Tôi Thực Sự Không Muốn - Chương 60

Tác giả: huyenshin1111

-Em bị bệnh phải tiêm thuốc… Để tôi làm bác sĩ chích cho em nhé… Thụy Ly
Một tay anh nâng cao đù* vuốt ve làn da mịn màng của cô, tay kia đang lướt dần từ má cô dọc xuống ***, xương sườn rồi dừng lại ở chiếc qυầи ɭóŧ mỏng. Thụy Ly quay mặt đi, mắt nhíu lại, hơi thở thì càng ngày càng gấp gáp, cô không hiểu ý định sau câu nói đó của anh.
Cửu Chấn rúc mặt xuống dái tai cô, hôn chùn chụt rồi liếʍ láp xuống cổ. Tay anh bắt đầu sờ soạng nơi tư mật. Cách một lớp vải ren quần, bàn tay to lớn của anh vân vê phần mu, lúc sau lại dần đà dịch xuống dưới. Đưa một ngón dơ lên, anh xác định đâu là vị trí của hạt lựu rồi ấn mạnh vào. Thụy Ly giật lên một cái, hai đù* co lại kẹp chặt tay anh. Cửu Chấn tuy đang cháy bỏng trong người nhưng vẫn muốn *** mê muội một chút, để thấy được vẻ dâʍ đãиɠ của cô sau từng ấy năm ra sao
Cửu Chấn vê tròn Ng'n t sau lớp quần, ấn ấn vào hạt lựu bé nhỏ liên hồi, tư mật căng thẳng tiết nước, dịch nhớt bắt đầu nhiều quắc chảy lan qua mép quần. Anh cúi đầu xuống, đưa hai tay cầm đù* cô dơ lên cao, mắt liếc nhìn tư mật, rồi cười nhẹ:
– Ướt sũng rồi này cục cưng…
Thụy Ly xấu hổ đan hai tay xuống che đi, miệng cắn răng rêи ɾỉ:
– Đừng đùa…. Em… không thích…
Cửu Chấn lộ ra vẻ mặt đầy nham hiểm, anh hất tay cô ra, dùng lực mà xé tan chiếc quần ren mỏng đó. Vứt sang một bên rồi lại quay nhìn tư mật. Dịch chảy trăng trắng, thấm ướt lên lông tơ đen láy, lân lê ra hai vách thịt, cửa huyệt thì dịch chảy óng ánh như suối nhỏ. Cảnh tiên này thật đáng giá biết bao. Cự vật căng to, nhồi lên cao sau lớp quần. Cửu Chấn điên tiết vứt bỏ nốt vật ngại trên cơ thể mình, chồm hỗm ngạo nghễ cự vật vươn lên. Anh đưa Ng'n t xuống vớt chút dịch, bôi lên đầu cự vật tạo một lớp gel. Thụy Ly nằm im bất động, hai tay cấu chặt ga giường như chờ đợi. Ngay sau đó là một cú thúc sâu của anh. Tốc độ tiến vào nhanh, sâu tận bên trong điểm G, Thụy Ly hét chói tai lên:
– Hơ… Ah…
Cửu Chấn thoải mái thở phào, bắt đầu luận động đều đều nhịp nhàng. Thụy Ly ở trên từ từ tiếp nhận thoải mái, hai bên chân dơ cao quặp chặt eo anh. Cửu Chấn ra vào trơn trượt vô cùng. Từng cú nhấp của hai hòn bi đập mạnh vào hai vách thịt tạo âm thanh nghe vui tai: Tợp.. Tợp..
Cửu Chấn thở hắt ra, mồ hôi lăn dài trên tóc . Anh cúi xuống sát tai Thụy Ly, cắn nhẹ rồi nói:
– Nào… Thả lỏng một chút…
Thụy Ly xấu hổ, quàng hai tay ôm chặt lấy cô anh, mặt rúc xuống vai, thều thào:
– Đừng… ưm… Đừng nói gì… ưm… ưm
Cửu Chấn phát hiện được rằng con mèo nhỏ này rất ngại những lời lẽ mật ngọt thô tục. Mỗi khi nghe anh trêu trọc về cơ thể là cô lại ửng gấc mặt lên. Và thêm nữa là tư mật bên dưới sít chặt lại cự vật khiến anh hơi đau. Cửu Chấn cố tình nói thêm:
– Em đang mυ"ŧ tôi gắt gao quá…
Vừa nói anh vừa thúc từng cú mạnh vào, tiếng giao hòa nơi ấy trở nên to hơn: Phạch… Phạch…
Thụy Ly bên trong có cả sự mê dại lẫn đau nhẹ. Cô vòng tay xuống cào lên lưng anh, miệng thút thít:
– Ưm… a.. Mới là… không phải nga…
Cửu Chấn lại vòng tay xuống ௱ô** cô. Đánh bôm bốp hai cái, in hằn bàn tay anh lên, miệng trách móc:
– Hư đốn… Dối lòng…
Tư mật càng ngày càng gắt gao hơn, cự vật đâm vào rất dễ nhưng đến khi muốn rút ra lại bị kẹp chặt lại. Điều này sẽ khiến cô thoải mái, anh thì sẽ khá đau. Cửu Chấn từ nãy đến giờ cố chịu đựng để cô giải tỏa được thuốc một chút. Nhưng càng nhịn thì cô bé lại càng làm càn, mυ"ŧ sâu và giữ chặt cự vật không cho ra. Cửu Chấn nhăn mặt, anh cố ngửng đầu lên nhưng cô ôm chặt lại, bên dưới cự vật như bị nhấn chìm bên trong. Cửu Chấn bực mình gỡ hai tay cô ra, căng lêи đỉиɦ đầu, bên dưới tay ấn vào hạt lựu, *** nguồn điện dọc người, tư mật giật nảy lên rồi chịu nhả cự vật ra ngoài. Cửu Chấn nhíu mày nhìn cô, tay kia vỗ vào tư mật trách móc:
– Em thật lớn mật mà…
Nói rồi anh dựng cô dậy, lật ngược người Thụy Ly ra sau, cho hai ௱ô** cô chổng cao ngạo nghễ, hai tay bị anh túm chặt sau lưng, mặt áp chặt ga giường. Tư thế này *** dơ cao nên dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống ga giường như thác nước nhỏ. Đẹp vô cùng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc