Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 02

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Oa, người đàn ông này, khuôn mặt thật không phải đẹp trai bình thường, quả thật quá đẹp, thật đúng là trai đẹp siêu cấp thượng hạng.
Nhìn một chút, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng đôi mắt rất đẹp, nhìn một chút nữa thấy lông mi thật dài lại cong lên rất tự nhiên.
Nhìn xuống mũi của anh, sống mũi thẳng tắp, còn miệng, thật không biết khi hôn lên sẽ có cảm giác như thế nào nữa..
Mà dáng ngủ của người đàn ông này sao lại đẹp mắt như vậy, đẹp mắt nhưng không mất vẻ nam tính, rất có sức quyến rũ, ánh mắt Tô Thiển Hạ cô thật là tốt, ha ha, không biết được sau khi cô "ăn" anh, trong bụng có gen bảo bảo, về sau sinh ra có đẹp mắt và đầy sức quyến rũ như anh hay không đây?
Cô ngồi bên giường, vươn tay chạm vào mặt anh, chỉ là không dám sờ mạnh, cô không quên người đàn ông này có tính cách ngông cuồng chứ không hề dịu dàng.
Cô theo bản năng sờ sờ cái ௱ô** của mình, hai lần trước cô đều bị anh ném ra ngoài, lần này cô muốn phỏng đoán trước để đề phòng bị anh ném ra lần nữa.
Ừ, tìm sợi dây trói anh lại, như vậy không phải là cô muốn làm gì anh thì làm sao.
Tô Thiển Hạ đi vào phòng bếp tìm sợi dây nhưng không tìm được sợi dây nào, ngược lại tìm được một ổ khóa, kỳ quái, tại sao nhà anh có ổ khóa, muốn khóa người nào đây?
Mặc kệ, cô sẽ dùng ổ khóa này để khóa anh lại.
Nghĩ thì thật dễ dàng, nhưng khi cầm ổ khoá đến phòng chuẩn bị khóa anh lại thì gặp chút khó khăn.
Đặt nhè nhẹ ổ khóa xuống sàn nhà cũng phát ra một chút tiếng động, cô cuống cuồng nhìn trộm lên giường, hắc hắc, cũng may anh không có tỉnh lại.
Cô lại đặt ổ khóa bên cạnh gối của anh, nghĩ thầm, nếu khóa chân của anh lại, anh cũng có thể cử động, vậy không bằng khóa hai tay của anh,…
Ha ha, ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu khiến Tô Thiển Hạ không nhịn được len lén cười, không phải cô xấu xa nên mới đối xử như thế với một người đàn ông đẹp trai thượng hạng đâu.
Nhưng là, phải làm sao mới có thể khóa anh lại mà không bị anh phát hiện?
Điều này thật làm cho cô chán nản.
“Đing đing…”
Không thể nào, lúc này lại có người nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa kêu hết sức chói tai.
Thật vậy, Tô Thiển Hạ bị tiếng chuông cửa đột nhiên xuất hiện hù sợ, ổ khóa trong tay rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh “leng keng”.
Cũng đánh thức Tần Trác Luân đang ngủ say trên giường.
Tô Thiển Hạ nhắm mắt nhìn anh một cái, vừa chống lại ánh mắt tràn đầy hỏa khí của anh.
“Cái người phụ nữa này tại sao lại ở trong phòng của tôi, buổi sáng cùng tối hôm qua bị dạy dỗ còn chưa đủ sao, có phải muốn tôi ném cô từ cửa sổ trên lầu xuống dưới thì cô mới biết hậu quả khủng khiếp của việc vào phòng đàn ông đúng không?”
Anh nói thế rồi lập tức lấy tay P0'p cổ của cô, Tô Thiên Hạ cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Tính khí người đàn ông này quả nhiên không được bình thường.
Cô bị anh P0'p cổ đến không thở nổi, cô vươn đôi tay cố gắng gỡ tay của anh ra, vừa chỉ chỉ hướng ngoài cửa, ý là có người tới, anh nên buông cô ra rồi.
“Anh, khụ khụ, nghĩ, nghĩ mưu, mưu sát, sao?”
Tiếng nói của cô đứt quãng, khuôn mặt bị anh P0'p làm cho hồng một mảng.
“Đừng nghĩ đổi chủ đề, người phụ nữ háo sắc này, tôi đã cảnh cáo cô đừng quấy rối tôi, nhìn dáng vẻ cô là muốn dùng ổ khóa này khóa tôi? Không biết ổ khóa này ở trên người của cô thì cảm giác sẽ như thế nào đây?”
Gương mặt tuấn tú của Tần Trác Luân lập tức đen sì, một tay anh ném Tô Thiển Hạ lên trên giường, một tay nhanh chóng nắm cái ổ khóa kia, sau một hồi lập tức khóa trên người Tô Thiển Hạ.
Như vậy vẫn chưa xong, anh cười lạnh rồi tìm tới một con dao gọt trái cây.
“Người phụ nữ háo sắc này, cảm giác bị khóa như thế nào, có phải rất hưởng thụ hay không? Không phải cô rất háo sắc ư, muốn hấp dẫn được tôi, không phải cô từng có rất nhiều đàn ông chứ? Tôi thấy cô ăn mặc rất gợi cảm, mặc ít như vậy là muốn quyến rũ đàn ông sao, để cho tôi xem một chút, cô ngoại trừ có gương mặt xinh đẹp này, lúc cởi bỏ quần áo thì vóc dáng cũng rất động lòng người phải không?”
A, anh, lời nói của anh ta thật là xấu, trên mặt anh nâng lên nụ cười tà ác, kế tiếp Tô Thiển Hạ kinh ngạc nhìn con dao gọt trái cây trong tay anh đang về phía trước *** cô cắt bỏ quần áo đi, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp, cô sợ động tác tiếp theo của thanh dao gọt trái cây kia sẽ cắt đến thân thể cô, hu hu, sao cô lại xui xẻo như vậy, cô giống như đã thật sự chọc vào ác ma.
Nhưng quái lạ, chuông cửa thế nào lại không kêu, ghét, vì sao lại im bặt như vậy, nếu tiếp tục kêu thì cô có thể nhân lúc anh đi mở cửa rồi tìm cách thoát thân.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười khổ, nhưng dường như không có cảm giác đau đớn như mong đợi, ngược lại thân thể cảm nhận được làn gió mát mẻ lướt qua.
Cô mở mắt, phát hiện bây giờ mình cùng *** không có gì khác biệt, bởi vì quần áo đẹp đẽ trên người cô đã bị anh cắt thành một đống vải vụn rồi.
“Tại sao không nói chuyện, buổi sáng ở ngoài cửa nhà tôi không phải cô đang vui mừng lắm sao, nhưng mà dáng người của cô cũng không tệ…”
Ng'n t thon dài nhấc cằm của cô lên, khiến cho cô nhìn rõ ánh sáng lạnh lẽo như băng trong mắt anh.
Người đàn ông này cư nhiên không có hứng thú với thân thể cô, một chút xíu hứng thú cũng không có, ánh mắt của anh vẫn lạnh giá vô tình như vậy.
Phát hiện này khiến Tô Thiển Hạ thật đau lòng, hu hu, tâm người đàn ông này làm từ đá tảng sao? Đối mặt phụ nữ siêu cấp xinh đẹp như cô mà anh lại có thể không động lòng, điều này cũng làm cô thật xót xa…
"Nếu anh không có hứng thú sao còn không thả tôi ra?"
Trong mắt cô hàm chứa nước mắt, quần áo của cô bị anh cắt nát ở trước mặt, cô cảm thấy mình bị thương rất nặng, người đàn ông này rất xấu, hư hỏng đến tận xương như vậy, thế nhưng dùng loại phương thức này nhục nhã cô, được, cô nhớ rõ, cô âm thầm thề lần tới sẽ làm cho anh nhục nhã gấp bội.
"Thả cô, chỉ vì lời nói đơn giản như vậy mà thả cô, không, tôi rất hoài nghi người phụ nữ háo sắc như cô có phải bị mất trí nhớ hay không?"
Anh buông tay ra, đẩy cô ngã xuống giường, trong mắt cô thoáng qua mất mác lẫn kinh ngạc, anh, chẳng lẽ anh muốn *** cô? không phải anh không có hứng thú với cô sao?
Cảm giác trong lòng cô rất phức tạp, hình như mơ hồ có chút mong đợi anh sẽ làm như vậy.
Môi của anh đặt lên môi cô, nụ hôn của anh bá đạo lại cuồng nhiệt khiến tim cô đập thình thịch không ngừng, này, đây chính là cảm giác hôn môi sao?
Không phải bồng bềnh say mê, nhưng lại khiến người ta mặt đỏ tim đập. . . . . .
"Cô đi đi."
Ngay lúc cô nghĩ là mình muốn hôn mê, hô hấp không thông, dưỡng khí giống như đều bị anh hút hết, ngay thời điểm cô muốn ngất xỉu, anh đẩy cô ra, giải tỏa ổ khoá trên người cô, đưa lưng về phía cô, bảo cô đi.
Chuyển biến này cũng quá lớn đi.
Cô nhìn thấy bên cạnh là áo ngủ, là áo ngủ của anh, mặc dù anh không nói ra, nhưng cô biết anh muốn cô mặc bộ đồ ngủ này rời đi. Cô không hiểu tâm tư của anh, người đàn ông này làm cho người ta nhìn không thấu.
Một khắc trước nhục mạ cô, một khắc sau lại hôn cô, khiến cô có chút ý loạn tình mê.
Cô không biết mình ra khỏi phòng như thế nào, đi đến cửa khi thấy đứng ngoài là một phụ nữ xinh đẹp thì cô đoán được người phụ nữ này là bạn giường của anh, người mới vừa nhấn chuông cửa chắc là cô ta, cô ta thật đúng là có kiên nhẫn.
Trong lòng Tô Thiển Hạ che giấu một luồng cảm xúc ưu thương, cô đi tới trước cửa phòng mình, móc chìa khóa ra mở cửa, nhưng cái chìa khóa chính là không mở được cửa, cô tức giận vứt cái chìa khóa trên mặt đất, sau một lúc cô mới nhắt cái chìa khóa lên, lúc đó cô mới phát hiện đây là chìa khóa nhà anh, còn chìa khóa nhà cô được giấu ở trong chậu hoa ngoài cửa.
Cô vươn tay vào chậu hoa tìm chìa khóa cửa nhà mình trước khi đi vào còn liếc nhìn cửa phòng của Tần Trác Luân, người phụ nữ kia đã đi vào, giờ này anh và cô ta có phải đã lên giường hay không?
*
Tô Thiển Hạ trở lại nhà mình, cô nhìn bộ đồ ngủ trên người, cảm giác mình rất thất bại, cô như vậy mà không hấp dẫn được Tần Trác Luân.
“Y Đồng, đang ở đâu, chúng ta cùng đi quán bar uống R*ợ*u đi, lòng ta phiền.”
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn xuống danh bạ, tìm được Tần Y Đồng rồi gọi điện thoại, Tần Y Đồng cũng không hỏi tại sao cô phiền lòng mà lập tức đồng ý cũng cô đi quán bar uống R*ợ*u.
Lần này họ không chọn quán bar của Tô Thiển Hạ, mà là một quán bar khác.
“Thiển Hạ, làm sao cậu phiền lòng, chẳng lẽ kế hoạch không thuận lời, mình luôn cảm thấy giữa ba chúng ta, bộ dáng của cậu nhìn là hấp dẫn đàn ông nhất.”
Tần Y Đồng nhìn ly R*ợ*u, tâm tình cũng rất muộn phiền.
“Cái tên Tần Trác Luân rất khó đối phó, mình nhìn thấy bạn giường của anh ta dáng dấp cũng không xinh đẹp lắm nhưng anh ta lại sẵn sàng cùng cô gái kia lên giường, đối với mình thì thờ ơ như vậy, đúng, mình thất bại, Y Đồng, mình thấy tâm tình cậu cũng không khá hơn chút nào, chẳng lẽ cậu cũng thất bại sao?”
Tô Thiển Hạ cứ nghĩ đến Tần Trác Luân thì khuôn mặt lập tức nhăn lại.
“Hạ, bị cậu nói trúng, tên đàn ông kia cũng là đàn ông hư hỏng, cậu xem anh ta nhìn thấy mình từ trên cây cao như vậy rớt xuống, vốn nghĩ anh ta sẽ ôm lấy mình… mình cũng cho là như thế, nào ngờ anh ta chợt buông tay đem mình quăng xuống đất, chẳng lẽ đàn ông thời đại này đều có khuynh hướng ***.”
Tần Y Đồng nói đến chuyện mình muốn hấp dẫn người đàn ông Lôi Phách Thiên kia cũng than thở liên tiếp.
“Haizz, không biết Điềm Điềm có thuận lợi hay không, nói đến Điềm Điềm, mình giống như đã quên chuyện đồng ý giúp cậu ấy bắc cóc Hoàng Phủ Tà, cậu cũng quên đúng không, đi, ngay bây giờ chúng ta lập tức đi bắt Hoàng Phủ Tà trói đến nhà Điềm Điềm để Điềm Điềm mặc sức ђàภђ ђạ anh ta.”
Tô Thiển Hạ và Tần Y Đồng cũng nghĩ tới Hạ Điềm Điềm, hai người mới nhớ lại chuyện đồng ý giúp Hạ Điềm Điềm trói Hoàng Phủ Tà đến nhà cô ấy, hiện tại hai người các cô vừa đúng rất có ích.
Hai người trả tiền R*ợ*u, rời khỏi quán bar, gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến nhà Hoàng Phủ Tà.
Đến bên ngoài nhà Hoàng Phủ Tà, họ xuống xe, cùng nhau trèo tường vào, trèo tường với các cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy mà đến lúc các cô xâm nhập được vào nhà Hoàng Phủ Tà thì lại thất vọng, Hoàng Phủ Tà không có ở nhà.
Hết cách rồi, hai cô không thể làm gì khác hơn là ngày thứ hai trở lại.
Buổi chiều ngày thứ hai, các cô về sớm hơn một chút lẩn vào trong nhà Hoàng Phủ Tà, đại khái đến gần sáu giờ tối, đang chờ đến ngủ gà ngủ gật, mới nghe được âm thanh tiếng xe từ ngoài cửa truyền đến.
Họ len lén từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy đúng là xe Hoàng Phủ Tà dừng ở cửa.
Được rồi, cơ hội đã tới.
Hai người các cô lập tức tiến hành kế hoạch, trước cứ trốn tạm dưới gầm bàn.
Bề ngoài Hoàng Phủ Tà rất lạnh lùng cũng rất đẹp trai, mặt không chút biểu cảm, giống y như pho tượng.
Anh đi vào trong nhà, đi lên lầu, qua một lúc thời gian, anh đi tắm rửa, ăn món mỳ Ý đơn giản, đang lúc anh đứng phía trước cửa sổ, vươn tay hưởng thụ nước mưa mát mẻ giữa mùa hề thì hai bóng người nhanh chóng tiến đến gần bên cạnh anh, không sai hai người này chính là Tần Y Đồng và Tô Thiển Hạ, do anh phát hiện chậm một chút nên cứ như vậy bị Tần Y Đồng cũng Tô Thiển Hạ đánh bất tỉnh, nhét vào trong bao bố trói lên xe đưa đến nhà Hạ Điềm Điềm, tự nhiên anh bị biến thành ‘bữa điểm tâm ngọt ngào’ sao…
"Người phụ nữ mới vừa rồi là ai, sao lại mặc áo ngủ của anh?"
Người vừa nhấn chuông cửa là thư ký Vũ Tình của Tần Trác Luân.
Cô vẫn rất muốn Tần Trác Luân, vì vậy liền tìm đến chỗ ở của anh.
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái diễm lệ khiến cho cô cũng không muốn dời đi tầm mắt, mặc dù trên người đối phương mặc áo ngủ của Tần Trác Luân, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại làm cô ấy còn tăng thêm một loại phong tình rất động lòng người.
Trong lòng cô rất đố kỵ cô gái kia, cô nhìn thấy cô gái kia đi tới phòng bên cạnh, xem ra là hàng xóm với tổng giám đốc.
Chẳng lẽ cô gái kia coi trọng tổng giám đốc, muốn quyến rũ tổng giám đốc, nếu như cô tới muộn một chút, có phải tối nay tổng giám đốc và cô gái kia sẽ ngủ cùng nhau hay không?
Sau khi vào nhà, cô lập tức đi tới phòng ngủ, tận lực để cho giọng nói của mình nghe không có gì khác thường.
Giống như thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
“Cô tới nơi này làm cái gì, tôi không nhớ có nói muốn cô.”
Tần Trác Luân thấy là cô, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Luân, em nhớ anh lắm, anh đừng tức giận, tối nay để cho em ở lại có được hay không, em nhất định hầu hạ anh thật tốt?”
Cô tiến lên, đi tới phía sau anh, từ phía sau ôm lấy anh, bộ *** đầy đặn của cô dán lên lưng anh, âm thanh ***.
“Buổi tối cô ngủ ở phòng khách, chuyện tối nay tôi không hy vọng có lần thứ hai. Đi ra ngoài.”
Tần Trác Luận đẩy cô ra, đi tới bên cửa sổ, âm thanh lạnh lẽo.
“Luân, được rồi, em nghe lời anh là được mà, anh đừng tức giận.”
Trong lòng Vũ Tình rất thất vọng, anh không muốn nhìn đến bản thân cô sao?
Thật may là anh không có hỏi lý do tại sao cô biết anh ở chỗ này, cô âm thầm thở nhẹ một hơi, đi về phía phòng khách.
“Làm sao cô biết tôi ở chỗ này?”
Vũ Tình đang muốn đi ra ngoài, chợt từ sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùn của Tần Trác Luân.
Anh, thế nào lại hỏi rồi, mới vừa cô còn nghĩ thật may là anh không có hỏi, hiện tại anh hỏi, cô biết trả lời anh thế nào đây?
Trên mặt Vũ Tình tràn đầy lúng túng, cô không dám xoay người, cô không biết mở miệng làm sao.
Lúc từ từ xoay người lại, cô nhìn thấy cặp tài liệu trên ghế sofa của anh, trong lòng đã có chủ tính rồi.
“Là vì cái này, lúc anh rời khỏi phòng làm việc quên cầm cái này, em đi sau phát hiện nên muốn mang tới đưa cho anh, em không phải cố ý theo dõi anh… anh ngàn vạn lần đừng giận em, em nghĩ là anh rất quan tâm hạng mục này.”
Cô nhanh chóng rút ra một tập tài liệu từ trong túi xách của mình ra đưa cho anh, nhằm giấu diếm chuyện nhờ người âm thầm điều tra chỗ ở của anh.
“Thật chỉ có như vậy? Để giấy tờ xuống, cô đi ngủ đi.”
Tần Trác Luân lãnh đam nhìn tài liệu trong tay cô, với lời nói của cô hình như là vừa tin, vừa như không có tin.
*
Buổi sáng, tập đoàn Tần Đế.
Hôm nay Tần Trác Luân gọi mua đồ ăn bên ngoài, Tô Thiển Hạ lập tức giả trang thành người giao đồ ăn, đứng trước thang máy đem đồ ăn trực tiếp mang tới phòng làm việc tổng giám đốc.
Giơ tay lên gõ cửa, bây giờ cô thư ký Vũ Tình của Tần Trác Luân đang đi hưởng thụ thời gian nghỉ trưa nên không có ở đây.
“Đi vào.”
Tô Thiển Hạ giơ tay gõ cửa, cô đã điều tra qua, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tần Đế, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp đầy mị lực của Tần Trác Luân, âm thanh thật là dễ nghe.
Cô nhắm mắt nghe rất say mê.
“Ai đang ở bên ngoài, sao không đi vào?”
Tần Trác Luân đợi nửa phtus cũng không có ai mở cửa đi vào, chính anh tới mở cửa xem một chút.
Tô Thiển Hạ đang mỉm cười say mê, nháy mắt nụ cười đông cứng khóe miệng, vội vàng cúi đầu đem túi đồ ăn giơ lên cao để cho anh không nhìn thấy mặt.
“Xin chào, tôi là người đưa thức ăn, tổng cộng là sáu mươi ba nghìn đồng, xin từ từ thưởng thức.”
Cô gái người đưa thực phẩm này có chút kỳ quái, thế nào vẫn cúi đầu, âm thanh cũng có chút kỳ quái.
Tần Trác Luân nhận lấy đồ ăn, anh lục túi lấy ra tờ một trăm nghìn đồng đưa cho cô.
“Không cần thối lại, cô có thể đi được rồi.”
Bình thường đồ ăn mua ngoài đưa đến trước cửa là được, không phải sao? Thế nào hôm nay lại trực tiếp đưa lên? Trong lòng Tần Trác Luân nảy sinh ra nghi vấn, xem ra hệ thống an ninh công ty có vấn đề, anh phải gọi trưởng phòng anh ninh đến xem chuyện gì đã xảy ra.
“Không được, nhất định phải trả lại cho ngài tiền, ở đây là ba mươi sáu nghìn đồng, thật xin lỗi, thiếu đi ngài một nghìn đồng, trước hết thiếu, lần tới ngài kêu đồ ăn mua ngoài nữa thì tôi sẽ trả lại cho ngài, tổng giám đốc hẹn gặp lại.”
Tô Thiển Hạ len lén nhìn ngắm phòng làm việc của anh, bên trong chắc không có phụ nữ chứ, nghĩ đến đây tâm tình cô thoáng tốt lên, cúi đầu tìm trong túi, cũng chỉ tìm được ba mươi sáu nghìn đồng, vậy trước tiên thiếu anh một nghìn đồng, cô nắm lấy bàn tay to của anh, nhét ba mươi sáu nghìn đồng vào tay anh, lúc buông tay anh ra, trong lòng cô có chút luyến tiếc, tay người đàn ông này cũng thật lớn, lần tới cô muốn sờ đủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc