Tôi Có Một Bí Mật - Chương 131

Tác giả: Tây Tây Đặc

Hoàng Đan nói xong câu nói kia, sắc mặt mỗi người ở đây đều thay đổi khác nhau.
Nữ sinh cảm thấy cho dù một lát nữa cậu thua, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai hiện tại của cậu, đẹp trai có thể làm gì cũng được sao? *** khoác thôi mà đã đẹp trai như vậy, tuy rằng không phải một kiểu như Trần Việt, nhưng dẫn đi ra ngoài lại vô cùng có mặt mũi.
Nam sinh nhìn không được, muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Cũng có người hoàn toàn quan tâm vấn đề khác, ví như Lưu Phong, y xem xét áo sơmi trắng Hoàng Đan đang mặc, thiếu niên mặc vào trông rất trẻ trung xinh đẹp, “Người anh em, cậu mua áo sơmi này ở đâu vậy?”
Hoàng Đan nói,“Khu mua sắm tầng một.”
Lưu Phong chép miệng, tâm nói mẹ nó thật là đẹp mà, y đang suy nghĩ có nên đi mua một cái về mặc không thì nghe Ngụy Lâm Lâm ha ha,“Nghĩ gì vậy chứ, đừng lãng phí tiền bạc nữa, một cái y như đúc ở trên người cậu, vẫn xấu như thường thôi.”
“Mẹ kiếp, Trần Việt, cậu coi chừng người nhà cậu coi ……”
Lưu Phong lớn tiếng kêu thảm thiết,“Đau đau đau, tôi sai tôi sai rồi, bà cô ơi, xin cậu thương xót, bỏ qua cho miếng thịt trên tay tôi đi.”
Ngụy Lâm Lâm buông tay nhéo Lưu Phong ra, cũng không quan tâm người khác đang cười mờ ám, bản thân đỏ mặt chạy đến chỗ cách đó không xa uống nước.
Trần Việt đang đắm chìm trong suy nghĩ “Công chúa của tôi sao mà đẹp trai quá”, trong mắt trong lòng chỉ có mình cậu, muốn mua thật nhiều kẹo Thỏ Trắng cho cậu ăn, ôm cậu giơ lên cao, lái xe dẫn cậu đi ngắm biển, ngắm sao ngắm mặt trăng, ngắm hết thế giới này.
Mấy nữ sinh cười vang,“Trần Việt, cậu không coi chừng Lưu Phong nhà cậu hả?”
Trần Việt phục hồi tinh thần, hắn xuy một tiếng,“Coi chừng cái rắm, miệng thối như vậy, vá lại luôn cho rồi.”
Lưu Phong trợn trắng mắt,“Mẹ kiếp, mấy người cút hết đi, tôi là cháu đức tôn ba đời đơn truyền của nhà họ Lưu, ở đâu ra thành người nhà của Trần Việt hả?”
“Được rồi đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng, đừng để học bá phải chờ chứ!”
Nam sinh có xăm hình trên cánh tay chính là Bành Phi, ngoại hình rất trắng, tay chân đều cùng một màu, gã và ba người Trần Việt, Lưu Phong, Ngụy Lâm Lâm đều học chung một trường cơ sở, thích cao giọng nói thích Ngụy Lâm Lâm, đã lớn tiếng tỏ tình ở trong lớp học, không chỉ một lần.
Kiểu thích này giống như một kiểu mang tính đùa vui, kiếm mặt mũi, giống như một trận cá cược giữa các nam sinh ở những năm đi học này, phải theo đuổi nữ sinh nào, trong vòng thời gian bao lâu.
“Chơi đơn giản chút, sờ bài đi.”
Bành Phi lấy bài Poker mới chơi được mấy lần ra, xào rào rào hai cái,“A đến K là đại diện 1 đến 13, “Vương” lớn nhỏ phân biệt từ số 14 và 15, một người rút năm lá, rút cái gì đánh cái đó, không được cho đối phương xem bài.”
Lưu Phong hắc hắc bổ sung,“Có thể đánh bi không phải của mình.”
Bành Phi nói đúng,“Cách chơi chúng ta là chấp thuận xáo trộn tầm mắt, chỉ cần có bi vào là có thể đánh tiếp, ai đánh xong trước người đó thắng, thế nào? Học bá, còn chơi nữa không?”
Hoàng Đan nói,“Tôi chưa từng chơi cái này.”
Mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường, không phải mới vừa rất biết giả vờ sao? Chậc chậc, hiện tại lại rút lui không làm, muộn rồi cưng! Hôm nay bọn họ nhất quyết càng phải lan truyền tin thiên tài đội quần đi từ nơi này ra ngoài mới được.
Trần Việt vốn đang lười biếng dựa vào bàn, sau khi hắn biết Hoàng Đan chưa từng chơi theo kiểu sờ bài thì theo bản năng đứng thẳng thân mình, đang muốn nói chút gì, bên lỗ tai vang lên giọng của đối phương,“Có thể thử xem.”
Giọng nói và biểu cảm của Hoàng Đan vẫn bình thản như thường ngày, để người ta cảm thấy như người ngồi tít trên cao, không hòa nhập được với khói lửa nhân gian, đặc biệt rất muốn lại gần trêu chọc hai phát.
Hai ba giây sau, Trần Việt lại dựa trở về, tay siết chặt ngôi sao năm cánh ở trong túi, bình tĩnh đi, Hoàng Đan không phải là người xúc động ngốc nghếch ngu ngốc đâu.
Chờ xem, cậu ấy nhất định sẽ cho mày, cho những người khác xem một màn biểu diễn phấn khích.
Ý nghĩ này của Trần Việt vừa lủi ra, nháy mắt vững chắc vô cùng, hắn xoa dịu căng thẳng trong lòng, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, không phải còn có hắn sao.
Bành Phi gọi Trần Việt mấy tiếng, hắn mới ngoáy tai, chậm rì rì đáp lại,“Gọi hồn hả?”
Tôi thấy hồn cậu chắc bị ném đến chỗ nào rồi, đừng nói gọi, tìm cũng tìm không được, Bành Phi chỉ chỉ bài Poker,“Cậu rút trước.”
Trần Việt nghiêng mắt,“Bố có nói là muốn chơi à?”
Bành Phi rất sửng sốt,“Cậu không chơi?”
Trần Việt rút một hộp TL từ túi sau quần của một nam sinh, cúi đầu bỏ một điếu ngoạm ở trong miệng, rồi lấy bật lửa châm thuốc rít một hơi, hắn nói không chơi, không có hứng.
Hoàng Đan nhìn mà khóe mắt giật giật, mới lên lớp 10, động tác *** đã thuần thục như vậy, cũng không biết đã bắt đầu tiếp xúc từ lúc nào, cậu mím môi, vì thân thể khỏe mạnh, trở lại thế giới hiện thực nhất định phải kiên trì đốc thúc đối phương cai thuốc mới được.
Trần Việt không tham dự khiến những người khác đều rất bất ngờ, nữ sinh thì cảm thấy đáng tiếc, chỉ muốn nhìn hắn chơi bida thôi.
Lưu Phong cảm thấy kinh ngạc, Trần Việt không phải nhìn Hoàng Đan không vừa mắt sao? Cơ hội này tốt đến thế mà, có thể đả kích cậu ta, nếu bỏ lỡ, lần tới không biết lúc nào sẽ có đâu,“Aiiii, sao cậu không chơi?”
Trần Việt xoạc chân ngồi lên trên bàn bên cạnh, miệng hắn ngoạm thuốc, khi nói chuyện khép hờ mắt, dáng vẻ mười phần lưu manh,“Không có hứng thú chơi với chim non.”
Lưu Phong,“……”
Bành Phi kêu người khác đến rút bài, gã liếc liếc nhìn thiếu niên lấy lá bài cuối cùng, rất bình tĩnh, một chút cũng không hoang mang,“Cậu có biết chơi bida không?”
Hoàng Đan xem xem mấy lá bài trong tay,“Từng chơi lúc học tiểu học”
Bành Phi à một tiếng, vậy là từng chơi, gã nhìn chằm chằm thiếu niên, trong lòng có chút bực dọc, mặt rõ ràng cũng rất trắng, tại sao gã lại bị nữ sinh ghét bỏ, đối phương lại rất được hoan nghênh, rất không có thiên lý,“Sau này có chơi lại không?”
Hoàng Đan lắc đầu.
Sau khi học hết tiểu học cậu cũng chưa từng tiếp xúc lại, nhưng cậu chưa nói xong, lúc trước không chơi, là do bởi vì không có tính thách thức.
Trần Việt vừa thả lỏng chưa được hai phút lại căng thẳng lên, hắn nhịn xuống xúc động muốn nhảy khỏi bàn ôm lấy người vát lên trên vai rời đi, tiểu học từng chơi? Cái này đã qua bao nhiêu năm rồi, tổ tông ơi, cậu còn có thể bình tĩnh được như vậy sao?
Đám người này ngày thường tụ tập một chỗ, hoặc là đánh nhau, hoặc chính là chơi, chơi trừ đến club, thì là chơi các loại bóng, đánh bida là hoạt động mùa hè tương đối thường chơi, có điều hòa, mát mẻ, còn có thể luyện thêm mấy động tác đẹp trai để cua gái.
Chơi bida cũng đa dạng nhiều loại, có đôi khi cách chơi đơn giản chính là cá cược, một trái bao nhiêu tiền, hoặc là thua mời khách ăn cái gì đó, càng có khi cá cược thú vị hơn, ví như đội quần, thổ lộ với nữ sinh được xác định, cũng có trường hợp hát một bài ở giữa đám đông, hét to ba tiếng “Tôi là ngu ngốc” Linh tinh này kia, rõ ràng ngây thơ, lại làm thế nào cũng không đã.
Trần Việt chơi cá cược chưa bao giờ thua, Bành Phi thích bắt chước cầu thủ siêu sao là gần nhất với hắn, hiện tại hắn không chơi, đối phương sẽ cố gắng tạo ra nổi bật.
Tất cả mọi người nghĩ như vậy, bao gồm cả bản thân Bành Phi.
Lưu Phong đưa bài của mình cho Trần Việt xem, Trần Việt liếc qua, mí mắt hắn nhảy nhảy, giây tiếp theo liền đứng dậy, làm bộ như đi tìm Bành Phi, thực ra là muốn xem xem bài của Hoàng Đan bên cạnh.
Không như mong muốn, Trần Việt suy nghĩ cách khác, đi nhìn bài bốn người ngoại trừ Hoàng Đan, hắn thường đánh bài, rất dễ biết được trong tay Hoàng Đan có những lá bài nào.
Thông minh vô dụng ở trên học tập.
Trần Việt gẩy thuốc vào trong giỏ rác,“Để tôi khai cuộc.”
Không ai có ý kiến, dù sao mọi người cũng là nghiệp dư, chỉ đơn giản chơi đùa giết thời gian, bình thường chuyện khai cuộc này, không phải xoay tiền xu thì chính là oẳn tù tì, không chú ý nhiều như vậy.
Khai cuộc phải thục một cái nổ bi hoàn toàn, để các bi vào đúng vị trí, không phải dựa vào lực cánh tay, mà là lực eo, từ eo thúc đi lên
Trần Việt ngoạm thuốc vòng quanh bàn bida, hắn tìm được một góc độ thích hợp, cây cơ trong tay thục mở ra lối bi tốt, sau đó đưa cây cơ lại cho Bành Phi, tiếp tục đứng sang một bên ***.
Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn Trần Việt.
Có một làn khói mơ ảo che lấp, Trần Việt mới dám không kiêng nể gì nghênh đón ánh mắt, không sợ bị người khác phát hiện bản thân có tâm tư không bình thường, khóe môi hắn giương lên, trong lòng sủi bọt ngọt ngào, thế nào, có phải cảm thấy bố rất đẹp trai không?
Môi Hoàng Đan khẽ động, ừm, rất đẹp trai.
Ngụy Lâm Lâm bị ba nữ sinh khác kéo qua xem đánh bida, cô cũng không nắm chặt đùa giỡn khi nảy không buông, cùng các cô nàng nhìn Trần Việt khai cuộc mà triển khai thảo luận.
Lưu Phong thương lượng cách đánh với người khác, nhìn như đang suy nghĩ giùm bạn cùng lớp, thực ra là đang cười nhạo,“Để học bá lớp chúng tôi đến trước đi, tôi sợ cậu ta đánh sau sẽ căng thẳng không đánh được vào trái nào mất.”
Y vừa nói xong, tự nhiên cảm thấy cái gáy lạnh lẽo, khi quay đầu chỉ nhìn thấy Trần Việt, đối phương đang ***, còn nhìn y cười nữa.
Không biết sao thế này, Lưu Phong cảm thấy nụ cười của Trần Việt rất âm trầm, y nhìn đi nhìn lại, cũng thấy như bình thường không có gì khác mà, ảo giác thật quỷ dị.
Mọi người Bành Phi đều chờ xem học sinh giỏi làm trò cười, đề nghị này của Lưu Phong không thể tốt hơn.
Lưu Phong vỗ vỗ bả vai Hoàng Đan, rất không có tâm nói,“Cứ đánh đại đi, thua thì thua, không sao đâu, quần đội lên đầu, cũng không ai nhìn thấy được mặt cậu, không ai biết cậu là ai, chúng tôi sẽ không kể ai nghe đâu.”
Toàn thả rắm, đến lúc đó nhất định vừa khai giảng đã truyền ra.
“Tôi đánh trước đây.”
Hai chân Hoàng Đan tách ra ngang bằng vai, chân trái thả lỏng, chân phải vì chịu lực mà C*ng c*ng, thân thể cậu tự nhiên nằm lên mặt bàn, cây cơ bida được đặt giữa ngón trỏ và ngón cái tay trái, còn tay phải nắm phía sau, cánh tay vững vàng nâng lên.
Tư thế này vừa tiêu chuẩn vừa trầm ổn, Bành Phi dừng lại nói chuyện phiếm với Ngụy Lâm Lâm, sắc mặt lập tức thay đổi, cái này mẹ nó gọi là từng chơi lúc tiểu học sao? Lừa quỷ à?
Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Thuốc trên miệng Trần Việt rớt xuống, hắn không để ý khói bụi trên quần, cũng không để ý thuốc dưới đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trước bàn bida, mang theo nóng rực và chuyên chú khó nén.
Nếu lúc này có ai hơi chú ý một chút, tâm tư Trần Việt đối với Hoàng Đan sẽ hoàn toàn bại lộ.
Có điều không ai chú ý đến hắn, từng đôi mắt đều đang đặt ở trên người thiếu niên sáng chói loá mắt trước bàn, thục bi ổn, thong dong tự tin, thục chính xác đến đáng sợ, mẹ nó! Cái này rõ ràng là chuyên nghiệp! Nhất định đã từng được bậc thầy nào đó dạy rồi mới đúng!
Móa! Bị lừa cmnr!
Bi trên bàn lần lượt vào lỗ, ánh mắt mấy người Bành Phi càng trừng càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, bộ dạng như là ăn phải shit.
Lưu Phong ra sức nháy mắt với Trần Việt, y bị khiếp sợ vô cùng lớn, một chốc không có cách nào chấp nhận được hiện thực.
Trần Việt không phản ứng, hắn khắc chế vui sướng cực lớn, lén lúc huýt sáo ở trong lòng, nếu không phải tình hình không cho phép, thật muốn đến ôm thiếu niên một cái, rồi sau đó tuyên bố với toàn thế giới, xem đi, đây chính là người bố thích, có một không hai đó.
Không bao lâu, Hoàng Đan đánh hết toàn bộ số bi tương ứng với mấy lá bài cậu đã rút, bất luận là dễ hay khó, cũng không đánh lệch, cậu buông cây cơ xuống rồi thẳng lưng, nhìn quét một vòng nói,“Tôi đánh xong rồi.”
Đúng, cậu đánh xong rồi, cậu mẹ nó đánh vào hết, chúng tôi còn cái rắm gì để chơi chứ?!
Đây là kết thúc một con bê* rồi, chờ chê cười người khác, kết quả bản thân lại thành trò cười, quá bất ngờ, một chút chuẩn bị cũng không có, điều này hoàn toàn không như bọn họ mong muốn.
* Đây là kết thúc một con bê: phương ngữ Đông Bắc có nghĩa là người hoặc vật không đạt được trạng thái hoặc mục đích mong đợi, với ý nghĩa xúc phạm, để mô tả một người không thể làm tốt mọi thứ và mô tả sự bất tài.
Quỷ mới biết sẽ ***ng đến một người chuyên nghiệp như thế này.
Ánh mắt nữ sinh vây xem một màn này của Hoàng Đan khác với ánh mắt nam sinh, nam sinh thù hằn, cảm thấy nhục nhã, nữ sinh sùng bái, muốn làm quen cậu, làm bạn với cậu.
Bành Phi cười cứng ngắt,“Người anh em, cậu làm vậy là có ý gì?”
Hoàng Đan nói,“Không có ý gì.”
Bành Phi phong độ một chút cũng không nổi giận, gã không phải không nhận thua, là không có cách nào chấp nhận thua hoàn toàn như vậy,“Không có ý gì? Vậy cậu còn đùa giỡn chúng tôi như thế? Cậu mẹ nó giả heo ăn lão hổ*, coi chúng tôi là ngu ngốc à?”
* giả heo ăn lão hổ: giả vờ vô hại, tưởng chừng như là con mồi nhưng thật ra là thợ săn.
Hoàng Đan buông mắt xả một bên tay áo sơmi trắng xuống, chậm rãi cài nút lại, rồi làm bên kia, cậu cầm áo khoác đồng phục mặc lên, bỏ tay vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu nói,“Đánh cược bida là các người nói, muốn tôi đánh trước, cũng là ý các người.”
Bành Phi đột nhiên trừng Lưu Phong, người khác cũng theo sát sau đó.
Lưu Phong nghểnh cổ kêu gào, rất oan ức,“Trừng tôi làm gì, lúc ấy tôi đã hỏi các người, không ai phản đối, bây giờ lại trách tôi? Tôi cũng rất bị tổn thương mà? Ai mẹ nó biết cậu ta không phải giả vờ, là thâm tàng bất lộ* thật, ra oai một trận với chúng ta chứ!”
* thâm tàng bất lộ:có tài nhưng che giấu.
Vừa nghĩ đến làm bộ an ủi bản thân, Lưu Phong liền muốn tìm mảnh vải che mặt, móa, thật mẹ nó mất mặt quá, y không ngờ Hoàng Đan âm hiểm đến như vậy.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, biểu cảm buồn bực không vui dần dần dâng lên trên gương mặt trắng nõn kia của Bành Phi,“Các người câm hết rồi hả? Bị người ta coi như con khỉ để đùa giỡn, rắm cũng không thèm phóng một cái sao?”
Ngụy Lâm Lâm châm biếm,“Bành Phi, cậu gào cái quỷ gì thế, còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Mặt Bành Phi đỏ lên, giọng nói thấp đến tám độ,“Chuyện đàn ông, đàn bà bớt can thiệp vào đi.”
Ngụy Lâm Lâm khinh bỉ nhìn gã,“Rõ ràng bản lĩnh không bằng người ta, lại không chịu đối mặt hiện thực, đây chính là đàn ông à? Tôi thấy cậu ngay cả đứa con nít cũng không bằng nữa là.”
Bành Phi nhỏ giọng nói,“Cậu có thể cho tôi chút mặt mũi được không?”
Ngụy Lâm Lâm nói không thể, cô móc móng tay,“Mặt mũi là do bản thân tự cho.”
Bành Phi tìm chỗ ngồi, một bộ dạng u buồn.
Trần Việt ho khan hai tiếng, cười đạp Lưu Phong một đá,“Một người đàn ông, thua là thua, nói phải giữ lời, mấy người ai lên trước?”
Mấy người Lưu Phong giả vờ ngu ngốc,“Cái gì ai trước?”
Nữ sinh ở một bên ồn ào sung sướng khi người gặp họa, một chút cũng không xấu hổ,“***! ***!”
“Cởi hay không cởi?”
“Muốn cởi cậu cởi đi, dù sao tôi cũng không cởi.”
“Trước đó đã nói xong, chấp nhận cá cược thì nên chấp nhận chịu thua đi, không cởi là không được đâu, sẽ bị các cô ấy chế giễu đó.”
“Bành Phi, cậu cởi đầu tiên đi.”
“Tôi ૮ɦếƭ rồi.”
Ngụy Lâm Lâm cùng mấy nữ sinh đi qua kéo tay áo Bành Phi, Bành Phi tránh thoát, cánh tay che ở trước *** mắng,“Các người muốn *** con người ta làm gái điếm đúng không? Có còn vương pháp không hả?”
“……”
Lưu Phong thấy các nữ sinh đi về phía mình, chẳng những không đáng yêu, còn rất đáng sợ, y lui về phía sau lớn tiếng quát to,“Người thắng là Hoàng Đan, để cậu ta lên tiếng đi!”
Hoàng Đan nhất định chỉ là thuận miệng nói, sẽ không làm thật, ai mà không có ௱ô**, có cái trắng có cái đen, lớn một chút nhỏ một chút, độ cong vểnh khác nhau, không có gì đẹp để xem, rất thấp kém, không hề xứng với hình tượng thần thánh cao ngạo lạnh lùng chói chang ánh sáng của đối phương.
Hoàng Đan nói,“Tôi nhớ cácược có nói rõ, phải *** đi ra ngoài.”
Không chỉ là Lưu Phong, ngay cả những người khác đều nhớ rõ, cũng biết học sinh giỏi này không dễ chọc tí nào.
Các nữ sinh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn thúc giục, mấy nam sinh trao đổi ánh mắt, ăn ý đi ra cửa,“Cởi cởi cởi, chúng tôi đến WC cởi, chờ đó, chúng tôi cởi đội lên đầu rồi quay ra–”
Trở về cái rắm, một đám đều không giữ lời hứa, lòng bàn chân bỏ chạy như được bôi dầu.
Hoàng Đan không quan trọng, cậu chỉ muốn nói với Trần Việt, họ có thể là một vòng tròn.
Nhưng Trần Việt hiển nhiên không nhận ra được điểm này, hắn chỉ cảm thấy tự ti, cảm giác tự ti càng mạnh hơn, chui thẳng vào bên trong kẽ hở xương cốt.
Trừ chiều cao, sức mạnh, thể lực vận động, còn có cái gì có thể so sánh được? Như một người đàn ông sao? Mặt Trần Việt run rẩy, hắn đang dậy thì, Hoàng Đan cũng còn đang dậy thì, không thể có chuyện này được.
Ngụy Lâm Lâm kề tai nói nhỏ với mấy nữ sinh, thỉnh thoảng nhìn Hoàng Đan, cô bị mấy cô gái chọt vào eo mấy cái, cười nói với Hoàng Đan,“Không ngờ cậu lại giỏi như vậy.”
Hoàng Đan không nói gì.
Bình thường nhìn thấy mấy nam sinh cười hi hi hô hô đùa giỡn, giờ nhìn thấy một người có tính cách lạnh nhạt nên cảm thấy rất đặc biệt.
Mấy nữ sinh trước đó không lâu còn tùy ý đùa giỡn, lúc này đều đã thẹn thùng lại, mắt Ngụy Lâm Lâm len lén trợn trắng, cười nói chuyện Hoàng Đan,“Có muốn khi về trường học, tôi giả vờ kể chuyện hôm nay cho lớp tôi không? Đến lúc đó mọi chuyện được truyền ra, nhất định tên tuổi cậu sẽ càng lớn nữa.”
Hoàng Đan nói,“Không cần, cám ơn.”
Ngụy Lâm Lâm phụt cười ra tiếng, giống như quen tay ***ng vào cánh tay Hoàng Đan.
Trần Việt đứng qua,“Lâm Lâm, cậu không cần đi với bạn trai cậu à?”
Ngụy Lâm Lâm nói cậu ta cũng không phải con nít,“Mặc kệ cậu ta, chúng ta đi ăn cái gì đi, tôi mời khách.”
Hoàng Đan nói cậu còn có việc.
Ngụy Lâm Lâm buông mí mắt xuống, hôm nay cô ra đây, là do muốn gặp Trần Việt, ăn cái gì cũng chỉ vì muốn ở lâu với hắn thêm một chút nữa mà thôi.
Biết Trần Việt có người thích, không phải mình, còn đến gần như vậy, rất không có ý nghĩa.
Chính bản thân Ngụy Lâm Lâm cũng không biết, cô đối Trần Việt có phải là do không cam lòng hay không.
Từ trước đến giờ đều là người khác theo đuổi cô, lần đầu tiên chủ động theo đuổi người khác, theo đuổi ba năm còn thất bại, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh là thật sự không có duyên phận.
Mũi Ngụy Lâm Lâm có chút chua xót, cô không ngẩng đầu, cúi đầu một đường đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh khác ngược lại là muốn ở lại, nhưng giật dây bắc cầu Ngụy Lâm Lâm đã đi, các cô không cố gắng trò chuyện nổi, chỉ có thể buồn bực rời đi.
Bất ngờ có thế giới hai người, trong không khí bay lơ lửng rất nhiều bong bóng màu hồng.
Trần Việt nhìn lén Hoàng Đan mấy lần, nâng một cánh tay khoát lên đầu vai cậu, cằm gác lên, cười lưu manh,“Này, cậu rất trâu nha.”
Hoàng Đan nói,“Như nhau thôi.”
Bả vai Trần Việt run run, hắn cười ha ha lên,“Cậu thật đáng yêu.”
Hoàng Đan đẩy cái tay đang gác lên vai cậu ra, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trần Việt trừng mắt, nói cậu đáng yêu còn trưng cái bộ mặt đó với tôi, có người nào như cậu không chứ? Cái đồ không biết tốt xấu, nếu đổi lại cậu nói tôi đáng yêu, tôi nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh luôn.
Biếng nhác đi ở phía sau, mi mắt Trần Việt mang ý cười,“Này, mời cậu uống nước ngọt nha.”
Hoàng Đan đi phía trước nói,“Tôi không uống lạnh.”
Trần Việt mua hai chai nước ngọt, cho cậu một chai,“Cậu thật chỉ chơi bida hồi lúc tiểu học sao?”
Hoàng Đan nói,“Ừm.”
Trần Việt giơ Ng'n t cái lên,“Trâu bò thật.”
Hoàng Đan uống một ngụm nước ngọt,“Cậu muốn chơi một ván với tôi không?”
Suy nghĩ của Trần Việt bị một lời nói vạch trần, thiếu chút nữa hắn đã phun nước ngọt mới uống ra,“Sao thế? Sợ à?”
Hoàng Đan nói,“Tôi trước, cậu sẽ không có cơ hội cầm cây cơ đâu.”
Trần Việt ồ một tiếng, nửa người hắn trên nằm trên bàn, ghé sát vào một chút, lại gần thêm một chút, thấy rõ lông mi thật dài của Hoàng Đan,“Khẩu khí lớn như vậy, cậu định chém gió lớn à?”
Hoàng Đan nâng mí mắt lên.
Trần Việt sợ nhất là đối diện với cậu, chỉ một giây tim đã đập cực nhanh,“Hẹn một lần không?”
Hoàng Đan nói,“Có thể.”
Trong lòng Trần Việt vui vẻ, đây là lần đầu tiên họ có hẹn, đừng nói chơi bida, đến nằm xuống đường cái ăn không khí cũng còn được,“Quốc khánh không ở nhà làm bài tập, một mình chạy đến thành phố làm gì, không sợ bị người ta bắt đem bán à.”
Hoàng Đan nói,“Tôi không phải con nít.”
Trần Việt cười nhạo, khoa trương nói,’’Bắp chân cậu còn chưa bằng cánh tay thô của tôi nữa là.”
Hoàng Đan nói,“Có chứ.”
Lần này Trần Việt không nhịn xuống được, phun ra thật, cũng may hắn không phun vào Hoàng Đan, nếu không bản thân có thể đã hối hận muốn ૮ɦếƭ rồi.
Người thích đang trước mặt, chỉ số thông minh IQ cao cũng sẽ biến thành thấp, thấp đến chỉ số thông minh chỉ còn ngu ngốc, còn có thích thú ở trong đó nữa.
Hoàng Đan không nói lời nào, Trần Việt cũng không nói, chỉ chống đầu nhìn cậu, cảm thấy như vậy cũng rất thỏa mãn rồi, trong lòng cũng ấm áp, cảm giác này thật mẹ nó tốt đẹp!
Không bao lâu, Tống Mẫn xuất hiện ở trước mặt Hoàng Đan.
Hoàng Đan đứng lên, vừa quan sát biểu cảm Tống Mẫn vừa nói,“Trần Việt, bạn học lớp con.”
Trần Việt chào hỏi,“Chào chú.”
Tống Mẫn nghiêm túc như bản khắc trước sau như một, không nói nhiều kêu Hoàng Đan đứng dậy rời đi.
Đến thang máy, Hoàng Đan quay đầu nhìn lại, trở lại thế giới hiện thực, ba người sẽ còn chạm mặt, nhưng sẽ không vội vàng như vậy, có lẽ cũng sẽ không yên ả thế này.
Trần Việt ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, không biết người nam đó có quan hệ gì với Hoàng Đan, thoạt nhìn rất thân thiết, không phải cha con, còn có thể là cái gì? Hắn không nghĩ ra được.
Lưu Phong không biết từ nơi nào bay ra, y cầm ly nước trái cây uống,“Hôm nay tôi xem như càng hiểu rõ sâu sắc hơn, Hoàng Đan không phải là người cùng một thế giới với chúng ta.”
Trần Việt nghe lời này cũng rất phản cảm,“Cậu từ sao hỏa đến hả?”
Lưu Phong,“……”
Y nhả ống hút ra,“Cậu xem đi, hai người Hoàng Đan và Khương Long mỗi ngày đều đọc sách làm bài, mục tiêu ba năm trung học đã rất rõ ràng, chính là lên đại học, học được đại học trọng điểm, còn là đại học có tiếng, thậm chí là ra nước ngoài du học, chúng ta thì sao? Lên lớp ngủ tan học quậy phá, lăn qua lộn lại nhận giấy tốt nghiệp trung học là được, sau khi tốt nghiệp sẽ đến nhà máy tiếp tục lăn qua lộn lại, một đời cứ thế mà lăn qua lộn lại như vậy thôi.”
Trần Việt uống hết nước ngọt còn dư lại, lấy mu bàn tay tùy ý lau miệng, mày gắt gao nhíu lại.
Lưu Phong ***ng ***ng bờ vai của hắn,“Giả vờ thâm trầm gì vậy?”
Trần Việt đặt chai lên trên bàn, chân dài chồng lên nhau,“Bố không giả vờ.”
Lưu Phong nói được rồi, cậu trời sinh,“Chờ chúng ta trưởng thành, nhất định phải giả dối đến ૮ɦếƭ, cũng thâm trầm đến ૮ɦếƭ, còn rất yếu ớt, nhìn anh chị tôi thì biết, một chút chuyện đối với họ mà nói, cứ như trời sụp xuống vậy.”
Trần Việt gãi gãi sau gáy,“Chuyện lớn lên, trưởng thành rồi hãy nói.”
Lưu Phong ngồi xuống đối diện hắn, chỉ chỉ nước ngọt trên bàn? Kỳ quái hỏi,“Ai uống cái này?”
Trần Việt thuận tay cầm chai nước ngọt lên,“Thế nào? Tôi không thể mua hai chai à?”
Lưu Phong cảm giác rất khả nghi,“Cậu mua hai chai không có vấn đề gì, nhưng cậu làm gì đều mở hai chai, còn đặt một chai sang một bên như thế?”
Trần Việt nói,“Tôi thích.”
Lưu Phong co rút miệng,“Người khác đâu? Lâm Lâm đâu? Hoàng Đan đâu?”
Trần Việt nói không biết,“Bọn họ có tay có chân, không phải muốn đi đâu thì đi sao.”
Lưu Phong chậc chậc,“Hoàng Đan thật mẹ nó lợi hại, không biết trong đầu lắp thứ đồ chơi gì, người anh em, cậu đừng đối nghịch với cậu ta, cậu ta mà muốn đối phó cậu, sẽ có rất nhiều chiêu đó, tôi thêm cậu, lại thêm hơn mười người, có khi bị cậu ta đùa ૮ɦếƭ chung một chỗ, nhiều khi còn không biết mình ૮ɦếƭ thế nào nữa chứ.”
Tâm Trần Việt nói, cậu ấy muốn chơi thế nào, tôi đều chấp nhận, chỉ sợ cậu ấy không chịu chơi thôi.
Lưu Phong uống xong nước trái cây, còn nghĩ lại một chút chuyện mình nhất định phải làm,“Cái kia, cậu đi với tôi lên tầng một mua quần áo đi, tôi muốn mua áo sơmi giống Hoàng Đan lúc nãy.”
Trần Việt vừa định kêu y tự đi đi, trong lòng lại có thêm suy nghĩ.
Tầng một có cửa hàng lớn, cũng có số ít cửa hàng nhỏ, bảng hiệu linh tinh lộn xộn, giá quần áo trang sức rất mắc, chất liệu có tốt có xấu, có thể rất có giá trị, cũng có thể mua được thứ không đáng giá một xu.
Xem vận may, cũng phải có mắt nhìn.
Lưu Phong tìm được áo sơmi có màu sắc giống áo Hoàng Đan mặc, y vừa nhìn giá là chửi ầm lên,“Con mẹ nó, làm cái quần gì mà bán mắc dữ vậy chứ, sao không ra đường ăn ςướק luôn đi?”
Trần Việt nhàn nhạt nói,“Vậy cậu có mua hay không?”
Lưu Phong nói để y thử xem.
Tầm mắt Trần Việt quét đến áo sơmi màu lam nhạt, hắn thương lượng trong lòng, có thể mặc, có khi lại thành áo tình nhân cũng không chừng.
Lưu Phong thử hiệu quả bình thường, nhìn y tựa như cục than, mặc đồ trắng càng thêm đen, còn bị tôn lên cái mặt bóng loáng, mụn dậy thì có thể càn quét khuôn mặt y bất cứ lúc nào.
Trần Việt cầm Ng'n t chỉ,“Đúng lúc tôi cũng muốn mua áo sơmi, tôi lấy cái đó.”
Mặt Lưu Phong đầy không biết nói gì.
Trần Việt kêu nhân viên cửa hàng lấy cho hắn một cái túi, thử cũng không thử, một dáng vẻ rất sao cũng được.
Từ Gia Niên Hoa đi ra, Lưu Phong nhìn Trần Việt như nhìn đứa con phá của,“Cậu đốt tiền như vậy, quần áo đắt cũng không thử một cái, lỡ như không hợp thì sao?”
Trần Việt nhướn mày,“Bạn học Lưu Phong, biết có cái gọi là móc treo quần áo không? Tôi chính là loại thích treo quần áo đó đó.”
Lưu Phong,“……” Mẹ nó, làm anh em với cậu, chính là tự hành xác mà.
Hắn nhìn sang đám người rộn ràng nhốn nháo,“Đi quán net Dị Không Gian đi, tôi nói với mẹ tôi buổi tối không quay về, cậu cũng gọi điện thoại nói một tiếng, tối nay chúng ta chơi Truyền Kỳ thâu đêm luôn.”
“Cậu đi trước đi, xách quần áo giúp tôi, tôi còn có chút việc, chừng nào xong đến quán net tìm cậu sau.”
Trần Việt nói liền cản xe ba bánh, rời đi.
Nghỉ học, Hoàng Đan không ở nhà thuê gần trường học, cậu ở nhà, trở về tắm rửa một cái thì thấy Trần Việt ở dưới lầu.
Năm đó cũng có một màn này, thời gian xảy ra giống nhau, Hoàng Đan mím môi, khi cậu đối mặt với Trần Việt, có mấy lần đều không nhịn được làm hành động thay đổi, có điều không làm thay đổi hướng đi lớn, bước ngoặt cũng sẽ không thay đổi.
Trần Việt ngẩng đầu nhìn lại, lần đầu tiên đến nên không biết cái nào là cửa sổ nhà Hoàng Đan, hắn có chút phiền lòng nôn nóng,“Không phải người cùng một thế giới sao……”
Cửa sổ tầng năm đột nhiên đẩy ra, Trần Việt lập tức có tật giật mình trốn vào góc hẻo lánh, hắn len lén nhìn lại, thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở chỗ cửa sổ đó.
Bóng dáng rời khỏi cửa sổ, không bao lâu, có một chiếc máy bay giấy bay từ cửa sổ ra.
Trần Việt nhặt máy bay giấy lên rồi mở ra, không có gì bên trong, hắn lại gấp lại theo nếp gấp, để máy bay giấy lên trên miệng.
Đồng thời với máy bay giấy chậm rãi từ từ bay ra, là tiếng ” Xiu” phát ra từ trong miệng Trần Việt.
Không phải đều là người sao, không có cái gì khác biệt, chính là người một thế giới.
Quốc khánh không vui một chút nào, bởi vì khi vừa cảm giác được thì ngày nghỉ đã kết thúc.
Mọi người đều mang theo rất nhiều ăn ngon, bọn họ sẽ cùng nhau chia sẻ vui vẻ của thanh xuân, cũng cùng chia sẻ đau đớn của thanh xuân.
Chia sẻ xong thì phải vội vàng chép bài tập, mong mỏi bên trong từng câu hỏi bài tập đều là tan học, sớm tan học một chút, tiếp theo sẽ đến ngày nghỉ rồi.
Môn ngữ văn là tiết cuối buổi chiều, giáo viên để mọi người tự học.
Trần Yến nằm vào trên bàn, nhỏ giọng nói với Tiền Mộng,“Tôi đến cái kia rồi.”
Tiền Mộng sửng sốt, cô cũng nằm vào trên bàn, đầu đến gần hơn,“Cậu không đem cái đó hả?”
Trần Yến nói không có, vốn là cuối tuần mới đến, lúc này lại đến trước ba bốn ngày, không biết do nguyên nhân gì gây ra.
Ghế Tiền Mộng xích ra phía trước, càng nhỏ giọng hỏi,“Ra đến quần rồi sao?”
Trần Yến gật đầu, quần ẩm ướt, nhất định đã dính lên rồi, cô khó chịu ấn bụng,“Làm thế nào đây?”
Tiền Mộng thay cô nghĩ cách,“Có thể đợi đến tan học không?”
Mặt Trần Yến trắng bệch, mỗi lần đến tháng cô đều đau như ***ng vào vách tường,“Tan học người càng nhiều.”
“Nói cũng đúng, lúc này trong trường học không ai.”
Tiền Mộng nhìn trước nhìn sau,“Vậy cậu đừng chờ nữa, nhân lúc hiện tại mọi người đều đang nói chuyện, nhanh chóng lấy túi sách che đi ra ngoài đi, chỉ cần ra khỏi lớp là được rồi.”
Trần Yến do dự.
Ở cái tuổi mờ mịt này, nam sinh rất tò mò đối với cấu tạo cơ thể nữ sinh, thích làm trò đùa dai không biết mệt, khi học cơ sở cô không cẩn thận làm rớt băng vệ sinh, lại bị học sinh xấu trong lớp nhặt lên, cố ý hỏi là của ai.
“Thật sự đi được sao? Như vậy có thể không? Sẽ không bị nhìn thấy chứ?”
Tiền Mộng nói sẽ không, đi nhanh một chút là được rồi.
Trần Yến cầm cặp sách trên ghế vào trong tay, tim cô căng thẳng đập nhanh, qua mấy phút mới hạ quyết tâm đặt túi sách ở sau ௱ô**, đứng lên bước chân bay nhanh ra lớp học.
Chỗ ngồi ở trước sau còn đỡ, ngồi ở giữa mới thảm, cách hai cửa đều rất xa, mà cửa xa thì sẽ luống cuống, không muốn hấp dẫn chú ý người khác cũng khó.
Tiền Mộng nhìn thấy trên ghế Trần Yến có máu, nhanh chóng lấy giấy nháp để lên trên, tim cô đập rất nhanh, mặt cũng đỏ.
Khương Long xoay cổ phía sau,“Tiền Mộng, còn chưa tan học mà, Trần Yến đi đâu đó?”
Cậu ta ơ một tiếng,“Cậu đỏ mặt cái gì thế?”
Tiền Mộng nói không có, cô nói dối một cái là nháy mắt.
Khương Long thấy cô không ngừng nháy mắt, bản thân cũng vô thức chớp chớp,“Vậy Trần Yến làm sao vậy?”
Mắt Tiền Mộng mơ hồ,“Cô ấy tan học trước nhất định là có nguyên nhân mà.”
Khương Long nói,“Cho nên nguyên nhân là……”
Tiền Mộng đặt sách ngữ văn sang một bên, học thuộc từ đơn tiếng Anh,“Không biết.”
Khương Long thoáng nhìn giấy nháp trên ghế Trần Yến, cũng phát hiện có một chút máu không được che lại, khuôn mặt đỏ lên ngay tại chỗ.
Tiền Mộng thấy Khương Long không hỏi nữa, cô thả lỏng, nhanh chóng ấn giấy nháp chùi ghế Trần Yến.
Nam sinh phía sau hỏi, Tiền Mộng nói chùi bụi trên ghế, mặt cô đỏ như máu, chùi ghế xong một hồi lâu, nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống được.
Khương Long viết từ “Giải” lên trên giấy nháp, khi học môn toán được kêu lên bảng làm bài, viết chữ này đẹp một chút, có thể thu hút sự chú ý của nữ sinh, không có cách nào, cha mẹ cho cậu ta điều kiện bình thường, chỉ có thể tìm đường khác mưu sinh mà thôi.
Chỗ trống cuối cùng trên giấy nháp bị chữ ‘’Giải’’ chiếm lấy, Khương Long lật một tờ giấy mới tiếp tục viết,“Hoàng Đan, nữ sinh thật đáng thương, mỗi tháng đều có cái kia.”
Hoàng Đan đang chỉnh lý lại bài ghi chép hóa học,“Đừng nói với tôi mấy cái này, tôi không hiểu đâu.”
Khương Long bĩu môi,“Chính vì không hiểu mới phải nói đó, cùng nhau tán gẫu chút đi, sau này chúng ta đều sẽ có bạn gái, mỗi tháng mấy ngày nhất định phải quan tâm người ta một chút.”
Hoàng Đan chỉ cần quan tâm đến bình dấm chua của người kia mà thôi.
Pu't bi cậu chấm một chấm lớn màu xanh trên giấy, đợi khi trở lại thế giới hiện thực đã là mười bốn năm sau, tất cả mọi người trong lớp học này không còn là thanh xuân niên thiếu nữa.
Khi đó Trần Việt sẽ có hình dáng thế nào? Khi cậu gặp mặt nên nói cái gì?Cậu ấy thì sao? Làm thế nào để đón nhận cảnh gặp mặt như truyện cổ tích này?
Mày Hoàng Đan động động, cậu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Trần Việt, không vội, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Khương Long nhìn thấy ý cười trên mặt Hoàng Đan, cậu ta mở to hai mắt,“Sao tâm trạng tốt vậy, nhặt được tiền hả?”
Dịu dàng đáy mắt Hoàng Đan lắng đọng xuống,“Tôi phát hiện một bí mật.”
Khương Long tò mò hỏi cậu,“Bí mật gì?”
Hoàng Đan nói,“Sau này nói cho cậu nghe.”
Khương Long nói được rồi, cậu ta có nghĩ cũng không ngờ được, Hoàng Đan nói sau này, chính là đến mười bốn năm sau.
Phía sau lớp học đột nhiên vang lên một tiếng kêu,“Thầy ơi, em không có ngủ!”
Âm thanh đó rất lớn, học sinh đang nằm mơ đều bị bừng tỉnh, nháy mắt người người đều ngồi dậy cầm sách xem.
Phát hiện không có giáo viên thì la một tiếng rồi nằm xuống tiếp tục ngủ, ngủ thì không còn đói bụng nữa.
Lưu Phong đang ngủ, Trần Việt gấp khúc Ng'n t gõ vài cái trên bàn y, y tưởng giáo viên, phản xạ có điều kiện đứng lên.
Biết bản thân bị đùa giỡn, Lưu Phong tức giận cắn răng,“Cậu có ngon thì đừng có ngủ nữa!”
Trần Việt ý bảo Lưu Phong cúi thấp đầu xuống,“Vừa rồi có nữ sinh đang nhìn cậu.”
Mắt Lưu Phong kích động tỏa sáng,“Thật sao?”
Trần Việt nói,“Xạo đó.”
Lưu Phong ném ghế một cái,“Tuyệt giao đi!”
Kết quả vừa tan học, y cùng Trần Việt đến căn tin lấy cơm.
Tuyệt giao ở tuổi niên thiếu là hành vi mang tính giận dỗi trẻ con, thời hạn không chắc, một giờ, một ngày, một tháng đều có, nhưng sẽ có một ngày lại nhìn nhau cười.
Hoàng Đan ăn xong cơm tối thì về trường học, nhìn thấy không ít nam sinh ngồi trong hành lang, trong đó có Trần Việt, hắn ngoạm thuốc, cùng những người đó nuốt mây phun khói.
Nay khi Hoàng Đan đi qua, Trần Việt lấy thuốc xuống huýt sáo thổi bay vang dội, nhìn về phía cậu cười gọi một tiếng,“Thiếu gia.”
Người khác cũng kêu Hoàng Đan là thiếu gia, có tiếng huýt sáo vang lên phía sau hắn, cấp độ không đủ.
Hoàng Đan đi về phía trước, tiếng huýt sáo phía sau hỗn loạn, lại biến thành rõ ràng, chỉ còn lại có một, đang thổi [ Mật ngọt ngào ].
Thân hình hơi ngừng lại, Hoàng Đan nghĩ tới, tình cảnh cũng giống năm đó, giống giai điệu, chân trái cậu xoay một cái, dựa vào hành lang hóng gió.
Ánh mắt Trần Việt nheo lên, bên trong khe hở nhỏ có một thiếu niên nhẹ nhàng, ánh nắng chiều chiếu vào trên mặt cậu, dịu dàng làm cho người ta say mê.
Có gió thổi qua, thiếu niên cười.
Trong lòng Trần Việt nở một đóa hoa, hắn nghe mùi hoa, không kiềm chế được cũng cười,“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, rất giống bông hoa đang nở trong gió xuân, hoa nở trong gió xuân*.”
*lời bài Tân Mật Ngọt của Đặng Lệ Quân.
Lưu Phong ở bên trong người khác cho rằng Trần Việt đang thổ lộ với nữ sinh lớp nào, theo tính tình thiếu niên lớn tiếng ngâm nga cùng,“Ở nơi nào, ở nơi nào từng gặp người, nụ cười của em rất quen thuộc, anh nhất thời nhớ không nổi, a a ~ ở trong mơ……”
Trần Việt nói, ở trước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc