Tôi Có Mắt Âm Dương - Chương 55

Tác giả: Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Lúc phát hiện lượng khách bên mình ngày càng ít đi, Thường Huỳnh đoán là phía Diệp Tuệ đang có hành động đặc biệt gì đó. Văn Tương tạm thời rời đi một lúc để sang nghe ngóng phía quầy hàng của Diệp Tuệ.
Dòng người xếp hàng rất dài, Văn Tương vất vả lắm mới chen vào được để nhìn mặt Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đang rán bánh, dịu dàng mỉm cười với từng vị khách, nói với họ những lời khen chân thành.
Có một fan của Diệp Tuệ đã ngồi nửa tiếng trên tàu điện để đến đây xếp hàng, được thấy idol của mình cười nói với mình rằng: “Bạn đẹp quá, vì sao lại muốn hạ thế xuống trần gian vậy?”
Văn Tương: “???”
Bạn fan kia hưng phấn không chịu nổi, lập tức viết bình luận trên Weibo của Diệp Tuệ, chính miệng idol nói với mình những lời này đó nha!
cô bạn này thường xuyên gửi rất nhiều bình luận dưới mỗi bài đăng Weibo của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ không những nhớ mặt mà còn nhớ cả những bình luận của bạn này nữa.
Bạn fan tay cầm bánh, xúc động phát khóc luôn, lập tức đăng một dòng trạng thái: [trên đời này sao lại có một idol tốt như thế chứ, Diệp Tuệ cực kỳ cực kỳ ấm áp luôn!]
Lúc Văn Tương quay lại quầy hàng của nhóm mình, Cốc Chiếu và Thường Huỳnh liền hỏi cô ấy tình hình bên kia.
Văn Tương nói rằng bí quyết thu hút khách của Diệp Tuệ chính là khen ngợi từng vị khách một, mà mấy người bọn họ chắc chắn là không làm theo được rồi.
Vẫn chưa tới giờ cơm tối, Thường Huỳnh vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Thường Huỳnh nhìn một cô bé đang mặc trang phục tiếp ứng cho mình, liền vẫy cô bé lại nói: “Quầy hàng bên chị hình như đang thua rồi, em có thể giúp chị gọi thêm các bạn fan đến đây không?”
cô bé lập tức gửi tin nhắn vào nhóm để gọi thêm người, chỉ trong một thời gian ngắn, có rất nhiều fan của Thường Huỳnh đã chạy tới đây.
Thấy dòng người xếp hàng ngày một đông, nụ cười trên gương mặt Thường Huỳnh cũng tươi hơn rất nhiều.
Văn Tương và Cốc Chiếu liếc nhìn nhau, không khỏi cảm thán, lưu lượng đúng là lưu lượng, nói một câu thôi là kéo được bao nhiêu người đến, xem ra nhóm của bọn họ có hi vọng thắng được nhóm Diệp Tuệ rồi.
Đến thời gian quy định, đạo diễn lập tức hô stop, Diệp Tuệ và Thường Huỳnh dừng động tác, không ai được làm tiếp. Mọi người đứng vây quanh hiện trường, kiên nhẫn đợi kết quả được công bố.
không chỉ những người đang có mặt tại đó hồi hộp, mà các bạn xem trên mạng cũng đang tung đạn mạc bao phủ hết màn hình rồi.
“Tôi đoán chắc là Diệp Tuệ thắng thôi, từ sau khi cô ấy khen các khách hàng, rõ ràng là kiếm được nhiều tiền hơn đội Thường Huỳnh, thắng thua coi như đã định.”
“Wey wey wey! Bạn không thấy Thường Huỳnh đã gọi được một nhóm fan rất đông đến à? một lưu lượng tiểu hoa không phải là người mà Diệp Tuệ chỉ giỏi mồm mép có thể so sánh được đâu nhé.”
Số người xem livestream đã lên tới con số mấy triệu, bây giờ vẫn còn đang tăng lên. Diệp Tuệ đấu với Thường Huỳnh, người xem còn thấy nôn nóng hơn cả chính chủ nữa.
Sau khi kiểm tiền, đạo diễn nói: “Số tiền mà Diệp Tuệ và Thường Huỳnh kiếm được rất sát nhau, chỉ hơn kém năm đồng thôi.”
Thường Huỳnh mặt biến sắc, biết chắc là mình thua rồi.
cô ta vì muốn thu hút khách nên đã cho khá nhiều nhân bánh, dẫn đến việc làm cho phí sử dụng nguyên liệu tăng cao, lợi nhuận thì giảm đi.
Trước tất cả những khán giả có mặt tại trường quay và những khán giả đang xem livestream, đạo diễn tuyên bố: “Lần tranh tài này, nhóm của Diệp Tuệ đã giành chiến thắng.”
Kết thúc buổi ghi hình, các bạn fan rối rít bình luận dưới Weibo của tổ chương trình.
“Quỳ gối van xin Thường Huỳnh hãy tiếp tục tham gia chương trình, tổ đạo diễn hãy mời Thường Huỳnh mấy lần nữa đi mà! Với cả để cho Diệp Tuệ có thêm cơ hội khen các khách hàng nữa ạ!”
“Tôi quyết theo chương trình này đến cùng rồi đấy! Đạo diễn hãy làm thêm nhiều tập vào nhé!”
Sau màn so tài của Thường Huỳnh và Diệp Tuệ trong “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh” tập này, tổ chương trình coi như đã thu về được lượng người xem cao nhất từ trước đến nay.
Ghi hình xong, xe chở Diệp Tuệ đã đỗ sẵn ở cửa, sau khi chào tạm biệt các nghệ sỹ và nhân viên công tác, Diệp Tuệ lập tức lên xe ra về.
“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.” Diệp Tuệ dựa vào ghế xe, nét mặt thư giãn.
Xe chạy trong màn đêm, tuy khá mệt mỏi nhưng tâm trạng của Diệp Tuệ vẫn rất tốt, miệng ngâm nga hát.
Từ sau khi nói thật mọi chuyện cho Thẩm Thuật nghe ở Đại Lý, hòn đá trong lòng Diệp Tuệ như được lấy xuống, cảm thấy không còn việc gì đáng phải lo nghĩ nữa rồi.
Tâm trạng vui vẻ của cô duy trì suốt cả ngày dài, ngay đến Tiểu Lưu cũng phải tò mò, cứ liên tục liếc kính chiếu hậu nhìn Diệp Tuệ.
“Tuệ Tuệ, sao tâm trạng của chị tốt thế?” Tiểu Lưu cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây Diệp Tuệ vẫn luôn yêu đời, nhưng không đến nỗi như bây giờ.
Diệp Tuệ cười đáp: “Tất nhiên là có liên quan đến chồng chị rồi.”
Tiểu Lưu câm nín: “…”
Cẩu độc thân Tiểu Lưu cảm nhận được sự tàn ác của thế giới này, chỉ biết rưng rưng ngồi ăn cẩu lương cho ngày hôm nay thôi.
Xe đỗ dưới khu nhà Diệp Tuệ, nhưng cô chưa xuống xe ngay.
“Đợi chút đã, để chị gọi chồng chị xuống đón.” Diệp Tuệ thoải mái show âи áι, bấm gọi cho Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật đã biết là cô có thể nhìn thấy ma, cho nên bây giờ cô không phải vất vả nghĩ ra lý do nữa rồi, chỉ cần nói một tiếng với anh là được thôi.
Chỗ nào cũng có ma hết, chẳng phân biệt được là ma tốt hay ma xấu, dù cho bây giờ lá gan Diệp Tuệ có lớn hơn trước thì cô cũng chưa hoàn toàn thích nghi được.
Tiểu Lưu không biết suy nghĩ của Diệp Tuệ, chỉ nghĩ là cô đang muốn show âи áι, vẻ mặt ૮ɦếƭ lặng nghe Diệp Tuệ nói chuyện điện thoại.
“Thẩm Thuật, trời tối quá, em sợ, anh xuống nhà đón em được không?” Diệp Tuệ tránh không nói là mình sợ ma.
thật ra ý trong lời nói của cô là, Thẩm Thuật anh dương khí nặng, anh xuống đây rồi ma quỷ sẽ không dám lại gần em nữa.
Thẩm Thuật biết cô sẽ sợ, cho nên sau khi đi làm về vẫn chưa thay quần áo, ngồi ở phòng khách chờ cô.
Điện thoại di động vẫn để trên bàn trà, tiếng chuông vừa vang lên, anh liền bắt máy ngay.
“Được, anh xuống ngay đây.” Thẩm Thuật nghe cô nói thế thì hiểu ra rất nhanh.
Ý hiểu của Tiểu Lưu thì hoàn toàn khác, trong đầu cô đang hiện lên cảnh Diệp Tuệ nũng nịu gọi chồng ơi, hai người tay trong tay cùng nhau đi lên nhà.
Cúp máy, Diệp Tuệ ngồi trong xe đợi, chuông điện thoại của Tiểu Lưu vang lên, là mẹ cô ấy gọi.
Tiểu Lưu nghe điện thoại xong, giọng nói trở nên gấp gáp: “Chị em sắp sinh, Tuệ Tuệ, em phải đi rồi.”
Diệp Tuệ nghe vậy liền mở cửa xuống xe luôn, vẫy tay với cô ấy: “Em mau đi đi, một mình chị ở đây được, chú ý an toàn nhé.”
Xe phóng đi ngay sau đó, Diệp Tuệ nhìn xung quanh, rất trong lành, không hề có ma, lại nghĩ Thẩm Thuật đang đi xuống đón nên cô liền đứng đây đợi anh.
cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, không dám nhìn chỗ khác.
không lâu sau, có một hòn đá nhỏ rơi xuống đầu cô, lực khá mạnh nên cũng hơi đau.
Tiếp theo đó là một tảng đá lớn rơi uỳnh một cái ngay cạnh chân cô, suýt nữa thì trúng chân cô rồi, bị rơi trúng thì chắc chắn sẽ bị thương.
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn sang, thấy có một đứa bé đang đứng dưới gốc cây đại thụ, mắt nhìn về phía cô, trên tay nó đang cầm một tảng đá.
Biết được thì ra là một đứa trẻ nghịch ngợm, Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô đi xuống bậc thang, tiến về phía cái cây: “Bé ngoan không được ném đá nữa nhé, nhớ chưa?”
Còn chưa đi đến gần cái cây thì cô đã dừng bước, vì cô thấy rõ ràng đứa bé đang đứng dưới gốc cây đó không phải là người.
Diệp Tuệ lập tức quay người chạy đi, một đường đến thẳng chỗ thang máy.
“một, hai, ba…” Diệp Tuệ nghe tiếng như có vật gì đó đập xuống mặt đất, tiết tấu rất có quy luật.
cô liếc mắt nhìn sang, đứa bé kia không biết lấy ở đâu ra cái dây nhảy, nó vừa nhảy dây vừa tiến về chỗ cô đang đứng.
Diệp Tuệ điên cuồng ấn nút thang máy, cũng may là thang máy sắp xuống đến tầng một rồi.
Con ma nhảy dây kia đã nhảy lên bậc thang, tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, người đứng bên trong vừa hay lại đúng là Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ xúc động như gặp lại được người thân bị thất lạc nhiều năm, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, cô còn không dám chỉ tay về phía con ma kia, bởi vì trong phim kinh dị cô sợ nhất là ma trẻ con.
Lúc này cô chỉ muốn đi vào thang máy để lên nhà luôn, nhưng Thẩm Thuật lại vội vàng bước ra hỏi: “Có phải em vừa nhìn thấy ma không?”
anh đi thẳng ra bên ngoài, động tác quá nhanh, Diệp Tuệ muốn kéo anh lại cũng không được.
Con ma nhảy dây kia thấy Thẩm Thuật đi tới thì sợ hãi lui về sau mấy bước, nhưng nó vẫn không từ bỏ việc bắt nạt Diệp Tuệ, cúi người nhặt một hòn đá rồi ném về phía cô.
Đứa trẻ này lúc chưa biến thành ma chắc chắn là một đứa trẻ rất nghịch ngợm.
“Hai quầng thâm mắt của đứa trẻ này sao mà đậm thế không biết, như đang trang điểm vậy.” Diệp Tuệ trốn sau lưng Thẩm Thuật thầm thì, có anh ở đây nên cô cũng an tâm hơn nhiều.
Con ma nhảy dây vẫn kiên nhẫn ném đá về phía cô.
Mặc dù Thẩm Thuật không nhìn thấy ma, nhưng anh có thể xác định được phương hướng của hòn đá được ném tới, anh quay người nhìn Diệp Tuệ, bất thình lình hỏi một câu.
“Em có nước tẩy trang không?”
Diệp Tuệ ngơ ngẩn, không phản ứng kịp: “anh cần nước tẩy trang làm gì?”
Thẩm Thuật giật luôn cái túi xách của cô, kéo khóa ra lục lọi một lúc: “Cái nào là nước tẩy trang vậy?”
Diệp Tuệ đang định giúp anh lấy thì đã thấy anh giơ thỏi son lên, nét mặt ngờ vực hỏi: “Cái này phải không?”
Diệp Tuệ vội vàng ngăn lại khi thấy anh chuẩn bị vặn nắp son ra, sau đó tìm lọ nước tẩy trang đưa cho anh, chậm một giây thôi là có khi anh sẽ làm hỏng thỏi son của cô mất.
Thẩm Thuật nhếch môi cười, tỏ ra vô cùng nguy hiểm: “không phải em mới nói là nó trang điểm sao? Bây giờ tẩy trang cái là nó sợ ngay.”
Diệp Tuệ: “…” cô chỉ đang ví dụ thế thôi mà, có phải nó trang điểm thật đâu chứ!
một giây trước khi Thẩm Thuật hành động thì hòn đá được ném tới, vừa hay tạo cơ hội cho anh xác định được vị trí mà con ma nhảy dây kia đang đứng.
Động tác của anh rất gọn gàng, cầm lọ nước tẩy trang vung về phía đó.
Chỉ có Diệp Tuệ là nghe được một tiếng hét vô cùng thảm thiết, lúc này Thẩm Thuật hoàn toàn không biết rằng, chỉ một hành động rất đơn giản của anh mà con ma kia đã phải chịu biết bao nhiêu thương tổn.
Đúng là Thẩm Thuật, cầm lọ nước tẩy trang thôi mà cũng có thể biến nó thành hung khí.
Thẩm Thuật dừng tay, đứa bé ma kia vẫn đứng im tại chỗ, nó đưa tay lau nước mắt, òa khóc nức nở.
Cách đó không xa bất ngờ vang lên giọng phụ nữ: “Khiêu Khiêu, sao con còn chưa về nhà?” Người phụ nữ nhẹ nhàng lướt tới, thoáng chốc đã đến trước mặt bọn họ.
không sai, đúng là lướt tới, cái kiểu mà hai chân không chạm đất ấy…
Người phụ nữ xoa đầu đứa bé ma, nét mặt tỏ ra áy náy nói với Diệp Tuệ: “Con tôi đang ngứa da muốn ăn đòn đây mà, xin lỗi cô nhiều nhé.”
Đứa bé với chất giọng trẻ con nói: “Mẹ ơi, con sợ, con không muốn làm ma nữa đâu, con muốn đi đầu thai.”
Thẩm Thuật làm cho ma quỷ cũng phải sợ hãi muốn đi đầu thai ngay lập tức, ban nãy còn muốn đi dọa người, thế mà giờ nó đã sợ đến mức nói lắp luôn rồi.
Người phụ nữ cúi người với Diệp Tuệ: “Con tôi cứ muốn làm một con quỷ nghịch ngợm, nhất định không chịu đi đầu thai, cũng may là có hai người đã giúp tôi trị nó.”
Người phụ nữ ma nắm tay con, tâm trạng vui vẻ đi đầu thai.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ đang hướng về phía không khí với nét mặt không thể tin được, mấy giây sau, cô mới chậm rãi quay sang nhìn vào mắt anh.
Diệp Tuệ rất chân thành nói: “Thẩm Thuật, anh có suy nghĩ đến việc đổi nghề làm thiên sư không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc