Tôi Nghe Nói, Cô Sẽ Là Người Mang Thai Hộ - Chương 07

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Nào tới đi, tư thế tôi cho em chọn"
"Cưỡi ngựa xem hoa, thác nước hay là..."
"Đủ rồi, tôi không thích tư thế nào cả, tôi muốn về phòng ngủ"
Tử Lạp đỏ cả hai má, cô chẳng dám nhìn Lâm Sâm, đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh căn phòng, tên điên này bệnh hoạn thật rồi? Tại sao có thể nói mà không ngượng miệng chứ? Bản thân Tử Lạp đã chịu không nổi những lời kích tình từ anh.
Trông thấy nét mặt kia, Lâm Sâm bỗng dưng mỉm cười thích thú, anh lại càng muốn trêu chọc vị thỏ con.
Lâm Sâm chậm rãi bước lại đẩy ngã Tử Lạp ra ghế áp sát khuôn mặt vào cô, Tử Lạp định đẩy ra liền bị Lâm Sâm giữ chặt.
"Vậy? Theo em, tư thế nào mới làm em thích"
"Lâm...Lâm Sâm, anh định làm gì vậy"
"Còn làm gì nữa? Tất nhiên làm chuyện người lớn, ba mẹ tôi cũng mong có cháu ẵm bồng lắm rồi"
Anh khẽ cười, nụ cười ma mị nham hiểm chứa đựng sự u mê, cổ họng Tử Lạp nghẹn cứng không nói thành lời, cô ú ớ chẳng thể giãy giụa hay kháng cự, tưởng đâu khi nãy giường sập anh ta đã bỏ ý định nhưng ai ngờ đâu?

Đang lúc cao trào, Lâm Sâm chầm chậm cúi đầu xuống bất ngờ cánh cửa mở ra, không ai khác ba anh đích thân mang nệm vào.
"Ối, vẫn chưa hạ nhiệt hở con? Thế tiếp tục đi, ba đặt nệm ở đây nhé"
"Hahaa, ba thật bậy bạ khi đã phá vỡ không gian của hai đứa"
Dứt lời ba anh gãi đầu phá cười sảng khoái vội vàng quay ngoắt người đi nhanh ra ngoài còn chu đáo cẩn thận khép cửa. Lâm Sâm thở sâu đứng dậy.
"Em mau trải nệm ngủ trước đi, tôi còn hợp đồng cần phê duyệt"
"Yên tâm, em chưa sẵn sàng, tôi hứa bản thân sẽ không làm gì cả, thất hứa tôi làm chó"
Tử Lạp nuốt nước bọt nét mặt hiện rõ đôi phần vẫn còn sợ, cô không đáp người cứng đơ bất động trên ghế, đợi Lâm Sâm đi khuất Tử Lạp lật đật trải nệm quấn chặt chăn. Anh đã hứa thâm tâm cũng ổn rồi.
(...)
Sáng hôm sau
Tử Lạp tỉnh giấc liếc nhìn đồng hồ là 12h trưa? Cô giật mình ngồi dậy, không ai đánh thức căn phòng trống trải chắc Lâm Sâm đã đến công ty.
Tử Lạp vệ sinh xong xuôi rụt rè xuống lầu, lần này ૮ɦếƭ chắc, theo lịch hôm nay cô có buổi học yoga cùng mẹ Lâm Sâm, nào ngờ ngủ quên.
"Tử Lạp? Tỉnh rồi hả cháu"
"Phu nhân...cháu xin lỗi đã quên buổi học"
"Ôi dào, đêm qua hì hục tận lực đến sập cả cái giường thì còn sức đâu mà tập? Cứ ngủ cho khỏe"
Tử Lạp ngậm ngùi khẽ mỉm cười ngại ngùng, tối qua cô cầu xin Lâm Sâm, nên anh cũng không làm gì cả, lại để phu nhân hiểu lầm rồi.
7h tối, điện thoại gọi về Lâm Sâm bảo người mang hợp đồng để quên ở nhà đến cho anh, phu nhân không ngại ngần nhờ Tử Lạp.
Tử Lạp miễn cưỡng nhận lời, cô được tài xế đưa đi, khách hàng của lần này của Lâm Sâm nghe đâu là một doanh nhân thành đạt, hơn hết người đó là phụ nữ.
Họ hẹn nhau tại khách sạn vì người kia không thể đến công ty.
Tử Lạp cầm hợp đồng đi vào, lần mò tìm số phòng đến nơi định đưa tay gõ cửa thì phát hiện không khóa, Tử Lạp bẽn lẽn chậm rãi bước vào.
Trong nhà tắm tiếng nước xả liên tục, thân hình vạm vỡ của nam nhân nằm quằn quại trên giường không ai khác là Lâm Sâm.

Tử Lạp hốt hoảng chạy lại.
"Anh...anh sao thế? Lâm...Lâm Sâm"
"Tử...Lạp, mau đưa tôi rời khỏi đây, tôi bị hạ thuốc"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc