Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 22

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Lúc Quyên Tử và Tả Hồng đi ra bệnh viện thì bên ngoài trời đang mưa, thời tiết tháng mười, có chút lạnh lẽo xông vào người. Tả Hồng *** khoác của mình ra, khoác lên người Quyên Tử.
“Em ở đây chờ anh, anh đi lái xe tới đây.”
Không đợi Quyên Tử kịp phản ứng đã chạy vào trong mưa, Quyên Tử không khỏi có chút ngẩn người, không biết vì sao, gần đây cô rất dễ xúc động, trước đây cô không bao giờ để ý những chuyện nhỏ như vậy, thế nhưng bây giờ chỉ một vấn đề nho nhỏ thôi cũng khiến cho cô xúc động, mà những vấn đề kia đều liên quan đến Tả Hồng.
Quyên Tử cảm thấy trái tim cô đang từ từ thay đổi, vừa bắt đầu chỉ là một giọt nước nhỏ, nhưng từng chút từng chút tích tụ qua năm tháng, giọt nước đã biến thàng dòng sông, ngay bản thân cô cũng trầm luôn trong dòng sông đó, rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái.
Tiếng còi ô tô làm thức tỉnh tinh thần, Quyên Tử đi lên xe, chiếc xe trượt nhẹ ra bên ngoài.
Mưa to hơn, hạt mưa rơi xuống cửa kính xe tạo thành một dòng sông nhỏ, quanh co chảy xuống, Quyên tử nghiêng đầu nhìn có chút mất hồn.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tả Hồng đưa tay qua sờ trán cô:
“Sao vậy? Cơ thể em không thoải mái à?”
Giọng nói rõ ràng có chút khẩn trương cũng có chút hứng phấn, Quyên Tử kéo tay anh xuống:
“Không có gì.:
Im lặng một lúc lâu, cô đột nhiên nói:
“Tả Hồng, cảm ơn anh:
Tả Hồng sửng sốt:
“Cảm ơn cái gì?”
Quyên Tử cũng không biết cảm ơn cái gì, chỉ là lời nói cứ tự nhiên bật thốt lên, nghĩ kỹ thì cô cũng không biết nữa, đành nhíu mày, không bình tĩnh nói:
“Tóm lại là cảm ơn anh.”
Tả Hồng quan sát cô một lúc lâu, nở nụ cười trầm thấp:
“cô nhóc xấu tính.”
Sau đó đưa tay chạm vào gương mặt cô.
“Đèn xanh rồi.”
Quyên Tử liếc anh một cái nhắc nhở, người này giống như càng ngày càng thích táy máy chân tay, trước đây dù hai người thân mật cũng rất ít như vậy, Quyên Tử cảm thấy hiện tại Tả Hồng đối xử với cô giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy.
Cái kiểu bất luận như thế nào cũng đều cưng chiều không buông tay, luôn đi cùng với hành động cơ thể, sờ tay hoặc mặt của cô, hoặc là âu yếm cụng trán hay đỉnh đầu cô, không chứa bất kỳ *** bào, khiến cho Quyên Tử cảm giác bất thường.
Không thể nói là ghét, chỉ là có chút kỳ cục, nếu như không kiểu cách mà nói thì Quyên Tử thừa nhận từ đáy lòng cô có chút thích thú, dù sao là phụ nữ thì có ai là không muốn được che chở cẩn thận như vậy chứ.
Tả Hồng cầm chìa khóa mở cửa, bật đèn, ngọn đèn nhỏ trước cửa nhuộm một màu ánh sáng màu vàng nâu nhạt, khiến cho cái đêm mưa lạnh này trở nên ấm áp hơn.
Quyên Tử khẽ thở dài một hơi, Tả Hồng lại nắm chặt mặt cô nâng lên:
“Thế nào? Quyên nhi, nếu như em có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho anh, không cho phép chịu đựng, lại càng không cho phép em thừa dịp anh không có ở đây mà uống thuốc lung tung.”
Quyên Tử ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, bỏ túi xách trong tay xuống, giơ tay lên kéo cổ anh lại gần hơn:
“Anh thật sự rất giống mẹ em, phiền ૮ɦếƭ người.”
Môi cô ngăn lại lời nói dài dòng của Tả Hồng, ở bên ngoài miệng gặm nuốt đôi môi dầy của anh, cảm giác được hơi thở của người đàn ông này vì bị đè nén mà trở nên hỗn loạn, Quyên Tử không khỏi cười khanh khách lên, cánh tay trượt xuống, linh hoạt rút vạt áo sơ mi của anh ra, đi vào, dọc theo một bên hông của anh từng chút từng chút một làm loạn….
Tả Hồng khẽ nguyền rủa một tiếng, cánh tay dùng sức, xoay người lại đem cô chống đỡ ở một bên vách tường trước của, anh hôn cô kịch liệt, nồng đạm không có cách nào ngăn cản, xâm nhập, dây dưa…..
Tiếng thở gấp, *** rỉ, tiếng thở dài, cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, càng ngày càng dồn dập.
Chiếc váy bó của Quyên Tử đã bị đẩy đến bên hông, tất chân cũng rơi trên sàn nhà, mấy nút áo sơ mi trước mặt hầu như đã bị xe rách ra, lộ ra viền áo *** màu hồng đỏ, lộ ra cảnh đẹp mất hồn trước ***.
Kể từ sau khi mang thai, vó dáng Quyên Tử càng tốt hơn, hơn nữa trước kia bộ *** của cô cũng đã rất….. Tả Hồng đang chìm đắm trong *** trước mắt, súy chút nữa không thể tự kiềm chế được, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy Quyên Tử ra.
Quyên Tử đang đắm chìm trong bể tình, đột nhiên bị anh đẩy ra, sợ hết hồn, mở to đôi mắt ra nghi hoặc nhìn anh, trong đáy mắt cô còn có kích tình chưa tan đi.
Nói Quyên Tử tin rằng Tả Hồng khôn còn muốn cô, còn không bằng bảo cô tin rằng trái đất sắp bị hủy diệt còn có chút đáng tin cậy hơn. Về phương diện này Tả Hồng rất mạnh, yêu cầu cũng rất cao, trước kia lúc cô gây khó khăn cho anh thì đều là anh mặt dày mày dạn quấn lấy cô, cho nên tính đến hôm nay là đã bị cấm dục gần một tháng, Tả Hồng lại đột nhiên đẩy cô ra, làm sao có thể?
Quyên Tử nheo mắt lại, nhìn kỹ anh thật lâu, ánh mắt lóe lên một cái….
“Ách, ừ, Quyên nhi….”
Tả Hồng cảm thấy loại thời điểm này mà, nếu còn có thể khống chế được mình, không đem cô gái mình thích đặt Dưới *** mình, thật đúng là không giống đàn ông, nhưng Quyên Tử nhà anh nếu không đạt được mục đích thì sẽ luôn không bỏ qua, nếu muốn cự tuyệt cô, quả thật là chuyện vô cùng khó khăn, cô gái này nắm mệnh căn trong tay cô, chỗ ૮ɦếƭ người nhất chính là đôi tay mềm mại, nhỏ bé, chậm rãi xoa P0'p trên dưới….
Tả Hồng gần như không nhịn được sự ***ng chạm mạnh mẽ này, anh thực sự hung hăng muốn cô, nhưng mà không được, trong bụng của cô ấy có con của anh…..
Tả Hồng hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn bên dưới, cơ hồ là dùng hết sức nhẫn nại của bản thân, rút ra:
“Không cho náo….”
ÂM thanh khàn khàn ẩn nhẫn, có chút run rẩy nhỏ nhẹ, ngược lại lúc này Quyên Tử hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông này đổi tính á? Cô nhón chân lên, cầm mặt anh quan sát cẩn thận:
“Ngươi là Tả Hồng?”
Tả Hồng phì cười, chợt nhớ đến hai ngày trước anh đọc trong một trang sách có viết, phụ nữ thời kỳ mang thai, nhu cầu sẽ gia tăng gấp mấy lần, chẳng lẽ….
Tả Hồng cúi đầu nhìn kỹ Quyên Tử nhà mình, đại khái bởi vì kích tình còn chưa tiêu tan, sắc mặt nhìn qua có điểm hồng hồng, hai mắt mở thật to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhìn thế nào cũng đều thấy là dáng vẻ bất mãn.
Tả Hồng nhếc miệng cười, khom lưng ôm lấy cô, cúi đầu tiến tới bên tai, khẽ cắn nhẹ tai cô:
“Chúng ta đi tắm…..”
Hai ngày sau cha Quyên Tử xuất viện, Quyên Tử cũng bay đến thành phố S tham gia hoạt động của cơ quan, phỏng vấn hội nghị kinh tế sắp triển khai. Nói thật, Tả Hồng khá là lo lắng, dù sao công viêc ký giả cũng không phải là đơn giản, với tình trạng cơ thể Quyên Tử hiện nay, không muốn căng thẳng cũng không được.
Chỉ là Tả Hồng ầm thầm hỏi qua bác sĩ khoa phụ sản, giống như Quyên Tử nhà anh, những triệu chứng trước khi biết mang thai cũng không thấy nhiều, đủ thấy thai nhi và cơ thể mẹ đều vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa, thời kỳ mang thai ban đầu cũng vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, lúc cô tập trung vào công việc thì cũng rất nghiêm túc mà vui vẻ, có lúc Tả Hồng cảm thấy, có lẽ anh vĩnh viễn cũng kém quan trọng hơn công tác của cô, nhưng anh cũng hi vọng cô có thể giữ mãi sự vui vẻ này, anh không muốn gò bó cô.
Vốn dĩ anh cũng sẽ tham dự hội nghị lần này, nhưng tạm thời lại bị anh cả Mạc giao cho việc khác, Tả Hồng hoài nghi, có phải hay không bởi vì anh từ hôn, anh cả Mạc nhân cơ hội này lấy công báo thù tư, cũng may lần này Diêp Trì và Thời Tiêu cũng đều đi.
Tả Hồng suy nghĩ, mình ở lại chỗ này cũng tốt, suy nghĩ lên một kế hoạch cầu hôn đơn giản mà không kém phần long trọng, để cho Quyên Tử nhà anh đồng ý gả cho anh. Trước kia anh còn có thể đồng ý với cô, nhưng hôm nay còn có đứa bé, con của bọn họ không thể gọi là con riêng, anh hận nhất chính là điều này.
Tả Hồng lên kế hoạch rất tốt, nhưng lại quên, kế hoạch vĩnh viễn có biến hóa khó lường.
Quyên Tử ngồi đối diện với Thời Tiêu, nhìn con nhóc này ăn cơm như hổ đói, không khỏi bắt đầu ghen tỵ con nhóc này khẩu vị thật tốt, liền ác độc mở miệng:
“Cậu là heo sao! Ăn nhiều như vậy, lúc nãy hình như mình còn nhìn thấy Diệp Trì nhà cậu đứng cùng một đại mỹ nữ ở bên kia đánh golf, cậu còn ngồi đây ăn được, không sợ Diệp Trì nhà cậu bị tiểu tam bắt mất sao.”
“Cắt”
Thời Tiêu quơ chiếc nĩa trong tay:
“Anh ấy dám, nếu anh ấy dám, mình liền ôm con về nhà mẹ đẻ, được thôi, còn đỡ cho anh ấy phải quản mình.”
QUyên Tử đầu đầy vạch đen:
“Thời Tiêu quơ múa trong tay nĩa:
"Hắn dám, nếu là hắn dám, ta ôm nhi tử về nhà tự mình đi tới, tốt hơn, tiết kiệm hắn tổng quản ta"
Quyên Tử không khỏi mãn đầu hắc tuyến:
Quyên Tử đầu đầy vạch đen:
“chỉ có mỗi con nhóc nhà cậu là như vậy, người kia công việc đều là người ta cho người tìm” ( Câu này nguyên văn nha, ta cũng không hiểu, bạn nào biết chỉ ta nhé)
Thời Tiêu cười hắc hắc, lại gần nói:
“Nhưng công ty cùng phòng ốc của anh ấy đều là mang tên mình.”
Quyên Tử chau mày, hoài nghi nói:
“Cậu có khôn khéo như vậy sao?”
Thời Tiêu uống một hớp nước trái cây, lắc đầu nói:
“Chính là lần trước khi mình nói câu ấy trong khe núi, anh ấy đồng ý, ban đầu mình cũng nghĩ là anh ấy nói đùa, nhưng về sau anh ấy thực sự nói điều ấy với luật sư.”
Quyên Tử đưa tay điểm một cái lên trán cô:
“Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, đúng là ngốc phúc nha.”
“Ác….”
Vừa điểm trán Thời Tiêu, lỗ mũi tự nhiên xông lên một vị khiến Quyên Tử nôn ọe hai tiếng, vội vàng đứng lên, vọt vào trong phòng rửa tay, khi đi được đến trước bồn rửa lại cảm thấy không có việc gì.
Cô gần đây đều như vậy, không tính là nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có một chút mùi gì đó cô đều không nhịn được, Quyên Tử rút giấy ra lau khóe miệng, đi ra liền nhìn thấy Thời Tiêu đang cắn chiếc muỗng trong miệng, nháy đôi măt to nhìn cô chằm chằm:
“Quyên Tử, cậu có phải có rồi hay không?”
“có cái gì rồi hả?”
Quyên Tử sửng sốt hỏi ngược lại.
Tiêu tử cảm thấy, thật khó thấy được bộ dạng ngu đần của một Quyên Tử thông minh như vậy, không khỏi nghiêng nghiêng đầu hả hê nói:
“Có đứa trẻ rồi, mình cảm giác cậu như vậy rất giống nha, nếu không kiểm tra một chút.”
Quyên Tử xì cười, chỉ là mới cười được một nửa thì dừng lại, thế nhưng cô lại sơ sót, hình như là gì cả của cô cũng đã trễ gần một tháng.
Quyên Tử thực sự có chút bối rối, trong đầu trải qua vô số suy nghĩ, đứa bé đối với cô mà nói, thực sự là ngoài ý muốn, cô vốn cũng không muốn kết hôn, chứ đừng nói muốn đứa bé, hơn nữa, công việc của cô, sự nghiệp của cô, còn có thân thế chưa rõ ràng của cô, làm sao có thể tiếp nhận việc có thêm một đứa bé đây.
Diệp Trì đẩy cửa đi vào, tháy hai người đang ngồi có dáng vẻ rất kì lạ, anh nhìn vợ mình một cái, lại nói với Quyên Tử:
“Lúc nãy hình như có người giống như tổ trưởng tổ hoạt động của cô, ở bên ngoài tìm cô, nói gọi điện thoại chô cô nhưng không gọi được”
Quyên Tử vội lấy điện thoại ra nhìn một chút, không biết sao lại bị chuyển sang im lặng rồi, mười cuộc điện thoại cũng không nghe thấy, vội vàng cầm túi lên, nhìn Thời Tiêu và Diệp Trì phất tay một cái:
“Mình đi trước….”
Diệp Trì nhìn cô xông ra, không khỏi lắc đầu một cái, một điểm cũng không hiểu được đến tột cùng là Tả Hồng nghĩ gì, nếu cũng có con, còn để tùy tiện chạy lung tung bên ngoài như vậy không?
“Quyên Tử giống như mang thai”
Diệp Trì nhếch khóe miệng cười, nghiêng người vỗ nhẹ gương mặt tròn trịa của Thời Tiêu, hài hước nói:
“Vợ mình lần đầu tiên thông minh”
Tiêu tử đẩy tay anh ra, đôi mắt khẽ động, đứng lên chống nạnh một bên:
"Mới vừa rồi anh và người nào đi đánh golf, thẳng thắn khai báo….”
Mạc Vân Phong đi qua quán cà phê ngoài trời của khách sạn thì không khỏi hơi dừng ánh mắt, bên kia là Quyên Tử đang ngồi cùng tổng giám đốc thi công khu vực châu Á tập đoàn Worle Triệu Hành, giữa hai người giống như rất quen thuộc, tuấn nam mỹ nữ rơi vào ánh mắt người không quen biết, có vài phần mập mờ.
Về Triệu Hành, Mạc gia không tìm hiểu cặn kẽ, chỉ biết anh ta và Quyên Tử có chút liên hệ, cụ thể bọn họ là có quan hệ thế nào, cũng rất khó điều tra.
Chỉ là so sánh với Tả Hồng, Mạc Vân Phong vẫn cảm thấy Triệu Hành thích hợp hơn với Vân Đan, bối cảnh đơn giản, trình độ học vấn và năng lực cũng đều không kém, quan trọng nhất là lịch sử trong sạch, nếu như Vân Đan vui lòng, Mạc Vân Phong cũng vui vẻ tác thành chuyện này.
Hơn nữa ông cụ bên kia cũng lên tiếng, chuyện tình cảm của cô và Tả Hồng, cũng không được kéo dài quá lâu, vì vậy Mạc Vân Phong lần này cũng coi như là cố ý để Tả Hồng ở lại cơ quan.
Cho nên nguyên nhân khiến Mạc Vân Phong sở dĩ không hài lòng với Tả Hồng, trừ lịch sử trêu hoa ghẹo nguyệt của anh thì còn có mẹ anh. Bà Tả là một người phụ nữ có thế lực, nếu như bà ta biết chuyện Quyên Tử chính là Vân Kha, có lẽ sẽ thay đổi thái độ với Quyên Tử đến 180 độ.
Nhưng Vân Phong cảm thấy, nếu có một bà mẹ chồng cực phẩm như vậy, đối với tính tình cứng rắn của Quyên Tử mà nói, chưa chắc đã là một chuyện tốt, dù thế nào thì cùng Tả Hồng chia tay vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, nếu như Vân Đan thật lòng thích Tả Hồng, thì chuyện này tự nhiên khỏi bàn rồi, Vân Kha nói Tả Hồng rất nghiêm túc yêu Quyên Tử, nhưng mà Mạc gia cũng không thèm để ý, vấn đề Mạc gia quan tâm là, có phải Vân Đan cũng yêu Tả Hồng, nếu như yêu, Vân Phong có thể giúp một tay, nếu như không yêu, thì thật xin lỗi….
Đều nói người nhà họ Mạc có di truyền gien máu lạnh, thật ra thì bọn họ cũng rất ấm áp, nhưng cái ấm áp đó chỉ đối với người trong nhà thôi.
Triệu Hành quan sát Quyên Tử đối diện không để lại dấu vết, giống như cô có chút tiều tụy, sắc mặt cũng không được khá lắm. Có thể gặp được cô ở nơi này, trong lòng Triệu Hành thực sự vui vẻ, Quyên Tử là một cô gái nói được là làm được, xuất sắc phóng khoáng, nhưng ở một thời điểm nào đó, cũng quá là vô tình.
Đối với đoạn tình cảm mười năm trước kia, bây giờ nghĩ đến, hình như chỉ còn có anh là khắc cốt ghi tâm mà thôi. Còn với cô mà nói, có lẽ chỉ là một đoạn chuyện cũ tĩnh mịch trong tháng năm đã qua rồi.
Nói thật, trong lòng Triệu Hành không cam lòng, anh không cam lòng hai người chia tay, là bởi vì hiểu lầm hoang đường năm đó, thật ra thì chỉ cần suy nghĩ sâu một chút, không phải là anh không mềm yếu, hoặc là chính anh không muốn thừa nhận lòng rieeg, dù sao năm đó cơ hội ra nước ngoài khó khăn như vậy, nếu như anh thật sự từ bỏ, cũng không biết về sau có vì vậy mà oán hận Quyên Tử hay không.
Nhưng, nếu như bây giờ còn có cơ hội, thì anh cũng muốn hết sức tranh thủ, dù sao Quyên Tử là người duy nhất anh động lòng, hơn nữa trải qua mười năm cũng không thể quên người con gái này:
“Sắc mặt của em không tốt lắm, không thoải mái sao?”
Quyên Tử xoa P0'p huyệt thái dương, xác thực, hai ngày nay công việc rất bận rộn, cô muốn nghỉ ngơi cũng không được, nằm ở trên giường cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến bệnh của cha, nghĩ đến Mạc gia, nghĩ đến Tả Hồng, nghĩ đến đứa bé trong bụng….
Ngày đó sau khi Thời Tiêu nhắc nhở cô, buổi tối cô liên mua que thử thai, hai vạch màu hồng hiển thị, có lẽ trong bụng cô thực sự có một tiểu sinh mệnh thật rồi, cô hốt hoảng, cô vô dụng, lần đầu tiền, cô không biết phải làm sao rồi.
Rất nhiều chuyện, trong nháy mắt Quyên Tử cũng hiểu được, chắc hẳn Tả Hồng đã sớm biết, cho nên mấy ngày đó dù hai người có thân mật như thế nào, anh cũng đều không thực sự muốn cô, thà chịu đựng, nhịn chảy máu mũi vẫn cố chịu đựng, anh nghĩ cho đứa bé, cho nên mới quý trọng như vậy.
Nhưng đứa bé…. Quyên Tử cảm giác cô không thể chịu đựng khi có một sinh mạng đến như thế, không có kết hoạch gì, cũng không nghĩ đến chuyện xấu như vậy lại xảy ra.
Quyên Tử biết, về bản chất cô chính là người đàn bà ích kỷ, bảo cô sống một cuộc sống của một người vợ người mẹ có tài có đức, cô một chút cũng không làm được. cô chỉ muốn liều mạng làm việc, sống cuộc sống độc lập tiêu sái.
Nhưng có đứa bé, khiến cho những ý nghĩ này của cô trở nên vô cùng buồn cười.
Quyên Tử không chịu nổi những phiền não như vậy, cô cảm thấy tức giận vì bị tính kế, nhưng nghĩ đến Tả Hồng, cô cảm thấy không thể trách cứ người đàn ông kia, QUyên Tử có lúc cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tả Hồng, trong nhận thức của cô, đàn ông không phải đều không muốn nghĩ đến kết hôn, không cần đứa bé mới đúng, thế nào mà Tả Hồng lại cố tình là một ngoại lệ?!
Nghĩ đến điểm này, Quyên Tử không khỏi ngẩng đầu, hỏi Triệu Hành:
“Thời gian dài như vậy, sao anh không kết hôn?”
Triệu Hành giật mình, cười nhẹ, ánh mắt đột nhiên trầm tĩnh như nước, nửa thật nửa giả nói:
“Nếu như đối tượng là em, tôi có thể suy nghĩ”
“Coi như hết!”
Quyên Tử bĩu môi”
“Giữa chúng ta không cần thiết phải nói những lời xã giao như vậy, tôi và anh không thể nào, anh biết….”
Triệu Hành thở dài trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
“Tại sao không thể? Bởi vì cục phó Tả, vậy thì em cảm thấy tôi không đáng tin cậy sao?”
Quyên Tử bỏ cái muỗng trong tay xuống, ngón tay đặt dưới cằm mình, hết sức chăm chú nhìn anh:
“Đều không phải, anh không cảm thấy là giữa chúng ta đã sớm không còn cảm giác kích tình như mười năm trước đó ư, hiện tại tôi ngồi ở chỗ này cùng anh, tôi cảm giác như đã trải qua mười năm cùng người bạn cũ, không phải anh không có sức hấp dẫn, mà là cảm giác đó đã biến mất.”
"Cảm giác?"
Triệu Hành thì thầm một tiếng:
“Nhưng cảm giác của tôi, vẫn giống với cảm giác mười năm trước thì phải làm thế nào?”
Âm thanh trầm thấp, giọng nói nghiêm túc không tha cho Quyên Tử.
Triệu Hành thì thầm.
Bị một người mà bản thân cô đã bất chấp tất cả hiến thân thổ lộ trước mặt mọi người, từ một cô gái không ham hư vinh thì ít nhất Quyên Tử cũng không cảm thấy ghét, hơn nữa, người đàn ông này cũng không phải sống ૮ɦếƭ quấn quít chặt lấy.
Chỉ là Quyên Tử vẫn có chút lý trí, biến chuyện của bản thân đã đủ rối loạn, không thể để anh ta dính thêm vào nữa.
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, cười một cái:
“Tôi rất vinh hạnh, nhưng sao anh không nhìn xung quanh đi, biết đâu xung quanh anh lại có một lựa chọn tốt hơn đang ở chỗ không xa chờ anh.”
Nói xong, hướng tới phía sau anh lải nhải:
“Phía sau anh có một đại mỹ nữ, từ lúc mới vào vẫn lén lút nhìn anh.”
Triệu Hành cũng không quay đầu, chỉ là, chuyện gì cũng không nên quá vội vàng nhất thời, anh luốn có cảm giác, có lẽ mình còn có cơ hội.
Hội nghị diễn ra trong nửa tháng, lúc quay trở lại thành phố B thì thời tiết đã chính thức vào thu.
Tả Hồng ở đại sảnh sân bay, từ xa tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy Qyên Tử, anh liền có cảm giác đau lòng không nói được. Mới nửa tháng thôi mà cô gầy như vậy, trên người chỉ khoác một chiếc áo gió, cũng có chút thở thẩn rồi.
So với các đồng nghiệp thì Quyên Tử trở về muộn hơn một ngày, đi theo Diệp Trì và Hà Tiêu ở lại bên kia chơi một ngày, cho nên cô cũng không phản đối Tả Hồng đến sân bay đón mình. Chỉ là, khi Tả Hồng nhìn thấy Triệu Hành cũng đang đi ra ngoài đằng sau bọn họ thì sắc mặt anh tối lại một nửa.
Anh đi lên mấy bước, nắm lấy hông Quyên Tử, ngây thơ thông báo quyền sở hữu của mình. Triệu Hành lại rất có phong độ, không để ý đến ánh mắt căm thù của Tả Hồng, lễ phép tạm biệt Diệp Trì và Thời Tiêu, cuối cùng cười cười với Quyên Tử, sau đó xoay người đi, từ đầu đến cuối đều coi thường sự tồn tại của Tả Hồng, khí thế không hề có một chút thua trận nào.
Thời Tiêu cắn móng tay say sưa nhìn, Diệp Trì quay đầu lại nhìn thấy nét mặt nàng dâu nhỏ nhà anh không khỏi dở khóc dở cười, ôm eo cô, cùng Tả Hồng phất tay một cái tạm biệt.
Tả Hồng mặt đen kéo hành lý của Quyên Tử, đi ra đại sảnh của sân bay. Dọc theo đường đi cũng không hề nói chuyện, Quyên Tử cũng lười để ý đến anh, lúc xe đi đến dưới chung cư Quyên Tử mới mở miệng:
“Tại sao không nói cho em?”
Tả Hồng sững sờ, nghiêng đầu nhìn Quyên Tử nhà anh, mới nhận ra là cô đang phiền não, rất phiền não.
Trong nội tâm Tả Hồng vô cùng hồi hộp, Tả Hồng tự nhận mình rất hiểu rõ Quyên Tử, cô rất ích kỷ, trong lòng cô trừ người nhà bạn bè, thì anh hùng Tả là anh đây chính là xếp hàng cuối cùng, có lẽ cuối cùng cũng chưa chắc đã đến lượt anh xếp hàng, cho nên, một mặt anh hy vọng xa vời sau khi Quyên Tử biết thì sẽ vui mừng, cũng vừa thấp thỏm, cho nên theo bản năng anh muốn đem chuyện này kéo dài.
Nhìn cảm xúc hôm nay của cô, Tả Hồng cũng biết, anh đoán một điểm cũng không sai, sắc mặt anh cũng không nhịn được trầm xuống, gắt gao nhìn cô chằm chằm, giận dỗi mở miệng:
“Em biết rồi à, em muốn như thế nào?”
Quyên Tử khó chịu gẩy tóc, âm thanh cất cao, lại không ngăn nổi mệt mỏi toát ra:
“Anh đây chính là muốn gây gổ với em sao?”
Trong lòng Tả Hồng liền mềm nhũn ra, nghiêng người qua nâng mặt cô lên, in một nụ hôn:
“Mỗi lần đều là em muốn ầm ĩ với anh, Quyên Tử em thật không biết phân biệt lý lẽ gì cả, được rồi, hiện tại không nói những thứ này, em mệt mỏi, đi lên tắm trước rồi ngủ một giấc, buổi tối anh sẽ nấu canh cá cải chua em thích.”
Quyên Tử cảm thấy, lửa giận của cô giống như quả bóng bay, đột nhiên bị kim đâm nhói một cái, trong nháy mắt xì một tiếng chỉ để lại hơi thở.
Người đàn ông Tả Hồng nay lại còn có cả loại bản lĩnh này, cô có muốn gây gổ cũng không làm nổi. Chỉ là Quyên Tử thực sự quá mệt mỏi, lên tầng tắm rửa, tóc cũng không thèm sấy, nằm trên giường ngủ say sưa.
Tả Hông hết cách với cô, cầm máy sấy, chọn mức độ có âm thanh nhỏ nhất, từng chút một sấy khô tóc cho cô, giúp cô đắp kín lại cái chăn đá văng ra, cầm chìa khóa xe xuống tầng, đi chợ mua cá. Cá phải tươi thì ăn mới ngon miệng được, Quyên Tử nhà anh hôm nay là một người ăn hai người bổ, anh phải đổi phương pháp nấu ăn để cô có thêm dinh dưỡng.....
Lúc Quyên Tử tỉnh lại trời bên ngoài đã tối, cô kéo rèm cửa sổ ea,
Trái hồng không có cách, cầm máy sấy, thả vào nhỏ nhất âm thanh, từng điểm từng điểm cho nàng sấy tóc, làm khô, giúp nàng đắp kín đá văng ra cái chăn, cầm chìa khóa xe xuống lầu, đi thị trường bán cá. Cá muốn mới mẻ mới phải ăn, nhà hắn Quyên Tử hôm nay một người ăn hai người bổ, hắn hơn phải biến đổi biện pháp cho nàng làm điểm có dinh dưỡng. . . . . .
Quyên Tử lúc tỉnh táo, trời bên ngoài đã tối, ban ngày đã kéo rèm cửa sổ lên, bây giờ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy những đám mây ngũ sắc.
Rất kỳ quái, ở nhà cô ngủ rất ngon, có một loại cảm giác thực tế, giống như là về đến nhà thì có thể đem tất cả khó chịu phiền não nhốt ở ngoài cửa.
Quyên Tử khoác thêm áo ngoài, vừa đi ra ngoài đã ngửi thấy một mùi thêm ngào ngạt của món cá nấu cải chua, khiến cho người ta động lòng, phòng khách và phòng bếp đều bật đèn, Quyên Tử đi đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông đang bận rộng trong bếp, trong lòng không thể nói đây là cảm giác gì.
Tả Hồng xoay người lại, để lộ ra một nụ cười ấm áp mà đẹp trai, nghiêng người hôn mặt Quyên Tử một cái:
“Dậy rồi sao, em rửa tay đi! Lập tức ăn cơm ngay đây.”
Quyên Tử cũng không động đậy, dựa vào cửa nhìn anh, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng:
“Tả Hồng, tình hình của chúng ta không thích hợp có đứa bé......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc