Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 25

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Chủ nhật qua đi, buổi chiều ngày thứ sáu Quyên Tử trở về thành phố B, cũng không hề đặt chân về căn nhà nhỏ bé của mình, mà là về nhà cha mẹ cô. Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, nhưng Quyên Tử không muốn trở về nơi ấy, một chút cũng không muốn nghĩ đến.
Lưu Bội Chân đem nồi canh vào trong đĩa đưa cho Quyên Tử, để cô mang canh trong nồi giữ nhiệt lên, cởi tạp dề ra treo lên, ra khỏi phòng bếp đã thấy hai người đang uống canh, cha một ngụm, con một ngụm, len lén ăn.
Thấy mẹ đi vào, Quyên Tử và cha gần như bỏ ngay đĩa xuống, Lưu Bội Chân lắc đầu, ngồi xuống nói:
«Được rồi, ăn tiếp đi, lần nào cũng như vậy, đây là món mẹ mới làm xong, hai cha con cũng nhanh ăn đi»
Quyên Tử và cha liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha:
«Mẹ, điều này chứng tỏ mẹ làm món ăn rất ngon a!"
Lưu Bội Chân dùng chiếc đũa gõ trán cô:
«Con mau ăn đi! con xem sao lại gầy thế này, mẹ nói con đó, con vẫn nên tìm công việc ở bên này, cũng đừng ở bên ngoài nữa, cả ngày ăn uống toàn đồ không có dinh dưỡng, ở lại nhà, mẹ sẽ bồi bổ chăm sóc tốt cho con”
Trần Quốc Hoa chậm rãi gắp một miếng sườn đặt vào bát Quyên Tử, kể từ sau khi xuất viện, hành động của ông có hơi chậm chạp, nói chuyện cũng có hơi nhỏ lại, nhưng khôi phục như vậy cũng coi như là rất tốt rồi. Quyên Tử cười nhìn cha, ăn miếng sườn trong bát, Trần Quốc Hoa lộ ra một nụ cười ấm áp.
Buổi tối chờ chồng ngủ, Lưu Bội Chân vào phòng Quyên Tử, mặc dù trong phòng có ấm, nhưng vẫn còn hơi lạnh lẽo, Quyên Tử vén chăn lên, Lưu Bội Chân nằm xuống, Quyên Tử nhích lại gần nhào vào trong иgự¢ bà.
Trong lòng Lưu Bội Chân trở nên rất mềm mại:
«Lớn thế này rồi mà vẫn còn làm nũng trong иgự¢ mẹ, Tả Hồng mà biết chuyện này thì sẽ cười con cho mà xem."
Ánh mắt Quyên Tử tối sầm lại, chuyện của cô và Tả Hồng, Quyên Tử cảm thấy vẫn là không nên nói cho cha mẹ, dù sao cô cũng biế cha mẹ rất thích Tả Hồng.
Quyên Tử ôm eo mẹ, mơ hồ đáp lại hai tiếng lảng sang chuyện khác, Lưu Bội Chân thở dài :
«Mẹ biết tính con mạnh mẽ, nhưng phụ nữ quá mạnh mẽ, cũng không phải là chuyện gì tốt, tục ngữ nói không sai, kẻ mạnh gặp chuyện lớn, vẫn là ôn nhu tốt hơn, có lẽ lùi một bước thì mọi chuyện đều vui vẻ rồi, cha mẹ cũng già rồi, không thể sống cùng con cả đời, về sau, mọi việc con phải nhẹ nhàng mềm dẻo, đàn ông a, chính là phải dụ dỗ!"
Lưu Bội Chân rất hiểu tính tình con gái mình, trước đây ngày nào cũng cùng Tả Hồng, vậy mà bây giờ nửa tháng cũng không thấy xuất hiện, trong lòng bà liền có suy nghĩ, hai đứa này chắc chắn là đã gây gổ giận dỗi rồi.
Không phải bà không bênh vực con gái mình, nhưng bà hiểu tính cách con bé này, có ૮ɦếƭ cũng phải mạnh mẽ, dù trong lòng con bé vô cùng nhạy cảm, nhung lại thích cậy mạnh, nói chuyện lại khó nghe, có lúc tính bướng bỉnh nổi lên, dù ai nói cái gì cũng để ngoài tai, cả người nổi đầy gai nhím.
Lưu Bội Chân đã nhìn Tả Hồng nhiều ngày, cảm thấy cả thiên hạ cũng không tìm được ai thích hợp với Quyên Tử bằng Tả Hồng, dù Quyên Tử có nói nhiều điều không xuôi tai, nhưng Tả Hồng đều cười híp mắt lắng nghe, đàn ông nếu không phải thật tâm yêu một cô gái, thì có thể dễ dàng nhận ra, chỉ cần nhìn ánh mắt của người đó thì sẽ biết.
Chỉ cần lúc nào có Quyên Tử, ánh mắt Tả Hồng luôn đuổi theo cô, bên trong là thâm tình chấp nhất, tất cả những điều này Lưu Bội Chân đều có thể nhìn thấy được. Lưu Bội Chân biết, nếu Quyên Tử đi theo Tả Hồng, đời này tất nhiên sẽ hạnh phúc, và chỉ sợ tính xấu của Quyên Tử, một khi ᴆụng phải, sẽ bỏ qua cơ hội.
Người đàn ông nào cũng có sự ôn hòa nhã nhặn, nóng bỏng và cả sự lạnh lùng,nếu đã thật sự thất vọng, con bé Quyên Tử này hối hận thì cũng muộn mất.
Nhưng Lưu Bội Chân cũng chỉ có thể khuyên cô như vậy, chuyện tình cảm này, bọn họ là cha mẹ, cũng chỉ có thể đứng một bên, dù sao thì đó cũng là duyên phận.
«Mẹ, lần này con quay lại, là bởi vì…. Là bởi vì…."
Quyên Tử phát hiện, mình không biết phải nói tiếp làm sao. Ngược lại, Lưu Bội chân lại tiếp lời cô:
«Là bởi vì ngày kia là ngày giỗ bên nhà họ Mạc có phải không? Mấy ngày trước cậu ba nhà họ Mạc có tới đây một lần, cũng đã nói qua với chúng ta rồi, tính ra thì, cha mẹ con mất còn không biết con ở đâu ? mẹ và cha con đã sớm nghĩ thông suốt, con dù đi tới đâu đi nữa, không để ý gọi chúng ta một tiếng cha mẹ, có sinh hay không sinh cũng không có quan hệ gì, nhiều người thương con như vậy, mẹ và cha con vui mừng còn không kịp, con đó, trên mặt có vẻ tùy tiện, nhưng trong lòng suy nghĩ rất khổ sở, nhưng chuyện này vốn là chuyện phải làm, mẹ và cha con không có việc gì."
Quyên Tử cảm động, ôm cánh tay mẹ cọ cọ
«Mẹ, mẹ biết không? Mẹ thật vĩ đại, nếu là con con không thể làm được như vậy»
Lưu Bội Chân cười một tiếng:
«con ấy, tính tình vừa mạnh mẽ vừa cứng đầu, có câu nói: có nhu mới có thể khắc cương»
Quyên Tử nhìn ảnh chân dung trên bia mộ, có mấy phần hoảng hốt, trước kia là vì không biết, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, phảng phất sâu trong trí nhớ có những hình ảnh mơ hồ thỉnh thoảng thoáng quá, nhưng không nhớ rõ được.
“Quan Anh, em dâu, rốt cuộc ta đã tìm thấy Vân Đan rồi, con bé rất tốt, rất xinh đẹp, rất ưu tú, các em dưới suối vàng có biết thì cũng nên yên tâm…..”
Nói xong, một người lớn tuổi như ông cũng phải nghẹn ngào….. Nơi nghĩa trang nghiêm túc, trống trải khác thường, âm thanh mạc Quan Vinh quanh quẩn xung quang, khiến Quyên tử cũng thương cảm vô cùng.
Từ sau khi mang thai, cô trở nên dễ bị xúc động hơn, trời bắt đầu có tuyết rơi, từng bông từng bông tuyết rơi đầy trên mặt đất, nhanh chóng hóa thành bùn, cuối cùng có một ngày. tất cẩ mọi người sẽ hóa thành bùn đất, cho nên có một số việc nếu cứ kiên trì cố chấp, thì quả thật không cần thiết.
Từ nghĩa trang đi ra ngoài, Mạc Quan Vinh nói:
“Vân Đan, về thăm nhà một chút đi”
Trong lời nói có ý hỏi, nhưng giọng nói lại mang tính chất ra lệnh, Quyên Tử cảm thấy, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của Mạc Quan Vinh, cái gì trong miệng của ông đều trở thành quân lệnh, mà cấp dưới trực tiếp của ông, chính là những người bên cạnh này.
Hôm nay là lần đầu tiên Quyên Tử nhìn thấy toàn bộ thành viên nhà họ Mạc, ba người anh, ba chị dâu, chỉ có Vân Kha là người cô đơn, đột nhiên Quyên Tử cảm thấy, may mà cô và Tả Hồng chia tay, nếu không hôm nay anh ấy đứng ở đây, thì cả cô, cả Vân Kha, thật sự có chút lúng túng.
Hôm nay Quyên Tử không muốn đối đầu với Mạc Quan Vinh, bởi vì so với một đại thủ trưởng bình thường thì hôm nay trông ông càng giống một trưởng bối đau lòng.
** trưởng bối: bậc cha chú, bậc trên
Quyên Tử ngồi trong xe Mạc Vân Giới, vợ Mạc Vân Giới ra khỏi nghĩa trang thì tự đi trước, Quyên Tử phát hiện, con trai thứ ba nhà họ Mạc cùng vợ có chút kỳ quái, bình thản lạnh lùng giống như người xa lại, cùng là vợ chồng, về mặt pháp luật ràng buộc sống cùng nhau, cuộc sống nam nữ cả đời như vậy, thật sự rất châm chọc.
Mạc Vân Giới nghiêng đầu quan sát cô một lúc lâu, cô có vẻ gầy đi, mặc chiếc áo lông màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, có hơi tái nhợt, không trang điểm, trên mặt sạch sẽ, nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn tuổi của cô rất nhiều, nhưng vẫn là một mỹ nhân như cũ. Cô mất hồn nhìn ngoài của sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Giới không nhịn được, mở miệng nói:
“anh cả là người như vậy, nói chuyện không dễ nghe, thật ra thì trong lòng không hề nghĩ như vậy, anh nói này, em nên trở về làm việc lại bên này đi, ở thành phố bên cạnh cũng không có người chăm sóc, như vậy không ổn chút nào.”
Quyên Tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh thật lâu, Mạc Vân Giới đối xử với cô rất tốt, chính xác mà nói, bốn anh em nhà họ Mạc đối với cô cũng rất tốt, sau khi biết cô là Vân Đan, thì ngay lập tức đối xử với cô giống như người thân vậy.
Mạc gia rất chú trọng đến máu mủ tình thân, cho dù chỉ mới tiếp xúc qua mấy lần ngắn ngủi, Quyên Tử cũng hiểu rõ điều này rồi, mặc dù Mạc Vân Phong rất lạnh lùng, nhưng những hành động ân cần đó, cô cũng có thể cảm thấy được.
Thật ra thì đối với công việc ở thành phố bên kia, cũng không hoàn toàn bởi vì lời nói của Mạc Vân Phong, tạp chí Thương Mại tuy tốt, nhưng thật sự khi làm việc bên trong Quyên Tử mới biết, không giống như trong tưởng tượng của cô, là có thể tiếp cận được tin tức nhanh nhất, phần lớn thời gian là hạn định, có liên quan đến chính trị, luôn bó buộc.
Cho nên đây cũng là một mặt suy nghĩ của cô, so sánh thì Mạc Vân Giới đối với cô rất tốt. trước kia Quyên tử còn rất ghét anh, nhưng bây giờ cô phát hiện, người đàn ông này thật ra rất đáng yêu, mặc dù cô nhận Mạc gia, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ chịu sự quản lý của nhà họ Mạc, cô còn muốn làm Quyên Tử, chứ không phải là Vân Đan.
“Em rất khỏe, lúc không có mọi người em cũng sống vô cùng tốt, nhưng mà em vẫn phải cám ơn anh, anh ba”
“anh ba……..”
Mạc Vân Giới không khỏi cảm thấy khổ sở, đúng a! Anh là anh ba của cô, giữa bọn họ có máu mủ tình thân, cả đời này cũng không thể vứt bỏ.
Mạc Vân Giới giơ tay lên sờ đỉnh đầu của cô:
“vậy cũng chớ để chúng ta lo lắng, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, nếu không anh ba sẽ nhất quyết mang em trở lại.”
Quyên Tử không nhịn được, cười hì hì.
Vân Kha ghé đầu nhìn phía trước một chút, quay người lại hỏi:
“Anh cả, Quyên tử và Tả Hồng xảy ra chuyện gì à?”
Mạc vân Phòng quay tay lái lại:
“lần này anh và cha cũng không hề nhúng tay vào, là tự chúng nó chia tay, như vậy cũng không phải rất tốt sao?”
Vân Kha lắc đầu một cái: “em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu Tả hồng có thể buông tha cho Quyên tử, thì sao còn phải dây dưa kéo dài đến tận hôm nay? Có những người, dù muốn tách ra thì cũng không thể, nhất định không thể”
Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn em gái, nhẹ giọng nói:
“Vân Kha, đi tìm bạn trai yêu đương rồi kết hôn đi.”
Đôi mắt Vân Kha ảm đạm, cúi đầu, yêu, kết hôn, bỏ lỡ một lần đó, đời này cũng không thể nữa rồi……
Quyên Tử cũng không phải là lần đầu tiên đến đại viện của cán bộ cao cấp, bởi vì cha mẹ chồng Thời Tiêu cũng ở nơi này, cô cũng đã tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà họ Mạc, đại khái cũng không khác nhiều lắm, giống như một biệt thự nhỏ.
Vừa đúng dịp, vừa xuống xe liền gặp được Tả Hồng và mẹ anh đi đón chủ nhiệm Tả vừa xuất viện về, tất nhiên là phải chào hỏi, dù sao hai nhà cũng có giao thiệp, mặc dù từ hôn, những cũng không thể trở mặt
Tả Hồng vẫn không nhịn được quét mắt đứng nhìn Quyên Tử bên cạnh, áo lông màu trắng bao bọc cả người, đứng bên cạnh Mạc Vân Giới cao lớn, cô trở nên nhỏ nhắn yếu đuối, mặt mày lạnh nhạt như cũ nhưng có chút tái nhợt.
Tả Hồng nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt, hàm hồ chào hỏi, liền cùng mẹ đỡ cha vào cửa chính nhà mình.
Vừa vào cửa, mẹ Tả vội níu anh lại hỏi:
“Tại sao con bé đó lại ở chỗ này? Lại còn cùng với người nhà họ Mạc, hôm nay lại là ngày giỗ của Mạc Quan Anh, không đúng, nó không nên ở đây, sao nó lại ở đây? Con nói xem, tại sao lại thế?”
Tả Hồng đỡ cha ngồi trên ghế salon, cầm chìa khóa xe đi đến bên cửa chính nói với mẹ mình:
“Không tại sao cả, bởi vì cô ấy là đứa bé nhà họ Mạc đã tìm thấy, là Mạc Vân Đan, con gái của cô chú hai”
Nói xong, không đợi mẹ mình phản ứng lại, mở cửa đi ra:
Sắc mặt bà Tả biến thành màu xám trắng khó coi, trong nháy mắt toàn thân như trút hết sức lực, chán nản ngồi trên ghế sôpha:
"Làm sao có thể. . . . . . Điều này sao có thể. . . . . ."
Tả Hồng ngửa cổ uống hết rượu trong chén, cô gái bên cạnh nhanh chóng rót đầy rượu vào, cái gì gọi là phụ nữ, như vậy mới gọi là phụ nữ, biết thưởng thức tình thù, tập trung tinh thần lấy lòng đàn ông, dịu dàng mềm mại tựa vào trong иgự¢, như vậy mới gọi là hưởng thụ.
Tả Hồng duỗi cánh tay, nắm hông cô gái bên cạnh hôn một cái, cô gái liền nở nụ cười ha ha, Diệp Trì ngồi đối diện bọn họ nhíu chặt chân mày, Phong Cẩm Thành cũng cảm thấy Tả Hồng như vậy có phần hơi quá rồi, nghĩ lại thì máy ngày hôm nay các anh gặp nhau một chỗ, Tả Hồng đều dẫn theo những cô gái lạ mặt tới đây, đây là người thứ mấy rồi, bọn anh cũng không đếm hết nữa, Tả Hồng như vậy quả thật quá khác thường.
Cô gái ngồi bên cạnh Tả Hồng rất nhanh trí, vừa nhìn thấy ánh mắt mấy người đàn ông này cũng biết là ganh tỵ với mình, lấy cớ đi toilet tránh ra ngoài.
Trái hồng nữ nhân bên cạnh rất cơ trí, vừa nhìn mấy cái này nam nhân ánh mắt, cũng biết mình ganh tỵ, tìm đi toilet lấy cớ né đi ra ngoài.
Cô gái kia vừa đi ra ngoài, Hồ Quân mở miệng đầu tiên:
“Hồng tử, cậu đừng có cả ngày vô dụng như vậy được không, cậu như vậy là định lừa gạt mấy anh đây? Còn tự lựa mình sao? Định biến mình thành Tây Môn Khánh sao, thật ra thì bản thân thật sự là một kẻ si tinh, xem cậu như ngày hôm nay, mình lại càng nhìn thấy cậu không có chút hình dạng của Tả Hồng chút nào, thật sự thì nhìn cậu như bây giờ, lúc nào cũng mang theo mặt nạ giả tạo như vậy, mình cảm thấy mệt mỏi thay cho cậu.”
Phong Cẩm Thành lấy ly rượu trên tay Tả Hồng xuống:
"Đươc rồi, hôm nay cậu uống ít thôi, mình nghe nói Quyên Tử chính là cháu gái của nhà họ Mạc tìm về, ngày hôm qua giỗ chú hai nhà họ Mạc cô ấy cũng đi, đây là xảy ra chuyện gì?”
Tả Hồng nghĩ đến ngày hôm qua, lại ςướק lại li rượu uống cạn, cứ như vậy cũng tốt, đối với cô thì có anh hay không thì cô gái kia cũng không cảm thấy quan trọng, Tả Hồng cảm thấy, trong lòng cô không còn chút kích động nào nữa, rốt cuộc cũng thoát khỏi chiếc kẹo cao su là mình đây.
Không cần nghĩ cũng biết cuộc sống sau này của cô gái kia, khẳng định thuận buồm xuôi gió vô cùng, xinh đẹp, lại có năng lực, hiện tại lại có bối cảnh của nhà họ Mạc, cô ấy sẽ sống tốt hơn, cô ấy cần gì quan tâm đến anh, ban đầu anh còn hi vọng đứa bé sẽ giữ cô lại bên anh, nhưng lòng của cô gái ấy đã không có giới hạn rồi, căn bản cũng không phải là hoa nuôi trong nhà kính.
Những thứ này anh đều rõ ràng, nhưng là mẹ anh không có suy nghĩ, giới thiệu không biết bao nhiêu cô gái cho anh, nói thật, đến tên anh cũng không nhớ nổi huống gì mặt mũi, anh nghĩ thoải mãi, anh nghĩ tự nhiên đều có thể nói chuyện cười đùa, Hồ Quân nói rất đúng, anh như vậy không những chính là lừa gạt mình còn là lừa gạt cả người khác….
Cửa phòng bị đẩy ra, quản lý nhà hàng đi tới:
“Xin lỗi đã quấy rầy, Tả thiếu, bạn gái của ngài và một vì khách đang có tranh chấp, ngài xem….”
Tả Hồng nghiêng đầu nhìn anh ta:
“Việc nhỏ như vậy, cũng phải để tôi ra mặt giải quyết hay sao?”
Hồ Quân vung tay lên:
“cậu xem đó mà làm, vội vã chạy tới báo cái gì, không tự mình giải quyết đi”
Quản lý nhà hàng âm thầm lau mồ hôi lạnh, có chút lắp bắp nói:
“Không, không phải, cái đó……. Người cùng tranh chấp với bạn gái Tả thiếu là Trần tiểu thư……”
Trong lòng vị quản lý nói, hôm nay là ngày xui xẻo của mình, người nào mà không biết mấy vị này, người nào cũng không thể đắc tội, trước kia khi bọn họ đến đây ăn xơm, rất ít khi mang theo phụ nữ, sau này lại mang đến, tất cả đều là vợ hoặc là bạn gái, cho nên người quản lý cũng khá quen thuộc đối với Quyên Tử.
Đó chính là người Tả thiếu đặt cả trái tim lên, mỗi lần tới cũng đều là dụ dỗ, cưng chiều, ăn nói cũng vô cùng khép nép, cản thận, bọn họ ở một bên nhìn cũng cảm thấy ly kỳ, động lòng người. Tả thiếu mỗi lần như vậy đều rất vui vẻ , tập trung tinh thần hầu hạ vị cô nãi nãi kia, mọi người đều thấy nhưng cũng không thể trách rồi, mọi người ở chỗ này đều âm thầm buôn chuyện, Trần tiểu thư này chính là vợ của Tả thiếu rồi.
Ai biết chuyện xảy ra nhanh như vậy, hai người liền chia tay, hôm nay còn dẫn theo bạn gái mới tới đây, đúng là oan gia ngõ hẹp, vị Trần tiểu thư kia hôm nay cũng tới, người đàn ông đi bên cạnh lại là vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Worle.
Quản lý nhà hàng đã để ý sắp xếp hai gian phòng cách xa nhau, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, đứng ở bên quan sát, thấy mắt nhảy nhảy lên, quả nhiên đảo mắt đã thấy bạn gái Tả thiếu và Trần tiểu thư ᴆụng phải nhau, chuyện xảy ra cũng không phải là chuyện lớn gì.
Hành lang bên trong toilet, hai người một đi ra một đi vào, thời điểm lướt qua nhau, túi của hai người ᴆụng phải nhau, nhưng bạn gái Tả thiếu lại một chút cũng không buông tha. Quản lý đành phải nhờ Tả Hồng giúp đỡ, dù sao thì anh ta đắc tội ai cũng không tốt.
"Trần tiểu thư?"
Tả Hồng sửng sốt một lúc lâu, mới suy nghĩ ra, Trần tiểu thư chính là Quyên Tử, anh đứng lên kéo cửa đi ra ngoài. Diệp Trì và mấy người kia cũng tỉnh ra, vội vàng đi theo ra ngoài, hai người này trước kia đều là hai ba ngày lại nháo một trận, bây giờ tình hình Tả Hồng như thế này, không biết còn muốn ồn ào thành dạng gì đây.
Tầng 2
Quản lý nhà hàng sẽ không để khách ở hành lang nhìn thấy chuyện cãi nhau này, vì vậy mở ra một phòng đơn, để hai người vào bên trong giải quyết.
Quyên Tử nhìn cô gái trước mặt, không khỏi buồn cười, không ngờ, chỉ là ăn một bữa cơm cũng có thể gặp cực phẩm như vậy, hôm nay cô cùng đi với Triệu Hành tới đây, định ăn cơm xong hai người sẽ trực tiếp trở về thành phố bên cạnh.
Nói đến Triệu Hành, Quyên Tử cảm giác cô quả thật có điểm không suy đoán được, từ sau lần trước anh thổ lộ qua một lần, cũng không hề đề cập đến một chữ, giống như bạn bè gặp nhau, ăn cơm nói chuyện tâm tình, chung ᴆụng vui vẻ, cùng đi với anh, rất thoải mái, không có chút áp lực nào, nếu thoải mái, Quyên Tử cũng không có cách nào cự tuyệt.
Có lúc Quyên Tử cảm thấy, mình thật ra là một người ti tiện ích kỷ, rõ ràng bây giờ là cô đang lợi dụng Triệu Hành, lợi dụng Triệu Hành để quên đi Tả Hồng.
Thời điểm đi cùng Tả Hồng, Quyên Tử luôn luôn nghĩ chia tay, nhưng chia tay rồi, Quyên Tử mới phát hiện, rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen, thói quen có Tả Hồng ở bên cạnh cô càu nhàu, thói quen có anh lúc nào cũng ở bên cạnh che chở cô, thói quen có anh làm cơm cho cô, thói quen buổi tối lúc nào cũng có anh ngủ bên cạnh….
Hôm nay tất cả những thói quen ấy đều biến mất, Quyên Tử vô cùng không thích ứng được, thậm chí cô bị mất ngủ, ai đó đã từng nói, biện pháp tốt nhất để quên đi một người đàn ông chính là tìm một người đàn ông khác, nhưng cô thật sự không muốn lãng phí tinh lực đi tìm người đàn ông mới, cho nên Triệu Hành mới được xem như vị cứu tinh, Quyên Tử cảm thấy, nếu như cô và Triệu Hành có thể trở thành bạn bè là tốt nhất, mặc dù cô cảm thấy loại bạn bè này tỷ lệ rất mong manh.
“Cô cười cái gì, dù có dây dưa cho đến sáng mai thì thế nào cô cũng phải đền túi cho tôi, đây là túi bạn trai mới tặng cho tôi ngày hôm qua.”
Nói xong, quan sát Quyên Tử từ trên xuống dưới mấy lần, áo lông cừu màu đỏ tươi, váy lông dê màu trắng đến đầu gối, dưới chân đi một đôi giầy qua mắt cá, tóc rũ xuống, có chút cong nhẹ, bộ dáng rất xinh đẹp, vóc người cao gầy, ngồi ở chỗ đó, có một loại khí thế y hệt nữ vượng, khiến cho bản thân cô ta cũng có chút ngỡ ngàng.
Cô ta cũng không chắc chắn lắm liệu có phải cô gái này có bối cảnh lợi hại hay không, nhưng dù sao có thể đến nơi này ăn cơm, cũng không phải là người đơn giản, chắc cũng không thể không bồi thường nổi túi của cô ta đi. Dù sao quần áo trên người cô gái này cô ta cũng biết, mặc dù là kiểu cũ của năm ngoái nhưng đều là nhãn hiệu cao cấp, đôi giầy cô gái kia đi có giá trị gấp đôi túi trong tay mình.
Vốn chỉ muốn nhân cơ hội này lừa một khoản, không ngờ cô gái này cũng không phải người chịu thiệt thòi, của đi thay người, cho nên mới nói ra tên Tả Hồng, để cho cô gái kia sợ một chút.
Quyên Tử không nhịn được, cười hì hì một tiếng, cô gái này quả thật quá nông cạn lại buồn cười, cô nhìn cái túi của cô gái kia một cái, Yves Saint Laurent phiên bản số lượng có hạn, xem ra bạn trai cô ta rất hào phóng, đáng tiếc ánh mắt chọn phụ nữ hơi kém rồi.
Nhưng mà đúng là chỉ có chiếc chìa khóa trong tay mình chạm phải một chút, tuy nó làm rơi mất mấy cái lông túi (editor: chả hiểu lông gì, chắc lông treo trên cái túi hàng hiệu đó quá), nhưng bắt cô bồi thường thì thật sự có hơi quá mức, nhìn cô ta thì cũng có vẻ là tiêu tiền như nước, hơn nữa cô gái này rõ ràng chưa đủ phấn khích, còn đem người đàn ông của mình ra khoe khoang trong chuyện này.
Quyên Tử ghét nhất những cô gái như vậy, nháy nháy mắt nói:
“Người đàn ông của cô có là chủ tịch nước thì cũng phải phân rõ phải trái, tiểu thư, tôi khuyên cô nên dàn xếp ổn thỏa là tốt nhất”
Nói xong, xấu bụng quan sát cô ta làn nữa, nghiêng người đến gần cô ta nhỏ giòn nói:
“Tôi có lương tâm nên nói cho cô biết, cô có thể nũng nịu thêm đối với người đàn ồn của cô, để cho anh ta mua thêm cho cô một cái tốt hơn, không phải là đạt ước nguyện tốt hơn sao?”
Giọng điệu Quyên Tử cứng rắn, vừa nói xong thì cửa phòng bị mở ra, Quyên Tử ngẩng đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đông cứng:
“Người đàn ông của cô là anh ta?”
Bạn gái Tả Hồng xoay người nhào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tả Hồng, ỏn à ỏn ẻn tố cáo:
“Cô ta làm hỏng túi của em, còn không định bồi thường….”
Nói xong cầm túi nâng cao lên, Quyên Tử không tự chủ được ôm lấy cánh tay, cô gái này thật khiến cho người ta không chịu nổi, Tả Hồng cũng không nể tình chút nào, phát tay đỡ bạn gái ra, ánh mắt thẳng tắp rơi vào người Quyên Tử.
Ngày hôm qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng hiện tại nhìn cô với khoảng cách gần như vậy, giống như thời gian đã qua lâu lắm rồi, quay đầu lại ra lệnh với bạn gái:
“Em ra ngoài trước, nơi này để anh giải quyết”
Cô bạn gái hiển nhiên có chút không yên lòng, nhưng lại không dám làm trái ý Tả Hồng, chu miệng bất đắc dĩ đi ra ngoài, không đợi Tả Hồng kịp nói gì, cửa lần nữa bị mở ra:
“Quyên Tử em thật sự ở chỗ này, tôi tìm em một vòng rồi”
Triệu Hành đi phía sau quản lý nhà hàng đẩy cửa đi vào, ánh mắt Tả Hồng nhanh chóng lạnh băng, mở một nụ cười giễu cợt, không lựa lời bắt đầu nói hàm hồ:
«Lần này cô tìm nhà rất nhanh, tôi vừa đi khỏi, lập tức có tên đàn ông khác, hoặc là nói, hai người các người đã sớm ở chung một chỗ, hắn ta mới thực sự là lý do đúng không ? "
Quyên Tử ngạc nhiên hồi lâu, chống đỡ cái trán, cảm thấy đầu lại vô cùng đau, thế nào đến nơi nào cũng không tránh thoát Tả Hồng, nghe anh nói chuyện, trong lòng Quyên Tử cũng giận ghê gớm, đây là sao chứ? Kẻ ác lại đi tố cáo trước sao?
Cuộc sống của cô có liên quan cái rắm gì đến anh? Trở về nơi này Quyên Tử mới biết, ở thành phố bên cô nhìn thấy tờ báo lá cải đó, chỉ là một tảng băng ngầm, tên đàn ông thối Tả Hồng này, chính là một tên ngựa đực không giữ được cương, là tên hoa hoa công tử, tất cả danh hiệu này đội trên đầu anh ta cũng không sai chút nào.
Các tờ báo giải trí đều nên cảm kích tên đàn ông này quá rồi, cho mọi người thấy một cuộc sống giải trí, để cho chính mình trở thành tâm điểm của bao nhiêu cuộc trà dư tửu hậu, mới chỉ có một tháng ngắn ngủ từ khi hai người chia tay cho đến bây giờ, tên đàn ông này đã gây ra bao nhiêu scandal bạn gái rồi, đoán chừng phải mười mấy người, mà cô chỉ là một Triệu Hành, hơn nữa là quan hệ trong sạch, tên đàn ông này lại sưng mặt hỏi tội.
Quyên Tử tức giận đến cưc điểm, xông đến trước mặt Tả Hồng nở một nụ cười xán lạn:
“Không có nhanh, về phần quan hệ của tôi và anh ấy, giống như không cần thiết phải báo cáo cho anh, hiện tại thẳng thắn một chút, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, túi của người phụ nữ của anh tôi không bồi thường nổi, cứ như vậy đi, bây giờ anh muốn sao? Tôi đều theo đến cùng”
Trong lòng Tả Hồng gần như ghen tỵ đến phát điên, hai người chia tay, nhưng sau cô ấy cứ như vậy liền tìm người đàn ông khác, lại còn là Triệu Hành, Tả Hồng không thể tiếp nhận nổi, mà giọng điệu của cô gái này bây giờ, là muốn dở trò với anh rồi.
Triệu Hành hơi nhíu mày, nghiêng người hỏi quản lý bên cạnh, biết chuyện gì xảy ra, lưu loát móc chi phiếu trong ví, đưa cho quản lý”
“Muốn bao nhiêu trực tiếp đưa cho vị tiểu thư kia là được rồi”
Quản lý len lén nhìn Tả Hồng một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tả Hồng nhìn chằm chằm hai người đột nhiên cười:
“Thật hào phóng, chỉ là chủ tịch Triệu cũng phải cẩn thận, người phụ nữ không tim không phổi này, có ngày quay lại đạp anh, anh còn không biết, còn nữa, quản lý cô ta chặt một chút, không chừng giữa đường nhảy ra một lão người tình, lúc đó anh đã bị đội cái nón xanh trên đầu rồi….”
Lời nói khắc nghiệt của Tả Hồng còn chưa dứt, Quyên Tử giơ tay lên tát một cái, pằng một tiếng, căn phòng rơi vào yên tĩnh, một cái tát vang dội, nhưng cô không hả giận, giơ tay lên, lại bị Tả Hồng nắm được, Tả Hồng nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
“Cô biết tôi không đánh phụ nữ, đừng ép tôi”
Hất tay cô ra, Quyên Tử lảo đảo một cái lui về phía sau một bước, được Triệu Hành đỡ mới đứng lại được, sắc mặt cô tái nhợt, cắn môi nhìn Tả Hồng chằm chằm, hai người cứ nhìn nhau như vậy, giống như hai võ sĩ giác đấu hận không thể xé rách đối phương, ai cũng không chịu yếu thế.
Không biết qua bao lâu, Triệu Hành mới nhẹ nhàng thở dài:
"Quyên Tử, chúng ta đi thôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc