Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 30

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

 Cầu hôn
"Tiểu Hạ, sao ta thấy nơi này thực quen mắt? Đây chẳng phải rất giống với sân đại viện của chúng ta?" Mẹ cô hỏi.
" Ta cũng cảm thấy như vậy" Cha cô gật đầu đồng tình.
" Nếu bé trai là Phi Phi, vậy thì đứa bé gái là ai? Chẳng lẽ chính là con?\'\'
Phan Hạ không biết trả lời mẹ mình thế nào cho phải.
Ngay khi nàng kinh ngạc không thốt lên lời, đột nhiên có tiếng vỗ tay không dứt, thì ra là Thẩm Nhược Phi đang đứng ở bục phát biểu. Anh hôm nay mặc một bộ âu phục, tóc tai chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều toát lên sự tự tin cùng phóng khoáng. Anh đứng ở trên bục, mỉm cười, lễ dộ trả lời phóng viên mấy vấn đề, sau lại có người hỏi: " Thẩm tiên sinh, ngày vẽ tranh sao lại kí tên Thành Hạ? Hơn nữa, bức tranh " Thịnh Nhược Hạ Hoa" này có gì đặc biệt? Ý nghĩa của nó như thế nào?"
" Bởi vì tôi thích một cô gái tên có một chữ " Hạ", mà tôi họ Thẩm, cho nên đặt Pu't danh Thành Hạ. Còn bức hoạ này, là tôi muốn tặng cô ấy làm lễ vật cầu hôn, hi vọng cô ấy có thể nhận lời."
"Có thật không vậy ta? Xin hỏi cô gái này là ai?"
Toàn hội trường ồ lên.
Phan Hạ ngơ ngác nghe anh nói, cha mẹ cô, dì Vương Tuệ ánh mắt kinh ngạc đều không thấy cô, chính là ngơ ngác nhìn Thẩm Nhược Phi nhìn mình mỉm cười. Bôn phía ồn ào náo động trong nháy mắt trở nên im lặng lạ thường, cô ngây ngốc nhìn Thẩm Nhược Phi hướng cô mà đi tới, cầm lấy tay cô. Tay Thẩm Nhược Phi ấm nóng cầm tay cô, làm cả người cô run lên, ngây ra như phỗng, nhìn tưởng cô vô cùng thích thú, nhưng thực ra, Tiểu Hạ tan nát cõi lòng khi nghe anh nói: " Hạ, gả cho anh được không?"
" Thẩm Nhược Phi, anh điên rồi! Nơi này có nhiều người như vậy!" Phan Hạ mấp máy môi, như người trong mơ vừa tỉnh lại
Bình tĩnh lại, cô bây giờ mới nhận thấy mình trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, cha mẹ cô, dì Vương Tuệ, phóng viên, còn có rất nhiều người không quen biết nữa. Cô vừa tức vừa vội, mặt cũng nóng như sắp bị thiêu cháy tới nơi, thầm nghĩ mau mau biến mất khỏi nơi này. Cô rất muốn cùng Thẩm Nhược Phi phủi sạch quan hệ, nhưng cô cũng không biết như vậy có tốt không nữa, khí huyết dâng lên, cô vội vội vàng vàng trốn chạy. Cô nhấc vay, bỏ chạy đi ra ngoài, chạy thật nhanh, mặc kệ phía sau gọi cô lại. Cô thở hổn hển, chỉ cảm thấy mọi việc vừa rồi hết thảy đều không chân thật, giống như là năm mơ vậy.
...Trong mơ, Thẩm Nhược Phi đi về phía cô cầu hôn, lại còn nhiều người như vậy..... thật sự là đang doạ ૮ɦếƭ cô mà.....
"Phan Hạ, em chạy cái gì? Anh thật bội phục em đi giày cao gót mà có thể chạy nhanh như vậy!"
Thẩm Nhược Phi cuối cùng cũng đuổi theo được Tiểu Hạ, thở hồng hộc. Anh không nói gì mà chỉ nhìn Phan Tiểu Hạ, mà cô lại nhìn anh trút giận: " Thẩm Nhược Phi, anh vừa rồi còn muốn gì?"
" Anh không có muốn gì" Thẩm Nhược Phi vô tội nói.
" Chúng ta chia tay rồi, anh còn không rõ sao? Anh cầu hôn cái gì, lại còn trước nhiều người như vậy? Đầu óc anh bị cháy hỏng rồi hay sao hả?"
" Tiểu Hạ, trước em không muốn kết hôn, cho dù anh muốn đi nữa cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể yên lặng chờ em; sau, em lại muốn kết hôn, anh cũng nguyện ý mà cho em - em muốn gì anh cũng đều có thể cho em. Nhưng nếu em nói chúng ta chia tay nhau...., anh không đồng ý! Em rốt cuộc còn muốn anh như thế nào nữa?"
Lửa giận trong lòng Thẩm Nhược Phi lâu ngay tích tụ, rốt cuộc trong nháy mắt bùng phát. Tuy rằng anh lại thêm một lần nữa tự nhắc nhở mình không được ép Tiểu Hạ, nhưng một lần nữa anh lại trơ mắt đứng nhìn Tiểu Hạ trốn chạy trước mặt mình, tất cả lý trí của anh đều tan thành mây khói trong nháy mắt. Anh không lo lắng nhiều như vậy được, chỉ biết rằng bỏ qua cơ hội này, cô và anh sẽ chỉ giống như gặp thoáng qua. Anh không thể rời bỏ được, cái mà anh muốn, đó chính là chạm tay đến ấm áp cùng hạnh phúc ( với cô).
" Thẩm Nhược Phi..." Phan Hạ nhìn Thẩm Nhược Phi, không biết nói gì, đau khổ nhìn anh.
" Xin lỗi em, anh không nên tức giận, nhưng em chẳng nói chẳng rằng chạy trốn như vậy anh không thể không lo lắng, Phan Hạ. Đây ......là anh muốn tặng cho em.......là quà giáng sinh."
Thẩm Nhược Phi lấy ra một cái hộp từ trong túi quần. Phan Hạ cả kinh, tưởng rằng đó là nhẫn, không ngờ, khi mở ra vừa thấy, là một chiếc vòng cổ kim cương vô cùng xinh đẹp, mặt đá ghép thành hình bông tuyết. Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Phi. Anh có chút bối rối: " Em....lễn giáng sinh muốn tuyết....Tuyết rơi, rồi tuyết lại biến mất......không biết...."
"Cho nên?"
"Cho nên gả cho anh đi, Phan Tiểu Hạ.":">
"Thẩm Nhược Phi, anh điên rồi! Vậy còn Chu Cầm thì sao bây giờ?"
"Chu Cầm thì sao, có quan hệ gì với em?" Thẩm Nhược Phi nghi ngờ hỏi.
"Anh còn giấu hả! Anh cho rằng anh cùng Chu Cầm thuê phòng khách sạn em không biết hay sao?"
"Thuê phòng?"Thẩm Nhược Phi sửng sốt.
"Khách sạn Kim Đan! Anh vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ nữa hay sao?"
Rốt cuộc Phan Hạ cũng lôi ra cái bí mật giấu trong lòng lâu đến mốc meo kia ra rồi, nước mắt trong hốc mắt chực trào, lại cố nén không cho rơi xuống. Thẩm Nhược Phi nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn ra xa, trầm tĩnh nói: "Chu Cầm có chứng tự kỉ, thường xuyên náo loạn đòi tự sát. Tuy rằng cô ấy và anh không có quan hệ gì, nhưng nguyên nhân cô ấy tự sát quả thực là vì anh."

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
"Tự....tự sát?"
"Ừ.Hai lần dùng thuốc ngủ, ba lượt nhảy lầu chưa thành công, lại còn hai lần cắt cổ tay."
"Vì sao?" Tiểu Hạ không thể nào mà hiểu cho nổi.
"Anh nghĩ, cái này là do cô ấy quá mức không muốn rời xa anh. Ngoài anh và Bạch Băng, cô ấy hình như không còn bạn bè khác, đối với anh không muôn xa rời vì thói quen thì đúng hơn là yêu. Là anh không tốt, lần đầu tiên cô ấy tự sát, anh đã chạy tới bệnh viện, bằng không cũng không thể khiến cô ấy nuôi thành thói quen."
"Thẩm Nhược Phi, làm sao anh lại như vậy......."
"Là cô ấy nói với em sao"
"Vâng. Nếu quả thực có nguyên nhân đặc biệt đến vậy, tại sao anh lại không hề nói cho em biết?"
"Anh sợ em sẽ tức giận."Thẩm Nhược Phi sờ sờ đầu Phan Hạ, khe khẽ thở dài: "Em không hề thích anh có liên hệ cùng cô ấy, anh thật sự sợ em sẽ tức giận, sau đó bỏ lại anh một mình."
"Thẩm Nhược Phi........."
"Hạ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao em lại không một chút nào tin tưởng anh? Anh làm sao có thể bỏ mặc em cô đơn một mình? Anh đã nghĩ kĩ rồi, mẹ anh cũng là thích em nhât. Phan Hạ, anh muốn em làm bạn gái của anh, còn muốn cùng em ở chung một chỗ! Anh....anh.....anh sợ em sẽ rời xa anh....."
Thẩm Nhược Phi cứ như vậy đau đớn nhìn Phan Hạ, cô cũng thấy mềm lòng. Cô lại nhớ tới tập phác thảo với muôn hình muôn vẻ của chính mình, tuy rằng không biết có nên tin tưởng Thẩm Nhược Phi, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của anh lúc này, thấy thật khó khăn để quyết định. Thấy Phan Hạ không nói gì, Thẩm Nhược Phi ương nganh đeo vòng cổ cho cô, lại hôn lên trán cô, lầm bầm: "Phan Hạ, anh đã tặng em lễ vật rồi, không cho em được trả lại."
"Vâng". Phan Hạ nhớ tới việc Thẩm Nhược Phi nhiều năm như vậy yêu cô đơn phương, ánh mắt đau xót, không nhịn được gật gật đầu.
"Không chỉ thế, em cũng không được bỏ lại anh."
"Em....."
"Đã muốn nhận lễ vật của anh, anh nghĩ rằng em cũng đáp ứng rồi.Em không muốn việc anh cầu hôn không thành ngày mai lên trang nhất đi."
"Anh uy hiếp em?"
"Đúng vậy a. Em không nhận lời, quả là tin tức tốt quá đi.:
Mặc âu phục, trông anh tuấn phi phàm, Thẩm Nhược Phi lại đột nhiên làm ra bộ mặt uỷ khuất, thật sự lôi kéo được Phan Hạ về phòng triển lãm. Cô thấy ở bên ngoài phòng triển lãm, phóng viên hai mắt toả sáng, mặt cười xấu xa. Trần Duyệt cũng ngây ra như phỗng, cha mẹ cô thì chính là vẻ mặt chờ mong Thẩm Nhược Phi. Cô cắn răng một cái, rốt cục tự gõ nhẹ vào đầu mình.
Cái gì mà Chu Cầm, cái gì mà tuổi tác chênh lệch, có chúng đi gặp quỷ đi thôi! Có thể cùng người mình yêu nhất kết hôn, cô giờ đây sẽ là cỡ nào hạnh phúc!
"Hạ, có thật là như vậy? Cám ơn em!"
Thẩm Nhược Phi vui sướng tột độ thốt lên, ôm Phan Hạ tại chỗ mà quay vòng vòng, khiến cô sợ tới mức thét chói tai mất. Thật lâu sau, Thẩm Nhược Phi mới bỏ cô xuống, nắm tay cô đi đến chỗ mẹ mình, cùng cha mẹ Tiểu Hạ, trịnh trọng nói:"Mẹ, chú, dì, con yêu cô gái tên Phan Hạ, mong mọi người chúc phúc cho con."
"Này..."
Mẹ Phan Hạ như hoá đá, mà Vương Tuệ đã nhất thời phản ứng lại được. Bà kéo tay Phan Hạ, cười híp mắt: "Tiểu Hạ ah, Phi Phi - cái đứa nhỏ này vẫn nhắc đến một cô gái, thì ra chính là con a! Ta trước kia đã nghĩ con là con gái ta, bây giờ thật sự là người một nhà rồi nha."
"Chú Phan, dì Phan, có thể chứ?"
"Này, Tiểu Hạ, chính là con sao?"
"Phải." Phan Hạ kiên trì.
Cô đã có quyết định của riêng mình, cho dù cha mẹ phản đối thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn được sống chung với Thẩm Nhược Phi, chính bởi vì cô yêu anh, anh giống như sinh mệnh của cô, không thể thiếu mất một bộ phận nào. Cô cúi đầu, đợi cha mẹ cùng chỉ trích, mẹ cô đột nhiên nói:" Xú nha đầu, chuyện lớn mà giấu giếm chúng ta lâu như vậy! Ta và dì Vương Tuệ của con đã sớm muốn trở thành người một nhà, thấy hai đứa trẻ các con không có cảm giác gì mới bỏ qua ý niệm trong đầu, các con lại gạt chúng ta! Sớm biết cả hai đứa cùng cố ý như vậy, chúng ta còn lo lắng cái gì?"
"Hả? Cái này. ." Bây giờ đến lượt Phan Hạ hoá đá tại chỗ.
"Mẹ con có ý tứ là, chúng ta sớm đã có ý tác hợp cho hai con, nhưng là hiện tại hai người đều không thích nhau, làm bậc cha mẹ cũng không thể can thiệp con gái mình có đời sống riêng tư. Các con như vậy.....chúng ta đều yên tâm."
"A?"
" Phi Phi, ngươi phải chiếu cố thật tốt Tiểu Hạ. Đúng rồi, chờ sau khi triển lãm tranh kết thúc, chúng ta bàn chuyện hôn lễ đi..."
Thế là, ba người già bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện hôn lễ, từ lễ hỏi, đồ cưới, kéo dài đến việc chiêu đãi tân khách như thế nào. Phan Hạ cứ ngây ngốc đứng nhìn, vẫn không lấy lại được tinh thần. Thẩm Nhược Phi ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán: "Phan Hạ, sớm biết có thể như vậy, em còn lăn tăn gì? Cái này, bây giờ em chạy không thoát."
"Thẩm Nhược Phi, em như thế nào lại như bị mắc mưu vậy?"
"Vậy mắc mưu bị lừa đời cũng được." Thẩm Nhược Phi ôn nhu.
Chương 90:
Ngày hôm sau, quả nhiên trên khắp các mặt báo đều là nói về cảnh tượng cầu hôn của Thành Hạ. Thẩm Nhược Phi mời phóng viên tham gia khai mạc phòng triển lãm tranh yêu cầu duy nhất là không để cho anh và vị hôn thê của mình xuất đầu lộ diện, cho nên tất cả báo chí, trên tạp chí cũng không hề có chân dung hai người, tất cả chỉ có bóng lưng. Không ai biết cô gái may mắn được Thành Hạ cầu hôn rút cục là ai, tạp chí, báo chí đều được bán hết, coi như lần này giới truyền thông thành phố S làm ăn phát đạt.
Mặc dù không được mục sở thị chân dung, nhưng bóng lưng Phan Hạ trên Internet đã cho vô số phỏng đoán. Phan Hạ lần đầu tiên trở thành đề tài bát quái đúng nghĩa, lúc này cô mới hiểu được vì sao Thẩm Nhược Phi về nước lại lựa chọn mai danh ẩn tích. Nếu bị đám phóng viên biết được, quả thực chẳng tốt chút nào.
"Thẩm Nhược Phi, anh định sau này thế nào?"
Phan Hạ ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt liếc Thẩm Nhược Phi đang chuyên tâm xem ti vi, hỏi hắn tính làm thế nào cho xong mọi chuyện. Cha mẹ của hai người cũng đã về nhà, quá kích động mà chuẩn bị hôn sự rồi, mẹ cô cũng tay kéo tay lôi Thẩm Nhược Phi ra mà nói rằng "con theo con gái nhà ta thật sự là uỷ khuất",rồi nhìn Phan Hạ bằng ánh mắt sắc lẻm, như muốn nhắc nhở cô hãy liệu chừng. Thẩm Nhược Phi vẫn tiếp tục xem TV, thành thật hỏi: "Cái gì làm sao bây giờ?"
" Là kết hôn a, sinh con đẻ cái a, còn có cả Chu Cầm nữa!"
"Kết hôn mà nói.......càng nhanh càng tốt; sinh con mà nói........anh nghĩ là nếu muốn thì sẽ có, không cần vội....Phòng triển lãm giao cho người đại diện xử lý, anh chỉ ngẫu nhiên đi một chút là tốt rồi. Về phần Chu Cầm, anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy, nếu không cô ấy lại tới quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta."
"Cái gì cơ? Giao cho người đại diện xử lý? Cái kia....phòng triển lãm tranh là biết bao tâm tư sức lực của anh, sao anh lại bỏ cho người ngoài xử lý là sao?"
"Trời ah, chỉ là xã giao, xã giao mà nói, ....không thể tạo ra tác phẩm tốt. Huống chi, người đại diện cũng không tính là người ngoài."
"Người đó là ai vậy, sao em không hề thấy anh nhắc đến?"
"Chính là vị hôn thê của anh - Phan Hạ a nha."
"Thẩm Nhược Phi! Em khi nào đáp ứng yêu cầu giúp anh xử lý cái phòng triển lãm tranh đó !"
"Trượng phu chuyện nghiệp thê tử tổng yêu duy trì, người chồng làm nên nghiệp lớn người vợ đảm đang lo lắng mọi chuyện cho chu toàn, hơn nữa cái này cũng không mất nhiều công sức của em. Em nhẫn tâm nhìn anh mệt mỏi vậy sao?"
"Nhẫn tâm?!" Tiểu Hạ hung tợn.
"Anh biết em sẽ không bằng lòng mà!" Thẩm Nhược Phi đắc ý cười.
Phan Hạ thật không biết nói gì với loại người này.
Thẩm Nhược Phi ở bên ngoài luôn thành thục trong bộ dạng ôn hoà ổn trọng, nhưng ai biết anh ở nhà đối mặt với cô vô cùng giảo hoạt, vô cùng vô lại, lại lắm khi đáng yêu làm nũng? Anh chính là hiểu rất rõ cô, biết rằng cô sẽ mềm lòng nên mới có thể nói như vậy mà không kiêng nể gì, đối với cô lại thêm một lần ức hiếp! Cô......cô quả thực sao lại xui xẻo như vậy cơ chứ!
"Thẩm Nhược Phi, anh không hận em sao?" Phan Hạ thình lình hỏi.
"Hận em cái gì?"
"Không chịu trách nhiệm, không lời để lại mà chạy đi."
Cái này a.....Anh đã sớm thành thói quen. Em có thể trì độn đến mức anh thích em nhiều năm như vậy mà còn không biết, ngốc đến mức không dám tin anh. Phan Tiểu Hạ, anh cầu xin em, em về sau có thể hay không quyết định trước tiên nên hiểu rõ chân tướng sự việc, cho dù là phán anh tử hình cũng nên cho anh một cơ hội giải thích? Ngay cả xã hội phong kiến trước khi tuyên án còn muốn cho phạm nhân kí tên đồng ý, em không thể dùng chủ nghĩa chuyên chính mà giải quyết sự việc, cứ như vậy mà còn định tội anh nữa!"
Thẩm Nhược Phi ngẩng đầu, đau đầu nhìn Phan Hạ, khẽ lắc đầu, nhìn giống như người trưởng thành nhìn đứa nhỏ, có sủng ái mà lại không kiên nhẫn. Phan Hạ mặc dù biết mình sai, nhưng trước lời nói của Thẩm Nhược Phi có ý tứ trách cứ đó, cô cũng không biết làm thế nào. Khí nóng trong người lại bốc ra, ê ẩm: "Thẩm đại thiếu gia, chuyện này là em sai, được chưa, ngài là đại nhân cho đại lượng mà tha thứ cho em, được không? Mà không, chuyện này xét đến cùng vẫn là trách anh - còn không phải bởi vì anh có cái bản mặt bán nước hại dân! Anh, thật ra mà nói, vì sao mỗi lần cùng anh đi rangoài, đám mĩ nữ kia liên vây quanh bên cạnh anh, lại đem em trở thành người tàng hình? Vì sao mỗi khi anh chơi bóng rổ, mặc dù biết em là bạn gái anh, lại đều cổ vũ cho anh cố lên? Như thế nào bọn họ lại không thấy anh đi cùng em? Còn có, anh cười cái gì mà cười? Là câu dẫn người ta hay sao?"
"Tiểu Hạ ah, em không thể không nói lý lẽ như vậy...Em không chơi bóng rổ, người ta làm sao có thể cổ vũ cho em cố lên? Còn có, em cũng không tham gia vận động bên ngoài nhiều, bọn họ và em không quen nhau, tự nhiên khi ở gần nhau thái độ cũng không được thân mật..." Thẩm Nhược Phi đau đầu.
Phan Hạ không hề thuận theo lời lẽ đó, cũng không buông tha: "Cho nên anh thừa nhận giữa chúng ta không chung một thế giới? Anh đang ở độ tuổi thanh xuân trẻ trung, sức sống dư thừa, mà em đã là hoa tàn ít bướm, cũ kĩ lạc đơn vị rồi phải không? Tốt, rốt cuộc anh cũng nói ra lời trong lòng của chính mình rồi."
"Phan Hạ, em đúng là cái bình dấm chua mà. Như thế nào em lại không thể ôn nhu săn sóc, khoan hồng độ lượng? Em hãy thừa nhận là mình đang ghen đi."
"Đúng vậy, là em ghen đấy, thì sao? Anh cắn em chắc."
Phan Hạ liều lĩnh phát tiết hết lửa giận trong lòng, muôn cùng Thẩm Nhược Phi ầm ĩ một trận chơi, nhưng anh không hề tức giận, lại cười khanh khách. Phan Hạ nhìn thấy khuôn mặt tười cười đó, tức tối đánh một chỗ, không nghĩ ngợi nắm cánh tay của anh khẽ căn, đầu tiên dùng sức, sau đó đau lòng, chậm rãi nới lỏng miệng. Thẩm Nhược Phi không nói không rằng để mặc Phan Hạ phát tiết tuỳ ý, cô nhẹ nhàng sờ sờ dấu rắng trên cánh tay, oán trách: "Anh là đầu gỗ ah, tại sao lại không phản kháng?"
"Như vậy em sẽ lại tức giận."Thẩm Nhược Phi thành thành thật thật: "Chỉ cần em không tức giận, không bỏ đi, anh tự nhiên sẽ đối xử tốt."
"Anh thật đúng là ngu ngốc mà?" Cơn giận của Phan Hạ cũng dần nguôi đi, nhưng lại buồn bực không thôi.
"Tiểu Hạ ah, rốt cuộc là làm sao mà em không hề tin tưởng anh? Là anh đã làm gì không tốt?"
"Không phải anh không tốt, mà là em không tin tưởng chính mình...Anh rất được hoan nghênh, khiến cho em rất lo sợ rằng phúc phận em được hưởng chỉ là một khi anh thích em, về sau, nếu anh gặp được người trong mộng thật sự của mình mà hối hận."
"Phan Hạ, ai nói rằng anh thích em?"
"Cái gì?" Phan Hạ sửng sốt.
"Anh thích rất rất nhiều người, nhưng chỉ có thể yêu một người. Phan Hạ ah, sao em đến bây giờ vẫn còn ngốc như vậy hả? Em không hề biết anh yêu em hay sao? Vì sao anh mặt dày ở lại nhà em? Em có thể có đầu óc một chút cho anh nhờ được không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc