Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 25

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Bị Cường Bạo

Hôm nay, Tô Thiển Hạ, Điềm Điềm và Y Đồng hẹn nhau đi leo núi, nhưng không ngờ lúc cô đi mua ba chai nước khoáng, quay về tìm hai cô ấy, lại không thấy người đâu, nên cô nghĩ hai người có thể đã đi về trước.
Một mình cô chẳng có mục đích đi dạo ngoài phố, đến buổi tối, cô bước vào một quán ăn nhỏ ven đường kêu một bát mì.
Mùi vị cũng không tệ, nơi này tuy là quán ăn nhỏ ven đường nhưng rất sạch sẽ, món ăn lại đúng mùi vị mà cô thích.
Ăn xong bát mì, cô lại tiếp tục đi chơi, bởi cũng khó có được một ngày nhẹ nhàng tự do tự tại đi dạo như vậy.
Cô đi đến cửa rạp chiếu phim, nghĩ lại mình cũng rất ít đến rạp chiếu phim xem chiếu phim, hiện tại lại đang chiếu phim "Harry Porter - Phần 7", không bằng vào xem một chút.
Xem phim, tâm tình của cô nên được diễn tả như thế nào đây, đúng là sau khi vào rạp chiếu phim đã tốt hơn trước một chút.
Sau khi xem hết phim, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, dọa người sao, đã trễ thế này rồi, cần phải trở về, sao cũng không ai gọi điện thoại cho cô?
Sớm hôm nay, ba người các cô đi đến Lư Sơn, cũng mới đổi số điện thoại di động mới tinh, cũng chỉ có họ biết mã số điện thoại mới của lẫn nhau mà thôi.
Không ai gọi điện thoại cho cô, đã nói lên bọn họ cũng đều "không vội", nhưng là bọn họ cũng bận rộn chuyện gì sao?
Hay cũng giống bản thân cô, một dạng đi dạo đến đêm khuya?
Đi ngang qua một quán bar bên đường, cô nghe được bên trong truyền đến một hồi âm thanh giống như tiếng chai R*ợ*u bị đánh vỡ, lại vừa giống như âm thanh vật nặng rơi xuống đất, cô không nhịn được đi lên trước nhìn một chút.
Đẩy cửa ra, cô phát hiện một cô gái đầu tóc rối bù còn quần áo thì cũng xốc xếch chạy ra, trên mặt mang đầy nước mắt.
Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Có thể đã bị cái tên đàn ông đáng ghét nào khi dễ rồi hay không?
Tô Thiển Hạ tiến lên, cô sợ cô gái kia nghĩ không thông, nên lập tức đi theo sau lưng cô ấy.
"Hu hu . . . ."
Cô gái chạy tới bên hồ, nằm ở lan can nơi đó khóc thút thít, thoạt nhìn rất đau lòng.
"Xin chào, có phải cô ***ng phải người xấu hay không, bị khi dễ rồi, nói cho tôi biết, cái tên xấu xa kia là ai, bây giờ đang ở đâu, tôi có thể giúp cô hả giận."
Thiển Hạ đợi một lúc lâu, thấy cô gái khóc cũng đã mệt mỏi, cô lập tức bước lên nhỏ giọng nói.
"Cô? Cô là?"
Cô gái ngẩng đầu nhìn Thiển Hạ, Thiển Hạ chợt phát hiện cô ấy có một đôi mắt long lanh như nước hồ thu, thật là đẹp mắt, gương mặt cũng thật là đẹp, cô gái này Thiển Hạ thích.
Nhìn kỹ, tuổi của cô ấy chắc cũng không lớn hơn cô.
"Tôi tên là Tô Thiển Hạ, còn cô, mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Đương nhiên nếu cô không nguyện ý nói cũng không sao, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."
Thiển Hạ âm thầm quyết định sẽ đưa cô gái về nhà trước, sau đó mình lại đến quán bar kia xem tình huống kia thực hư thế nào.
"Tôi họ Lãnh, tôi tên là Lãnh Sơ Luyến, có phải tên tôi có chút khôi hài phải không, tôi..?"
Lãnh Sơ Luyến cũng không biết nên nói như thế nào, nếu nói là mình bị khi dễ cũng không hoàn toàn đúng.
"Vậy cũng đừng nói nữa, để tôi đưa cô về nhà trước."
Bản thân Thiển Hạ chính là mở quán bar buôn bán, trong quán bar muôn hình muôn vẻ kiểu người, cô thấy cũng rất nhiều, cô cũng không phải là người hiếu kỳ, nếu cô gái kia có chuyện khó nói, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
"Tôi...tôi bị hắn mạnh."
Lãnh Sơ Luyến cúi đầu, nhẹ giọng nói xong cô xoay người nhìn vào hồ nước sâu kín trước mặt, giống như chuyện cô đang nói là chuyện của một người hoàn toàn khác.
"Cái gì, bị mạnh, đó chính là, chính là bị cường bạo, nếu cô để ý thì dẫn tôi đi gặp cái tên đàn ông dám khi dễ cô đó, tôi sẽ đánh hắn một trận."
Thiển Hạ nắm chặt quả đấm, khuôn mặt hết sức tức giận, Lãnh Sơ Luyến bị một người đàn ông cường bạo, khó trách cô ấy lại khóc đau lòng như vậy.
"Cái này, tự tôi sẽ xử lý, cám ơn ý tốt của cô, tự tôi có thể xử lý thật tốt, sao muộn thế này cô còn ở bên ngoài?"
Nhìn thấy có người quan tâm mình như vậy, Lãnh Sơ Luyến cười rộ lên, mới vừa rồi là cô cảm thấy thật khổ sở nên mới có thể chạy đến đây khóc, hiện tại cô cũng không còn khổ sở như vậy nữa rồi, cô gặp phải chuyện, cô hi vọng chính mình tự đi xử lý.
"Vậy cũng tốt, tôi cũng không miễn cưỡng cô, còn tôi là do thất lạc với bạn, không có việc gì, tôi biết được đường trở về, còn cô, vẫn chưa về nhà sao?"
Thiển Hạ nhịn không được mới hỏi cô ấy chuyện mới xảy ra kia.
"Bây giờ tôi đi về, hẹn gặp lại."
Lãnh Sơ Luyến nói tạm biệt với Tô Thiển Hạ, hai người một đi hướng trái một đi hướng phải.
Sau đó Thiển Hạ cũng trở lại gian phòng m ba người mới thuê.
Phát hiện gian phòng một mảnh tối om, có thể có hai cách giải thích.
Một, bọn họ đã trở lại, hơn nữa đã đi ngủ.
Hai, họ vẫn chưa trở về, vẫn còn ở bên ngoài, đối với Y Đồng thì cô cũng không cần lo lắng, nếu là Y Đồng và Điềm Điềm ở chung một chỗ cũng sẽ vô sự, còn nếu như không ở cùng nhau, một mình Điềm Điềm sẽ gặp nguy hiểm. Cô lại nghĩ đến chuyện Lãnh Sơ Luyến mới vừa gặp phải, trong lòng cô rất lo lắng Điềm Điềm có thể cũng sẽ gặp phải.
Cô bước nhanh lên lầu, trước tiên phải xác định các cô ấy có trở về hay không, rồi sau đó mới quyết định có muốn đi ra ngoài tìm các cô ấy hay không.
Sau khi lên trên lầu, mở cửa phòng Điềm Điềm, hoàn toàn không có ai.
Cô lại mở cửa phòng của Y Đồng, có người, Y Đồng đang ngủ thiếp đi.
"Y Đồng tỉnh lại, Điềm Điềm đâu rồi, Điềm Điềm không có đi chung với cậu sao?"
Cô lập tức lay người Y Đồng tỉnh, suy nghĩ xui xẻo của cô hoá ra lại thật sự thành sự thật.
"Điềm Điềm đi cùng với cậu không phải sao?"
Y Đồng mở trừng hai mắt, dáng vẻ còn có chút chưa có tỉnh, cô nhắm hai mắt lại muốn ngã đầu ngủ tiếp.
"Không có, mình nghĩ hai người các cậu ở chung một chỗ, lúc mình đi mua nước khoáng trở lại không thấy hai người đâu, lúc nào thì cậu và Điềm Điềm tách ra, không thấy từ lúc nào, cậu mau dậy đi, chúng ta cùng đi tìm Điềm Điềm."
Thiển Hạ kéo Y Đồng lên, giúp cô ấy tìm quần áo mặc lên bởi vì Y Đồng có thói quen ngủ trần.
"Cậu...cậu nói gì, không thấy Điềm Điềm, cậu ấy không có đi chung với cậu, trời ơi, lúc cậu đi mua nước khoáng chưa tới mấy phút, Điềm Điềm nói muốn ăn bánh quế, cậu ấy nói đi mua một ít, mình nghĩ đến đám các cậu sẽ ở chung một chỗ, vậy, vậy chúng ta nhanh đi tìm Điềm Điềm."
Một bên tay chân Tần Y Đồng luống cuống mặc quần áo tử tế, một bên giải thích rõ ràng tình huống tại sao không thấy Điềm Điềm.
Thiển Hạ và Y Đồng chia nhau đi tìm Điềm Điềm, sau đó hẹn gặp nhau ở bên ngoài quán bar ven đường này.
"Sơ Luyến, không phải là cô đã đi về sao, thế nào vẫn còn ở nơi này?"
Thiển Hạ không tìm được Điềm Điềm thì trở lại bên ngoài quán bar chờ Y Đồng, sau khi chờ được vài phút đồng hồ thì thấy Lãnh Sơ Luyến đi từ bên trong quán bar ra ngoài, bên tay còn đỡ một người đàn ông đang say đi ra, mà nút áo sơ mi của người đàn ông này cũng cài sai tán loạn.
Bởi vì người đàn ông đang cúi gằm đầu, nên cô không nhìn rõ được diện mạo, nhưng nhìn từ chiều cao đến vóc dáng của người đàn ông này thì cũng thuộc vào nhóm đàn ông hạng hai.
Nếu có khuôn mặt đẹp nhưng lời nói không đẹp thì chính là đàn ông hạng năm, nếu cộng thêm tính khí và lời nói cũng tốt, vậy thì có thể vinh dự trở thành người đàn ông hạng nhất rồi.
Nhưng trước mắt cô vẫn chưa nhìn thấy có người đàn ông hạng nhất nào.
"Tôi... Tôi chợt nhớ tới ở quán bar còn có chuyện chưa làm xong hết nên trở lại, còn cô là đang chờ ai, cô cũng không trở về sao?"
Lãnh Sơ Luyến nhìn thấy Tô Thiển Hạ thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hốt hoảng, sau đó cô nhàn nhạt cười rồi trả lời câu hỏi của Tô Thiển Hạ.
"Bạn tốt của tôi không thấy, là một cô gái trẻ, cô ấy đã không biết cách bảo vệ mình lại còn là một người mù đường, nên tôi và một người bạn khác đi tìm cô ấy nhưng tôi vẫn không tìm được, hiện tại chỉ hi vọng người bạn kia có thể tìm thấy cô ấy."
Thiển Hạ lập tức giải thích tình huống trước mắt.
"Tôi giúp cô, vì tôi cũng rất quen thuộc với những con đường chung quanh đây, giờ cô nói cho tôi biết các cô lạc nhau ở nơi nào, cứ nói đại khái vị trí cho tôi biết là được."
Lãnh Sơ Luyến để cho người đàn ông đặt ௱o^ЛƓ ngồi trên đất, suy nghĩ lại một chút thì thấy không được nên cô dìu người đàn ông vào một gian phòng bên trong quán bar, sau khi xong xuôi mới khóa cửa quán bar lại rồi đi ra ngoài.
Cô phải giúp Thiển Hạ tìm lại được bạn tốt của cô ấy, cũng không thể tự nhiên vác theo người đàn ông đang say mèm này được.
"Vậy anh ta, đó là bạn bè của cô sao, một mình anh ta ở trong quán bar sẽ không có việc gì chứ?"
Mà Thiển Hạ cũng không muốn bởi vì chuyện của chính mình mà làm trễ nãi mối tình ngọt ngào của Lãnh Sơ Luyến.
"Không có việc gì, cái tên kia coi như bị sói sám ngậm trong mồm tha đi tôi cũng không đau lòng."
Lúc Lãnh Sơ Luyến nói đến người đàn ông kia rõ ràng tâm tình không tốt, xem ra người đàn ông kia đã đắc tội Lãnh Sơ Luyến rồi đây.
"Được, tôi dẫn cô đi."
Thiển Hạ cũng không tiện hỏi nhiều, nói xong cô vừa dẫn Lãnh Sơ Luyến đi đến con phố mình đi mua nước khoáng, vừa gọi điện thoại cho Y Đồng bảo Y Đồng hãy đứng ở bên ngoài quán bar đợi.
Mà Y Đồng cũng là đi đến con phố kia và xung quanh để tìm kiếm.
"Xin hãy nói rõ chiều cao, cân nặng, tướng mạo, số tuổi của bạn cô cho tôi biết."
Đến con phố nọ, Lãnh Sơ Luyến đi qua đi lại tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, căn cứ theo phân tích của cô, bạn tốt Điềm Điềm của Tô Thiển Hạ chắc chắn không phải là bị người ta bắt cóc, bởi vì ở trên đường cũng không có nửa điểm dấu vết có thể hướng theo cái suy nghĩ kia.
"Tốt."
Thiển Hạ dùng giọng nói ngọt ngào nói với Lãnh Sơ Luyến.
Lãnh Sơ Luyến gật đầu, cô nói nên trở lại quán bar một chuyến nữa, cô sẽ giúp Thiển Hạ tìm được Điềm Điềm.
Thiển Hạ không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại một lần nữa cho Y Đồng bảo Y Đồng quay về quán bar với mình.
Đến quán bar xong, từ phòng làm việc đi ra thì trong tay Lãnh Sơ Luyến đã cầm mấy tờ giấy trắng, lúc đưa tờ giấy trắng cho Thiển Hạ nhìn, Thiển Hạ thấy trên tờ giấy trắng có một tấm ảnh vẽ của một mỹ nữ, diện mạo giống y Điềm Điềm, thì ra ý của Lãnh Sơ Luyến nói muốn trở về quán bar là vì vẽ tấm ảnh miêu tả này đây.
"Có phải là bạn tốt của cô hay không?"
Lãnh Sơ Luyến nhìn tấm ảnh vẽ thì rất tự tin, nhưng cô cũng muốn Thiển Hạ xác nhận lại một lần nữa.
"Đúng, rất giống, cô thật giỏi, chưa có nhìn qua dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy cũng có thể vẽ giống như vậy, cô vẽ rất tuyệt."
Thiển Hạ không hề keo kiệt khen ngợi Lãnh Sơ Luyến chút nào.
"Chớ khen ngợi tôi, như vậy cô và bạn cô có thể đi về chỗ ở trước, lưu lại cho tôi số điện thoại là được, đợi tôi tìm được cô ấy, là Hạ Điềm Điềm đúng không, đợi tôi tìm được Hạ Điềm Điềm thì sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó cô hãy đến đây xác nhận có phải cô ấy hay không, còn bây giờ cứ an tâm về ngủ đi."
Lãnh Sơ Luyến nhìn rất thần bí, đây là một cảm giác khác mà cô cảm thấy về cô ấy.
Lúc trước ở trên bờ sông ***ng phải Lãnh Sơ Luyến thì thấy cô ấy sao mà nhỏ bé, đau lòng như vậy, cô còn tưởng rằng Lãnh Sơ Luyến là một cô gái nhu nhược bất lực, không ngờ bây giờ cô ấy lại đang ở trước mặt cô biểu hiện các kiểu tài hoa khác nhau, khiến cho Thiển Hạ cảm thấy Lãnh Sơ Luyến là một cô gái rất thần bí và từng trải, cô muốn khi nào có cơ hội gặp lại cô ấy sẽ tìm cơ hội hàn huyên nhiều với Lãnh Sơ Luyến một chút.
Sau khi Thiển Hạ đi khỏi, Lãnh Sơ Luyến lập tức mang người đàn ông rời khỏi quán bar, cơ hồ là cô dùng phương thức kéo anh ta đi.
Đến nhà mình, cô để anh ta nằm ở phòng khách, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong cô nằm dài ở trên giường định sẽ trải qua một giấc ngủ thật ngon.
Hơn hai giờ sáng, khi đó cô mới ngủ chưa được một giờ thì ở phòng khách chợt có tiếng động.
Là người đàn ông đã tỉnh dậy, cũng ý thức được là mình đang ở một nơi xa lạ, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Anh dựa vào trực giác nhạy bén và cảm giác tìm được phòng ngủ, mở cửa đi vào là muốn tìm giường ngủ.
Anh có thể ở trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng bài trí trong gian phòng, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy giường.
Anh đi tới bên giường, không chút suy nghĩ lập tức nằm xuống.
"A, anh...tại sao anh có thể đi vào phòng của tôi?"
Lãnh Sơ Luyến vốn rất nhạy cảm, trên giường chợt nhiều hơn một người, còn là một người đàn ông, lại chính là người đàn ông đã uống R*ợ*u say rồi ςướק đi lần đầu tiên của cô, lại vẫn dám mặt dày leo lên giường của cô, anh ta, chẳng lẽ anh ta còn muốn đối với cô như vậy?
Cô cảm thấy hơi sợ nên vòng hai tay ôm thật chặt thân thể của mình, hu hu, cô không cần, không cần bị anh ta cường bạo lần nữa.
Anh căn bản không quan tâm tới sự giãy giụa thương tâm của cô, do uống R*ợ*u quá nhiều nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận mà đang làm loạn của cô, sau đó đưa tới khóe miệng hôn lòng bàn tay của cô, làm người cô có một hồi tê dại, truyền từ lòng bàn tay tới toàn thân, lúc cô nhìn xuống mới phát hiện, phát hiện anh ta được voi đòi tiên còn hôn lên *** của cô, lúc đó cô thật hối hận là mình đang mặc áo ngủ có quá ít vải, mà việc cô hối hận hơn chính là cô còn không có mặc áo ***, mới vừa vặn bị anh ta hôn lên. . . 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc