Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 36

Tác giả: Phượng Cửu An

Chương 36: muốn ăn đầu cá nghễ băm ớt!
Sau khi Đế Chiêu đưa Đường Táp tới văn phòng hiệu trưởng, còn bản thân trốn trong toilet thay quần áo.
Ngao Hiển cũng là một người có tâm cơ, đưa trợ công khắp nơi cho em trai, lúc Đế Chiêu hóa Rồng ra cửa, Ngao Hiển dùng tốc độ nhanh nhất treo ҨЦầЛ ŁóŤ dài, cho dù không có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, nhưng Ngao Hiển vẫn cố hết sức chọn ҨЦầЛ ŁóŤ đen chữ Y khá gợi cảm cho Đế Chiêu.
ҨЦầЛ ŁóŤ đen!
ҨЦầЛ ŁóŤ đen chữ Y!
Cơ thể Tiểu Bạch Long tốt như vậy, lại trắng, mặc ҨЦầЛ ŁóŤ đen quyến rũ biết bao nhiêu!
Ngao Hiển: “Anh trai chỉ có thể giúp chú tới đây thôi.” Chú không khai thông, vậy thì cứ câu dẫn để cô nhóc nhân loại khai thông giúp chú, kết cục của chuyện tình người và yêu luôn bi thương, cũng phải nắm chặt thời gian lãng mạn trước đừng để hối tiếc cả đời.
Thế nhưng, Ngao Hiển cố gắng trợ công đưa tới, lại không hề phát huy tác dụng.
Tiểu Bạch Long cái gì cũng không biết, mà Đường Táp, nghĩ đến não khỉ đã đưa đến bên miệng cô rồi còn mất, buồn bực tới mức chỉ muốn đánh Rồng, nào còn hơi sức đâu để ý hôm nay anh mặc gì.
Đường Táp đi vào văn phòng, lạnh giọng nói: “Cho tôi tờ giấy.”
Bạch Trạch cũng là một người đần ᴆụt, liền vội rút giấy đưa lên.
Đường Táp: “…… Nhà ông dùng giấy vệ sinh để viết thực đơn sao?”
Bạch Trạch cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng đổi sang giấy A4, còn đưa 乃út lên bằng hai tay.
Đừng Táp sột soạt bắt đầu viết chữ lên giấy:
Quân viện: Vương Chính, ông chủ nhỏ. Đối tượng tình nghi: Hống.
Tài chính: Nghễ, có danh sách khách thường đến nhà kho; giáo viên môn hậu cần.
Học viên quan hệ: Sinh viên năm bốn đang thực tập ở ngoài, đầu năm sau tết nguyên đán sẽ về trường.
Học viện chính pháp: Thông tin tạm thời bị thiếu.
Đường Táp viết xong, hỏi Bạch Trạch: “Giáo viên môn hậu cần tên là gì, thuộc chủng loại gì?”
“Hậu cần sao?” Bạch Trach lậy một quển danh sách giáo sư ra, lật xem xong rồi nói, “À…… Là Lộc Thục (1), một cô giáo rất xinh đẹp.”
Đường Táp chống ngón cái dưới cằm, lâm vào suy tư.
Tiểu Bạch Long thay quần áo xong, đến gõ cửa: “Hiệu trưởng Bạch, em là Đế Chiêu.”
Đường Táp lật tờ giấy che đi.
Bạch Trạch: “Vào đi.”
Tiểu Bạch Long đứng ở cửa nói: “Tội phạm tình nghi bắt cóc bạn học Đường là sinh viên trường chúng ta tên Trường Hữu, em vốn đã khống chế được cậu ấy rồi, nhưng bị bắn ૮ɦếƭ bởi Li Lực cảnh sát tuần tra đêm của khu Chu Tước……”
Tiểu Bạch Long nhìn Đường Táp một cái, nói: “Hiệu trưởng, chuyện này có chút kỳ lạ, em muốn đưa thư xin viện trợ. Ngoài ra, vấn đề an toàn của bạn học Đường……. Không bằng hiệu trưởng thầy sắp xếp cho bạn học Đường ở phòng nghỉ của thầy đi.”
Đường Táp chừa ra một phần lớn không gian não, đưa lời của Đế Chiêu vào nghĩ ngợi, hơi hơi gật đầu, quay đầu miễn cưỡng cười với Tiểu Bạch Long:” Cám ơn học trưởng quan tâm.”
“Nên làm cả.” Trên mặt Tiểu Bạch Long không có nụ cười, anh nhấn mạnh lần nữa, “Thực cảm thấy có lỗi khi có chuyện như vậy xảy ra trong trường học, là lỗi của chúng tôi quan tâm không chu đáo.”
Bạch Trạch cười nói: “Đế Chiêu, quan hệ phía Nam rắc rối phức tạp, lại sắp đến ngày công khai tài chính của sáu tập đoàn tài chính rồi, là thời buổi rối ren nhất……. Vì suy nghĩ cho ba mẹ của cậu, thư xin viện trợ thì thôi khỏi đi.”
Thư xin viện trợ mà Đế Chiêu nói, là chỉ để quân đội của tập đoàn tài chính Hiên Viên đến chỗ cảnh sát khu Chu Tước trợ giúp vụ án này, không giống với quân cảnh, một khi quân đội gia nhập vào, sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Bạch Trạch nói rất có lý, Đế Chiêu tiếp nhận, nhưng không cam tâm.
Anh nói: “Hiệu trưởng, vậy thầy ký một lá thư ủy nhiệm, để em tham gia vào trong đội điều tra vụ án này được không.”
Bạch Trạch mở ngăn kéo ra, rút một lá thư ủy nhiệm, viết tên của Đế Chiêu vào, nghĩ ngợi một lúc, ở trên cột chức vị viết lên bốn chữ “trợ lý hiệu trưởng”.
Tay phải của ông biến thành vuốt, vỗ vào trong mực đóng dấu, ấn lên trên thư ủy nhiện.
“Cầm đi, cho bọn họ xem, cứ nói cậu đại diện tôi theo vào điều tra vụ án này, nhất định phải cho bạn học Đường Táp một kết quả công bằng.”
“Nhất định!” Đế Chiêu cầm lấy thư ủy nhiệm, chào một cái quân lễ, sau đó rời khỏi văn phòng.
Bạch Trạch thở dài một hơi, mệt tâm nói: “Ngày tháng qua lâu như vậy rồi, lúc làm việc gì điều phải nhìn trước ngó sau, những thằng nhóc này nào phải là thằng nhóc, sau lưng đều có thế lực lớn, kéo một sợi tóc động tới cả người. Lúc trẻ thì máu nóng sôi sùng sục hoài bão ý chí lớn, nhưng sau khi nhìn rõ xã hội này rồi, máu nóng sẽ lạnh ngay. Nhìn như vậy, Đế Chiêu vẫn là một thiếu niên nhiệt huyết a……”
“Bởi vì cậu ấy đơn thuần.” Đường Táp lật tờ giấy trở lại, tiếp tục suy nghĩ.
“Vậy cứ làm theo như Đế Chiêu nói, sau này cô vào ở trong phòng nghỉ giành cho hiệu trưởng đi, tuy độ bảo mật của trường chúng ta chỗ nào cũng dễ vỡ, ở chỗ nào cũng như nhau…… Nhưng nếu cô đến đây ở, tương đương với thả ra tín hiệu, nhắc nhở bọn chúng nếu ᴆụng đến cô cũng nên suy nghĩ đến mặt mũi của Bạch Trạch tôi, tôi nghĩ chuyện càn rỡ bắt cóc người không có nữa đâu, nhưng âm mưu quỷ kế có lẽ sẽ tăng cao gấp bội.”
“Cũng được.” Đường Táp nói, “Bây giờ tôi chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ dùng được năng lực phán quyết tuyệt đối, hiệu quả có lúc bị giới hạn, không nắm chắc chứng cứ mấu chốt thì không cách nào mở đài phán quyết, thần nhận thức nói với tôi mấu chốt của cả mạng lưới rộng lớn nằm ở Phi Đại này, cho nên, địa điểm căn cứ của tôi vẫn nên lập ở Phi Đại.”
Bản thân Bạch Trạch bị bổ não quá mức, xin ra hoảng sợ, nói: “……. Không phải người cuối cùng sẽ là tôi đấy chứ?”
Ánh mắt của Đường Táp đầy vẻ bất lực.
“Bạch Trạch, đầu của ông bị rỉ rồi hả?”
Bạch Trạch là Thần Thượng Cổ Thụy Thú sau khi tách khỏi trí tuệ cùng với chân thiện mỹ mà hóa thân thành, sự ra đời của ông, có nghĩa là kết thúc thời đại của thần, trí tuệ và vẻ đẹp thuần khiết của Thần Thượng Cổ vẫn có thể tồn tại ở thế gian, giáo dục cảm hóa mọi người.
Đứa này thật là……
Đường Táp bỗng hỏi: “Nhưng trong các hội đồng trường, đều là mục tiêu hiềm nghi. Có phó hiệu trưởng không?”
“Có, là Giải Trãi (2), nhưng ông ấy phụ trách tất cả thủ tục của sinh viên năm tư thực tập, trước mắt không có trong trường.”
Giải Trãi là một loài Thụy Thú có năng lực phân biệt phải trái trừ ác diệt gian, giá trị trí tuệ không thua gì Bạch Trạch, cộng thêm tính cách ngay thẳng, tuân thủ pháp luật, theo lý mà nói có thể tính cách của Đại Boss rất tệ.
Đường Táp: “……. Cũng khó nói.”
Bạch Trạch cười lớn, xoa cằm nói: “Nếu tất cả thành viên đều là kẻ xấu thì vui rồi.”
Đường Táp: “Không biết nói chuyện thì có thể câm mồm lại được không? Tôi còn muốn giữ một ít giáo viên và học sinh cho ông, ông chớ xào cả trường của mình vào chung một nồi nhé!”
Bạch Trạch may miệng lại.
Đường Táp xoay chiếc chìa khóa trong tay, nói: “Tôi muốn mở đài phán quyết trước, lấy quyển danh sách nắm trong tay, quyển danh sách này là vật chứng quan trọng nhất, đài phán quyết có thể đá đổ cái đám sinh viên chuyên tham gia ăn thịt người này rồi……. Đến lúc đó thì phải phiền ông giải quyết hậu quả rồi.”
Dẫu sao tiếp theo đây sẽ biến mất một lượng lớn sinh viên, cần có một lý do lấy lệ với các hội đồng trường.
Bạch Trạch chùi mồ hôi trên trán, liên tục than vãn: “Tôi đây là tạo nghiệt gì đây chứ……. Tôi tại sao lại muốn mở trường học làm gì, tôi rất hối hận, sớm biết như vậy, năm đó tôi nên đồng ý với cô, làm thần thú thứ năm cho rồi…….”
Đường Táp: “Còn có chuyện này sao?”
Bạch Trạch: “Còn không phải sao, năm đó tôi là một xạ thủ cơ đấy, ngay cả Phục Hy Đại Đế cũng muốn thu tôi làm vật cưỡi, nhưng khi đó tôi ngốc, bị một đống thuyết tự do của cô làm cho rung rinh, trở thành một tên không có người muốn, cả đời nhọc lòng vì đám nhóc nhân loại và cả đám nhóc yêu, không dễ gì mới mở được một trường học có sự nghiệp riêng của mình, còn gặp phải loại chuyện này, biến thành phòng bếp của bà cụ ngài đây…… hừ.”
Đường Táp hỏi: “Đúng rồi, chủ nhân đầu tiên mà Phụng Hoàng nhận là ai?”
“…….” Bạch Trạch nói, “Xem ra cô chưa khôi phục hoàn toàn thật, là cô đấy. Ban đầu cô có tứ thánh thú rồi, bốn con đó quá ầm ĩ, nhất là con Thanh Long kia, nó nhiều lần bị cô buộc chặt ném ra ngoài biển, lại bị cậu ấy tìm về quấn lấy, trong bi phẫn, cô phát biểu một bài thuyết tự do, gì mà dưới nền trật tự mới, các loài yêu tự do, không cần chọn chủ nhận chủ, mọi người nghe xong máu đều sục sôi, đợi đến ngày cô giải phóng cho chúng tôi, nhưng trùng hợp ᴆụng phải Phụng Hoàng Niết bàn lần thứ nhất, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cô, truy đuổi cô khắp thế giới để nhận chủ, làm đảo lộn bài diễn thuyết về thuyết tự do của cô không thành hiện thực nữa.......”
Đường Táp nói liên tục ba từ ‘dừng’: “Đừng nói nữa, stop, enough!”
Bạch Trạch khép miệng lại, dùng ánh mắt ‘người thay lòng đổi dạ’ để nhìn Đường Táp.
Đường Táp: “Phòng nghỉ có bếp không?”
Bạch Trạch: “...... Không.”
Đường Táp: “Xây một cái, xây xong tôi sẽ chuyển vào.”
Cô xé vụn tờ giấy, nắm tro bụi hất lên.
“Hơi đói rồi, làm một bữa ăn thôi......” Đôi mắt của Đường Táp trơ như phỗng, nói, “Nghễ làm thế nào ăn mới ngon đây? Hấp? Kho? Ừm...... muốn ăn cay cơ, đầu cá nghễ băm ớt đi.”
Đối với tuyên ngôn muốn ăn Nghễ mà cô vừa phát biểu, Bạch Trạch tỏ ý: “Tôi không nghe thấy, cô cứ tự nhiên.”
Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ đến cửa văn phòng hiệu trưởng, thì bị An Dao cản lại.
“Hai đứa, theo ta về ký túc xá công nhân viên.”
Ông vừa dọn vào ký túc xá công nhân viên ở, sau bữa tối phân ra bốn cái đuôi chơi mạt chược với Bạch Trạch. Nhưng Bạch Trạch là Thần Thụy có trí tuệ cao nhất hóa thân, Cửu Vĩ Hồ dù có tăng thêm mấy cái đuôi khác lên, ba đánh một cũng đánh không lại Bạch Trạch, đánh tới nửa đêm, không dễ gì mới nhìn thấy dấu hiệu thắng, thì thấy Ngao Hiển xông vào báo cáo, nói Đường Táp bị bắt cóc rồi.
Phản ứng đầu tiên của ông và Bạch Trạch đều là: “Giỡn chơi sao?”
Hai ông cùng lúc nói ra miệng: “Đây là tên ngốc nào muốn tìm ૮ɦếƭ vậy?”
Đợi Đường Táp trở về, An Dao vừa nhìn tới sắc mặt vừa đen vừa xanh giống như vừa đến Châu Phi làm thợ rèn của cô, lập tức hiểu rõ bây giờ không thể trêu chọc vào Đường Táp, cho nên, ông vô cùng săn sóc đứng đợi ở cửa, kéo hai tên ngốc An Luật và Thất Thất dễ làm người khác tức giận này đi.
Cửu Vĩ Hồ: “Cậu bảy, bọn con muốn an ủi Táp Táp!”
Thất Thất: “Táp Táp cần tụi con!”
An Dao ném hai tên ngốc này lên giường, đánh một que diêm đốt thuốc, huơ huơ tay, qua làn khói híp mắt nói: “Hai tên ngốc, ngủ hết cho ta, chớ sinh chuyện.”
Mạch suy nghĩ của Thất Thất đột nhiên rẽ ngoặt, cậu tìm ra vào mắt xích, giữa lúc suy nghĩ vụt lướt qua, rút được một kết luận.
“Bọn con vì cứu được Táp Táp đã bỏ sức lực ra, nhưng chú lại chỉ vì Đế Chiêu tạo ra hoàn cảnh tạ ơn, chú Dao chú có ý đồ riêng!”
An Luật cái đồ ngốc này lại bị dẫn lệch hướng, mở to mắt hồ ly, run rẩy cái đuôi chỉ An Dao: “Cậu bảy?!”
An Dao: “Ồ, thế hai đứa nói ta nghe thử xem, hai đứa cứu Táp Táp thế nào?”
Thất Tử và An Luật đôm đốp đôm đốp bắt đầu kể lại, Thất Tử vạch trần sự dũng cảm cứu Đường Táp của An Luật thật ra là ôm lấy đuôi Rồng chẳng làm được việc gì sất, An Luật không cam lòng rớt lại phía sau, lập tức báo cáo với An Dao chuyện Thất Tử truy kích lạc đường, công lao duy nhất chính là dẫn cảnh sát tới bắn ૮ɦếƭ tên tội phạm bắt cóc.
An Dao nghe xong, ánh mắt thương hại, xoa lông đầu của hai tên ngốc này, nói: “Cám ơn ta đi, nếu không có ta, với cái loại chuyên gia đào hố của hai đứa, sớm muộn cũng bị hầm canh trên lửa lớn.”
Sau khi cảm khái xong, An Dao lại chậm rì rì nhả ra một làn khói, bổ sung thêm: “Nhưng mà cũng chưa chắc, với trình độ trí lực này của hai đứa, uống xong sợ là sẽ bị kéo IQ xuống thấp....... Đây có lẽ chính là nguyên nhân cô ấy luôn nhịn không đem hai đứa cạo lông sạch sẽ nhỉ. Đi, tắm rửa rồi ngủ, tối nay không cho phép ầm ĩ nữa.”
Đường Táp lấy bằng chứng của Trường Hữu làm căn cứ, chiêu gọi đài phán quyết hiện ra, viết xuống tên của Nghễ.
Song đài phán quyết lại đưa cô đến trên không trung của hồ Huyền Vũ.
Đường Táp đứng ở trên hư không nhìn ra xa hồ Huyền Vũ, nhìn thấy Nghễ đang bơi từ bờ bên đây đi.
“Không hay.” Đường Táp thấp giọng nói.
Cô vắt ngang dao phây lên, sống dao chọn cá, lập tức Nghễ vừa mới đến bên bờ xuất hiện trên thớt.
Trên bờ hay trên thớt cũng không khác biệt mà.
Nghễ ngớ ra một lúc, mơ màng quay đầu, lập tức bị kinh ngạc lớn, ở trên thớt giãy về phía trước một chút, kết quả bị lật lên sang một bên.
Đường Táp: “Thứ nhất, căn cứ vào lời khai của Trường Hữu, ta hợp lí hoài nghi ngươi có tội.”
“Thứ hai, nếu ngươi thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giao ra chứng cứ quan trọng, ta sẽ xem xét tình hình giảm hình phạt, xử lý dịu dàng.”
“Thứ ba, là thật hay giả, là tội hay oan, ở trên đài phán quyết, tự có phán đoán. Nếu có tội, ta có quyền phán quyết hành xử với ngươi.”
Đường Táp ấn đầu của Nghễ, đưa dao phây tới gần: “Bây giờ, giao ra quyển danh sách chìa khóa nhà kho.”
Nghễ bị dọa thành cái sàng, miệng không ngừng phun nước hồ, đứt quãng nói: “Tôi....... sau khi tôi nghe thấy tin tức Trường Hữu ૮ưỡɳɠ éρ cô bỏ chạy, thì, thì đã ném quyển danh sách vào trong hồ Huyền Vũ rồi.”
Đường Táp: “.......” Động tác của ngươi cũng thật là nhanh.
Nghễ: “Tôi, tôi không có ép buộc cô....... tôi chỉ là thành viên quản lí chìa khóa thôi....... tôi cũng không có ăn thịt người, chỉ, chỉ tò mò nếm thử một chút thôi, giúp bọn họ cắt xác, tham gia phân phối....... làm những đứa trẻ đó hôn mê....... dùng tiếng kêu của mình che đậy tiếng khóc của những đứa bé đó mà thôi.”
Tiếng kêu của Nghễ giống với tiếng trẻ em khóc nỉ non, cứ như vậy, lúc bọn chúng cắt thịt trẻ con, thì không sợ tiếng khóc lóc của trẻ con dẫn đến nghi ngờ, bại lộ hành vi gian ác.
Đường Táp: “Ra cửa vội vàng, chưa mài dao, thông cảm nhé.”
Cô nói xong, sống dao cắt về phía Nghễ.
Đường Táp: “Ừm, ta chỉ muốn ăn đầu cá, như vậy được rồi, ta cũng chặt đứt ngươi thành tám mảnh nhé.”
Đường Táp dùng sống dao, từng chút từng chút cắt lìa Nghễ.
“Danh sách có bản làm lại không?”
Nghễ chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, nói: “Không có....... nhưng....... thành viên quản lí nhà kho mới nhận chức sẽ chỉnh lý mới lại.......”
“Ừm, người mới nhậm chức là ai?”
“Có thể sẽ là....... Tranh.”
“Tốt, cho ngươi đi một cách sảng khoái.” Đường Táp giương dao lên.
= = = = = =
Chú thích:
Lộc Thục là một loài thần thú cổ đại, dáng vẻ giống như ngựa, đầu màu trắng, đuôi màu đỏ, thân mình đầy vằn hổ, kêu lên giống như con người đang hát. Truyền thuyết kể rằng mặc da lông của Lộc Thục ở trên người mình thì có thể khiến cho con cháu gia tộc hưng thịnh, ở thời Sùng Trinh nhà Minh, trên phố loan truyền rằng có người từng thấy qua Lộc Thục.
Giải Trãi: là một giống thú theo truyền thuyết, hình giống bò, có thuyết nói giống cừu. Ngày xưa cho rằng nó biết phân biệt phải trái, thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Vì thế các quan ngự sử dùng lông nó làm áo, lấy ý biết sửa trừ gian tà vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc