Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 18

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Kim trong bọc cũng có ngày……….
“Đúng vậy! Phải đối xử thật dịu dàng với con gái! Nghe lời chị cậu là không có sai đâu!”
Uông Dương tự nhiên hết thảy lấy tay quàng qua eo Tiểu Hạ, khiến người cô bỗng cứng đơ. Tuy hai người họ trước đây đã rất thân mật, nhưng, từ khi hai người quay lại với nhau tiến triển lại cực chậm, nắm tay cũng rất ít chứ đừng nói là ôm nhau!
Cái ôm eo của Uông Dương khiến Tiểu Hạ bất giác dấy lên phản cảm mà chính cô cũng không thể lí giải nổi, hơn thế, cô lại có cảm giác hoảng loạn như bị người khác bắt gặp mình đang lăng nhăng cặp bồ! Cô theo bản năng vội nhìn sang Nhược Phi, song lại phát hiện, Nhược Phi căn bản không hề để ý tới cử chỉ thân mật đó, lòng đột nhiên thấy hụt hẫng trống trải. Cô chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy thất vọng, tuy cảm giác thất lạc đó chỉ chạy xẹt qua trong khoảnh khắc, nhưng cũng đủ khiến tâm can đau nhói tới cực hạn.
Vì sao lại thế này? Vì sao lại không muốn Thẩm Nhược Phi nhìn thấy cô và Uông Dương thân mật? Đây không phải là ước nguyện ban đầu mà cô đồng ý quay lại với Uông Dương sao? Tại sao tất thảy mọi chuyện lại vô thức biến vị như vậy?
Rốt cuộc là tại sao cô luôn quan tâm tới cách nghĩ của Nhược Phi?
Đương lúc đầu óc Tiểu Hạ đang rối rắm thì chuông điện thoại của Uông Dương reo lên.
Uông Dương nói gì với Nhược Phi, Tiểu Hạ hoàn toàn không nghe thấy rõ, chỉ khi điện thoại của Uông Dương vang lên tiếng chuông chưa từng được nghe qua thì đôi bàn tay đang ôm lấy eo cô đột ngột siết chặt. Cô tò mò chăm chăm nhìn Uông Dương rút điện thoại ra sau đó cười với mình : “Xin lỗi! Anh đi nghe điện thoại một lát!”
“Anh cứ ở đây nghe cũng được mà, xung quanh đều ồn ào, đi đâu cũng như nhau cả mà!” Tiểu Hạ cũng cười đáp.
“Anh đi ra kia một lát thôi!”
Người gọi đến căn bản đang có xu thế “anh mà không nghe tôi cứ gọi đến cùng”, cho nên chuông điện thoại reo không ngừng và cũng khiến sắc mặt Uông Dương có chút khó coi, anh ta liền đi ra chỗ khác để nghe điện. Nhược Phi liếc mắt nhìn Uông Dương ở đàng xa, cũng không hề nhìn Tiểu Hạ, đút tay vào túi quần, lầm bầm : “Phan Tiểu Hạ! Cô là đồ ngốc à? Loại đàn ông như vậy mà cũng………”
“Im miệng! Việc của tôi, tôi rõ nhất!”
“Tùy cô!”
Tiểu Hạ cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn đám người đang la hét chói tai trên tàu lượn, dường như chỉ như thế mới có thể nuốt nước mắt vào trái tim. Nhược Phi trầm mặc nhìn cô một hồi lâu rồi thở dài thườn thượt : “Đồ ngốc!”
Đồ ngốc?
Có lẽ là vậy…….
Nhưng, một khi đã đối diện với tình yêu, ai còn có thể lí trí được đây?
Độ khoảng 5 phút sau, Uông Dương bắt máy xong thì quay về chỗ hai người, cơ hồ rất áy náy nhìn Tiểu Hạ. Tuy vô cùng buồn bã, song, Tiểu Hạ không muốn mình lộ vẻ yếu đuối trước mặt Nhược Phi, nên giả đò cười vui vẻ, ý như không hề lưu tâm. Màn đêm dần buông xuống, Tiểu Hạ cảm thấy hơi đói, cô nhìn thấy đàng xa dường như có bán đồ ăn, liền kéo Chu Cầm nói : “Chu Cầm, em đói rồi phải không? Chúng ta ra đó mua ít đồ ăn đi!”
“A? Chị Tiểu Hạ muốn ăn sao? Vậy để em đi cùng với chị!”
Tiểu Hạ nắm lấy tay Chu Cầm dẫn cô bé đi tới con đường phía trước đang bày bán toàn đồ ăn ngon, còn Chu Cầm thì yếu ớt nhìn Nhược Phi, nét mặt tuy lúng túng, nhưng vẫn để Tiểu Hạ kéo mình đi. Chu Cầm mua đồ uống ở bên cạnh còn Tiểu Hạ đứng trước quầy hàng mua thịt nướng. Cô mua rất nhiều, đang định mang về cho mọi người cùng ăn, đột nhiên phát hiện rất nhiều người tự dưng đổ xô về phía mình, muốn nhúc nhích quay lại cũng khó.
Thì ra, quảng trường cách cô không xa sắp có màn trình diễn của ca sĩ nổi tiếng nào đó, mọi người đều lũ lượt kéo nhau dồn hết về phía ấy để xem, và, con đường bày bán đồ ăn thức uống ngon miệng này là lối bắt buộc phải đi qua. Tiểu Hạ thử mấy lần để len tới chỗ Chu Cầm, nhưng người người chen chúc, chật như nêm, căn bản là không nhích được bước nào. Cô chỉ đành giương mắt nhìn Chu Cầm càng lúc càng cách xa mình và cuối cùng là không thấy đâu nữa!
Càng ngày, người đổ xô về con đường này càng đông, muốn đi ngược lại thật sự là một việc vô cùng gian nan, vất vả. Tiểu Hạ hết cách, chỉ đành nương theo dòng người đi tới quảng trường. Cô ngoái đầu lại, con đường nhỏ bán đồ ăn bây giờ toàn người là người, họ đang háo hức chờ đợi xem biểu diễn, muốn quay về, căn bản là không thể được. Cô lấy điện thoại ra định gọi điện cho Nhược Phi nói rõ tình cảnh hiện giờ, nhưng, điện thoại lại hết pin……….Đúng là họa vô đơn chí!
“Bực thật! Điện thoại hết pin, không liên lạc được với bọn họ, lát nữa phải bắt xe về nhà rồi! Sao lại xui xẻo thế chứ? Haiz! Mau tìm thấy em đi, Uông Dương…….”
Tiểu Hạ chẳng hề có hứng thú gì với show trình diễn của ca sĩ ấy, nên không đi thẳng tới quảng trường, mà cố gắng len sang hướng khác, cuối cùng, cũng thoát khỏi dòng người đông đúc đó. Cô dần dần bình tĩnh lại, thở dài rầu rĩ, hít thở bầu không khí trong lành, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ nghịch cảnh một mình đi trong đêm như thế này!
Tiếng ca hát, tiếng hò hét từ từ lùi về phía sau, gió đêm hiu hiu thổi bên người, tuy không có hương vị tươi mát của mùa hè cũng chẳng có hương thơm ngòn ngọt của hoa cỏ, nhưng lại khiến cô bình tĩnh, lí trí hẳn lên.
Uông Dương……..
Nếu nói Uông Dương dối trá cô một lần, cô sẽ tin, nhưng nếu là lần thứ hai lần thứ ba thì sao? Cô đã không còn là cô bé chỉ biết chìm đắm si dại trong tình yêu, u mê tới đánh mất lí trí và cả năng lực phán đoán nhìn nhận. Nói dối quá nhiều rồi cũng có ngày bị phát hiện, cô đột nhiên không rõ, bản thân khi biết được chân tướng sự việc giống như thoát ra khỏi cơn mê có hạnh phúc hơn cả đời sống trong những lời bao biện dối trá, không bị tổn thương nữa hay không? Rốt cuộc là cô muốn cái nào đây?
“Chồng à! Vợ muốn ăn kẹo bông!”
“Được! Để chồng mua cho vợ!”
Tiểu Hạ bất giác bước tới đài phun nước.
Cô nhìn đôi vợ chồng trẻ đang hạnh phúc dắt nhau tới sạp hàng bán kẹo bông, bản thân cô cũng theo tiếng gọi của thức ăn, cùng họ đến chỗ ấy luôn!
Ông chủ sạp hàng béo béo trăng trắng đó cơ hồ chẳng để ý tới việc buôn bán hôm nay không sinh lời nhiều lắm, vẫn luôn mỉm cười niềm nở đón khách. Biển hiệu tuy có đề là có bán kẹo bông đủ loại màu sắc, và ông chủ cũng bảo đảm rằng sẽ tạo ra màu mà Tiểu Hạ thích, nhưng cô chỉ chọn kẹo bông trắng thuần khiết_______Vì, cô vô cùng hoài niệm cây kẹo bông trăng trắng giống như lúc bé cô đã từng ăn.
“Ngon quá…….Lại còn có vị của hồi ức nữa chứ!”
Vị ngọt của kẹo bông tan nhanh trên đầu lưỡi, giống như đang khiêu vũ theo một giai điệu ngọt ngào êm dịu vậy! Cô nhớ lúc nhỏ, kẹo bông chỉ mất có 5 xu, rất nhiều gia đình có thể chấp nhận mua được, cho nên, thời thơ ấu của bọn trẻ luôn gắn liền với kẹo bông. Trẻ con trong đại viện thường lấy kẹo bông ra đọ xem cái nào to hơn, cái nào trắng hơn, chỉ có Nhược Phi là chẳng bao giờ ăn thứ này, cậu luôn nhăn mặt nói nó quá ngọt!
*****
Đài phun nước
Haiz! Nghĩ kĩ lại thì tên nhóc Thẩm Nhược Phi đó từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng vô cùng khó ưa! Tại sao chỉ trong chớp mắt thằng bé con bặm môi nhất quyết không chịu ăn kẹo đã biến thành một chàng trai trưởng thành, lại có bạn gái nhanh như vậy? Chu Cầm là một cô gái rất được, dì Vương Tuệ chắc chắn sẽ thích cô bé! Nếu tình cảm của hai đứa mà tiến triển thuận lợi, chắc hẳn sẽ sớm kết hôn sinh con thôi!………….Nhưng, hạnh phúc của cô thì đang ở nơi đâu đây?
Tiểu Hạ nghĩ mãi nghĩ mãi, bất giác bần thần. Trước mặt cô là một đài phun nước cỡ lớn, vì trời đang nhá nhem tối nên nước trong hồ đen mịt mùng, không trông thấy đáy. Buổi trình diễn chắc chắn đã bắt đầu rồi, cả khu vui chơi giải trí đang vang vọng tiếng hát cùng tiếng hò reo thoáng có thoảng không, còn nơi cô đứng cách xa quảng trường nhất, vậy nên, hiển nhiên trở thành nơi yên tĩnh nhất. Tiểu Hạ thẫn thờ nhìn vào mặt nước, không hiểu tại sao lại dấy lên cảm giác bi thương, một giọt nước mắt bất giác lăn dài trên má!
Uông Dương………
Tiểu Hạ còn nhớ, bảy năm trước, cô và Uông Dương đã từng tới khu vui chơi giải trí này. Tuy lúc đó vé vào cửa được giảm 50% cho sinh viên, song, vẫn cứ là một khoản chi phí khá lớn rồi! Ngày cô và Uông Dương tới đây, bầu trời vô cùng trong xanh, mỗi một trò chơi miễn phí tại nơi này đều có bóng dáng hoan hỉ vui đùa của hai người. Và cũng tại nơi đây, hai người đã hôn nhau…….
Nhưng, điều đáng tiếc nhất là cả hai đều không tìm thấy “hồ ước nguyện” theo tương truyền rất linh nghiệm. Sinh viên trường S đều kháo nhau rằng, tại khu vui chơi giải trí này có một “hồ ước nguyện” rất linh thiêng, chỉ cần đôi tình nhân nào ôm nhau khi đài phun bắt đầu phun nước thì sẽ được ở cạnh nhau trọn đời. Khi đó, hai người họ rất tin vào truyền thuyết này, nhưng, tìm cả một buổi, vẫn không thể tìm ra “hồ ước nguyện”, lúc ra về, cả hai đều vô cùng thất vọng.
Thực ra, giờ ngồi ngẫm lại, tất cả chỉ là mộng tưởng của thời thanh xuân thơ dại và chiêu câu khách của chủ nhân khu vui chơi giải trí này mà thôi! “Hồ ước nguyện” gì chứ! Chẳng qua chỉ là một đài phun nước cỡ lớn mà thôi! Nếu như ước nguyện được ở cạnh nhau có thể dễ dàng thành hiện thực, vậy thì, trên thế gian này sao vẫn còn có thứ gọi là “biệt ly” và “lệ sầu” đây?
Lúc đó lại có thể tin vào chuyện này, thật nực cười!
Tiểu Hạ nghĩ đoạn, cười tự giễu, nước mắt cũng vô thức chảy xuống. Cô vội lấy tay lau khô nước mắt, ngó nhìn bốn xung quanh, quả nhiên bên cạnh đài phun có rất nhiều đôi tình nhân. Cô không hiểu,vì sao ngày đó cô và Uông Dương tìm tới kiệt cả sức mà vẫn không thể thấy nơi này, tất thảy, phải chăng là sự sắp đặt của số phận? Lẽ nào, cô và Uông Dương……..đích thực là “có duyên nhưng không có phận”?
Nếu như, nếu như hôm ấy được cùng Uông Dương thành tâm cầu nguyện tại nơi đây, có phải cô và anh ta sẽ không chia li? Phải chăng, trong khoảng tối tăm u ám của đời người, thật sự có thế lực chi phối số mệnh của người khác ? Thật sự có thứ nắm giữ “bi, hoan, li, hợp, ái, hận, tình, thù” và “thất vọng cùng tuyệt vọng” của đời người sao?
“Chồng à! Đài phun này bao giờ thì mới phun nước vậy?” Tiểu Hạ nghe thấy có cô gái đang hỏi.
“Chồng cũng không rõ_____Có phải là 7h không nhỉ?”
“Trí nhớ của chồng kém thật đó! Chồng à, tương truyền nếu hai ta có thể ôm nhau lúc đài phun bắt đầu phun nước thì có thể mãi mãi ở bên nhau. Chồng nói xem liệu nó có thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi! Vợ ngốc ạ!”
“Vậy, nếu chúng ta không biết lúc bắt đầu là khi nào thì làm sao giờ?”
“Vậy thì từ bây giờ chúng ta cứ ôm nhau đợi là được mà!”
“Ha ha! Chồng thông minh thật đó!”
Đôi vợ chồng đứng bên cạnh Tiểu Hạ nói mãi, nói mãi, cuối cùng quay ra ôm nhau! Tiểu Hạ thầm cười lạnh, bất luận thế nào, cũng có người vì yêu mà tin vào truyền thuyết vô vị này! Nhưng, truyền thuyết này qua bao năm như vậy vẫn không có gì thay đổi……..
Cái gì mà là “gặp thấy chân mệnh thiên tử của đời mình”, mấy người trẻ con này chắc là xem phim thần tượng quá nhiều rồi! Chỉ là một cái đài phun nước thôi, lấy đâu ra ma lực cơ chứ? Ôm một cái là có thể bên nhau trọn đời? Haiz! Người ta khi yêu nhau thì IQ cũng thành Zero, tự cổ chí kim luôn là như vậy………
Tiểu Hạ ngồi bên đài phun, vừa nghĩ ngợi vừa ăn kẹo bông, chỉ cảm thấy lòng tĩnh lặng như mặt nước hồ thu!
Tiếng tắt máy của Uông Dương, mấy ngày trước, dường như vẫn văng vẳng bên tai, mùi nước hoa thoang thoảng trong xe vẫn còn khiến cô cảm thấy nhức mũi, còn nữa, dấu son môi đó………..Cô cố chấp không chịu tin vào sự thật, song, chân tướng sớm muộn cũng có một ngày được phơi bày tàn khốc trước mặt cô. Cô cũng không rõ, tự lừa gạt bản thân như thế này rốt cuộc là vì điều gì, và có ý nghĩa gì???
Tiểu Hạ ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, lòng buồn nặng trĩu, đến cả hô hấp cũng khó khăn. Cô đứng dậy, quay lưng lại đài phun hóng mát, không ngờ, đài phun đột nhiên phát ra âm thanh đinh tai nhức óc! Cô thất kinh, theo bản năng lùi lại một bước, song, chân lại rơi vào khoảng không. Cô thầm kêu khổ, nhắm chặt mắt, chuẩn bị cùng với hồ nước tiến hành sự tiếp xúc thân mật nhất, không ngờ rằng, đột nhiên cô được người ta ôm chặt lấy eo, kéo mạnh vào lòng!
Thẩm Nhược Phi……..
Tiểu Hạ sửng sốt nhìn Nhược Phi, chính vào lúc này, đài phun bắt đầu phun nước, đèn chiếu sáng trong khu vui chơi giải trí cũng được bật lên, phút chốc, soi rọi cả thế giới. Không trung mờ mịt được ánh đèn sặc sỡ chiếu sáng rực như ban ngày, cột nước phảng phất như những mũi tên, bắn lên cao ✓út, dưới phản xạ của ánh đèn, phát ra màu sắc rực rỡ, lộng lẫy, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh. Những giọt nước trong đài phun vương trên những sợi tóc của Tiểu Hạ, song, cô hoàn toàn không cảm nhận thấy, chỉ ngây người ngắm chàng trai đang ôm lấy mình. Trên người chàng trai toát ra hơi thở an tâm cùng vòng ôm ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cô bật khóc!
“Phan Tiểu Hạ! Cô đang làm gì vậy? Muốn tự sát sao?” Nhược Phi nghiến răng kèn kẹt hỏi.
“Đừng có nói bậy!” Tiểu Hạ dở khóc dở cười, nghẹn ngào nói.
“Này! Cô khóc đấy à? Lớn ngần này tuổi mà vẫn còn khóc nhè! Xấu hổ chưa kìa? Chẳng qua chỉ là lạc đường một lúc, có gì mà phải khóc chứ?”
“Thằng nhóc thối tha! Ai vì việc này mà khóc chứ? Còn nói vớ vẩn là tôi nghỉ chơi với cậu luôn đó!”
Nhược Phi không nói câu nào nhưng cũng chẳng chịu buông tay, vẫn luôn ôm chặt lấy Tiểu Hạ, giây phút này,thời gian phảng phất như ngừng trôi! Má Tiểu Hạ dán chặt lấy Ⱡồ₦g иgự¢ cậu, tai nghe tiếng tim đều đặn của cậu, mặt cô thoáng chốc ửng hồng. Mọi tiếng ồn ã xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập đều đặn của Nhược Phi mà thôi!
Thình thịch…….
Thình thịch……….
Chúa ơi! Lẽ nào, tại nơi này cô có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình sao? Nhưng, tại sao lại cứ luôn là Thẩm Nhược Phi?
Hơn nữa, vì sao cô luôn có phản cảm với hành động thân mật của Uông Dương, song lại không có chút căm ghét nào khi cùng Nhược Phi ở bên nhau…….
Lẽ nào cô…….
Lẽ nào cô đối với Nhược Phi……..
*****
Vòng ôm của hai người!
Tiểu Hạ nghĩ đoạn, vội ngẩng đầu lên nhìn Nhược Phi, nào ngờ, vừa hay ᴆụng ngay ánh mắt của cậu. Dưới ánh đèn, đôi mắt của Nhược Phi sáng lạ thường, tựa như vì tinh tú trên trời cao vậy, lòng bàn tay cậu nóng ran, hơi ấm lan truyền tới tận sâu thẳm trái tim cô!
Tiểu Hạ ngắm Nhược Phi đến ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khóe môi mấp máy, hai mắt cay cay, nước mắt lại rơi xuống. Giọt lệ lăn trên má cô, khiến tim Nhược Phi đau nhói, cậu cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút cạn trong giây lát. Cậu chỉ hi vọng được ôm chặt lấy cô, mãi mãi ôm lấy cô như vậy……
Tiếc là, thời gian hoàn toàn không dừng tại giây phút này!
“Nhược Phi! Anh đang làm gì vậy?”
Sau lưng, bất thình lình vang lên tiếng gọi, cả hai liền được kéo về thực tại. Tiểu Hạ giật mình, vội đẩy Nhược Phi ra, quả nhiên, cô nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Chu Cầm. Cô lo lắng không biết phải giải thích thế nào, chỉ thầm cầu khấn Chu Cầm không trông thấy cảnh vừa nãy, còn Nhược Phi thì bực dọc quay lại quát Chu Cầm : “Cô tới đây làm cái gì? Không phải đã bảo cô về trước rồi hay sao?”
“Nhưng, bác sĩ Uông nói vẫn nên đi tìm chị Tiểu Hạ……”
“Hắn nói gì cô cũng nghe sao? Lời của hắn là thánh chỉ hả?”
“Thẩm Nhược Phi! Đủ rồi đó! Chu Cầm! Chúng ta quay về thôi!”
Tiểu Hạ không dám đối diện với Chu Cầm, vội rảo bước, đi liền một mạch, Nhược Phi thấy vậy, sững lại một thoáng, sau đó cũng đi theo cô. Mặt cậu cứ hầm hầm, chẳng hiểu do bị Chu Cầm cắt ngang nên khó chịu hay là do bị cô bé nhìn thấy cảnh không nên nhìn nên bực bội nữa?
Phan Tiểu Hạ! Mi sao có thể như vậy? Thẩm Nhược Phi đã có bạn gái rồi đó…..
Tiểu Hạ cúi gằm mặt, thầm khinh thường bản thân.
Uông Dương quả nhiên là đợi ở bãi đỗ xe từ rất lâu rồi. Nhìn thấy Tiểu Hạ, anh ta vô cùng lo lắng hỏi cô rốt cuộc đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì không, cô chỉ nhìn anh ta không đáp. Về tới nhà, Uông Dương cơ hồ còn có ý muốn lên nhà cô uống tách trà, nhưng Tiểu Hạ chỉ mỉm cười nói với anh ta : “Muộn rồi, anh về sớm nghỉ đi! Lỡ như có ai đó gọi điện đến, anh lại cảm thấy bất tiện, như vậy sẽ không hay!”
“Tiểu Hạ! Em nói gì vậy? Lẽ nào, em nghi ngờ anh?”
“Đương nhiên không phải! Em rất tin tưởng anh, Uông Dương! Nếu như rảnh, hai ta nên thu xếp thời gian ra mắt cha mẹ, tiện thể, định rõ chuyện của hai đứa mình luôn, anh thấy thế nào?”
“Tiểu Hạ, em nói có thật không? Em thật sự muốn cùng anh……..?” Uông Dương mừng tới phát điên.
“Có được không?” Tiểu Hạ khẽ cười hỏi tiếp.
“Đương nhiên là được! Anh sẽ thưa chuyện với cha mẹ ngay! Cảm ơn em, Tiểu Hạ!”
“Đừng khách sáo!”
Tiểu Hạ cười ngọt ngào với Uông Dương, sau đó đi lên lầu. Qua rèm cửa sổ, cô nhìn bóng xe Uông Dương dần dần xa khuất, sau đó, từ từ ngồi xuống đất, cứ như vậy, mãi không đứng lên nổi.
Một tháng sau khi hai người quen nhau trong tình trạng “không ngọt cũng chẳng nhạt” thì mùa đông lạnh giá lại quay về. Tiểu Hạ từ trước tới giờ luôn sợ rét, tay chân rất dễ tê cóng vào mùa này, do vậy, nếu không có điều hòa, căn bản là cô không thể trụ nổi. Cũng chính vì thế mà cô cực ghét mùa đông.
Uông Dương lại bận bịu suốt, số lần hai người hẹn hò thưa dần đi, dẫu vậy, vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ của Tiểu Hạ. Bởi vì, Uông Dương nói đợi đến khi cô nghỉ đông sẽ về nhà xin phép cha mẹ hai bên tác thành, sau đó cả hai sẽ kết hôn…..
Nhìn nụ cười ấm áp của Uông Dương, Tiểu Hạ bỗng nhớ tới cha mình đã đả kích anh ta như thế nào, lòng bỗng áy náy khôn nguôi : “Ngộ nhỡ, cha mẹ em…….”
“Sẽ không đâu! Năm đó anh chỉ là một sinh viên nghèo, không thể mang lại cho em bất cứ điều gì tốt đẹp, nhưng, bây giờ thì khác rồi! Tiểu Hạ, hãy tin anh!”
“Ừ! Uông Dương, em thay mặt cha “xin lỗi” anh!”
“Ngốc ạ! Em không cần phải xin lỗi gì cả. Nếu khi đó không có sự kích động của cha em, có khi anh vẫn chỉ là cậu sinh viên nghèo mà thôi! Em yên tâm, anh sẽ không vì chuyện năm đó mà có cách nghĩ phiến diện với cha mẹ em đâu! Bởi vì, anh yêu em!”
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Uông Dương, Tiểu Hạ cảm thấy lòng ngọt ngào quá đỗi. Cô nhìn anh ta, ngần ngừ hỏi : “Anh thật sự đã nghĩ kĩ là sẽ kết hôn cùng em?”
“Đương nhiên____Nếu em đồng ý. Tại sao đến bây giờ lại nghi ngờ thành ý của anh?’’.Uông Dương tỏ ra vô cùng đau khổ.
“Không phải, nhưng mà, chúng ta mới chỉ quen nhau có mấy tháng, có phải là quá nhanh không?”
“Em có thể đợi, song, anh không thể đợi được nữa rồi! Anh muốn kết hôn với em! Tiểu Hạ!”
Uông Dương dứt lời, vội nắm chặt lấy tay Tiểu Hạ, lòng bàn tay của anh ta vô cùng ấm áp. Tiểu Hạ nhìn anh ta, khẳng định một lần nữa : “Anh thật sự đã nghĩ kĩ rồi? Anh có chắc bản thân vẫn coi em là người anh yêu nhất như trước đây không?”
“Anh chắc chắn! Tiểu Hạ! Vậy, câu trả lời của em là gì?”
“Em đồng ý!”
Uông Dương vui sướng tới phát điên, ôm chầm lấy Tiểu Hạ, còn cô chỉ nhìn màn sương trắng bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn bình lặng. Uông Dương mừng rỡ khôn xiết, cười cười nói nói thêm cái gì đó, nhưng cô chẳng hề chú tâm nghe, bởi vì cô đang mải tính toán xem nên kết hôn vào ngày nào, tính toán xem chi phí cho đám cưới mất bao nhiêu, khách mời là những ai, cố gắng để mọi việc diễn ra hoàn hảo nhất.
Một cô gái 28 tuổi mới kết hôn, bất luận là thế nào đi chăng nữa, vẫn là một chuyện đáng vui mừng, hôn lễ nên tổ chức hoành tráng một chút, phù dâu thì để cho Trần Duyệt – người tôn thờ chủ nghĩa độc thân – đảm nhận là được, còn phù rể…
Tiểu Hạ bỗng dưng nhớ tới trước kia mình có nói đùa với Nhược Phi, nếu cô kết hôn sẽ chọn cậu làm phù rể, cô còn nhớ như in sắc mặt khó coi cực độ của cậu sau khi nghe xong. Giờ cô đã tường tận, ngày đó mình đã mang lại cho cậu bao nhiêu đau khổ, song, “đau đớn dai dẳng chi bằng đau trong một thoáng”, nếu cô và Uông Dương kết hôn, chắc chắn sẽ có thể cắt đứt mọi tơ vương không đáng có trong lòng Nhược Phi!
Nhưng, tại sao tim lại đau đến vậy?
Vì sao?
Uông Dương dẫn cô đi xem căn hộ mới mua, nói rằng sau khi định rõ ngày cưới sẽ lắp đặt mua sắm đồ đạc, Tiểu Hạ nghe xong cảm thấy vô cùng hứng khởi. Cô lên mạng tìm được rất nhiều bí quyết hay về lắp đặt trang trí tại gia, phong cách lắp đặt thịnh hành cùng cách thiết kế căn hộ sao cho hợp lí, và rất nhiều tư liệu về các phương diện khác, cô thích thú ngồi tính toán, gian nào làm phòng ngủ, gian nào làm phòng đọc sách, gian nào làm phòng cho con trẻ. Cuộc sống hôn nhân luôn mong đợi cuối cùng đã gần kề ngay trước mắt, nhưng, tâm trạng cô lại lãnh đạm hơn tưởng tượng rất nhiều.
Nhà đẹp, chồng tốt, cuộc sống hạnh phúc, hơn hết thảy, người cô sắp cưới là đức lang quân được bao người ái mộ, cô không còn phải bận tâm gì nữa. Bây giờ cô chỉ việc bước theo con đường đã vạch sẵn, nhất định phải kết hôn vào năm sau, khiến bản thân “danh chính ngôn thuận”làm “Mrs. Uông”! Như vậy, cô gái thần bí hôm ấy sẽ biết đường mà rút lui…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc