Tôi Là Con Cún Nhỏ Của Cậu - Chương 05

Tác giả: Băng Mị

Mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu, Bùi Minh cùng Tiếu Thiên Vũ uể oải ngồi trên sô-pha, nghĩ mãi cũng chẳng ra biện pháp nào.
Sự tình đã như vậy, dù có chán nản thế nào thì cũng vậy. Bùi Minh bèn lôi Tiếu Thiên Vũ đi tìm mấy kiện quần áo hắn bỏ lại trên đường. Nói gì thì nói, giày da áo vest còn thêm cả túi công văn, nhiêu đó cũng chẳng ít tiền, sao có thể nói bỏ là bỏ?
Nhưng khi đi đến con đường nhỏ nằm gần công viên, tìm thế nào cũng chẳng thấy áo quần đâu, Bùi Minh lo lắng tìm lại lần nữa, Tiếu Thiên Vũ cũng sốt ruột, dò tìm khắp bụi hoa lùm cỏ, song, không thấy được dù chỉ là một mẩu vải.
Phỏng chừng là bị người ta nhặt đi rồi, nghĩ tới phương án này, Tiếu Thiên Vũ càng bi phẫn hơn. Không thể nói một lời, ngồi xổm ௱ôЛƓ xuống đất, răng nanh nghiến nghe reng réc.
Bùi Minh vươn tay ôm lấy hắn, đến ngồi trên ghế đá, thở dài nói: “Quên đi, đừng nóng. Cứ coi như là vận xui! Mẹ nó, biết đứa nào trộm đi, đợi nó bước ra cửa liền báo cảnh sát đến túm đầu nó!” Bùi Minh vừa thở hồng hộc vừa mắng, bộ vest đó là cậu mua cho hắn. Giá không rẻ đâu!
Tiếu Thiên Vũ ghé đầu vào vai Bùi Minh, mệt mỏi thều thào: “Tôi không biến lại thành người được nữa! Đây có thể gọi là đày đọa tôi không?”
Bùi Minh vuốt ve lông trên lưng hắn, lại thở dài. Đây cũng là đang đày đọa tôi đó!? Bà nó, đúng là chẳng có gì hay ho!
Mặt tựa vào lưng con chó nhỏ, cọ cọ, Bùi Minh cũng chán nản thở sườn sượt. Bỗng nhiên chỗ ghế trống bên cạnh có người ngồi vào, Bùi Minh cũng không chú ý, tiếp tục đắm chìm trong tâm trạng buồn bực. Trên vai chợt thấy có luồn khí nóng, Bùi Minh giật mình ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy gương mặt xa lạ đang cách mặt cậu không quá một tấc!
“Anh là ai?” Bùi Minh nhanh chóng lui ra xa, người đàn ông vẻ lên nụ cười đầy cợt nhã. Dáng người gã nhỏ gầy như cọng tăm, khi cười thì trưng ra bộ răng vàng ươm “Đừng khẩn trương như vậy, anh không làm gì cưng đâu! Nhìn cưng một người ngồi buồn bã như thế, muốn đến chuyện trò cùng cưng mà thôi, không biết hai ta có thể làm quen không?” Bùi Minh tiếp tục lui ra xa, lạnh lùng nhìn “Cây tăm” trước mặt. Hiểu được ý đồ của gã, Bùi Minh liền cau mày trợn mắt, tỏ ý chán ghét. Người như thế cũng không phải chưa từng gặp qua, Bùi Minh cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Cút!” Dứt khoát một chữ, ánh mắt Bùi Minh lạnh như băng, toàn thân toát đầy khí chất hùng dũng oai vệ của đàn ông, liếc mắt sơ qua cũng biết đang bực bội, huồng chi tâm tình đang không tốt sẵn.
“Ô! Có cá tính, anh rất thích. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời “Cây tăm” liền hét thảm một tiếng, trên gương mặt nham nhở in rõ một vệt móng vuốt đỏ au. Tiếu Thiên Vũ đem một bụng oán giận phát tiết hết lên mặt gã.
Nhảy xuống khỏi người Bùi Minh, từng bước một, bước đến gần đối tượng trút giận. “Cây tăm” chưa từng gặp qua con chó nào nhỏ mà lại hung hăng như vậy, trong mắt tỏa ra sự lạnh lùng đáng sợ. Kia không phải lá ánh mắt của chó, là sói mới đúng!
“Thằng khốn, ban ngày ban mặt mà lại đi trêu ghẹo con trai nhà lành, ông đây hôm nay sẽ đập ૮ɦếƭ mày!” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp, vô cùng uy lực vang lên, chậm rãi lại đằng đằng sát khí. Giống như một người cao lớn uy mãnh đang nhíu mắt nhìn gã đầy khiêu khích.
Nhìn chằm chằm con chó nhỏ, “Cây tăm” trở nên hoảng sợ, hiển nhiên, âm thanh này không phải được thốt lên từ miệng của cậu trai xinh đẹp, xán lạn kia. Xung quanh còn ai khác sao? Xoay đầu nhìn nửa ngày, một người cũng không có.
“Còn nhìn đâu nữa! Thằng ranh! Đang nói mày đấy!” Lại một tiếng rõ ràng được thét lên. Gã thanh niên kinh sợ nhận thức được, chủ nhân của âm thanh kiêu căng này chính là — con chó nhỏ trước mặt!
“AAaaaaaa ~~~~” hét lên một tiếng, “Cây tăm” lăn đùng ra ngất xỉu.
.
.
.
.
Dưới ánh mặt trời ôn hòa, muôn hoa đua nở, bướm ong uốn lượn, chim muôn hót véo von, hơn nữa, trước mặt là một cậu trai xinh non mơn mởn. “Cây tăm” choáng váng run rẩy đứng dậy, hoảng hốt nhìn Bùi Minh. Cậu trai trẻ này…có một-con-chó-biết-nói!
“Con con con …..chó chó chó chó ……kia kia kia kia kia~~~~~~~~~~”
“Chính là người này, tự dưng chạy đến chỗ tôi ngồi nói chuyện với không khí rồi còn hàn huyên với cún
nhà tôi, lại còn la hét nói cún nhà tôi biết nói chuyện. Sau đó bỗng nhiên ngất xỉu, tôi sợ anh ta có chuyện gì nên gọi các vị đến đây.”
“Cây tăm” kinh ngạc phát hiện hai tay gã đang bị hai người mặc áo blouse trắng giữ chặt, phía sau lưng còn cả một đội cảnh vệ. Không đúng a, tôi không phạm tội a! “Buông ra! Là hắn! Hắn có một con chó biết nói tiếng người! Tôi nói thật đó, này, mấy người muốn đem tôi đi đâu?”
Bùi Minh cười tủm tỉm nhìn “Cây tăm” bị lôi lên xe cứu thương của viện tâm thần, khi thấy không ai để ý còn vui vẻ vẫy tay tạm biệt “cây tăm” bị hại kia.
Tâm tình tốt hơn nhiều, Bùi Minh hai tay ôm ví chậm rãi quay về, Tiếu Thiên Vũ thì đi lon ton bên chân cậu “Tôi nói này Thiên Vũ, cậu về sau nếu còn muốn ra oai nữa thì đừng có mà dại nói ra tiếng người, vạn nhất có chuyện gì xảy đến tôi cũng sẽ mặc kệ cậu luôn.”
Tiếu Thiên Vũ hừ, nhe răng dọa: “Cậu là đồ bất lương, vừa rồi nếu không phải có tôi thì cậu nghĩ mình sẽ thoát được sao? Tôi không bảo cậu phải nước mắt ngắn nước mắt dài nhào vào lòng tôi dùng thân đền đáp thì thôi, cậu còn dám nói mặc kệ tôi. . . . . .”
Bùi Minh liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Bởi vì có tôi? Tôi thèm vào! Muốn đập cái thằng lúc nãy không cần nhờ đến cái mặt cậu? Bộ dạng của cậu lúc này không biết là ai phải bảo vệ ai đâu!”
Tiếu Thiên Vũ ngẩng đầu … Dùng loại ánh mắt tội nghiệp nhìn Bùi Minh: “Hình dáng hiện tại của tôi đúng là nhục nhã thật, nhưng cậu có biết cái gọi là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó là thế nào không. . . . . .”
“Tôi sẽ biến cậu thành chó cách thủy!”
Tiếu Thiên Vũ lẹ chân vọt trước, Bùi Minh dũng mãnh rượt theo phía sau.
***
Quần áo mất, túi công văn cũng mất nốt, lại thêm điện thoại không biết hiện đang ở chốn nào, Tiếu Thiên Vũ sầu não nằm dài trên sô-pha, lúc ấy hoảng quá, có quên mấy thứ lẻ tẻ ấy cũng chẳng có gì là không đúng cả! Nhưng, tinh thần đã tổn thương nghiêm trọng rồi, ngay cả vật chất cũng thương tổn luôn thì đúng là bi kịch! Aishh!
Bùi Minh đứng trong bếp, sắc mặt âm trầm mà nấu cơm, đáng giận! Mình còn phải nấu cơm cho con cún kia ăn tới khi nào đây!
Sau khi dùng xong cơm chiều, Bùi Minh cố ý chạy sang nhà Tiếu Thiên Vũ mang mấy bộ quần áo qua cho hắn. Theo tình trạng hiện tại, ai biết hắn khi nào thì biến thành người, khi nào thì hóa chó? Tiếu Thiên Vũ không dám tái tùy tiện ra khỏi cửa, Bùi Minh cũng chỉ loay hoay trong nhà với hắn.
An ủi Trần Sóc xong, nhẹ nhõm buông điện thoại, Bùi Minh quay đầu lại nhìn Tiếu Thiên Vũ đang nằm bên cạnh: “Làm thế nào đây? Trần Sóc hiện tại đang tìm cậu khắp nơi, gặp ai cũng hỏi cậu. Dù sao thì tôi cũng không cách nào nói dối chuyện này giúp cậu, cậu tự đi tốt hơn!”
Tiếu Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói gì! Chả lẽ lại nói tôi đã xuyên không, vượt thời gian rồi, hay là nói bị người ngoài hành tinh bắt đi, đem biến thành chó!?”
“Thế cậu cứ như vậy mà biến mất?” Bùi Minh trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Vũ. Có nghĩ nát nước cũng không nghĩ ra loại tình cảnh này, không biết đến khi nào chuyện hoang đường thế này mới có thể chấm dứt! Tiếu Thiên Vũ bi phẫn lấy móng vuốt cào lớp lông trên đầu. Bùi Minh tức giận kéo cẳng thú kia của hắn ra khỏi đầu: “Cậu có cào trọc đầu cũng vô dụng thôi!” Thở dài thật sâu, Bùi Minh cũng bất lực.
Bùi Minh thờ ơ ngồi xem TV, Tiếu Thiên Vũ ngã đầu lên đùi cậu mà gật lên gật xuống. Trong TV vẫn đang chiếu chương trình văn nghệ tổng hợp nhạt như nước lã. Một đôi trai gái buông lời chêm chọc cười đùa, bỗng nhiên đùng một cái lại chuyển sang cảnh ôm hôn mãnh liệt. Như sét đáng ngang giữa bầu trời quang đãng. Tiếu Thiên Vũ ngóc đầu dậy.
“Bùi Bùi ~~” thanh âm như có chút tủi thân. Bùi Minh chợt thấy xót xa, ngồi sát lại gần Tiếu Thiên Vũ: “Gì vậy?”
Hai chân be bé của Tiếu Thiên Vũ vắt ngang qua đùi Bùi Minh, nghiêm mặt nhỏ giọng năn nỉ: “Bùi Bùi, tôi muốn hôn cậu.”
Tim Bùi Minh nện bình bình trong иgự¢, mặt lập tức đỏ gay, vung tay đẩy hắn ra “Đi chỗ khác! Khi nào thì cậu lại có cái ý nghĩ điên rồ đó!”
Tiếu Thiên Vũ không biết sống ૮ɦếƭ là gì, dũng cảm bò lại gần, ôm lấy tay Bùi Minh: “Không phải điên rồi, Bùi Bùi! Tôi nói thật. Cậu nhớ lại xem, sáng hôm đó, tôi có thể biến trở về hình người, không phải là khi đang hôn cậu sao! Biết đâu bây giờ làm lại vẫn có tác dụng như thế!”
Mặt Bùi Minh đỏ như muốn xuất huyết, nghiến răng nghiến lợi nhã ra từng chữ: “Cậu câm miệng cho tôi!”
Đôi con ngươi Tiếu Thiên Vũ ngập tràn mong chờ nhìn Bùi Minh: “Bùi Bùi, xin cậu đấy, cho tôi hôn cậu lần nữa đi, tôi cam đoan lần này sẽ không để bản thân biến lại thành chó nữa. Hôn một chút, một chút thôi!”
Bùi Minh nắm chặt hai tay, tên cà chớn này lại giở trò gì nữa đây? Mơ mơ hồ hồ bị hắn hôn một lần đã quá lắm rồi, hiện tại hắn còn muốn nữa!
Nhưng ngẫm kĩ lại, Tiếu Thiên Vũ nói cho cùng cũng có chút đạo lý, sáng ngày đó hắn quả thật biến trở về thành người. Chính là lúc cậu có cảm giác như đang bị hắn hôn a! Chẳng lẽ trong khi cậu đang ngủ thì hắn đã hôn rất lâu rồi? ૮ɦếƭ tiệt! Bất quá nụ hôn kia thực thoải mái, thực ngọt. . . . . . Trời đất! Mi đang nghĩ bậy bạ gì vậy! Bùi Minh tức giận cắn môi.
Nếu thật có tác dụng, cứ hy sinh cho hắn hôn lần nữa. . . . . . Cuối cùng mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại!
“Cũng được thôi nhưng chẳng qua là tôi muốn giúp cậu, cậu đừng ăn dưa bở đấy nhé!” Bùi Minh đỏ mặt trình bày. Tiếu Thiên Vũ thiếu chút nữa đã giơ chân cún lên thề nhưng may mắn suy nghĩ lại, hôn trước đi rồi tính!
Bùi Minh chậm rãi cúi người xuống gần Tiếu Thiên Vũ. Thử vài lần nhưng vẫn không hạ được quyết tâm. Tuy rằng nói là đồng ý, song, phải cùng môi kề môi với một con cún, lòng cũng có chút hẩm hiu!
“Bùi Bùi, cậu nhắm mắt lại, coi như anh dũng hiến thân!” Tiếu Thiên Vũ vô cùng nóng lòng mong chờ, Bùi Minh cắn răng một cái, triệt để buông bỏ bản thân. Một lần thôi, cũng không mất gì. Bùi Minh cố gắng nhắm mắt lại chờ, hơi thở ấm áp kia càng lúc càng dựa sát lại, tim Bùi Minh đập mạnh. Sáng sớm mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng hết sức dọa người, đôi môi nóng rực cùng vòng tay ôm siết của Tiếu Thiên Vũ, cảm giác ấm áp ướt ác làm con tim như muốn tan đi. Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ thật sự thích cùng hắn. . . . . .
Bùi Minh chậm rãi mở to mắt, dính sát vào cậu vẫn là gương mặt nhỏ nhắn đầy lông lá kia. . . . . .
“A! Đồ khốn Tiếu Thiên Vũ!”
Kèm theo tiếng rống giận tựa tiếng sét ấy là hình ảnh Tiếu Thiên Vũ bị đá văng lên không trung, lộn một cú ngoạn mục và đáp xuống mặt đất vô cùng thảm hại, tột cùng bi ai nhìn Bùi Minh vọt vào toilet. Tại sao lại không linh? Tại sao chứ? Nếu có mất linh đi chăng nữa thì cũng nên để lâu lâu một chút chứ! Ông trời ơi, tôi không muốn sống nữa!
Trong toilet, Bùi Minh kịch liệt đánh răng. Tự nhiên lại đi hôn một con chó, ghê tởm ૮ɦếƭ được! Chà tới chà lui, đánh ngang đánh dọc, răng sắp long ra mà cơn giận vẫn chưa vơi, Bùi Minh hung tợn mắng mỏ: “Tiếu Thiên Vũ khốn kiếp, chờ đó! Tôi sẽ ném cậu vào nồi nước sôi!”
Trên thảm, trong phòng sách, Tiếu Thiên Vũ khóc không ra nước mắt, nằm úp sấp. Bị Bùi Minh nổi giận đùng đùng ném vào trong đây, cửa cũng khóa trái. Lúc này đừng nói biến trở về thành người, ngay cả địa vị của một con cún cũng không giữ được. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời?
Đánh răng, tắm rửa xong, Bùi Minh bị làm phiền thế cũng có chút mệt mỏi. Bật bếp gas, bắt nồi nước lên, bị con chó kia xỏ mũi như vậy, chẳng còn tâm trạng đâu mà nấu cơm, trong tủ lạnh còn mấy túi bánh sủi cảo, tùy tiện ăn một chút lót dạ. Ngã lưng xuống sô-pha, Bùi Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi nước sôi. Tiếu Thiên Vũ chán nản dạo một vòng quanh phòng, sau đó cũng nằm lên cái ghế Bùi Minh thường ngồi đánh văn bản.
Nước trong nồi sôi lên, tràn ra ngoài, chảy dọc theo mép nồi, chảy xuống ngọn lửa xanh, kêu xèo xèo. Trên sô pha, Bùi Minh ngủ rất sâu, trong phòng, Tiếu Thiên Vũ rụt người lại, vo người thành một cục bông, càng tròn càng tốt.
Không biết qua bao lâu, Tiếu Thiên Vũ bị mùi khí gay mũi đánh thức . Cau mày nghe ngóng, sao lại khó chịu như vậy, иgự¢ còn cảm thấy đau tức. A! Gas! Không tốt, Bùi Minh!
Tiếu Thiên Vũ vọt mạnh tới cửa liều mạng cào cấu, lớn tiếng kêu Bùi Minh. Nhưng cánh cửa không chút sứt mẻ, Bùi Minh cũng không hề phản ứng. Tiếu Thiên Vũ nóng nảy, mùi gas từ cửa truyền vào càng lúc càng nồng, chắc chắn bên ngoài còn dày đặc hơn!
Bùi Minh đang ở đâu? Cậu ấy sẽ không. . . . . . Tiếu Thiên Vũ không dám nghĩ tiếp, như kẻ mất trí dùng chính thân mình tông cửa. Nhưng đây là thân thể của một con cún nhỏ, dù hắn dùng hết toàn lực cũng không phá được cánh cửa kiên cố này.
Như vậy không được, phải nghĩ biện pháp khác! Tiếu Thiên Vũ thở phì phò nhìn xung quanh, xoay người liền nhảy lên cửa sổ. Đẩy ra cửa sổ, Tiếu Thiên Vũ đứng trên bệ cửa. Thực may mắn, cửa sổ của giữa ban công và phòng sách mở, chỉ cần chuẩn xác nhảy qua, là có thể theo ban công thoát ra!
Khoảng cách hai cửa sổ không quá xa, dùng sức một chút là có thể qua được. Phi thân nhảy ra, dưới chân là mặt đất xa xôi, không cẩn thận ngã xuống chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng nát như bèo! Nhưng hiện tại Tiếu Thiên Vũ không có tâm tư lo nghĩ nhiều như thế, thở sâu, nhắm thẳng cánh cửa sổ phía bên kia!
“Oa!” Hai chân trước gắt gao bám trụ trên bệ cửa sổ, Tiếu Thiên Vũ chảy đầy một thân mồ hôi lạnh. Bốn châm đều dùng để bám víu mà bò lên cửa sổ, Tiếu Thiên Vũ tiến vào trong ban công. Bất chấp không khí cay nồng ngột ngạt, Tiếu Thiên Vũ chạy ào vào phòng khách. Trên Sô-pha, Bùi Minh vẫn duy trì tư thế ngủ lúc đầu, gần như đã hôn mê .
Tiếu Thiên Vũ nghẹn khí, chạy vào nhà bếp, leo lên tắt gas. Nhanh chóng mở cửa sổ, lại hốt hoảng chạy về phía Bùi Minh, dùng toàn bộ sức lực cào cấu để lay tỉnh Bùi Minh: “Bùi Bùi! Bùi Bùi! Mau tỉnh lại!”
Cơ thể Bùi Minh lặng hẳn đi, khí gas đã làm cậu lâm vào hôn mê, vô lực hồi tỉnh. Tiếu Thiên Vũ sắp điên rồi, phải lập tức đem cậu ra khỏi nơi này, cậu cần bầu không khí trong lành hơn! Tiếu Thiên Vũ chưa từng hận bản thân như vậy, đáng lẽ bản thân có thể thoải mái ôm Bùi Minh mang đi, lập tức đưa cậu ra khỏi nơi nguy hiểm, nhưng ngay
lúc này hắn làm không được! Biến thành con chó nhỏ, cái gì cũng đều làm không được!
“Có ai không! Cứu người a!” Tiếu Thiên Vũ điên cuồng hô gào, lao ra cửa, dùng móng vuốt cào cửa. Phía đối diện chắc sẽ có người, họ sẽ đến cứu giúp! Nhưng sẽ bị người khác phát hiện, xảy ra chuyện gì cũng mặc, mẹ nó, hết thảy cũng không trọng yếu, chỉ có Bùi Minh thôi! Cửa cuối cùng cũng đã mở ra, Tiếu Thiên Vũ dùng hết toàn lực lấy thân ném vào cửa sắt nhà đối diện. m thanh nặng nề vang lên trong đêm đầy đau đớn.
Ngoạm lấy vai áo Bùi Minh, liều mạng tha cậu xuống sô-pha, đôi con người Tiếu Thiên Vũ đỏ au, co rút mạnh mẽ, dùng răng cùng bốn chân cố sống cố ૮ɦếƭ tha Bùi Minh đi, nhích từng chút một về phía cửa ra vào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu đầy hoảng sợ, hàng xóm bị kinh động. Nhìn thấy một con chó nhỏ đang cố gắng lôi Bùi Minh về phía cửa, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ba chân bốn cẳng đem Bùi Minh đến khoảng không bên ngoài, có người đã kêu xe cứu thương. Tiếu Thiên Vũ bám mặt Bùi Minh, nhẹ nhàng cọ lên hai gò má, bờ môi cậu. Hô hấp mỏng manh của Bùi Minh như xoa dịu trái tim đang gào thét của Tiếu Thiên Vũ, Bùi Bùi, cậu sẽ không sao cả!
Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, nhóm hộ tá nhanh chóng đặt Bùi Minh lên cáng, đưa vào xe, đeo bình dưỡng khí lên miệng Bùi Minh. Tiếu Thiên Vũ theo sát phía sau, nhảy lên cáng Bùi Minh nằm, cũng leo vào xe cứu thương.
“Gì thế? Con chó này sao lại lên đây được? Đi xuống mau!” Một bàn chân thô lỗ đá vào bụng Tiếu Thiên Vũ, Tiếu Thiên Vũ đập người vào cửa sau xe. Nghiến răng nghiến lợi đứng lên, Tiếu Thiên Vũ cố không so đo kẻ hộ tá đã đá hắn xuống xe kia, lại nhảy đến bên người Bùi Minh.
Kẻ hộ tá kia lập tức nổi giận, cần lập tức đưa bệnh nhân vào bệnh viện, con chó này còn ngoan cố bám theo! Tiện tay quơ lấy cây gậy lớn bên cạnh, vừa định giáng xuống thì có tiếng ai đó ngăn cản “Không được đánh nó! Chính nó đã cứu Bùi Minh! Mau xuống đi, mày không thể đi theo!”
Tiếu Thiên Vũ dùng bốn chân bám chặt vào cáng Bùi Minh, cổ cùng chân sau đều bị người khác túm lấy.
“Đi xuống đi!”
“Cẩn thận nó cắn người!”
“Buông! Bùi Minh ~~”
Rốt cuộc, Tiếu Thiên Vũ vẫn bị ném xuống xe. Xe cứu thương nhanh chóng rẽ hướng chạy thẳng đến bệnh viện. Trong xe, Bùi Minh vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cẩn thận kiểm tra mạch đập của cậu, điều chỉnh bình dưỡng khí.
“Vừa rồi, con chó kia. . . . . .” Một vị bác sĩ xoa cằm trầm tư.
“Con chó đó lạ quá, như hiểu tiếng người ấy. Nó giống như biết chủ nhân bị nguy hiểm, ૮ɦếƭ sống muốn đi theo, thật sự là kỳ dị a!” Một bác sĩ khác cảm thán.
“Không phải . . . . . Hình như, lúc nãy, tôi nghe thấy nó nói chuyện!”
“. . . . . .” Bác sĩ kia nhìn đồng nghiệp, không nói gì. Người vừa phát ngôn cảm thấy câu nói của mình có chút hoang đường nên vội cúi đầu nhìn bản ghi chép trên tay.
“Khụ! Cậu nhìn kìa!” Ngoài cửa sổ xe, rất xa ở phía sau, một con chó nhỏ đang liều mạng đuổi theo.
Dười lòng bàn chân không biết bị cái gì đâm vào, Tiếu Thiên Vũ ngã quỵ trên mặt đất. Đầu váng mắt hoa, chẳng rõ bản thân đã chạy một đoạn rất xa, mệt đến mức chỉ muốn sùi bọt mép. Cả đời này, chưa từng mệt đến như vậy, cảm giác giống như tim gan phèo phổi gì đều vọt ra ngoài.
Nhưng Bùi Minh thế nào rồi? Cậu ấy tuyệt đối không thể có chuyện gì! Mình phải ở cạnh cậu ấy, tận mắt nhìn cậu ấy không sao! Tiếu Thiên Vũ chống chọi đứng dậy, vừa rồi, phía sau xe cứu thương viết — bệnh viện Đồng Ái.
Biết rõ vị trí của bệnh viện kia, đường xa, hắn lại chạy bộ, không biết phải chạy đến bao lâu!
Tiếu Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ trên đường, sẽ không có khả năng có một chiếc xe dừng lại cho một con chó nhỏ đi nhờ, không thể chậm trễ thêm nữa, chạy đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc