Tôi Có Một Bí Mật - Chương 121

Tác giả: Tây Tây Đặc

“Em phải tin rằng, tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích kia, sẽ có một kết thúc hạnh phúc và vui vẻ……”
Máy sắp hết pin, giọng hát du dương trôi chảy của Quang Lương biến thành trầm thấp tang thương, dần dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút tạp âm buồn cười.
“Mẹ nó, sao hết pin rồi?”
Nam sinh lấy tạp chí ” Hội kể chuyện” rách rưới xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai có đường nét rõ ràng, hắn buông hai cái chân đang gác xuống, thò tay vào trong hộc bàn lấy ra một cái máy cassette nghe nhạc, móc pin ra cắn lên trên hai dấu, rồi lại bỏ vào nhấn một cái, đã chạy tốt.
Cách hành lang, một nam sinh mặt đen thò cổ chậc lưỡi,”Trần Việt, vậy cũng được à?”
Trần Việt nhe răng, tiếp tục say mê ngâm nga, “Anh sẽ hóa thân vào trong truyện cổ tích……”
Hắn bỗng nhiên quay đầu.
Hoàng Đan bất ngờ không kịp phòng, bốn mắt nhìn nhau với nam sinh trên ghế, đối phương muốn hù cậu, nhưng cậu lại không có bất cứ phản ứng nào.
Trần Việt bất mãn chậc chậc một tiếng,”Cậu thật không thú vị gì cả.”
Mày Hoàng Đan động động, cậu nhận ra được, nam sinh này chính là tên lưu manh năm đó, nhất là dáng vẻ mặc rằn ri, giống hệt như trong bức ảnh huấn luyện quân sự kia.
Thì ra hắn tên Trần Việt.
Cái tên này tương đối cứng nhắc, hèn gì cậu không có ấn tượng.
Hoàng Đan nghĩ tới chuyện này, người Khương Long nói trong điện thoại cũng tên Trần Việt, chắc là cùng một người rồi.
Cậu nhếch miệng, ở thời học sinh này, thành tích có thể đại diện cho một vài thứ, mỗi năm đều nhận giấy khen, đạt được danh hiệu học sinh xuất sắc, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong mắt các thầy cô, đồng thời cũng sẽ được các bạn học qua lại thân thiết, bị ghen tị, hâm mộ, thậm chí cô lập.
Nhưng sau khi tiến vào xã hội, không có người nào sẽ hỏi bạn đáp án đề thi, thi giữa kỳ và học kỳ được bao nhiêu điểm, trong lớp xếp hạng mấy, người khác chỉ biết hỏi bạn các vấn đề linh tinh như đi làm ở đâu, một tháng kiếm được bao nhiêu, mua được nhà chưa, mua ở nơi nào…
Là học sinh giỏi cũng không có nghĩa là sự nghiệp sẽ có thành tựu thành công, càng lớn lên, sẽ càng có thể biết quy luật này.
Xuất sắc cũng có thể xuất sắc lên, càng ngày càng xuất sắc, hoặc cũng có thể trở thành dân thất nghiệp, hoặc sẽ mệt mỏi kiếm sống, dốc sức làm ở dưới đáy xã hội.
Mà kém cỏi cũng có lẽ sẽ kém cỏi một đời, vĩnh viễn sống thành một bãi bùn nhão, bị người ta đạp ở dưới chân, nhưng không thể loại trừ khả năng có thể trở nên nổi bật, trở thành một doanh nhân trẻ.
Chuyện nhiều năm về sau, không ai có thể nói chính xác được, mọi cái chỉ chiếm tỷ lệ 50% mà thôi.
Khái niệm thanh xuân của Hoàng Đan, rất mơ hồ, những người bạn học không để lại một dấu vết nào trong thời gian của cậu, từ tương lai trở về trung học, cậu cũng chỉ biết tình hình mười ba năm sau của hai người.
Một người là Khương Long, một người khác là Trần Việt.
Người trước là Hoàng Đan thật sự chú ý đến, cũng là người bạn cũ duy nhất từ trung học đi đến hôm nay, người sau đơn thuần chỉ là trong lúc vô tình mới biết được.
Hoàng Đan đứng tại chỗ suy nghĩ miên man một lát thì đi vào từ cửa sau, trong lối đi vừa lúc thò ra một cái chân, bước chân cậu chợt dừng,”Bạn học, làm phiền cậu lấy chân ra một chút.”
Chủ nhân cái chân nghiêng đầu gục vào trên bàn, một bên nghe nhạc một bên xem tạp chí [ Hội kể chuyện ], mùi mồ hôi gay mũi của bộ rằn ri ngắn tay dán vào sau lưng, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cứng cỏi của tuổi trẻ.
Hoàng Đan không nhiều lời, cậu đang chuẩn bị nhấc chân vượt qua, Khương Long ngồi cùng bàn liền giơ lá cờ chính nghĩa chạy tới, cản cũng không cản được.
Vì thế xảy ra một cái rắm lớn khiến cho bạn bè trong lớp đều biết.
Khương Long cũng bởi vậy mà bị châm một ngọn lửa nhỏ.
Trần Việt ném [ Hội kể chuyện ] trong tay lên trên bàn, nhìn Khương Long đang bay nước miếng loạn xạ miễn cưỡng nói một câu,”Có phải cậu muốn đánh nhau không?”
Khi hắn nói chuyện, người đã đứng lên, tay dài chân dài, ước chừng cao hơn Khương Long gần hai cái đầu, cũng cao hơn Hoàng Đan một cái đầu.
Trần Việt là người cao nhất trong lớp, ai muốn nhìn hắn cũng phải ngước cái mặt lên.
Huống chi hắn chẳng những cao, còn mạnh, lúc này chỉ vừa mới khai giảng, vậy mà thiếu chút nữa đã ra tay đánh nhau với lớp bên cạnh rồi.
Khương Long mắng chửi ở trong lòng, quá hấp tấp quả nhiên là ma quỷ mà, cậu ta nhìn ngồi cùng bàn một chút, ***g *** ưỡn thẳng lên, ánh mắt kia như đang nói “Người anh em đừng sợ, có tôi ở đây”.
Hoàng Đan,”……”
Trước mắt mọi người còn chưa quen biết, biết được điểm số trong bảng danh sách dán ở cửa, người trong lớp đối với hạng nhất đều rất tò mò, học giỏi, ngoại hình lại dễ nhìn như thế, độ chú ý tự nhiên cũng sẽ rất cao.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả mấy người lớp lớn cũng cho rằng Hoàng Đan là mọt sách chỉ biết đọc sách, phong độ của người trí thức quá dày, người lại không hoạt bát, không cười không thể hiện ra, sẽ khiến người khác nghĩ nhầm là cậu đang sợ sệt, sợ người lạ, vô cùng yếu đuối.
Lại thêm Hoàng Đan đang ở tuổi mười mấy, góc cạnh còn chưa mài ra, chỉ có chạm khắc gần như tinh tế ở giữa lông mày mà thôi.
Mấy điểm này vừa kết hợp, dáng vẻ này của cậu, cực kỳ dễ dàng kích thích được ý muốn bảo vệ của người khác.
Cho nên lúc này, Hoàng Đan đang được toàn thể bạn học lo lắng, được bạn học nam thông cảm.
Đương nhiên chỉ là hiện tại.
Rất nhanh đánh giá mọi người đối với Hoàng Đan chỉ có yếu ớt, lại đặc biệt rất thống nhất.
Trần Việt lôi kéo ghế dựa, người lại ngồi trở về, kéo cổ áo rằn ri tay ngắn lên lau mồ hôi trên cằm,”Thời tiết quỷ gì nóng muốn ૮ɦếƭ, đừng chắn gió tôi nữa, cút xa ra một chút.”
Lòng Khương Long đầy căm phẫn,”Bạn học, cậu nói vậy là không đúng rồi, năm sông bốn biển đều là bạn bè, chúng ta có thể thi học cùng một trường học, cùng một lớp, chính là duyên phận……”
“Phì!”
Trần Việt cười ha ha,”Cậu thật buồn cười, người bên cạnh cậu còn thú vị hơn cậu nhiều đó.”
Hắn ngoáy tai, dùng miệng thổi một cái, cà lơ phất phơ nói,”Một, tôi không phải thi được đến đây, tôi dùng tiền mua vào đó, hai, đừng mẹ nó dùng từ ngữ lộn xộn ở đây, trời hè nắng cũng làm cho người ta ớn lạnh.”
Mặt Khương Long lúc xanh lúc đỏ, cậu ta nhìn ngồi cùng bàn,”Hoàng Đan, chúng ta đi!”
Hoàng Đan không đi, cậu nhìn chằm chằm Trần Việt, ngay sau đó trực tiếp kéo người từ trên ghế đứng lên.
Chuyện này xảy ra bất thình lình, tất cả mọi người không ai ngờ đến, cũng không kịp phản ứng, bao gồm cả người trong cuộc Trần Việt, cách bọn họ gần nhất Khương Long.
Trần Việt hất một tay Hoàng Đan ra, tức giận ngút trời,”Dkm, mày đang làm gì vậy hả?”
Hoàng Đan không trả lời, cậu đi đến nhìn phía sau, lông mi nháy mắt đã vặn chặt.
௱ôЛƓ không phải là cái ௱ôЛƓ kia.
Hoàng Đan buông mí mắt như có đăm chiêu, là cậu suy nghĩ nhiều, hay là đã sót giai đoạn nào, chưa cân nhắc đến?
Trong lòng cậu gọi mấy tiếng, vẫn không có tiếng nào trả lời nào cả.
Lần xuyên việt này khác với mấy lần trước, đó là đến cuộc sống trung học cậu từng trải qua, giống y như đang làm lại một lần nữa vậy.
Hoàng Đan không nghĩ ra, tại sao cậu trở về đây, khoảng thời gian này không ngừng làm bài, xem sách, ôn tập, trong hộc bàn luôn có thư tình và quà tặng, không ngừng từ chối tình cảm của người khác, tất cả đều không có ý nghĩa nào cả, hoàn toàn không có gì đáng giá để giữ lại, không cần thiết phải đi qua một lần nữa mới đúng chứ.
Nghĩ đến đây, hơi thở Hoàng Đan có chút hỗn loạn, trên mặt hiện ra nặng nề và lo lắng không hợp với cái tuổi này.
Cậu đã trở lại, người đâu? Đang ở nơi nào?
Sau lưng lạnh lẽo, Trần Việt xoay người cúi đầu nhìn lại, thấy người trong cuộc đang ngẩn người, hắn nhíu nhíu lông mày,”Người anh em này, mày có ý gì hử? Không có việc gì đi tìm việc làm à?”
Hoàng Đan nói,”Tôi không tìm việc.”
Trần Việt nắm cổ áo trước *** Hoàng Đa, hắn lộ ra một hàm răng trắng sáng, lưu manh côn đồ nói,”Không tìm việc? Mày cho là mắt tao mù hả? Những người khác trong lớp đều đang nhìn, muốn tao kêu bọn họ đến phân xử công bằng không?”
Miệng mũi Hoàng Đan dính hơi thở nóng ướt của Trần Việt, còn có mùi khói, mặt cậu không đổi sắc,”Buông tay.”
Trần Việt a cười,”Mày kêu tao buông là tao buông à? Tao không buông đó, rồi sao?.”
Hoàng Đan nói,”Vậy cậu đừng buông.”
Trần Việt nhếch môi nở nụ cười, cười đặc biệt giả, cũng đặc biệt muốn ăn đập,”Đều nghe thấy được đúng không, hạng nhất lớp không cho tôi buông tay kìa.”
Hoàng Đan nói,”Cậu thật ấu trĩ.”
Nụ cười Trần Việt không thay đổi, tay hắn nắm cổ áo Hoàng Đan cũng không buông,”Tốt lắm người anh em, mày nói một câu xin lỗi với bố, nên làm gì làm gì đó đi.”
Hoàng Đan nhíu mi tâm.
Trong quá khứ lần đầu tiên cậu gặp tên lưu manh này là ở trong WC, cậu không cẩn thận trượt chân, đối phương không biết từ nơi nào bay ra, lúc ấy đã nhào qua làm đệm lưng cho cậu.
Nhưng mà, trong tấm ảnh chụp huấn luyện quân sự kia, lưu manh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn rất chăm chú về một hướng, hướng đó là vị trí của cậu đang đứng, sẽ không sai.
Thời gian huấn luyện quân sự là bảy ngày.
Hoàng Đan nhìn thấy được Trần Việt rất khinh thường cậu, nói cách khác, thay đổi xảy ra ở trong bảy ngày này, cậu suy nghĩ phải nên chú ý một chút, trước khi người kia xuất hiện không thể gây rối tung người và chuyện lên được.
Còn có mấy bức thư tình kia nữa.
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, cậu có chút bất đắc dĩ, người còn chưa đến mà đã bắt đầu lo lắng dấm chua của đối phương rồi.
Thấy người dưới mí mắt lại đang ngẩn người, cơ thịt trên cánh tay Trần Việt dùng sức, đem nhấc người lên,”Tao đang nói chuyện với mày đó, mày cho là tao đang thả rắm hả, người anh em, muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng ra đi.”
Chân Hoàng Đan rời mặt đất, áo rằn ri bị kéo đến biến dạng, dính sát vào thân thể gầy yếu của cậu.
Lớp học vang lên tiếng hít khí.
Không khí hết sức căng thẳng, nhưng cũng không có ai tiến lên, bởi vì vẫn chưa quen biết lẫn nhau nên không muốn lo chuyện bao đồng..
Trừ Khương Long.
Cậu ta giơ chân,”Làm gì đó hả? Mọi người đều là bạn bè học cùng một lớp, cần phải cùng chung vinh nhục, có gì không thể từ từ nói chứ?”
Nói xong thì nhìn người khác,”Một đám các cậu xem náo nhiệt như vậy hả? Nếu xảy ra chuyện, thầy chủ nhiệm ……”
Mắt lạnh Trần Việt đảo qua,”Mẹ nó, mày câm miệng ngay cho bố!”
Nam sinh mặt đen Lưu Phong nửa ngày mới nói ra được một câu,”Hoàng đế không gấp thái giám lại gấp.”
Mặt Khương Long đỏ lên,”Cậu nói ai là thái giám?!”
Lưu Phong âm dương quái khí,”Ai nói lại tôi, thì người đó là thái giám đó.”
Trong lớp có tiếng cười vang lên, tiếng cười chậm rãi lớn lên, không khí rất sôi nổi.
Giọng nói Hoàng Đan lạnh nhạt,”Trần Việt, buông tay ra.”
“Tức giận rồi à?”
Trong mắt Trần Việt lóe lên tia hưng phấn,”Thiên tài tức giận kìa, kế tiếp muốn sao? Quân tử động khẩu không động thủ? Hay là muốn một chọi một hử?”
Hoàng Đan đè tay hắn đang muốn đẩy ra, thì cửa sau đột nhiên truyền đến một giọng trung niên mười phần quát lớn,”Các cô cậu đang làm cái gì? Buổi sáng huấn luyên quân sự phơi nắng chưa đủ hả? Nếu giữa trưa không muốn nghỉ trưa, thì ra sân thể dục chơi với tôi đi!”
Cả lớp nhất thời im lặng.
Không bao lâu, Hoàng Đan và Trần Việt đứng ở trong hành lang tầng bốn, trước mặt bọn họ là thầy Ngụy chủ nhiệm lớp.
Khập khiễng đi lại vài bước, thầy Ngụy nhìn hai học sinh trước mặt,”Hai trò nói tôi biết, vừa rồi là sao như thế?”
Trần Việt không nhìn ông.
Hoàng Đan tường thuật chuyện xảy ra một lần, lời thật việc thật, đây là nguyên tắc của cậu.
Trần Việt ý vị không rõ chậc lưỡi một cái.
Thầy Ngụy hỏi,”Trần Việt, tại sao trò bỏ chân ra lối đi?”
Trần Việt cười hiền lành,”Thầy à, không lẽ để chân dưới bàn, không thể lấy ra duỗi một cái sao?”
Thầy Ngụy làm thầy chủ nhiệm bảy tám năm, dẫn dắt học sinh hết khóa này đến khóa khác, có dạng gì mà chưa từng thấy qua,”Thế khi Hoàng Đan kêu trò lấy chân ra một chút, tại sao trò không làm?”
Trần Việt nói là bạn học hiểu lầm rồi, không phải hắn không muốn làm như vậy, mà là không nghe thấy thôi,” Lúc ấy em đang đọc sách mà.”
Thầy Ngụy nói,”Người khác xem sách bằng đôi mắt, trò xem bằng lỗ tai à?”
Trần Việt nghiêm mặt nói,”Thầy ơi, người xưa có nói, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, một người làm việc không thể dùng một cái lòng làm hai việc được đâu ạ.”
Thầy Ngụy à một tiếng,”Vậy trò xem sách thánh hiền nào?”
Trần Việt thản nhiên nói,”[ Hội kể chuyện] đó.”
Khóe miệng Hoàng Đan thoáng co rút.
Thầy Ngụy lập tức nghiêm mặt hỏi,”Ở đâu có?”
Trần Việt cười nói,”Lấy từ chỗ Ngụy Lâm Lâm, ngoại trừ [ Hội kể chuyện ], còn có hai cuốn [ câu chuyện quỷ ] nữa đó thầy.”
Ngụy Lâm Lâm là con gái ruột thầy Ngụy, học lớp 10-4 cách vách.
Không khí bỗng nhiên xấu hổ, thầy Ngụy khụ một tiếng,”Trần Việt trò về lớp học đi, sau này tôi sẽ nói chuyện với trò, Hoàng Đan ở lại.”
Lúc này mới vừa khai giảng, còn chưa chính thức lên lớp, thầy Ngụy có thể gọi chính xác hai tên của học sinh, không phải trí nhớ ông tốt, là hai học sinh trước mặt này trùng hợp lại là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Cùng là hạng nhất, một đứa là tiến lên trước, một đứa khác thì lùi về sau, muốn không nhớ cũng khó.
Thầy Ngụy nói,”[ Hội câu chuyện ] cái gì đó tự giác đem đến để trên bục giảng đi, đừng để thầy phải đi xuống lục bàn học của trò.”
“Vâng.”
Hai tay Trần Việt cắm ở trong túi quần, chậm rãi xa xăm đi về hướng phòng học, khi lướt qua bên cạnh Hoàng Đan, cánh tay còn ***ng cậu một cái.
Hoàng Đan bị ***ng lui về phía sau một bước, nhìn thấy Trần Việt nhìn cậu giơ ngón tay cái lên, lại lật ngược xuống đất, mười phần khiêu khích.
Cậu không thèm để ý thu hồi tầm mắt, để nắm đấm của đối phương đánh vào gối bông.
Sắc mặt Thầy Ngụy dịu đi,”Hoàng Đan, trò đứng đầu ba môn, dùng thành tích hạng nhất vào trung học Đại Quan này, thầy hi vọng trò có thể nâng cao thêm được một bước.”
Hoàng Đan cố gắng nhớ lại, nửa năm trước có dịch SARS nghiêm trọng, lòng người hoảng sợ, trong kỳ thi lên cấp ba chỉ thi ba môn, là quản gia đưa đón cậu, cậu nói,”Em sẽ cố gắng.”
Thầy Lão hài lòng nói,”Thầy hi vọng trò có thể hiểu, làm một học sinh, quan trọng nhất là phải học tập tốt.”
Hoàng Đan nói,”Em hiểu được.”
Cho nên thời đi học của cậu trải qua vô cùng khô khan nhàm chán, yên lặng không có một tia gợn sóng nào.
Bất luận là lần thi nào, Hoàng Đan đều sẽ luôn hạng nhất, cậu chạy về phía trước, chỉ để ý đường dưới chân, chưa bao giờ nhìn lại ai đang ở sau lưng cậu.
Thầy Ngụy không biết học sinh mình coi trọng đang nghĩ cái gì ở trong lòng,”Cuộc sống cấp ba vừa mới bắt đầu, mọi người đều không quen nhau, qua thêm một hai tháng sẽ tốt thôi, trong lúc này cũng sẽ khó tránh khỏi có mâu thuẫn xảy ra, gặp chuyện thì cứ đến tìm thầy, đừng hấp tấp bộp chộp.”
Hoàng Đan nói cậu biết.
Thầy Ngụy nói,”Hoàng Đan, học kỳ này trò muốn làm lớp trưởng không?”
Ngón tay Hoàng Đan run lên, giống như ký ức cậu bị cái gì rửa qua, cậu nhớ năm đó thầy chủ nhiệm cũng từng hỏi câu tương tự, cậu từ chối, trở lại một lần cũng không thay đổi,”Thầy ơi, em không làm đâu ạ..”
Thầy Ngụy có hơi tiếc nuối,”Vậy được rồi.”
Hoàng Đan không tập trung đi về lớp học, thình lình trong góc có giọng nói vang lên,”Báo cáo xong rồi à?”
Mí mắt cậu không nâng, lạnh lùng đi về phía trước, cánh tay liền bị bắt được, bên tai là tiếng cười vô lại,”Đi cái gì, cậu còn chưa xin lỗi tôi đâu.”
“Xin lỗi cái gì?”
Hoàng Đan tránh thoát lại bị nắm lại, cậu đau nhíu mi.
Trần Việt vụt lại buông lỏng năm ngón tay, thu tay trở về, khi Hoàng Đan nhìn, trên mặt hắn đã xuất hiện biểu cảm khinh thường.
Hoàng Đan,”……”
Lần này Hoàng Đan không đi cửa sau, cậu đi cửa trước, ngồi vào bên trái bàn đầu tiên ở dãy chính giữa.
Khương Long lại gần,”Thế nào? Thầy chủ nhiệm có dạy dỗ cậu ta không?”
Hoàng Đan không có tinh thần, một là buổi sáng huấn luyện quân sự mệt, hai là cậu không có cách nào tập trung được suy nghĩ, trong đầu rất lộn xộn.
Cảm thấy phía sau có đôi mắt đang nhìn mình, Hoàng Đan mạnh quay đầu lại.
Nữ sinh ngồi phía sau lưng Hoàng Đan đang thất thần, bỏ lỡ thời cơ che giấu, mặt cô đỏ bừng, tất cả đều là biểu cảm lúng túng vì bị bắt quả tang.
Hoàng Đan nheo mắt, tầm mắt kia không phải từ sau lưng cậu, mà là ở vị trí khác, đối phương phản ứng rất nhanh nhẹn, cậu không bắt được.
Khương Long tò mò hỏi,”Nhìn cái gì đó?”
Hoàng Đan nói không có gì.
Theo lý thuyết, chẳng qua chỉ là nhìn lén trong lớp học mà thôi, xem như hiện tượng này thường gặp, cậu nên cư xử hờ hững, không cần có lớn phản ứng như vậy.
Nửa ngày Hoàng Đan xoa trán, trải qua mấy lần xuyên việt, cảm xúc cậu đã lên xuống rất nhiều.
Khương Long nhìn nữ sinh ghế sau Hoàng Đan cười, lộ ra hai cái răng khểnh,”Tôi tên Khương Long, người ngồi trước cậu tên Hoàng Đan.”
Nữ sinh ngượng ngùng nói,”Chào các cậu, tôi tên Trần Yến.”
Hoàng Đan nghe được cái tên này, mới quay lại nhìn người phía sau cậu, cố gắng so người và tên, tìm kiếm ký ức xưa đã ố vàng.
Trần Yến này sẽ là đại diện cho môn ngữ văn, tương lai là đội trưởng đội bát quái trong các nữ sinh, mỗi ngày đều thay nữ sinh lớp khác đưa thư tình cho cậu, không biết mệt là gì cả.
Phát hiện Hoàng Đan còn nhìn Trần Yến, Khương Long liền lấy khuỷu tay ***ng cậu, nhỏ giọng nói,”Ngoại hình dễ thương.”
Trần Yến cũng kề tai nói nhỏ với ngồi cùng bàn của mình.
Thanh xuân dù mờ mịt nhưng vẫn đẹp không thể tả, chỉ ở cái tuổi niên thiếu này mới có thể có được.
Cửa sau truyền đến tiếng ca, Trần Việt lại mở [ Đồng thoại ] của Quang Lương, hắn cũng cùng ngâm nga, giọng vẫn cao ✓út như thế, như là sợ ai đó nghe không thấy vậy.
Tinh lực nam sinh tràn đầy, giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, cả một đám đều đang chế tạo tạp âm.
Có mấy nữ sinh muốn nằm nghĩ một lát, nhưng da mặt các cô mỏng, không dám cãi nhau với nam sinh, chỉ có thể phàn nàn với ngồi cùng bàn, cùng nhau bàn luận cho mấy nam sinh điểm âm.
Hoàng Đan nằm vào trên bàn, nhắm mắt lại, nhưng không muốn ngủ.
Khương Long nói không ngớt, nói cái gì trong lớp có mấy nữ sinh rất xinh đẹp, tổng thể trung bình cao hơn hai lớp bốn và sáu cách vách rất nhiều.
“Hoàng Đan, cậu vào trường học đã là nhân vật làm mưa làm gió, ngoại hình còn khiến các đồng bào nam sinh không thích, tôi thấy cậu chờ bị thư tình nữ sinh làm cho ૮ɦếƭ đuối đi.”
Chính chủ không có phản ứng.
“Có điều á, cậu nhất định là bảo vật trong tay thầy chủ nhiệm, yêu đương sẽ mạo hiểm rất lớn, phải cẩn thận từng chút một mới được.”
Bọt nước miếng Khương Long lại bay loạn xạ lên,”Aiiiii Hoàng Đan, nếu cậu có nữ sinh mình thích rồi, thì cứ nói với tôi, đến lúc đó tôi dạy cho cậu mấy chiêu.”
“Cậu không biết, tâm nữ sinh như kim đáy biển, có đôi khi muốn đâm chọt cậu, thực ra là muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu, có đôi khi muốn quan hệ tốt với cậu, kết quả cậu đoán xem thế nào? Người ta chỉ muốn nhìn bạn của cậu mà thôi, nói không cảm giác chính là không có cảm giác.”
Hoàng Đan bị cậu ta đẩy hai phát mới trả lời lại,”Phải không?”
Khương Long ra sức gật đầu, cậu ta than thở, một dáng vẻ đã lĩnh hội rất sâu,”Nữ sinh trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ cái gì, cho dù chính miệng cô ấy nói, cũng không nhất định sẽ là thật đâu.”
Hoàng Đan nhỏm dậy liếc nhìn cậu ta một cái,”Hình như cậu rất có kinh nghiệm.”
Khương Long sờ sờ cằm, nhìn cậu nhướn mi nháy mắt,”Đó là tất nhiên, tôi phong lưu phóng khoáng như vậy, lại tài hoa hơn người, không phải muốn theo đuổi là có thể theo đuổi được liền sao.”
Hoàng Đan nói,”Vậy cậu qua lại được mấy người rồi?”
Khương Long nói không nhiều, nói dối cũng không đỏ mặt,”Cũng chỉ bảy tám người à, không nhiều đâu.”
Hoàng Đan,”……”
Qua lời kể của cậu ta, cậu biết người này có mối tình đầu qua lại đến năm hai mươi sáu tuổi, kết cục là bản thân cậu ta bị lừa hết sạch tiền, thê thảm đến lưu lạc đầu đường xó chợ.
Buổi chiều một giờ rưỡi, học sinh các lớp lục tục đi ra sân thể dục tập hợp, bọn họ không phải ngáp, thì chính là vừa ngáp xong.
Mặt trời nắng muốn ૮ɦếƭ.
Huấn luyện viên chắp tay sau lưng đứng ở phía trước lớp 10-5,”Nghỉ, nghiêm!”
Mọi người chậm nửa nhịp chấp hành, một bộ dạng bị ánh mặt trời chiếu đến muốn nổ tung, sắp cưỡi hạt bay về phía tây luôn rồi.
“Bên trái — Quay!”
Huấn luyện viên nhìn động tác đội ngũ thưa thớt, mặt ông tối sầm,”Thứ tư hàng thứ hai từ trái sang phải, bên nào là bên phải hả, đừng nhìn nữa, nói cậu đó.”
“Phụt”
Lưu Phong không nhịn được cuối đầu xuống cười, người khác cũng bị y ảnh hưởng, liên tiếp phụt lên tiếng.
Huấn luyện viên chỉ mấy nam sinh đó,”Cậu, cậu, còn có cậu, đều đi ra hết, đứng trước mặt các bạn cười cho đã đi!”
Lưu Phong và một số nam sinh đi ra khỏi hàng ngũ, không đứng ngay ngắn, không phải nghiêng vai bên trái, thì là khom lưng, gục đầu, chân không đứng thẳng.
Lúc này dù da mặt nam sinh có dày, bị biết bao nhiêu người nhìn như vậy, cũng sẽ có một chút xấu hổ.
Nhưng lại có một thanh niên rất trâu bò.
Mặt Lưu Phong đỏ như bị lửa đốt,”Huấn luyện viên, em……”
Huấn luyện viên đánh gãy y,” Báo cáo.”
Lưu Phong la lớn,”Báo cáo huấn luyện viên! Em không nín được!”
Ngay sau đó y lại phụt một tiếng, cười đến thân thể cũng run lên, mọi người lo lắng y sẽ cười đến co rút.
Người khác đã sai hướng rồi, Lưu Phong sẽ cười như bị đần độn.
Kết quả huấn luyện viên mở ra cho Lưu Phong một cái bếp nhỏ*, để y ở một bên luyện tập.
* mở cái bếp nhỏ; chỉ sự ” chăm sóc” đặc biệt của giáo viên đối với học sinh.
Chưa đầy một lúc, Khương Long cũng có được sự chăm sóc đặc biệt đó, bởi vì cậu ta bước đều bước, nửa ngày mới phát hiện bản thân mình đi không giống với những người khác.
Huấn luyện viên nhìn về phía Hoàng Đan,”Cậu đi ra.”
Hoàng Đan bước ra khỏi hàng thứ ba, giọng nói phát khô,”Báo cáo.”
Huấn luyện viên hô khẩu lệnh, giọng vang dội,”Nghiêm.”
Hai chân Hoàng Đan khép lại, mũi chân tách ra hai bên trái phải 60°, đứng thẳng toàn bộ người, động tác cực kỳ đúng chuẩn.
Huấn luyện viên hô,”Nghỉ.”
Chân trái Hoàng Đan vươn hai phần ba ra ngoài, hai chân thẳng tắp, nửa người trên vẫn bảo trì tư thế nghiêm, giống một cây thước.
Huấn luyện viên lại hô,”Ngồi xổm xuống.”
Hoàng Đan không chần chờ làm theo, chân phải cậu lui về phía sau nửa bước, khi ngồi xổm xuống trọng tâm thân thể đã lui về phía sau, cái ௱ôЛƓ ngồi ở trên gót chân phải, hai chân tách ra, hai tay đặt ở trên đùi, trên phần eo lưng từ đầu đến cuối đều ngay ngắn thẳng tắp.
Huấn luyện viên hô,”Đứng dậy.”
Hoàng Đan nhanh chóng đứng dậy bày ra tư thế nghiêm, ở giữa không có nửa điểm lung lay hay tạm dừng nào.
Huấn luyện viên mày rậm mắt to, mặt đen bóng, đôi mắt càng sáng, trừng lên rất có tính uy ***,”Đều thấy rõ chưa? Đây mới là tiêu chuẩn nghỉ, nghiêm, ngồi xổm, đứng dậy.”
Mọi người nói,”Biết ạ.”
Huấn luyện viên quát,”Giữa trưa ăn cơm chưa no hay là xương cốt chưa đủ cứng? Lớn tiếng lên cho tôi.”
Tất cả mọi người thu hồi suy nghĩ rối loạn, người người cùng dùng sức hô to,”Biết ạ!”
Huấn luyện viên quay đầu nhìn học sinh ưu tú vừa thể hiện,”Về đội đi!”
“Vâng, huấn luyện viên.”
Hoàng Đan trở về vị trí của mình, đây đều là quản gia dạy khi cậu còn rất nhỏ, buổi chiều ngày đầu tiên huấn luyện quân sự năm đó cũng đã từng làm như vậy.
Mỗi một giờ qua đi, ký ức năm đó lại tăng thêm một giờ, có thể lần này là muốn để cậu nhớ lại một khoảng ký ức nào đó mà cậu đã bỏ quên ở trong một góc của thời gian.
Huấn luyện viên hô,”Đi sang phải một bước, đi! Nghiêm! Nghỉ! nghỉ ngơi tại chỗ ba phút!”
Toàn bộ quá trình đều lớn tiếng như vậy, cổ họng ăn không tiêu, ông hô xong thì bỏ một viên kẹo thông cổ vào trong miệng, rồi đi đến một bên tìm chiến hữu.
Hoàng Đan ngồi dưới đất, sau lưng có một đường ánh mắt cực nóng, cậu không quay đầu, không quan trọng.
Giống như mấy thế giới trước, Hoàng Đan đều sẽ nhận ra cái ௱ôЛƓ trước, sau mới nhận ra được người kia, dù sao mỗi lần đều thay đổi hình dáng, biến thành thân phận khác nhau, tình hình cũng không thể tiếp xúc sâu vào, chỉ có thể bắt đầu từ cái ௱ôЛƓ.
Lần này là trong trường học, đều là tuổi trẻ vị thành niên, là thời điểm thân thể đang trưởng thành, nam sinh dậy thì trễ hơn nữ sinh, nên tình huống khó mà nói lắm.
Hoàng Đan mím môi, người kia sẽ tìm được cậu thôi.
Khương Long chạy tới tụ hợp với Hoàng Đan, thở hổn hển, người mệt nằm sấp xuống.
Tóc nữ sinh không phải tóc ngắn, cột đuôi ngựa, Trần Yến cột tóc hai bên, rất bắt mắt, thân với huấn luyện viên nhất, cô cầm nón lính vỗ vỗ trước mặt,”Trên người ra nhiều mồ hôi quá, khó chịu ૮ɦếƭ đi được.”
Mặt Tiền Mộng ngồi cùng bàn nóng đến đỏ bừng,” Tối hôm qua tôi nhìn thấy nữ sinh lớp khác kéo ra giường che tắm ở trong ký túc xá, buổi tối trở về tôi cũng thử làm như vậy xem.”
Động tác quạt gió của Trần Yến dừng lại,”Kéo ra trải giường sao? Không mấy an toàn lắm đâu? Đối diện là khu ký túc xá của giáo viên đó.”
“Không phải đối diện, là đối diện xéo, nhìn không được cái gì đâu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tiền Mộng nói,”Bốn người chia ra bốn hướng nắm góc của ra trải giường, ở giữa để cái bồn lớn, tốc độ tắm rửa nhanh một chút, tôi thấy được đó.”
Trần Yến chịu không nổi,”Coi như xong đi, tôi còn có thể chống đỡ được thêm một tuần để về nhà tắm.”
Ngô Phương lại gần,”Tắm rửa có thể chịu được, tôi chỉ sợ quần áo không chống đỡ được thôi, trường học chỉ phát một bộ, nó bị ngâm nước muối cả ngày, lại không thể giặt, lỡ như ban đêm đổ mưa qua ngày hôm sau là xong luôn.”
Trần Yến nói,”Nhịn đi, chỉ một tuần thôi.”
Cô không quạt gió, khuỷu tay để trên đầu gối hai lòng tay chống cằm, tái phát bệnh mê trai,”Các cậu có cảm thấy huấn luyện viên rất có mùi nam tính không? Lúc tức giận đẹp trai cực kỳ, vóc dáng lại đẹp, cái đùi nam sinh lớp mình còn không bằng cánh tay thô của thầy ấy.”
Tiền Mộng chà chà da gà,”Không cảm thấy đẹp trai gì cả, khi thầy ấy trừng mắt, tôi lại cảm thấy dường như đang nhìn thấy con bò vàng nhà tôi.”
Trần Yến,”……”
Cô nhìn về một hướng,”Hoàng Đan đẹp thật, khí chất không phải ai cũng có thể so sánh được, có kiểu cảm giác ngồi tít trên cao, Trần Việt thì đẹp trai, cười rộ lên xấu xa, lúc không cười thì lại rất kiêu căng, các cậu nói trong hai người họ ai sẽ là hot boy* của lớp mình?”
*nguyên văn là 班草(ban thảo): cỏ lớp
Tiền Mộng và Ngô Phương mỗi người nói một người, các cô thích người khác nhau.
“Nói giống như chưa nói vậy.”
Tay chống cằm Trần Yến gõ gõ trên mặt,”Làm không tốt không chừng cỏ đều mọc ở trong lớp chúng ta không đấy.”
Các cô nghị luận cỏ, nam sinh thì nghị luận hoa.
Giờ khắc này, ánh nắng mặt trời mãnh liệt giống như đang nướng bánh nướng vậy, cũng chỉ nói một chút chuyện như thế mới giữ được tinh thần của mọi người.
Khương Long không đến giúp vui, cậu ta đau khổ hỏi ngồi cùng bàn,”Tại sao bao giờ tôi cũng không phân biệt được trái phải như thế chứ?”
Hoàng Đan nói,”Luyện tập nhiều lên.”
Khương Long hát diễn cảm lưu loát,”Anh đã bắt đầu luyện tập……”*
*lời bài hát ”Luyện tập” của Lưu Đức Hoa.
Hoàng Đan không nói gì.
Khương Long hát hai câu điệp khúc,”Thế nào? Tôi hát hay không? Tương lai tôi muốn làm ca sĩ ra đĩa nhạc đó.”
Tâm Hoàng Đan nói, tương lai cậu sẽ mở một tiệm vịt quay đó.
Khương Long nhắm một chỗ bĩu môi,”Thằng nhóc đó ăn cái gì mà lớn như vậy? Vóc dáng cũng cao quá rồi! Sao cậu ta không chọc thủng trời luôn nhỉ?”
Hoàng Đan nói,”Gien rất quan trọng.”
Khương Long nói ba mẹ cậu ta cũng chưa đến một mét bảy, cậu ta đã thua ở vạch xuất phát rồi,”Còn cậu thì sao Hoàng Đan, ba mẹ cao không?”
Hoàng Đan nói,”Tôi không có ba mẹ.”
Khương Long vội vàng nói xin lỗi,”Xin lỗi nha, tôi không biết cậu……”
Hoàng Đan nói không sao, cậu đổi đề tài,”Khát quá.”
Khương Long cũng khát, hai người bọn họ đều quên không mang nước.
Bên kia Trần Việt ôm mấy cái ly lớn uống nước ùng ục, hắn tùy ý uống, có nước chảy xuống, làm ướt cằm và cổ hắn, đến cổ áo cũng bị ướt.
Khương Long nuốt nước miếng,”Lãng phí thật!”
Hoàng Đan nói,”Cậu ta còn mang theo một chai nước khoáng kìa.”
Khương Long cũng thấy,mắt cậu ta sáng lên, lập tức chạy qua, bụi sau ௱ôЛƓ cũng không phủi, bay đến đầy mặt Hoàng Đan.
Hoàng Đan vừa lau mặt xong, Khương Long đã nghiến răng nghiến lợi trở lại,”Gian thương! Thằng Trần Việt đó chính là gian thương! Một chai nước mà muốn bán năm đồng tiền, sao cậu ta không đi ăn ςướק luôn đi?”
“Trong túi tôi có năm đồng, cậu chờ đó đi.”
Hoàng Đan nói xong thì đi qua, cậu cũng không phủi ௱ôЛƓ, bay đầy mặt Khương Long.
Trần Việt đang nói gì với Lưu Phong, hắn thấy người tới, liền xuy một tiếng, “Người hầu đến lấy thông tin trước, bây giờ đến ông chủ đến à.”
Hoàng Đan lấy ra năm đồng tiền,”Tiền đưa cậu, đưa nước cho tôi.”
Mi mắt Trần Việt bị nón quân đội che khuất, hai phiếm môi mỏng manh của hắn nhấc lên tạo thành một đường cong, góc cạnh rõ ràng, để người khác nhìn rất không thân thiện,”Có người đến mua đồ như vậy sao?”
Hoàng Đan ngồi xổm xuống,”Vậy muốn mua thế nào?”
Trần Việt vươn tay.
Hoàng Đan để tiền vào trong tay của hắn,”Có thể?”
Trần Việt đưa nước khoáng qua, cầm tiền đến trước mắt xem xem,”Một chai nước năm đồng cũng chịu mua, nhìn không ra cậu lại có tiền như vậy.”
Hoàng Đan xem như không nghe thấy.
Lưu Phong nhìn mà há hốc mồm,”Trần Việt, không phải cậu mới nói đưa nước cho tôi sao? Cậu mẹ nó giỡn mặt với tôi hả?”
Trần Việt Pu'ng tiền giấy một cái,”Năm đồng tiền lận đó.”
Lưu Phong,”……”
Trần Việt đưa tiền lên trên mũi Lưu Phong,”Cậu ngửi thử xem.”
Lưu Phong ghét bỏ né tránh,”Có cái gì để ngửi chứ, không phải tiền đều có mùi như nhau à.”
Trần Việt nói không giống nhau,”Năm đồng này có mùi của ánh nắng mặt trời đó.”
Mắt Lưu Phong trợn trắng,”Tôi thấy cậu bị phơi nắng đến điên rồi.”
Trần Việt vừa rồi còn cười, ngay sau đó xếp tiền thành ngôi sao năm cánh ném ra ngoài.
Chai nước được Hoàng Đan và Khương Long uống mỗi người một nửa.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tất cả mọi người tiếp tục nửa sống nửa ૮ɦếƭ, đi đều bước làm cho bọn họ ăn khổ, lúc đi sẽ ***ng tay người bên cạnh, không phải tôi đánh cậu, thì là cậu đánh tôi, đau đến nhe răng trợn mắt.
Huấn luyện viên hô khẩu lệnh, từng hàng từng hàng huấn luyện.
Hàng thứ ba đi xong, phía sau còn có một hàng, Trần Việt đứng ở sát rìa, vóc dáng hắn cao nhất, chỉ có thể đứng nơi đó.
Đi xong thì xoay người, mặt bọn họ nhìn hàng nam sinh thứ tư, có hai người đẹp trai ở trong đó, các nữ sinh cũng chỉ nhìn về hướng đó.
Hoàng Đan không quan tâm người và chuyện khác, ai đi được, ai đi không được đều không liên quan đến cậu, mí mắt cậu bán đắp, suy nghĩ không biết đã chạy đi đâu, cho đến khi huấn luyện viên kêu tên của cậu, cậu mới hồi thần,”Báo cáo!”
Huấn luyện viên nói,”Cậu tới hô khẩu lệnh.”
Hoàng Đan nuốt nuốt nước miếng,”Tập hợp! Hàng đầu tiên từ trái sang phải, bắt đầu điểm danh!”
Bên trái Trần Yến đứng thứ nhất hàng đầu tiên hô,”Một!”
Bên cạnh Tiền Mộng hô tiếp,”Hai!”
Cứ theo thứ tự về sau, từng hàng điểm danh, gần như đều hô không đúng cách, phát ra tiếng không đúng vị trí.
“Lại lần nữa!”
ký ức mơ hồ của Hoàng Đan dần dần rõ ràng, cậu xả cổ họng, huyệt thái dương đau thoáng co rút, chuyện năm đó từng trải qua bây giờ lại trải qua một lần nữa.
Mặt trời xuống núi, tiếng hô to ở trên sân thể dục mới dần dần biến mất.
Huấn luyện viên nói buổi tối các cô cậu tự luyện tập.
Mọi người không kịp phản ứng, thì ông đã nhìn về phía cậu hot boy mới được mọi người đề cử nói,”Cậu dẫn đầu, hô khẩu lệnh, phụ trách giám sát.”
Hoàng Đan lên tiếng trả lời, cái này cũng từng như vậy.
Trường học có một căn tin, lớp 10 như ong vỡ tổ trào vào bên trong, không ngửi thấy được mùi đồ ăn gì, trong không khí chỉ toàn mùi mồ hôi, ai cũng không có thời gian ghét bỏ ai, đều giống nhau cả.
Hoàng Đan không lấy cơm, cậu lấy phiếu cơm mua hai bánh bao, một cái rau một cái thịt, buổi tối đói bụng thì tính sau, trong tiệm nhỏ có bán đồ ăn.
Khi đi ra thắt lưng Hoàng Đan bị người ra ***ng một cái, cậu không chịu nổi ngồi xổm dưới đất, mồ hôi và nước mắt không ngừng rơi xuống, đau đến nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Trong căn tin nhiều người, lại chỉ có lớp mười, không có giáo viên ở đây, bọn họ cũng không xếp hàng.
Kế bên chân Hoàng Đan có một bịch khăn giấy Tâm Tương Ấn*, cậu nhìn đám người lộn xộn ở bốn phía, không xác định là ai đã ném đến cho mình.
* khăn giấy Tâm Tương Ấn
Nhíu mày Hoàng Đan mở bịch khăn giấy đó ra từ bên trong rút một tấm lau nước mắt nước mũi trên mặt đỉnh đầu của cậu vang lên một giọng nữBạn học bạn không sao chứ
Nhíu mày, Hoàng Đan mở bịch khăn giấy đó ra, từ bên trong rút một tấm lau nước mắt nước mũi trên mặt, đỉnh đầu của cậu vang lên một giọng nữ,”Bạn học, bạn không sao chứ?”
Hoàng Đan không ngẩng đầu,”Không sao.”
Trong giọng cậu có âm khóc nức nở, nhưng trong căn tin rất ồn, không có ai nghe được đi ra.
Nữ sinh đó cũng vậy, cô hỏi thêm một câu, thấy Hoàng Đan không nhận sự giúp đỡ của mình thì rời đi.
Hoàng Đan ngồi rất lâu, từ từ cậu mới chầm chậm đứng lên, cúi đầu đi ra khỏi căn tin.
Trần Việt và Lưu Phong toàn thân đầy mồ hôi chen ra khỏi đám người, hai người đều lấy được đầy ắp đồ ăn.
Lưu Phong bỗng nhiên mở to hai mắt,”Phía trước không phải Hoàng Đan lớp chúng ta sao? Tôi thấy hình như cậu ta đang vừa đi vừa lau nước mắt thì phải?”
Trần Việt cầm muỗng múc đồ ăn,”Liên quan cái rắm gì đến chúng ta.”
Lưu Phong chậc chậc,”Tiền ăn mấy ngày kế tiếp của cậu đều do cậu ta cho đó, nhanh như vậy đã quên rồi à?”
Trần Việt nghiêng mắt,”Cái gì mà cho, đó là trao đổi đồng giá.”
Lưu Phong thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm cơm,”Trần Việt, khó trách tôi thứ hai trong lớp, còn cậu thì đứng nhất, với cái trình độ cậu hiểu về kiến thức Trung Hoa, sau này không ai ςướק nổi cái ngai vàng này của cậu đâu.”
Miệng Trần Việt co rút.
Lưu Phong đột nhiên ***ng Trần Việt một cái,”Hình như Hoàng Đan đã xảy ra chuyện.”
Đồ ăn trên thìa Trần Việt rớt xuống đất, hắn xanh mặt mắng chửi,”Mẹ nó, đây là miếng thịt lớn nhất đó!.”
“Ăn ít đi một miếng cũng không ૮ɦếƭ được đâu.”
Lưu Phong có ý xấu,”Cậu ta đang xoa eo, thân thể không có bệnh gì chứ nhỉ? Không phải là do học nhiều quá bị sụp đổ đó chứ, thật đáng thương mà, hay là chúng ta đến chỉnh cậu ta đi? Này, Trần Việt, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đi đầu thai hả!”
Trần Việt đi qua người ngồi xổm trên mặt đất, bước chân không ngừng.
Theo sau đó Hoàng Đan cũng đứng lên, trận đau đớn qua đi dễ chịu hơn một tý, cậu cắn một miếng bánh bao, ngay sau đó mặt liền đen lại.
Bánh bao có con ruồi bên trong bị Hoàng Đan ném vào thùng rác, may mắn là, không phải nửa con ruồi, mà là cả một con, nếu không Hoàng Đan đã nôn ra mật luôn rồi.
Ký túc xá nam sinh cách xa ký túc xá nữ sinh, không nhìn được cái gì cả.
Số người trong hai ký túc xá đều giống nhau, tổng cộng mười lăm người, có thể tưởng tượng được lộn xộn đến thế nào.
Hoàng Đan ăn xong bánh bao thì về ký túc xá, *** rằn ri bỏ vào trong thau, xách đi WC.
WC ký túc xá ở tầng một, vách tường bình thường, mùi có thể lượn quanh đến ba ngày.
Khương Long ngồi ở bên trong gian lớn, hát bài của thần tượng cậu ta, toàn bộ WC đều là tiếng ca của cậu ta.
Đã có đầy người đứng bên cạnh bồn nước, không phải đang bưng thau lấy khăn mặt lau người, thì chính là gội đầu giặt quần áo, dưới đất ướt sũng, tràn đầy dơ bẩn.
Hoàng Đan xếp hàng đến một vị trí, bỏ xà phòng vào giặt áo khoác, đơn giản chà mấy cái thì xả nước.
Cậu nghĩ, giặt sơ còn hơn không giặt.
“Lớp ba có nữ sinh biết múa đó, múa điệu Tân Cương, cổ vừa thon vừa dài, giống thiên nga vậy.”
“Sao tôi không nhìn thấy được? Ngày mai cậu nhất định phải chỉ cho tôi xem đó.”
”Bạn gái tôi nói tôi biết, nói yêu người ở nơi khác là không đáng tin, cô ấy còn kêu tôi viết thư cho cô ấy, mỗi tuần một bức, tôi thật không hiểu nổi suy nghĩ của cô ấy, cái này là tốt hay không tốt đây?”
“Để ý suy nghĩ của bạn gái cậu làm gì? Cậu chỉ cần con người cô ấy thôi, nói tôi nghe xem, hai ngươi đến mức nào rồi? Ngủ với nhau chưa?”
“Mẹ kiếp, chúng tôi vẫn là học sinh, làm sao có thể làm chuyện đó chứ?!”
Tất cả đều là những đề tài này.
Không đến năm phút đồng hồ, Hoàng Đan đã giặt xong, cậu xách quần áo giặt xong đi tới cửa, mặt đối mặt với Trần Việt.
Cậu muốn đi ra ngoài, Trần Việt muốn đi vào, hai người một ở bên trong, một ở bên ngoài.
Hoàng Đan đi bên trái, Trần Việt đi bên trái, cậu đi bên phải, Trần Việt cũng đồng thời đi bên phải.
Một giây sau, Hoàng Đan dừng lại đứng yên, Trần Việt cũng ngừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc