Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 19

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Giáng sinh
Chỉ mấy ngày nữa là tới Nô-en, qua Nô-en sẽ đến Tết dương lịch, như vậy, ngày cô và Uông Dương về nhà ra mắt cha mẹ hai bên càng ngày càng gần, nói không hồi hộp là giả vờ mà thôi! Có điều, từ trước tới nay Tiểu Hạ vốn không thích rầu rĩ về những việc chưa thể xảy ra, cho nên, cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị đón đêm Giáng sinh đầu tiên từ khi cô và Uông Dương quay lại sao cho tuyệt vời nhất. Cô lao tâm khổ tứ suy xét xem nên tặng quà gì cho Uông Dương, càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng đành cầu cứu Nữ vương Trần Duyệt.
Thời sinh viên, cô thường tự đan khăn quàng cổ, gấp 1000 con hạc giấy, hay là mua những đồ giữ ấm với giá rẻ song lại vô cùng dụng tâm để làm quà Giáng sinh tặng Uông Dương, nhưng giờ, cả hai đều đã công thành danh toại, nếu như món quà quá mộc mạc giản dị, tự nhiên sẽ không dám tặng cho người ta.
Lâu lắm rồi, cô không tặng ai mà cũng không được nhận quà Nô-en nên chẳng biết quà gì hợp với con trai. Cô đang định tìm Trần Duyệt thì vừa hay Trần Duyệt cũng đang tìm cô.
“Tiểu Hạ! Nô-en cậu định làm gì?” Trần Duyệt hỏi cô trên QQ.
“Nếu Uông Dương rảnh, tớ sẽ đón Nô-en cùng anh ấy, nếu anh ấy bận, tớ sẽ ở nhà!”
“Xì! Cậu thật vô dụng! Phải rồi! Đêm Nô-en, tòa soạn có party đấy, cậu có tham gia không?”
“Là tiệc của công ty à?”
“Không! Là chủ tòa soạn mở ra, có mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội, cũng xem như là đêm party của giới thượng lưu rồi! Tớ tặng cậu hai vé vào, cậu với Uông Dương cùng đến nhé!”
“Á? Mấy bữa tiệc kiểu này không hợp với tớ!”
“Tiểu Hạ! Chỉ đến xem cho vui thôi mà, có gì mà phải tự gây áp lực như thế chứ? Làm quen được mấy người bạn cũng hay mà! Đêm Nô-en, cậu có đi đâu thì cũng phải chen chúc khổ sở, chi bằng, đến đó chơi đi! Vé tham dự này không biết bao người muốn có được đó, nếu không phải là bạn thân, tớ sẽ chẳng bao giờ cho cậu đâu!”
“Ừ! Cảm ơn cậu nhé! Trần Duyệt, sắp Giáng sinh rồi, cậu nghĩ xem tớ nên tặng quà gì cho Uông Dương đây?”
“Đàn ông thì nên tặng thắt lưng da, ví da, hoặc là đồng hồ đeo tay. Nếu như cậu tặng “bản thân” cho anh ta thì tớ nghĩ Uông Dương sẽ rất vui sướng!”
“Đừng đùa nữa được không? Việc đó sao có thể xảy ra chứ?”
Tiểu Hạ cơ hồ phát cáu, gõ mạnh lên bàn phím mấy chữ, là tức giận chứ không phải ngượng ngập. Đợi đến khi tin được gửi đi, cô mới chột dạ phát hiện bản thân đã phản ứng hơi quá khích trước câu đùa của Trần Duyệt. Dường như trong tiềm thức, cô không hề nghĩ sẽ cùng Uông Dương trải qua những việc như thế này……..
Muốn kết hôn nhưng lại ghét ***ng chạm? Tình nguyện dùng tiền để mua sự vui vẻ của đối phương song lại không thích tiêu hao sức lực, tâm trí suy xét đối phương rốt cuộc muốn gì nhất, thích gì nhất? Là do cô chín chắn rồi hay là vì đối với bản thân, Uông Dương chẳng qua chỉ là đối tượng phù hợp để kết hôn?
“Tiểu Hạ! Cậu định mua quà trong khoảng bao nhiêu?”
“Trong khoảng 5000!” Tiểu Hạ định thần lại, nghiêm túc đánh chữ.
“Bà cô ạ! Cậu biết đốt tiền quá đó! Cậu có rõ Uông Dương sẽ tặng quà đáng giá bao nhiêu cho cậu không?”
“Cái ấy thì làm sao tớ rõ được!”
“Haizz! Sao tớ thấy cậu đáng thương quá vậy trời! Trước đây bị Uông Dương ăn tới thân tàn ma dại, giờ lại bị anh ta ăn cùng nuốt tận đến hết đời, muốn thoát thân cũng không nổi!”
“Trần Duyệt! Cậu đừng có nói linh tinh!”
“Phan Tiểu Hạ! Tớ thật sự không hiểu cậu đang nghĩ cái gì. Cậu và Uông Dương lâu lâu mới gặp nhau một lần, hai người có thật là đang yêu nhau không? Người cậu yêu, rốt cuộc là anh ta của hiện giờ hay là người trong hồi ức trước kia vậy?”
“Việc của tớ cậu không hiểu đâu! Cậu là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, còn tớ luôn khát vọng được lập gia đình sinh con cái! Có lẽ, cậu sẽ cười tớ, nhưng tớ vì bản thân và cũng vì gia đình nên kết hôn, Uông Dương là người có điều kiện tương xứng nhất, lại là mối tình đầu tiên nữa, đối với tớ mà nói, anh ấy là sự lựa chọn tuyệt vời nhất! Mà thôi! Không buôn với cậu nữa, tớ off đây!”
Tiểu Hạ nói xong, vội vàng thoát nick QQ, nhưng tim vẫn đập “thình thịch” không ngừng!
Trần Duyệt mãi mãi là người nhìn thông hiểu thấu mọi chuyện, cũng chẳng bao giờ nhượng bộ ai, luôn vạch trần mọi suy nghĩ trong đầu cô, khiến cô không tài nào lẩn tránh cho nổi. Vì thuộc cung Thủy Bình, Trần Duyệt là cô gái rất thông minh độc lập tự chủ, lại tôn thờ chủ nghĩa độc thân, còn Tiểu Hạ chỉ là một cô gái nhỏ bé thuộc cung Song Ngư, chỉ luôn tâm niệm có thể cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long mà thôi.
Hơn nữa, cô còn là người tiếc cũ sợ mới, đồ vật chưa hỏng tới mức không thể hỏng hơn nữa thì cô sẽ không nỡ bỏ đi, ngay cả sữa quá đát phải quăng vào sọt rác, cô cũng nảy sinh cảm giác áy náy ray rứt trong lòng, huống hồ đây là người yêu cũ.
Cô cũng rõ trong thời gian năm năm, bản thân cô và Uông Dương đều đã thay đổi, song cô vẫn ngây thơ tin rằng tình cảm ngày xưa hoàn toàn có thể vun đắp lại, Uông Dương vẫn luôn là chàng trai chiếm vị trí quan trọng nhất trong sâu thẳm trái tim cô. Hai người yêu nhau lại có thể kết hôn với nhau là một chuyện vô cùng may mắn, cô đã có được nhiều thứ như vậy, nay còn cảm thấy không bằng lòng gì nữa?
Chuông điện thoại bỗng reo lên.
Tiểu Hạ giật mình, vội mở máy. Thoạt thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Thẩm Nhược Phi”, tim cô liền đập xốn xang, do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định không nghe điện thoại.
Từ sau khi ở khu vui chơi giải trí quay về, suốt 1 tháng nay, Nhược Phi không hề liên lạc gì với cô, giờ, cô thực sự không rõ Nhược Phi tìm cô để làm gì. Tiểu Hạ bần thần ngồi nhìn điện thoại, nhìn màn hình dần dần tắt sáng, thở dài thườn thượt.
Thẩm Nhược Phi……….Tốt nhất là không liên lạc với nhau nữa.
Nếu không, trái tim cô sẽ bấn loạn.
Sáng Nô-en, Uông Dương gọi điện báo cho Tiểu Hạ buổi tối có ca phẫu thuật, không thể dứt ra được, tuy trong lòng không vui nhưng Tiểu Hạ vẫn rất chu đáo tỏ ý muốn tới thăm anh ta, song lại bị Uông Dương cự tuyệt. Có lẽ cảm thấy bạn gái mình đang không vui, Uông Dương liền lấy lòng : “Tiểu Hạ! Em muốn anh tặng quà gì nào? Lần trước, anh trông thấy một chiếc váy rất đẹp trong siêu thị, anh mua cho em nhé?”
“Đừng phung phí tiền vào những thứ đó! Váy của em rất nhiều! Uông Dương! Anh có chắc là mình bận không?”
“Ừ! Thành thật xin lỗi em!”
“Vậy thì thôi!” Tiểu Hạ bực bội.
“Thật lòng xin lỗi em! Vậy để hôm khác anh bù lại nhé?”
“Để sau hãy bàn! Em cúp máy đây!”
Gập điện thoại, lòng Tiểu Hạ nặng trĩu tới không nói lên lời. Hai tấm vé Trần Duyệt tặng để tham dự party thường niên của tòa soạn, cô vẫn chưa kịp đề cập với Uông Dương thì đã cúp máy, xem ra, lần này, cô khó có thể đi dự tiệc được rồi!
*****
Phan Tiểu Hạ! Nếp nhăn nơi khóe mắt em rất đẹp!
Nick QQ nhấp nháy không ngừng, thì ra, Trần Duyệt đang hỏi cô tối nay rốt cuộc mấy giờ thì xuất phát. Tiểu Hạ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng bảo cô nhất định sẽ đến đúng giờ! Trần Duyệt đắc chí, gửi luôn một mặt cười, sau đó, ra lệnh Tiểu Hạ trang điểm thật lộng lẫy để cô ấy giới thiệu mấy chàng đẹp trai cho cô. Tiểu Hạ chỉ đành cười khổ.
Chăm chút trang điểm tỉ mỉ tinh tế, tiếp đó là diện bộ váy dạ hội màu đen lộng lẫy lên, cô gái trong gương bỗng chốc trở thành mĩ nhân trẻ trung xinh đẹp tới rung động lòng người. Mặc dù, dung mạo của Tiểu Hạ không thể gọi là hoàn hảo nhất, nhưng thân hình nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn tôn lên vẻ đẹp đằm thắm của cô. Khoác chiếc áo choàng ngoài, cô hít thật sâu, sau đó đi tới khách sạn mà công ty Trần Duyệt tổ chức dạ tiệc, cô đang dự định mượn buổi party này để thay đổi tâm trạng.
Tuy mới chỉ tới 8h tối, song, nam thanh nữ tú đã góp mặt đông đủ tại bữa tiệc. Khi Tiểu Hạ đang cố gắng tìm bóng dáng Trần Duyệt trong biển người, bất chợt cô nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Tiểu Hạ! Ở đây này!”
Tiểu Hạ vừa bước vào phòng đã trông thấy một mĩ nữ áo đỏ đang vẫy tay gọi mình, nhìn kĩ một lát, quả nhiên là Trần Duyệt. Cô mừng rỡ, vừa mỉm cười vừa bước tới chỗ Trần Duyệt liền phát hiện ra rằng khi được trang điểm công phu, Trần Duyệt thật sự rất đẹp!
Cô ấy vận chiếc váy ngắn màu đỏ, chân đeo bốt nhung, những lọn tóc dài được uốn xoăn khiến gương mặt trái xoan càng thêm nhỏ nhắn, phong cách trang điểm hài hòa ấy khiến Trần Duyệt sang trọng quyến rũ muôn phần.
Tuy nhiên, Trần Duyệt lại vừa cười vừa lợi dụng sờ vào lưng Tiểu Hạ, sau đó lộ ra vẻ nham nhở : “Cậu diện đẹp như vầy, muốn phá hỏng đất diễn của tớ sao? Gái sắp lấy chồng như cậu chẳng chịu phối hợp gì cả!”
“Lỡm vừa thôi! Cậu rõ ràng biết bản thân đẹp hơn tớ, vẫn còn cố tình khuyến khích người ta……..”
“Hì! Dù phát giác ra mưu kế của tớ song cậu vẫn cứ ghen tức đó thôi……”
“Biến! Ý? Thẩm Nhược Phi sao lại ở đây? Cậu cũng mời nó à?”
Tiểu Hạ bỗng nhìn thấy hình dáng thân thuộc đang đứng cách đó không xa, tim liền đập thình thịch, hồ nghi phẫn nộ quay sang hỏi Trần Duyệt. Trần Duyệt lúng túng thè lưỡi : “Dù gì cũng còn thừa nhiều vé, tớ chỉ tiện thể “ới” anh bạn đẹp trai đó một tiếng thôi mà……Cậu đừng nói! Xem anh bạn đẹp trai đó được hoan nghênh không kìa, vừa vào cái đã có một đoàn mĩ nữ bao vây, sau này nhất định sẽ thành “của quý” đó!”
“Đủ rồi cô! Nó á?”
Tuy miệng tỏ ra coi thường, song mê lực của Nhược Phi, Tiểu Hạ không thể phủ nhận cho được. Thường ngày, Nhược Phi mặc đồ giản dị dễ vận động, trông chẳng khác gì một chàng sinh viên, nhưng hôm nay lại bận bộ âu phục đen sang trọng, khiến cậu biến thành chàng trai tuấn tú khôi ngô. Một tay nâng cốc R*ợ*u sâm-panh, cậu khéo léo trò chuyện với những mĩ nữ đang bám rịt lấy mình, chốc chốc lại khiến bọn họ e ấp thẹn thùng cười đùa. Tiểu Hạ nhìn Nhược Phi như “cá gặp nước” trong vòng vây của đám mĩ nữ, chẳng hiểu sao lại bực bội, tu luôn một nửa cốc R*ợ*u, lòng cảm thấy chua xót kỳ lạ. Trần Duyệt quay sang hỏi cô : “Phải rồi! Chàng Uông Dương mà cậu luôn nói là chín chắn nghiêm túc lịch sự sao không tới vậy? Hôm nay mà cũng bận thế à?”
“Anh ấy, anh ấy tối nay có ca mổ……..”
“Haizz! Vậy sao được? Cậu nên nghĩ thông suốt một chút đi, Tiểu Hạ! Cậu thật sự muốn cùng với anh ta sống cả đời sao?”
“Không thể à?”
“Anh ta có xe có nhà, nho nhã lịch thiệp, tiền đồ thênh thang, lại là mối tình đầu của cậu, chẳng có gì là không tốt cả……..Nhưng, không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy anh ta quá thâm sâu khó dò, nếu đem ra so sánh, tớ vẫn thích anh bạn đẹp trai Thẩm Nhược Phi của chúng ta hơn!”
“Thẩm Nhược Phi????Đừng nói bậy! Nó có bạn gái rồi đấy!”
Tiểu Hạ kinh ngạc, cố gắng hết sức để phản bác, giọng nói của cô quá to khiến Trần Duyệt bị dọa giật cả nảy. Trần Duyệt liếc mắt ngó xung quanh, vội vàng nói : “Được rồi! Coi như tớ nói nhảm! Nhưng cậu cũng không cần phải hét to thế chứ! Cậu xem kìa, ai ai cũng nhìn về phía chúng ta, mất mặt ૮ɦếƭ được!”
“Không phải là do cậu hại sao?”
Tiểu Hạ trợn mắt với Trần Duyệt.
Cô cũng chú ý thấy rất nhiều người đang nhìn về phía mình, lòng thầm than khổ, nhưng vẫn cố ra vẻ không có chuyện gì. Cô lặng lẽ uống một ngụm sâm-panh, bất giác liếc về phía Nhược Phi, lại phát hiện cậu đang cười như không cười nhìn mình, dường như đã nghe tường tận mọi chuyện ban nãy! Mặt Tiểu Hạ bỗng đỏ ửng, lại uống thêm một ngụm sâm-panh nữa, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng khó tả.
Thẩm Nhược Phi……….lại chạm mặt nữa rồi……….
Cái ôm bất ngờ tại đài phun nước hôm đó phảng phất như mới xảy ra ngày hôm qua, hơi thở ấm áp của Nhược Phi như vẫn còn vương vấn đâu đây, tâm trạng hồi hộp e thẹn lúc ấy giống như cảm giác Uông Dương hôn cô lần đầu vậy. Cô không hiểu lí do tại sao chỉ cần nhìn thấy Nhược Phi là tim lại đập thình thịch, bối rối bấn loạn, không dám đối diện với cậu, nhưng nếu thiếu cậu ở bên lại cảm thấy nhớ nhung da diết và càng không rõ nỗi đau dai dẳng đeo bám cô ngày đêm là do đâu?
Không, người cô yêu là Uông Dương, Nhược Phi chỉ là em trai cô mà thôi!
Sao cô có thể………có thể yêu Thẩm Nhược Phi???
“Tiểu Hạ! Cậu bị gì thế? Sao cứ thừ người ra không nói câu nào vậy?”
“Đâu có đâu!”
“Ờ!” Trần Duyệt hiển nhiên không phát hiện thấy sự kì lạ của Tiểu Hạ, chỉ tự biên tự diễn : “Tớ nói thật đó, Nhược Phi tuy còn trẻ, lại không có kinh tế cơ bản, nhưng tớ nhìn ra thằng bé đó rất có “tướng làm quan”________Quan trọng nhất là cậu ta thật lòng yêu cậu. Tiểu Hạ, cậu vốn được coi là người thông minh, tại sao trong chuyện tình cảm lại “gà mờ” như vậy? Rõ ràng cậu biết Uông Dương…….”
“Trần Duyệt! Đừng nói nữa! Tớ xin cậu đấy! Đừng nói nữa!!!!”
Trông thấy sắc mặt Tiểu Hạ vô cùng khó coi, Trần Duyệt biết điều liền im lặng. Bên này, Nhược Phi luôn nhìn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vô tình quay sang, vừa đúng lúc ***ng phải ánh mắt Nhược Phi. Nụ cười đẹp trai ngây ngất ngay lập tức nở ra vì cô.
Thẩm Nhược Phi……..
Làm ơn đi! Quan hệ của chúng ta đã khó xử lắm rồi, đừng có cố tỏ ra không có chuyện gì mà tự nhiên mỉm cười thân thiện với tôi thế!!!! Vì như vậy, tâm trạng bứt rứt suốt một tháng nay của tôi sẽ trở nên cực kì ngớ ngẩn! Còn nữa, hôm nay bỗng dưng lại đi mặc âu phục…….hết việc hay sao mà diện đẹp như thế để làm gì???
Tiểu Hạ nhìn Nhược Phi rồi rủa thầm trong lòng.
“Sao lại không nghe điện thoại?”
Chú ý thấy Tiểu Hạ ngắm mình rồi thừ người ra, Nhược Phi liền tiến tới cạnh cô hỏi dò, ngữ khí bình tĩnh giống như đang hỏi thời tiết gần đây thế nào vậy. Tất nhiên là Tiểu Hạ không thể giãi bày mọi suy nghĩ trong lòng cho cậu hay, chỉ giả vờ nói : “Lúc đó tôi đi ngủ, không nghe thấy điện thoại reo!”
“6h đã đi ngủ? Thời gian vận động của cô xem ra càng ngày càng ít đó!”
“Con gái nhiều tuổi cần phải chăm sóc sắc đẹp giữ gìn dung nhan mà!”
“Thế sao? Chẳng trách nếp nhăn nơi khóe mắt cô lại dễ thương như vậy!”
Dứt lời, Nhược Phi đột nhiên áp sát, môi cậu gần như chạm vào môi cô. Tiểu Hạ giật mình, theo bản năng lùi lại mấy bước, vừa sờ mặt vừa tức tối mắng cậu : “Thẩm Nhược Phi! Cậu đừng có nói vớ vẩn! Tôi làm gì có nếp nhăn nào chứ??”
“Đùa thôi mà! Không buồn cười sao?”
“Chẳng buồn cười chút nào cả!!!”
*****
Bạn gái của Uông Dương.
Kể ra cũng lạ, Nhược Phi chỉ đùa có mấy câu mà cảm giác bối rối không thoải mái liền biến mất tăm, dường như cô lại có thể tự nhiên đối diện với cậu. Tiểu Hạ định đổi đề tài, song lại chuyển ngay sang chủ đề ngớ ngẩn nhất : “Chu Cầm hôm nay sao không đến? Cô bé không đón Giáng sinh cùng cậu à?”
“Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả!”
“Thừa nhận một chút thì có ૮ɦếƭ ai đâu! Kiểu gì cũng phải cho cô bé chút danh phận chứ!”
“Ha ha!” Nhược Phi nhún vai coi như không quan tâm: “Uông Dương sao cũng không đến vậy?”
“Tối nay anh ấy phải phẫu thuật!”
“Hai người vẫn chưa chia tay à?”
“Thẩm Nhược Phi! Ngậm cái mỏ quạ của cậu lại! Chúng tôi……..sắp kết hôn rồi!”
Tiểu Hạ nói xong liền cảm thấy không gian xung quanh tĩnh lặng tới đáng sợ. Cô không dám đối diện với biểu cảm lúc này của Nhược Phi, vội quay đi, chăm chú nhìn vào chùm đèn thủy tinh, hình như muốn xem xét trên chiếc đèn chùm rực rỡ đó có dính chút bụi nào không vậy……….Tâm trạng cô giờ vô cùng bất định, không rõ phải mất bao lâu Nhược Phi mới nói : “Không thể nào!”
“Gì cơ?”
“Cô vẫn chưa nhìn thấy anh chàng Uông Dương đang “tăng ca” của cô sao?” Đột nhiên, Nhược Phi cười vô cùng tàn nhẫn.
Tiểu Hạ vội quay đầu lại.
Cô liền trông thấy Uông Dương vốn dĩ phải đang ở trong phòng mổ, giờ đây đương ăn vận rất chỉnh chu ngồi bên cạnh một cô gái dung mạo khá bình thường, cũng đang nhìn về phía mình, thần sắc vô cùng hoảng loạn. Cô gái kia thì ôm lấy cánh tay hắn ta, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười tình tứ chỉ có hai người yêu nhau mới có!
Có lẽ, nhận ra Uông Dương hơi kỳ lạ, cô ta nương theo ánh mắt của hắn, sau đó trừng trừng nhìn Tiểu Hạ, khuôn mặt tràn ngập địch ý. Tiểu Hạ nhìn hai người họ, cảm thấy ***g *** bị P0'p nghẹt không thể thở nổi.
“Choang!!!!”
Tiểu Hạ đờ người, tay buông thõng, cốc R*ợ*u liền rơi xuống sàn, vỡ tan.
Tiếng cốc vỡ choang vang lên khiến mọi người đều tập trung chú ý về phía cô, sắc mặt của Uông Dương trong phút chốc biến thành trắng bệch. Dẫu cho cô có cố gắng tự lừa dối, tự thuyết phục bản thân Uông Dương thực sự chỉ yêu mình cô và không hề có người con gái khác, nhưng, sự thật vẫn tàn nhẫn phá tan mọi mong ước của cô.
Hóa ra, tình yêu chưa từng quay trở lại………..
“Uông Dương…..”
Tiểu Hạ muốn cười, song, nước mắt không nghe lời cứ lăn dài trên má. Cô cảm thấy thế giới xung quanh bỗng nhiên sụp đổ, từng mảnh thủy tinh vỡ nát dưới chân ánh lên gương mặt trắng nhợt tới đáng chê cười của cô, cũng làm cô chói tới không mở được mắt…….
“Cô ta là ai?”
Cô gái bên cạnh Uông Dương cho dù có trì độn đi chăng nữa cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì, quay sang nghi ngờ nhìn hắn ta, ánh mắt đầy ắp cảnh cáo cùng hằn ý. Uông Dương không đáp, cô ta càng chất vấn : “Cô ta là ai?”
“Dịch Hàn………Cô ấy, cô ấy là…….Phan Tiểu Hạ………”
Giọng Uông Dương run run, hoàn toàn không thể nói nổi thành câu, khuôn mặt tuấn tú vì lo lắng mà vặn vẹo tới khó coi. Nhược Phi chau mày, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiểu Hạ, cử chỉ của cậu dường như muốn đem lại cho cô dũng khí để đương đầu với sự thực phũ phàng.
Thẩm Nhược Phi………
Thần sắc Tiểu Hạ vô cùng phức tạp, cô ngước lên nhìn Nhược Phi, giống như người sắp ૮ɦếƭ đuối may mắn bám được vào mảng gỗ trôi, còn Nhược Phi thì quay sang mỉm cười với cô. Tuy cả hai không dùng ngôn ngữ để trò chuyện, song cô biết, Nhược Phi đang dùng ánh mắt nhắc nhở cô nhất định phải kiên cường, không thể đầu hàng bỏ chạy!
Hơi ấm từ lòng bàn tay mang lại cảm giác vô cùng ấm áp, Tiểu Hạ mỉm cười an ủi nhìn Nhược Phi, nhưng, toàn thân cô vẫn lạnh toát, đầu váng mắt hoa, cả cơ thể giống như không phải là của mình nữa! Cô nắm chặt lấy vạt áo của Nhược Phi, dùng toàn bộ sức lực khẽ nói : “Tôi không sao!”
“Vậy chúng ta về đi!”
“Ừ!”
Không khí xung quanh bỗng biến loãng khiến hô hấp trở nên khó khăn cực độ. Nhược Phi nắm tay Tiểu Hạ toan bước ra ngoài, Dịch Hàn đột nhiên chạy ra cản trước mặt Tiểu Hạ.
Dịch Hàn biết Uông Dương trước đây từng có bạn gái tên “Phan Tiểu Hạ”, nhưng khi biết cô gái xinh đẹp này chính là người con gái đó thì bỗng nhiên thứ cảm xúc mang tên “đố kị” liền sản sinh, đẩy lùi tất cả lí trí vốn có. Cô ta cố nén cơn ghen đang chực chờ bộc phát, cười lạnh với Uông Dương, song lại nhắm thẳng vào Tiểu Hạ : “Uông Dương, thì ra cô ta là bạn gái cũ của anh – “Phan Tiểu Hạ”, anh đã đá cô ta từ mấy năm trước rồi, sao cô ta vẫn trơ mặt không biết đường biết nẻo, sống ૮ɦếƭ bám lấy anh? Cô ta không cảm thấy mình rất hạ tiện sao?”
Từng câu từng chữ Dịch Hàn thốt ra đều quá cay độc, Uông Dương không dám nói câu nào, mặt mày tím lại. Tiểu Hạ những tưởng khi bản thân nghe xong mấy câu đay nghiến thâm độc đó sẽ tức giận, sẽ cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, song, thứ tâm trạng cô có hiện giờ lại là bình tĩnh tới lạnh lùng. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Uông Dương, không nói câu nào, trong tình cảnh này, trầm mặc lại là thứ VK hữu hiệu nhất! Sắc mặt Uông Dương biến hóa liên tục, hoảng loạn trở thành khẩn cầu. Tiểu Hạ đương nhiên biết rõ ánh mắt của hắn ta ẩn chứa điều gì, muốn van xin cô cái gì, song, sao cô phải giúp hắn?
“Uông Dương! Sao anh không nói gì vậy? Anh không có gì để giải thích sao?”
“Dịch Hàn! Đủ rồi!”
“Đủ rồi?Anh dám dùng thái độ đó để nói với tôi hả? Uông Dương! Anh định ăn cháo đá bát phải không? Có giỏi thì nói lại lần nữa tôi nghe xem?”
Giọng nói của Dịch Hàn bỗng vang lên the thé, ánh mắt hiếu kì của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Uông Dương chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng, hắn không thể, vì hắn có rất nhiều chuyện cần phải giàn xếp cho ổn thỏa. Hắn ta đau khổ nhìn Tiểu Hạ, còn Dịch Hàn vẫn tiếp tục hét lên : “Uông Dương! Chẳng trách gần đây tôi không thấy bóng dáng anh, chẳng trách điện thoại anh lại hay tắt máy, hóa ra là đang chơi trò “nối lại tình xưa” với loại đàn bà đê tiện này! Được lắm! Nếu anh thích nó thì chia tay với tôi thử xem! Anh dám không?”
“Đừng nói nữa…….” Uông Dương bất lực mở miệng.(đáng đời đồ khốn)
“Tôi cứ nói đấy! Uông Dương! Anh tưởng anh tài giỏi lắm hả? Dám chơi trò “bắt cá hai tay” với tôi? Công việc của anh cũng là do tôi tìm hộ! Giờ định đá tôi hả? Tôi nói cho anh biết, đừng có hòng! Còn cô nữa! Phan Tiểu Hạ! Chia tay rồi còn bám lấy Uông Dương làm cái gì? Gái già thì không cần tới liêm sỉ nữa hả? Thấy sắp ế chồng nên cứ dính lấy bạn trai của người khác phải không? Năm đó cô đã coi thường Uông Dương, bây giờ quay lại là có ý gì? Thấy anh ta “công thành danh toại” rồi thì muốn lợi dụng hả? Tôi khinh nhất là loại đàn bà như cô!”(ek.mụ này ghê nhẩy…)
“Câm miệng!” Nhược Phi lạnh lùng quắc mắt nhìn Dịch Hàn : “Cô nghe rõ cho tôi, là bạn trai cô dính lấy bạn gái của tôi, sống ૮ɦếƭ cũng không buông! Tiểu Hạ của tôi sao có thể để mắt tới thứ đàn ông kinh tởm như hắn? Cô nhục mạ bạn gái tôi, tôi không đánh phụ nữ, vậy nên, tôi đánh hắn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc