Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 07

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Loan Đậu Đậu sức cùng lực kiệt, thể lực cực kỳ tiêu hao.Ban ngày ở công ty đối phó với tổng giám đốc Biến th', tan làm còn phải thay hắn nấu cơm giặt quần áo, không nghĩ tới cô lại có thể siêu nhân như vậy!
Đồng Thoại mặc quần áo màu lam, túi xách màu vàng nhạt khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo đeo mắt kính. Loan Đậu Đậu nằm trên bàn liếc cô ấy một cái: “Bạn bị người nhà bắt nạt sao?”
“Bạn cảm thấy tỷ lệ xảy ra chuyện này là bao nhiêu?” Đồng Thoại ngồi xuống, ưu nhàn đối với nhân viên phục vụ gọi cà phê, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng làm cho nhân viên phục vụ cũng mất hồn.
Loan Đậu Đậu nghĩ đến người nhà cô, cả người run lên, lắc đầu: “Người nhà bạn so với hắn không khác lắm.”
Đồng Thoại mím môi dịu dàng cười, ánh mắt càng thêm u oán.
Loan Đậu Đậu cảm thấy không thoải mái, cẩn thận hỏi: “Mình có nợ tiền bạn mà không trả không?”
“Không có.” Đồng Thoại dừng lại, nhân lúc cô còn chưa kịp vui vẻ liền nói: “Nhưng bạn không nói cho mình biết là bạn vào U;I là vì Tô Triệt!”
Hả! Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái, chuyện này lúc trước cô không kể với Đồng Thoại. “Mình vào U;I mới biết thì ra hắn ta cũng ở công ty đó, hơn nữa mình còn cảm thấy là hắn ta vì mình mà chuyển tới đây. Mình thể với bạn những gì mình nói là thật, nếu không Phân Ruồi sẽ bị sét đánh!”
Đồng Thoại không trả lời cô, ánh mắt nhìn về phía sau cô.
“Haiz, Bây giờ không nói chuyện mình yêu Tô Triệt! Mình nói cho bạn biết tổng giám đốc của mình là một người Biến th', căn bản là chuyên vặn vẹo đủ điều. Nhất định là gia đình hắn tan nát, từ nhỏ không có sự ấm áp từ ba mẹ, tạo thành nổi ám ảnh của tuổi thơ, sau khi bước vào xã hội gặp nhiều áp lực nên vặn vẹo người ta thành thói quen không kiềm chế được.......”
Đồng Thoại cắn ống hút nghe đến câu cuối cùng thì bị sặc.
“Bạn làm sao vậy? Mình đang nói Phân Ruồi không phải nói nhà bạn sao bạn lại kích động? Mình biết rõ nhất định là trong lòng bạn rất dễ chịu phải không? Người đàn ông tốt nhất đã thuộc về bạn rồi........”
Loan Đậu Đậu không để ý sắc mặt Đồng Thoại thay đổi, nói rất hăng hái!
“Thư ký Loan tôi không nghĩ tới trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng giống như ở bắc cực thổi qua, Loan Đậu Đậu hoàn toàn hóa đá, con ngươi muốn rớt ra ngoài. Lần thứ n sau mới dám quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Thương Ly mặc đồ tây đứng sau lưng,quần tây bao quanh đôi chân dài thẳng của hắn, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt cười như không cười.
Cô không nằm mơ chứ?
“Biến th'? Tuổi thơ không êm ấm? Hay vặn vẹo lung tung?” Khóe môi Thạch Thương Ly kéo ra một đường cong, cười lạnh: “Từ ngữ của thư ký Loan thật phong phú.”
Một giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, Loan Đậu Đậu run rẩy trong lòng, như cách biểu hiện thường ngày của Thạch Thương Ly, lần này là cô ૮ɦếƭ chắc! Nhất định ૮ɦếƭ chắc!
“Hi hi, quá khen! Quá khen! Đây không phải là vì công ty, đề cao tiêu chuẩn của anh sao!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly trầm xuống: “Thư ký Loan có thể giải thích cho tôi biệt hiệu Phân Ruồi được không?”
Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc, u buồn!Chẳng lẽ Phân Ruồi cài máy nghe lén lên người mình sao? Tại sao mỗi lần nói xấu hắn thì hắn liền xuất hiện chứ? Hơn nữa còn nghe hết, không sót một chữ! Ánh mắt u oán hướng về phía Đồng Thoại.......
Cô ấy chỉ ngồi yên lặng đợi xem kịch vui!
Cứu mạng! Ai tới cứu mạng tôi!
Lương tâm Đồng Thoại mở ra, đứng dậy vươn tay với Thạch Thương Ly tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Đồng Thoại là bạn thân của Đậu Đậu.”
“Thạch Thương Ly.” Thạch Thương Ly lịch sử bắt tay cô ấy, sau đó buông tay,ngồi xuống.
Loan Đậu Đậu cầm ly không dám nói lời nào, len lét liếc nhìn Thạch Thương Ly, tò mò tại sao hắn lại ở đây! Lại cảm kích nhìn Đồng Thoại một cái, thật đúng là chị em tốt! Về sau mình sẽ không giành mì ăn liền với bạn nữa!
Đồng Thoại thu hồi ánh mắt nghiêng đầu quan sát Thạch Thương Ly, không khỏi bội phục trong lòng: “Khí thế thật mạnh, Khó trách Đậu Đậu bị hắn trêu chọc đến khóc.”
“Đậu Đậu tính cách không tốt đã gây nhiều phiền tóa cho anh.” Câu nói đầu tiên là tuyên bố Loan Đậu Đậu là bạn thân cô!
Thạch Thương Ly cũng vừa ngồi vừa quan sát Đồng Thoại, cô gái này không giống Loan Đậu Đậu, trở thành bạn thân cũng là một điều thần kỳ. Nghe thấy trong lời nói cô có gai, khóe miệng cười nhạt: “Đã thành thói quen rồi đôi lúc có người lệ thuộc vào mình cũng hay.” Ý muốn nói: “Hai người có thân hơn nữa cũng vậy, bây giờ cô ấy là người của tôi!"
Thật là môt người đàn ông có khí thế mạnh mẽ! Đồng Thoại mặt không thay đổi, cười nhẹ nhàng: “Cô ấy hơi ngốc, không phân rõ người tốt người xấu, nếu không sẽ không bị anh bắt nạt như vậy.” Ý nói: “Cô không biết rõ hắn là người xấu!”
Đôi mắt phượng của Thạch Thương Ly híp lại, nhàn nhạt nói ra năm chữ: “Cô ấy rất thú vị!”
Loan Đậu Đậu nhìn Đồng Thoại lại nhìn Thạch Thương Ly, khẽ hỏi: “Hai người đang nói tôi sao?”
Hai người đều cho cô một cái nhìn với ý nói “Cô thật ngu ngốc”!
Đôi mắt Đồng Thoại tinh ý phát hiện ra trên cổ tay hắn cùng tay Loan Đậu Đậu có hai chiếc vòng tay tình yêu, Loan Đậu Đậu dường như chưa phát hiện ra cấp trên Biến th' của cô cũng xấu xa! Phải tìm cơ hội nói rõ ràng với cô, muốn thoát khỏi áp bức, phải cách xa cấp trên Biến th' này!
Thạch Thương Ly cũng suy nghĩ cô gái này quá khôn khéo, đoán chừng sẽ làm hư chuyện. Ánh mắt dời đến trên người Đậu Đậu, mím môi nói: “Về công ty với tôi.”
“Nhưng mà.......” Loan Đậu Đậu còn muốn phản bác hôm nay là chủ nhật nhưng nhìn ánh mắt của hắn liền lập tức đứng dậy đi theo, ngay cả Đồng Thoại cũng không để ý đến.
Dọc đường đi Thạch Thương Ly cũng rất căng thẳng, mặt đen lại không nói một lời, mở cửa trên đầu xe. Loan Đậu Đậu thắt chặt dây an toàn, nghĩ có khi nào mọi người nghĩ tổng giám đốc muốn ૮ɦếƭ cùng cô không?
Đến cửa công ty, Thạch Thương Ly trực tiếp xuống xe, mở cửa xe, tháo dây an toàn cho Loan Đậu Đậu, vừa lôi vừa kéo cô vào trong công ty!
Tô Triệt đến nhà Loan Đậu Đậu muốn mời cô đi chơi nhưng không tìm thấy người, liền quay trở về công ty làm cho xong chuyện còn đang làm dở. Mới vừa tới công ty liền thấy Thạch Thương y dắt tay Loan Đậu Đậu đi vào, không để ý tới ánh nhìn của mọi người. Ánh mắt anh càng thêm mất mát u buồn, Ng'n t trắng noãn nắm thật chặt sợi dây chuyền mới mua trong tay.......
Anh đang tính tỏ tình với Loan Đậu Đậu nếu như cô đồng ý thì cô với Thạch Thương Ly có quan hệ gì anh cũng không để ý.......
Nhưng bây giờ.......
Đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười tự giễu, thì ra anh đều tự mình đa tình. Thê lương xoay người bỏ đi, tiện tay vứt dây chuyền mới mua vào thùng rác bên đường, giống như muốn vứt bỏ đi đoạn tình cảm này.
“Anime, ether.......” Loan Đậu Đậu bị ném lên ghế sa lon, trong đầu liền thốt ra những lời này........
Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm một nửa. “Không nói được tiếng Nhật thì cũng đừng làm mất mặt như vậy!”
Mẹ nó! Bà đây không phải là không có nhiều chất dinh dưỡng thì khó xem! Đôi tay chống nạnh,ngẩng đầu ưỡn ***, sức mạnh tràn đầy: “Ai nói tôi không biết tiếng Nhật?Tôi nói Anime, ether.......”
Nửa gương mặt còn lại của hắn cũng tối sầm.......
Từng bước từng bước ép sát, đến gần cô, khom lưng, đôi tay chống lên ghế sa lon, bao cô trong ***g ***, cúi đầu dựa vào rất gần cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô. Vốn chỉ muốn đi uống cà phê không nghĩ tới lại gặp cô, càng không nghĩ tới cô lại nói xấu hắn sau lưng như vậy.
Cơ thể Loan Đậu Đậu khẽ rụt lại, trợn to mắt nhìn hắn đi tới, da mặt rất trắng, lỗ chân lông rất nhỏ! Sao lại tốt như vậy! Sống mũi cao, đôi môi mỏng ***, không có son bóng nhưng vẫn đỏ tươi làm cho người ta muốn cắn một cái.
Trên người của hắn có có mùi đặc trưng của đàn ông, uy nghiêm không khỏi làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Thạch Thương Ly im lặng nhìn gương mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài, đôi mắt to đen láy không ngừng chuyển động. Chỉ là ngoài trí thông minh không cao cô không có gì nổi bật.
Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, đôi tay che trước ***, cảnh giác nói: “Tôi, tôi, tôi, không phải chỗ, anh, anh đừng nghĩ........”
Trán Thạch Thương Ly nổi gân xanh, khuôn mặt hoàn mỹ nhăn nhó!
Bùm.......
Ngoài cửa phát ra tiếng động, sau đó nghe thấy giọng nói đáng yêu thét chói tai: “Oh, office, ***y!”
Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp, ánh mắt xuyên qua bờ vai hắn thấy người đàn ông tóc dài ngang vai đứng ở cửa, khuôn mặt bảnh bao quần áo chỉnh tề, bên cạnh là một túi hành lý lớn.......
Kỳ quái hơn là tại sao tóc hắn lại có chỗ đỏ chỗ xanh lá chỗ canh dương? Hắn ta là cây thông noel sao?
Thạch Thương Ly quay đầu lại nhìn hắn giống như ngáp phải ruồi, nhíu mày lạnh lùng nói: “Sao em lại quay về?”
Cây thông noel uốn éo cái ௱ô**, đi tới, ánh mắt vẫn nhìn Loan Đậu Đậu “Nếu không phải ông già lạnh lùng ép em, anh cho rằng em sẽ tự nguyện về đây sao, tất cả con gái ở đây đều là hạng A!”
A! Loan Đậu Đậu cúi đầu liếc nhìn của mình một cái, không phải A, ít nhất cũng là A+!
Thạch Thương Ly vòng qua hắn ta đi tới bàn làm việc ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đã quay về vậy ngày mai đến công ty báo cáo, em cũng có thể đứng đắn lại một chút.”
Cây thông noel xì mũi xem thường: “Sở thích tán gái của em vẫn vậy, không đứng đắn được!” Khom lưng lấy từ trong hành lý ra một chiếc váy Ba Tư ném cho Loan Đậu Đậu: “Đây là quà ra mắt với cô.”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu sáng lên, sờ sờ váy, cảm thấy không tệ, chất lượng rất tốt. Không nghĩ tới cây thông noel tốt như vậy, chỉ là.......hình như *** hơi lớn.
Cây thông noel nhìn ra sự nghi ngờ của cô, vô tội lẩm bẩm: “Cực kỳ lớn, dù gì vẫn có thể mặc áo ngủ. Sao tôi biết anh ấy đổi thư ký còn nhanh hơn đổi người yêu chứ, ánh mắt ngày càng kém, thư ký trước dù gì cũng cỡ D, lần này ngay cả A cũng không được!”
Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......
“Tôi là Thạch Lãng, cô có thể gọi tôi là anh Lãng.”
Loan Đậu Đậu đầu lưỡi cuốn lại: “Bọ Hung?”
Sắc mặt cây thông noel Thạch Lãng tối sầm, sửa lại: “Thạch trong đá, lãng trong sáng!”
“A, tôi là Loan Đậu Đậu!”
Thạch Lãng nhếch mày: “Đậu xanh nhỏ? Quả nhiên không phải món tôi thích!” Ánh mắt quét về phía *** cô, cảm thấy khẩu vị của Thạch Thương Ly thật quái dị.
“Là Loan Đậu Đậu!”
“Đậu xanh nhỏ!”
Loan Đậu Đậu thất bại bỏ qua, muốn nói rõ với cây thông noel so với lên sao hỏa còn khó hơn. Chỉ mong cô sẽ không có công việc gì liên quan đến Bọ Hung.
Nhưng.......
Thạch Lãng uốn éo cái ௱ô** đến trước mặt Thạch Thương Ly, lấy lòng: “Anh trai, Đậu xanh nhỏ rất thú vị,cho em mượn chơi hai ngày đi!”
Nghe được chữ “anh trai” thì Loan Đậu Đậu hóa đá, bọn họ là anh em sao? Nghe thấy câu nói phía sau của hắn thì ngây ngốc! Mẹ kiếp hắn ta làm như cô là con gấu bông sao?
Thạch Thương Ly ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Không được, cô ấy là thư ký riêng của anh.”
Loan Đậu Đậu nhe được câu này thì thở phào nhẹ nhõm! Xem như Phân Ruồi còn có chút lương tâm, về sau.......Còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy hắn bổ sung: “Huống hồ cô ấy không phải cỡ A, chơi không vui!”
Anh mới không phải cỡ A, cả nhà anh cũng không phải cỡ A! Phân Ruồi!Phân Ruồi!Phân Ruồi!
Gương mặt Thạch Lãng không cam lòng, méo miệng la: “Anh có hai lựa chọn, một là cho em ở nhà anh, hai là chuyển đậu xanh nhỏ làm thư ký cho em!”
Thạch Thương Ly trước sau như một lạnh lùng, ánh mắt phức tạp, nhìn chòng chọc hắn ta một hồi lâu, gật đầu: “Một tuần lễ!”
“Được!” Thạch Lãng vui vẻ uốn éo cái ௱ô** trong phòng làm việc, sung sướng nhảy hip-hop.
Loan Đậu Đậu mặt tối sầm nhìn hai người đàn ông này, căn bản không hỏi ý kiến cô! Một Phân Ruồi đã quá mức rồi, bây giờ lại có thêm Bọ Hung, ông trời thật trêu người? Rốt cuộc có muốn tôi sống nữa hay không?
Thạch Lãng H**g phấn đứng bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô: “Đậu xanh nhỏ, từ hôm nay trở đi cô là của tôi.......”
Mắt Loan Đậu Đậu chăm chú nhìn vào đôi tay trên vai cô, tại sao Ng'n t lại trắng dài như vậy! Còn chưa kịp mở miệng, Thạch Lãng tiếp tục nói: “Yên tâm, tôi có đói bụng cũng sẽ không ra tay đối với người không có cỡ A!”
Anh mới không có cỡ A! Loan Đậu Đậu tức giận phát hỏa, đập bàn nhưng ánh mắt Thạch Thương Ly quét tói: “Tự giải quyết cho tốt” , không khỏi méo miệng. Thôi bỏ đi, ai bảo Bọ Hung là em trai tổng giám đốc, không so đo, không so đo!
Trước khi gặp Phân Ruồi, Loan Đậu Đậu cảm thấy trên thế giới này người Biến th' nhất là Phân Ruồi, sau khi gặp Bọ Hung, cô cảm thấy, trên thế giớ này có Bọ Hung còn khó làm người hơn!
Trước tiên nói về chuyện đặt khách sạn, không phải năm sao không ở, không phải phòng cho “tổng thống” thì không chịu, không có đầu bếp Pháp thì không ăn, quan trọng hơn là nữ nhân viên không đẹp cũng không ở! Rốt cuộc là hắn ta muốn ở khách sạn hay là muốn tán gái?
Mặc dù Bọ Hung là cao thủ tán gái nhưng Loan Đậu Đậu trong mắt hắn căn bản cũng không coi là em gái, miễn cưỡng xem là con gái! Toàn bộ hành lý đều để cho cô một mình đưa vào phòng trong khách sạn! Vừa mở ra nhìn, thiếu chút nữa Lan Đậu Đậu hộc máu.
Không phải là đồ gì quý giá mà toàn là một đống sắt vụn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc