Tôi đã nói rồi, tôi là con gái! – Chương 19

Tác giả: yeuanhdendaikho

Hắn tiến lại gần và cúi người xuống:
- Chào nhạc mẫu phu nhân!
Mẹ nó cười tươi:
- Con rể đừng khách sáo, con ngồi đi.
Nó cứng đơ toàn tập, quay sang mẹ nó lắp bắp:
- Cái… cái… gì…. gì cơ? Nhạc mẫu? Con rể?
Mọi chuyện là thế nào????
Mẹ nó mỉm cười nói 1 cách tự nhiên:
- Giới thiệu với Minh, đây là Thiên, con rể tương lai của ta. Cậu ta rất được đúng không? Con gái ta mà lấy nó thì sẽ rất hạnh phúc.
Nó vẫn chưa hết sốc và chẳng hiểu gì, hắn nói:
- Dạ, con mới là người vinh hạnh khi được làm con rể của mẹ.
Nó tạm thời gác thắc mắc sang 1 bên và chọc khoáy:
- Hóa ra siêu mẫu Angus lại là con rể tương lai của tổng giám đốc. Hèn chi mà anh nổi tiếng đến thế…
Nó cười khẩy nhìn hắn. Nhưng hắn không phản ứng gì mà mẹ nó lại nói:
- Ha ha, Thiên nó chỉ đứng trên đôi chân của mình thôi, không như một số người phải xin xỏ mới được làm người mẫu. Minh à, cháu nên học theo Thiên ấy!
Nó thầm gào lên trong lòng. Sao mẹ nó lại bênh người ngoài thế chứ? Mà rốt cuộc là tại sao hắn lại gọi mẹ nó bằng nhạc mẫu? Nó hỏi:
- Vậy anh Thiên đây đã lấy con gái của cô ạ?
Mẹ nó biết tỏng nó đang muốn hỏi điều gì, bèn trả lời:
- Chưa, nhưng sẽ lấy thôi. Hồi Thiên 8 tuổi, khi còn chưa bước chân vào giới nghệ sĩ, cậu ấy rất yêu quý cô và khi biết cô có con gái đã xin cô làm con rể. Cô thấy nó rất có tư chất nên nhận lời và đào tạo nó thành siêu mẫu đấy.
Ra là thế, nhưng 2 người thích nhau thì đi mà lấy nhau, còn nó thì KHÔNG BAO GIỜ! Nó hỏi Thiên:
- Anh có gặp qua con của cô ấy chưa?
Hắn không còn lộ vẻ bực tức nữa mà cứ cười mỉm khiến nó phát bực:
- Chưa. Nhưng tôi tin vợ tương lai của mình cũng xinh đẹp và quý phái như mẹ cô ấy!
Thật bất lực, hắn đang nịnh nọt mẹ nó đấy à? Hừ, đừng hòng nhé, mẹ nó đâu phải tuýp người ưa nịnh……. Mẹ nó đáp:
- Cháu cứ nói quá. Chắc chắn là vậy rồi!
Hoàng Minh cười trong đau khổ. Tại sao nó dùng mọi cách nịnh nọt không được mà hắn chỉ nói 1 câu mẹ nó đã lâng lâng Tự sư*ng thế kia!!!??
Thôi được rồi, đủ rồi. Mẹ nó có đồng ý thì nó cũng quyết phản đối tới cùng:
- Chưa gặp thì chưa chắc chắn điều gì. Với lại biết đâu cô ấy đã có người yêu.
Đúng rồi, phải đánh vào lòng tự trọng của hắn, hắn sẽ không bao giờ ςướק người yêu của kẻ khác đâu! Nó biết mà. Nó tự phục mình quá đi thôi!!! >”<
- Nếu thế thì tôi sẽ làm cho cô ấy yêu mình.
Đừng đùa chứ? Làm nó yêu hắn ư? Thật nực cười, sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ chuyện đó xảy ra. Hắn đang mơ giữa ban ngày rồi:
- Thế thì sẽ khó lắm đấy. Cô ấy rất ghét mấy kẻ Biến th', bệnh hoạn, chảnh chọe, vô duyên……
Hắn nghe mà như đang bị đâm từng nhát vào người. Nó đang nói hắn đấy à? Vốn định để “mẹ vợ” xử lí nó mà xem ra nó chưa được nếm tuyệt sát của bà. (Thực ra là bị nhiều nhất). Hắn lên tiếng:
- Nhưng tôi đâu phải loại người như thế.
Rồi quay sang mẹ nó, hắn cười. Bà liền trách nó:
- Đúng rồi đấy, Minh à, cô biết cháu ganh tỵ với Thiên nhưng cũng đừng nói xấu về cậu ấy như thế chứ?
Nó tức lòi máu. Gì mà ganh tỵ chứ? Nó mà thèm ganh tỵ với hắn á? Rồi lại còn nói xấu, nó nói toàn sự thật thôi mà!!! Làm sao để mẹ nó nhận ra được bản chất của hắn bây giờ đây???
Không để dây dưa thêm, mẹ nó nói:
- Thôi hai đứa về chụp hình đi, có chuyện gì thì cũng phải nhường nhịn nhau chứ đừng gây gổ kẻo gặp thợ săn ảnh thì đi tong công sức của ta và sự nghiệp của cả 2 đấy.
Nó chỉ biết thầm trách mẹ không có mắt nhìn người còn hắn thì cười rõ tươi:
- Dạ!
Ra khỏi phòng, nó vẫn còn đang lơ lửng đâu đâu, còn hắn trở về với bộ mặt thật, nhìn nó cười khẩy:
- Hóa ra là vậy. Cậu không giấu được tôi đâu…
Nó chợt bừng tỉnh, hốt hoảng:
- Anh… anh vừa nói cái gì? Anh biết gì?
Hắn dảo bước đi trước và nói:
- Biết được điều mà cậu giữ kín không cho ai biết!
Không…. không phải là hắn đã biết nó là con gái đấy chứ? Sao lại có thể như thế được? Nó còn chưa được bước trên sàn catwalk với thân phận người mẫu, chưa chứng minh cho mẹ nó thấy thực lực của mình, chưa nhận được 1 hợp đồng nào bên ngoài. Làm sao nó có thể bị lộ ngay lúc này được? Nó nhìn theo dáng hắn đi mà chạy theo đầy lo lắng:
- Lục Tiểu Thiên, anh đợi đã! Anh nói là anh biết gì hả??
Hắn vẫn cứ bước đi, đến gần thang máy, hắn nhấn nút rồi quay sang nó, cười:
- Chắc chắn là cậu thích vợ tương lai của tôi rồi~ ♥
Ha.. ha… Hay thật đấy! Vậy mà làm nó tưởng….. Nhưng hắn nghĩ nó thích chính nó à? Không đúng sao? Nó cũng yêu bản thân lắm chứ!!! Bước vào thang máy, nó nhắm mắt tuôn một tràng:
- Đúng vậy, tôi yêu cô ấy hơn bất cứ thứ gì. Tôi dám đảm bảo với anh là không ai yêu cô ấy hơn tôi được, và cô ấy cũng thế thôi! Vì vậy anh đừng có mơ mà ***ng đến cô ấy!
Hắn cười vang:
- Cậu nghĩ vậy sao? Tôi thì không cho rằng như thế!
Rồi hắn chống 1 tay lên tường, ghé sát lại mặt nó:
- Tôi sẽ có được cô ta! Và cả sự yêu mến của mọi người! Cậu thua chắc rồi!
Hừ, hắn nghĩ sao mà nói nó thua chứ? Hắn tự tin là có sức hút hơn nó sao? Cũng bình thường thôi! Có được lòng mến mộ của quần chúng không hoàn toàn phụ thuộc vào vẻ ngoài mà còn vì tài năng và sự cố gắng nữa. Nó nhất định không để thua!
“Bíp”
Thang máy mở, một đám nhân viên nữ đang đứng nói cười ở trước cửa chợt bất động khi nhìn thấy nó và hắn đang trong tư thế không được lịch sự cho lắm. Nhìn cứ như tên lưu manh đang trấn lột học sinh ưu tú ấy!! Mà nói chính xác thì hắn đang chèn ép nó đấy chứ!
Hắn dường như cũng hiểu được tình hình, vội ấn nút đóng thang máy và thở mạnh:
- Cậu…. tại cậu đấy!
Gì chứ? sao lại đổ tội cho nó? Rõ ràng hành động đó là do hắn làm cơ mà? Nó đâu có cái diễm phúc điều khiển được tay chân hắn và cái miệng đáng ghét của hắn chứ? Nếu được vậy thì nó đã ra lệnh cho tay hắn tự cầm dao cứa cổ mình rồi!
- Anh thích đổ oan cho người có, à, vô tội nhỉ? Tôi có thể điều khiển được anh sao?
Hắn lườm nó:
- Nếu cậu không phơi cái bộ mặt sợ hãi đó làm tôi hứng thú bắt nạt thì đâu có chuyện gì xảy ra!
Hay thật, nó nghĩ lại rồi. Nếu điều khiển được hắn, nó sẽ cho hắn nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, lên rừng xuống bể, chui vào hang cọp cho hả dạ rồi mới cho hắn ૮ɦếƭ!!!
Nó bực mình nói:
- Anh tự biết lỗi của mình, tôi không nói nữa!
Rồi nó bỏ hắn đứng trơ trong thang máy mà đi trước. Vừa về đến phòng chụp hình 3 người kia đã lao vào túm tay túm chân nó xem nó có bị sao không. Tiêu Dương lo lắng hỏi:
- Anh ta thật đáng sợ. Không như tưởng tượng của mình chút nào…. Cậu có sao không?
Nó cười tươi:
- Sao là sao chứ? Ai có thể làm gì được Vũ Hoàng Minh này nào?
Nhìn thấy Tiêu Dương là nó quên hết bực tức ngay, trông cô nàng dễ thương quá xá!! ૮ɦếƭ rồi, nó có bị les không nhỉ?? Á Á. không đời nào!! Nó chỉ là muốn…… đem cô nàng về nuôi thôi~ ♥ He he.
Angus bước vào thì nhận ngay ánh mắt không mấy thiện cảm của 3 người bọn họ. Trần Duy còn đá đểu hắn:
- Ai da, vừa nãy tính bắt con chó mà bị nó cắn đau quá trời, Kỳ à, lát về đi tiêm phòng dại cùng anh nhé!
Hoàng Kỳ cũng chêm vào:
- Thật tình, “con chó” nào mà dám cắn anh vậy?? Em mà biết thì em lột da xả lông cho vào nồi giã cầy luôn!
Tiêu Dương tỏ ra sợ hãi nép sau tay nó. Nó không quên cho hắn 1 cái lườm sắc bén và cười khoái trá. Không ngờ 2 tên khỉ kia lại có lúc dễ thương thế này, nó quyết định rồi, nếu được nuôi Tiêu Dương thì nó sẽ cố gắng chiếu cố nuôi thêm 2 đứa hắn nữa. Như thế thì có mười Bạch à, Lục Tiểu Thiên nó cũng chẳng cần bận tâm!
Hắn biết mình lép vế nên không đôi co thêm nữa. Sáng tới giờ đã mất quá nhiều thời gian rồi. Bọn nó nhanh chóng chụp hình để còn đi ăn trưa. Với Angus thì chụp hình đã là chuyện ở huyện, nếu mình hắn chụp sẽ rất nhanh, nhưng chụp với bọn nó, lúc thì Tiêu Dương chưa ăn ý, lúc thì nó nhắm mắt, khi thì Hoàng Kỳ cau mày, khi lại Trần Duy cười tít mắt. Hắn và nhân viên ở đây phát hoảng lên vì tụi nó. Như thế thì làm ăn kiểu gì được? Hắn nuốt cục tức vào bụng, nhờ Quốc Huy đến nói với tụi nó vài câu lưu ý. Tụi nó có thể làm tốt hơn nhưng chủ yếu là muốn trêu chọc hắn. Với hắn, thời gian là vô cùng quan trọng.
Hắn uống nước và khích đểu tụi nó:
- Mấy người chỉ làm được có thế thôi à?
Nghe vậy, cả 4 đứa đều nổi cơn tự ái, nghiêm túc làm việc ngay. Chú chụp ảnh còn kinh ngạc bấm máy lia lịa để có thể chụp được hết những bức ảnh đẹp về tụi nó. Trần Duy phong cách như một tài tử, vừa đa tình vừa sâu lắng, Hoàng Kỳ có nét của một hoàng tử ăn chơi, trông bụi bặm mà cuốn hút với ánh mắt buồn vô hạn. Tiêu Dương như một nàng công chúa dễ thương ngồi giữa những chàng ngự lâm xinh đẹp, đôi mắt nhìn thẳng vừa như thẹn thùng vừa như hờn dỗi. Nó thì giữ vẻ khỏe khoắn và tươi cười khoác vai Tiêu Dương, vừa năng động vừa mạnh mẽ nhưng lại khiến người khác có cảm giác bị cuốn hút bởi ánh mắt và nụ cười của mình.
Angus lạnh lùng đứng giữa, phía sau Tiêu Dương, nhưng gần như tách biệt với tụi nó vì ánh mắt quá lạnh lùng và dáng đứng thẳng đầy tự lực và vững chãi. Chỉ riêng đôi tay hắn là đặt vào chiếc ghế Tiêu Dương ngồi, cho người ta cảm giác như hắn đang dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ người con gái đó.
Sau khi chụp xóng loạt ảnh để làm album và làm hình lăng xê, tụi nó rủ nhau đi ăn. Angus do còn bận rộn với 1 số hợp đồng khác nên đã về trước. Nó vui vẻ dẫn 3 người kia đến quán mì của chị Thúy. Ăn xong đứa nào cũng tấm tắc khen ngon, bảo là hôm sau đến nữa, nó cười:
- Còn nhiều nơi có đồ ăn ngon lắm, từ từ tôi sẽ dẫn đi hết.
Ra khỏi quán, tụi nó ***ng ngay 2 thằng ẻo ẻo như nghiện, da trắng nhợt nhạt. Chúng cứ dòm ngó Tiêu Dương và lân la tới gần cô nhóc. Nó không muốn dây dưa mất thời gian nên chỉ nói “nhẹ nhàng”:
- CÚT MẸ CHÚNG MÀY ĐI!
2 thằng trợn mắt lên nói:
- Thằng ranh, mày có biết tụi tao là ai không mà dám mắng hả?
Nó nhếch môi lên:
- Là 2 thằng phá gia tri tử, đã yếu lại còn bày đặt tỏ ra nguy hiểm! Tao có cần chỉ cho chúng mày thấy chúng mày yếu hèn đến mức nào không?
Chúng tức giận lao vào đánh nó với nắm đấm lỏng lẻo ẽo ợt của mình. Nó không buồn động chân tay nên kéo tay Trần Duy và xô Hoàng Kỳ vào xử lí nhanh gọn. Chỉ với 1 đòn khóa tay, 2 thằng đã đo ván, nằm dài dưới đất quằn quại. Một thằng còn cố nói:
- Chúng mày….. chúng mày đợi đấy. Đại ca tao là người của Dark Moon, nhất định sẽ không tha cho tụi mày.
Nó tỏ ra sợ hãi:
- Mày nói thật ư? Người của Dark Moon á? Eo ơi sợ quá, tao sợ người của Dark Moon lắm! Đại ca mày là ai thế?
Duy và Kỳ nhìn nhau ái ngại. Nó định giở trò gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc