Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 65

Tác giả: Phượng Cửu An

Chương 65: lộc thục tự sát một cách khó hiểu.
Đường Táp cầm VK kiểu mới, là một đôi đũa màu tím được dùng vỏ nho để nhuộm, xuất hiện ở buổi tập luyện chiến cầu lần thứ hai.
Bác đỡ *** trước, làm tốt công tác đề phòng xong, nói: “........ Giải thích giải thích đi.”
Đường Táp giơ đũa lên, thuyết minh: “Đôi đũa này được chọn dùng từ gỗ ngô đồng, tốn hết cả buổi tối của em để hoàn thành, đây là sản phẩm thủ công sử dụng cách nhuộm màu từ màu sắc thực vật thiên nhiên không bị ô nhiễm, vì màu tím tượng trưng cho sự phú quý cát lợi cho nên đôi đũa này của em có tên là tử khí đông lai!”
Bác ra sức vuốt mặt, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.
Bác bỏ qua Đường Táp, chuyển sang An Luật: “Cậu huấn luyện tới đâu rồi?”
An Luật ding nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Mới bắt được...... cầu sợi len thôi.”
Bác: “Mẹ ơi, tim tôi đau quá man, tất cả đừng nói nữa, mấy đứa cứ tùy tiện luyện đi.”
Thầy Bác chuyển tới một máy phát bóng tự động, sau khi đựng một sọt bóng lên đó rồi còn bản thân đi tới khu nghỉ ngơi suy nghĩ cuộc đời.
Thời gian suy nghĩ cuộc đời này có chút dài, đợi sau khi trong đầu chất đầy cảnh tượng bản thân với Bạch Trạch một trước một sau thắt cổ tự vận, tới đây ông mới tỉnh táo lại, lần tỉnh táo này quả thật trời long đất lở.
Cằm của Bác khép lại không được nữa.
Phía sau sân bóng sạch sẽ, máy phát bóng điên cuồng nhả bóng ra, hơn phân nửa số bóng là bị hai con Rồng cản lại, non nửa là Phụng Hoàng cản, số còn lại sau khi vượt qua hai tầng tuyển chọn, những quả bóng may mắn sống sót đều bại dưới đôi đũa của Đường Táp.
Thầy Bác đỡ cằm lên, nhịn không được mà vỗ tay kêu lớn cây đũa tốt.
Đường Táp xem tất cả quả chiến cầu thành thịt kho tàu, hễ nghĩ tới miếng thịt đó trượt khỏi đũa cô thì không bỏ qua quả nào cả, ra đũa mạnh mẽ động tác tự nhiên, phòng bị 360 độ không góc ૮ɦếƭ dũng mãnh tới mức khiến người ta sởn gai ốc.
Bác cũng cầm không đặng mà có chút bị mê hoặc, đợi sau khi lượt đầu tiên máy phát bóng phát rỗng hộp, Bác đóng máy phát bóng lại giống như nhìn thấy đại cứu tinh vậy thân thiết nắm chặt hai tay của Đường Táp, hai mắt chứa tia sáng: “Bạn học Đường Táp! Bạn học Đường Táp, em rốt cuộc có bí quyết gì vậy! Quá tuyệt rồi! Đây không phải là hai chiếc đũa mà là hai cây gậy Thiếu Lâm mới đúng! Thầy cám ơn em! Có hy vọng rồi!”
Mình và Bạch Trạch không cần ૮ɦếƭ rồi!
Đường Táp cũng bắt tay lại, gật đầu mất tự nhiên: “Đừng khách sáo, đều do sức mạnh của việc ăn uống mà ra cả.”
Người xúc động nhất vẫn thuộc về An Luật, sự cảm động của cậu được thể hiện bằng việc lập tức quỳ hai gối xuống ôm chân của Đường Táp cầu gả.
“Táp Táp! Táp Táp tôi cảm động quá chừng, cô nhất định là vì tôi rồi!”
Đường Táp còn chưa ra tay thì Tiểu Bạch Long và Phụng Hoàng một trái một phải kéo An Luật lên.
Tiểu Bạch Long: “Cậu nghĩ nhiều rồi, đứng dậy.”
Còn Phụng Hoàng: “Cậu đừng làm cho mất mặt nữa, Đường Táp vì cậu? Cô ấy là vì thể diện của cả Phi Đại chúng ta, con Cửu Vĩ Hồ phế như cậu không được việc, đừng tự mình cảm động nữa!”
Đường Táp ân cần chỉ bảo: “An Luật, hôm nay cũng chỉ là luyện tập với người máy thôi, đến lúc đó tình hình có lẽ càng phức tạp hơn một chút, đối thủ của chúng ta là đội bóng chuyên nghiệp nhưng tôi sẽ giống như hôm nay vậy, cố gắng hết sức cản hết bóng lại, nếu tôi bị hụt bóng thật thì cậu phải hứa với tôi, nhất định phải giữ chặt cầu môn, hiểu chưa?”
An Luật giống như một tín đồ nhìn thấy ánh sáng Thần Thánh của tín ngưỡng, vùng khỏi bàn tay của Long và Phụng đang khóa chặt vai mình, bổ nhào tới ôm đù* Đường Táp, hai mắt ừng ực nước mắt, chỉ còn thiếu mỗi việc hôn hai tay của cô mà thôi.
Cửu Vĩ Hồ cứ thế mà ở trước mặt tất cả thành viên có mặt tại hiện trường, lớn tiếng đảm bảo: “Tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của Táp Táp! Táp táp yên tâm, dù tôi có ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ cầu môn!”
Mặt mày Bác tràn ngập niềm vui, vui mừng phấn chấn, tràn ngập không khí vui mừng tuyên bố hôm nay có thể giải tán sớm.
Đường Táp gọi Tiểu Bạch Long lại: “Đế Chiêu, theo tôi, tôi có chuyện sắp xếp cho anh làm.”
Đế Chiêu còn đang giả vờ kinh ngạc, Ngao Hiển bên cạnh đã giơ chân đá anh bay tới trước mặt Đường Táp rồi, nói: “Đừng giả bộ nữa, đi mau!”
Rõ ràng trong lòng vui mừng muốn ૮ɦếƭ rồi, râu Rồng đoán chừng đã bay phấp phới rồi, còn giả bộ gì nữa không biết.
Phụng Hoàng không chịu, một hai muốn theo tới.
An Luật kéo cậu đi: “Làm việc thiện đi, chúng ta đi nộp bài tập trước được không?”
Phụng Hoàng: “Không được, bài tập nào quan trọng bằng Táp Táp!”
An Luật: “Cậu á rõ ràng trí thông minh tăng đột ngột, còn giả vờ che giấu gì nữa không biết!”
Phụng Hoàng: “Tôi không chịu! Dù sao tôi cũng muốn theo Táp Táp đi giao nhiệm vụ!”
An Luật cực kỳ xem thường Phụng Hoàng giả vờ ra vẻ học tra, cái đuôi cuộn Phụng Hoàng lên rồi nói tạm biệt với bọn Đế Chiêu, *** ‘bắt cóc’ Phụng Hoàng tới phòng tối bắt cậu chỉ mình làm bài tập. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Phụng Hoàng chỉ còn nước ‘bộc lộ nguyên hình’ chỉ Cửu Vĩ Hồ hoàn thành bài tập, trong hai phút cuối cùng gửi đi cho cảnh sát trưởng Mèo Đen.
“Không biết Táp Táp giao nhiệm vụ gì cho Đế Chiêu.” Phụng Hoàng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Luật nộp bài tập xong thì tâm trạng thoải mái, bắt đầu chơi trò chơi còn phân tâm hỏi: “Ấy, vậy đoạn xích mích tình cảm trước kia của cậu chính là với Táp Táp sao?”
“Đúng vậy.” Phụng Hoàng nói, “Nhưng cô ấy cũng giống như bây giờ, đối với tôi không lạnh không nhạt thế này.”
An Luật chậc một tiếng, nói: “Ăn lại cỏ cũ không thú vị.”
Phụng Hoàng: “Tôi lại thấy thú vị.”
An Luật nói: “Cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là cậu mới là cỏ cũ còn Táp Táp không dễ gì mà thức tỉnh được, đối mặt với biết bao thịt tươi đẹp trai ngút trời như vậy sẽ còn tặng cho cậu một ánh mắt sao? Quá quen mặt ắt vô vị.”
Môi Phụng Hoàng dẩu thật cao lên mặt cậu đen đi mấy chục độ, nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Hồ, lông Phụng Hoàng dựng đứng lên mà Cửu Vĩ Hồ đang chơi game mất cảnh giác không hề cảm giác được nguy hiểm cận kề, nói tiếp: “Nếu tôi mà là Táp Táp, tôi sẽ lần lượt yêu đương với từng người một, ngủ hết một lượt với bang Dao Phây chỉ trừ cái mặt già kỳ cựu này của cậu, khà khà.”
Trong bang Dao Phây có cậu, cứ nghĩ tới được ngủ cùng Thượng Thần, Cửu Vĩ Hồ bật cười vui vẻ tiếng cười rất chi là bỉ ổi.
Phụng Hoàng hóa thân thành con chim hung hãng, mỏ chim mổ mạnh lên đầu Cửu Vĩ Hồ, trong nháy mắt gà và cáo cuộn thành một nùi ở trên giường đánh nhau, lông trắng lông màu bay tứ tung.
Đường Táp dẫn Đế Chiêu về để anh lấy hộ cái chăn bông để ở trong tủ phía trên cùng.
Trần nhà của phòng nghỉ cao, với chiều cao của Táp Táp dù bắc ghế cũng chưa chắc đã lấy được chiếc chăn bông sâu trong tủ trên cùng đấy.
Đế Chiêu: “À, không thành vấn đề.......”
Anh không cần bắc ghế mà hóa thành Rồng chui vào trong tủ trên cao đội chiếc chăn bông ở trên đầu chui ra.
Đường Táp không khỏi cảm thán: “Thật dễ sai bảo mà!”
Tiểu Bạch Long xuất sắc hơn một số loài động vật giống đực khác một chút đó là khi anh giúp đỡ bạn anh sẽ không giúp nửa chừng, ví dụ như Đường Táp nhờ anh lấy chăn bông xuống, Đế Chiêu không chỉ lấy xuống rồi thôi mà còn giúp Đường Táp giũ ra vỗ cho mềm sau đó trải lên giường.
Trải lên giường xong còn thuận tiện đổi ga giường, đổi ga giường xong còn thuận tiện đem ga giường kia đi giặt sạch, giặt ga giường xong rồi còn dọn dẹp cả phòng giặt đồ, lấy quần áo đi ra ngoài phơi nắng.
Lúc Đế Chiêu đang say mê làm việc nhà, thì Đường Táp nhận được thông báo của Thiên Hiểu Sinh.
“Lão đại, xem diễn đàn, xảy ra chuyện rồi.”
Thiên Hiểu Sinh hiểu biết rộng, lúc bình thường không dễ gì dùng cụm từ ‘xảy ra chuyện’ này, nếu cô ấy nói xảy ra chuyện vậy thì chắc chắc có chuyện bất ngờ xảy ra thật.
Đường Táp mở diễn đàn, quả nhiên nhìn thấy bài đăng đỏ chót đăng ở đầu trang, số bình luận dưới bài đăng bình quân mỗi giây tăng mười mấy cái.
Đường Táp nhìn tiêu đề, cười lạnh một tiếng.
— Dạy học hơn ba mươi năm lại không ngờ tới có người cố ý hắt nước bẩn, có mấy lời tôi không thể không nói!
“Lộc Thục sao?”
“Đúng vậy, ID cũng là của Lộc Thục, bài là được đăng vào tối qua.” Thiên Hiểu Sinh nói, “Phải nói là...... viết quá thâm, quá tài, tay này lôi kéo dư luận rất tốt!”
Đường Táp lướt sơ qua nội dung của bài đăng, đại ý là Lộc Thục cô ta dạy học nhiều năm làm đúng với cương vị công tác, cô ta dám lấy lương tâm ra nói cô ta làm rất tốt nhưng có thể là do cô ta quá tốt quá lương thiện mới khiến người ta đố kỵ. Từ sau khi nghe học sinh nói có người tố cáo cô ta, cô ta không ngủ cả đêm khóc tới sáng, không biết bản thân rốt cuộc đã đắc đội với ai, lại bị gắng cho tội buôn bán thịt người!
“Tôi và tập đoàn tài chính Bắc Sơn xưa giờ không hề qua lại, các người giậu đổ bìm leo thì cũng thôi đi, còn muốn thừa cơ hội trả miếng hắt nước bẩn lên người kẻ vô tội....... Tôi trong sạch cả đời sao có thể chịu được sự sỉ nhục này!”
Đường Táp nhìn bình luận, toàn bộ đều đứng về phe bênh vực nữ thần Lộc Thục, ngăn chặn người giấu tên tố cáo!
“Nặc danh tố cáo là cái quỷ gì? Chẳng lẽ muốn giống như thế giới bên ngoài để cho loại tố cáo tanh tưởi này làm ô nhiễm bầu không khí trong thế giới chúng ta?”
“Tố cáo và giội nước bẩn đều là việc làm của những kẻ phi quân tử, nhất định là có kẻ sinh lòng đố kỵ với cô Lộc Thục, hừ, ghét nhất là loại hành vi này! Ta khinh!”
“Chắc chắn là bang Dao Phây đó! Một đám loser trốn ở phía sau bàn phím cuồng hoan, ngoại trừ lén lút hù dọa người ta thì có từng làm chuyện đàng hoàng nào không?!”
“Nữ thần tốt như vậy mà còn bị giội nước bẩn? Thế nào, không muốn thấy cô ấy tốt ư?”
“Thế nào? Ăn chút thịt cũng không được sao? Cô Lộc Thục lại không phải là động vật ăn thịt người, sao có thể buôn bán thịt người? Thêu dệt cũng phải tuân theo luật pháp cơ bản!”
Đường Táp xem xong chỉ biết cười, tìm được địa chỉ IP của người đăng bài, sau khi định vị xong cô lập tức ngẩn người.
Đường Táp gửi thông tin cho Thiên Hiểu Sinh nói: “Bài đăng này không phải do Lộc Thục đăng đâu.”
“Cái gì?” Thiên Hiểu Sinh kinh ngạc, “Lão đại, vậy bài đăng đó là có người lợi dụng lưu lượng và độ hot của cô Lộc Thục đăng sao?”
Đường Táp nói: “Không phải để tăng độ hot. Địa chỉ đăng bài nằm ở học viện chính pháp, văn phòng hội học sinh...... Nhất định là Sổ Tư bày mưu cho đám yêu tinh của viện chính pháp, ha.”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Vậy....... phải làm sao?”
Đường Táp bỗng hỏi: “Gần đây có nhìn thấy Lộc Thục không?”
Thiên Hiểu Sinh: “Dạ, không có ạ, tất cả các tỷ muội huynh đệ cũng không bắt được giọng nói của Lộc Thục.”
Đường Táp gọi một cuộc điện thoại cho An Dao: “Ông từ thế giới bên ngoài về đây chưa?”
“Hôm nay mới tới, sao vậy?”
Tiểu Bạch Long phơi quần áo xong trở lại thì nghe thấy giọng nói của cha già, bèn dừng chân nghe.
“Lộc Thục cũng vậy sao?”
“Cô ta hỏi không được tin tức, lại vì trận truyền tải của tập đoàn tài chính Bắc Sơn bị phơi bày nên đã về trước tôi hai ngày rồi.” An Dao hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn thấy trong trường có người đăng bài tố cáo cô ta, đã xem diễn đàn chưa? Xôn xao cả lên.”
Đường Táp nói: “Tôi có dự cảm cô ta đã bị xử lý rồi.”
An Dao ngây người một lúc, nói: “Tôi tới chỗ ở ngoài trường của cô ta xem sao, có tin tức gì thì liên hệ sau.”
Cúp điện thoại xong, Tiểu Bạch Long hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đường Táp khoác tay: “Tôi đang đợi tin, là tôi đoán thôi....... Sau khi tập đoàn tài chính Bắc Sơn bại lộ, Lộc Thục nhất định sẽ bị tổ chức nhanh chóng trừ khử. Lộc Thục lúc này sợ là đã là một cái xác rồi, về bài đăng tố cáo đó có lẽ chỉ là mồi nhử dụ chúng ta cắn câu mà thôi.”
Tiểu Bạch Long bắt đầu nghiêm túc.
Nửa tiếng sau, An Dao gửi tin nhắn tới: “Không có người mở cửa, tôi báo cảnh sát rồi.”
Chốc lát sau, ông lại gửi tin tức tới: “Nhìn thấy Lộc Thục rồi, nằm ở trên giường đã không còn hơi thở nữa, phía cảnh sát nói là tự sát.”
Buổi tối, trang chủ diễn đàn lại xuất hiện một bài đăng: “Thông báo gấp! Cô Lộc Thục đã tự sát toi mạng ở trong nhà của mình!!”
Không bao lâu, diễn đàn lại bắt đầu xôn xao, có một ID thúc đẩy tiết tấu khiến dư luận tăng cao.
Cô Lộc Thục cao thượng thuần khiết lại bị tố cáo làm ăn phi pháp với tập đoàn tài chính Bắc Sơn, có quan hệ không rõ ràng với học sinh, dưới sự bất lực bị oan nên tự sát để chứng minh trong sạch!
Có thù không báo không phải quân tử, ông đây nhất định phải tra ra người tố cáo phía sau, tiêu diệt bang Dao Phây, rút gân lột da báo thù cho cô Lộc Thục!
Các sinh viên ào ào dán nhãn ở phía dưới: “Tôi bỏ vốn một trăm, giết hết đám chó đỏ mắt đó đi!!”
Thiên Hiểu Sinh gọi điện thoại cầu cứu: “Lão đại, làm sao bây giờ?”
Đường Táp nói: “Đừng hoảng, cô thừa lúc nhiệt huyết của bọn chúng tăng cao, đăng một bài thu một ít tiền trước.”
Thiên Hiểu Sinh: “Xấu quá!” Ông chủ thiệt quá xấu xa!
Tiểu Bạch Long: “?”
Đường Táp: “Hừ, một đám tiểu yêu tinh trong này với mạng lưới internet phát triển lạc hậu mười năm lại dám dùng sở trường lôi kéo dư luận mạng của ta khiêu chiến với ta. Sổ Tư, để ta bổ túc cho ngươi một chút.”
Đã lâu cô không được ăn thịt rồi, nay miếng thịt Lộc Thục đưa tới miệng rồi còn bay đi, Đường Táp vô cùng tức giận.
Cô đứng dậy, Pu'ng tay một cái.
Chu Tước bay tới.
Đường Táp nói: “૮ɦếƭ cũng chạy không thoát, công khai sổ sách và văn kiện bí mật của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, còn nữa, bảo Huyền Vũ đi lục tìm ở nơi ở và văn phòng của Lộc Thục, tìm tất cả những chứng cứ có thể dùng được tới đây.”
Chu Tước nhận lệnh bay đi.
Tiểu Bạch Long hỏi: “........ Cô Lộc Thục đã ૮ɦếƭ thật ư?”
“Đúng vậy, phản ứng của ba anh đủ nhanh, không chỉ báo cảnh sát còn điều quân đội tới phong tỏa hiện trường.” Đường Táp nói.
Tiểu Bạch Long cân nhắc rồi nói: “Nhất định là hắn giết, tổ chức Khoa Phụ hạ lệnh diệt khẩu thì sẽ để cho yêu quái cấp dưới tới chấp hành nhiệm vụ mưu sát, haiz.......”
Đường Táp nghĩ ngợi một lúc rồi gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Trạch.
“Lộc Thục là giáo viên của trường các ông, theo lý mà nói, Phi Đại có lẽ sẽ có mặt xử lý hậu sự.”
“Ừ.” Bạch Trạch thông minh, nói, “Tôi biết rồi, tôi đã để cảnh sát trưởng Mèo Đen đi rồi.”
“Giao cho ông đấy.”
Bạch Trạch yếu ớt thở dài, mò cái đầu thưa thớt tóc dần qua ngày tháng, nhìn lịch bàn một cái thấy cách ngày thi đấu chiến cầu càng lúc càng gần, aiz....... bỏ đi, lúc này hơi yếu một chút, tới cuộc thi chiến cầu nói không chừng có thể khỏi rồi.
Bạch Trạch mệt mỏi nói: “Hy vọng là vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc