Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 75

Tác giả: Phượng Cửu An

Chương 75: có một con rồng nhỏ đang buồn thương.
Kết quả cuối cùng của cuộc thi đấu chiến cầu vẫn là đội chuyên nghiệp giành chiến thắng chung cuộc.
Suy cho cùng cũng là đội chuyên nghiệp, thế nào cũng phải cho người ta chút mặt mũi.
Bác rất hài lòng, lúc này ông vui tới mức thậm chí có thể ăn cả một cái đầu heo.
Là ai đã mang tới cho ông cơn thèm ăn tốt đến như vậy, là Đường Táp! Công thần Đường Táp!
Sau khi đội đặc sắc xuống sân, Bác khen ngợi Phụng Hoàng, khích lệ An Luật, ca ngợi Ngao Hiển, sau đó...... qua quít vỗ vai Đế Chiêu, cuối cùng ông ôm chặt Đường Táp, nâng cô lên để ở trên vai, nói: “Đôi đũa đó của em tôi muốn nó, tôi muốn trưng nó trong tủ thủy tinh đặt ở giữa cửa lớn nhà tôi!”
Bầu không khí trên sân sôi nổi, đúng vậy, lúc này đây là đến phân đoạn các thành viên đội bóng chuyên nghiệp ký tên ném bóng ném áo.
Đội trưởng Cẩu Linh A ϲởí áօ đội bên ngoài, ký tên lên sau đó ra sức ném đi. Chiếc áo đó bay thẳng về phía An Thấm, đuôi của An Thấm bay ✓út lên, cái đuôi thon dài cuộn lại giơ cao chiếc áo của linh Cẩu A lên, Linh Cẩu A huýt sáo một tiếng chấp hai tay lại cúi đầu cảm ơn các khán giả trên khán đài.
Bác vác Đường Táp chạy quanh một vòng sân, sau đó ống kính quay cận cảnh đôi đũa đó của Đường Táp lại.
Có nhân viên công tác đến rỉ tai nói nhỏ với Bác và Đường Táp một lúc.
Đường Táp: “Ai muốn mua? Bao nhiêu?”
“Tài trưởng của tập đoàn tài chính Nam Sơn.”
Bác: “Không được, tôi muốn cất kỹ!”
Nhân viên công tác lấy làm khó khăn nói: “Hiệu trưởng Bạch nói rồi, tài trưởng tập đoàn tài chính Nam sơn luôn không thích ý tưởng dạy học của Phi Đại chúng ta, đây là lần đầu tiên, mua đôi đũa đó chỉ là một cái cớ thật ra ông ấy muốn quyên tặng một số kinh phí giáo dục lớn cho Phi Đại chúng ta.”
Nhân viên công tác lại nhỏ giọng nói: “Ở hoàn cảnh này nhất định phải có, hơn nữa nhất định phải nhận, có mở đầu thì những tập đoàn tài chính khác mới có thể quyên tiền cho trường chúng ta được, bằng không nội kinh phí dùng để tổ chức cuộc thi chiến cầu lần này thôi đã muốn lấy gần hết ngân sách của trường đi rồi......”
Đường Táp: “Hiểu rồi, ông ta ra bao nhiêu?”
Nhân viên công tác: “Tám mươi tám vạn.”
Đường Táp: “Tám mươi tám vạn một đôi đũa?”
Nhân viên công tác gật mạnh đầu, ra hiệu cho Đường Táp chuyện khó có được mau đồng ý đi.
Đường Táp: “Đưa micro đây.”
Nhân viên công tác đưa micro tới.
Đường Táp nhận lấy micro, nói: “Cám ơn tập đoàn tài chính Nam Sơn đã trúng ý đôi đũa này, chỉ là tôi có thể có thành tích như vậy cũng là nhờ công của thầy Bác cực khổ dạy dỗ, trước khi thi đấu tôi đã nói với thầy Bác muốn tặng đôi đũa Tử Khí Đông Lai này cho thầy ấy. Nhưng ý tốt của tài trưởng nên tiếp nhận, để lấy chút may mắn. Cho nên tôi sẽ tách đôi đũa Tử Khí đông Lai này ra, một chiếc cho thầy Bác, cám ơn công lao của thầy, chiếc còn lại cho ngài, chúc cho sự nghiệp sau này của ngài thuận buồm xuôi gió.”
Đại biểu của tập đoàn tài chính Nam Sơn đứng dậy vỗ tay mỉm cười, gật đầu với ống kính ra hiệu đồng ý và còn móc ra một từ chi phiếu khống giao cho thư ký.
Đường táp nói xong, đóng micro lại, nói với thư ký của tập đoàn tài chính nam Sơn đến lấy chiếc đũa: “Một cây thì lấy đúng giá của một cây, tôi chỉ cho tài trưởng các người một cây vậy thì chỉ thu của các người một nửa số tiền quyên góp.”
Thư ký vừa viết xuống chữ số bốn thì phát hiện số này không may mắn lắm, bèn nói: “Cái này....... một nửa hình như không may mắn lắm?”
Đường Táp: “Có một chút, như vầy đi, tăng thêm một chút thêm số tám vào.”
Đường Táp cầm 乃út, ở phía sau chữ số bốn vẽ thêm một số tám.
Bốn tám thì càng.......
Đường Táp săn sóc suy nghĩ cho thư ký: “Cô hiểu giản phổ chứ? Cô có thể nói với tài trưởng các cô là hiện giờ thế giới bên ngoài của chúng tôi hễ gặp số bốn đều đọc là Fa, Fa trong Đồ Rê Mi Fa.”
Tay cầm 乃út của thư ký run một cái, ký tên xuống.
Đường Táp: “Cám ơn đã ủng hộ, đây cũng như là làm việc thiện.”
Thư ký: “Không cần khách sáo.”
Quả nhiên, có người dẫn đầu thì phân đoạn quyên tiền tiếp theo cứ thế mà thuận lý thành chương.
Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, Đường Táp về phòng nghỉ làm bữa ăn khuya.
Đợi rất lâu cũng không thấy đám đó với Rồng tới, Đường Táp: “Quá đáng lắm rồi.”
Trước khi thi đấu ai nấy đều chạy tới chỗ cô, sao thi đấu xong thì không thấy một ai cả? Phụng Hoàng không đến cô có thể hiểu vì cậu ấy có đủ loại phỏng vấn đang chờ, sau khi phỏng vấn còn phải đi ăn cơm, nhất định là không thể tới chỗ cô ăn bữa khuya được.
Cửu Vĩ Hồ không tới cô cũng có thể hiểu, chị cả chị hai đều ở đây, cha mẹ cũng tới rồi, cả nhà đều muốn tụ tập một lần.
Ngao Hiển không tới, cô cũng có thể hiểu, dẫu sao Ngao Hiển đi cùng với An Hinh mà An Hinh thì phải đi tụ họp với gia điìh, anh nhất định cũng sẽ đi.
Y Lan không tới cô cũng có thể hiểu, buổi chiều Bạch Trạch ôm Y Lan đi xem thi đấu rồi, sau khi thi đấu kết thúc Bạch Trạch và Bác đã nhận tiền quyên góp của các tập đoàn tài chính vậy thì đêm nay nhất định phải đi ăn cơm với các tập đoàn, cho nên trong chốc lát Y Lan cũng không về được.
Cho nên cô chỉ muốn hỏi: “Đế Chiêu đâu?!”
Gọi điện thoại không nhận, cô gửi mấy tin nhắn cũng không trả lời.
Đường Táp muốn nổi giận rồi. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô gọi ba con Thánh Thú của mình tới, yêu cầu bọn chúng ngồi ở ghế khán giả nhìn cô ăn cơm.
“Lão đại, cô ăn cơm nhất định phải có người ăn cùng sao?”
“Không có bầu không khí ăn cơm sẽ ảnh hưởng tới cơn thèm ăn của ta, ảnh hưởng đến cơn thèm ăn rồi thì sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu năng lực, ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể.” Đường Táp bày ra logic ăn uống của cô một cách hoàn mỹ.
Huyền Vũ: “Hiểu rồi.”
Tiếp theo chỉ cần ngồi nhìn là được rồi.
Thế là Bạch Hổ Huyền Vũ và Chu Tước, đường đường là ba con Thánh Thú Thượng Cổ, vạn năm sau lại luân lạc trở thành quần chúng bên bàn cơm.
“Các ngươi cũng cùng ăn.”
Đường Táp chia bát cho hai con Huyền Vũ và Bạch Hổ, sau đó an ủi Chu Tước một chút vì không cách nào ăn cơm được.
“Kỳ nha lạ nha.” Đường Táp nhìn điện thoại một cái, vẫn không có động tĩnh, “Chẳng lẽ Rồng đều có tính cách này sao?”
Thượng Thần chiêu hoán, không muốn để ý? Ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời?
Đế Chiêu không trả lời tin nhắn đang ngâm mình trong bồn tắm lớn của ba anh, phiền muộn nhả bong bóng.
Điện thoại đặt trong phòng khách rung lên, An Dao mở tivi xem, vừa đan áo lông vừa càm ràm anh.
“Chuyện này có gì đâu mà phiền muộn chứ? Chúng ta cũng không hy vọng con có thể thắng, hơn nữa tuy thua nhưng thua rất đẹp. Con không thấy miệng của Bác khép không được sao? Con còn không hài lòng gì nữa đây?”
Tiểu Bạch Long nhả ra một chuỗi bong bóng coi như là trả lời.
“Ba biết là con đang ghen tỵ với người ta vì ai nấy cũng sáng mắt hơn con.”
Tiểu Bạch Long ngóc đầu Rồng khỏi bồn tắm lớn, hừ một tiếng, Bạch Long phun nước về phía cửa nhà tắm.
Lỗ tai Hồ Ly An Dao chui ra dựng đứng lên, lắc lắc hai cái, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Còn dám cãi lại.”
Đúng vậy, Bạch Long phun nước thật ra chính là đang tranh cãi với ông.
Tiểu Bạch Long lại rụt trở về, cuộn tròn chui vào trong bồn tắm.
An Dao: “Con ghen tỵ Phụng Hoàng người ta hôm nay đạt được thành tựu xuất sắc, mà biểu hiện của con thì chẳng khác gì An Luật mà bình thường con ghét bỏ.”
Bạch Long nhô ra khỏi mặt nước, lúc này mới tranh cãi thật: “Nào có chứ? Ba đừng tự mình suy diễn lung tung được không? Để cho con yên tĩnh một lúc!”
“Yên tĩnh con khỉ.” An Luật mắng không chút nể mặt, “Phát huy không tốt không thể tranh ống kính, cả cuộc thi đấu vị trí MVP (1) đều bị Đường Táp và Phụng Hoàng lấy hết rồi, tấn công nhiều nhất chính là anh Ngao Hiển của con, dù là An Luật cũng cản được mấy quả, còn con? Không người hỏi han, ngay cả một cái ống kính cũng không có, đừng cho rằng ba không biết trong lòng con có bao nhiêu giấm.”
Tiểu bạch Long hít hít mũi, chui trở lại trong bồn tắm.
“Phụng Hoàng người ta muốn mặt có mặt, muốn tri thức có tri thức còn là tình cũ của Thần Trật Tự, phát sáng hào quang của nhân vật nam chính, tiến thì có thể sóng vai ngang hàng với Thần Trật Tự, lui thì có thể làm sàn xe để Thần Trật Tự mặc sức rong ruổi.” An Dao đánh thẳng vào chỗ hiểm, “Còn con? Con có cái gì? Ta sinh con ra có gương mặt đẹp như vậy, con cứ không tu được tính cách này, nhạt nhẽo vô vị. Lại nhìn về mặt tình trường xem, được, cho 0 điểm còn chê cao, câu tiếp theo của con ta đều biết con muốn nói gì rồi — — Con không có! Con chỉ có thiện cảm với Đường Táp thôi!”
Tiểu Bạch Long im lặng nuốt lời muốn nói xuống, rụt mình trở lại.
“Giờ thì hay rồi, lúc nên phô bày ưu thế của giống đực, thì con lại tranh không lại cả Phụng Hoàng có hai giới tính đực cái.” An Dao đan áo len như bay.
Đế Chiêu hóa thành hình người, bước khỏi bồn tắm im lặng mặc quần áo xong, để mái tóc đen ướt rượt đi ra ngoài.
An Dao: “Con đi đâu?!”
Đế Chiêu: “Không cần ba lo!”
An Dao: “Với cái mặt đưa đám này của con, có thể ra ngoài gặp người sao?! Mau sấy khô tóc cho ta!”
Đế Chiêu vừa sấy tóc vừa nói: “Sao ba lúc nào cũng nói chủ đề yêu đương này mãi, ba, trong đầu của ba không thể chứa gì khác sao?”
“Ta nhắc chuyện yêu đương?” An Dao đâm kim qua áo len, “Con tự mình soi gương đi, là trên mặt con đang viết to hàng chữ: tôi muốn yêu đương với Đường Táp, tự con xem đi!”
Đế Chiêu nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, thôi rồi, lại bắt đầu nhớ tới giấc mộng xuân trong thư viện rồi.
Đế Chiêu đặt máy sấy xuống, chạy trốn.
An Luật tức giận nói: “Quay lại, điện thoại không muốn nữa?! Không muốn thì ta ném đấy!”
Đế Chiêu đi ngược trở lại, cầm điện thoại lên, sau khi kính lễ với ông một cái thì đi.
“Tiểu tử thúi!” An Dao biết, Đế Chiêu kính lễ là đang tức giận với ông. Mỗi lần Đế Trạch gây sự tức giận với ông, cuối cùng không tình không nguyện bồi thường không phải lúc đều sẽ kính lễ với ông như vậy: “Tư lệnh kính lễ với mình đấy, em sai rồi, được chưa?”
An Dao oán giận: “Hừ! Mẹ nào con nấy!”
Đế Chiêu không có chỗ để đi, ở con phố ăn uống nhỏ gần trường học quanh quẩn một hồi, mua được một phần cá nướng xách về. Lúc lấy điện thoại ra xem giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy tin nhắn gửi tới của Đường Táp.
Anh ngẩn người một lúc, đột nhiên có chút muốn khóc.
Táp Táp còn nhớ tới anh!
Đường Táp ăn xong dọn dẹp xong, đang xem các loại ảnh trận pháp mà Bạch Hổ thu thập được, lúc này cửa vang lên ba cái nhẹ nhàng.
Đường Táp: “Hừm, con Rồng này.......” Thật không có mắt nhìn, đều ăn xong cả rồi mới tới, nếu biết anh tới thì vừa rồi cô đã không rửa bát rồi.
Đường Táp mở cửa ra, Tiểu Bạch Long quấn một cọng khăn choàng màu xanh nhạt, khăn choàng che tới chóp mũi cao, chỉ lộ ra đôi mắt.
Anh giơ tay tháo kéo khăn choàng xuống, lắc lắc phần cá nướng trong tay: “Bữa khuya, ăn không?”
Đường Táp: “Tự anh ăn đi, ăn xong tự mình dọn.”
“Ồ.” Đế Chiêu buồn bã ỉu xìu, sau khi ngoan ngoãn hơi cúi chào ba vị tiền bối trước mặt rồi mới kéo một cái ghế nhỏ tới, ngồi ở trước bàn bắt đầu ăn.
Không bao lâu, lực chú ý của Đường Táp dời từ các bức hình vẽ trận pháp chuyển tới trên người Đế Chiêu.
Đường Táp nhíu mày: “Sao vậy? Trông giống như muốn khóc vậy, cần tôi tấu cho anh một đoạn Nhị Tuyền Ánh Nguyệt không?”
Đế Chiêu cụp mắt: “Không sao.”
Đường Táp bất lực thở dài một hơi, ép cho anh một ly nước trái cây: “Ăn cơm tử tế vào, còn phải sống đấy, đừng ăn ra bầu không khí giống như bữa cơm chém đầu như vậy.”
Huyền Vũ: “Tôi thấy cậu nhất định là có tâm sự.”
Bạch Hổ cũng meo meo tán đồng.
Đế Chiêu: “Thật sự không có, tiền bối đừng nghĩ nhiều.”
Huyền Vũ: “Hừm, chắc không phải là...... Phụng Hoàng kích thích tới cậu rồi đấy nhé?”
Bạch Hổ: “Meo!”
Tôi thấy đúng!
Huyền Vũ: “Là Rồng đều như vậy sao? Luôn đối phó với Phụng, năm đó đại ca thấy Phụng Hoàng chơi trội cũng tức tới chửi đổng lên.......”
Đế Chiêu ngậm đầu đũa, có chút muốn rơi nước mắt.
Đường Táp ngẩng đầu: “....... A? Thất Tử hôm nay đã khoe khoang cái gì rồi? Cậu ấy đã làm gì?”
Đôi mắt vốn đang ảm đạm của Đế Chiêu bỗng chốc sáng lên.
Huyền Vũ: “Bách Điểu Triều Phượng đấy! Trên tin tức đều quay đi quay lại cảnh đó, các trang tin tức lớn đều đang đưa tin, trên đường bọn tôi trở về tới đâu cũng đều là kỹ năng đặc biệt Bách Điểu Triều Phượng vạn năm mới có một lần của Phụng Thất, lại có thể rực rỡ tươi đẹp như vậy.......”
Đường Táp: “......... Điều đó so với việc Khổng Tước xòe đuôi không phải rất giống nhau sao? Đâu đến mức kích động như vậy?”
Đế Chiêu giống như được bơm đầy máu mà sống lại, một hơi ăn sạch con cá nướng, còn nhả ra một chuỗi lời chế nhạo hoàn chỉnh: “Nhưng tôi cảm thấy, như vậy còn đẹp hơn một chút so với việc Khổng Tước xòe đuôi.”
Nghe xem, giọng điệu này thoải mái biết bao nhiêu.
Đường Táp giơ tay, xoa đầu Rồng: “........ Cho nên vừa rồi anh thật sự buồn phiền vì chuyện này?”
Đế Chiêu nào chịu thừa nhận: “Không có...... Chỉ là, tôi cảm thấy hôm nay mọi người đều đã rất cố gắng rồi, lại bị thua........ Có thể là do tôi phát huy chưa được tốt.”
Đường Táp lời ít ý nhiều: “Xàm xí.”
Đường Táp: “Nếu không phải hai chúng ta kề vai tác chiến thì hôm nay chúng ta có thể thua một cách vẻ vang như vậy sao?!”
Trong thi đấu, số lần cô giẫm nhiều nhất chính là vai của Đế Chiêu.
Kề vai tác chiến chỉ là một cách nói hàm súc, thực tế là giẫm vai tác chiến mới đúng.
Đường Táp: “Đừng nghĩ lung tung nữa, đi rửa bát đi rồi tới xem trận giúp tôi.”
Đế Chiêu kim quang ngời ngời, giống như được cho sinh mạng mới: “Ồ!”
Đường Táp: “Không cần dọn phòng bếp nữa, tôi chùi xong cả rồi, chỉ cần rửa bát của anh thôi, rửa xong thì mau tới đây.”
Huyền Vũ nhìn bóng lưng của Đế Chiêu, chậc chậc nói: “Nhìn kìa, cái đuôi Rồng đó thả xuống không được nữa, vểnh cao như vậy!”
Bạch Hổ meo meo mấy tiếng.
Nó nói: “Cậu nói, đại ca chúng ta nếu đánh nhau với Bạch Long, lão đại sẽ đứng về phía nào?”
Huyền Vũ: “Ai trắng đứng về phía người đó.”
Chu Tước thở dài.
Bạch Hổ lắc đầu: “Meo.”
Có người mới rồi quên người cũ, đại ca thật thảm.
= = = = = =
Chú thích:
MVP: là từ viết tắt của Most Valuable Player, để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc