Tôi Muốn Gặp Lại Anh - Chương 09

Tác giả: Muối

- Ủa…nó không có trong lớp hả?- Duy ngạc nhiên nhìn Thiên rồi quay sang Long- Không phải lúc nãy nó đi với mày sao?
- Ừh…nhưng tao tưởng nó về lớp rồi chứ.
- Nếu về rồi thì tôi hỏi hai người làm cái gì?!
- Tôi không biết thật mà!
Vừa nói dứt lời thì thấy nó lù lù đi ra từ phía sân sau trường mặt mày ủ rũ chắc chắn là mới ngủ dậy. Thiên chạy ngay lại chỗ nó, lúc này nó mới tình ngủ, nó nhìn Thiên cười cười, Thiên khoác tay nó đi về nhưng nó cũng chẳng buồn để ý vì nó đang nhìn sang Long…hai ánh mắt lại chạm nhau…không chứa chan tình cảm…cũng không tóe lửa mà nó chỉ đơn giản là nhìn phớt qua nhau thôi. Thấy nó như thế Long có chút tội lỗi. Long biết tính nó vô tư như thế…cũng không cố ý chọc giận người khác…nhưng lúc nãy Long làm vậy hình như có hơi quá.
- Mày với nó sao rồi???- Duy khều khều Long.
- Sao trăng mây gió mưa nắng cầu vồng gì???- Long làm cho một dây để tránh trả lời câu hỏi của Duy.
- Tao chỉ hỏi sao thôi chứ không cần phải lôi một mớ hiện tượng thiên nhiên vào đâu!- Duy hơi choáng với một loạt hiện tượng thiên nhiên của Long.
- Tao với nó không sao hết!!!
- Chứ lúc nãy…mày với nó đi đâu?
- Sân sau trường!
- Có nói gì đặc biệt không?
- Không!
- Vậy sao…lúc nãy vô lớp mày cười như thằng điên thế?
- Tự nhiên mắc cười thì cười thôi!
- Chán hai đứa mày quá! Mày là cái thằng bệnh nặng nhất mà tao từng gặp đó!!! Điên ơi là điên! Heizzzzzz…
………………
Thiên đưa nó về tận nhà rồi mới quay đi. Đi được vài bước thì thấy dáng ai xa xa trông giống Duy lắm…Thiên nấp vào lùm cây bên đường quan sát xem Duy đi đâu. Duy dừng lại ngay cổng nhà nó… chính xác là nhà nó. Không hiểu Duy với nó có quan hệ gì mà cùng nhau đi học rồi tan học Duy lại mò tới nhà tìm nó nữa. Mà thôi…tối nay sẽ rõ.
Về đến nhà Thiên mới sực nhớ ra là chưa trả cặp cho nó. Đúng là đãng trí thật mà. Thiên vào phòng đặt cặp nó lên bàn rồi đi tắm, nhưng Thiên chợt khựng lại, chiếc hộp hôm bữa…đúng rồi…
- HÙ!!!
- Con bé này!… muốn anh “đi” sớm àh?- Thiên mắng yêu em gái mình.
- hì…Mẹ gọi hai ra ăn cơm kìa!!!- em gái Thiên cười đắc ý khi thấy Thiên giật mình làm rơi chiếc cặp xuống đất.
- Ừ biết rồi! Ra ngoài hai thay đồ xong rồi xuống!- Thiên cuối xuống nhặt những thứ rơi ra khỏi cặp.
- Ủa! Cái gì thế nhỉ? Hình như là…nhật kí…-Thiên sửng sốt nhìn vào cái cuốn sổ nhỏ nhỏ đang cầm trên tay.
………………
Duy lên phòng nó hỏi thử xem mọi chuyện ra sao rồi mà lúc nãy thấy thái độ của nó với Long hình như còn chưa hết giận nhau thì phải.
- Pul ơi!
- Gì đó! Cửa không có khóa đâu!
- Ừh…- Duy mở cửa bước vào.
- Có gì hok?- nó ngồi trên bàn tay cầm quyển truyện.
- Lúc sáng thằng Long nói gì với mày thế?
- Có gì đâu! Tự nhiên lôi tao ra…ngồi im chẳng nói tiếng nào…rồi bỏ đi về!
- Rãnh zậy!
- Tao không biết!- nó lắc đầu ngán ngẩm.
- Cái thằng…đó nó thích mày hả?
- Thằng nào???
- Thì cái thằng Thiên gì gì đó! Nó thích mày đúng không?
- Mày khùng hả? Nó sao mà thích tao được!- nó cười khẩy.
- Đúng là vậy mà!- Duy nói chắc nịch vì Duy tin vào mắt mình.
- Làm gì có! Mày đừng có rãnh rỗi mà nói tầm bậy tầm bạ! Không bao giờ có chuyện đó đâu!!!- nó vẫn tiếp tục đọc truyện gương mặt không chút cảm xúc.
- Không tin mày đi hỏi nó thử đi…mà mày cũng thích nó đúng hok?...chứ không sao mặt đỏ hết lên rồi kìa!
-Hừm…!!!- nó đứng dậy đi tới chỗ gương soi qua soi lại không thấy đỏ nên tới mắng Duy một trận- Thằng điên kia…mặt tao vậy mà kêu đỏ hả mày? Có khùng thì khùng vừa thôi! Mày không biết phân biệt màu sắc àh?
- Tao hỏi thiệt mày đó! Mày thích nó đúng không?- lúc nãy Duy chỉ giỡn thôi nhưng bây giờ thì rất nghiêm túc.
- ừ…thì…lúc trước có…nhưng giờ thì…hết thích rồi!
- Thiệt hok???
- Không tin thì hỏi làm gì?
- Vậy giờ mày thích ai? Thằng Long đúng không?
- Có đâu!- mặt nó nóng ran lên.
- Xạo quá! Không thích nó vậy mà lúc nào cũng…
- Mày đi ra ngoài! Lẹ đi! Nói nhiều quá!- nó tức lên đẩy Duy ra ngoài không cho Duy kịp nói thêm gì rồi đóng cửa cái rầm.
- Con nhỏ này! Đối xử với anh mày zậy đó hả?
……………
Tối nay nó có hẹn với Thiên. Một cuộc hẹn khá quan trọng. Đúng 8h Thiên đã có mặt tại quán café MIKI. Thiên đã bỏ ra một buổi trưa để sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Trước mắt Thiên là một quán café nhỏ nhỏ xinh xinh được trang trí cách điệu nhưng không kém phần lãng mạn.
Thiên uống từng ngụm nước…đợi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu. Đợi thêm chút nữa vậy.
8h10’ nó mới giật mình, nó lại ngủ quên trong khi Thiên đang sốt ruột đợi nó ở MIKI.
Nó mở tủ lấy đại một bộ đồ rồi chạy vào nhà tắm.
“joheun sarang…neo neun naege chotsarang”
Tiếng nhạc cứ reo lên mãi… rồi tắt đi trong vô vọng…
Nó đang tắm nên không nghe được tiếng chuông điện thoại đang réo inh ỏi ở ngoài. Tắm xong nó chạy ra soi gương một chút…nó nghĩ gì đó một lúc thì quyết định mở tủ chọn một bộ đồ khác. Nó nghĩ nên mặc váy thì tốt hơn. Nó chọn một cái váy yếm màu đen ngắn trên đầu gối một chút kết hợp với cái áo sơ mi trắng được cách điệu trông rất đáng yêu.
Thay đồ xong nó với lấy cái điện thoại cho vào túi xách rồi chạy một mạch ra ngoài đón taxi đến MIKI. Cũng gần 9h rồi, không biết Thiên còn ở đó không. Nó lấy điện thoại ra xem tới những 4 cuộc gọi nhỡ. Nó hoảng hốt càng nóng lòng muốn đến đó sớm hơn.
- Bác ơi! Chạy nhanh hơn zùm con với!
- Uhm…
Trong một không gian yên tĩnh với ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh đèn ngoài đường phố chiếu vào, có một cậu nhóc đang ngồi dựa lưng vào tường mà ngủ thiếp đi.
Bây giờ nó đang đứng trước cửa quán café nhưng sao bên trong tối quá, không có chút ánh sáng nào cả, nó nghĩ là Thiên về rồi nên quay đi.
“Trong đó tối quá…nhưng Thiên đã bảo không gặp không về mà! vào trong thử xem sao!” - Bước đi được vài bước thì nó quyết định quay lại vào xem thử.
Nó từ từ mở cánh cửa ra, không gian yên tĩnh tới mức nó có thể nghe rõ nhịp tim nó đang đập, tiếng gió thổi vi vu càng làm nó sợ hơn. Nó bước nhẹ vào nhìn dáo dác xung quanh.
- Có ai không vậy?
Vẫn là tiếng gió thổi hay tiếng lá xào xạc bên ngoài. Nó bước thêm vài bước nữa. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Thiên.
Tút…tút…
Sesangeul neomuna moreundago nabogo geudaeneun yaegihaji
[Em bảo rằng tôi biết quá ít về thế gian này]
Jogeumeun geokjeongdoen nunbbicheuro jogeumeun mianhan useumeuro
[Bằng đôi mắt phảng chút lo âu, với một nụ cười hối lỗi]
Geurae amanan sesangeul moreunabwa
[Phải rồi, có lẽ tôi thật sự chẳng biết gì về thế gian này]
Honja ireoke meon gireul tteonannabwa
[Có lẽ tôi đã cô độc bước đi trên con đường dài]
Hajiman huhoen eobtji ulmyeo utdeon modeun kkum
[Nhưng tôi không hối hận, những giấc mơ mang nụ cười hay nước mắt]
Geugeotmani nae sesang
[Bời vì đó chỉ là thế giới của riêng tôi]
……………
Tiếng nhạc đâu đó vang lên nhẹ nhàng êm ái không làm người khác phải giật mình như nhạc chuông điện thoại của nó. Nghe tiếng nhạc mà lòng nó chợt thắt lại, có cảm giác gì đó nhoi nhói trong tim, nó lại nhớ đến cái ngày Thiên từ chối nó, phải mất vài phút để nó lấy lại được bình tĩnh. Có một góc nhỏ đang phát ra ánh sáng. Nó từ từ đi tới chỗ phát ra ánh sáng đó…
“Thì ra là điện thoại của Thiên. Vậy Thiên đâu rồi nhỉ?”- nó thở phào nhẹ nhõm khi biết vật đang phát ra ánh sáng đó lại là pé điện thoại iu dấu của Thiên.
Khi tiếng nhạc vừa dứt thì màn hình điện thoại cũng tắt hẳn. Một bóng tối lại bao trùm lấy căn phòng.
“BỐP”
- Áh…- nó giật thót người.
Có thứ gì đó vừa chạm vào chân nó, cảm giác như bàn tay một ai đó. Nó chạy vội ra nhưng từ đâu đó ánh đèn sáng lên.
- Minh!
Nó quay đầu lại nhìn thì ra là Thiên. Vậy mà nãy giờ không lên tiếng làm cho nó một phen hú vía.
- Hả? Nãy giờ Thiên ở đâu vậy? Sao điện thoại lại để đó? Minh gọi mà không nghe máy? Sao giờ mới bật đèn lên vậy?- nó hỏi cho một dây như giải tỏa những nỗi sợ hãi trong lòng từ nãy đến giờ.
- Từ từ thôi! Hì…dọa Minh một xíu ấy mà!- Thiên vui vì nó đã đến.
- Hôm nay trông Thiên lạ quá! Có chuyện gì mà hẹn Minh ra đây vậy?
- Hì…Minh cũng rất xinh đấy. Lần đầu tiên thấy Minh mặc váy!
- uhm…- nó nhìn quanh căn phòng- ủa…Thiên trang trí đó hả? Đẹp nhỉ?!
- Ừh…Minh thích không?
- uhm…- nó không nói gì chỉ cười mỉm.
- Mà sao đến trễ vậy?
- Đồng hồ không báo thức!
- Thôi! Thôi! Ngồi xuống đi! Thiên đói quá rồi!- Thiên ấn nó ngồi xuống ghế rối chạy vào trong làm gì đó.
“Hôm nay đâu phải sinh nhật của Thiên…có gì quan trọng sao mà phải tốn công thế nhỉ?”- nó nhìn theo dáng Thiên mà cười thầm.
Thiên từ trong đi ra với cái bánh kem nhỏ nhỏ trên tay…có lẽ là do Thiên tự tay làm nó.
- Thiên tự làm hả?- nó nhìn cái bánh kem được đặt cẩn thận lên bàn cười tinh nghịch.
- uhm…đẹp không?
- Đẹp! Trông đáng yêu quá!!! Nhưng có việc gì mà Thiên phải tốn công đến thế?
- Có chuyện quan trọng!- Thiên làm ra vẻ bí mật.
- Nói Minh nghe với!
- Lát nữa rồi Minh sẽ biết thôi mà!
- Uhm…- nó thoáng buồn vì lúc nào cũng phải đợi.
Ngồi trò chuyện được một lúc thì tự nhiên đèn lại tắt…không biết từ đâu ra những ngọn nến sáng lung linh được xếp thành hình trái tim bao quanh lấy căn phòng. (Thiên đã bỏ cả một buổi chiều để trang trí đó chứ từ đâu ra nữa )
- Ủa…Thiên làm lúc nào mà sao lúc nãy đi vào Minh không thấy vậy?- nó nhìn những ngọn nến xung quanh rồi quay lên nhìn Thiên chăm chú.
- hì…tại Minh không để ý thôi!
- Trông rất lãng mạng!- nó nói nhưng có vẻ nó không thích lắm.
- uhm…cái chuyện…quan trọng lúc nãy mà Thiên muốn nói đó!
- Ừ…sao thế?- nó mở to mắt nhìn Thiên.
- Thật ra thì…Thiên có chuyện muốn nói…
- Ừh…nói đi Minh đang nghe nè!
- Thiên muốn nói là…thật ra thì…ngay từ lúc đầu…Thiên…mà không… những ngày bên cạnh Minh…nói chuyện và tiếp xúc với Minh…những lúc Minh lạnh lùng với Thiên…rồi có những lúc thấy Minh đi với Long hay Duy và những đứa con trai khác …Thiên đã rất khó chịu…Thiên không biết vì sao mình lại như thế… Thiên không thể rời mắt khỏi Minh dù chỉ một lúc… Thiên cũng không hiểu lý do là tại sao?…rồi một ngày nào đó Thiên chợt nhận ra là…Thiên đã…thích Minh!- Thiên cứ ấp úng mãi rồi cũng nói ra hết những gì chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
- Thiên nói gì? Thiên nói là Thiên thích Minh???- nó tròn mắt hỏi Thiên với vẻ ngạc nhiên cực độ.
- Ừh…Thiên… thích Minh!- Thiên có vẻ chắn chắn.
- Không đùa chứ?
- Không!
- …………- nó im lặng một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Thiên- xin lỗi…nhưng Minh nghĩ là bây giờ…Minh chỉ…xem Thiên là một người bạn tốt mà thôi…Thiên hiểu Minh nói gì chứ???- nó đã suy nghĩ, thật ra lúc này đây nó rất giận…giận ai ư? Giận Thiên…chỉ một chút thôi…nó đang giận chính bản thân mình…giận ông trời tại sao lại thích trêu đùa nó như thế nhưng rồi nó đã giữ được bình tĩnh mà nói với Thiên, nó không thể chấp nhận tình cảm của Thiên được vì…(vì ai đó)
- Thật là không thể sao?…chuyện 1 năm trước…Thiên… xin lỗi!!! Lúc đó Thiên thật sự không biết… tâm trạng Thiên không được tốt nữa… xin lỗi!!! Thật ra…Thiên đã biết từ lâu rồi…cho dù Minh có thay đổi ra sao… nhưng quá khứ không quan trọng…phải không Minh???
- Uhm…Minh không còn giận Thiên chuyện đó nữa rồi! Nói để làm gì nữa! Nhưng thật sự bây giờ Minh…chỉ xem Thiên là một người bạn mà thôi! Xin lỗi…- mặt nó bắt đầu biến sắc, nó không còn bình tĩnh được nữa.
- Được rồi!… Thiên sẽ không ép Minh!- Thiên nhìn nó mà xót xa.
- Xin lỗi Thiên…Minh phải đi rồi!- nó đứng dậy rồi chạy bạc mạng ra ngoài.
Nó chạy vì nó không muốn nhớ lại cái quá khứ đau lòng đó. Nó là một con người đầy kiêu hãnh thế mà lại bị Thiên xem như trò đùa thế ư? Trơ trẽn ư? Nó vẫn nhớ như in những lời mà Thiên đã nói với nó vào cái ngày ấy thế mà bây giờ lại xin lỗi ư? Có muộn quá không?
“Mình đã không còn giận Thiên nữa nhưng sao nghe những lời Thiên nói mình thấy rất giận…cả đau nữa…rất đau nữa là đằng khác!!! Mình ghét ông trời! tất cả chỉ tại ông ta!”- nó vừa chạy vừa nghĩ, nước mắt lại không nghe lời mà cứ tuôn ra mãi ướt đẫm cả khuôn mặt ngây thơ của nó.
Nó dừng lại ngồi phịch xuống đất khi không còn chút sức lực nào nữa. Nó lại suy nghĩ miên man, hình ảnh ngày ấy vẫn đeo bám nó mãi…nó đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ bị lung lay bởi những trò đùa không biết có ác ý hay không của ông trời, lúc này đây nó hiểu rõ cái cảm giác đau khổ mà bấy lâu nay Duy phải chịu đựng, nó càng cảm thấy thương Duy hơn, anh nó cũng đã từng rất đau hơn cả thế này nữa, nó chỉ mới có chút xíu thử thách đã không chịu nổi rồi thì đâu xứng để làm em gái Duy chứ, không lẽ nó không bằng Duy…niềm kiêu hãnh đã đánh thức nó và lôi nó ra khỏi sự đau khổ đang vây quanh…bây giờ nó không muốn nghĩ gì nữa hết. Nó muốn ngủ…nhưng ở đây là đâu mà tối thế. Nó chợt nhận ra là mình đã chạy quá xa… ở đây không có đèn đường.
……………
Sau khi nó rời khỏi đó chỉ còn lại một mình Thiên…cảm giác thật là trống rỗng…Thiên ngồi dựa lưng vào bức tường, suy nghĩ và hối hận.
If that day
I calmed down a bit
If that day
I didn’t see you as other girls
If that day
I listened to you
If that day
I opened my heart to you
If that day
I knew I will love you
Then ... now I didn’t suffer like this then!
Nếu như ngày ấy
Tôi bình tĩnh một chút
Nếu như ngày ấy
Tôi không xem em như những đứa con gái khác
Nếu như ngày ấy
Tôi chịu lắng nghe em
Nếu như ngày ấy
Tôi mở lòng với em
Nếu như ngày ấy
Tôi biết tôi sẽ yêu em
Thì…bây giờ tôi đã không phải đau khổ như thế này rồi!
Xin lỗi…dù biết xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa. Tôi biết em không muốn nghe những lời xin lỗi từ bất cứ ai đặc biệt là tôi, tôi đã làm em tổn thương, tôi thật trơ trẽn…khi nói yêu em…tôi không xứng để nói ra câu đó với em…nhưng tôi đã yêu em rồi…biết làm sao được. Dù biết em sẽ không chấp nhận nhưng tôi vẫn mong…em tha thứ cho tôi!
………………
Tự nhiên hôm nay Duy có linh cảm không tốt, nó đi đâu mà giờ này chưa về nữa, bình thường thì nó đi về còn trễ hơn nữa nhưng nó thường gọi điện thoại báo trước, không hiểu sao hôm nay Duy cứ sốt ruột đi tới đi lui. Duy lấy điện thoại ra gọi cho nó…
Tút…tút…tút…tút…
Đợi mãi mới có người trả lời.
- Alô…
- hửm…xin lỗi…phải điện thoại của Pul không?- Duy nghe giọng con trai nên hơi ngạc nhiên.
- Uhm…Bảo Minh để quên điện thoại và đi rồi!?- đầu dây bên kia trả lời.
- Cậu là Thiên…phải không?
- Tôi đây…vừa nãy Bảo Minh ở chỗ tôi nhưng bây giờ thì đi rồi.
- Vậy cậu biết nó đi đâu không?
- Chắc là về nhà…
- uhm…cám ơn…- Duy vội tắc máy rồi lấy cái áo khoác chạy ngay ra ngoài.
Duy nghe Thiên nói thế càng không yên tâm hơn. Duy lấy điện thoại ra gọi cho Long, càng đông người thì tìm sẽ nhanh hơn. Nhưng không ai nghe máy chắc là Long đã ngủ rồi. Duy nhét điện thoại vào túi áo rồi chạy khắp nơi, chạy vòng hết những nơi nó thường đến, vẫn không có, Duy mệt mỏi ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh. Đường phố vắng bóng người.
………………
Nó lần mò trên con đường tối om không chút ánh sáng. Tiếng gió vi vu làm nó càng thấy lạnh, sởn gai óc. Nó sợ ma nên không ngừng tưởng tượng. Nó cứ có cảm giác như ai đó đang đuổi theo nó, gần sát ngay sau lưng nó, cảm giác thật gần, nó càng chạy thụt mạng. Chạy một lúc nó cũng mò ra được nơi có ánh đèn. Đường phố tuy vắng người nhưng có ánh sáng là ổn rồi. Nó hổn hển thở không ra hơi. Tiền bạc, điện thoại tất cả những thứ nó có đều để quên ở chỗ Thiên hết rồi. Bây giờ nó không có thứ gì trong người cả, ngoài bộ đồ đang mặc trên người. Nó thật sự không còn chút sức lực nào cả, nó muốn ngồi nghỉ một lúc nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy lại ùa về làm nó càng muốn về nhà hơn, trở về bên dì nó, Duy và cả chiếc giường yêu quý mà ngày nào nó cũng ***. Nhưng sao đèn đường lại trở nên mờ ảo như thế này, cảnh vật xung quanh đang quay vòng vòng nữa, chóng mặt quá, nó ngồi phịch xuống, nó nghĩ đến Long không biết giờ này hắn đang làm gì, chắc là đang say xưa với chiếc giường êm ái ấy, còn nó thì phải vật vã như thế này.
Nó cảm thấy buồn ngủ, nhịp thở ngày càng gấp hơn, mắt không thể mở nổi nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc