Tôi Muốn Gặp Lại Anh - Chương 12

Tác giả: Muối

Học kì mới đã chính thức bắt đầu. Sau hai tuần học cũng như chơi thì bây giờ nó lại phải lao đầu vào việc học.
Cả tuần nay không gặp nó, không thấy mặt mũi tâm hơi nó đâu hết, cũng chẳng thấy nó liên lạc gì cả, Long rất muốn gọi cho nó nhưng lại vì lý do gì đó mà không chịu gọi vì Long nghĩ nó đang tránh né Long nhưng đâu có lý do gì để nó làm thế chẳng qua là sắp tới kì kiểm tra quan trọng nó muốn chú tâm vào việc học hơn nên cả tuần nay không liên lạc gì với ai cả ngay cả Hân cũng không.
- Ra kia coi thử có gì mà sao lại tập trung đông thế?- Long đang đi cùng Duy thì nhìn thấy đằng kia có gì mà tụi nó bu đông như kiến.
- Ừh!- Duy cùng Long đi tới chỗ đó.
- Àh thì ra là có học sinh mới đến! Vậy mà cũng làm ầm lên! Cái trường này đúng là toàn dân tám không àh! Bực mình!- Long nhìn vào thấy có học sinh mới nên có vẻ không hài lòng với cái mức độ “tám” của những học sinh trong trường.
- Về lớp thôi!!!- Duy có vẻ không vui khi nhìn thấy học sinh mới đó nhưng rồi cũng quay đầu bước đi.
- Ừh!
- Vũ Minh Duy!- có tiếng con G.i g.i Duy lại.
Duy quay đầu lại nhìn, đứng trước mặt Duy là một cô gái rất xinh đang mỉm cười.
- Gọi tôi hả????
- Anh không nhớ em hay sao mà hỏi thế???- cô gái đó nở một nụ cười thật tươi.
- Tất nhiên…tôi biết cô là ai…làm sao tôi quên được chứ!- Duy nói giọng khinh khỉnh.
- Anh vẫn còn giận em?!?
- Tại sao tôi phải giận cô? Đâu có lý do gì để tôi làm thế!!!- mặt Duy lạnh lùng không chút cảm xúc.
- Em biết là em đã sai…nhưng anh không cần phải lạnh lùng với em như thế chứ?- nét mặt cô gái ấy có chút buồn buồn.
- Xin lỗi…tôi phải về lớp rồi!- nói rồi Duy đi thẳng không đợi cô gái đó nói thêm gì nữa.
- Đợi tao với Duy!- Long lẻo đẻo chạy theo Duy.
Nhìn mặt cô gái đó rất quen nhưng Long không nhớ nổi đó là ai, mà thái độ của Duy lạ quá, nghe cách nói chuyện thì có quan hệ gì đó rất sâu đậm, phải chăng đó là My! Long cũng không muốn hỏi Duy vì biết lúc này tâm trạng Duy không được tốt, im lặng là tốt nhất.
RENG! RENG!
Nghe tiếng chuông Long mới giật mình, lúc nãy tính sang lớp nó nhưng tại do cái tật nhiều chuyện mà quên mất tiêu.
Vừa bước vào chỗ ngồi thì cô giáo cũng vừa đến nhìn mặt cô hình như có chuyện gì đó quan trọng.
- Các em im lặng! Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới!
Cả lớp nháo nhào lên khi biết lớp mình lại có học sinh mới. Các học sinh nữ thì chỉ mong đó là boy còn nam thì mong là girl, chỉ thế mà thôi!
- Chào các bạn! Mình là Nguyễn Thùy Thảo My mới chuyển đến, mong các bạn chỉ bảo thêm!- My đứng trước lớp giới thiệu rồi nhìn xuống chỗ Duy cười dịu dàng.
- Còn mình là Nguyễn Thùy Tuyết Vy! Em họ của My! Sau này nhờ các bạn giúp nhiều!- Vy cười thật tươi trước lớp.
Lúc này Duy mới chợt giật mình nhìn lên. Tại sao My lại chuyển vào lớp này chứ, còn Long thì đã hiểu được nguyên nhân vì sao lúc nãy Duy lại lạnh lùng như thế.
Sau bàn của Duy và Long còn một bàn trống nên My và Vy sẽ ngồi ở đó. Thấy My đi xuống Duy không còn bình tĩnh nữa, vẻ mặt vô cùng tức giận, không biết Duy sẽ làm gì nữa.
- Duy àh! Lại gặp nhau nữa rồi! chúng ta thật có duyên nhỉ?- My nhìn Duy nở một nụ cười ấm áp rồi quay sang Long- Long cũng ngồi ở đây àh? Lâu rồi không gặp!
- Cậu là Long àh? Mình là Vy! Làm quen nhé!- Vy vừa nghe My nói xong thì nhảy vào làm quen với Long ngay.
- uhm…- Long không để ý mấy đến Vy chỉ cười khẽ rồi quay lên.
Duy thì vẫn không nói tiếng nào mặt cứ hầm hầm.
……………
Ra chơi
Vừa nghe tiếng chuông là Long vội chạy ngay sang lớp nó thì thấy nó đang đứng trước cửa lớp.
- Pul! Xuốn căn tin nhé!
- Ừh!- nó theo Long xuống căn tin.
Nó cũng đang cần gặp Long để hỏi chuyện My, lúc sáng nó cũng đã trông thấy My ở trường và có nghe đồn sơ sơ và nó tin chắc là My đã trở về nhưng không biết My đang tính giở trò gì đây.
Ra tới căn tin, Long kéo ghế ra cho nó ngồi rồi chạy vào mua một đống đồ ăn.
- Pul! Ăn đi!
- uhm...chuyện của My là thế nào vậy???
- Àh! Con nhỏ đó vừa mới chuyển vào lớp tôi! Thấy Duy có vẻ shock lắm!- Long cứ thản nhiên mà ăn uống.
- Duy có nói gì không?
- Không! Thằng Duy nó cứ ngồi im chẳng thèm đá động gì tới con nhỏ đó hết…mặc dù con nhỏ đó nó vẫn cứ mở lời nói chuyện với Duy rất là bình thường!
- Ừh! Về lớp thôi!- nó đứng lên đẩy ghế vào.
- Sớm vậy???- Long cũng đứng lên đi theo nó.
Nó biết lúc này không nên hỏi Duy chuyện gì cả, Duy đang cần được yên tĩnh nên nó không đi tìm Duy. Nó rất muốn an ủi Duy, những lúc nó buồn Duy đều ở bên cạnh nó an ủi động viên nó, và bây giờ là lúc để nó đáp trả lại Duy.
[Duy về nhớ đợi tao với nhé!!!]- nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Duy.
Nó với Thiên thì đã bình thường trở lại. Vẫn như trước kia, là bạn bè tốt của nhau. Bởi vì nó đã nhận ra được… với Thiên đó không phải là tình yêu mà đó chỉ là cảm giác luyến tiếc một cuộc tình không thành mà thôi! Thiên cũng rất vui khi ít ra nó vẫn đồng ý làm bạn bè với Thiên. Thiên cũng đã trả cặp cho nó kèm theo cả chiếc hộp hình trái tim ấy nữa, dù gì chiếc hộp ấy cũng nên thuộc về nó.
Duy thì đang trốn ở vườn cây sau trường để không phải gặp mặt My. Duy đang suy nghĩ không biết đối diện với My làm sao đây? Không lẽ cứ tránh hoài đó cũng không phải là cách.
Long sau khi từ căn tin trở về lại lủi thủi vào lớp. Duy thì đi đâu mất tiêu còn nó thì chỉ hỏi vài câu về Duy lại bỏ về lớp. Thấy Hân buồn buồn nên Long lại ngồi nói chuyện với Hân.
- Hân sao buồn vậy?
- Không có gì!… có phải…là…- Hân muốn hỏi Long gì đó nhưng cứ ấp úng mãi.
- Hân muốn hỏi chuyện của My phải không?
- uhm…
- Đúng là My từng là bạn gái của Duy nhưng bây giờ thì việc đó đâu có quan trọng!
- Nhưng Hân có cảm giác không tốt lắm! Cứ bất an làm sao ấy!- mặt Hân buồn hiu.
- Sẽ không sao đâu mà! Long tin là Duy sẽ có quyết định đúng đắn!
- Ừh!- Hân có vẻ buồn buồn.
- Heizzzzzzzz!- Long chợt thở dài khi nghĩ đến nó.
- Còn Long với Minh sao rồi?- Hân bất chợt lại thay đổi chủ đề.
- Hả? Sao là sao?
- Hân biết…Long thích Minh có đúng không?
- ờ…thì…thì…có…nhưng mà sao Hân lại biết???- Long lộ rõ vẻ ấp úng trên nét mặt.
- Nhìn là biết liền!!!- Hân cười khẽ.
- Nhưng nó thì vẫn không biết gì cả!!!- Long thấy buồn khi nghĩ đến nó.
- Có lẽ là bây giờ Minh nó chưa nhận ra được nhưng rồi có một ngày nó sẽ hiểu thôi mà!!!
- Hân nghĩ là nó có tình cảm gì với Long không?
- chắc là…có…
- Hân chắc không?- Long có vẻ không tin mấy với câu trả lời của Hân.
- Hân cũng không biết nữa! Hỏi nó đi là biết liền àh!- Hân cười thật tươi khi thấy nét mặt lo lắng của Long lúc này, trông thật buồn cười.
- uhm…
……………
Ra về nó đứng đợi Duy trước lớp. My thấy Duy lảng tránh như thế cũng rất buồn. Còn Vy thì lúc nào cũng Long, Long và Long. Vy cố gấy sự chú ý với Long nhưng Long không bận tâm, Long đang phải suy nghĩ về ai đó. Thấy nó đứng trước cửa lớp Long vội chạy ra
- Pul! Chưa về nữa hả?
- uhm…Duy đâu rồi???
- Nó còn đang dọn dẹp sách vở trong đó!
Nó nhìn vào trong thì thấy Duy đi ra và theo sau là hai cô gái.
- Rin! Làm gì mà lâu vậy?- nó nở nụ cười baby với Duy.
- Phải dọn dẹp sách vở chút đó mà! Thôi đi về! Về thôi Long! Còn đứng đó làm gì nữa!- Duy cười với nó rồi quay sang Long.
- Ừ!
Nó, Long và Duy cả ba cùng nhau đi trong khi My nhìn theo với ánh mắt chứa đầy nỗi buồn. Còn Vy thì đang bốc khói vì chưa kịp nói gì với Long đã bị nó lôi đi mất rồi.
- Con nhỏ đó láo thật!!! Chị biết nó là ai không mà sao lại láo thế?- Vy cứ hậm hực vì tức nó.
- Hình như là em họ của Duy…chị chỉ gặp nó vài lần thôi…nhưng cũng lâu lắm rồi! Mà em hỏi làm gì thế???
- Em tức quá! Nhìn con nhỏ đó là thấy ghét rồi!
- …………
Long thì đã về nhà, còn nó với Duy cứ im lặng đi hết quãng đường. Nó cũng không hỏi gì, mà Duy thì cũng chẳng nói tiếng nào. Không khí yên lặng đến đáng sợ.
- Rin ơi! Có sao không vậy?- nó chịu không được cái không khí yên ắng như thế nên đành mở lời trước.
- …………
- uhm…nếu mày không muốn nói thì thôi! Tao cũng không ép!
- …………
Về đến nhà, trước khi về phòng nó có nói với Duy một câu làm Duy phải suy nghĩ rất nhiều.
- Mày có chuyện gì thì đừng giữ trong lòng…cứ tìm tao mà tâm sự nhé!- nó nói rồi mở cửa vào phòng.
- Pul!- Duy không tính nói đâu nhưng nghe nó nói thế lòng chợt buồn man mác.
- Hả???
- Tao vào phòng một chút được không?
- Ừh!
Sau khi vào phòng nó, Duy ngồi một lúc thì mới lên tiếng.
- Tao không biết phải làm sao nữa…thật sự bây giờ lòng tao đang rối bời!
- Chuyện gì?- nó tròn mắt nhìn Duy.
- Quả thật…tao đã từng rất yêu My…rồi hận My ghét My…nhưng bây giờ khi gặp lại cô ấy… tao thấy giận lắm…- Duy lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt.
- Mày vẫn còn yêu My???- nó thì vẫn thản nhiên.
- Tao không biết!
- Vậy…còn Hân? Mày không có tình cảm gì với Hân sao???
- Tao không biết nữa!...đầu tao đang rối tung lên rồi nè!
- uhm… vậy đừng nghĩ gì hết! Mọi chuyện cứ để đó cho ông trời giải quyết! Tới đâu thì tới! Và bây giờ thì ngủ đi!
- Trời ơi! Bây giờ làm sao mà ngủ được!- Duy thì sốt ruột lên mà nó thì vẫn thản nhiên như không có gì.
- Mệt mày quá! Đã bảo đi ngủ thì đi ngủ đi! Chỉ cần ngủ được là sẽ không phải nghĩ gì nữa hết!- nó bực mình với thái độ đó của Duy, bình thường Duy rất bình tĩnh mà.
- Nhưng có ngủ được đâu!!!
- Không biết! Mày làm sao thì làm đi!
- Vậy mà bảo là mày muốn tâm sự thì cứ tìm tao! Hay thật đấy!
- Thì tao bảo mày đi ngủ đi sao mà mày nói nhiều thế????
- Không thích!- tự nhiên Duy đâm ra ngang bướng khi nó nói thế.
- Vậy thì thức đi!
- Thì đang thức nè!!!!
- Mệt quá! Tao đã cho mày lời khuyên rồi đó! Muốn làm hay không là tùy mày! Bây giờ thì đi ra cho tao thay đồ!- nó nói rồi đẩy Duy ra ngoài đóng cửa cái rầm.
- Tính tình nó vẫn không bao giờ đổi được mà!!!!- Duy tức tối đi về phòng.
Mà thấy cách nó nói cũng rất hữu hiệu. Phải đi ngủ thôi!
“Dẹp hết mọi chuyện để cho ông trời muốn làm gì thì làm, vừa ý mình thì cảm ơn ổng một tiếng còn nếu không thì…thì không biết… đi ngủ thôi!”- Duy leo lên giường nằm mãi rồi cũng ngủ.
Còn nó sau khi nhớ tới Hân thì chạy vội qua nhà Hân.
Ding dong!
- Sao qua giờ này vậy mày?
- Không tính cho tao vào nhà hả?
- Thôi vào đi! Mà có chuyện gì thế?- Hân mở cửa ra cho nó vào rồi đóng lại.
Nó và Hân đang ngồi trong phòng.
- Có chuyện gì hả?- Hân nhìn nó thắc mắc.
- Mày…vẫn bình thường chứ?
- Ừ…có sao đâu! Có bệnh tật gì đâu!- Hân không hề có chút buồn bã gì lộ ra trên mặt cả.
- Chuyện của My mày tính sao????
- Sao là sao? Tao với Duy đã là gì đâu mà tính với toán!- Hân cười khẩy tỏ vẻ bất cần nhưng trong lòng thật sự rất buồn vì đó là sự thật.
- Tao nghĩ My đang có ý định nối lại tình xưa với Duy.- nó có hơi lo khi nghĩ đến những việc sắp tới My sẽ làm.
- Uhm…nhìn nó cũng đẹp đó chứ!- Hân vẫn thản nhiên.
- Nản quá! Mày sao vậy Hân???- nó bắt đầu cảm thấy bực bội với thái độ thản nhiên đó của Hân.
- Có sao đâu!- Hân vẫn làm ra vẻ bình thường.
- Ngay cả tao mà mày còn muốn che giấu gì nữa???- nó đứng dậy nhìn Hân chăm chăm.
- Tao che giấu gì đâu???- Hân quay đi chỗ khác.
- Mày buồn thì cứ nói việc gì phải tỏ ra vui vẻ thế kia?!- nó quay người Hân lại và nhìn thẳng vào Hân, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Buồn thì có đó nhưng không lẽ mày bắt tao khóc bù lu bù loa lên mới được sao???- Hân hất tay nó ra và sắp không che giấu được cảm xúc nữa rồi.
- Tao…không phải ý đó!
- Tao biết! Nhưng mà mày nghĩ tao yếu đuối vậy sao???
- Không!…không phải vậy! tao chỉ nghĩ là…mày đang buồn và cần có người để tâm sự…
- Buồn? Phải! Tao buồn, tao giận vì bản thân mình, tao cứ cho là mình đủ khả năng để làm Duy quên đi quá khứ nhưng ngay từ đâu tao đã sai rồi! Tao không làm được! Mày có thấy không? Lúc My xuất hiện ánh mắt Duy đã thay đổi, mặc dù Duy tỏ ra lạnh lùng với My nhưng tại sao Duy phải làm vậy? Là vì Duy giận? tại sao lại giận ư? Là vì Duy không thể quên được nỗi đau do My gây ra…và điều đó cũng chứng tỏ là Duy còn tình cảm với My!!!- Hân bức xúc nói lên hết những suy nghĩ trong lòng mình.
- Xin lỗi!- nó nhìn Hân xót xa.
- Mày có hiểu không Minh? Tao đã không có một chút cơ hội nào rồi…còn hy vọng để làm gì!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay