Tòa Thành Bị Vùi Lấp - Chương 79

Tác giả: Thiên Như Ngọc

Nếu một sợi dây liên kết hai đầu, khi một đầu bị huỷ, đầu kia tất yếu sẽ bị rơi xuống tựa như núi lở.
Cố Đình Tông an tĩnh ngồi trên sofa pha trà.
Đối diện là một tủ gỗ đàn hương đỏ, phía trên bầy đầy đủ các huân chương, trên mỗi thứ đều có một danh hiệu: Doanh nhân xuất sắc, nhà từ thiện, cá nhân tiên tiến bảo vệ văn hoá di vật...
Vốn dĩ là sinh viên ưu tú khoa lịch sử của một trường đại học nổi tiếng, nhiều năm qua anh ta vẫn luôn xuất hiện với diện mạo là doanh nhân và học giả, danh hiệu nhiều vô số.
Tuy nhiên hiện giờ chẳng còn lại gì.
Cảnh sát Tây Bắc lặng lẽ triển khai hành động nhưng nhanh chóng, lúc anh ta nhận được tin thì đã quá muộn.
Không thể rời khỏi Hồng Kông, mà cảnh sát có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Biệt thự của anh ta tại HongKong thuộc khu vực cao cấp biệt lập nằm trên lưng chừng núi, nhiều năm qua chỉ có một mình anh ta sống ở nơi này, cùng lắm là có thêm hai giúp việc người philippines, hiện giờ bọn họ đã bị đưa đi, nơi này càng trở nên trống trải.
Bình đun nước trà đã sôi.
Ấm trà là tử sa cổ, tiểu lò là di vật của Minh triều.
Cố Đình Tông nhấc ấm trà lên, bên trong lò có ánh lửa phát ra
Anh ta không pha trà, cúi đầu nhìn xuống bức ảnh đang nắm trong tay.
Đó là một tấm ảnh thiếu nữ, mặt mày xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn.
Ngoại hình vô cùng trẻ trung, nhưng sắc mặt lại lãnh đạm, không nở nụ cười.
Ngón tay Cố Đình Tông chậm rãi vuốt ve bức ảnh: "Tiêu Tiêu, thật đáng tiếc, em đã chọn sai người, mà anh cũng như vậy nhìn lầm rồi."
Anh biết trái tim cô vô cùng lạnh lùng, nhưng cũng hết sức nóng bỏng, một khi yêu sẽ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tình yêu của cô so với lửa còn mãnh liệt hơn.
Cố Đình Tông cử động ngón tay, bức ảnh rơi vào trong tiểu lò, một ngọn lửa nhỏ bùng lên. "Anh đang làm rất đúng, nên đem em đốt cháy thế này..." Chẳng biết lúc nào, ngoài cửa truyền đến còi báo động.
Cảnh sát Đại Lục kết thợp với cảnh sát đặc khu HongKong, khoảng hơn mười người trang bị đầy đủ vũ trang xông vào căn biệt thự.
Mặc dù chỉ có một mình anh ta, nhưng anh ta ăn mặc cực kỳ trang trọng, một bộ tây trang phẳng phiu, còn tỉ mỉ đeo cà vạt, đầu tóc được vuốt keo rất gọn gàng.
Trên mặt bàn trà trước mặt có một chiếc hộp, bên trong đựng năm miếng Hoàng Ngọc. Bên cạnh là một tiểu lò đã tắt lửa, còn có một ấm trà đã nguội lạnh.
Bếp lò nhỏ đó cũng không phải tự tắt.
Tay trái Cố Đình Tông buông thõng trên miệng lò, máu chảy từ vết cắt trên cổ tay nhỏ xuống lò, còn tràn cả ra ngoài, từ trên bàn trà chảy xuống sàn nhà, một vũng máu lớn khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Trong tiểu lò có tàn tro của một tấm ảnh chỉ còn sót lại một góc, nhưng đã bị nhuốm máu đỏ không thể nào nhìn ra.
Đó là lý do lửa bị tắt.
Lúc cảnh sát xông vào bắt anh ta, trông vẻ mặt anh ta vẫn có vẻ tỉnh táo, cho đến khi bị mang đi,
ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm về phía tấm ảnh trong lò.
Cấp cứu không còn có tác dụng. Cố Đình Tông tự sát.
Khi tin tức được truyền ra, cảnh sát cũng đồng thời tuyên bố phá đại án buôn lậu di vật ở Tây Bắc. Nghe nói đây là vụ án lớn nhất về buôn lậu di vật ở Trung Quốc trong vài chục năm gần đây, liên
quan đến nhiều lĩnh vực, thực sự chưa từng có tiền lệ.
Cảnh sát giống như có thiên nhãn, các hành động sau đó thế như chẻ tre, các thế lực buôn bán lậu di vật ở Tây Bắc bỗng chốc như bị hốt sạch.
Tất cả những kẻ liên quan đều bị tóm sạch, ngay cả bọn Xuyên Tử cũng bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn. Thông tin của một số nhân vật chủ chốt có liên quan đến vụ án đều được thông báo cho toàn xã hội.
Cố Đình Tông tự sát, Tề Bằng tử vong tại chỗ do bị nổ tung, Hứa Ân Diệp phạm tội tình tiết nghiêm trọng bị tuyên án tử hình.
Ngày đó, Ngôn Tiêu được cảnh sát Tây Bắc hộ tống trở lại Thượng Hải. Cô không nghe thấy bất cứ tin tức gì về Quan Dược.
Tiểu Thập Ca nhân vật mấu chốt của cả hai vụ án vẫn bặt vô âm tín từ đó đến giờ.
Nhưng có tin tức lộ ra từ phía cảnh sát nói rằng, Tiểu Thập Ca bị thương quá nặng, lúc được đưa lên máy bay đã ngừng thở, có lẽ đã không còn sống nữa.
Ngôn Tiêu không tiếp tục nghe ngóng nữa, có lẽ không có tin gì chính là tin tốt nhất. Sau đại án, lại có một phát hiện khiến người trong và ngoài nước vô cùng sửng sốt...
Trên sa mạc Tây Bắc, sâu trong ốc đảo, có cất giấu một toà thành cổ ngoại tộc thời Thương Chu. Trong lúc tất cả mọi người bị thu hút bởi thông tin đó, bảo tàng ở Thượng Hải nhận được hai di
vật Trung Quốc từ nhà đấu giá của Sotheby ở London.
Đều là quốc bảo lưu lạc ở nước ngoài.
Nghe nói do một phụ nữ họ Ngôn lấy danh nghĩa cá nhân đấu giá được và quyên tặng cho bảo tàng.
Nhưng họ của người khuyên tặng không phải họ Ngôn.
Họ Quan, tên là Quan Dược.
Bùi Minh Sinh hỏi Ngôn Tiêu: "Em có biết rằng mua xong hai món đồ đó thì em chẳng mấy mà phá sản không?"
"Không sao cả, cũng không phải em chưa từng nghèo khổ qua."
"Vậy tại sao lại lấy danh nghĩa của Quan Dược để khuyên tặng, em thay anh ta chuộc tội?" "Không, đây không phải là chuộc tội." Ngôn Tiêu đứng trước cửa sổ, từ Thượng Hải nhìn về Tây
Bắc phía xa: "Bởi vì em biết anh ấy không có tội."
Người khác không biết anh đã làm gì, nhưng cô thì biết.
Cô thậm chí còn lờ mờ đoán được là gì vào lúc anh đặt khẩu súng trong tay cô ngày hôm đó.
Cô cảm thấy đó là ám hiệu của anh.
Cho dù đoán sai, cô cũng vẫn tin anh, trước sau như một.
Bùi Minh Sinh nghe vậy không nói thêm gì nữa, e rằng nói nhiều sẽ khiến cô khó chịu.
Thời gian đầu trong giới có tin đồn nói rằng khi cô ở Tây Bắc có quan hệ rất mật thiết với tội phạm buôn lậu. Trước đây trong quá khứ cô từng phải đối mặt với rât nhiều tin đồn nhảm, nhưng chưa có lần nào nghiêm trọng như lần này. Anh ta cho rằng xảy ra chuyện này, Ngôn Tiêu sẽ càng đau khổ hơn trước kia, rồi sẽ hối hận. Nhưng không, cô vẫn tiến về phía trước.
....
Thời gian sẽ làm lu mờ các dấu vết, thoáng chốc đã qua nửa năm, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Thành phố Thượng Hải vẫn hối hả như mọi khi.
Ngôn Tiêu từ phía sau bàn ngẩng đầu lên, thấy viên cảnh sát Tiểu Dương đang đứng đối diện nhìn
cô.
Bắt gặp ánh mắt cô, Tiểu Dương vội vàng tìm chuyện nói: "Cô Ngôn hôm nay lại vất vả rồi." "Không sao, đã giám định xong." Ngôn Tiêu tháo bao tay ra, đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Nơi này cục chống buôn lậu của Tổng cục hải quan Thượng Hải, Tiêu Dương là cảnh sát chống buôn lậu.
Ngôn Tiêu trước đây chỉ làm trong lĩnh vực đồ cổ, từ sau khi trở về từ Tây Bắc cô ngày càng tiếp xúc nhiều với di vật.
Nửa năm trước lúc cô tham gia một buổi đấu giá tại Thượng Hải, cô cùng vài chuyên gia được cảnh sát mời đến sở công an giám định vài món đồ di vật. Nghe nói hiện nay tình trang buôn lậu di vật đã lan đến phía đông vùng duyên hải, cảnh sát đang rất đau đầu về vấn đề này. Vì vậy từ đó mỗi tháng Ngôn Tiêu sẽ dành thời gian đến đây, giúp đỡ giám định đồ cổ được nhập hoặc xuất cảnh, xác định xem liệu có di vật được mang lậu ra khỏi đất nước hay không.
Giám định di vật trong khi thiếu các tiêu chuẩn đồng nhất là một việc vô cùng phức tạp, nếu có người tình nguyện giúp đỡ không đòi tiền công, phía cục vô cùng hoàn nghênh.
Lúc cô vừa đến đây, Tiểu Dương hỏi cô: "Cô Ngôn làm nghề này kiếm được rất khá, tại sao lại đến chỗ chúng tôi làm không công?"
Ngôn Tiêu nở nụ cười nhạt: "Tới trợ giúp các anh bắt những tội phạm buôn lâu."
Tiểu Dương nói: " Tôi cảm thấy phụ nữ trẻ tuổi như cô, chắc phải trải qua chuyện gì nên mới có lòng tin như vậy."
Ngôn Tiêu chỉ mỉm cười không trả lời.
Cô thu gom xong đồ đạc, Tiểu Dương thấy cô định đi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Để tôi đưa cô về."
Ngôn Tiêu dừng ở cửa, mỉm cười: "Không cần, an ninh ở Thượng Hải rất tốt, tôi nghĩ không cần phải có cảnh sát bảo vệ."
Tiểu Dương ngượng ngùng cười cười, anh ta đến giờ vẫn còn độc thân, tiếp xúc với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy trong một thời gian dài, khó tránh khỏi có rung động, anh ta chú ý cô luôn đơn độc một mình, hôm nay vừa mở miệng liền bị cô khéo léo từ chối.
Tiểu Dương hơi lúng túng: "Cô Ngôn đã có bạn trai rồi sao?" "Ừ, có rồi."
Nghe vậy anh ta liền tỏ ra thoải mái: "Sao chưa bao giờ từng gặp anh ta đi cùng cô vậy?" "Có lẽ anh ấy đã không còn nữa."
Tiểu Dương sững sờ, lúc nói những lời này thái độ của cô rất bình tĩnh, vô cùng thản nhiên. Khiến người khác cảm giác dù người đó còn hay không cũng không có gì khác nhau.
"Có thể nói cho tôi biết anh ấy là người thế nào không?"
Nghe thấy câu hỏi này, một lát sau cô mới mở miệng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng: "Là người đàn ông tốt nhất trong mắt tôi."
Là người đàn ông tốt nhất, dù anh có còn hay không, đều không thể xóa nhòa.
Bời vì người đã khắc cốt trong tim.
Tiểu Dương nhìn cô đi ra khỏi cửa.
Trước kia chỉ cảm thấy cô không phải là người phụ nữ u buồn, thi thoảng cũng cười rộ lên, phong thái nhanh nhẹn phóng khoáng, tựa như không bận tâm đến thứ gì, hiện giờ mới phát hiện trong mắt cô còn có sự nồng nhiệt như lửa
Có lẽ cô đã là ngọn lửa từng cháy rừng rực thiêu đốt cả cánh đồng, chỉ là tạm thời không có mồi châm để có thể bùng cháy dữ dội.
Hai ngày sau Ngôn Tiêu nhận được một thư mời.
Khi đó, Tề Bằng mang theo thuốc nổ bên người với chủ ý cho nổ tòa thành đã bị đẩy ra ngoài miệng hố, mặc dù không khiến cho tòa thành bị phá hủy, nhưng vẫn có một chút tác động đến kết cấu bên trên của tầng đất sâu. Hơn nữa tình trạng sa mạc hóa ngày càng nghiêm trọng, mạch nước ngầm suy kiệt, khiến diện tích của ốc đảo co hẹp lại. Sau cùng các nhà khảo cổ quyết định tiến hành khai quật để giải cứu nơi đó.
Nửa năm trước Thạch Chung Chu đã từng đề cập qua chuyện này với cô trong điện thoại, người đứng đầu đội khai quật là Hoa giao sư cùng bác Lộ - người vừa trở lại với giới đồ, câu chuyện của bác được người trong nghề ca tụng. Do được Ngôn Tiêu tiến cử, nên mấy người Thạch Trung Chu cũng được gia nhập vào đội khảo cổ đó.
Nhìn thư mời trong tay mới biết được, sau hơn nửa năm, công tác khai quật đã sắp kết thúc.
Nhóm khảo cổ quyết định mở một cuộc triển lãm di vật tại Thượng Hải, vén lên bức màn bí mật về tòa thành bị vùi lấp.
Ngôn Tiêu cũng được mời tham dự.
Từ đầu mùa đông đến giờ, bầu trời luôn âm u, tuy nhiên đến ngày mở cửa triển lãm, thời tiết Thượng Hại đột nhiên chuyển biến tốt.
Ngôn Tiêu kéo cao cổ áo khoác, đi vào một khu triển lãm rộng rãi.
Cô không chào hỏi ai cả, chỉ đóng vai một người tham quan bình thường, lần lượt đi qua các tủ kính trưng bầy các đồ vật bên trong.
Vừa mới được khai quật nên các di vật vẫn còn dấu tích của bùn đất ẩm ướt, dưới ánh sáng mầu sắc của chúng rất tươi mới.
Đa số là các di vật bằng đồng, dụng cụ săn bắn, bộ phận của xe ngựa, thậm chí cả gạch ngói, phong cách đơn giản cứng cáp, có thể nhìn ra được phần nào phong tục của người Hiểm Doãn.
Trong bốn góc của triển lãm có bày một số cảnh tượng bên trong tòa thành sau khi được khôi phục, gồm bệ đá đặt những miếng Hoàng Ngọc, lối đi lát bằng đá, còn có tượng chó và ngựa được điêu khắc bằng đá.
Một thế giới thần bí cổ xưa và khác biệt.
Ngôn Tiêu đi hết một vòng, vừa ngẩng lên, ánh mắt liền nhìn về bức tường chính giữa.
Cách một lớp kính, dưới ánh sáng đèn, năm miếng Hoàng Ngọc được ghép thành một vòng tròn. Bên cạnh là bản vẽ mô tả về các hoa văn khắc trên miếng ngọc, còn có chú thích giải thích rằng đây là hoa văn đầu sói.
Cô từng vẽ trên người anh những hoa văn này, đổi lại là lời cự tuyệt thẳng thắn của anh. "Dù cô có hao phí tâm tư thế nào, tôi vẫn không có một chút hứng thú đối với cô." Về sau cô bỏ đi không từ biệt, anh lại đặt năm miếng ngọc vào trong túi cô.
"Ngôn Tiêu, em dám nói rằng mấy ngày trở về em quả thực đã đoạt tuyệt tất cả?" Ngón tay Ngôn Tiêu vuốt ve trên thành tủ kính.
Miếng ngọc này, tòa thành này, tất cả những thứ ở đây, đều do hai người họ cùng nhau phát hiện.
Tòa thành hiện giờ đã được đưa ra ánh sáng, cuối cùng anh cũng thoát khỏi hoang mạc đó.
Ngôn Tiêu rút tay lại, xoay người, trông thấy trong góc có vài bóng người quen.
"Rõ ràng đã gửi thư mời cho Ngôn Tỷ, sao mà vẫn không thấy chị ấy đâu."
Người nói là Thạch Trung Chu, đứng bên cạnh là Vương Truyện Học và Bồ Giai Dung, đối diện với cậu ta là giáo sư Hoa và bác Lộ.
Bác Lộ ăn mặc rất chỉnh tể, trên mặt đeo một chiếc kính lão, trông hoàn toàn khác trước đây. Vương Truyện Học và Bồ Giai Dung đứng sát gần nhau, Thạch Trung Chu từng nói với Ngôn Tiêu,
cậu ta đang ra sức ghép đôi hai người đó với nhau. Còn nói nếu thành công, chị Mai sẽ thưởng cho cậu ta một phong bao thật hậu hĩnh.
Ngôn Tiêu không quấy rầy bọn họ, kéo cao cổ áo đi ra cửa.
Tuyết chưa được dọn trên đường dưới ánh sáng mặt trời mùa đông sáng lấp lánh
Cô cúi đầu đi xuống bậc thang, mơ hồ cảm giác được có ánh mắt chăm chú nhìn mình, quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe cảnh sát đang dừng cách đó không xa.
Cửa xe hạ xuống, Lý Chính Hải thò mặt ra: "Ngôn Tiêu, đã lâu không gặp." Ngôn Tiêu dừng lại, gật đầu.
Từ sau hôm đó, bọn họ chưa từng gặp lại.
Lý Chính Hải nhìn cô và mỉm cười, nhưng lại có vẻ hơi ngại ngùng. Anh ta ra khỏi xe, xoa xoa tay:
"Anh tìm em có việc."
"Việc gì?"
"Có một vị đồng nghiệp muốn giới thiệu với em, vị đồng nghiệp này mới dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về, hôm nay chính thức chuyển công tác từ Bắc Kinh đến Thượng Hải." Lý Chính Hải duỗi tay mở cửa xe.
"Cảnh sát Quan."
Ánh mắt Ngôn Tiêu nhìn sang.
Một bóng người cao lớn mặc đồng phục cảnh sát từ trong xe bước ra.
Trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh.
Cảnh sát Quan.
Sau lưng là đại mạc cuồng sa, là cao nguyên hoàng thổ, là Tây Bắc xa xôi gió cát mịt mù.
Là những tháng ngày anh và cô cùng nhau trải qua. Ngôn Tiêu nhìn anh từ từ tiến về phía mình.
------------------------- END -------------------------------
Xem thêm list ngôn tình sắc hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc