Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 03

Tác giả: Hồ Tiểu Muội

Noodlelife : Cuộc đời mì gói
Translator : Feilunhai1010
Beta : Vandkh Asshole!
(Chị lại chửi thề rồi – -!!!) Nếu như tên nhóc Thẩm Nhược Phi kia không mò tới, cô tối nay đã được hưởng thụ bữa tối thịnh soạn, thưởng thức bộ phim lãng mạn, hơn nữa, nói không chừng sẽ cùng anh chàng bác sĩ đẹp trai phát triển tình cảm thêm một cung bậc mới rồi; nhưng mà mơ vẫn hoàn mơ, sự thật đau đớn chứng minh rằng tên tiểu tử khốn kiếp Thẩm Nhược Phi đã quậy tan nát tất cả. (Tâm trạng đây : Again & again”) Tiểu Hạ căm phẫn nghĩ, ngúng nguẩy giậm chân, đi vào bếp pha mì gói ăn. Tuy rằng cô chán ngấy ăn mì rồi, nhưng hôm nay trời mưa, cô ngại không muốn ra ngoài lại vụng về chuyện bếp núc, thế nên đành ngậm ngùi gặm mì cho đỡ xót ruột. Tiểu Hạ thành thạo pha gói mì chua cay, thở dài thườn thượt, đang định cố sống cố ૮ɦếƭ nuốt thì tay đột nhiên bị nắm giật lên, cái dĩa vì thế cũng rơi cạch xuống sàn. Cô vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nhược Phi mặt vô biểu cảm nhìn cô. “Thẩm Nhược Phi, cậu đang làm gì thế?” Tiểu Hạ bực tức. “Đã cảnh cáo bao nhiều lần là cấm ăn mì gói rồi, tại sao chị vẫn không chịu nghe? Trong tủ lạnh đầy ắp thức ăn, sao chị lại thích mì gói đến vậy chứ?” “Tôi có biết nấu đâu” Tiểu Hạ quạu. “Haizzz” Nhược Phi bất lực day day trán : “Phan Tiểu Hạ, chị không còn nhỏ nữa, cứ ăn những thứ thiếu dinh dưỡng này chỉ tổ chóng già thôi. Sau này, cấm ăn!” “Thèm cậu lo đấy, tôi già hay không liên quan gì đến cậu? Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có quản tôi, coi chừng tôi kick bay cậu ra khỏi cửa đấy!” “Đừng ăn thứ này nữa! Tôi nấu cho chị ăn” Nhược Phi mở tủ lạnh, thở dài đánh sượt, rửa sạch nồi, bật bếp gas, lát sau một mùi thơm phưng phức lan ra từ nhà bếp. Tiểu Hạ nhìn động tác thuần thục kia, mồm há hốc mắt trợn tròn, cuối cùng cũng không giận dỗi cậu nữa : “Thẩm Nhược Phi! You are brilliant!!!” (Câu này không phải dịch nhỉ?) “Thank you. Quăng cô ở Mỹ 5 năm,chỉ nhá độc steak and butter, cô tức khắc cũng biết nấu thôi.” “Chu Cầm không chăm sóc cho cậu sao?”

Cảnh hot trong phim (1). Translator : Feilunhai1010
Beta : Vandkh “Chu Cầm không chăm sóc cho cậu sao?” “Tôi với cô ta chẳng liên quan gì đến nhau” “Phét vừa thôi!” Tiểu Hạ không tin : “Ai ai chả biết chuyện tình hai người, cậu sang Mỹ, cô ấy cũng bay theo luôn. Thẩm Nhược Phi, cậu từng này tuổi đầu rồi, mau mau kiếm 1 cô bạn gái dẫn về nhà ra mắt đi, kẻo tôi lại tưởng cậu là GAY đấy….. Hay là, cậu lén la lén lút quen em nào ở ngoài rồi nhưng lại không dám công khai, hửm?” Vừa nói Tiểu Hạ vừa quét mắt từ đầu xuống chân Nhược Phi, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn quái gở. Nhược Phi dở khóc dở cười, nhìn vào cô hồi lâu, giở giọng châm chọc : “Phan Tiểu Hạ, hồn chị bay đi đâu đấy? Xem phim nhiều đâm lú à?……….Hay là nói………chị đang ghen……. ?” Nhược Phi vừa nói vừa cười cợt. Khi cậu cười, khóe mắt cong cong, lấp lánh hào quang, vô cùng quyến rũ, không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ vô tội rồi. Nhưng Tiểu Hạ nhà ta lại kiễng ngón chân, không chút khách khí, đập bốp vào đầu cậu một cái, thoáng chốc phá vỡ không khí ám muội : “Đừng có nói nhăng nói cuội, tôi thích đàn ông chín chắn, vững vàng, không đời nào thích trẻ con vắt mũi chưa sạch như cậu đâu. Thẩm Nhược Phi, cậu quậy tan tành buổi xem mặt của tôi, nhưng tôi người lớn đại lượng khoan hồng, thêm vào bữa cơm lấy lòng của cậu nên không so đo tính toán nữa đấy. Lần sau mà tái phạm là tôi với cậu cạch nhau luôn đó!” “Thích đàn ông chín chắn……….dạng như tên Uông Dương đã đá chị ấy hả?” Nhược Phi cười lạnh. “THẨM NHƯỢC PHI”

Hot scene (2)
Translator : Feilunhai1010
Beta : Vandkh
“THẨM NHƯỢC PHI”
“Tôi đã 28, cậu cũng 25 tuổi đầu rồi. Chúng ta hết thời trẻ con rồi, xin cậu đấy, làm việc gì cũng phải động não đi chứ, đừng có láu táu phá nát buổi xem mắt của tôi như vậy!”
“Chị 28 thì đã làm sao, có đến 82 cũng to đầu mà dại thôi. Lát nữa rửa bát nhớ đeo găng tay vào đấy!” Nhược Phi chỉ thờ ơ, vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
“Tại sao tôi lại phải rửa? Đây là nhà tôi, cậu ăn nhờ ở đậu lại còn không biết xấu hổ bắt tôi đi rửa nữa hả?” Tiểu Hạ tức lên.
“Nếu chị là bạn gái tôi, tôi chẳng ngại làm… nhưng… sự thật chị KHÔNG PHẢI~~~~” Nhược Phi thủng thẳng đáp.
“Dĩ nhiên! Cậu là em trai tôi mà.” Tiểu Hạ nghiễm nhiên đáp lại.
“Ai là em của cô?”
Nhược Phi khựng lại, sau đó тһô Ьạᴏ tóm lấy cánh tay Tiểu Hạ. Lực Ϧóþ cực mạnh, đôi mắt vốn đen láy bỗng phát ra thứ ánh sáng xanh lè hệt như loài sói lên cơn dại vào ban đêm.
Tiểu Hạ ngây người không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên dở chứng, bèn vội vàng hất ra, tay cũng vì thế mà đau tím cả lên. Cô vẩy vẩy tay, căm hận chỉ vào vết bầm trên cánh tay, ՐêՈ Րỉ tố cáo tội trạng của cậu : “Thẩm Nhược Phi, cậu có cần phải ra tay tàn bạo thế với tôi không? Cậu nhìn đi, tay tôi tím hết cả lên rồi này. Cậu nhìn đi! Tôi mặc kệ đấy! Đau thế này thì rửa bát làm sao được?”
Tiểu Hạ nói đoạn, giơ cánh tay trắng nõn nà ra trước mặt Nhược Phi ; còn mặt Nhược Phi tự dưng đỏ lựng lên rất đáng ngờ. Cậu khẽ ho một cái rồi ngoảnh mặt đi: “Ok, Ok, sợ chị thật rồi, tôi rửa là được chứ gì?”
Tiểu Hạ càng được thể : “Vậy hôm nay tôi cũng không lau nhà.”
“OK, Tiểu Hạ, chị mau mau đi soi gương đi, mặt còn dính cơm kìa.”
Nhược Phi liếc Tiểu Hạ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi rửa bát, còn Tiểu Hạ ngồi thỏm xuống sôfa, vừa ăn táo vừa xem phim “Thần tiên tiêu diêu”.
“Xem gì vậy?”
Nhược Phi làm xong việc nhà, ngồi xuống cạnh Tiểu Hạ cùng cô xem phim. Hai người ngồi sát sạt vào nhau, tay của Nhược Phi gần như quàng qua eo Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ không hiểu tại sao cậu lại cùng mình xem bộ phim truyền hình nhiều tập nhạt nhẽo này. Bấy giờ ti vi lại đang chiếu cảnh nam chính hôn nữ chính cuồng nhiệt trong mưa.
Cảnh hot nảy lửa ấy khiến cô không tránh khỏi thẹn thùng, cô vội đưa mắt lén nhìn Nhược Phi, lại phát hiện cậu không hề tỏ ra e ngại, thậm chí còn có vẻ hứng thú cực kỳ…
Cô thầm mắng : “Trẻ con thời nay bạo thật đấy” rồi vội vàng chuyển kênh, sau đó cười gượng : “Ha ha……Phim ảnh bây giờ biến thái thật đấy , toàn là……haha………Thẩm Nhược Phi, triển lãm tranh của cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cũng tạm ổn, sao vậy, có hứng thú à?” Nhược Phi khàn khàn hỏi, đôi mắt rạng ngời quay sang nhìn cô.
“Thẩm Nhược Phi, cậu định theo đuổi nghiệp vẽ mãi à? Haizz, cậu lớn rồi, sao cứ để mẹ cậu lo vậy?”

Lúc nhàn rỗi Tiểu Hạ cũng hứng lên nghí ngoáy 乃út làm vài bài thơ, cũng tạm xem như là văn nghệ sĩ, nhưng bản chất vẫn là người chạy theo lối sống hiện thực. Cô chán ngấy phải nhìn thấy cảnh những họa sĩ tài hoa phải khổ sở vật lộn kiếm đồng tiền bát gạo nuôi thân nên hoàn toàn không ủng hộ việc Nhược Phi đạp chân lên con đường không có lối đi này. Cô sống rất thực tế, chỉ quan niệm rằng “Đến
cơm ăn còn không no, lấy gì mà sáng tác nghệ thuật, bằng niềm tin chắc?”. Nhược Phi dù có thiên chất, nhưng đời này có mấy họa sĩ có tài mà được may mắn như họa sĩ phương Đông “Thành Hạ”, có thể hoành tráng mở triển lãm tranh ở New York, mỗi bức bán với giá trên trời, tận mấy chục ngàn USD lận ? Cuộc sống chính là phải an nhàn nhưng hiện thực.
“Phan Tiểu Hạ, chị có mơ ước gì không?” Nhược Phi nhìn cô, giọng điệu mệt mỏi mà xa xăm.
“Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Tôi muốn du lịch vòng quanh thế giới này, tự tay mở một tiệm hoa này, làm tác gia lưu lãng bốn phương này, muốn yêu oanh oanh liệt liệt này…….nhưng mà, cuối cùng tôi vẫn chọn nghề giáo viên rồi chờ xem mặt kết hôn đó thôi. Thẩm Nhược Phi, cuộc sống là phải như thế! ”
“Cuộc sống đã mài mòn chị thành thế này à? Hay là vì cái tên UÔNG DƯƠNG kia?” Nhược Phi bèn cười khẩy.
“Cậu thì hiểu cái gì?” Tiểu Hạ cáu lên : “Tôi không can dự gì đến cuộc sống riêng tư của cậu thì cậu cũng đừng chõ mũi vào việc của tôi!”
“Haha” Nhược Phi chỉ cười cợt, chẳng ừ hử gì cả.
Dù không lời qua tiếng lại với Nhược Phi nhưng khi về phòng Tiểu Hạ vẫn thấy buồn thối ruột.
Cô với Nhược Phi tuy là thanh mai trúc mã nhưng dẫu sao cũng đã năm năm không gặp mặt nhau, cũng chính vì thế mà tính cách Nhược Phi so với trước càng ngày càng tác quái. Cô không hiểu làm sao Nhược Phi lại biết được chuyện của cô và Uông Dương và khi nhắc tới cái tên Uông Dương ấy, lòng cô lại buồn tái tê.
Uông Dương là đàn anh vô cùng dịu dàng mà cô đã yêu thầm từ thời cấp II, là người cùng cô vượt qua năm lớp 12 đầy tăm tối, là người con trai đã hôn cô dưới bầu trời đầy sao ngày ấy…………
Nhưng, tất thảy đã trôi qua tự lâu lắm rồi……….
———-
Sáng hôm sau Tiểu Hạ lái xe tới trường.
Trường cô dạy có bề dày lịch sử hàng trăm năm, cho dù là phòng học loang lổ vết rêu phong hay hàng thường xuân rậm rì căng tràn nhựa sống và cả lũ học trò thường ngày nghịch như quỷ sứ, cô đều cảm thấy gắn bó và yêu mến tất cả.
Giờ đang là giữa tháng, là mùa mưa ở Tô Châu, từng đám mây đen kịt ngoài trời ùn ùn bao trùm cả thành phố, trời lúc nào cũng dọa đổ mưa xối xả, vì thế mà thời tiết oi bức vô cùng.
Tiểu Hạ mở toang cửa sổ văn phòng để đón gió, vừa hay Chủ Nhiệm văn phòng khoa đến hỏi cô : “Tiểu Hạ, anh chàng xem mắt chị giới thiệu thế nào?”
“A! Cũng tàm tạm ạ!” Tiểu Hạ liền úp úp mở mở.

Tình yêu là gì?
Cô đâu dám nói buổi xem mặt bị tên nhóc Nhược Phi dở hơi biết bơi kia phá tan nát hết rồi, chỉ thầm mong Chủ Nhiệm không truy cứu nữa thôi. Chủ Nhiệm hiển nhiên chưa thấy phản hồi gì từ bên kia nên chỉ tự biên tự diễn : “Bố mẹ cậu ta đều là quan chức, điều kiện của cậu ta cũng rất tuyệt, Tiểu Hạ, em đừng có bỏ lỡ cơ hội trời cho này nha. Em cũng hai mươi tám rồi chứ ít ỏi gì, không lấy chồng thì định làm “gái già” hay sao? Bố mẹ em đều là bạn tốt của chị, họ đã ủy thác em cho chị, chị cũng đã tận lực rồi, sao lại không thành chứ? Em đấy, đừng có mà đòi hỏi cao quá, kết hôn là phải thực tế, cái gì mà “Tình yêu sét đánh” ấy, chỉ hợp với lũ trẻ thôi. Nếu như đối phương không gọi điện thì em chủ động gọi cho người ta. Nhớ lúc xưa chị………”
“Chủ Nhiệm! Em sẽ cố gắng ạ!”
Tiểu Hạ vừa thấy Chủ Nhiệm lại ca bài “Năm tháng thanh xuân tràn đầy sinh lực” muôn thuở, liền vội vàng cắt đứt lời của chị ta.
Đúng là cô đã ngót nghét hai mươi tám tuổi rồi, cho dù có dùng mỹ phẩm cao cấp, chăm đi spa hay thường xuyên đi tập thể dục thẩm mỹ thì mấy thứ son phấn hay bài tập ấy cũng chỉ giúp khuôn mặt cô tươi tắn lên mà thôi chứ hoàn toàn không thể bì nổi với lứa tuổi hai mươi tràn trề nhựa sống như lũ học trò của mình được. Bố mẹ Tiểu Hạ tuy sống khá thoáng nhưng thấy con gái bảo bối cứ mặc cho tuổi xuân trôi đi, chẳng chịu rục rịch nghĩ đến chuyện yêu đương hay cưới hỏi gì cả nên hai cụ cũng cảm thấy khá sốt ruột. Đại khái là sợ con gái ngoan mải lo cho sự nghiệp mà quên mất cả việc mình sắp thành “gái già” mà không hay.
Vì biết cha mẹ và đồng nghiệp đã phải cất công lựa chọn, bỏ thời gian ra để tìm đối tượng xem mắt cho mình nên dù có cảm thấy đối phương không hợp hay không liên lạc với mình đi chăng nữa, cô cũng không hề giận cá chém thớt, quay ra quở trách mọi người. Cô hiểu rằng, ngần này tuổi đầu rồi, để tìm được một người đàn ông tốt thì còn khó hơn cả trúng số độc đắc và cũng chẳng kỳ vọng vào việc đi xem mắt rồi ‘vớ’ được ‘chân mệnh thiên tử’ khiến cả hai phải tim đập chân run rồi sa vào lưới tình như trước nữa, chỉ cần đối phương có công ăn việc làm ổn định, xuất thân trong sạch, mặt mũi đường hoàng một chút là được.
Tình yêu là thứ xa xỉ trong cuộc đời của người thiếu nữ, giờ cô không muốn yêu đương gì cả, mà thực ra có muốn cũng chẳng được.
Học giả tâm lý đã nói thế này : thời kỳ thăng hoa của tình yêu chỉ có vẻn vẹn nửa năm mà thôi, thay vì theo đuổi thứ tình cảm hư vô mù mịt, không có đường về ấy thì thà rằng đi quan tâm xem bao giờ siêu thị lại đại hạ giá có khi còn thích hơn.
“Đứa trẻ này……….”
Chủ Nhiệm mới thao thao bất tuyệt được một nửa đã bị Tiểu Hạ cắt ngang xương liền cảm thấy cực kỳ bực bội, chỉ hận một nỗi không thể lên lớp cho cô vài bài. Chính lúc này, di động Tiểu Hạ liền reo lên, Tiểu Hạ vừa bật máy đã nghe thấy chất giọng khàn khàn nhưng đầy từ tính của ai đó : “Tiểu Hạ, hôm nay em có việc bận nên không về ăn cơm, đồ ăn để trong tủ lạnh chị cứ đem ra hâm lên là ăn được đó.”
“Sao lại không về ăn cơm, công việc bận rộn quá à?”
“Ừ”
“Ok, tôi biết rồi, bye”
“Bye”
Gác máy, Chủ Nhiệm lại tiếp tục thuyết giáo Tiểu Hạ thêm một chập nữa, Tiểu Hạ chỉ cười cười đứng chịu trận, cô dần cảm thấy mình cười nhiều đến đơ cả miệng còn lời của chủ nhiệm thì đều bỏ mặc ngoài tai .
Tan giờ về nhà, cô đành ngồi một mình lẻ loi đối diện với cái mâm cơm, cảm thấy tâm trạng cô đơn, tẻ nhạt vô cùng.
Khi Nhược Phi ở nhà, cô thường chê cậu nhộn, nhưng khi cậu vắng nhà thì cô lại cảm thấy vô vị đến kỳ lạ. Haiz, xem ra con người là loài động vật rất khó thỏa mãn rồi.
Ăn cơm xong, Tiểu Hạ vô cùng chán ngán ngồi xem phim, thỉnh thoảng lại ngó lên nhìn đồng hồ, chỉ cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm đến thế không biết. Đến 8h mà Nhược Phi vẫn chưa chịu về, cuối cùng thì cô cũng phải đứng lên để đi đến chỗ cậu. Cô còn nhớ lúc nhỏ chỉ cần vẽ tranh là Nhược Phi lại quên cả giờ cơm nước nên không thể không lo lắng cho cậu.
Tên nhóc này, không phải mải vẽ quá nên quên cả ăn cơm rồi đấy chứ? Chậc, dù gì phòng làm việc của cậu ta cũng ở gần đây, đi xem thử xem thế nào đã.
Cô ‘phụng chỉ’ cha mẹ chăm sóc cho cậu lại thường xuyên được ăn cơm do cậu nấu, thế nên, thỉnh thoảng cũng phải quan tâm đến cậu một chút mới đúng chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc