Tình Yêu Bên Trái - Chương 13

Tác giả: Liên Tâm

Khăn giấy hình như đã dùng hết rồi, cô vừa lau nước mắt vừa nói: “Chẳng vấn đề gì cả, thực sự chẳng có vấn đề gì. Anh ngoan ngoãn cùng với người khác kết hôn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau cơ mà… nếu như anh thật lòng thích em, chúng ta vẫn có thể làm bạn của nhau, điều ấy rất tốt mà.”
Anh khóc không thành tiếng: “Anh không muốn làm bạn… giờ đây anh chỉ muốn gặp em… anh rất nhớ em, anh nhớ em sắp phát điên lên rồi.”
Cô đau khổ chau mày, giống như có hàng ngàn nhát dao đâm tới tấp lên người cô vậy. Cô run rẩy nói: “Xin lỗi anh…” anh nói: “Anh yêu em…” cơ hồ như đồng thời lên tiếng. Cô sững người, hoảng hốt chỉ có thể gác máy thật nhanh. Cô ôm lấy иgự¢, thở thật sâu, tất cả đều chưa nghe thấy… điều gì cô cũng chưa nghe thấy.
Nhưng, ba chữ ấy, thực rõ ràng, giống như quỷ chú, cứ vang lên bên tai cô. Lại giống như tiếng Phạn trên trời, liên tục vang lên. Cả người cô đờ đẫn, giống như lạc vào trong cảnh mộng, đầu óc trái tim, tất cả đểu trống rỗng. Duy chi có ba chữ ấy là in dấu. Giống như khắc vào tâm can, làm cách nào cũng không xóa đi được, làm thế nào cũng không gạt đi được.
Cô gắng gượng ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của mình, vừa khóc vừa tự hỏi: “Rốt cuộc phải làm thế nào mới được… phải làm thế nào… mới được…?”
Tất cả, đã muộn rồi. Nhưng… cô vẫn muốn nắm lấy.
Rõ ràng là biết, không thể được… sắp không kịp nữa rồi. vẫn còn… không muốn từ bỏ.
Thật sự, không muốn từ bỏ.
Mới hơn năm giờ sáng, viện trưởng đã gọi điện thoại đến. Gia Mĩ từ trên giường bật dậy, chẳng kịp làm gì, vội vã lao ra ngoài. Trời mấy hôm trước âm u nặng trĩu, giờ cuối cùng cũng đổ những hạt mưa nhỏ, lất phất, lộn xộn, từ trên kính trượt xuống, giống như mang theo bao điều thê lương, lại giống như không cam tâm nên cứ đổ xuống mãi. Trên hành lang dài hun hút của bệnh viện, vô số ngọn đèn bật sáng, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, bóng cô đổ dài trên mặt đất Cô ngẩng đầu, đứng ở phía cuối hành lang nhìn vào tấm kính, tròng mắt trắng giống như không còn phân biệt được từng đồ vật. Tất cả đều xám xịt, giống như sắc trời ngoài kia vậy.
Viện trưởng bước đến, nói: “Là xuất huyết иộι тạиg.”
Tay của cô bỏ trong túi quần, trong lòng bàn tay mồ hôi rịn ra. Viện trưởng nói: “Ở lần đau trước, bà ấy nói buồn nôn muốn nôn, không ăn được thứ gì. Trong bụng cứ liên tục đau quặn thắt, lúc này bác sĩ nói rõ là tình hình rất nghiêm trọng, để cho bà nằm viện. Nhưng bà ấy sợ cháu đến viện thần kinh tìm không thấy, nên cương quyết không chịu nhập viện. Không ngờ, đã nặng đên mức xuất huyết иộι тạиg.”
Cô vẫn ngẩng đầu, gắng gượng ngẩng đầu, không lên tiếng, nước mắt lưng tròng. Viện trưởng thấy vậy, trong lòng có chút bất nhẫn, không chịu được, bảo với cô: “Nếu không, cháu về trước đi, có tình hình gì ta sẽ thông báo cho cháu biết.”
Cuối cùng cô cũng cúi đầu xuống, nhìn viện trưởng, nước mắt tích tụ lâu giờ đây tuôn xối xả. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng cả người vẫn run lên bần bật: “Có tình hình gì lại thông báo cho cháu? Đợi sau khi bà ấy ૮ɦếƭ đi? Hay là… hỏa táng xong rồi mói báo với cháu?”.
“Gia Mĩ…”
“Nếu như khi mới bắt đầu không biết, như vậy có lẽ tốt hơn nhiều.” Gia Mĩ lau mồ hôi ở trên tay, nhưng trong lòng bàn tay vẫn ướt, hình như càng lau càng ướt. Cô để mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt, chỉ khe khẽ nói: “Bây giờ mẹ cháu đang ở trong phòng cấp cứu, cháu không thể đi thăm mẹ. Thậm chí không thể đến bên mẹ, cầm lấy bàn tay xương xẩu của mẹ cháu nói, mẹ, mẹ nhất định phải chống đỡ, cho dù thế nào cũng phải tiếp tục chống đỡ…”Cô nghẹn ngào: “Con chỉ có thể đứng ở đây, giống như một đứa ngốc nghếch, nói với chính mình, trong lòng luôn luôn nói với chính mình, mẹ, mẹ không được ૮ɦếƭ… thật sự không được ૮ɦếƭ…”
“Nhưng…”
“Nhưng…” Gia Mĩ nức nở khóc òa, cắt ngang lời của cô: “Bởi vì mẹ hy vọng con không biết cho nên con đã giả vờ không biết. Hãy dừng lại ở đây, coi như là bất hạnh đi, con cũng mỉm cười hài lòng, mỉm cười tự nói với chính mình, chỉ là mẹ đi đến một nơi nào khác mà thôi… ” Cô run rẩy không nói nên lời: “Như vậy… đối với con có công bằng không… mẹ như vậy…có thực sự công bằng đôi với con không…? Có phải chỉ có như vậy, trái tim con mới thôi đau đớn không…? Có phải chỉ có như vậy… con mới thôi không nhớ đến mẹ…”
Viện trưởng an ủi cô: “Gia Mĩ, từ trước đến giờ, bà ấy luôn nghĩ cho cháu. Lần này, cháu nên để cho bà ấy an lòng mà đi, thanh thản mà đi, không vướng bận.” Gia Mĩ toàn thân cứng đờ, thở khó khăn: “Cháu sẽ làm như vậy, cháu nhất định sẽ làm như vậy… bởi vì yêu… bởi vì yêu một người, cho nên, cho nên những gì bất hạnh nhất cũng không muốn để cho người ấy biết…”Cô ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt mơ màng giống như một đứa trẻ: “Như thế này mới là yêu”. Trái tim cô vụn vỡ: “Như thế này mới là yêu, không phải hay sao…?”
Viện trưởng nói: “Thực ra, có thể để cha của cháu đến gặp bà ấy…”
“Cha…” Gia Mĩ khóc hu hu, rút điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay run run ấn nút. Tiếng đổ chuông ở đầu bên kia chói cả tai, phải rất lâu sau mới có người nghe điện. Trình Minh Lãng sung sướng đến phát điên, nói: “Gia Mĩ, là con phải không? Con cuối cùng cũng chịu nhận ta rồi à.”
Gia Mĩ mím chặt môi, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng cô cố gắng bình tĩnh nói: “Ông giờ đang ở đâu vậy?” Trình Minh Lãng cười ha ha, niềm sung sướng trong lòng tràn đầy tựa hồ như muốn tràn cả ra ngoài, hắn nói: “Gia Mĩ, mẹ kế của con sinh em bé, ta hiện giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố… thật là vui mừng, già rồi mà vẫn sinh được con trai. Gia Mĩ, con có em trai rồi.”
Cô mím chặt môi, run run hỏi: “Mẹ kế? Em trai?” Hắn nói: “Gia Mĩ, lát nữa ta sẽ gọi điện thoại lại cho con, bây giờ ta phải đi chăm mẹ kế của con đã.”
Điện thoại ở đầu bên kia ngắt máy, chỉ còn tiếng tút tút, thanh âm lớn quá mức, cứ xoáy vào tim cô, giống như rắn độc chiếm đoạt sạch sẽ từng tấc từng tấc trên cơ thể cô rồi mới thôi. Hai mắt cô mở trừng, giống như muốn tóe lửa.
Viện trưởng như đã hiểu rõ, chỉ nói: “Ông ấy bận thì thôi.”
Gương mặt cô vô cùng giận dữ, tiếng của cô run run hỏi: “Khoa sản ở tầng mây?”.
Viện trưởng ngẩn người, nói: “Hình như ở lầu dưới.”
Cô đột nhiên cười đau khổ nói: “Mẹ ta sắp ૮ɦếƭ, mẹ kế lại sinh con trai..” Nước mắt cô tràn ra như suối, nghiến chặt răng: “Mẹ ta ở lầu trên sắp ૮ɦếƭ, mẹ kế ở lầu dưới sinh con trai… ta ở lầu trên nhìn mẹ ૮ɦếƭ, còn người đàn ông ấy… ở lầu dưới vui sướng như điên vì được làm cha…”
Cô túm lấy иgự¢, quỳ xuống đất, cả người như sắp sụp đổ. Cô mê man hỗn loạn quỳ dưới đất, trái tim quặn thắt từng hồi… Trong lòng cô đau thương hoảng hốt, hai cánh tay ghì chặt lấy chính mình, không có sự giúp đỡ giống như một đứa trẻ.
Gia Mĩ quỳ trên đất, tóc xõa tung, dính vào trong quần áo, trơ trọi lộ ra một gương mặt gầy gò. Sắc mặt cô lạnh lẽo tối tăm, trắng bệch như cắt không còn giọt máu, chỉ có hai con mắt cố gắng mở to. Cô nhìn chằm chằm vào phòng bệnh đối diện, bác sĩ và y tá hiểu chuyện, thỉnh thoảng đi qua lại an ủi cô vài câu. Nhưng cô vẫn đờ đẫn thẫn thờ, giống như một khúc gỗ, chỉ ngẩn ngơ ngơ ngẩn, chẳng có một chút xúc cảm gì.
Viện trưởng từ trong phòng bệnh bước ra nói: “Đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn không lạc quan.” Rồi chỉ vào bên trong nói: “Nhân lúc bà ấy đang ngủ, cháu vào thăm bà ấy một lát.”
Cô đứng dậy, chân chẳng biết đã tê cứng từ lúc nào rồi, cô gắng sức đá đá chân mấy cái rồi mới từ từ bước vào trong.
Cô mơ mơ hồ hồ, cả người giống như chẳng có linh hồn ánh mắt đờ đẫn. Viện trưởng đẩy nhẹ cửa, đỡ cô bước nhẹ ra ngoài, sắc mặt mẹ cô nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp hờ trên người, càng làm lộ rõ vẻ gầy guộc của bà. Mắt cô nhìn chăm chú không rời khỏi người mẹ đang nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Như là có giác quan thứ sáu vậy, Vương Nghi bỗng nhiên mở trừng hai mắt. Gia Mĩ thấy vậy, vội vàng quỳ thụp xuống, ngồi bệt xuống đất. Viện trưởng giật thót mình, khẽ cười hỏi: “Sao lại tỉnh vậy?” Vương Nghi ho dữ dội mấy cái, cất tiếng yếu ớt: “Gia Mĩ… có đến bệnh viện thăm tôi không? Nếu như phát hiện tôi không có ở đó thì làm thế nào? Có lẽ tôi phải về thôi.”
Viện trưởng cười khó khăn, giọng nghẹn ngào nói: “Không việc gì, cô ấy gọi điện thoại đến nói mấy hôm nay phải chuẩn bị cho việc kết hôn nên tạm thời không thể đi thăm bà được.” Vương Nghi khẽ thở phào, mỉm cười nói: “Gia Mĩ của tôi, cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi.”
Viện trưởng gật đầu phụ họa: “Cho nên bà phải tiếp tục kiên trì, Gia Mĩ… sắp kết hôn rồi.”
Vương Nghi khẽ cười nói: “Tôi cuối cùng cũng không còn gì vướng bận nữa…” Vương Nghi đột nhiên nắm lấy tay viện trưởng, khẩn nài nói: “Đừng nói với nó, xin ông đừng nói với nó sự thật, nếu như tôi ૮ɦếƭ, thì ông hãy nói với nó, tôi đã tự bỏ đi rồi, tìm không thấy…”
Trong mắt viện trưởng, nước mắt đầy tràn: “Được, tôi biết phải làm thế nào, bà yên tâm.”
Sàn nhà lạnh buốt, cái lạnh ấy giống như có vô vàn những viên đá nhỏ vụn vỡ thông qua huyết quản, đâm chọc vào khắp nơi trên thân thể cô. Cô đau đớn không thể chế ngự bịt lấy miệng, bịt thật chặt. Cứ ngõ trái tim đau đến mức đã rơi mất rồi, kết thành băng, giống như nước đọng, giống như cỏ khô. Nhưng vì sao…giờ đây lại còn đau như vậy, đau đến mức sống không bằng ૮ɦếƭ.
Vương Nghi đột nghiên khóc thành tiếng: “Gia Mĩ…mẹ rất nhớ con…nhưng không thể… mẹ không thể nhận con, không thể để cho con biết được rất nhiều sự thật.. Mẹ… nhìn con khóc, trong lòng vô cùng đau đớn… nhưng làm sao bây giờ, mẹ thật sự không thể nhận con, không thể khiến con áy náy, không thể khiến con tự trách mình… mẹ thà một mình mang theo bí mật ấy mà ૮ɦếƭ đi… cũng không muốn nhìn thấy con đau lòng.”
Gia Mĩ cắn thật chặt vào tay mình, chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô không khóc thành tiếng. Vương Nghi ôm lấy иgự¢, hơi thở đã mỏng manh như sợi tóc: “Gia Mĩ… con gái của ta… Gia Mĩ của ta… nhất định phải hạnh phúc…”
Viện trưởng nước mắt như mưa, liếc nhìn Gia Mĩ đang ngồi dưới đất, nói với Vương Nghi: “Bà hãy nghỉ ngơi cho tốt… nhất định có thể tiếp tục chống đỡ… đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.” Vương Nghi gắng sức túm lấy tay viện trưởng, trong ánh mắt đột nhiên có những tia sáng rực rỡ: “Đến lúc ấy, hãy mang tro cốt của tôi đi dự hôn lễ của Gia Mĩ, tôi cần phải đi xem đám cưới của con gái tôi. Xem con gái tôi mặc áo cưới trông như thế nào, nhất định là rất đẹp.. ” Viện trưởng chỉ biết gật đầu, khóc không kiềm chế được.
Dường như không khí hơi loãng, Gia Mĩ cố gắng hít thở Bàn tay bị cắt bật cả máu, máu hòa lẫn với nước mắt chảy cả vào trong miệng. Nhưng, làm thế nào bây giờ, trái tim, còn đau không thể khống chế; chỉ muốn dùng hết sức để gào lên, thảm thiết. Vương Nghi cúi gập người xuống ôm lấy bụng, lớn tiếng kêu gào. Viện trưởng vội vàng ấn công tắc bác sĩ một lát sau mới chạy qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc