Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Chương 86

Tác giả: Nhất Tiết Ngẫu

Giống như người lữ khách gặp cơn mưa đã chờ đợi bấy lâu.
Gáy Cố Vọng nằm trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay của đối phương xuyên qua mái tóc cậu, tay kia của Hạ Thanh Hoàn lót ở trên gương. Cố Vọng hơi ngửa đầu, cổ không ngừng ngả về sau, đường cong ấy giống như chú thiên nga sắp ૮ɦếƭ đang tìm đường sống.
Gần như là khó thở.
Hạ Thanh Hoàn không nhanh không chậm, khoang miệng Cố Vọng bị anh từng chút từng chút chiếm lấy, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của đối phương.
Dụ dỗ cậu đáp lại.
Tay Cố Vọng bám lấy cánh tay Hạ Thanh Hoàn, quần áo bị cậu cầm đến nhăn nhúm, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng.
Hàng mi như cánh ve run rẩy, vụng về không quá thuần thục đáp lại Hạ Thanh Hoàn.
Không thể trách Cố Vọng không biết.
Từ trước đến nay, loại chuyện này luôn là Hạ Thanh Hoàn nắm quyền chủ đạo, dù cho đối phương có chủ động đưa quyền cho cậu, Cố Vọng chỉ cần hơi đáp lại một chút là ngay sau đó sẽ nghênh đón sự phản công gấp mười gấp trăm lần của Hạ Thanh Hoàn.
Trước mắt Cố Vọng là ánh sáng ấm áp, eo sắp nhũn cả ra, đầu lưỡi bị ʍúŧ đến run rẩy. Lúc đầu cậu còn có thể ngăn cản Hạ Thanh Hoàn, đến giờ, cậu gần như là tùy theo Hạ Thanh Hoàn, để anh muốn làm gì thì làm.
Không còn sức lực.
Bờ môi Cố Vọng hơi hé ra, cái cằm đặt trên vai Hạ Thanh Hoàn, con ngươi mất tiêu cự trong chốc lát.
Một tay Hạ Thanh Hoàn đặt trên gáy cậu không nặng không nhẹ nắn vuốt trấn an.
Lại nhẹ nhàng lấy xuống bàn tay Cố Vọng đang nắm lấy cánh tay mình.
Cố Vọng cúi đầu, ánh mắt khó hiểu.
Ánh mắt cậu di chuyển lên trên theo động tác của Hạ Thanh Hoàn.
Cho đến khi ngón tay cậu chạm đến bờ môi của anh, Cố Vọng nhanh chóng nhận ra Hạ Thanh Hoàn muốn làm gì, khẽ gầm lên một tiếng: "Đủ rồi!"
Đuôi mắt đỏ bừng, giống như sự mời chào không lời.
"Ừm, Vọng Vọng nói đủ là đủ rồi." Tóc Hạ Thanh Hoàn còn chưa khô, từng giọt nước thuận theo sợi tóc nhỏ xuống.
Cố Vọng còn chưa thở được hết ra những gì trong tim, cậu thật sự không chịu nổi Hạ Thanh Hoàn cứ không ngừng như vậy.
Nhưng ngay sau đó, ngón tay bị người trước mắt ngậm lấy.
Đầu ngón tay bị ép phải dạo quanh khoang miệng ấm áp, bị đầu lưỡi quấn lấy, đè nặng lên phần mặt trong của ngón.
Từng lỗ chân lông của Cố Vọng đều ầm ĩ kêu gào, cảm giác kích thích khó nói thành lời chạy loạn trong máu.
Hạ Thanh Hoàn chậm rãi rút đầu ngón tay của Cố Vọng ra khỏi miệng, trên môi lấp lánh ánh nước, ánh mắt Cố Vọng rơi ở nơi đó, không thể dời đi được. Cậu biết Hạ Thanh Hoàn có bản lĩnh không thể khiến người khác rời mắt.
Đối phương cũng biết mình có gì, cho nên lợi dụng điểm này rất tốt.
Ngón chân Cố Vọng không nhịn được mà cuộn tròn. Cậu bị Hạ Thanh Hoàn ôm mặt, hơi thở giao hòa quấn lấy nhau, lúc nói chuyện, thỉnh thoảng môi của cả hai còn chạm vào nhau.
"Lên đại học sống chung với anh được không?"
Cố Vọng ma xui quỷ khiến nói được.
Sau khi được Hạ Thanh Hoàn bế xuống khỏi bệ, thay bộ quần áo ngủ khác, Cố Vọng nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương kia, trong giây lát cảm thấy nghẹt thở.
Quen thuộc vì đó là mặt của cậu, xa lạ vì dáng vẻ sau khi bị người yêu thương.
Diễm lệ, mềm mại, khiến người ta không thể chống cự.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, điện thoại Cố Vọng vứt ở trên mặt thảm lại liều mạng kêu inh ỏi.
Mặc dù đã nhắn tin xin phép, nhưng người nhà vẫn gọi điện đến.
Hạ Thanh Hoàn đưa di động cho Cố Vọng.
Cố Vọng cho rằng lão Cố sẽ hỏi cậu đang ở đâu, không ngờ ông ba già ở đầu kia điện thoại trực tiếp nhảy qua phân đoạn này, câu đầu tiên ập vào mặt cậu lại là:
"Bảo Hạ Thanh Hoàn nghe máy!"
Cố Vọng: "...". Truyện Khoa Huyễn
Cố Vọng lo lắng lão Cố và Hạ Thanh Hoàn sẽ không thể nói chuyện tử tế với nhau, vẻ mặt hơi nôn nóng, Hạ Thanh Hoàn liếc nhìn cậu, giơ tay nhéo lên ngón tay út của Cố Vọng trấn an.
Lúc đầu còn tưởng là sẽ nói chuyện rất lâu, hoặc là lão Cố nói với Hạ Thanh Hoàn xong sẽ muốn dặn dò mình vài câu, không ngờ sau khi Hạ Thanh Hoàn vâng một tiếng, bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
"..."
"Lão Cố nói gì với anh thế?"
Trong lúc căng thẳng, hai người đã quên mở loa ngoài, Cố Vọng còn cảm nhận được khi Hạ Thanh Hoàn nắm chặt lấy tay mình, lòng bàn tay anh hơi nóng, có lẽ so với Cố Vọng, anh còn căng thẳng hơn.
"Bảo em, đừng có bạn trai rồi lại quên mất thằng bố mày." Hạ Thanh Hoàn thành thật truyền đạt lại không sai một chữ lời của Cố Đại Chí.
Cố Vọng: "..." Biết mà, đây đúng là phong cách nói chuyện của lão Cố.
"Và, bảo em đêm nay không cần phải đến phòng cho khách ngủ." Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn trở nên ranh mãnh.
Cố Vọng lùi ra sau hai bước, giữ vững khoảng cách an toàn với Hạ Thanh Hoàn. Cậu nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ mà nói: "Em nghĩ lời lão Cố phải là, nếu như em không đến phòng cho khách, ông ấy sẽ đánh gãy chân em mới đúng."
Bàn tay sau lưng cậu sờ được chốt cửa, vội vàng vặn mở chạy ra ngoài. Hạ Thanh Hoàn bị ốm nên phản ứng không được nhanh như trước, đến lúc lấy lại tinh thần thì trong phòng đã trở nên yên ắng, ngay cả góc áo của thiếu niên cũng không tóm được.
Nửa đêm, sấm sét vang dội, mưa rào xối xả.
Thành phố A hay mưa, nhưng từ khi Cố Vọng xuyên về đây, trời mưa chỉ là mưa thôi, chưa từng có sấm chớp xen lẫn mưa rào.
Tia chớp xẹt qua chân trời như một thanh kiếm mềm uốn lượn, chém xuống từ đằng xa, màn trời màu đen như miếng vải bị chặt đứt, nước mưa từ đó mà trút xuống.
Tiếng sấm giấu ở trong mây đen, mây đen chồng chất, tiếng sấm rền trầm ᴆục, giống như tiếng đá tảng lăn từ trên núi xuống, khiến cả vùng đất rung chuyển theo.
Cố Vọng bừng tỉnh, nhìn điện thoại thì phát hiện mới hai giờ sáng.
Cậu sợ sấm sét.
Khi bé thì không sợ, nhưng sau này, mỗi lần trời mưa là chân cậu sẽ đau, đau như kim đâm. Mặc dù cậu không đứng lên được, nhưng lại phải chịu đủ loại di chứng.
Chỉ trời mưa thôi thì vẫn có thể chịu được, nhưng hỗn hợp sấm sét khiến cậu càng thêm khó chịu.
Dù là ban ngày hay đêm tối, tiếng sấm vĩnh viễn trầm ᴆục nặng nề, như đang báo hiệu điềm chẳng lành, khiến Cố Vọng chán ghét và sợ hãi.
Sau khi mất đi đôi chân, Cố Vọng có thêm rất nhiều tật xấu.
Đệm chăn vừa được dì giúp việc thay mới hồi tối, mềm mại sạch sẽ. Cố Vọng dùng chăn che kín đầu, muốn lơ đi cảm giác ngột ngạt khó thở mà sấm sét bên ngoài mang đến.
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang tiến vào. Cố Vọng kéo chăn xuống nhìn một cái.
Hạ Thanh Hoàn đứng ở cửa, phía sau là ánh sáng mong manh, ngũ quan anh chìm trong bóng tối.
Không thấy được cảm xúc.
Giọng Cố Vọng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: "Anh đến làm gì?"
Hạ Thanh Hoàn đến gần, ngồi xổm ở bên giường cậu, giương mắt nhẹ nhàng nói: "Đến xem em thế nào."
Hạ Thanh Hoàn biết Cố Vọng rất ghét thời tiết như vậy. Tiếng sấm, tia chớp và mưa rào, ba thứ kết hợp với nhau gây ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của cậu.
Trước kia mỗi lần thời tiết trở nên tồi tệ như thế này, dù có bận đến cỡ nào, Hạ Thanh Hoàn cũng sẽ buông bỏ hết mọi việc mà ở bên Cố Vọng.
Dù cho lần này chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng khi tia sét rạch ngang bầu trời cũng là lúc Hạ Thanh Hoàn tỉnh lại, ý thức còn chậm hơn động tác, cho đến khi anh tỉnh táo lại thì bản thân đã đứng trước cửa phòng cho khách.
Mặt sàn của phòng cho khách cũng phủ thêm thảm, Hạ Thanh Hoàn dường như trở thành một người hoàn toàn khác so với hồi tối, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng, khoanh chân ngồi dưới đất, nghịch góc chăn của Cố Vọng: "Ngủ đi em."
Cố Vọng đúng thật rất buồn ngủ, cậu không giỏi thức đêm.
Cậu thiếu niên thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay Hạ Thanh Hoàn, giọng nói vì cơn buồn ngủ mà trở nên mơ hồ: "Mọi người bảo khi nào anh rảnh thì đến nhà chơi, ăn một bữa cơm."
Hạ Thanh Hoàn hơi sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống, chậm rãi đan tay với Cố Vọng: "Được."
Cố Vọng thi*p đi, nhưng gọi tên cậu vẫn trả lời, chưa ngủ say hẳn.
Ánh sáng trong mắt Hạ Thanh Hoàn lập lòe, trong căn phòng trống trải mà yên tĩnh, tiếng Hạ Thanh Hoàn vang lên.
"Vọng Vọng, đợi đến khi em hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn nhé?"
Tay phải Hạ Thanh Hoàn cầm điện thoại, màn hình di động sáng lên giao diện ghi âm, thời gian đang dịch chuyển biểu thị đang ghi lại.
Cố Vọng mơ mơ màng màng "ưm" một tiếng.
Hạ Thanh Hoàn lặp lại lần nữa.
Tay Cố Vọng trượt ra khỏi tay Hạ Thanh Hoàn, cậu trở mình, ý thức mơ hồ trả lời: "Rồi, kết thì kết." (Editor: Kìa???? Con ơi!!!!!!!)
Hạ Thanh Hoàn mỉm cười. Vài giây sau, anh nhấn nút tạm dừng ghi âm, sau đó lưu lại.
-
Cuộc thi đọc diễn thơ diễn cảm được tổ chức vào buổi chiều thứ Hai, phải thống nhất trang phục nên lớp Cố Vọng mua chung với lớp bên cạnh.
Vì mua cùng một cửa hàng, mà ủy viên văn nghệ của lớp bên là hội viên của cửa hàng kia, Văn Đình bèn nhờ lớp bên đó mua hộ luôn.
Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng phải lên đầu, nên quần áo của bọn họ không giống với những người khác trong lớp. Mọi người trong lớp mặc áo thun màu đen, bọn họ lại mặc áo sơ mi màu trắng.
Cố Vọng nhìn Hạ Thanh Hoàn lật qua lật lại hai cái áo trong tay, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Hạ Thanh Hoàn dừng một chút: "Không có gì."
Cố Vọng gật đầu, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn hai người Tống Chi Ngôn và Mạnh Âu thật lâu.
Hai người này cứ kỳ kỳ quái quái, từ sáng đến lớp cho đến lúc phát quần áo đều không nói câu nào. Mạnh Âu không phải người nói nhiều, không nói chuyện cũng bình thường, nhưng Tống Chi Ngôn thì khác. Bình thường Tống Chi Ngôn chỉ hận không thể kể cho Mạnh Âu mọi chuyện, ngay cả buổi sáng ăn gì cũng muốn khoe.
Cố Vọng nhắn WeChat cho Tống Chi Ngôn hỏi cậu ta sao vậy.
Tống Chi Ngôn trả lời rất nhanh.
[Tối hôm qua tao muốn đưa cô ấy về nhà, cổ kêu không cần, tao nhất quyết phải đưa, sau đó cổ vẫn không chịu...]
[Cố Vọng: Nói vấn đề mấu chốt thôi.]
Cố Vọng không có hứng thú với kiểu lằng nhà lằng nhằng chán ngắt này của hai người.
[Tao đi theo cô ấy, có cái thằng học bá vô lại ở lớp 12 bám lấy cổ, tao đuổi thằng đó đi, sau đó tự dưng cổ cáu um lên với tao, chửi tao biến thái theo dõi cổ. Bố mày quỳ luôn, đm đúng là mắt mù mà, con nhỏ này không có lương tâm mày ơi, tối qua mưa lớn như thế, tao tốt bụng đưa nó về nhà mà nó còn mắng ngược lại tao. Lúc đấy tao đúng muốn khóc luôn, mà nó còn khóc trước cả tao nữa, đéo hiểu có gì mà khóc, chẳng lẽ là khóc vì tao đuổi thằng bỉ ổi kia đi à?]
Nguyên một đoạn dài, từng câu từng chữ đều khiến Cố Vọng cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ của Tống Chi Ngôn.
[Cố Vọng: Có lẽ là cô ấy có chuyện gì khó nói.]
Tống Chi Ngôn không trả lời, Cố Vọng nhìn về phía cậu ta. Cậu bạn ngồi trước Mạnh Âu đang đùa giỡn với bạn cùng bàn, xô xô đẩy đẩy, va đổ cả chồng sách trên bàn Mạnh Âu. Tống Chi Ngôn phiền muốn ૮ɦếƭ, bèn đá một phát lên ghế người đằng trước.
"Im mẹ mồm vào."
Người chung quanh lập tức im lặng.
Thế mà Tống Chi Ngôn còn đòi mặc kệ Mạnh Âu, có mà mặc kệ cái quần què.
Buổi trưa, tất cả mọi người phải tập trung ở hội trường lớn.
Cố Vọng thay áo sơ mi màu trắng, Hạ Thanh Hoàn đã xuống hội trường trước, giáo viên tìm anh có việc.
"Anh qua bên kia chờ em."
Cố Vọng cúi đầu cài cúc cổ tay: "Ừ."
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Vọng và Tống Chi Ngôn cùng đi xuống. Tống Chi Ngôn nhìn cái bàn trống rỗng của Mạnh Âu, rầu rĩ không vui. Mạnh Âu nói muốn đổi chỗ ngồi, hai người họ đã không nói với nhau câu nào từ sáng đến giờ rồi.
Lúc xuống đến hội trường, Tống Chi Ngôn mới thở dài: "Con gái đều khó hiểu thế à? Tao bảo vệ cổ lại thành tao sai rồi?"
Cố Vọng không biết nên nói thế nào, cậu chưa từng thích con gái.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tống Chi Ngôn lại có mắt như mù truy hỏi Cố Vọng: "Vọng Vọng, mày nói xem?"
Cố Vọng trầm ngâm trong chốc lát, quyết định nhắc nhở Tống Chi Ngôn một câu: "Hạ Thanh Hoàn không phải con gái."
"..." Tống Chi Ngôn vỗ đầu một cái: "Ừ nhỉ."
Cố Vọng: "..."
Chia tay ở cổng hội trường, Tống Chi Ngôn đến chỗ tập trung của lớp, Cố Vọng phải đến hậu trường. Đi được nửa đường thì ủy viên văn nghệ của lớp bên Tiếu Tiêu đuổi theo từ phía sau, cô vỗ vai Cố Vọng, sau đó cùng cậu đi ra sau sân khấu, vừa đi vừa thán phục nói: "Cố Vọng, cậu mặc áo sơ mi trắng trông đẹp thật đấy!"
Cố Vọng không quen Tiếu Tiêu, lễ phép nói cảm ơn.
Hạ Thanh Hoàn đang nói gì đó với Văn Đình, lúc trông thấy Cố Vọng, nét mặt luôn lạnh nhạt thoáng nhẹ nhàng hơn. Anh vẫy tay với Cố Vọng: "Qua đây."
Cố Vọng đi về phía Hạ Thanh Hoàn, nhưng một giây sau, cậu thấy nét dịu dàng trong mắt Hạ Thanh Hoàn phai đi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hung ác vô cùng.
Cố Vọng đứng tại chỗ, nhìn lại người mình, rất là thắc mắc.
Như vậy là sao?
Văn Đình cũng không phải người ăn chay, rất mẫn cảm nhận ra bầu không khí thay đổi, tiếng nói dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn rơi trên Tiếu Tiêu sau lưng Cố Vọng, lạnh lẽo như băng mùa đông.
"Vọng Vọng, lại đây." Hạ Thanh Hoàn vươn tay với Cố Vọng.
Cố Vọng đi đến bên cạnh anh.
Hạ Thanh Hoàn giơ tay sửa lại cổ áo cho cậu, Cố Vọng nhẹ giọng hỏi một câu sao vậy, Hạ Thanh Hoàn không trả lời.
Tiếu Tiêu bị ánh mắt của Hạ Thanh Hoàn quét qua, tay chân lạnh buốt.
Hạ Thanh Hoàn cười một tiếng, đặt bản thảo trong tay lên trên mặt bàn, con ngươi hơi trùng xuống, vẻ mặt lành lạnh, không nhìn ra vui hờn. Một giây sau, anh bỗng тһô Ьạᴏ giật xuống một chiếc cúc áo đính kim cương giả hình trái tim ở trên cổ áo.
Chiếc cúc bị ném trên mặt đất, anh nhìn Tiếu Tiêu cứng đờ tại chỗ, ánh mắt chậm rãi dời xuống cổ áo của nữ sinh, nơi lộ ra một nửa chiếc cúc màu vàng nhạt giống hệt như thứ anh vừa giật xuống khỏi cổ áo, cười như không cười mà nói: "Đừng làm những trò vớ vẩn này nữa."
Ánh mắt thoáng có chút trào phúng và hung ác của anh khi rơi xuống mặt Cố Vọng lại gần như biến mất, anh nắm chặt tay Cố Vọng, đan tay với cậu, khẽ nói: "Tôi có người yêu rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng: Coi tôi là không khí à?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc