Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 63

Tác giả: Phượng Cửu An

Chương 63: bang dao phây còn kinh doanh không?
Sau khi Đường Táp đưa ra kết luận kinh thiên động địa khóc quỷ thần này, trên đỉnh đầu của chúng thành viên bang Dao Phây đều nổi lên một chuỗi dấu chấm hỏi (?).
An Luật: “Ực...... Táp Táp, là do tôi quá ngốc ư? Sao tôi có chút không theo kịp tư duy của cô vậy.”
Phụng Thất: “Không trách cậu, lần này tôi cũng không theo kịp.”
Đế Chiêu cũng nói: “Không đúng...... Thần sứ là Thần sứ của Nữ Oa, nếu vì nguyên do bởi tiền bối Thanh Long không giải quyết được hắn để hắn nay đột nhiên sống lại ở vạn năm sau, muốn Thần sống lại, vậy có sống lại cũng nên là Nữ Oa Đại Đế mới đúng chứ?”
Đường Táp chậc một tiếng, tỏ ra cực kỳ không hài lòng đối với các nhân viên không hiểu ý của lãnh đạo: “Tự mọi người nghĩ thử xem, logic này có đúng không? Bạch Long cũng nói rồi, tên Thần sứ của Nữ Oa vạn năm không có động tĩnh, sao nay lại đột nhiên hành động rồi?”
Đế Chiêu: “Tại sao vậy?”
Đường Táp: “Tôi cũng không biết nè, cho nên thứ không biết đều là điều phiền phức, chúng ta cứ bỏ qua tên Thần sứ phiền phức này đi, nghĩ tới tin tức mấu chốt nè.”
Hồ Ly đã choáng rồi: “Tin tức mấu chốt gì?”
“Theo điều tra của An Lâm xác định việc buôn bán thịt người của tổ chức Khoa Phụ chỉ là nghề phụ, mà nghề chính của chúng chính là muốn lập trật tự mới.” Đường Táp nói, “Đầu tiên, chúng ta rút ra tin tức quan trọng trong này.......”
Hồ Ly mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ, cậu đoán: “Khoa Phụ đuổi theo mặt trời?”
“Đúng.” Đường Táp lại nói, “Phụng Hoàng nói trường phái của Vu Hịch chính là Tê Hoàng, vật tổ là Mặt Trời và Rắn.”
Đế Chiêu gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Đường Táp tiếp tục: “Bọn chúng thông thạo trận pháp, trận truyền tải phức tạp như vậy còn có thể sử dụng với quy mô lớn chuyên dùng để vận chuyển thịt người, săn Gi*t các thiếu nam thiếu nữ, bày trận quanh hồ của Tứ Thánh Thú....... Đến đây chúng lại nghi ngờ, trận bày ở quanh hồ của Tứ Thánh Thú, là trận hồi sinh.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Phụng Hoàng nghiêm túc nghe.
“Theo tin tức chúng ta đang nắm được, tập đoàn tài chính Đồ Sơn và Hiên Viên có rất ít người tham dự vào, mà tập đoàn tài chính Bắc Sơn và tập đoàn tài chính Nam Sơn thì có rất nhiều người gia nhập vào tổ chức Khoa Phụ, cũng có thể nói là thành viên chủ yếu của tổ chức Khoa Phụ là những tên thiên về thú tính rõ hơn là nhân tính thuộc Nam Sơn và Bắc Sơn.”
Cái đuôi của An Luật đưa qua đưa lại, rõ ràng là đang suy nghĩ.
An Lâm nói: “Ý của cô là.......”
“Tóm lại, nền trật tự mới mà tổ chức Khoa Phụ muốn lập chính là nền trật tự trong đó yêu quái có tính thú cực lớn, có thể mặc sức ăn người, thôn tính nhân tính. Mà tên của bọn chúng, từ cách mặc quần áo và trang sức gọi hồn, cúng bái vật tổ, tất cả những điều này đều chỉ về một Thần, đó chính là vị Thần mình rắn mặt người lập ra giới yêu, tạo ra yêu thú, và là vị chủ Thần tượng trưng cho Mặt Trời, Phục Hy.”
Đế Chiêu lại bị thuyết phục rồi.
“Đúng vậy....... Nhà chúng tôi và gia tộc Đồ Sơn đều lấy huyết thống gia tộc làm sợi dây gắn bó, trời sinh có đủ tính người, nếu lúc này xuất hiện một nền trật tự mới, quy tắc mới, ở đó yêu thú có thể mặc sức ăn người ăn đồng loại, vậy thì chúng tôi nhất định sẽ phản đối đến cùng. Đến lúc đó nền văn minh cực lớn sẽ bị phá hủy, sự nghiệp sản nghiệp đều sẽ tiêu tan, trong chớp mắt quay lại kỷ nguyên yêu hỗn loạn của trăm vạn năm trước....... Nhất định là không được!”
“Nhưng tập đoàn tài chính Nam Sơn nhất định sẽ ủng hộ.” An Luật nói, “Cái đám súc vật bọn chúng suốt ngày đều không mặc quần áo không biến hình, luôn ôm mộng hồi Đại Thanh! Hừ, một đám hủ bại.”
Phụng Hoàng nói: “Vậy chúng ta nên áp dụng biện pháp gì để đối phó đây?”
Đường Táp khen ngợi: “Thất Thất hỏi tới điểm mấu chốt rồi!”
Đế Chiêu ghen tỵ mà bản thân không biết, nhịn không được vỗ Phụng Thất một cái.
“Đầu tiên chúng ta viết ra danh sách tên thành viên tổ chức đã biết viết ra hết, theo dõi tỉ mỉ tất cả các hành động của chúng.......” Đường Táp ngẩng đầu lên, nói với An Lâm, “Bọn tôi phụ trách khu vực vườn trường, phóng viên An tiếp tục điều tra vòng ngoài, nếu có tin tức gì mới thì kịp thời thông báo với bọn tôi, chúng ta liên kết hành động, nhanh chóng tra rõ kế hoạch của chúng đã tiến triển đến bước nào rồi, và....... Phục Hy đang ở đâu.”
Cái đuôi của An Luật quay điên cuồng, hưng phấn hỏi: “Táp Táp, bọn tôi làm gì đây?”
Đường Táp chỉ An Luật, nghĩ hết nửa ngày, chỉ nói: “........ Cậu không cần làm gì cả, đó là sự đóng góp cực lớn rồi.”
Phụng Hoàng và Bạch Long một trái một phải an ủi Hồ Ly, đồng thời tỏ ý, Táp Táp nói rất đúng.
“Phụng Hoàng......” Đường Táp phân nhiệm vụ, “Ký ức của cậu đã trở lại rồi, vậy giai đoạn này cậu có hai nhiệm vụ, một là phiên dịch quyển hồi ký Thượng Cổ do chính bản thân cậu viết, tôi muốn làm rõ sau khi tôi ngủ say đã xảy ra chuyện gì. Hai là, có liên quan tới trận pháp, đều giao hết cho cậu.”
Phụng Hoàng ra dấu OK: “Đã rõ.”
Đế Chiêu nhìn Đường Táp bằng ánh mắt tha thiết mong chờ.
Đường Táp chạm phải ánh mắt nóng rực của anh trong chớp mắt có chút quen thuộc, luôn cảm thấy hình như cô đã từng gặp ánh mắt đó ở đâu rồi.
“Cứ như vậy trước đi, phía sau chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng cần phải xử lý, đầu tiên là phải phá giải trận truyền tải của chúng cái đã.” Đường Táp cũng không nghĩ ra nên sắp xếp chuyện gì cho Đế Chiêu làm, đành phải quay đầu đi tránh ánh mắt của anh.
Không ổn rồi, Bạch Long ngâm dầm trong ba phút thì phút chốc đã biết thành con Rồng ngâm giấm rồi.
Thế này không phải đã nói rõ, anh không nhận được nhiệm vụ, trình độ chẳng khác nào ngang bằng với con Hồ Ly bị chướng ngại tâm lý sao? Cho nên? Niết Bàn được một nửa Phụng Hoàng lấy lại trí thông minh thì đã từ thức ăn của bang Dao Phây nay đã vinh quang thăng cấp thành bang của bang Dao Phây rồi? Anh đây là thành viên chính thức thì bị giáng cấp làm thức ăn ư?
Càng nghĩ càng chua, thật muốn đi vào trong hũ giấm nhả bong bóng chua ra quá.
Vẻ mặt An Lâm nghiêm túc: “Được, về việc truyền phát chuyện này ra ngoài cứ giao cho phía truyền thông chúng tôi tới làm, còn hai địa chỉ cung cấp hàng ở thế giới bên ngoài của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, tôi đã liên hệ với phía bên cảnh sát yêu quái đóng tại bên ngoài đi điều tra giải quyết rồi, nhóm cảnh sát đó là của tập đoàn tài chính Hiên Viên, có thể tin tưởng được.”
An Lâm nói làm là làm ngay, không lâu sau có một phương tiện truyền thông nhiều lần đưa tin đối tượng buôn lậu ở thế giới bên ngoài, tổ quay phim trực tiếp vác máy quay đi theo phía cảnh sát giới yêu đóng tại bên ngoài, phá vỡ hang ổ buôn bán thịt người của tập đoàn tài chính Bắc Sơn.
Tiếp sau đó tập đoàn tài chính Hiên Viên mở màn trước, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc người có liên quan tới vụ án của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, không cần bắt đầu theo thứ tự lập tức tiến hành thẩm vấn đối với Đại Dã Cổ Điêu.
Vì để công bằng trong thẩm vấn, mỗi một tập đoàn đều phái ra một nhân viên thẩm quyết nhưng Bạch Trạch lại yêu cầu, vì để không gây cản trở cho việc thẩm vấn, tất cả nhân viên thẩm quyết chỉ cho phép xem quá trình thẩm vấn thông qua máy ghi hình được gắn ở bên ngoài phòng thẩm vấn, không được thao túng nhân viên thẩm vấn.
Nhân viên thẩm vấn được đặc biệt điều từ thế giới bên ngoài vào, tính chuyên nghiệp và tính uy tín tuyệt đối không có gì phải nghi ngờ.
Thế là, Đại Dã và đám lâu la của tập đoàn tài chính Bắc Sơn nhả ra rất nhiều tin tức kinh thiên động địa.
Ngoại trừ âm mưu ép Phụng Hoàng Niết Bàn nhận chủ, Đại Dã còn thành thật khai ra việc hợp tác với tổ chức Khoa Phụ, cung cấp rất nhiều thành viên cho tổ chức.
Trong phút chốc có rất nhiều kẻ chạy trốn lánh nạn, mà tập đoàn tài chính Hiên Viên lanh trí sớm đã thiết lập thiên la địa võng ở biên giới, tới một tên bắt một tên.
Cho đến kỳ nghỉ kết thúc, số thành viên bị tổn thất của tổ chức Khoa Phụ có khoảng ba mươi hai tên.
Nhưng việc này còn chưa kết thúc, bọn Đường Táp vừa mới về tới trường, Thiên Hiểu Sinh đã gửi tới một tin nhắn: “Lão đại, có tin mới, có người tố cáo cô Lộc Thục, xem bảng thông báo của trường.”
Đường Táp ngậm kẹo que đi tới trước bảng thông báo, chúng yêu tinh ào ào nhường đường cho cô.
Một trang thư tố cáo phất phơ trong gió, bên trên viết to tên của Lộc Thục.
“Tố cáo giáo viên hậu cần của học viện tài chính, Lộc Thục, cấu kết với tập đoàn tài chính Bắc Sơn trong thời gian dài, lôi kéo thành viên cho tổ chức Khoa Phụ nhằm buôn bán thịt người trái phép, dụ dỗ sinh viên nảy sinh quan hệ không chính đáng, mua thịt với giá cao......”
Đám sinh viên sôi nổi bàn luận, Đường Táp còn chưa xem xong các dòng tội trạng thì thấy một anh chàng khôi ngô to lớn xông lên, tức giận xé bỏ thư tố cáo, lớn giọng nói: “Tên súc vật nào làm chuyện đê hèn như vậy, dám tố cáo cô Lộc Thục?! Con cóc ăn không được thịt Thiên Nga thì hắt nước bẩn sao?!”
Đường Táp hỏi Tiểu Bạch Long theo tới: “Cậu ấy là ai?”
Tiểu Bạch Long thấp giọng: “À...... là sinh viên của viện tài chính, nguyên hình là một con chó cỏ Trung Hoa.”
Hồ Ly càng trắng trợn hơn, nói: “Cậu ấy sao, cậu ấy chính là một con thiểm cẩu (1).”
Đường Táp: “???” Với tốc độ mạng trong này của mấy người, còn có thể theo kịp với thời đại như vậy sao?
Hồ Ly: “Thật đấy, toàn viện tài chính bọn tôi đều biết, cậu ấy vô cùng thích Lộc Thục còn chụp lén ảnh của Lộc Thục nữa, sau đó in ra dán đầy trên tường, nổi tiếng nhất chính là cậu ấy còn từng nhặt giấy chùi nước mũi của cô Lộc Thục lên, điên cuồng liếm.”
Đường Táp: “Được rồi, cậu có thể im mồm được rồi, ảnh hưởng tới khẩu vị.”
Phụng Hoàng tổng kết: “Thiểm cẩu thiểm tới mức cuối cùng không được gì cả, Táp Táp, lần này là việc của bang Dao Phây chúng ta đúng chứ?”
Đường Táp: “Đúng vậy, bữa ăn khuya tối mai là Lộc Thục.”
An Luật vui vẻ vẫy đuôi như gió lốc, vẫy được nửa chừng đột nhiên thắng lại, hỏi: “Đợi chút, lời cô vừa nói hình như có gì đó khủng khi*p lắm thì phải?”
Đường Táp: “Ừm, bữa ăn khuya tối mai, cậu không nghe nhầm đâu.”
An Luật: “....... Cho nên, là ý trên mặt chữ?”
Phụng Hoàng điên cuồng cười ha hả, ôm vai An Luật ra sức xoa đầu Hồ Ly: “Rất khó lý giải đúng không? Trước kia A Thù giải quyết đám yêu thú không giữ quy tắc kia cũng giống như vầy, cô ấy từng nói, không ăn thì lãng phí, xác ૮ɦếƭ rồi sẽ bị vi khuẩn lây lang không bằng ăn vào để bổ sung sức lực.”
Tiểu Bạch Long theo ở phía sau, càng nghe càng muốn đấm Phụng Hoàng.
Hừ, không phải chỉ biết một chút chuyện thời Thượng Cổ thôi sao? Tôi thiệt là thiệt ở chỗ sinh muộn nhưng tục ngữ nói chí phải, hậu sinh khả úy, rồi sẽ có một ngày bang của bang Dao Phây cũng vẫn là tôi!
Mạch suy nghĩ của anh rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tình yêu rồi, nhưng vẫn cứ như làm nên sự nghiệp gì lớn, aiya.
Đường Táp dẫn theo ba con hải lục không tới văn phòng hiệu trưởng đón Y Lan, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe của hiệu trưởng Bạch.
Bạch Trạch đang ăn mỳ tôm hải sản, mà trên máy tính đang phát phóng sự về các món ăn ngon nổi tiếng của Trung Quốc ở thế giới bên ngoài.
Bạch Trạch làm như vậy, không cần đoán cũng biết chính là dùng bánh vẽ để lót lòng, nhìn video một cái rồi ăn một đũa mì gói, nhầm muốn dùng thị giác đánh lừa vị giác của mình mà thôi.
Đường Táp: “Ồ, mùi vị miễn cường này là gì đây........ đáng thương như vậy?”
Bạch Trạch: “Aiz, một người không biết làm cơm không vực dậy được tinh thần. Nay mọi người trở về rồi, lúc ăn cơm lại có bầu không khí, mấy ngày mọi người không ở đây tôi đã sụt năm cân rồi. Thế nào? Thất Thất, rốt cuộc có Niết hay không?”
Phụng Hoàng bắt đầu giả vờ ngốc nghếch, xoa tóc rối bù muốn lừa học phí: “Chưa nữa, đó là dùng để lừa Điêu chơi thôi sao có thể Niết Bàn chứ! Hiệu trưởng, vẫn cho tôi học tiếp chứ.”
Trong lòng Bạch Trạch biết rõ: “Được rồi, biết là cậu không muốn viết sách, thôi đi thôi đi, tạm tha cho cậu đấy, vui lúc nào thì làm lúc ấy.”
Phụng Thất ôm chặt Bạch Trạch hôn một cái: “Hiệu trưởng ngài thật tốt!”
“Aiya, Thất Thất à.” Bạch Trạch yêu thương xoa đầu của cậu.
“Phụ từ tử hiếu” diễn được một nửa, Tiểu Bạch Long còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng lại có khách tới đá ra trước.
Bác giơ chân đá bay cửa phòng: “Đám nhãi con! Mấy ngày nay tim của tôi bị mấy đứa hù rớt ra rồi.”
Bác cũng thảm, vốn là ở nhà vui vẻ nghỉ ngơi, tuy trước khi nghỉ phép từng lo lắng mấy nhóc con của đội biểu diễn chiến cầu này có bị thương trong kỳ nghỉ phép hay không, nhưng bản thân trái suy phải nghĩ thì biết tần suất xảy ra việc ngoài ý muốn thế này gần như bằng không.
Không ngờ thật không ngờ tới, mới nghỉ phép ngày thứ hai lúc mở tivi ra, tin tức đầu tiên hiện ra lại chính là việc Phụng Hoàng bị ép Niết Bàn, nổ nát nơi nghiên cứu, đám nhóc cùng đi với nhau đều bị thương trong việc lần này.
Bác cầm remote, cằm như muốn rơi xuống đất: “Thuốc trợ tim của mình đâu?!”
Tiêu tùng rồi, bản thân lẫy lừng một đời, năm nay coi như bị hủy trong tay đám nhóc kỳ lạ này rồi!
Biết được bọn họ trở về rồi, Bác lập tức đánh vào văn phòng hiệu trưởng, trùng hợp bắt được.
“Để tôi xem xem, thương thế của mấy đứa sao rồi?”
Cửu Vĩ Hồ vừa muốn nhập kịch, không ngờ Phụng Hoàng trực tiếp ngả bài: “Không có bị thương, đều ổn cả, những lời trước đó đều dùng để lừa Điêu thôi, bằng không sẽ không an toàn thoát thân.”
Bác lần lượt kiểm tra từng người một lần, thấy tinh thần bọn họ đều phấn chấn hoàn chỉnh không bị sứt mẻ gì, lập tức hạ lệnh.
“Đã như vậy, tất cả tập họp, tới thao luyện tại nhà thi đấu thể thao cho tôi!” Bác vang thổi còi, gọi một cuộc điện thoại cho Ngao Hiển, “Mau lên! Mau! Mau!”
An Luật hóa đá tại chỗ.
Bác giơ chân đạp lên ௱ôЛƓ Hồ Ly, đá cậu ra ngoài.
Bên kia, ở phía sau trường học, Ngao Hiển đang ở trong một khách sạn mở ở bên cạnh một con hẻm nhỏ đối diện trường học, còn chưa kịp thân thiết với An Hinh thì nhận được một cú điện thoại.
Bác: “Trong ba phút! Tới nhà thi đấu thể thao cho tôi, thao luyện chiến cầu!”
An Hinh cầm cái nút vừa cởi ra cài trở lại, liếc trắng mắt.
Da của Ngao Hiển lại đen đi một độ: “Vâng....... ạ.”
Bác cúp điện thoại, hai tay chống eo: “Ngày nào cũng vậy, không thúc giục mấy đứa đều không chịu luyện!”
Bạch Trạch: “Đội cổ động viên đã có đủ chưa?”
“Chuyện đó không cần tôi nhọc lòng.” Bác nói, “Những sinh viên của viện quan hệ sẽ có mặt, Lục La phải không, thiệt cmn biết làm việc! Những cô gái cậu nhóc được chọn vào đội cổ động viên đều rất tươi ngon xinh đẹp, song Kiều múa mở màn, ông tưởng tượng tới lúc đội cổ động viên lên sân xem, đẹp biết bao nhiêu! Làm cho con ngươi của bọn họ đều rơi ra hết!”
Bạch Trạch tự hào cười to.
Bác thay đổi giọng điệu: “Chỉ lo cho đội chiến cầu mà ông chọn chống không nổi, tiếc là không ngầu bằng đội cổ động viên!”
Bạch Trạch: “A...... Tôi cảm thấy đội chiến cầu của chúng ta cũng rất ngầu, thật đấy, ông có tìm hết cả nước cũng tìm không ra một đội xuất sắc như vậy đâu.”
Trong đội có Thần, bạn nói xem, còn cần phải so sánh không?
= = = = = =
Chú thích:
Thiểm Cẩu 舔狗: là ngôn ngữ mạng. Chủ yếu là chỉ trong một mối quan hệ giữa hai người khác giới dù biết rõ người kia không thích mình, nhưng lúc nào cũng không cần tự tôn lẫn giới hạn nhiệt tình bám theo người ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc