Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 13

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Quyên Tử giơ tay lên che mắt:
"Mấy giờ rồi?"
"Tám rưỡi..."
Quyên Tử nhảy ngược lên, ôm ga nhảy xuống khỏi giường:
"Ôi đã trễ thế này, đồng hồ báo thức đâu rồi, sao hôm nay đồng hồ báo thức của mình lại không kêu thế này, aaaa..."
Vội vội vàng vàng, đầu căng như quả trứng gà sắp nứt, huyệt thái dương đau buốt, Quyên Tử cũng bất chấp, chân không nhảy vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt...
Những việc làm quen thuộc lặp lại mỗi ngày được thực hiện rất nhanh, được một nửa mới tỉnh táo lại, bây giờ mình đã mất việc, không cần thiết phải vội vàng như thế.
Động tác của Quyên Tử chậm lại, từ từ rút khăn giấy ra chùi son nước vừa bôi lên, đổ nước tẩy trang ra tay, tẩy sạch lớp trang điểm đã hoàn thành một nửa.
Ngẩng đầu lên, cô gái trong gương, khuôn mặt hơi sưng, tái nhợt tiều tụy.
"Quyên nhi, Quyên nhi, nếu không ra là trễ thật đó..."
Quyên Tử ném khăn giấy trong tay, kéo mạnh cửa ra, Tả Hồng ngạc nhiên:
"Em..."
Quyên Tử tức giận trắng mặt nhìn anh:
"Nhìn cái gì, nhờ ơn anh, tôi mất việc rồi"
Sắc mặt Tả Hồng trở nên âm trầm:
"Em nói gì?"
Quyên Tử cũng chẳng buồn dài dòng, đẩy anh ra, đến bàn ăn ngồi xuống, cháo thịt nạc, dưa bao tử muối, thêm 2 miếng bánh cuốn rất tỉ mỉ, đều là món cô thích nhất.
Múc một thìa cháo thịt nạc đưa lên miệng, rất thơm, rất ngon. Ngẩng đầu nhìn Tả Hồng phía đối diện, một nụ cười ấm áp như thể sự lo lắng trong mắt anh vừa rồi chỉ là ảo giác của Quyên Tử.
"Thế nào? Ngon không? Đây là măng tây chần qua nước sôi trộn với dầu vừng, em nếm thử xem..."
Bữa điểm tâm nào, Tả Hồng cũng như vậy, tính tình dễ chịu kèm theo nụ cười hầu hạ cô, Quyên Tử có muốn nổi giận cũng không giận được.
Ăn xong bữa sáng, Quyên Tử ngồi trên ghế salon, khẽ thở dài:
"Tả Hồng, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Giọng nói có chút bất đắc dĩ, Tả Hồng pha một ấm trà hoa mang tới, đặt trên khay, nghe được lời cô nói, hơi khưng người, ngồi xuống bên cạnh Quyên Tử, hai cánh tay tự nhiên xốc nách, bế Quyên Tử lên ôm vào lòng, đặt cằm lên tóc cô:
"Được, trừ chia tay, nói chuyện gì cũng được."
Quyên Tử ngửa đầu:
"Tả Hồng anh quên rồi sao, ngay từ đầu chúng ta đã nói..."
Quyên Tử còn chưa nói xong đã bị Tả Hồng cắt đứt:
"Anh đổi ý rồi."
Tả Hồng cúi đầu, hôn lên môi cô, giọng nói có phần nũng nịu:
"Anh đổi ý rồi, anh yêu em, em làm anh yêu em rồi thì phải có trách nhiệm, đời này thuộc về anh"
Quyên Tử đột nhiên đẩy anh ra, đứng lên đi tới bên cửa sổ, hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen đầy trời, tăm tối, chắc là sắp có mưa...
Quyên Tử im lặng hồi lâu rồi quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng:
"Tả Hồng anh biết đấy, em ghét nhất phiền toái, em hi vọng cuộc sống của mình sẽ không có bất cứ thứ gì gây trở ngại, tất cả, từ công việc, tình cảm, chúng ta cứ như thế không tốt sao, tại sao lại khiến mọi việc trở nên phức tạp như vậy, em chưa từng nói muốn kết hôn, muốn lấy anh, em cũng không để ý việc anh có vị hôn thê, hay bao hiêu hồng nhan tri kỷ, anh hiểu chưa..."
Tả Hồng đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn Quyên Tử, từng bước tiến tới trước mặt, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt, sự lạnh nhạt ánh lên trong mắt cô, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tả Hồng, khiến anh đau thấu tâm can.
Không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc là dạng gì, đêm qua vẫn còn nở rộ Dưới *** anh đẹp như vậy, vòng tay ôm anh chặt như thế, cho anh biết cô vô cùng vui vẻ thỏa mãn, thậm chí, trong *** anh bây giờ vẫn còn lưu lại hơi ấm đêm qua. Hôm nay cô đã lật mặt, muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Tả Hồng hơi híp mắt lại:
"Em có ý gì?"
Từng từ từng chữ nhẹ nhàng thốt ra, như mang theo sấm vang chớp gật, trong mắt là sự tức giận đè nến, giống như chỉ cần Quyên Tử dám mở miệng, sẽ lập tức phun trào.
Quyên Tử có phần chần chừ, Tả Hồng như vậy cô chưa thấy bao giờ, căn bản từ ngày quen biết Tả Hồng, anh luôn có vẻ mặt rất lưu manh.
Thật ra nói anh lưu manh cũng hơi quá, thực chất anh là người đàn ông xuất sắc, không phải là nhân vật tục tằn tầm thường, chứ đừng nói đến bối cảnh hùng hậu sau lưng, anh thuộc loại hình phụ nữ đổ xô vào, bề ngoài sáng sủa, bên trong cũng không cằn cỗi, hơn nữa tính khí được, không, phải nói là trước mặt cô, tính khí anh rât tốt, và ngày càng tốt.
Quyên Tử biết, phẩm chất mình thế nào, nói dễ nghe thì là có cá tính, khó nghe hơn chính là quá mức nóng nảy, thường xuyên vô lý.
Sống thì thoải mái, nhưng vô cùng ích kỷ, nhưng người đàn ông được xem là con trời này lại bao dung tất cả, không đánh không nói lại.
Anh như vậy, khiến cho mấy anh em tốt ngông nghênh kia cũng không nhìn nổi, mỗi lần thấy cô, là không thể kìm nổi. Quyên Tử thừa hận, có lúc cô cố ý muốn chọc anh giận điên lên, để kết thúc sự dây dưa giữa hai người.
Bởi vì càng dính sâu, càng dây dưa chặt, Quyên Tử càng cảm thấy không ổn, cảm thấy, người đàn ông này bắt đầu nghiêm túc, nghiêm túc muốn bàn chuyện hôn nhân với cô.
Cô sợ, nói thật, cô rất sợ Tả Hồng như vậy, một Tả Hồng nghiêm túc muốn ở bên cô cả đời, khiến cô sợ hãi, Tiêu tử nói cô là con cọp giáy, mặt ngoài nhìn có vẻ cứng rắn hơn bất cứ ai, thật ra lại rất nhát gan, thứ cô thiếu hụt nhất là cảm giác an toàn, có lẽ do tình yêu đầu thời niên thiếu hoặc nhiều lý do khác.
Tóm lại, cô không muốn đem cuộc đời mình phó thác lên người khác, hơn nữa lại là đàn ông, người cô thực sự tin tưởng, trên đời này cũng chỉ có vài, là cha mẹ và Tiêu tử đã cùng cô lớn lên, còn lại cô không tin ai khác.
Đa nghi, thiếu hụt cảm giác an toàn, khiến cho nội tâm Quyên Tử có chút bệnh hoạn, duy trì quan hệ với Tả Hồng lâu như vậy, một là vì Tả Hồng luôn bao dung, hơn nữa là Quyên Tử cũng lưu luyến, lưu luyến sự ấm áp trong lòng anh, không bỏ xuống được.
Nhưng sự ấm áp nà lại mang theo phiền toái, làm loạn cuộc sống của cô, cô không thể không bỏ qua nó, bởi vì cái giá của sự ấm áp quá lớn, đến nỗi cô không thể chịu nổi, nói thẳng ra, cô chính là người phụ nữ ích kỷ như thế.
Nhưng lúc này, đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Tả Hồng, cô không dám nói, trên cằm, bàn tay anh đang n ắm chặt, thậm chí khiến cô đau nhói. Tả Hồng cứ nhìn cô chằm chằm như thế, không hề chớp mắt, như muốn xuyên qua ánh mắt để nhìn thấu lòng cô...
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai lùi bước, không ai mở lời, không biết bao lâu, Tả Hồng cúi đầu ngậm chặt môi cô, trằn trọc hôn, rồi nhẹ nhàng trượt lên vành tai cô nỉ non:
"Em còn có anh, Quyên nhi, anh sẽ luôn ở bên em, bất cứ lúc nào, chỗ nào, cho nên, cầu xin em, đừng nói những lời khiến anh khổ sở, được không, em không quan tâm nhưng anh thì có, anh nói bao nhiêu lần rồi, anh yêu em, chừng nào em mới có thể nhìn ra..."
Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng, tuôn ra mang theo đau khổ triền miêng.
Cho đến khi Tả Hồng buông ra, Quyên Tử mới phát hiện, những lời định nói đã bị anh chặn hết lại, người đàn ông này, có lúc vô cùng giảo hoạt, hơn nữa cứ nói đến chuyện chia tay là chưa bao giờ anh phối hợp.
Sự tức giận của Tả Hồng nhanh chóng tan biến, bởi vì sự chần chừ của cô, bởi vì trong mắt cô có chút không nỡ, anh nhìn thấy rồi, trong lòng cô có anh, cho dù chỉ thế thôi cũng đủ khiến anh mừng rỡ như điên. Quyên Tử của anh cũng không phải tảng băng, cô có lòng, có tình, chỉ là được ngụy trang bởi vỏ ngoài lạnh lùng cứng rắn mà thôi.
Đây mới là Quyên Tử của anh, Quyên Tử mà anh yêu, người phụ nữ mâu thuẫn kỳ cục nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Tả Hồng đột nhiên khom lưng ôm chân cô dâng lên, đột nhiên lên cao khiến Quyên Tử giật mình, hét ầm ĩ:
"A, anh bị bệnh à, thả em xuống, đầu em đang choáng đây..."
"Không thả"
Tả Hồng cự tuyệt một cách ngây ngô, ôm cô xoay mấy vòng, khiến Quyên Tử không phân biệt nổi đông nam tây bắc mới thả cô xuống ghế salon, anh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn cô:
"Chúng ta đi chơi, được không?"
Ánh mắt sáng trong, giọng nói có sự vui vẻ đơn thuần, một đấng mày râu bôn ba đã hơn ba mươi tuổi đầu, lúc này như một thằng nhóc ngây ngô, một Tả Hồng như thế, lại khiến Quyên Tử xúc động hơn bất cứ lúc nào, đầu độc cô phải gật đầu...
Tựa lan càn nhìn về phía xa, bầu trời xanh ngát với những tầng mây bồng bềnh trôi dưới ánh nắng, không thấy bờ bến, lúc bọn họ đi ra, trời đổ mưa, ra khỏi nội thành không lâu thì trời đã trở nên sáng sủa.
Nơi này cũng không quá xa, ra khỏi nhà lái xe khoảng ba tiếng rưỡi là đến địa bàn Sơn Đạo, Tả Hồng quen đường, lái thẳng đến tận khu nhà trên núi.
Mở cửa ra là trời xanh, lúc tới còn đi qua một hồ cá không lớn lắm, nước trong thấy đáy, Tả Hồng nói đó là đập nước có thể chèo thuyền thả câu.
Nơi này giống như là thế giới ngăn cách với bên ngoài, cách xa thành thị ồn ào, khiến người ta có cảm giác bình yên, thanh thản.
Vòng tay Tả Hồng từ sau ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả lên tai:
"Nơi này rất đep phải không?"
Cánh tay chậm rãi dời lên trên, chỉnh đầu cô về một hướng:
"Bên kia, nhìn thấy không?"
Quyên Tử nhìn về hướng anh chỉ, lưng chừng núi có một căn nhà màu trắng, giữa trời xanh mây trắng vô cùng đẹp.
"Đó là khu biệt thự mới xây, anh đặt mua một căn, sau này hàng năm chúng ta có thể đến nghỉ ngơi, bên kia lưng chừng núi còn có một khoảnh rừng, mùa thu rất nhiều trái cây, nhìn đằng kia, lưng chừng núi đều là hoa đỏ rực, rất hùng vĩ, đáng tiếc giờ vẫn chưa xong, phải sang năm..."
Vui sướng kỳ vọng với ước mơ và kế hoạch cho tương lại, Tả Hồng như vậy khiến cho Quyên Tử đột nhiên cảm thấy xa lạ, cô không kìm chế được xoay người, ngẩng đầu nhìn, trong đáy mắt đầy nghi vấn.
Quyên Tử thậm chí có ảo giác, hôm nay Tả Hồng mới thực sự vạch ra tấm khăn che, hoàn toàn khác với người đàn ông trong ấn tượng của cô, một người đàn ông đầy cuốn hút.
Đời này Mạc Vân Giới cũng chưa từng chật vật như đêm hôm ấy, không nói đến chuyện uống đến say mềm, đen đủi nhất chính là, nhìn trúng người đàn bà của Tả Hồng
Nếu không phải là hắn trốn mất, thì có lẽ đã bị Tả Hồng đập cái chai vào đầu, lúc ấy bộ dạng Tả Hồng quả thật giống như chó điên vậy, tròng mắt đỏ ngầu, hận không thể *** hắn, điều này cũng đủ chứng minh cô gái kia có bao nhiêu địa vị trong lòng Tả Hồng.
Mạc Vân Giới sờ sờ bụng, bây giờ vấn còn cảm thấy đau, có thể thấy được thằng nhóc kia đã dùng bao nhiêu sức lực, còn hận không thể một phát đạp ૮ɦếƭ hắn.
Nhưng còn về Quyên Tử, trong đầu Mạc Vân Giới không kiềm chế được nhảy ra hình ảnh của cô, xinh đẹp mị hoặc, khiến cho hắn có chút không hiểu về đàn bà. Mạc Vân Giới phát hiện, suy nghi của anh về cô quả thật khác xa thực tế.
Lúc anh cả mang tài liệu điều tra đến, bất quá hắn chỉ nhìn lướt qua, ấn tượng ban đầu chính là một cô nàng xinh đẹp, nhưng mà mỹ lệ với bọn họ có gì đặc biệt cơ chứ.
Lúc đó hắn còn nói thằng ranhTả Hồng kia đúng trúng tà, chơi đùa một chút còn được, đằng này đầu óc mê muội thế nào mà lại đòi cưới cô gái này, cô ta làm sao so được với em gái hắn.
Mới vừa nhìn qua một chút, chỉ thấy hình ảnh máy móc, khi thực sự tiếp xúc với Quyên Tử thì Mạc Vân Giới đã hiểu được suy nghĩ của Tả Hồng rồi. Cô gái này, không hề tầm thường, xinh đẹp đầy sức sống mà chân thật.
Tính cách của cô hào phóng dứt khoát, phụ nữ như vậy cực kỳ hiếm, cùng với vẻ ngoài xinh đẹp, hợp thành một vẻ đẹp không thể cưỡng lại, tất cả đàn ông, sợ rằng đều khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp đặc biệt ấy, thậm chí ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. . . . . .
Chuông điện thoại di động làm đứt mạch suy nghĩ ௱ô** lung của hắn, liếc mắt nhìn là anh cả Mạc Vân Phong gọi tới, đột nhiên Mạc Vân Giới cảm thấy, nhà họ Mạc đối xử với một cô gái như vậy, dùng thủ đoạn cứng rắn như thế, quả thật có hơi ỷ thế làm bậy.
Buổi tối hôm đó khi Quyên Tử nhìn ánh mắt của hắn, trong miệng nói ra những lời kia, bây giờ nhớ lại, đều mang châm chọc cùng hận ý.
Chỉ sau một đêm, lập trường của hắn hình như thay đổi rồi, Mạc Vân Giới bật cười lắc đầu, nhận điện thoại:
"Anh cả, có chuyện gì vậy?"
Gióng nói của Mạc Vân Phong rõ ràng có chút kích động, khác thưởng hiếm thấy:
"Lão Tam, Đan Đan. . . . . . Tìm được tiểu Đan rồi."
"Đan Đan?"
Phải mất một lúc lâu sau Mạc Vân Giới mới nghĩ ra, Đan Đan trong lời anh cả là con gái của chú hai, bị bắt cóc lúc hơn ba tuổi, rồi thất lạc không tìm thấy. Bọn họ đều cho rằng cô bé đã không còn trên đời, nhưng bây giờ lại tìm được.
Nam nữ trong nhà họ Mạc, hầu như ai cũng biết cô bé này có ý nghĩ vô cùng với Mac gia, đối với chú hai, thím hai, ông nội trước khi mất đây đều là tiếc nuối lớn nhất, nhớ mãi không thể quên.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng ba anh em bọn họ không có ai dám nói với cha mình, rằng bé con có lẽ đã sớm mất rồi, bởi vì cha bọn họ đối với việc này vô cùng cố chấp.
Ông cố chấp cho rằng đứa bé ấy không ૮ɦếƭ, mà còn sống trên đời, chờ người nhà Mạc già tìm thấy trở về, cho nhận tổ tông, rồi ở trước mộ chú thím, khấu đầu lậy tạ.
Loại cố chấp này, đã kiên trì hơn hai mươi năm, cho đến nay không hề dao động một chút nào, thậm chí đã trở thành nút thắt của cả nhà họ Mạc, một nút thắt không lời giải.
Cố chấp này, giống như đã trở thành truyền thống của Mạc gia, ông nội cố chấp, cha cố chấp, chú hai cũng nổi danh là người cố chấp. Đàn ông họ Mạc đều là người lạnh lung cố chấp, nền càng hy vọng rằng sẽ có một cô con gái để hòa hoãn mọi chuyện.
Ban đầu lúc Vân Kha và Vân Đan lần lượt ra đời, ông nội vui mừng phát điên, mở tiệc chúc mừng, có lẽ đến hôm nay cũng rất nhiều người còn nhớ rõ sự rầm rộ năm đó, nhưng đáng tiếc, sau sự sôi nổi rầm rộ chính là tiêu điều, thịnh cực tất suy, đây là lời ông nội nói trước khi qua đời,
Ông nội luôn không sợ người khác đau đầu mà nói:
"Các ngươi không biết, Tiểu Đan rất thông minh, rất đáng yêu, rất xinh đẹp, tóc con bé xoăn nhẹ, mềm mại như lụa Tô Hàng, ánh mắt to trò, lông mi dầy như Pu't lông của ông nội, giống như trẻ con trên TV, con bé vừa đi chơi, có lẽ là đi khiêu vũ với thím hai của các ngươi rồi, con bé rất khỏe mạnh, có da có thịt. . . . . ."
Những lời này, trong những năm tháng trước khi ông nội mất, hầu như ngày nào cũng nói. Ông nội mất rồi, đổi thành cha nói mỗi ngày, hơn nữa sau khi mẹ bọn họ qua đời, trừ những lúc bận rộn công việc, còn lại thời gian rảnh rỗi đều dùng để nhớ lại ký ức cùng mẹ, ký ức chú hai thím hai, ký ức về cô bé ấy.
Cho nên nói, cô bé này đối với Mạc gia, có một ý nghĩa không thể so sánh. Thật ra thì Mạc Vân Giới vẫn nhớ, cô bé có vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu, thích ca hát, thích khiêu vũ, thích đuổi theo bươm bướm trong sân Mạc gia, mặc bộ váy công chúa hồng nhạt, dùng nơ con bướm bằng gấm, xinh đẹp như thiên sứ, so với vân Kha trầm tinh thì cô bé này hoạt bát hơn nhiều.
Khi đó tất cả trên dưới nhà họ Mạc đều rất yêu thương cô bé, sau khi cô bé mất tích khiến cho cả nhà họ Mạc bị đả kích đến mức suyt nua huỷ duyệt, cũng vì chuyện này nên hôn sự của Vân Kha và Tả Hồng được xem là niềm an ủi duy nhất, phải hoàn thành chuyện này, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng ba anh em nhà họ Mạc không ngờ rằng hơn hai mươi năm trôi qua, khi bọn họ quyết định từ bỏ thì lại tìm được, không thể không nói rằng đây là một kỳ tích.
Theo một người biết chuyện nói thì lúc ấy có người dân ở trong núi gần bờ sông đã nhặt được một cô bé bị hôn mê, sau đó qua nhiều người cô bé được đưa vào cô nhi viên ở ngoại ô, nhưng cụ thể thì họ cũng không biết rõ lắm.
Mạc Vân Phong nói: tám chin phần chính là Đan Đan nhà bọ họ, vì người dân kia nói lúc ấy trên cổ đứa bé có đeo một chiếc vòng ngọc bài, ở mặt vòng có khắc chữ, người dân kia không biết rõ là gì, nhưng hình như mặt trái là một chữ vương, bên cạnh là một chữ Mẫu Đơn. Chỉ với điều này thôi Mạc Vân Phong ngay lập tức khẳng định đứa bé ấy chính là Đan Đan.
Mỗi người nhà Mạc gia lúc ra đời đều đeo một chiếc ngọc bài trên cổ, có thể xem như là ký hiệu đỡ đầu giống nhau, ngay mặt ngoài là chữ Mạc, bên trái là tên chữ, nên chỉ cần trên cổ đứa bé kia có mang theo ngọc bài thì đứa bé đó chính là Mạc Vân Đan.
Có đầu mối, nếu thực sự tìm được đứa bé kia cũng phải gặp khá nhiều khó khăn. Dù sao thời gian cũng đã qua lâu rồi, viện trưởng cô nhi viện xem lại ghi chép, trong thời gian đó có khoảng năm đứa bé được đưa tới, trong đó hai tàn tật, ba khỏe mạnh. Hai đứa bé bị tàn tật đều là bé trai, còn ba cô bé kia đều khỏe mạnh. Sau đó các cô bé này đều bị chia ra và được nhận nuôi.
Viện trưởng cho bọn họ xem tư liệu về cha mẹ nhận nuôi, để bọn họ tự đi xác nhận. Khi đó thủ tục nhân đuôi cững chưa được hoàn thiện, chỉ lưu lại chút thông tin, không có tư liệu chính xác, hơn nữa đã qua hơn hai mươi năm, thành phố có nhiều thay đổi muốn tìm một đứa bé cũng không hề dễ dàng.
Cũng may Mạc gia có thế lực, cũng coi như bọn họ có may mắn, ở cô nhi viện có lưu giữ tư liệu chính xác của hai nhà, một trong hai nhà đó chính là nhà bọn họ muốn tìm.
Một tuần lễ sau, ba anh em nhà họ Mạc gặp được Đan Đan.
Không biết phải hình dung như thế nào nhưng quả thật có chút thất vọng, có lẽ hoàn cảnh ảnh hưởng đến khí chất con người, hơn hai mươi năm hun đúc, một tiểu muội tràn đầy sức sống bây giờ biến thành một cô gái rất bình thường, vô cùng dịu dàng trầm tĩnh.
Cô bé nhà họ Mạc cũng là đứa bé xinh đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp đó có lẽ là lắng đọng ở bên trong, còn cô gái này, không phải là không xinh đẹp, chỉ là phong cách có hơi đơn giản quá.
Cha mẹ nuôi họ Chu, đều là công chức đã nghỉ hưu, bây giờ mở một hàng tạp hóa nhỏ buôn bán. Cô con gái cũng chưa kết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở một công ty nhỏ làm nhân viên quản lý, quá đơn giản bình thường, giống như trên đường gặp qua hàng vạn người, nhưng người bình thường như vậy lại thực sự đeo ký hiệu của Mạc gia.
Nhìn thấy anh em họ đến, ánh mắt lóe lên rơi vào bọn họ, loại ánh mắt này làm cho Mạc Văn Phong cau mày nhăn khẽ……
Cùng lúc này Quyên Tử và Tả Hồng từ trên núi trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc