Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 09

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Lúc Quyên Tử về nhà đã là rạng sáng. Thật sự là uống quá nhiều, đừng nghĩ Triệu Hành mặt không đỏ, tửu lượng không kém, nhưng có thể đấu với cô, cũng gian nan.
Quyên Tử tựa vào cách tường, một tay ôm túi xách, một tay lục lọi tìm chìa khóa, vừa sờ được tới trùm chìa khóa, cửa chống trộm mở két một tiếng, ánh sáng từ bên trong bắn ra ngoài khiến Quyên Tử phải lấy tay che mắt.
Tả Hồng giận cũng khó tránh, định cùng Hồ Quân và Phong Cẩm Thành ra quán rượu uống mấy chén, ngồi còn chưa vững đã cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ tới con nhóc Quyên Tử này bỏ đi như thế, chắc là muốn quyết tâm với anh.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, bình thường cãi vã đánh nhau cũng là chuyên cơm bữa, mấy lần con nhóc kia làm loạn lên muốn chia tay anh, cũng không thành vấn đề vì Tả Hồng biết rõ cô không thực sự quyết tâm.
Có lẽ là cũng tiếc nuối sự chu đáo hầu hạ của anh, hoặc tình cảm từ đùa giỡn đã biến thành chân thật, tóm lại, Tả Hồng có thể cảm thấy, trong lòng Quyên Tử cũng có anh, có lẽ chỉ một chút nhưng cũng là có, dựa vào cái tí xíu này, Tả Hồng có thể khuếch trương lên.
Nhưng nếu Quyên Tử thật sự không cần anh, Tả Hồng cũng hiểu, cô gái kia nổi danh kiên cường, một khi chia tay, tuyệt không có ý định quay lại, cho nên Tả Hồng không thể để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không thể.
Vì vậy quay lại sớm một chút, lúc đầu nghĩ, lúc quay lại kể cả là cầu xin hay dụ dỗ, hay bị cô cự tuyệt cũng không sao, chỉ cần cô hả giận, chỉ cần cô vẫn muốn ở bên anh, chỉ cần vẫn có cô là được.
Tả Hồng sẵn sàng trở nên hèn mọn, anh chỉ sở là kể cả mình có hèn mọn cũng không cảm động được cô gái Quyên Tử này. Có lúc không thể không nói đây là một món nợ, không biết kiếp trước anh nợ cô bao nhiêu mà kiếp này cô lại giày vò anh như vậy.
Quay lại mới biết, cô gái kia không thèm về nhà, gọi điện thoại thì không nghe, đi một vòng tìm những nơi cô thường đi, cũng không gặp, Tả Hồng ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm cửa và điện thoại ngu ngốc đợi.
Trời vừa rạng sáng, nghe thấy tiếng động, đã đập ngay vào mũi mùi rượu nồng nặc, còn chưa kịp hỏi, một thân thể mềm mại đã ngã vào иgự¢ anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ anh cười ha ha:
“Thiếu gia Tả nhà chúng ta đến rồi”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nâng mặt Tả Hồng lên, ánh mắt lờ đờ quét một lượt. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Nhìn kỹ, trông anh cũng đẹp trai đấy, anh có biết là giống ai không?”
Tả Hồng ôm lấy cô, giơ chân đóng cửa, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ con nhóc này cũng không xa lánh anh.
Khẽ cúi đầu, hôn một cái lên môi cô, hùa theo câu nói của cô:
“Không biết, giống ai?”
Quyên Tử ôm đầu anh lại gần hơn:
“Hyun Bin, anh nhất định không biết đâu”
Tả Hồng bĩu môi:
“Bọn Hàn Quốc đều là chỉnh sửa, làm sao có thể so sánh với anh.”
Quyên Tử cười, tiến gần lại, dùng hàm răng trắng mịn gặm gặm môi anh. Đôi môi mỏng của Tả Hồng, bình thường hay mím lại, luôn có cảm giác vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu cười một tiếng, một bên khóe miệng nhếch lên lại vô cùng đẹp trai.
Da gần như màu lúa mạch, râu quai nón, ngày nào không cạo là mọc ra thô ráp, nhưng Quyên Tử thích một Tả Hồng lôi thôi như vậy, có một sự hấp dẫn khó tả.
“Yêu tinh này…”
Trong lòng Tả Hồng phát hỏa, bị cô trêu chọc như thế, hỏa khí bốc lên không thể ngăn nổi, đè cô lên ghế sofa, muốn cởi hết quần áo của cô, ôm thân thể trắng nõn mịn màng mà dây dưa cọ xát.
Tả Hồng càng gấp gáp, tay chân càng luống cuống, rối ren nửa ngày, quần áo của Quyên Tử vẫn nguyên vẹn trên người, mồ hôi trán ướt đẫm, lục lọi lung tung trên người Quyên Tử khiến cô bật cười, đẩy mạnh anh ra.
Tả Hồng đang động tình thì bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi về đằng sau suýt làm đổ khay trà, định thần lại ngẩng đầu ngây ngốc.
Ánh mắt Quyên Tử kích động, tay nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể, khẽ cử động, áo sơ mi đã rơi xuống, dưới ánh đèn, da thịt trắng như tuyết…
Mái tóc dài lượn sóng rủ xuống, che kín khe rãnh trước иgự¢, như ẩn như hiện, làm trở nên hấp dẫn câu hồn đoạt phách.
Quyên Tử nhìn anh cười xấu xa, ngồi sát vào thành ghế salon, chân hơi nhấc lên, tay…
Động tác này của cô khiến đầu Tả Hồng nóng rực, toàn bộ máu đang tập trung ở não chốc lát dồn hết xuống một điểm, như muốn bùng nổ tuôn ra.
Ở góc độ của anh, thậm chí có thể thấy rõ ràng, bày ra trước mắt… thứ đã từng mang lại cho anh vô số lần…
Lúc này trong lòng Tả Hồng nảy ngay ra suy nghĩ, đây là một yêu tinh, cô gái này chính là yêu tinh tu luyện ngàn năm, xuống đây đẻ quyến rũ một phàm phu tục tử như anh.
Theo bản năng của đàn ông, anh lập tức nhào tới, áp đảo mới sảng khoái. Nhưng anh rất rõ tính tình Quyên Tử, nếu cô muốn chơi, thì phải phối hợp với cô chơi cho đã, nếu không giày vò đến nơi đến chốn, không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Sau nhiều kinh nghiệm thê thảm, Tả Hồng giằng co, hết sức nhẫn nại, mặc cho dục hỏa đang bừng cháy khắp cơ thể. Thật ra thì Tả Hồng cũng không chịu bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lúc cô nhóc này hăng hái, thật có thể khiến cho đàn ông yêu hận lẫn lộn.
Đôi mắt say mơ màng của Quyên Tử như phủ sương mờ, quét qua vẻ mặt rối rắm của anh, cười khanh khách, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển, cởi tất quần, từng thứ, từng thứ cởi ra…
Bộ иgự¢ Tả Hồng phập phồng, hơi thở rối loạn, theo thứ vải vóc cuối cùng rơi xuống, Tả Hồng cảm giác sự nhẫn nại của mình đã tới cấp bậc thần thánh, còn nhịn nữa, chắc sẽ liệt mà ૮ɦếƭ, không bao giờ ngỏng dậy nổi nữa.
Cho nên anh xông lên, như một khát thú bị bỏ đói. Nhưng giây phút chạm vào thân thể mềm mại ấm áp của cô, anh không tự chủ thở dài một tiếng, một tay ôm eo, một tay siết chặt.
“Yêu tinh này, đúng là yêu tinh…”
Trong miệng lẩm bẩm, môi trượt xuống, dọc theo cái cổ tuyệt đẹp của cô, тһô Ьạᴏ gặm cắn, động mạch bên gáy đập mạnh bên môi, Tả Hồng thậm chí muốn cắn thử, nếm xem máu cô có mùi vị gì…
Đôi môi mỏng theo đường cong đi xuống, đỉnh trái cây ngọt ngào, vừa cứng rắn vừa mềm mại, tuyệt đến không lời nào tả siết.
Lưu luyến chốc lát, lướt qua vùng bụng phập phồng, dừng lại trên chiếc rốn đính một viên kim cương vô cùng mị hoặc.
Tả Hồng cảm thấy Hồ Quân nói rất đúng, cô gái này có độc, là loại độc nhất thiên hạ, chỉ cần một lần, sẽ nghiện, từ đó không thể kiềm chế nổi.
Phong Cẩm Thành và Hồ Quân đã hỏi riêng anh nhiều lần, rốt cuộc cô gái kia tốt chỗ nào, Tả Hồng chỉ cười trừ cho qua. Thật ra anh không thể trả lời được, cô gái này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, dù là một sợi tóc đều khiến anh yêu, cho nên Hồ quân nói không sai, anh trúng độc, độc Quyên Tử…
Tả Hồng chợt dịu dàng, trìu mến hôn lên viên kim cương sáng chói kia, hơi ngẩng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng thuận đường trượt xuống… Quyên Tử không khống chế nổi khẽ run, cảm giác trống không quanh quẩn, chờ đợi được lấp đầy.
Nhẹ nhàng chậm chạp mềm mỏng yêu thương, chạy sâu vào lòng cô, thứ khát vọng đó dừng lại rồi lại gào thét cắn xé, nháy mắt mang đi chút thần trí cuối cùng còn sót lại của cô, đành theo bản năng của thân thể, theo anh… ngón tay, không ngừng kéo lên…
Thân thể căng cứng đạt tới cực khoái xong chân tay buông thõng xuống sofa…
Đôi môi Tả Hồng hôn cô khẽ nhếch, thở dốc vào cái miệng nhỏ nhắn, hơi thở mập mờ. Sự dịu dàng vừa rồi của Tả Hồng cũng mất đi, kịch liệt hôn, khuấy động làm cho nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, lưỡi tiến quân thần tốc, bá đạo không cho cự tuyệt.
Có lúc chợt buông ra, tay nắm chặt gáy, sự chia cắt ngắn ngủi khiến cho lý trí Quyên Tử trong phút chốc trở lại, mở mắt ra, sự mờ ám trong đáy mắt anh tan biến:
“Quyên nhi, anh yêu em, em biết không, rất rất yêu em…”
Sự triền miên mạnh mẽ khiến Quyên Tử rung chuyển, a…ưm… Theo động tác của Tả Hồng, lý trí Quyên Tử lần nữa bay tán loạn, múa lượn trong đêm, lúc lên cao, lúc xuống thấp.
Tình và dục quấn quýt, là tình hay là dục, giờ phút này, không ai để ý, chỉ còn lại triền miên, liều ૮ɦếƭ triền miên…
Kiệt sức, khi kích tình trôi qua sẽ có cảm giác trống rỗng, được ôm thật chặt trong Ⱡồ₦g иgự¢, hơi thở nam tính quanh quẩn, trước đây Quyên Tử luôn ghét bỏ, nhưng hôm nay, đột nhiên thứ mùi này lại mê người, mang lại cảm giác an tâm vô cùng.
Trong chuyện tình dục, hai người luôn phối hợp ăn ý, thật ra thì thứ Quyên Tử khó dứt bỏ nhất chính là Ⱡồ₦g иgự¢ Tả Hồng, anh cứ ôm cô như vậy, thật chặt, tay chân cũng siết chặt trong lòng, hoàn toàn như muốn chiếm đoạt.
Lúc đầu, Quyên Tử còn cảm thấy không quen, vì thế, không ít lần đạp anh ra, nhưng khi quen rồi phát hiện được một người đàn ông ôm như thế, thật ấm áp, cái ấm áp này len lỏi vào tận tim phổi, thấm vào da thịt.
Cho nên mới nói, thói quen là một thứ đáng sợ, không nhận thức được, bất tri bất giác khiến người ta thay đổi tất cả.
Thân thể sau khi được thỏa mãn rất mệt mỏi, đại não mơ màng, Quyên Tử chẳng thèm nghĩ ngợi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tả Hồng cúi đầu nhìn cô chăm chú hồi lâu, ánh đèn lờ mờ trên vách tường rọi xuống khuôn mặt tạo nên một cái bóng nhạt nhòa, cô co rúc trong иgự¢ anh, không còn cứng rắn sắc sảo nữa.
Trong lòng Tả Hồng cảm thấy mềm mại, cúi đầu hôn lên mắt cô:
“Anh yêu em…”
Tập đoàn Worle và công ty của Diệp Trì hợp tác rất thuận lợi, dù sao chuyện hợp tác kinh doanh, lợi ích ngay trước mắt, không ai ngu mà để tuột mất.
Quyên Tử cũng thấy được mặt khác của Triệu Hành. So với sự nho nhã thư sinh trong ký ức, bây giờ anh là một thương nhân, lý trí, nhạy cảm, sắc bén, có đủ những cái cần thiết của một doanh nhân thành đạt.
Có lúc, thậm chí Quyên Tử hoài nghi, người đàn ông này cùng người mình tường đắm đuối đến không thể kiềm chế có phải là cùng một người hay không.
Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn về phía người đàn ông tác phong nhanh nhẹn đang đứng trên sân khấu, mặc dù đứng đối diện với một Diệp Trì danh tiếng nhưng không hề biến sắc.
Triệu Hành mỉm cười bắt tay Diệp Trì, nhưng ánh mắt lại nhìn Quyên Tử trong đám ký giả bên dưới, khóe miệng nở một nụ cười, Diệp Trì khẽ cau mày. Đừng nói Tả Hồng để ý tên Triệu Hành này, nhìn ý tứ, chắc chắn là có gì đó bất thường, giữa hai người này có sức hút, người ngoài dễ dàng nhìn ra.
Mở tiệc rượu ở Cẩm Giang xem như là tiêu chuẩn rất cao rồi, theo lệ thường, trước tiệc rượu là họp báo. Quyên Tử vẫn viết tin về các nhân vật có tiếng, mặc dù trước đây cũng từng tham gia nhiều cuộc họp kinh doanh, nhưng cũng không lớn như bây giờ.
Phải có bối cảnh là cuộc hợp tác cách mạng giữa Diệp Thị và tập đoàn Worle nổi tiếng cả nước ngoài mới có ý nghĩa đặc biệt vượt thời đại thế này, cũng có nghĩa là lĩnh vực trang trí nội thất chính thức bắt tay hợp tác với công ty bất động sản.
Như lời chị Chu nói, lần này làm xong, cô có thể chân chứng đứng vững rồi, sự nghiệp của cô cũng lên một nấc thang mới, cơ hội tới thì phải nắm bắt, đây là Quyên Tử tự nói với chính mình.
“Bây giờ là thời gian trả lời phỏng vấn”
Người chủ trì vừa nói dứt lời, ký giả bên dưới đã rối rít giơ tay, đủ loại câu hỏi, trừ những câu liên quan đến vấn đề kỹ thuật, cuộc sống riêng tư của hai vị tổng giám đốc đẹp trai cũng được chú trọng.
“Xin hỏi Diệp tổng, mọi người đều biết ngài đã kết hôn, nhưng phu nhân của ngài chưa từng ra mắt công chúng, có thể nhân cơ hội này tiết lộ một chút, là kết hôn giữa các gia tộc hay là tự do yêu đương.”
Quyên Tử bật cười, ánh mắt đùa cợt nhìn về phía Diệp Trì trên sân khấu, chân mày Diệp Trì nhíu lại, nhích ra phía sau, biểu hiện khí phách nhàn nhã:
“Tôi nghĩ đây là chuyện riêng không cần phải chia sẻ với cả thế giới, cô ấy là vợ tôi, chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ, công chúng có biết hay không thì có gì liên quan.”
Diệp Trì giữ phong cách trước sau như một, không có chút lưu tình, phía dưới có chút thời gian ngắn tẻ nhạt, Quyên Tử giơ tay đứng lên:
“Xin hỏi Triệu tổng, nếu xuất hiện vấn đề kém chất lượng, tập đoàn Worle có cam kết bồi thường hay không?”
Trong mắt Triệu Hành lộ ra một tia tán thưởng, cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh dương, ngồi ở đó vô cùng dễ nhìn, ký giả xinh đẹp như cô cũng có, nhưng sự tự tin kiên định như cô vô cùng hiếm hoi, hơn nữa đặt vấn đề sắc bén, đánh thẳng vào trung tâm yếu điểm.
Triệu Hành trầm ngâm chốc lát, khẽ mỉm cười:
“Tất cả sản phẩm sản xuất từ hãng chúng tôi, trước khi ra thị trường đều được kiểm tra nghiêm ngặt, chất lượng là tiền đề cơ bản, tôi tin là sẽ không có vấn đề về chất lượng, nhưng, nếu quả thật xuất hiện sự cố, công ty chúng tôi sẽ cam kết bồi thường ngay lập tức, điểm này không có gì phải nghi ngờ, nếu vị tiểu thư này không tin, có thể trực tiếp giám sát, mọi người đều có thể theo dõi báo cáo của cô, không biết câu trả lời của tôi có khiến cô hài lòng không?”
Quyên Tử cười:
“Tôi rất hài lòng, hi vọng sản phẩm của các ngài cũng khiến cho người tiêu dùng hài lòng”
Triệu Hành hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ.
Cuối cuộc họp báo là tiệc rượu, ăn uống, Quyên Tử cũng không ngu mà bỏ qua, bưng đĩa đến khu thức ăn, chọn đồ ăn ưa thích để gắp, đừng nói, đều là thứ cao cấp.
Quyên Tử không khỏi nghĩ tới Thời Tiêu, ngày trước mà có những bữa tiệc như thế này cô đều gọi cô ấy đến, hai người ăn uống thả cửa, hôm nay…
Quyên Tử đưa mắt nhìn Diệp Trì bên kia, người đàn ông kia đã chăm sóc con mèo tham ăn kia rất tốt, không cần cô phải làm gà mẹ nữa.
Nhìn thấy đĩa thịt bò bít tết sắc hương vị đủ cả trước mặt, Quyên Tử theo bản năng véo eo mình, cảm thấy hai ngày nay lại có mỡ thừa, nuốt mạnh nước bọt, từ biệt cái kẹp, gắp chút rau dưa salad vào đĩa của mình.
Một tiếng cười xì sau lưng, Quyên Tử quay lại, Triệu Hành đang đứng đó, không biết bao lâu rồi, mặt mũi đầy hứng thú, Quyên Tử lườm anh một cái:
“Triệu tổng xem tôi giải trí, có phải nên trả phí không?”
Triệu Hành đưa tay lấy 2 ly sâm banh từ người phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Quyên Tử:
“Có thể, nếu em có thời gian, buổi tối anh mời, thế nào?”
Quyên Tử cúi đầu nhìn qua cái đĩa:
“Xin lỗi, tôi đang giảm cân, xin đừng cố gắng làm hỏng quyết tâm của tôi.”
“Giảm cân?”
Ánh mắt Triệu Hành lướt qua cái eo thon không đủ một nắm, hài hước:
“Có cần thiết không?”
“Hai người có vẻ thân quen nhỉ, thế nào, cố nhân gặp lại?”
Diệp Trì bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua Quyên Tử rồi rơi lên Triệu Hành, thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách Tả Hồng không yên tâm, cô gái này quả là thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quyên Tử chẳng buồn nói nhảm với hắn, người đàn ông này không phải loại cứ giải thíc là xong, Triệu Hành cũng không biết sự sâu xa của người đàn ông trước mặt, gật đầu hồn nhiên:
“Ừ, Trần tiểu thư có thể miễn cưỡng xem là học sinh”
Triệu Hành không biết những lời anh nói ra như một tảng đá lớn ném vào đầm nước yên bình, trong lòng Diệp Trì giật mình, nhớ ra Tiêu Tiên đã từng nói với anh, tình đầu của Quyên Tử chính là thầy giáo gì đó, tên Triệu Hành này, tức là tình cũ, giờ này còn thầy giáo gì nữa, không nói cũng biết, nhìn cái là ra, Tả Hồng quả thật gặp phiền toái rồi.
Quyên Tử buông đĩa trong tay xuống:
“Thôi đi, học sinh gì, tôi nào dám với cao đến Triệu tổng”
Ngửa cổ uống cạn ly sâm banh rồi bỏ ly xuống:
“Xin lỗi hai vị tiếp tục, tôi xin cáo từ”
Nói xong quay người đi, Triệu Hành nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Diệp Trì lặng lẽ quan sát hắn, cảm thấy có trách nhiệm phải thay an hem thám thính lai lịch người này:
“Triệu tổng đã từng làm thầy giáo, chuyện này chưa từng nghe nói qua.”
Triệu Hành cười hồn nhiên:
“Phải mười năm rồi, từ trước khi tôi ra nước ngoài.”
Quyên Tử ra khỏi Cẩm Giang, lập tức nhận được điện thoại của Tả Hồng, hai người trước đó vài ngày mới gây gổ, cuối cùng cũng không chia tay. Sau đó Quyên Tử cũng ngẫm nghĩ dạo này mình thiếu tính quả quyết thế, bao giờ mới lấy lại được sự lưu loát sảng khoái ngày xưa.
Nói cho cùng, con người dù sao cũng cảm tính, hơn nữa phụ nữ ở thời điểm nào đó, cho dù bên ngoài có vẻ kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn mềm yếu, khát vọng ấm áp, khát vọng che chở, đây đại khái là bản năng của phụ nữ.
Mà Tả Hồng với cô có lẽ từ lâu không chỉ đơn giản là một người đàn ông, mà là người đàn ông mang cho Quyên Tử một cảm giác đặc biệt, người đàn ông này chạm đến cái mềm mại nhất trong trái tim cô, khiến cô tự nhiên yêu thương anh.
Một người đàn ông như vậy, lại xuống giọng dỗ dành cô, xin xỏ cô, hèn mọn như thé, Quyên Tử cảm thấy có phần chua chát, xót xa, nếu cô còn nhìn thẳng, có lẽ sẽ không đành lòng.
Thật ra nói một cách thẳng thừng, lần này cô muốn chia tay, cũng không tìm thấy anh. Sau đêm đó, không mấy khi thấy Tả Hồng đến.
Tính chất công việc của anh, Quyên Tử vẫn luôn không hiểu rõ, trong những cơ quan của chính phủ, toàn con nhà giàu ăn lương công chức, cho tới này, Quyên Tử hiểu như vậy.
Thật ra thì điều này cũng bình thường, dù sao trong số những người cô tiếp xúc, Thời Tiêu là trực quan nhất, mà Thời Tiêu xác thực không có việc gì, là loại cả ngày ngồi ăn chờ ૮ɦếƭ. Vì vậy, đối với nghề nghiệp của Tả Hồng, Quyên Tử cũng không có hứng thú, dù sao cũng biết hình như không phải quan nhỏ, còn cụ thể làm những cái gì, cũng không rõ ràng. Cho nên đi đâu công tác, làm gì, càng không biết.
Kiểu chung ᴆụng của hai người như vậy đã lâu rồi, trở thành thói quen rồi.
“Đang ở đâu?”
Tả Hồng xắn tay áo lên, đứng ở bên bờ ruộng, giơ điện thoại di động lên hỏi, Quyên Tử quẹo vào lối đi bộ:
“Bên ngoài, đang đi đường”
Tả Hồng im lặng một lát, thử hỏi dò:
“Không có chuyện gì chứ?”
“Chuyện gì?”
Quyên Tử lơ mơ không hiểu, hôm nay người này nói chuyện chẳng đầu chẳng cuối, cô không có thời giờ nói chuyện đâu đâu với anh, không đợi Tả Hồng dài dòng, cô nói nhanh:
“Anh cứ cải tạo cho tốt, bên này không cần lo lắng, cúp đây…”
Tiếng cúp điện thoại truyền đến, Tả Hồng hận không thể đập tan điện thoại ra, cải tạo tốt cái gì, anh có phải đi cải tạo lao động đâu, con nhóc này một chút tin tức của hắn cũng không biết, đúng là con nhóc không tim không gan.
Tả Hồng tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chùi chùi đôi giày dính bùn, rút điếu thuốc ra nhét lên miệng, trước mặt là một cánh đồng tươi tốt, trên đầu là mấy lãnh đạo khảo sát cơ sở hạ tầng, đang đứng một bên nghe nông dân nói chuyện.
Trong lòng Tả Hồng biết rõ, đây là cái bẫy lão Mạc đặt cho anh, đây là việc của Bộ nông nghiệp, liên quan gì đến anh, cái này là để cho cán bộ cơ sở rèn luyện, nếu là trước đây, tuyệt đối không đến lượt anh, không nói bố anh giờ vẫn còn đương chức, mà thành tựu mấy năm nay của anh cũng đủ để chứng minh rồi.
Cơ sở hạ tầng, anh cũng không sợ, nhưng anh lo cho Quyên Tử, lúc này, không nói đến nhà họ Mạc, bên kia còn một tên tình địch không rõ lai lịch chình ình đối đầu với anh.
Vào lúc này, anh ngày đêm sống không yên, ngủ luôn gặp ác mộng, sợ nhân dịp anh không có ở đây, bắt nạt Quyên Tử của anh, lại sợ cái tên Triệu Hành thừa lúc anh vắng nhà, thật mẹ nó, buồn đến bạc cả tóc.
Tả Hồng suy nghĩ, nếu không về ngay chắc già cả người mất, đến lúc đó, nếu Quyên nhi của hắn chê hắn già thì biết làm sao.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bấm đốt ngón tay tính ngày, lão Mạc có thủ đoạn thế nào chăng nữa, cũng phải hết, nhiều lắm là ba ngày sau, anh có thể về, anh cũng không tin lão Mạc có bản lĩnh bắt anh ru rú ở cái chốn nghèo này cả đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc