cầm thìa uống, nhưng nước canh trong miệng anh ta cũng không có mùi gì. Thật ra anh ta biết bây giờ Kỳ Dạ đang nghĩ gì nhưng quá khứ kia khiến anh ta rất khó mở miệng.
Kỳ Dạ chợt nắm quần áo Thẩm Nghịch mở miệng hỏi: “Thẩm Nghịch, anh không thích phụ nữ, đúng không?”
Thẩm Nghịch cứng người, giọng trầm thấp nói: “Yên tâm, cô ấy không phải là bạn gái cũ của anh! Thật ra em muốn hỏi gì có thể hỏi trực tiếp không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, thật ra cô ấy là.......”
“Đủ rồi.” Kỳ Dạ che kín lỗ tai của mình quát to: “Không cần nói với em, em không muốn biết chuyện của anh và cô ấy! Thật sự anh không cần nói cho em biết, em không muốn hỏi. Em chỉ cần biết anh không thích phụ nữ là được. Anh thích em, đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh lùng, nghiêng đầu, ánh mắt u ám nhìn cậu, mặc dù không thấy rõ nhưng giờ phút này anh ta biết Kỳ Dạ mong đợi điều gì. Ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng mâu thuẫn, lấp la lấp lánh.
Kỳ Dạ mím môi không nói gì, im lặng chờ câu trả lời. Không gian yên tĩnh, không khí lạnh lẽo, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Một lúc sau Thẩm Nghịch vẫn không nói gì.
Kỳ Dạ chỉ cảm thấy khuôn mặt đau rát như vừa bị tát một bạt tai, đau dữ dội, làm cho trái tim càng đau. Khóe miệng không tự nhiên nói: “Em thu dọn xong rồi. Anh cũng mệt rồi, em về trước, mai lại đến thăm anh.”
Đứng lên đi về phía cửa, thậm chí quên cầm bình giữ nhiệt ở trong phòng bếp.
“Ngày mai em không cần đến nữa.” Thẩm Nghịch chợt mở miệng, giọng nói trầm thấp nặng nề. Sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh.
Kỳ Dạ đứng ở cửa, không quay đầu lại, cơ thể cứng đờ. Ngây ngốc đáp: “Uhm. Em biết rồi, nhất định ngày mai anh rất bận, vậy hôm sau em lại đến........”
“Không cần.” Thẩm Nghịch quả quyết cự tuyệt, giọng nói lạnh lẽo phát ra: “Ngày mai, hôm sau, và sau này không cần đến nữa. Kỳ Dạ, em xứng đáng được tốt hơn.”
Cơ thể Kỳ Dạ cứng ngắc, chất lỏng vòng quanh mắt, ngây ngốc hỏi: “Bởi vì cô gái kia?” Cho nên đây xem như chia tay?
“Em đi đi.” Thẩm Nghịch mệt mỏi nói giống như ở chung với Kỳ Dạ rất mêt mỏi.
“Uhm.” Kỳ Dạ nặng nề mở cửa mím môi nói: “Thẩm Nghịch, mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi đều sẽ quay về. Nếu như em lạc đường, anh nhớ kéo em quay trở lại. Đừng quá lâu, một năm? Không được, quá lâu, em sẽ yêu người khác, nửa năm đi! Ừ, nửa năm rất nhanh sẽ qua.”
Kỳ Dạ nói xong vội vã rời khỏi nhà Thẩm Nghịch, đi ra khỏi phòng thì không khóc chỉ là rất đau. Chẳng qua chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, rất đau, đau đến nỗi không thể nổi, thậm chí không thể nói thành lời.
Chưa bào giờ nghĩ yêu một người cảm giác.......Đau lòng như vậy!
Kỳ Dạ, em xứng đáng được tốt hơn!
Nhưng nếu như, nếu như anh là người tốt nhất thì những người khác là gì?
Nếu như gặp xem như không thấy là xong, chỉ khi nào chấp nhận những người khác mà cậu không muốn chấp nhận. Anh hiểu không? Thẩm Nghịch!
Nửa năm, nếu trong nửa năm anh ta không có biện pháp giải quyết như thế nào, mặc dù cậu thích anh ta cũng sẽ không tiếp tục chờ anh ta! Sẽ không ai vĩnh viễn ở một chỗ chờ anh ta, không có ai.......
Không biết qua bao lâu, nhiêt độ lạnh lẽo của cái chén trong tay thấm qua ***, chảy xuôi trong máu, Thẩm Nghịch vẫn giữ động tác này không thay đổi, cháo gà đã nguội nhưng anh ta lại cầm thìa từng muỗng từng muỗng uống vào bụng.
Khóe miệng khẽ cong lên, thật là một đứa trẻ ngốc! Rõ ràng muốn hỏi, sao lại không mở miệng? Rõ ràng nên tức giận sao lại tự làm mình uất ức? Nếu như cậu chủ động một chút, có lẽ anh ta sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết, cậu lại lựa chọng ra đi, anh ta sẽ tôn trọng cậu.
Có lẽ tách ra như vậy cũng tốt! Em vĩnh viễn không cần biết những quá khứ này.......Vĩnh viễn không cần biết.
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng về nhà, sắc mặt Thạch Thương Ly có chút khó coi. Loan Đậu Đậu bĩu môi: “Không phải chỉ về nhà muộn mười phút sao, anh có cần phải bày cái mặt như vậy cho tôi xem không?”
Thạch Thương Ly nhíu mày, rất nhanh buông lỏng, nhìn Thạch lãng đang bế tiểu thối, giọng nói trầm lắng: “Không phải cái này!”
“Vậy chứ là gì?”
“Lúc chiều Kỳ Dạ về nhà sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía, tự nhốt mình trong phòng. Đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài!” Giọng Thạch Thương Ly tràn đầy lo lắng. Kỳ Dạ là em trai hắn.......
Loan Đậu Đậu cau mày tò mò hỏi: “Buổi chiều cậu ấy gọi điện cho tôi nói đến thăm Thẩm Nghịch, không phải hai người cãi nhau chứ?”
“Anh gọi điện thoại Thẩm Nghịch không nghe máy, điện thoại trong nhà cũng không có ai nghe.” Thạch Thương Ly nhìn cô sờ điện thoại lập tức mở miệng để cô tiết kiệm hơi sức.
Loan Đậu Đậu chợt nhớ gì đó, vỗ đù* quát: “Hỏng bét, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Đưa chìa khóa dự bị đây? Bọ Hung chìa khóa đâu?”
“Trong ngăn kéo thứ hai ở tủ giày.” Thạch lãng đùa với tiểu thối không ngẩng đầu nói.
Loan Đậu Đậu vội vàng đi lấy chìa khóa dự bị, xoay người chạy về phía phòng Kỳ Dạ. Thạch Lãng không nhịn được kêu lên: “Cẩn thận không ngã.”
“Biết rồi.” Loan Đậu Đậu trả lời.
Thạch Thương Lỳ nhìn hai người, trong lòng cực kỳ khó chịu! Thạch Lãng ôm con trai hắn, Loan Đậu Đậu là vợ hắn, đây là nhà hắn, sao Thạch Lãng lại hiểu cách bài trí trong nhà hơn hắn, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ cứ như họ là một đôi!
Giận!
Loan Đậu Đậu mở miệng thấy Kỳ Dạ trùm chăn kín mít, không nhịn được trợn mắt: “Cậu không sợ bị buồn ૮ɦếƭ sao! Ra ngoài!”
Kỳ Dạ không có phản ứng.
Loan Đậu Đậu kéo chăn, mất một lúc mới kéo được. Kỳ Dạ nằm trên giường không thay quần áo, giày cũng không cởi, đôi mắt dính đầy chất lỏng khẽ run, khuôn mặt trắng noãn ửng hồng.
“Sao vậy?” Loan Đậu Đậu khẽ động cơ thể cậu nhưng vẫn không có câu trả lời. Cảm giác có gì đó không đúng, lập tức sờ trán cậu, bàn tay lập tức rút về. Hét lớn: “Phân Ruồi, Bọ Hung xảy ra chuyện rồi? Mau lên đây!”
Hai người đàn ông vừa nghe thấy giọng cô lập tức chạy lên, khẩn trương hỏi: “Em làm sao vậy? Không sao chứ?”
“Tôi không sao, người có chuyện là Kỳ Dạ! Cậu ấy sốt, chắc cũng bốn mươi độ, nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện! Nếu không nóng hư người mất!” Loan Đậu Đậu quay đầu nhìn Kỳ Dạ, ánh mắt lo lắng.
Thạch Thương Ly đi lên muốn nắm canh tay cậu “Anh đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Kỳ Dạ chợt mở mắt dùng sức đẩy hắn ra. Cổ họng đau rát như có lửa đốt, giọng nói khàn khàn: “Em không sao, ngủ một giấc là ổn.”
Thạch Thương Ly lạnh giọng quát: “Kỳ Dạ đừng ngang bướng, em sốt rất cao, phải đi bệnh viện!”
“Không đi, em không đi! Em mười tám tuổi rồi, có thể quyết định chuyện của mình, không cần hỏi ai! Đi ra ngoài!” Kỳ Dạ không còn sức quát, xoay người ôm chăn tiếp tục ngủ, thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Kỳ Dạ!” Thạch Thương Ly lạnh lùng quát, muốn đi lên lại bị Loan Đậu Đậu nắm cánh tay “Anh không nghe thấy cậu ấy nói sao? Cậu ấy đã mười tám tuổi rồi, biết cái gì là tốt, có thể tự quyết định chuyện của mình!”
“Bảo bối, nó điên em cũng điên theo sao?” Thạch Thương Ly tức giận hỏi.
Loan Đậu Đậu nhún vai: “Tôi không nói muốn điên với cậu ấy! Không phải nhà chúng ta có thuốc sao!!!Có tôi ở đây, yên tâm, tuyệt đối không để cậu ấy có chuyện gì.”
Thạch Thương Ly hoài nghi nhìn cô: “Bản thân em còn chưa chăm sóc tốt sao có thể chăm sóc nó?”
Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Anh đừng xem thường người khác! Là ai khổ sở sinh ra tiểu thối? Không phải anh!”
Thạch Thương Ly kinh ngạc, mỗi lần muốn giận chỉ cần Loan Đậu Đậu lôi chuyện cũ ra hắn có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, ngoan ngoãn nhận thua! Ai bảo hắn nói được không làm được! Để cô khổ cực sinh con như vậy, hiện tại chỉ có thể nghe mắng!
“Bọ Hung anh đưa con trai tôi về phòng, Phân Ruồi đi cầm hộp thuốc lên đây, cầm luôn bình nước sôi lên.” Loan Đậu Đậu vênh váo ra lệnh.
Bọ Hung như đã quen bị sai bảo, xoay người đi, không nói gì.
Thạch Thương Ly không quen lắm, dù sao lòng tự trọng của con trai rất cao, đối mặt với việc Loan Đậu Đậu cưỡi đầu như vậy không cách nào tiếp nhận nhưng bây giờ Kỳ Dạ bị bệnh, đành phải nhịn! Về sau sẽ từ từ thanh toán khoản nợ này!
Loan Đậu Đậu giúp cậu cởi giày ném xuống đất, đưa tay tháo thắt lưng cậu ra.
Kỳ Dạ lập tức xoay người, ánh mắt mêt mỏi nhìn chằm chằm cô.
Loan Đậu Đậu vỗ vỗ, ngửa đầu cao ngạo: “Sao vậy? Cậu còn muốn đánh tôi sao?”
“Hừ!” Kỳ dạ giống như đứa trẻ lập tức quay đầu sang chỗ khác không để ý cô! Lại nhắm mắt.
Loan Đậu Đậu ngồi bên giường, cầm điện thoại trong tay, mở miệng nói: “Kỳ Dạ, hiện tại cậu có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống thuốc, hai là tôi gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch, nói cậu vì anh ấy không muốn sống nữa!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc