Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Chương 126

Tác giả: Vưu Tiền

Chương 126: Xin đừng báo thù xã hội

Diêu Tư thật không nghĩ tới còn có thể mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh sao trời lộng lẫy, từng cái tinh cầu lớn nhỏ không đều, lơ lửng ở bốn phía.
Đây là nơi nào? Cô theo bản năng nhéo chính mình một cái, rất đau! Không phải mơ! Cô không ૮ɦếƭ? Còn sống!
Cúi đầu nhìn, *** vốn bị đâm xuyên qua lúc này ngay cả miệng vết thương cũng không thấy nữa.
Chẳng lẽ một kiếm kia, chỉ là làm cô ngủ say chứ không muốn mạng của cô? Tựa như lần nội chiến trước đó bị chôn dưới đất? Thật tốt quá, Diêu Tư trong lòng vui vẻ, nhìn nhìn bốn phía sao trời, xem ra lần này cô tỉnh lại là ở trong vũ trụ.
Cô nhớ rõ chính mình bị Lý Chính đưa tới một tinh cầu xa lạ, hiện tại sao lại tới nơi này? Theo bản năng xem xét phía trước, hành tinh cách mình gần nhất này chẳng lẽ chính là nó? Không biết làm sao cô đột nhiên nhớ tới lần trước thời điểm tỉnh lại, cả Địa cầu đều bị cô ngủ tới khi nổ tung, hiện tại cái này...
Phanh!
Một tiếng vang lớn, ngay sau đó trước mắt vốn là tinh cầu màu vàng, trong nháy mắt nổ tung, không tới chốc lát liền vỡ thành một mảnh vành đai tiểu hành tinh.
Diêu Tư: “.....”
- _-|||
Mỗi lần cô ngủ dậy là nổ một tinh cầu à? Vì sao lại nổ tung nữa a?
“Ha ha ha ha……” Một cái âm thanh quen thuộc truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đứng cách đó không xa, nhìn có chút quen mắt, cô không nhịn được suy đoán, chính mình rốt cuộc đã ngủ mấy vạn năm....
Cái rắm a!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đây không phải Lý Chính sao?! Vì sao là hắn? Vì sao vẫn là hắn, vì cái gì lại là hắn!
“Không sai! Chính là như vậy, huỷ hoại thế giới này đi!” Vẻ mặt Lý Chính cười đến điên cuồng, “Hiện tại cậu rốt cuộc hiểu được cảm thụ của ta rồi? Dựa vào cái gì con nối dõi của chúng ta đều không còn, bọn họ lại còn sống! Hủy diệt hết thảy đi! Không chỉ là những tinh cầu không người này, Hồng Tinh, Liên minh, mỗi một chủng tộc cũng không cần buông tha.”
Hắn vẫn là bộ dáng lúc trước, càng nói càng H**g phấn, toàn thân đầy máu tươi, bộ dáng thoạt nhìn rất là đáng sợ, lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ phía trước.
Diêu Tư theo ánh mắt hắn nhìn qua, phía trước là một vùng phế tích, trải rộng mười mấy cái nửa tinh cầu không lành lặn, vòng quanh chu vi vô số vành đai thiên thạch, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ hoàn chỉnh lúc trước. Mà giữa vùng tinh cầu không hoàn chỉnh đó đang đứng một bóng hình, quanh thân lượn lờ khí đen, đang lăng không bước từng bước một tới bên này, tựa như vương giả đến từ địa ngục, mỗi một bước đi, mọi thứ quanh thân đều biến thành tro tàn, màu đen trêи người hắn cũng càng thêm dày đặc. Nhìn không rõ bộ dáng, chẳng qua một đôi mắt đỏ máu lại thẳng tắp xuyên qua.
Mộ Huyền!
Trong lòng Diêu Tư ‘lộp bộp’ vài cái, chớp mắt đã nhận ra người kia.
Tình cảnh này, hình ảnh này……
Được rồi! Cô cuối cùng cũng biết chính mình ngủ bao lâu.
Ừm, phỏng đoán cẩn thận thì còn chưa tới năm phút đồng hồ....
○| ̄|_| ̄|○
Cô nhìn nhìn một loạt tinh cầu bị nổ tung, tâm thật lạnh thật lạnh, đây rốt cuộc là nổ bao nhiêu tinh cầu rồi a? Ai có thể giải thích một chút, ngắn ngủn năm phút đồng hồ rốt cuộc đã xảy ra cái gì a?
Đột nhiên, giữa đám tinh cầu bay ra vô số vệt sáng, bay thẳng tới phía Lý Chính.
Sắc mặt hắn biến đổi, thân hình chợt lóe né tránh mấy vệt sáng, làm nó rơi vào tinh cầu ở ngay phía sau.
Ngay sau đó lại là ‘phanh’ một tiếng vang lớn.
Lại là một tinh cầu nổ tung, biến thành một vùng đá vụn.
Ánh sáng đó vô cùng nhiều, che trời lấp đất, Lý Chính tuy rằng là Huyết tộc đời thứ tư, nhưng cũng trốn rất chật vật, nhưng mỗi lần tránh được một lượt, sẽ có một tinh cầu gặp tai ương. Hắn cuối cùng vẫn là bị đánh trúng, vụt vụt mấy tiếng, có vài ánh sáng trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, nhất thời đem hắn đâm thành cái sàng. Lý Chính vốn đã bị cô phun một thân máu, chớp mắt đã biến thành một người máu.
Trêи mặt hắn không có nửa điểm hoảng sợ của người sắp ૮ɦếƭ, ngược lại cười đến càng thêm điên cuồng, “Tốt! Mộ Huyền, giết ta đi. Sau đó…… Làm cho cả tinh tế cùng với ta cùng nhau bị hủy diệt, ha ha ha ha……” Hắn hoàn toàn làm lơ vết thương trêи người chính mình, ngược lại xoay người dùng sức lực cuối cùng xông đến một tinh cầu màu lam bên trái hắn, đột nhiên phất tay gọi ra ngọn lửa ngập trời, dường như tính toán đánh cuộc lần cuối cùng, “Liền bắt đầu từ tinh cầu có nền văn minh cấp thấp này đi!”
Văn minh cấp thấp.... Trêи tinh cầu đó có người!
Mộ Huyền cũng đã không quan tâm đuổi theo, dường như chỉ một lòng muốn giết Lý Chính. Muôn vàn vệt sáng lại lần nữa xuất hiện, bay thẳng đến tinh cầu màu lam mà công kϊƈɦ.
Cmn!
Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, cũng không biết sức lực từ đâu đến, thân thể chính mình liền vọt qua. Rõ ràng cách rất rất xa, cũng không biết như thế nào, chỉ là trong giây lát, thân hình cô chợt lóe liền đến giữa hai người, há mồm liền rống lên.
“Đều cmn dừng tay cho tôi!” Không phải nói không trả thù xã hội à! Có thể tôn trọng người ૮ɦếƭ một chút hay không!
Một bên là lửa, một bên là ánh sáng, các người có nghĩ tới cảm thụ của tinh cầu ở giữa không?
Cơ hồ là theo bản năng, cô cảm thấy có vật gì, theo trong cơ thể cô phóng đi ra ngoài, trong nháy mắt quét qua toàn bộ tinh vực, bất kể là lửa của Lý Chính, hay là ánh sáng của Mộ Huyền, lập tức tiêu tán như là chưa từng tồn tại qua, ngay cả thiên thạch vây quanh tinh cầu cũng giống như bị bốc hơi, trở thành hư không, hoàn toàn biến mất.
“.....”
Ý? Cô vừa làm cái gì?
“Tư…… Tư?” Âm thanh quen thuộc truyền đến, mang theo tràn đầy thấp thỏm cùng không xác định, ngữ điệu nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, phảng phất như gió thổi liền tan.
“Mộ Huyền, anh không thấy là hắn cố ý....” Cô đang muốn đàng hoàng nói đạo lý.
Bóng đen trước mắt chợt lóe, bên hông căng thẳng, nháy mắt cả người đều bị ép tiến vào trong một lòng *** lạnh lẽo, chặt chẽ đến không chừa một khe hở.
Diêu Tư cảm giác…… Có chút không thể hô hấp.
Cô chỉ là ngủ năm phút đồng hồ mà thôi, đây là sao?
“Tư…… Tư Tư……” Giọng của hắn run run, nói không nên lời là cao hứng, hay là sợ hãi, chỉ là không biết vì sao đầu quả tim của cô nhói lên một chút.
“Chờ đã, Mộ Huyền....” Cô theo bản năng ôm trở về, tay xoa xoa phía sau lưng hắn, “Buông ra....” Thật chặt thật chặt, có thể hay không nới ra một ít, muốn tắt... thở luôn rồi!
“Chuyện này không có khả năng! Em sao có thể còn sống!” Lý Chính mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nhìn cô, cả thân người toàn máu run rẩy lên, “Không! Ta không tin! Mộ Huyền, vì cái gì? Vì cái gì cậu luôn may mắn như vậy, vì... Cái gì...”
Hắn há mồm phun ra càng nhiều máu, thân thể vốn dĩ đang mạnh mẽ gắng gượng, rốt cuộc không đứng vững ngã xuống, giọng cũng càng ngày càng thấp. Đột nhiên toàn thân hắn lộ ra một trận ánh sáng màu đỏ, cả người đều bao phủ trong ánh đỏ, không biết có phải ảo giác hay không, cả người vốn chảy đầy máu đang chậm rãi hướng trong cơ thể thấm vào. Lý Chính dường như chịu đựng thống khổ gì đó, cả người đều cuộn tròn thành một đoàn, sắc mặt nhăn nhó, không ngừng run rẩy.
Hắn làm sao vậy?
“Anh Lý...” Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, muốn đi qua, lại bị người trước người ôm càng chặt, “Mộ Huyền, hắn…… Ngô.”
Cô còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cúi đầu đè xuống, chuẩn xác không lầm dán lên môi cô, dùng sức hôn lên.
Cả người Diêu Tư đều cứng lại, trong đầu ‘ong’ một tiếng, nháy mắt trống rỗng. Vốn dĩ hô hấp đã không thể thông thuận, nhất thời lại bị bịt kín mít.
Chốc lát, cô chỉ cảm thấy hoa mắt....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc