Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương Cuối

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Kết cục.
Phan Hạ cầm thật chặt tay Thẩm Nhược Phi, chỉ cảm thấy không an toàn, cùng anh đi đến gặp Chu Cầm. Nhìn Thẩm Nhược Phi, Chu Cầm sắc mặt thực phức tạp, mà Thẩm Nhược Phi lại thản nhiên: "Em đã náo loạn đủ chưa?"
"Nhược Phi...."
"Nếu đã náo loạn đủ thì có thể đi ngay tại đây.Anh sẽ tận lực theo lời cha em, cho em ở nhà tĩnh dưỡng. Nếu em còn dùng lời lẽ khiêu khích, tự sát lần nữa,máu có thể để bệnh viện gần đây sử dụng, còn nóng hổi, đều không cần ướp lạnh. Em yên tâm, cho dù là em ૮ɦếƭ đi thì anh cũng không thay đổi quyết định của mình, trước phần mộ của em đốt vàng mã phỏng chừng cũng không có người làm. Người phải ૮ɦếƭ cũng sắp ૮ɦếƭ, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
"Em......"
"Phan Hạ gặp Chu Cầm sắp khóc đi ra, trong lòng không đành lòng, cầm thấy tay cô lạnh như băng. Chu Cầm cả người run lên, nhìn Phan Hạ cùng Thẩm Nhược Phi, rốt cục cúi đầu, tuỳ ý để hai người bọn họ dẫn cô đến nơi an toàn. Chuyện còn lại chình là nhờ bệnh viện và cảnh sát, Bạch Băng thần sắc phức tạp nhìn bọn họ, run rẩy môi, rút cục nói: "Cảm ơn."
Thẩm Nhược Phi cùng Phan Hạ đều không có để ý nàng, hai người nắm tay nhau bước đi. Chu Cầm nhìn bọn họ, nói: "Ta sẽ không nhận thua."
"Tuỳ em." Phan Hạ không quay đầu lại, nói.
Hai người cùng về đến nhà, Thẩm Nhược Phi đem Phan Hạ ra mắng một trận cho bõ tức. Phan Hạ biết chính mình cũng có thể bị nguy hiểm, cười xin khoan dung, nhưng Thẩm Nhược Phi vẫn là hung hăng đánh vài cái vào ௱ôЛƓ của cô, lại tiếp tục khiển trách.(ai cho anh đánh chị ấy, dùng vũ lực nha, bên ngoài lại toàn mở miệng bảo không đánh phụ nữ.(_ _!)) Ngay sau đó, Phan Hạ muốn nổi đoá hết sức, Thẩm Nhược Phi lại ôm cô, chôn đầu vào *** cô:" Về sau không được như vậy nữa, biết không. Nếu em xảy ra chuyện, em bảo anh phải làm sao bây giờ?"
"Thật xin lỗi, em sẽ không thế nữa." Phan Hạ áy náy, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sau vài ngày, Chu Cầm quả nhiên tìm bọn họ, đối tượng không phải là Thẩm Nhược Phi thì cũng là Phan Hạ. Cô đem tình cảm nhiều năm chất chứa như vậy đối với Thẩm Nhược Phi viết hết ra thư, đối với Phan Hạ vừa là người ngoài vừa kiêm kẻ địch phải thổn thức không thôi. Ở bức thư cuối cùng, Chu Cầm viết: " Hạ tỷ, tôi đã nghĩ sẽ cùng tỷ nhảy xuống vực (ta dịch tạm thế, không có kinh nghiệm dịch mà. thông cảm), nhưng nghĩ đến Nhược Phi, lòng ta lại mềm nhũn. Anh ấy sẽ kéo tay tỷ, trong mắt Nhược Phi chỉ có tỷ thôi, cho dù là tỷ và tôi cùng ૮ɦếƭ rồi, anh ấy cũng chỉ nhớ rằng người ra đi chỉ có tỷ mà thôi. Anh ấy cũng sẽ không vì tôi mà khổ sở. Tôi thật sự phải nói thực xin lỗi với hai người, có lẽ, về sau sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Chúc nhà tỷ tân hôn vui vẻ. Chu Cầm."
Chỉ là, cô tính........
Phan Hạ nghĩ, chỉ cảm thấy rùng mình, người lạnh như băng, nhìn Thẩm Nhược Phi vẽ tranh hết sức chuyên chú, không nói hồi lâu. Thẩm Nhược Phi để ý thấy cô đang nhìn anh, mỉm cười: "Vì sao lại nhìn anh như vậy? Chẳng nhẽ em đang đắm chìm trong tình yêu với anh hay sao?"(đoạn này dịch buồn nôn quá nhưng không biết thế nào cho phải.hic.)
"Đồ không biết xấu hổ." Phan Hạ cười mắng.
Cô nghĩ, tốt nhất là không nên đem bức thư này cho Thẩm Nhược Phi xem, hết thảy đều chôn dấu trong lòng. Thẩm Nhược Phi thấy cô thần sắc có chút không phải, buông Pu't vẽ, ôm cô thì thầm: "Cưng, đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì."
"Mẹ anh đã đặt tiệc R*ợ*u chu đáo, giờ chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt là có thể tiến hành hôn lễ."
"Nha." Phan Hạ nhảy dựng lên, sau đó đờ đẫn gật đầu.
Hôn lễ càng đến gần, cô cũng càng ngày càng khẩn trương. Tuy rằng cùng Thẩm Nhược Phi kết hôn cũng chính là hé ra giấy chứng nhận, sau một hồi nghi thức nữa, nhưng nghĩ đến như vậy sống cùng anh cả đời, vẫn là tim đập chân run, lần trước tiếp xúc thân mật lại bị chuyện của Chu Cầm cắt đứt, nhưng loại sự tình này..... cũng là sớm hay muộn mà thôi.
Cùng với Thẩm Nhược Phi..........
Chỉ cần nghĩ tới cùng Thẩm Nhược Phi làm thân mật tiếp xúc, Phan Hạ lại bắt đầu ửng hồng hai má, trước mắt tiếp xúc thân mật càng làm cô thêm xấu hổ, sắc mặt càng hồng ửng lên. Thẩm Nhược Phi ôm eo cô, hơi thở gần trong gang tấc:" Không bằng chúng ta đem sự làm?"
\'\'Cái gì, chuyện gì?"
"Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trễ làm không bằng sớm làm."
\'\'Dạ, dù sao sớm hay muộn muốn làm, vậy tốt nhất không phải là tối nay làm đi."
\'\'Nhưng là anh đã chờ không nổi rồi."
Thẩm Nhược Phi hơi thở càng ngày càng nóng, Phan Hạ chỉ cảm thấy chính mình sẽ hoà tan trong từng lý lẽ của anh. Cô thấy Thẩm Nhược Phi hai mắt tối sầm, khoé miêng giơ lên độ cong tuyệt mĩ , xương quai xanh xinh đẹp, thân thể rắn chắc như ẩn như hiện trong chiếc ao T-shirt màu trắng, cảm giác mình chẳng khác gì cái ấm trà, hai tai bắt đầu ù đi. Thẩm Nhược Phi nhìn chăm chăm vào hai má của cô, cô giống như có điện giật nhảy dựng lên, cắn chặt môi, hạ quyết định.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
"Thẩm Nhược Phi....."
"Ừ."
"Cái kia, em, em đồng ý, bất quá... cho anh biết ......em có vẻ sợ đau......Cho nên....nếu có thể, có hay không nhanh chút.........?"
"Phan Hạ, em đang nghĩ cái gì vậy hả? Anh là nói khi nào chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn."
"A?"
"Bất quá, em đã nghĩ như vậy, thì chuyện này có thể để sau cũng được."
"Thẩm Nhược Phi."
\'\'Được rồi, dù không đành lòng, nhưng anh sẽ hi sinh đi nhan sắc của mình, cho em được toại nguyện một lần đó."
Vì thế, giờ đây, Phan Hạ đã biết cái gì gọi là "tự tác tàn bạo, không thể sống."
Chương cuối: Đại kết cục Thịnh Nhược Hạ Hoa.
Nửa năm sau.
Ở châu Âu thành công mở triển lãm tranh, Thành Hạ về nước, sau đó không coi truyền thông ra gì mà biến mất không tăm hơi, hận đến mức bao nhiêu phóng viên tổn thọ. Tại đây, trong vòng nửa năm trời, duy nhất có tạp chí COCO chuyên mục của Trần Duyệt là có bộ sưu tập của Thành Hạ. Vậy mà trước mắt, ngay cả cô cũng không thể nào gọi được cho Phan Hạ, đối diện với cái máy tính mà hùng hùng hổ hổ.
"Phan Hạ ૮ɦếƭ tiệt này, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn? Đây chính là tiêu chuẩn trọng sắc khinh bạn. Mất đi ta thì bọn họ còn có cái gì nữa! Ai, bảo bối ơi, nàng phiền lòng tìm gặp ta một chút đi, ta bị tên Tống Hiên khốn kiếp kia làm cho tức giận rồi mà có thể tìm ai giải sầu được đây. Ta kiếp sau không bao giờ được làm nữ cường nhân nữa rồi."
Trần Duyệt ở QQ cao cao tại thượng căm giận cấp dưới Phan Hạ, nghiêm khắc khiển trách cô trọng sắc khinh bạn, thuận tiện ân cần thăm hỏi cả nhà Tống Hiên. Cùng với Trần Duyệt dáng vẻ lo lắng, tâm bất đồng, lúc này, Phan Hạ đang ở Dương Sóc phơi nắng, vui vẻ giống như thần tiên vậy.
Lại một ngày trôi qua......
Phan Hạ lười biếng nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ nắng vàng tràn ngập, trong phòng kia chính là người đàn ông vô cùng đẹp trai anh tuấn của cô đang vẽ tranh, cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Một tháng trước, cô và anh đã tiến hành hôn lễ hết sức long trọng khiến cô không thể nào quên. Cô cũng mãi mãi ghi tạc trong lòng hình ảnh hai bậc sinh thành nước mắt rơi quanh, lại thêm chủ nhiệm Trịnh cùng giáo sư Vương rốt cục cũng làm hoà, lúc cả hai đi khỏi hôn lễ vẫn còn có chút ngượng ngùng......Tại Nam Phi xa xôi, Uông Dương cũng viết thư chúc phúc cho cô và anh.
Nhưng ai, ai có thể nói cho cô biết, tại sao Thẩm Nhược Phi lại bận rộn như vậy?
Thẩm Nhược Phi lúc nào cũng lo lắng việc triển lãm tranh, hiện tại mới có thời gian cùng cô hưởng tuần trăng mật, đã tích đầy một bụng oán khí. Phan Hạ nhất định phải nhân cơ hội mà đòi lại công bằng... Cô lật qua lật lại mấy trang tạp chí, tra tìm thông tin về mấy tour du lịch dành cho tuần trăng mật, tự nhiên cảm thấy đói bụng. Cô sờ sờ bụng: "Thẩm Nhược Phi, em đói."
"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Nhược Phi hỏi.
"Muốn anh làm \'tạc tương mặt\' "
"Được rồi."
Thẩm Nhược Phi buông Pu't vẽ trên tay, vội vàng đi vào phòng bếp, mà Phan Hạ tất nhiên là đúng lý hợp tình ngồi trên giường chờ ăn cơm. Cô không hiểu tại sao, gần đây càng ngày càng thích ngủ, mức độ thèm ăn cũng càng ngày càng lớn, so với trước kia đã béo lên trông thấy. Cô càng ngày càng kén ăn, nếu không phải là Thẩm Nhược Phi tự tay nấu, cô cũng không có hứng muốn ăn, mà Thẩm Nhược Phi đương nhiên luôn luôn tốt bụng mà thoả mãn mọi yêu cầu của cô.
Dời xa nơi thị thành ồn ào, hai người đã ở Dương Sóc được 5 ngày.....
Nhớ lúc trước đến Dương Sóc này tham quan, Phan Hạ đã từng muốn định cư ở nơi này, không ngờ rằng Thẩm Nhược Phi thật sự mua một căn hộ ở đây, hướng ra dòng Li Giang, yên tĩnh giống như thiên đường vậy. Trong phòn chất đầy những bức vẽ của Thẩm Nhược Phi, không khí tràn ngập mùi hương dễ chịu. Phan Hạ ở trên giường nhàm chán lật tạp chí, cân nhắc xem nên đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, đột nhiên nhìn đến có một bài viết về việc mang thai của phụ nữ, nhìn nhìn một chút, chợt mở to hai mắt. Cô nhớ lại chính mình cũng đã qua cái ngày đó một tuần rồi, đột nhiên đứng dậy, lục tìm trong ngăn kéo thứ gì đó, rồi bỏ chạy vào trong toilet. Đợi cô từ toilet đi ra, cũng vừa lúc Thẩm Nhược Phi đã là xong xuôi cơm nước, nhìn cô kì quái hỏi:"Phan Hạ, em làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi đến như vậy?"
"Không có gì....."
" Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về nhà trước chào hỏi mẹ một câu, sau đó đi Hi Lạp, Ai Cập thưởng ngoạn chút coi như là tuần trăng mật đi. Hay là đi Châu Âu? Dù sao thời gian nghỉ kết hôn rất dài, chúng ta có thể tuỳ ý mà đi du lịch mà."
"Cái kia, chỉ sợ không thể đi được......"
"Vì sao, em không thích đi du lịch hay sao?"
"Em giống như.....hình như.....có khả năng......em mang bầu rồi."
Phan Hạ vẻ mặt ủ rũ coi như phải goodbye Kim Tự Tháp xinh đẹp nơi Ai Cập, sắc mặt Thẩm Nhược Phi cũng trầm xuống, sau đó gần như ngay lập tức ôm lấy cô. Hôn nhẹ lên trán cô, vẻ như hối hận, hỏi:"Thế mà anh lại không hề biết em đã mang bầu.....Đã bao lâu rồi?"
"Em làm sao mà biết được! Có lẽ chừng một tháng rồi!"
"Tốt, như vậy đi. Bây giờ nơi đâu chúng ta cũng không cần đi nữa, lập tức trở về nhà."
"Nhưng anh rất muốn đi Ai Cập......"
"Anh không thể đi thì không thể đi. Giờ anh sẽ ngay lập tức đặt vé máy bay về nhà!"
"Nhưng chúng ta mới đi có 5 ngày mà..."
"Ai bảo em mang bầu!" Thẩm Nhược Phi cười xấu xa, kiêu ngạo, tự khen ngợi chính mình:" Không thể tưởng tượng được anh có rất lợi hại đó nha, lập tức liền....."
Một cái gối lập tức hướng đầu Nhược Phi bay tới.
"Phan Hạ, là em mưu sát chồng nha."
"Em không quan tâm, em muốn đi chơi! Tất cả là tại anh!"
"Nhưng chúng ta chẳng phải là đã có cục cưng rồi hay sao, lẽ nào không tốt? Anh hi vọng sẽ là con gái, lớn lên sẽ giống em."
"Thẩm Nhược Phi...."
Thẩm Nhược Phi áp mặt mình vào bụng Phan Hạ, yên lặng mà thành kính. Phan Hạ sờ sờ đầu anh, nhìn ra ngoài cửa sổ nghe tiếng chuông gió không ngừng vang lên, cuối cùng cũng nở một nụ cười. Tuy rằng cô không hề mong muốn trở thành một bà mẹ lúc này, nhưng vì chính mình đã yêu người đàn ông trước mặt, nên nghĩ rằng sinh con bây giờ cũng không phải là một ý kiến tồi.
"Thẩm Nhược Phi, em muốn ăn kẹo." Phan Hạ thầm thì.
Thẩm Nhược Phi nghe lời từ trong túi liền móc ra mấy viên kẹo sữa, bóc giấy gói kẹo, rồi đút vào miệng Phan Hạ. Cô nhất thời cảm thấy khoảnh khắc này ngọt ngào biết bao!
Quả thật cô rất ngốc mà, mãi về sau mới biết được Thẩm Nhược Phi luôn mang kẹo bên mình chính là lo lắng cô trăm năm chẳng may có lúc hạ đường huyết, đã cảm động không thôi. - Chuyện cô thường bị hạ đường huyết anh đã ghi nhớ trong lòng bao lâu, còn kiên trì trong suốt hai mươi năm....
Người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể không yêu được?
Một trận gió thổi qua, bên cửa sổ, chuông gió lạ
i vang lên, thanh âm thanh thuý lay động lòng người. Ở chỗ chuông gió lộ ra một tờ giấy, chính là mảnh giấy Phan Hạ tìm thấy trên cây ước nguyện ngày hôm qua khi cùng Thẩm Nhược Phi thăm lại nơi đó. Ngày trước, Thẩm Nhược Phi đã đánh dấu vào tờ giấy khiến Tiểu Hạ vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, không thèm ngó ngàng Thẩm Nhược Phi đang uy hiếp, sửng sốt, cũng chẳng ngại chiều cao của anh mà với tay lấy được. Trong mảnh giấy đích thị là nét chữ quen thuộc của Thẩm Nhược Phi....
"Ta hi vọng Phan Hạ sẽ là bạn gái của ta. Thẩm Nhược Phi - 25 tuổi - lưu dấu tại đây."
Ngày hôm qua.....
Nhìn thấy những dòng chữ này, Phan Hạ nhìn anh, rồi liều lĩnh đem nó gắt gao cầm chặt, không để Thẩm Nhược Phi ςướק đi. Cô chăm chú nhìn cây cầu nguyện, tay nắm chặt tờ ước nguyện ngày trước của anh, sau đó, hơi hơi nở nụ cười.
Nếu tâm nguyện của anh đã đạt được rồi, không bằng cô cứ giữ lấy mảnh giấy đó giữ cho riêng mình. Hạnh phúc mà cô mong muốn giờ đây đã ngay trong tay. Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn đau khổ nữa, cũng không mê muội nữa. Cuộc sống của cô từ bây giờ trở đi giống như đoá hoa ven đường, xinh tươi, nở rộ, vĩnh viễn không tàn phai.
"Tiểu Hạ ah, em đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Nhược Phi vuốt vuốt tóc vợ mình, hỏi.
"Không có gì. Em đang nghĩ, đứa nhỏ chắc sẽ sinh vào mùa hè sang năm. Nên đặt tên cho con thế nào cho hay nhỉ?"
"Nếu là con G.i g.i Thẩm Hạ, con trai gọi Thẩm Cánh đi?"
"Anh đặt tên kiểu gì vậy? Thật là khó nghe quá đi. Nói cho anh biết, anh không nghĩ ra tên hay, em đây sẽ không thèm sinh con."
Thẩm Nhược Phi:...........
Thẩm Nhược Phi tính toán, đứa nhỏ chắc chắn sẽ sinh ra vào mùa hè năm sau, nhất định sẽ giống như một đoá hoa tươi mát, xinh đẹp. Giống như tình yêu của anh và Tiểu Hạ như đoá hoa, nở rộ, nở rộ.
Thịnh Nhược Hạ Hoa.
--end--
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc