Tình Yêu Bên Trái - Chương 23

Tác giả: Liên Tâm

“Hả?” Anh khẽ chau mày, cả người chồm về phía cô đè cô xuống. Anh đè chặt cô ở dưới cơ thể mình, cười ma mãnh: “Anh đã nhắc nhở em, nếu như nói dối, anh sẽ không khách khí với em đâu.” Hơi thở nóng bỏng của anh phà vào mặt cô: “Anh không khách khí đâu.” Cô như đứng trước kẻ thù to lớn, luống cuống mở trừng hai mắt,mở to đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra: “Anh đừng như vậy” hai tay cô đặt trên *** anh: “Em sẽ tố cáo anh, anh dám làm điều gì với em, em nhất định sẽ tố cáo anh, tố cáo anh để anh phải ngồi tù, để anh không bao giờ nhìn thấy mặt trời.”
“Em thật là ầm ĩ.” Anh chau mày, hai tay nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn chặt lấy môi cô. Nhưng cô gắng hết sức mím chặt môi lại, mặc kệ anh quyết liệt mạnh mẽ như thế nào, cô cũng không có chút phản ứng gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tóe lửa.
Anh rời khỏi môi cô, nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh nhìn dường như xuyên thấu tâm hồn cô, chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong lòng cô. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang lạnh như băng của cô, nước mắt anh như không kìm chế được nữa từng giọt từng giọt rơi xuống má cô. Lòng cô rùng xuống, trái tim co thắt lại, đau đớn. Hai tay cô run run xoa nhẹ lên mặt anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh rơi lệ…
Anh mím chặt môi, gắng sức cười, cười thật to, cười để át đi nỗi đớn đau trong lòng, cuối cùng, cười đến mức toàn thân rung lên bần bật. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, tiếng cười ấy, rõ ràng còn khó nghe hơn gấp mấy lần so với tiếng khóc. Toàn thân anh run rẩy mãi, không ngừng lại được, rồi anh ôm chặt lấy cô, nhưng cho dù có như vậy thì anh vẫn còn run, cả người anh run đến mức như chuẩn bị tan ra, bắn tung tóe khắp nơi vậy.
Cô không dám động, chiếc cằm của anh cứ run run mãi giống như sắp rớt xuống vậy. Cô khẽ mấp máy môi, cổ họng giống như bị một vật gì đó chẹn cứng lại, không thể cất tiếng. Anh cứ siết chặt lấy cô, cánh tay như sắt, vừa cứng vừa mạnh siết chặt mãi không dời. Phải một lúc sau, anh mới từ từ bình tĩnh lại, dịu dàng lên tiếng thì thào bên tai cô: “Anh yêu em…”
Cô vẫn như vậy lặng im không dám động, nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt, toàn thân run lên, môi mấp máy nhưng vẫn không thể thốt nên lời. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.
Nhưng từng chữ từng chữ ấy giống như một cái dùi khoan thẳng vào tận đáy trái tim cô, khiến trái tim vốn bị tổn thương của cô run rẩy vụn vỡ.
Cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng rưng rưng chỉ muốn khóc. Cô gắng gượng thầm nhủ trong lòng: Trình Gia Mĩ, không được khóc, ngươi nhất định không được khóc, cho dù có ૮ɦếƭ cũng không được rơi lệ.
Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, những dòng chữ ấy như những mũi kim, chọc thẳng vào mắt cô mà khuấy đảo, khuấy đảo đến mức nước mắt cô cứ muốn tuôn ra. Người mang theo bệnh máu chậm đông, không sai, cô chính là người mắc bệnh này.
Nếu như trước đây chưa làm xét nghiệm trong lòng cô vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng mong manh. Nhưng giờ đây, tất cả đã hết rồi. Tay cô nắm chặt lấy tờ giấy, miệng khẽ mỉm cười, nước mắt không nhịn được lã chã rơi, cô cố gắng cười, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Trình Gia Mĩ, vậy là hết, những tia hy vọng cuối cùng đã tắt ngấm, giờ đây ngươi đừng mơ mộng nữa, đừng mong chờ nữa…”
Cô lê từng bước từng bước về phía trước, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy ***, nước mắt giàn giụa, khụy xuống một bên góc tường. Cô đau khổ gục đầu trên cánh tay, tiếng nức nở từng tiếng từng tiếng vang lên.
“Trình Gia Mĩ, đưa kết quả xét nghiệm cho anh xem.” Tiếng của Gia Tuấn đột nhiên vang tên đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn, không dám tin vào mắt mình, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao anh đến đây? Anh theo dõi em à?”.
Anh chỉ lặp lại từng chữ: “Anh muốn xem kết quả, anh muốn xem kết quả thế nào mà khiến em nức nở khóc như vậy.” Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm áp sát vào ***, sắc mặt hoảng hốt: “Không có gì… Chỉ là xét nghiệm nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của mẹ em trước đây, em quên chưa lấy nên hôm nay mới đến lấy…”
Mắt anh đầy nước, tay run run nói: “Anh muốn xem kết quả xét nghiệm.” Cô khóc thút thít: “Em không thể để anh xem, em không muốn anh xem.” Anh mím chặt môi, nước mắt không ngăn được lại thi nhau rơi xuống: “Là gì vậy? Để anh đoán nhé, là bệnh ung thư giai đoạn cuối? Hay là không thể sinh con? Bệnh tim? Hay là bệnh gì?”
Cô khóc nức nở thành tiếng, đầu cúi thấp: “Anh đừng như vậy, nếu anh mà như vậy nữa em nhất định sẽ đánh anh, nhất định sẽ không khách khí với anh đâu.”
Anh mím chặt môi, hai mắt cay sè, cố gắng kìm chế khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay không ngừng lay lay cánh tay cô: “Đưa cho anh xem kết quả.”
Cô lắc đầu, dùng toàn bộ sức lực để lắc, rồi òa khóc nức nở không thể khống chế được: “Không được… là anh không tốt, vì sao anh đi theo em. Tất cả đều là lỗi tại anh… em không thể để anh xem được.”
Anh nghiến chặt răng, nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống: “Muốn anh đi tìm bác sĩ phải không? Có phải muốn anh đi tìm để chính miệng bác sĩ nói với anh đúng không? Anh biết em tìm bác sĩ nào, có cần ngay bây giờ anh lập tức đi tìm ông ấy?” Anh giận dỗi trừng mắt nhìn cô, đứng dậy, cô hoảng hốt túm lấy cổ tay anh, nước mắt như mưa: “Em sẽ để anh xem.”
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, đưa mắt nhìn cô, không dám tin ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nguyên nhân mà em muốn rời xa anh chỉ vì lí do này thôi sao? Người mang bệnh máu chậm đông? Chỉ là vì em mắc bệnh này mà đòi rời xa anh sao? Cho nên… cho nên em đã nói dối là em không yêu anh…?”.
Bức tường sau lưng lạnh băng, lưng cô áp sát vào tường, khóc đến nỗi toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào. Anh dùng tay dí vào đầu cô, thấp giọng nói: “Không cần phải lo lắng quá, chẳng sao cả… nếu như là bệnh có thể di truyền cho đời sau, vậy thì chúng ta không cần phải sinh con. Nếu như muốn có con, chúng ta có thể xin con nuôi… như vậy chẳng có liên quan gì đến bệnh, bởi vì việc này không hại gì đến em, cho nên… có thể xem như là mình không mắc bệnh… chỉ cần nó không hại gì đến em, chỉ cần em có thể sống, thì bệnh này, thật sự chẳng sao cả…”
Cô vùi đầu vào *** anh, cả người mềm nhũn dựa hẳn vào trong vòng tay anh, chẳng có cách nào khống chế bật khóc nức nở. Anh cười nghèn nghẹn, ôm chặt lấy cô: “Tất cả đều chẳng có quan hệ gì, không sao hết… hãy tin anh, chỉ cần thật lòng yêu nhau, tất cả sẽ không có gì là trở ngại. Anh chỉ cần em yêu anh…” Anh ngừng lại một lát, rồi khó khăn nói: “Trình Gia Mĩ, anh thật sự yêu em… Nếu như vô số lần trước đây anh chòng ghẹo em, trêu chọc em, khiến cho em không tin lời anh nói.. thì giờ đây, anh nói cho em biết, anh thật sự rất rất yêu em…”.
Cổ cô cứng đờ, cả người lạnh ngắt, nhưng trái tim lại rất ấm, giống như có một luồng khí nóng đang dịch chuyển trong cơ thể. Cô chỉ khóc, chỉ có thể khóc, bất kể lời gì cũng không thể nào thốt ra được. Giờ đây cô nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đến một chút khí lực để nói dối cũng không có. Trong tim, trong đầu, chỉ có anh, tất là đều là hình ảnh anh tràn ngập.
Từng chữ từng câu anh nói, giống như vô số đóa hoa sặc sỡ đầy màu sắc đang chen nhau nở rộ trước mắt cô. Trong mắt cô đâu đâu cũng là hoa, đâu đâu cũng là anh. Nếu như… yêu là ý trời, thì cô cần phải yêu anh ấy, cả đời này cần phải tận lực yêu anh ấy.
“Nhưng, có thật không liên quan gì không? Tất cả, có thật là có thể không?”.
Trình Minh Lãng hai mắt mở to, to đến mức như con ngươi sắp lòi cả ra ngoài. Hắn đau khổ vò đầu bức tóc, hai chân quỳ thẳng xuống đất. Giống như không thể khống chế, cả người cơ hồ như một kẻ ngốc.
Anh cả ngồi phía trên, sắc mặt không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Minh Lãng, ta không biết người đã đắc tội với người ta như thế nào, nhưng lần này ta không giúp ngươi nổi đâu.” Anh cả ngừng lại một lát, chau mày hỏi: “Này, ngươi rốt cuộc là đã đắc tội với ai? Ai dồn ngươi đến chỗ ૮ɦếƭ như vậy?”.
Trình Minh Lãng lắc đầu liên tục, gương mặt hoảng sợ: “Em bị người ta vu khống, em vốn không có vận chuyển MT, anh, lần này anh hãy giúp em.” Hắn nghĩ một lát rồi lại khẩn thiết nói: “Chiếc xe ấy vốn không phải là của em, em từ xưa tới nay không biết trên xe có tàng trữ MT, anh nhất định phải giúp em.”
Anh cả chỉ cười lạnh, khẽ nhún vai: “Ta cũng bất lực, ngươi cho dù có trốn được về đây, cũng chứng minh ngươi có tin tưởng anh cả ta. Nhưng là vận chuyển MT, đây là tội lớn, ta không thể tìm được người gánh tội thay ngươi.” Anh cả lại quét mắt một vòng nhìn huynh đệ xung quanh, hỏi: “Ai bằng lòng gánh vác tội giúp hắn thì bước ra.”
Trình mInh Lãng bỗng nhiên đứng dậy, bước lên trước lay lay cánh tay anh cả: “Em đã đi theo anh mười mấy năm rồi, không có công lao thì cũng có chút công sức, lần này anh nhất định phải giúp em.”
Ánh mắt Trình Minh Lãng âm u: “Em không có vận chuyển MT, vì sao cần tìm người gánh tội thay em? Em trong sạch, thật sự trong sạch.” Anh cả bật cười lạnh lùng, ánh mắt sáng rực: “Vấn đề là ngươi lái xe bị cảnh sát túm ngay tại trận, xe cũng đã bị đem về đồn cảnh sát rồi.” Trình Minh Lãng nheo mắt, sắc mặt u ám: “Nhưng, chiếc xe ấy là do anh bảo em đi lái mà.”
Anh cả hừm to một tiếng, nghiến chặt răng chỉ thẳng vào hắn nói: “Ý ngươi là gì? Phải chăng là có ý bảo anh cả ta mưu hại ngươi sao?” Sắc mặt hắn xanh xám: “Ta nói cho ngươi biết, ta bảo ngươi đi lái xe là không sai. Nhưng trước khi lái, trên xe vốn không có MT.”
Trình Minh Lãng biết mình đuối lý nên cầu xin: “Hãy cho em một con đường sống.” Anh cả lườm hắn: “Việc này, cũng không phải là không có cách giải quyết, vấn đề là ngươi có chịu hay không, con gái ngươi có chịu hay không?”
Trình Minh Lãng lo lắng hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến con gái tôi?”Anh cả khẽ nheo mắt cười nói: “Thôi có lời này muốn nói thật với ngươi, ta rất vừa ý con gái của ngươi, chỉ cần người bán nó cho ta, tất cả những việc này ta sẽ giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa.”
Trình Minh Lãng run lẩy bẩy, phải mất một hồi lâu mới gắng gượng từ trong cổ họng thốt ra được một câu: “Tôi làm sao có thể bán được Gia Mĩ… cho dù lòng lang dạ sói, tôi cũng không thể mang nó bán đi…”
Anh cả nhún vai chẳng thèm để ý: “Vậy thì tùy ngươi, ta cho người thời gian ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày, việc sống ૮ɦếƭ của ngươi ta mặc kệ.’ Hắn dặn dò huynh đệ đang đứng ở hai bên: “Tiễn hắn về.” Anh cả nhìn hắn đi khuất, vội vàng rút điện thoại ra, nói lấy lòng: “Dư tiên sinh, mọi việc đã dàn xếp xong.”
Trình Minh Lãng thực sự hoảng hốt, bên ngoài trời vẫn đang mưa nhỏ, lất phất, lộn xộn, giống như những tảng băng rất nhỏ rơi thẳng xuống, đập vào người đau nhói. Con đường dài rộng mênh ௱o^ЛƓ, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, mọi người dường như đang ở trong ***g hấp, tất cả đều như đang bị hấp lên.
Hắn nghĩ đến ngày hôm ấy, khi Gia Mĩ thất thần chạy vào phòng hậu sản, đánh cho hắn một quyền rồi đá vào chân hắn, hắn thực sự không chịu được, lớn tiếng gào lên: “Trình Gia Mĩ, con điên rồi sao, con giống hệt mẹ con, tất cả đều điên rồi.” Gia Mĩ hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ áo hắn nhấc lên, nước mắt ầng ậng, cuồn cuộn như nước đang sôi: “Mẹ ta không có bệnh, người có bệnh là người.” Cô tận lực gào lên: “Ngươi mới là kẻ mắc bệnh.” Hắn hoảng sợ bò trên đất, chỉ muốn tránh né cô, “Cả hai mẹ con nhà con đều mắc bệnh, ta không thể để cho hai người hủy hoại cuộc đời của ta được. Ta cần phải lấy người khác, cần phải sinh con nối dõi tông đường. Từ hôm nay, ta đã có con trai rồi, có gia đình rồi, không cần phải trông coi hai người bệnh máu chậm đông nữa.”
Cô buông hắn ra, ánh mắt hoang mang tuyệt vọng, cười như điên loạn, nhưng trong mắt lại ngập tràn lệ: “Đây chính là lý do li hôn, đây mới chính là lý do li hôn của cha… lý do để cha vứt bỏ vợ con mình.”
Mười mấy năm gần đây, Gia Mĩ giống như cái gai trong lòng hắn, đâm lỗ chỗ khắp thân thể hắn, khiến cho chỗ nào cũng rỉ máu. Ánh mắt hắn mơ màng, tự mình lẩm bẩm: “Ta làm sao có thể bán con được…” đã li hôn rồi, hắn đâu có còn quản lý được cô, từ khi cô học đại học, hắn đã không còn quản lý cô rồi… ngay cả đến cái ૮ɦếƭ của Vương Nghi, hắn còn không quản… Nếu như bây giờ mà lại bán cô đi, e là cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, chính hắn cũng không thể tự tha thứ cho chính mình.
Nhưng, hắn cũng vừa có một câu con trai, có một gia đình mới cần chăm sóc. Nếu như hắn bị bắt ngồi tù, mẹ con họ phải làm thế nào đây?
Tất cả những việc trước đây như một thước phim, không ngừng lóe lên trong đầu hắn. Lặp đi lặp lại, giống như có một người cứ lải nhải mãi, chỉ một khắc cũng không ngừng lại. Hắn sắp bị dồn ép đến phát điên lên, trong lòng hắn từng trận, từng trận dày vò, cuối cùng… hắn nhằm thẳng hướng nhà Gia Mĩ đi đến.
Xung quanh rất yên ắng, yên ắng đến mức khiến người ta có chút sợ hãi, dường như cả người như bị rơi vào địa ngục, không tìm thấy lối ra, vô cùng tuyệt vọng. Trình Minh Lãng đứng trước cửa, không dám động, trong ánh mắt cũng chỉ còn thừa lại một vũng nước đọng, chẳng có một chút tình cảm nào.
Hắn dùng hết sức để bấm chuông, cửa mở, Gia Tuấn kinh ngạc nhìn hắn, rồi chỉ trong chốc lát đã cười nói: “Trình tiên sinh, chẳng mấy khi đến nhà.” Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt nhìn như thiêu như đốt: “Gia Mĩ có nhà không? Ta đến tìm cô ấy.” Gia Tuấn đút hai tay vào túi quần, chặn ngay ở cửa, vừa cười vừa nói: “Đang tắm, ông đến có việc gì?”.
Gia Tuấn lạnh lùng lườm hắn một cái, rồi khẽ lắc đầu: “E là cô ấy không muốn gặp ông. Những việc trước đây, tôi cũng đã nghe qua, nếu như bây giờ nhìn thấy ông, dựa vào tính cách của cô ấy, thì chắc chắn không có lợi cho ông.”
Trình Minh Lãng cố hết sức cười, nhưng trong ánh mắt chất chứa đầy phiền muộn: “Tôi chỉ muốn gặp mặt cô ấy, chỉ muốn gặp mặt cô ấy một chút là được rồi. Tôi có vài lời muốn nói trực tiếp với cô ấy.”
Hách Gia Tuấn hoài nghi lo lắng nhìn hắn, cuối cùng cũng dịch người sang một bên: “Ông vào đi.” Trình Minh Lãng khẽ bước nhẹ vào trong phòng, quan sát xung quanh, căn phòng này vẫn giống như xưa, chẳng có gì thay đổi nhiều. Gia Tuấn chỉ vào ghế sô-pha: “Ông ngồi đi, cô ấy vừa đi tắm, đợi một lát sẽ ra ngay.”
Hắn bước vào phòng, thay quần áo, vừa cười vừa nói: “Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là không biết trời mưa.” Cô nghi hoặc nhìn chăm chú gương mặt hắn, thấy thần sắc có vẻ thoải mái, không giống như dáng vẻ của người đã xảy ra chuyện gì, đành hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, em sẽ đi làm một chút gì đó cho anh ăn nhé.”
Hắn cười: “Anh ăn rồi, em không cần phải bận rộn như vậy.” Đứa trẻ mở mắt tròn xoe nhìn hắn, hắn thò một ngón tay ra, khẽ xoa xoa lên má bé: “Gọi ba ba đi, nhanh gọi ba ba đi.”
Liễu Vân cười khúc khích nói: “Anh nghĩ là con lớn từng nào rồi mà nói vậy? Nếu con có biết gọi, thì cũng sẽ gọi ma ma trước đấy.” Cô hỏi con “Có đúng không, cục cưng của mẹ, gọi ba ba trước hay là gọi ma ma trước?”.
Vẻ mặt Trình Minh Lãng trở nên nghiêm túc hơn nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút nhé.” Cô khẽ cười nhưng rồi xị mặt xuống, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em đừng như vậy.” Trong mắt cô nước mắt rưng rưng như sắp tràn ra ngoài, giọng nghẹn ngào: “Em có thể làm gì đây? Quen biết anh hai mươi năm, làm người tình của anh mười mấy năm, trong lòng anh nghĩ gì em lại không biết sao?” Cô khóc thút thít: “Lúc còn trẻ, khi có con, anh nói không cần. Về sau mãi mà vẫn không có, thật không dễ ba mươi mấy tuổi rồi mới sinh được một mụn con, vậy mà anh lại muốn rời xa em và con ư… thật không dễ chúng ta mới có thể kết hôn…” Giọng cô nghẹn ứ run run, muốn nói nữa nhưng không thể nào thốt nên lời.
Trình Minh Lãng khẽ chột dạ, ánh mắt lấp lánh: “Là anh có lỗi với em, làm em lỡ dở cả một đời, khiến em đi theo anh phải chịu khổ chịu thiệt…” Cô chỉ khóc, anh lại thấp giọng hỏi: “Có phải em đã nghe nói rồi không?”
Cô gật đầu: “Những việc như vậy, tự nhiên sẽ lan truyền rất nhanh. Em tin anh không đi buôn bán MT.” Hắn liên tục lắc đầu, ngồi xuống ghế sô-pha ***. Cô ngồi xuống cạnh hắn: “Em sẽ không li hôn với anh đâu.”
Trình Minh Lãng dập tắt ***, tinh thần hoảng hốt: “Anh quên mất, trẻ con không được ngửi mùi TL.” Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn con, nói: “Anh bây giờ thực không còn cách nào khác, cho dù có lòng lang dạ sói, anh cũng không thể nào đem Gia Mĩ bán đi được. Chỉ còn cách duy nhất là li hôn với em, để lại toàn bộ tài sản cho em giữ. Rồi anh đi tự thú.”
Nước mắt cô cứ thế tuôn trào: “Em không đồng ý đâu.” Anh khẽ nói: “Em xem em kìa, lại thế rồi…” Cô khẽ tì cằm lên vai hắn, khóc nức nở: “Em không đồng ý đâu…” Hắn dịch người, toàn thân C*ng c*ng: “Em đừng khóc nữa, khóc cũng không thay đổi được việc gì, sớm muộn rồi cũng có ngày, em sẽ hối hận.” Cô chỉ lắc đầu, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Cô run run giọng nói: “Bao nhiêu năm nay, em chưa từng một lần hối hận…”
Anh khẽ thở dài, cố gắng kìm chế khuyên cô: “Em hà tất phải như vậy, lúc mẹ Gia Mĩ ૮ɦếƭ, anh đến đi nhìn mặt bà ấy cũng không dám. Anh là một người như nhược như vậy, bây giờ thật không dễ có thể vĩ đại một lần, em cần gì mà phải làm khó cho anh.”
“Em không biết, dù thế nào em cũng không li hôn với anh đâu.” Cô nước mắt như mưa, toàn thân rung lên bần bật. Hắn ôm chặt lấy cô, khẽ khuyên nhủ: “Lần này em nên nghe anh. Có lẽ là lần cuối cùng này thôi.”
Đứa con thấy cô khóc, cũng lớn tiếng khóc theo. Giọng cô nghẹn ngào không thành câu: “Không cần… em không li hôn…” Cô lẩm bẩm lặp lại: “Có ૮ɦếƭ cũng không li hôn.” Hắn biết tính cách của cô, có nói nhiều cũng không có ích gì nên đành đứng dậy: “Việc này, em không cần phải nhắc lại với anh nữa, sau này… nhớ chăm sóc con cho thật tốt.” Hắn nhìn con trai cô đang bế trong lòng, giọng run run: “Con trai của ta…”
Cô cười mà mắt vẫn rưng rưng lệ: “Em sẽ đợi anh, sẽ mãi mãi đợi anh… đợi cho đến khi anh trở về…”
Bên ngoài trời vẫn mưa, tiếng sấm sét ầm ầm vang dội đập vào tai… Cơn mưa to lớn dữ dội ấy như quất thẳng vào người, quất mạnh đến mức cả người đau đớn cơ hồ như muốn tan ra, vụn vỡ. Hắn thở gấp, chắp tay phía sau, ngẩng đầu đứng bên cửa sổ. Những năm gần đây, những việc gì làm đúng, những việc gì làm sai hắn dường như đã không còn nhớ rõ nữa. Hắn chỉ nhớ một điều duy nhất đó là con gái hắn vẫn luôn hận hắn, điều căm hận ấy giống như lấy một mũi dao sắc khoét một lỗ trong tim hắn.
Đến ૮ɦếƭ, cũng không thể nào lấp đầy được.
Hắn cúi đầu, hai hàng nước mắt nóng bỏng lặng lẽ lăn trên gò má, rơi xuống đất.
Trên con đường chật hẹp trống vắng, chẳng có người qua lại. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa ào ào không ngớt, át đi tất cả những tiếng ồn ào huyên náo của thế giới này. Gia Mĩ ngồi trong quán cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa.
Người phụ nữ ấy lại hẹn cô!
Vì sao lại muốn hẹn cô? Lẽ nào lại muốn đến để giễu cợt? Lẽ nào ỷ vào tư thế thắng lợi lần trước mà đến nói với cô, kẻ thứ ba, rằng mình đã tu thành chính quả.
Cánh cửa kính dày cộp được mở ra, Liễu Vân đẩy cửa bước vào quán cà phê, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại chăm chú nhìn Gia Mĩ. Vẻ mặt Gia Mĩ chẳng có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn lại cô.
Liễu Vân bước đến ngồi trước mặt cô, khẽ mỉm cười: “Gia Mĩ, rất vui vì cô đã đến gặp tôi.”
Giọng Gia Mĩ lạnh lùng: “Cô tìm tôi đến rốt cuộc chuyện gì gấp không?”. Đối với người đàn bà đang ngồi trước mặt, cô vẫn luôn hận bà ta đến tận xương tủy.
Liễu Vân nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ đau buồn vô hạn: “Tôi biết cô rất hận tôi, từ trước tới giờ vẫn luôn hận tôi…” Cô có chút ngập ngừng, rồi lại khó khăn nói: “Nếu như tôi thành thật xin lỗi cô, phải chăng cô có thể tha thứ cho cha của mình.”
Gia Mĩ khẽ cười nhếch mép, không nói gì.
Trong mắt Liễu Vân ngân ngấn nước: “Chúng tôi thành thật xin lỗi mẹ của cô, nếu như có thể… thì xin cô, xin cô chỉ oán hận mình tôi là được, xin cô đừng oán hận cha mình. Ông ấy cũng có những nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ mà thôi.”
Gia Mĩ cười càng lạnh: “Là bởi vì muốn có con trai đúng không? Bao nhiêu nỗi khổ trong lòng hợp tình hợp lý.” Cô vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm ấy, cha thu dọn đồ đạc của mình, chẳng cần để ý đến tất cả, đạp cửa mà đi. Mẹ tuyệt vọng nhìn cô, khẽ thì thầm: “Bây giờ mẹ không còn gì cả, ngoài con ra, mẹ thực sự không còn gì cả.”
Nhưng lúc đó, cô còn quá nhỏ, chỉ hiểu lờ mờ, cả những lời an ủi mẹ mà cô cũng không tốt ra được, chỉ ngốc ngếch đến mức đờ người ra đứng bên cạnh, không hề nhúc nhích.
Mẹ đau đớn trong lòng như có người vò xé tâm can, ôm chặt lấy cô khóc nức nở, cô vẫn đứng đực ra, giống như bị cơn ác mộng đè xuống vậy, chẳng thể nào tỉnh lại được. Tất cả, nếu như chỉ là một cơn ác mộng, thì như vậy sẽ tốt hơn biết bao nhiêu. Nhưng giấc mộng ấy tỉnh lại nhanh quá, tỉnh lại tàn nhẫn quá.
“Nếu không như vậy…” Liễu Vân cúi thấp đầu xuống, khe khẽ khóc, cô không dám khóc thành tiếng. Gia Mĩ quay đầu đi chỗ khác, bên ngoài trời vẫn mưa, từng hạt mưa to phả vào cửa kính trong suốt, làm cho tầm nhìn trở nên mờ mịt mơ hồ.
Không có giễu cợt, không có tư thế của kẻ thắng lợi, chỉ có nước mắt, nước mắt lã chã rơi. Người đàn bà ấy, vẫn đang khóc trước mặt cô.
Thì ra, một người đàn bà mềm yếu như vậy đã đẩy mẹ cô đến bước đường cùng.
Trong ký ức của cô, cô ta không phải như vậy.
Cô ta cao cao tại thượng, chứ không mềm yếu nhu nhược như thế này.
“Không cần khóc nữa.” Ngữ khí của Gia Mĩ không được tốt lắm, có chút không bình tĩnh. Liễu Vân cố gắng kìm chế, miễn cưỡng cười nói: “Được, tôi không khóc.” Gia Mĩ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra.”
Liễu Vân nước mắt vòng quanh mi, thấp giọng nói: “Tôi muốn nhờ cô thay anh ấy đi kiện.” Gia Mĩ có chút sững sờ, buột miệng hỏi: “Ông ấy lại làm việc gì để cho cảnh sát bắt được đúng không?”.
Liễu Vân cố gắng lắc đầu: “Không phải như vậy, là bọn họ hiểu lầm cha cô vận chuyển MT, thực tế, là anh ấy bị người ta hãm hại.”
Gia Mĩ trong lòng chấn động, ánh mắt lạnh thấu xương: “Bản tính khó rời, loại người này phải nhốt vào tù thì mới mong hối lỗi.”
“Không phải như vậy, thật sự là anh ấy bị người ta hãm hại.” Tình cảm của Liễu Vân đột nhiên bị kích động, nắm chặt lấy cổ tay cô, gắng sức túm lấy thật chặt: “Xin cô hãy tin anh ấy, cô nhất định phải tin anh ấy… tất cả mọi người có thể không tin anh ấy, nhưng cô nhất định phải tin…”
Nhưng mà sự thật, cha cô là người như vậy.
Mua bán thuốc phiện, sách nhiễu người khác, tất cả những việc xấu ông ấy đều làm.
Bảo cô làm sao có thể tin ông ấy?
Nếu như có kiếp sau, cô sẽ lựa chọn tin ông ấy, còn đời này, e là cô không thể làm như vậy được.
Gia Mĩ đột nhiên đúng dậy, ánh mắt trống rỗng: “Tôi về trước đây, việc này, tôi không thể giúp được ông ấy.” Cô giương ô lên, trong lòng có chút rối loạn đi ra đến ngoài đường. Liễu Vân ở sau lưng gắng sức gọi tên cô, nhưng cô đi thẳng một mạch về phía trước, cái gì cũng không nghe thấy, trước mắt chỉ là một mảng ௱o^ЛƓ lung mơ hồ, không nhìn thấy gì cả.
Hôm trước, cha còn đến thăm cô, cô cứ ngỡ rằng lòng lương thiện của cha đã trỗi dậy, thì ra là nhớ đến người con gái này còn có chút hữu dụng, cho nên muốn nhờ cô giúp đỡ.
Cô đau đớn túm chặt lấy cán ô, tay run run, giống như bị vô số cây kim ngọn hoắc đâm vào người đến mức ứa máu.
Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, không có cha, cô cũng chẳng sao cả.
Giữa họ giờ đây, cho dù ai có lỗi với ai thì cũng nên sớm giải thoát cho nhau.
Do đích thân cô giải thoát.
Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Hà Văn Hiên: “Hà luật sư, có phải Trình Minh Lãng bị mắc án không?”
“Đúng, hắn tự ra đầu thú, nhưng lại để người khác nộp tiền bảo lãnh để được tha.”
Cô nghẹn giọng run run: “Vụ án này, anh có cách nào tiếp nhận được không?” Phải rất lâu sau, Hà Văn Hiên mới nhẹ nhàng trả lời: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Cô nắm chặt ô lặng lẽ bước tiếp, trên con đường dài tít tắp, cơ hồ như chẳng có bóng người, chỗ nào cũng ẩm ướt, chỗ nào cũng trống không, vắng vẻ đến mức khiến người ta váng vất cả đầu, trong lòng có chút hoảng hốt. Cô dùng hết sức để thở, cô hít cả không khí lạnh giá vào trong cơ thể, khiến cả người như muốn đông cứng lại.
Cô gắng gượng cười, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, lặng lẽ không ngừng tuôn xuống, trong chốc lát đã ướt đẫm cả mặt cô.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, một khắc, một giờ, một ngày, hai ngày… mỗi giây mỗi phút trôi qua, cô đều cảm thấy giống như trăm năm vậy, thực là dài dằng dặc. Dư Giai Lệ cứ hướng mắt nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài ấy, nước mênh ௱o^ЛƓ vô hạn, liên tục không ngừng, cứ kéo dài mãi không nhìn thấy đâu là bến bờ. Nhưng nước nhất định sẽ có điểm kết thúc, có bến bờ của nước. Giống như cô và Gia Tuấn, vốn cứ ngỡ sẽ đi chung cả cuộc đời, nhưng mới chỉ đến đây, đã đi đến điểm cuối cùng rồi. Đầu óc cô cứ ong ong ù ù, trống rỗng trắng xóa.
Anh không cần cô. Anh vẫn thẳng thừng nói với cô như vậy, anh không cần cô!
Nhốt mình trên chiếc du thuyền này đã nhiều ngày rồi, hết ngày này sang ngày khác cô đều chỉ nghĩ một điều giống nhau, cô rốt cuộc là có yêu hay không. Cô dùng tất cả lý trí để nói với chính mình, cô chỉ là yêu thế lực sau lưng anh, yêu những con số trong ngân hàng của anh. Nhưng, tại sao trái tim cô lại đớn đau quặn thắt như vậy, đau như đang bị ai đó P0'p nghẹt, một khắc không ngừng, vắt kiệt đến mức không còn có thuốc nào có thể cứu được nữa.
Cô cắn chặt môi, nước mắt tràn đầy. Cha đã từng nói với cô, nghìn vạn lần cũng không được rung động thật lòng, nhưng người ta làm sao có thể khống chế được trái tim mình. Cô không biết ngay từ lúc bắt đầu, mình đã bị rơi xuống, giống như rơi vào một vũng bùn lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu, và cuối cùng có muốn rút ra cũng không được.
Thì ra, đã sớm không thể rút ra được, cả đời này đã rơi vào rồi không thể nào lại rút ra được nữa.
Chuông điện thoại lại vang lên, thanh âm vô cùng quen thuộc, từng con số cũng vô cùng quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu rồi ấn nút, nhẹ nhàng nói: “Cha.”
“Giai Lệ, đừng đau lòng như vậy, cha sẽ nghĩ cách giúp con dàn xếp ổn thỏa. Cùng lắm thì chúng ta tìm người khác, không nhất thiết là không có Hách Gia Tuấn thì không được.”
“Cha, việc này cha không cần phải bận tâm.”Cô cố gắng mím chặt môi. Từ nhỏ, con người cô chỉ có thể như vậy, dựa vào con đường mà người nhà đã vạch sẵn để bước đi. Tốt nghiệp đại học, sẽ gả vào một nhà quyền thế. Cô khóc thút thít: “Cha, con cũng là một con người, con cũng có tình cảm, con không phải là một con rối…”
“Giai Lệ…”
“Con rối không có tri giác, nhưng con thì có, con biết đau, con biết tổn thương, con biết buồn rầu, con biết rơi lệ. Cha có biết không, con cũng biết đau khổ… cha luôn nói với con, chỉ là vì tiền của anh ấy, nhưng trái tim con lại không thể khống chế.” Lồng *** cô ngập phồng lên xuống kịch liệt, cô gắng sức kìm chế để không bật lên tiếng nức nở: “Con nói thật, con không thể khống chế trái tim mình… cha, con không thể khống chế… con sắp phát điên lên rồi cha ạ…”
“Giai Lệ, con đừng xúc động quá như vậy.”
“Cha…” cô dốc hết sức gọi cha, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy: “Là cha bảo con, chỉ cần hãm hại Trình Gia Mĩ, chỉ cần khiến cô ta không ngẩng đầu lên được, Gia Tuấn sẽ quay trở lại bên con. Nhưng không được, cách của cha tất cả đều không được. Con không muốn lại hại người nữa, con không muốn lại giả vờ đáng thương nữa, con không muốn làm rất nhiều việc khác. Con chỉ muốn trở lại là con người đường đường chính chính, trở lại là con khiến Gia Tuấn thật lòng yêu thích.” Nước mắt cô tuôn chảy như suối: “Cho dù anh ấy không yêu con cũng chẳng sao, chỉ cần anh ấy không ghét con là được, chỉ cần trong trái tim anh ấy, có một góc nhỏ dành cho con, chỉ cần như vậy là đủ rồi cha ạ. Cha, con cầu xin cha, cha đừng để ý đến việc này nữa.”
Ở đầu điện thoại bên kia chỉ lặng im, toàn thân cô mềm nhũn, giống như người vừa mắc bện*** hồi phục, chẳng có chút khí lực nào. Hai tay cô ôm chặt lấy người mình, trong ánh mắt nặng trĩu, nỗi đau thương buồn rầu.
Con người cô, cũng không phải là thật xinh tươi đẹp đẽ. Nhưng lần này, để cô tự mình lựa chọn con đường của chính mình. Cho dù có vấp ngã thịt nát xương tan, cũng không sao cả.
Trong lòng bàn tay của Gia Mĩ đầy những mồ hôi lạnh buốt, thiếu chút nữa thì đến cả điện thoại cô cũng cầm không chặt nữa. Dư Giai Lệ lại hẹn cô gặp mặt. Cô khẽ ho nhẹ vài tiếng, trấn tĩnh lại nói: “Dư tiểu thư, dạo này tôi không có thời gian.”
Dư Giai Lệ thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Gia Mĩ chỉ cảm thấy bên tai vang lên những tiếng ong ong ù ù, trong lòng nghi hoặc mình đã nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Dư tiểu thư, cô… là cô vừa nói gì nhỉ?”.
Tiếng Dư Giai Lệ ở đầu dây bên kia đã bé lại càng bé: “Thật sự xin lỗi cô.” Gia Mĩ giống hệt như bị đẩy vào một mớ hỗn độn, rối tung rối mù. Một thiên kim tiểu thư bị làm cho hư hỏng giờ đây lại từ bỏ tư thế của mình xin lỗi cô.
Điều này làm sao mà có thể! Không phải là cô ấy bị bệnh, thì thính giác của mình có vấn đề à?
Dư Giai Lệ không cần biết cô có đang nghe hay không, nói luôn một mạch: “Trình Gia Mĩ, từ nay về sau tôi sẽ không làm tổn thương cô nữa. Còn việc liên quan đến cha cô, cô cũng không cần phải đau đầu. Là tôi đã bỏ tiền bảo lãnh cho ông ấy ra.”
Rốt cuộc là gì nhỉ, cô thực là vẫn chưa hiểu rõ. Cô vội vàng hỏi: “Dư tiểu thư, cha tôi có phải là bị người ta đổ oan cho không?”.
Dư Giai Lệ không nói gì, cô càng sốt ruột: “Vậy cô có biết hiện giờ cha tôi ở đâu không? Tôi muốn gặp ông ấy.” Dư Giai Lệ trầm mặc hồi lâu rồi mới từ từ nói: “Tôi gọi ông ấy đến du thuyền, cô đến thì có thể gặp ông ấy.”
Cô chẳng kịp nghĩ gì, buột miệng hỏi: “Được, tôi lập tức đến ngay, cô bảo ông ấy đợi tôi.” Thời tiết ở bên ngoài so với mấy ngày trước đây thì đã tốt lên rất nhiều, nhưng khí trời vẫn âm u, mưa rả rích. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lao ra ngoài mà quên cả mang ô, may mà vừa ra đến chỗ rẽ thì gặp được xe.
Cô cúi thấp đầu, tiện tay cầm tờ báo lên xem, những dòng chữ trên tờ báo giống như đang nhảy múa trước mắt cô, không thể nào xem được. Người lái xe liếc cô rồi khẽ mỉm cười: “Tiểu thư, uống chút trà mát.”
Cô ném tờ báo sang một bên, ngước mắt nhìn cười miễn cưỡng. Người lái xe lại hỏi: “Cô buồn bực như vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì phải không?”.
Cô ngớ người ra, khẽ gật đầu: “Cha của tôi đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt của người tài xế đột nhiên đăm chiêu: “Tất cả rồi sẽ qua đi.” Trong mắt cô vụt lên tia sáng lấp lánh, cô gật đầu cười: “Cần phải qua đi.” Tài xế nhìn cô thêm lần nữa, rồi chẳng nói gì. Cô cúi thấp đầu, hai tay vặn xoắn vào nhau, thần sắc có vẻ bất an.
Người tài xế lái được một đoạn, lại tiếp chuyện hỏi: “Bạn trai của cô có giúp đỡ cô được không?”.
Cô nói: “Anh ấy vì việc của cha tôi, nên đang phải chạy đi xử lý.”
“Làm việc hộ người khác, thời đại này thật khó có người như vậy.”
Cô “Ừm” một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài xe. Mưa rơi trên kính xe, làm cho chỗ nào cũng mờ mờ ảo ảo, tất cả trên thế giới này đều ௱o^ЛƓ lung mờ mịt, không giống như đang ở hiện thực, mà giống như trong một giấc mơ, tất cả chỉ khiến người ta hoảng hốt kinh sợ.
“Tất cả rồi sẽ qua đi…” câu nói này, cô và GiaTuấn đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng, trong lòng cô lại vô cùng thấp thỏm, chỉ cảm thấy không kịp, tất cả cơ hồ như đến không kịp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc