Tình Sinh Ý Động - Chương 54

Tác giả: Tùy Hầu Châu

Quy định của box Tiểu thuyết xuất bản
List truyện xuất bản hoàn + Ebook. Click.
Cần phụ TYPE Sách Truyện + Góp ẢNH Chụp sách để TYPE
[Hiện đại] Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu
Trang 16/20
[ 98 bài ] Chuyển đến trang 1... 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20 Theo dõi đề tài | Đánh dấu đề tài | In kết quả | Gởi e-mail Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu 03.08.2017, 09:05 MỀU Tiểu Thần Thiên Ưng Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 25.01.2015, 15:32
Bài viết: 4005
Được thanks: 8175 lần
Điểm: 7.74
Tài sản riêng:
Re: [Hiện đại] Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu - Điểm: 12 Chương 53
Type: Thùy Miên
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Anh đang cầu hôn em sao?” Khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh càng đỏ hơn, cô nhìn Tần Hữu Sinh với vẻ khó tin, sao Tần Hữu Sinh có thể cầu hôn với cô bằng cái giọng đó?
Cô đúng là đã bị chiều hư, lúc ở bên bạn trai thì không thể chịu nổi một chút uất ức.
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến cảnh tượng Tần Hữu Sinh cầu hôn mình, dù không hoành tráng quy mô thì cũng phải chuẩn bị tỉ mỉ kim cương, nến, hoa tươi…vv
Nhưng giờ anh đang nói với cái giọng gì vậy, chỉ đơn giản là báo cho cô một tiếng? Sau đó, cô cứ thế kết hôn với anh?
“Ừm, Nhiễm Thanh….” Tần Hữu Sinh biết khi nãy bản thân đã quá đường đột, anh biết giận dữ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của đại não, thế nên trước nay anh luôn cố gắng để bản thân thật bình tĩnh ôn hòa, dù là trong công việc hay trong tình yêu, chỉ tiếc rằng gần đây công việc khiến anh đau đầu, còn tình yêu lại khiến anh đau thấu tâm can.
Ninh Nhiễm Thanh là gì của anh? Là tâm can của anh, nếu không thực sự nổi giận thì sao anh nỡ trách cô như thế?
“Em không đồng ý.” Ninh Nhiễm Thanh sụt sịt, không giấu nổi sự buồn bã trong lòng, nước mắt rơi mãi không thôi, cô cũng không biết mình làm sao nữa, lẽ nào là quá đau khổ vì bị coi thường?
Sắc mặt Tần Hữu Sinh dịu đi, nhưng giọng vẫn khá gượng gạo: “Nhiễm Thanh, nếu em tạm thời chưa muốn kết hôn, vậy thì cùng anh sang San Francisco được không.”
Ninh Nhiễm Thanh lau nước mắt, đứng dậy khỏi sofa: “Rốt cuộc anh vẫn không tin tưởng em.”
Không phải anh không tin cô, mà là anh không tin chính mình. Tần Hữu Sinh thả lỏng tay, chân thành nói: “Nhiễm Thanh, trước đây anh tưởng rằng có thể giải quyết ổn thỏa chuyện yêu xa, nhưng thực tế là yêu xa có quá nhiều vấn đề, anh không thể phớt lờ sự tồn tại của chúng nữa, bởi vì chúng đã ảnh hưởng đến tình cảm của hai ta rồi, em không thấy thế sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nâng cằm, tuy đã lau nước mắt nhưng gương mặt cô vẫn có gì đó nhếch nhác thảm hại, trong sự nhếch nhác ấy lại có cả sự kiêu ngạo: “Đúng, giữa chúng ta luôn tồn tại vấn đề, vấn đề lớn nhất chính là bệnh đa nghi của anh.”

“Ninh Nhiễm Thanh….” Tần Hữu Sinh nhìn người yêu của mình, mũi đỏ hồng, mắt sáng long lanh, khóe mắt đỏ bừng… trông tội nghiệp biết bao, tội nghiệp như thể anh đang bắt nạt cô.
“Nếu anh không mắc bệnh đa nghi, không bận tâm em đang tiếp xúc với người đàn ông nào, cũng không hề quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của em, lẽ nào em lại mong muốn có một người bạn trai như vậy hay sao?”
Ninh Nhiễm Thanh kinh ngạc nhìn Tần Hữu Sinh, quá lâu rồi cô không cãi nhau với anh, lâu tới mức cô suýt nữa thì quên rằng lý do của lần chia tay đầu tiên chính là anh không hài lòng với mọi tác phong hành động của cô. Vì yêu nên khi qua lại anh luôn bao dung mọi thứ thuộc về cô, nhưng nếu có một ngày anh không còn yêu cô nữa, phải chăng tất cả khuyết điểm của cô đều sẽ biến thành những thiếu sót trí mạng.
“Thế nên bây giờ em chỉ có hai sự lựa chọn, một là kết hôn với anh, hai là cùng anh tới San Francisco?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi.
Tần Hữu Sinh bước về phía trước một bước: “Khi hai người ở bên nhau thì luôn cần có độ tự do, giá trị của độ tự do này không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ, Nhiễm Thanh, độ tự do trước đây của chúng ta quá lớn.”
Ninh Nhiễm Thanh vốn là người ương bướng cố chấp, hơn nữa giọng điệu không khoan nhượng của Tần Hữu Sinh khiến cô thấy bất lực vô cùng, sau đó cô bỗng hiểu ra, mọi hành vi kiêu căng ngạo mạn của cô đều được anh dung túng mà nên, bởi vậy tình yêu của bọn họ mới yếu ớt mong manh đến thế.
“Nếu em không đồng ý thì sao?” Ninh Nhiễm Thanh nhếch môi, “Em cảm thấy hiện giờ rất ổn, em không nỡ từ bỏ công việc luật sư thực tập này, mà tạm thời em cũng không muốn kết hôn với anh.”
Tần Hữu Sinh: “Nếu vậy thì chúng ta nên tiếp tục bình tĩnh suy ngẫm lại xem nên làm thế nào thì tốt hơn.”
“Làm thế nào thì tốt hơn, anh muốn chia tay ư?”
“Anh muốn kết hôn với em, không phải là chia tay.” Tần Hữu Sinh thấy vô cùng bất đắc dĩ, “Nhiễm Thanh, em đừng trẻ con như vậy nữa được không.”
“Người trẻ con không phải em!” Ninh Nhiễm Thanh nói to hơn, “Nói trắng ra là anh đang nghi ngờ em sẽ phản bội anh đúng không. Tần Hữu Sinh, anh có thể chê em ngu ngốc, nhưng anh không được nghi ngờ nhân cách của em.”
Tần Hữu Sinh chẳng thể giải thích điều gì.
“Nếu… Nếu anh thực sự không thể tin tưởng em như thế… Chúng ta hãy…” Ninh Nhiễm Thanh nghẹn ngào khóc mấy tiếng, nhìn thẳng về phía Tần Hữu Sinh, hít sâu mấy hơi, cuối cùng nói ra, “Chia tay đi…”
Tần Hữu Sinh ngẩng đầu lên, trong lòng cũng như lửa đốt, tình yêu mà anh luôn tự hào ấy quả thực quá yếu đuối mong manh, anh im lặng một thoáng, “Nhiễm Thanh, đừng hơi chút là đòi chia tay như vậy được không.”
Thất tình không đáng sợ, điều đáng sợ là lòng tự tôn bị tổn thương. Ninh Nhiễm Thanh bình tĩnh nói: “Anh tưởng em đang đùa chắc, được, bây giờ chúng ta chia tay đi, người nào muốn quay lại người ấy là cún con!”
Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh với vẻ khó tin, ánh mắt Ninh Nhiễm Thanh vô cùng cương quyết, cô quay người mở cửa định rời đi, Tần Hữu Sinh đương nhiên phải đuổi theo, nhưng mới đi được vài bước, Ninh Nhiễm Thanh lại quay đầu: “Người nào đuổi theo người ấy là cún con!”
Lòng tự tôn của Tần Hữu Sinh đã vỡ thành nhiều mảnh: “Thôi được rồi, anh là cún con, anh không muốn chia tay.”
Ninh Nhiễm Thanh dừng bước, vừa rơi nước mắt vừa hừ lạnh: “Cún con!”
Tần Hữu Sinh khẽ cười, ánh mắt chứa đầy sự bất đắc dĩ, sau khi bình tâm lại, anh mới lên tiếng: “Vậy xin hỏi bạn gái của cún con, em có thể tha thứ cho những lời nóng giận mà cún con vừa nói khi nãy không?”
“Ai là bạn gái của cún con chứ.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn Tần Hữu Sinh, “Thế khi nãy anh đã nói những lời nóng giận nào?”
Tần Hữu Sinh bước lên một bước, ôm Ninh Nhiễm Thanh, cằm đặt lên đầu cô, “Ngoài câu ‘Chúng ta kết hôn đi’ thì những câu khác đều là lời nóng giận.”
Tình nhân hợp hợp tan tan, có lẽ chính là như vậy, một giây trước còn cãi vã đòi chia tay, một giây sau đã ôm nhau thân mật, khi Tần Hữu Sinh còn chưa yêu ai, anh cứ tưởng rằng tình yêu là phải tâm linh tương thông, tư tưởng của hai người đều phải giống nhau, phải tin tưởng bao dung nhau; Nhưng khi tình yêu tới, nó vừa ngây ngô vừa khiến người ta đau đầu, lại sớm nắng chiều mưa thay đổi thất thường… Hơn nữa nó còn là một tên trộm, âm thầm trộm mất trái tim anh tự bao giờ.
Đã qua thời gian ăn trưa, hai người vừa cãi nhau xong, cuối cùng đành về nhà ăn mì thịt bò, mì do Tần Hữu Sinh nấu, nhà cũng chẳng có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, ngoài một miếng thịt bò đông lạnh trong tủ. Nhiễm Thanh ghét nhất là mì thịt bò, nhưng cũng ăn sạch bát mì, cãi nhau không chỉ làm giảm tự tôn, mà còn làm mất thể lực nữa.
Buổi chiều, Ninh Nhiễm Thanh kéo Tần Hữu Sinh về nhà chị gái, đúng lúc Ninh Bối Bối cũng dẫn Hoàng Tử Tiêu về, bữa tối mọi người ngồi kín cả bàn. Ăn xong bữa tối, Hoàng Tử Tiêu đề nghị bốn người cùng ra ngoài hẹn hò xem phim.
Tần Hữu Sinh đồng ý, Ninh Bối Bối không cự tuyệt, Ninh Nhiễm Thanh chẳng quan tâm: “Thế nào cũng được.”
Phim do Ninh Bối Bối và Hoàng Tử Tiêu chọn – “Thỏa thuận chia tay”. Ninh Nhiễm Thanh không có hứng thú với kiểu văn nghệ thế này, cô tựa vào vai Tần Hữu Sinh, lẳng lặng nhìn màn hình.
Khi phim điện ảnh kết thúc, Ninh Bối Bối đã nằm trong *** Hoàng Tử Tiêu lau nước mắt, khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh cũng hơi nhức nhối, trong thời gian chiếu phim, cô cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện: “Tình yêu của cô mong manh yếu ớt, là bởi vì cô là một nhánh cỏ dại kiêu căng ngạo mạn nhờ tình yêu của Tần Hữu Sinh, chứ không phải một cây gạo mạnh mẽ đứng ngang hàng với anh. Vấn đề khoảng cách nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nếu hiểu rõ vấn đề mà không giải quyết thì rồi cũng có ngày mọi chuyện đều trở nên tồi tệ, cũng giống như Châu Yến phải sang Mỹ vậy.
Ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời khá lạnh, Tần Hữu Sinh kéo tay Ninh Nhiễm Thanh bỏ vào trong túi áo khoác của mình theo thói quen. Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy ấm áp, vì để xem một bộ phim điện ảnh cùng cô, khi nãy Tần Hữu Sinh đã bỏ qua ba cuộc điện thoại.
Hoàng Tử Tiêu ôm eo Ninh Bối Bối, cười hỏi: “Luật sư Tần, mãi anh mới về nước một chuyến, lần này định ở lại bao lâu.”
Anh chỉ có thể ở lại hai ngày, Tần Hữu Sinh chợt không nói nên lời, anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, không khỏi vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Được ngày nào hay ngày đó.”
Hoàng Tử Tiêu cũng thấy bầu không khí quá nhạt nhẽo, cúi đầu hỏi Ninh Bối Bối: “Đói chưa, ăn đêm không?”
Ninh Bối Bối gật đầu.
Hoàng Tử Tiêu: “Cùng đi chứ?”
Ninh Nhiễm Thanh luôn cảm thấy tên Hoàng Tử Tiêu này thích náo nhiệt thái quá, làm gì cũng thích mọi người cùng làm, chẳng lẽ sau này kết hôn cũng phải tổ chức kết hôn tập thể?
“Thôi, Nhiễm Thanh buồn ngủ rồi, chúng tôi về trước đây.” Tần Hữu Sinh từ chối ngay, dẫn Ninh Nhiễm Thanh đi bắt một chiếc taxi rồi ra về.
Ninh Nhiễm Thanh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ bất kỳ chuyện gì thế này, ngẫm đi ngẫm lại mấy lần, đến mức ban đêm làm chuyện thân mật nhất với Tần Hữu Sinh, cô cũng hơi mất tập trung, cuối cùng dưới nỗ lực không ngừng của Tần Hữu Sinh, cô được đẩy lên cao trào, ôm chặt lấy lưng người yêu, khẽ than mấy tiếng. Hai người *** gần như cùng một lúc, một cuộc hoan ái hoàn mỹ, khi kết thúc còn để lại cho người ta dư vị và xúc cảm khó quên.
Còn về chuyện kết hôn hay cùng ra nước ngoài, hai người đều tránh nhắc tới vấn đề gây mâu thuẫn này, chỉ ôm nhau thì thầm những lời tâm tình. Ninh Nhiễm Thanh biết rất rõ, tình yêu của cô và thầy Tần vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Vậy thế nào mới là một tình yêu hoàn hảo, cô cũng không biết, thế nhưng cô biết tình yêu của mình không được như vậy.
Ninh Nhiễm Thanh nằm trong *** Tần Hữu Sinh, dưới ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ, đôi mắt trong veo của cô đẹp tựa sao sa: “Thầy Tần, chúng ta cũng thực hiện thỏa thuận chia tay được không.”
Tần Hữu Sinh sững người: “Nhiễm Thanh…”
“Anh nghe em nói đã.” Ninh Nhiễm Thanh mím môi, “Chúng ta thực hiện thỏa thuận chia tay trong một năm, trong khoảng thời gian này anh cứ lo liệu chuyện ở công ty của cha anh thật tốt, em cũng tập trung học tập, chúng ta cứ giày vò nhau thế này quá mệt mỏi, anh không cần vì em mà đi đi về về, em cũng không ỷ lại vào sự chăm sóc của anh, học cách sống độc lập tự lo cho bản thân.”
Tần Hữu Sinh: “…”
Ninh Nhiễm Thanh ôm chặt lấy anh: “Lần này em nói thật đấy.”
Tần Hữu Sinh: “Em nỡ khiến chúng ta không gặp nhau suốt một năm trời?”
“Không nỡ.” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu hôn anh một cái, “Nhưng không nỡ cũng phải chấp nhận, ai không làm được người ấy là cún con.”
“Vậy thì chúng ta đều là cún con.” Tần Hữu Sinh nói, “Hay là thế này đi, một tuần gọi video một lần?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Thế thì chia tay gì nữa?”
“Ai nói chia tay là phải cắt đứt mọi liên lạc.” Anh dịu dàng hôn lên trán cô, “Anh rất mong được nhìn thấy em của một năm sau, nhưng Nhiễm Thanh à, chúng ta đừng đối xử quá tàn nhẫn với bản thân.”
“Chỉ một năm thôi…”
Tần Hữu Sinh cúi đầu nhìn người mình yêu: “Anh không làm được.”
Cô vùi đầu vào *** anh: “Nhất định phải làm được, đây là lệnh vua đấy.”
Anh cũng ôm chặt lấy cô, rồi lại hôn lên môi cô, nồng nàn triền miên.
Lần về nước này của Tần Hữu Sinh đúng là sai lầm, không những cầu hôn thất bại mà còn bị thực hiện thỏa thuận chia tay. Trước khi về San Francisco, anh chơi một trận bóng với Giang Hành Chi.
Trận bóng này, hai người đều dốc hết sức lực, hết cú đánh này đến cú đánh khác, phải đến hàng trăm cú phát bóng, cuối cùng hai người gần như ngã xuống cùng một lúc, nằm trên đất thở hồng hộc.
“Tôi chia tay với Nhiễm Thanh rồi.” Tần Hữu Sinh đột nhiên lên tiếng.
Giang Hành Chi bật cười ha ha: “Thế nào, định bắt tôi trả nợ à?”
“Thỏa thuận chia tay thôi.”
Giang Hành Chi: “Tức là sao?”
“Nghe lạ lắm đúng không.” Tần Hữu Sinh nhìn trần nhà, “Nhiễm Thanh đề nghị, trong một năm ai lo việc người nấy, không gọi điện không về nước.”
“Ha ha.” Giang Hành Chi không nhịn được cười khẽ, “Cậu đồng ý rồi à?”
“Ừ, không hiểu sao lúc ấy lại đồng ý nữa, giờ thấy hơi hối hận, nhưng Nhiễm Thanh nói người nào không làm được người ấy chính là cún con.”
Giang Hành Chi cười càng hả hê hơn: “Cậu đâu có sợ làm cún con.”
“Nhưng tôi sợ… nếu tình yêu của tôi và cô ấy không trở nên chín chắn, rồi sẽ có ngày thực sự chia tay.” Dứt lời, Tần Hữu Sinh thở dài một hơi lạnh lùng nói, “Hành Chi, đừng thích Nhiễm Thanh…”
Giang Hành Chi: “…”
Tần Hữu Sinh lại nói thêm một câu: “Coi như tôi xin cậu.”
Phòng tập bóng lặng ngắt như tờ, nắng chiều lặng lẽ xuyên qua cửa kính vào trong phòng, chiếu lên sàn gỗ với những đường vân rõ nét, hai người đàn ông nằm song song trên sàn nhà, một người tuấn tú nhã nhặn, một người lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng hai người đều đầm đìa mồ hôi, sau khi tập thể thao, trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch.
Anh và Hành Chi là bạn bè thân thiết nhất, cùng đánh bóng với nhau vô số lần nhưng vẫn bất phân thắng bại; Cùng chê bai đồ ăn nước Anh, nhưng lại chẳng ai biết nấu ăn; Cùng chờ mong một tình yêu độc nhất vô nhị trong đời, nhưng lại cùng yêu một cô gái.
Một lúc lâu sau, Giang Hành Chi mỉm cười: “Hữu Sinh, cậu còn nhớ tôi từng nói tôi yêu thầm một cô bé rất nhiều năm không?”
Tần Hữu Sinh: “Nhớ.”
Giang Hành Chi: “Cô ấy chính là Nhiễm Thanh.”
Tần Hữu Sinh nằm trên sàn nhà ngẩn ngơ, đầu tiên anh vỗ nhẹ lên trán mình mấy lần, sau đó quay người đập vai Giang Hành Chi, thương xót nói: “Bad luck!”
_________________
Này thì mikilovely không thanks!
Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại, nếu có hãy mua sách ủng hộ tác giả.
Tìm kiếm với từ khoá: 5 thành viên đã gởi lời cảm ơn MỀU về bài viết trên: Hana93, Như Thanh, phuongpham2297, poohtran, yukinohana92 TUYỂN EDITOR cho diễn đàn! TUYỂN EDITOR đợt mới!! 04.08.2017, 09:22 MỀU Tiểu Thần Thiên Ưng Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 25.01.2015, 15:32
Bài viết: 4005
Được thanks: 8175 lần
Điểm: 7.74
Tài sản riêng:
Re: [Hiện đại] Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu - Điểm: 12 Chương 54
Type: Thùy Miên
Con người ta làm gì cũng nên để cho mình đường lui. Về việc Giang Hành Chi thích Ninh Nhiễm Thanh cần phải nói rõ, cũng không thể so đo mãi được. Phương thức xử lý của Tần Hữu Sinh hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của anh.
“Bad luck” của Giang Hành Chi càng chứng thực cho “Good luck” của Tần Hữu Sinh, có thể tìm được một tình yêu độc nhất vô nhị giữa thế gian rộng lớn này đúng là rất may mắn. Là bạn thân của Giang Hành Chi, Tần Hữu Sinh thông cảm với anh ta, có điều cũng chỉ thông cảm mà thôi, tình yêu không giống bất kỳ thứ gì khác, không thể chia sẻ, phục chế, sao chép, anh có thể chia sẻ niềm vui của tình yêu, chứ không thể chia sẻ người con gái mà anh yêu thương.
“Còn để tôi hướng dẫn Nhiễm Thanh không?” Giang Hành Chi hỏi.
“Cho cô ấy quyết định đi.” Tần Hữu Sinh thở dài, “Trước đây tôi luôn cố gắng sắp xếp mọi chuyện của cô ấy thật ổn thỏa, tôi mong cô ấy trở nên chín chắn, lại không nỡ buông lỏng những ràng buộc, lúc trước tôi tưởng rằng tình yêu là che chở và trao đi, thực ra không phải vậy, những thứ đó đương nhiên rất quan trọng, song quan trọng nhất phải là tôn trọng và thỏa hiệp.”
“Ha ha, yêu đương khiến cậu biến thành chuyên gia tình ái mất rồi.” Giang Hành Chi chế giễu Tần Hữu Sinh.
Tần Hữu Sinh chấp nhận sự chế giễu của anh ta: “Bao giờ cậu gặp được nửa kia của mình thì khi ấy tôi và Nhiễm Thanh cũng ‘tu thành chín quả’ rồi, sau đấy tôi sẽ truyền dạy kinh nghiệm cho cậu.”
“Cậu tự tin quá đấy!” Giang Hành Chi nhẹ giọng nói, có những chuyện nói ra thì thoải mái một cách bất ngờ, anh ta mất đi một bí mật độc nhất vô nhị, nhưng may mà giữ được tình bạn này.
Tần Hữu Sinh phản bác Giang Hành Chi: “Cần phải giữ vững một cuộc tình, không tự tin chút thì đâu có được.”
“Đừng quên cậu đang thất tình đấy nhé.” Giang Hành Chi mỉm cười.
Lần bay về San Francisco này, Ninh Nhiễm Thanh ra sân bay tiễn Tần Hữu Sinh, để không khiến mọi người lúng túng thì Giang Hành Chi không tới sân bay.
Trong sân bay, Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh động viên lẫn nhau, hóa ra những lời động viên này còn khiến người ta đau lòng hơn cả những lời bịn rịn quyến luyến.
Cuối cùng khi vào đăng ký, Tần Hữu Sinh còn làm trái ước định, xoa đầu cô, sau đó ôm cô: “Nhiễm Thanh, anh sẽ… rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Ninh Nhiễm Thanh gắng kìm nén những quyến luyến trong lòng, tươi tắn cười với anh.
“Ôm có tính là làm trái ước định không?” Tần Hữu Sinh vờ thoải mái hỏi cô.
Ai làm trái ước định thì người ấy chính là cún con, Ninh Nhiễm Thanh đỏ mặt, lí nhí kêu hai tiếng “gâu gâu”.
Trước giờ chưa một ai có thể khiến Tần Hữu Sinh cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc như vậy, khi đánh bóng, anh còn thảo luận với Giang Hành Chi về những ưu điểm của Ninh Nhiễm Thanh. Nhưng kỳ thực ưu điểm cũng đâu có quan trọng đến thế? Anh yêu cô, chỉ một nụ cười của cô thôi cũng đã khiến toàn bộ thế giới của anh ngập tràn ánh nắng.
Những ngày đầu chia xa là những ngày buồn khổ nhất của các cặp tình nhân, may mà hai người đều rất bận, Ninh Nhiễm Thanh bận rộn với vụ án về Hạ Dạ, còn Tần Hữu Sinh về San Francisco là bắt tay vào việc tiến hành điều chỉnh hoàn toàn định hướng của công ty.
Ninh Nhiễm Thanh vẫn đi theo Giang Hành Chi học tập, ngoài chuyện công việc thì hai người gần như không có bất cứ giao lưu gì, còn về việc cô chia tay với thầy Tần, người nhận ra đầu tiên chính là Vương Trân.
“Sao dạo này anh nhà cậu ít gọi điện về thế?” Vương Trân dè dặt hỏi.
Ninh Nhiễm Thanh vừa chỉnh sửa tài liệu trong tay, vừa trả lời: “Chia tay rồi.”
Vương Trân không tin, căm phẫn nói: “Mọi hành vi hợp hợp tan tan đều là để khoe khoang tình cảm.”
Vương Trân và Chu Hạo là chia tay thật sự, còn Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh là thỏa thuận chia tay, cộng thêm hai vị luật sư nam ở Dịch Hòa cũng lần lượt tuyên bố mình bị bạn gái đá, một Văn phòng luật sư mà có tới bốn người thất tình cùng lúc.
Thực ra còn có một người nữa… là Giang Hành Chi.
Đương nhiên người biết Giang Hành Chi thất tình chỉ có mình anh ta, cùng với tình địch của anh ta, thế nên trong số những kẻ thất tình, không ai đau khổ bằng Giang Hành Chi.
Về vụ án của Hạ Dạ, những bằng chứng mà Hội Bích Nguyệt cung cấp không thể cấu thành tội lừa đảo, nhưng mấy người phụ nữ của Hội Bích Nguyệt cứ khăng khăng đòi kiện Hạ Dạ tội lừa đảo.
Ninh Nhiễm Thanh cố gắng thuyết phục Vương phu nhân đang gọi điện tới: “Pháp luật sẽ không xét tội lừa đảo tình cảm, cùng lắm là tính vào tranh chấp dân sự, chúng tôi không thể truy cứu trách nhiệm hình sự với cô được, nếu tiền Vương tiên sinh dùng để mua xe cho Hạ Dạ là tài sản chung của hai vợ chồng anh chị, vậy đây là hành vi trao tặng, nếu chị không biết chuyện này thì có thể đòi lại tiền nhưng…”
Vương phu nhân nổi nóng: “Tôi không muốn nghe nhưng nhị gì hết… Thôi, luật sư Giang đâu rồi, tôi muốn nói chuyện với luật sư Giang.”
Ninh Nhiễm Thanh uể oải chuyển điện thoại cho Giang Hành Chi, là một người làm trong ngành pháp luật, không gì bực bội hơn việc bị nghi ngờ kiến thức chuyên môn.
Gần đây A Thẩm luôn tỏ vẻ áy náy với Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu lên là có thể thấy nụ cười nịnh nọt của A Thẩm: “Không sao đâu, mấy vị phu nhân nhà giàu đều khó nhằn như thế đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ nhún vai.
Điện thoại được chuyển cho Giang Hành Chi, Giang Hành Chi đang làm việc, anh ta thoáng nhìn Ninh Nhiễm Thanh ngồi bên ngoài rồi nhấc máy. Vương phu nhân bắt đầu lải nhà lải nhải, đầu tiên là trách móc anh ta đã sắp xếp cho họ một người không làm được việc là Ninh Nhiễm Thanh, rồi mới bắt đầu kể lể chồng mình bị Hạ Dạ lừa bao nhiêu tiền.
Giang Hành Chi kiên nhẫn nghe hết, sau đó khẽ nhíu mày: “Về cơ bản thì với tình huống như vậy, pháp luật có thể bảo vệ quyền lợi của các chị, nhưng không có biện pháp nào giúp các chị ngăn chồng tặng quà cho tình nhân, nếu Vương phu nhân muốn ly hôn, tôi cũng có thể giúp chị liên hệ luật sư tư vấn hôn nhân giỏi nhất, giúp chị giành được lợi ích lớn nhất.”
Vương thái thái: “Anh nói gì vậy… Sao tôi phải ly hôn chứ…”
“Ừm, vậy nếu chị có nhu cầu thì cứ liên lạc với tôi.” Giang Hành Chi cúp máy luôn.
Đây là sự khác nhau giữa luật sư nổi tiếng và luật sư thực tập.
Hạ Dạ là đại mỹ nhân, mỹ nhân luôn khơi gợi ra vô số đề tài, thoạt nhìn Hạ Dạ có quan hệ mờ ám với rất nhiều đại gia, nhưng Hội Bích Nguyệt chỉ chộp được những bức ảnh Hạ Dạ tán gẫu với những người đàn ông này.
“Phụ nữ xinh đẹp đúng là có ưu thế lớn, nói mấy câu thôi là được cả đống tiền.” Một trợ lý nam nói.
“Đương nhiên rồi, không chiếm được thì mới đắt giá thế chứ, nếu chiếm được rồi thì không có cái giá ấy đâu.” Một nam luật sư khác rời mắt khỏi tờ báo, “Phải công nhận rằng cái cô Hạ tiểu thư này thông minh thật đấy.”
“Ai bảo đàn ông mấy người háo sắc quá làm chi.” Một nữ luật sư khác lên tiếng, chị ta là một phụ nữ ba mươi tám tuổi theo chủ nghĩa độc thân, luôn có thái độ thù địch với phái nam, “Nếu trong túi các anh có tiền thì có khi cũng muốn trò chuyện với Hạ Dạ ấy chứ.”
“Ha ha…”
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn bức ảnh Hạ Dạ đặt trên bàn để máy tính, cô luôn cảm thấy Hạ Dạ trông khá quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi từng gặp cô ta ở đâu, đầu váng mắt hoa, cô bèn đứng dậy tới phòng uống nước rót một cốc trà lài.
Lúc quay về, A Thẩm cầm lấy ảnh Hạ Dạ: “Cô ơi, em phát hiện ra trông cô khá giống Hạ Dạ?”
Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt nhìn lên: “Anh bảo tôi trông giống gái bổi R*ợ*u?”
A Thẩm cuống lên: “Em chỉ muốn khen cô xinh đẹp quyến rũ như Hạ Dạ thôi mà, không có ý khác đâu.”
Ninh Nhiễm Thanh cười, ngồi xuống tiếp tục làm việc, cô chỉnh sửa xong hai văn kiện, sau đó lại nhìn Hạ Dạ trong ảnh, sau đó lấy gương từ trong ngăn kéo ra soi, rốt cuộc là giống ở đâu chứ?
Buổi trưa Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân cùng xuống ăn dưới tầng ăn đồ ăn nhanh, cô hỏi Vương Trân: “A Thẩm bảo tớ giống Hạ Dạ.”
“Đúng là giống thật.” Vương Trân liếc mắt nhìn cô, “Nhất là cái mũi, trông đều như từng sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ ấy.”
Ninh Nhiễm Thanh nhún vai giọng điệu có chút kiêu căng: “Chắc điều vì quá xinh đẹp nên mới giống nhau thôi.”
Vương Trân cười tới mức suýt phun cơm ra ngoài.
Nếu Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh đã thực hiện thỏa thuận chia tay, vậy cô không thể ở trong nhà anh nữa, cô đành thu dọn toàn bộ đồ đạc chuyển về nhà chị gái, cậu nhóc Tiểu Trì siêu nhạy cảm lập tức hỏi có phải cô bị thất tình hay không, sau đó vội vàng chia sẻ đồ ăn vặt của mình cho cô, mong cô có thể “Mượn đồ ăn quên nỗi sầu.”
Tuy cậu nhóc Tiểu Trì có một trái tim lương thiện nhưng cũng là một cái loa phóng thanh, chẳng bao lâu sau cả nhà đều biết cô đang thất tình, nhất là Ninh Tuân Tuân, còn đặc biệt xin nghỉ một ngày để đi mua sắm ăn cơm với cô.
Ninh Nhiễm Thanh phải nhắc đi nhắc lại rằng: “Em không sao thật mà,”
Ninh Tuân Tuân không tin.
Trương Tiểu Trì càng nhằng nhẵng bám theo cô: “Thanh Thanh, dì đừng trốn đi khóc một mình nhé, không có tên luật sư xấu xa kia thì dì vẫn còn người nhà cơ mà.”
Trong phòng khách, Ninh Nhiễm Thanh vừa vắt chân lên vừa đọc tạp chí luật pháp số mới nhất: “Dì cứ thích trốn đi khóc thầm đấy, cháu làm gì được nào.”
Trương Tiểu Trì tha thiết nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Dì hai ơi…”
Ninh Nhiễm Thanh không thể chịu được ánh mắt này của cu cậu, như thể tương lai chẳng ai thèm lấy cô nữa, cô quay ra xoa đầu cậu nhóc, nói đùa: “Nếu không ai thèm lấy dì thì sau này lớn lên tiểu Trì lấy dì được không?”
Khuôn mặt xinh xắn của cu cậu đỏ lên: “Thế mà dì cũng đòi học pháp luật, luật pháp cấm chúng ta thông hôn mà.”
Ninh Nhiễm Thanh nằm trên sofa cười mãi không thôi, đúng lúc Ninh Bối Bối đi hẹn hò về, ngồi xổm trước cửa thay giày, không khỏi móc máy Ninh Nhiễm Thanh đang cười sằng sặc một câu: “Chẳng được ngày nào bình thường hết.”
Ninh Nhiễm Thanh không muốn cãi nhau với Ninh Bối Bối: “Sao hôm nay không dẫn anh người yêu nhà giàu của em tới chơi?”
“Không phải tại chị à.” Ninh Bối Bối bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, “Cô hai nhà họ Ninh đang thất tình mà, cả nhà đều phải chú ý đến tâm trạng của chị, chị cả còn dặn em không được gọi điện thoại trước mặt chị, làm sao em dám dẫn Tử Tiêu đến đây?”
Ninh Nhiễm Thanh biết tại sao chị gái cô lại làm như vậy, là để tránh cô thấy buồn bã đây mà.
“Làm phiền em rồi.” Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy khỏi sofa quay về phòng, cậu nhóc Tiểu Trì đứng sau lưng cô, “Thanh Thanh, hay là chúng ta đi ăn đêm đi.”
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh dùng năm phút trong thời gian đi vệ sinh để nhớ đến thầy Tần, chia tay đã ba ngày rồi, không biết thầy Tần thế nào.
Mặt tường nhà vệ sinh và phòng Ninh Bối Bối chỉ cách nhau một bức tường, hai giờ đêm Ninh Bối Bối vẫn đang gọi điện thoại với Hoàng Tử Tiêu, giọng nũng nịu của con gái đã để lộ tâm trạng ngọt ngào của người đang yêu say đắm.
Sau nửa đêm trời đổ mưa lớn, buổi sáng mới tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng, bầu không khí của cả thành phố đều trong lành hơn, nhưng con đường nhỏ dẫn ra đường lớn trong khu nhà chị gái cô đang tu sửa, mặt đường toàn vũng nước đọng.
Ninh Nhiễm Thanh đi đôi boot cao mới mua, cẩn thận bước từng bước ra khỏi khu nhà, không ngờ lại gặp được Hoàng Tử Tiêu đến đưa bữa sáng cho Ninh Bối Bối.
Hoàng Tử Tiêu kéo kính xe xuống vẫy tay với cô, Ninh Nhiễm Thanh phớt lờ đi thẳng về phía trước, cho tới khi Hoàng Tử Tiêu xuống xe đuổi theo: “Hi, chị hai.”
Ninh Nhiễm Thanh không dám nhận tiếng xưng hô này: “Tránh ra chút, tôi phải đi làm.”
“Ừm.” Hoàng Tử Tiêu giơ bữa sáng trên tay lên, “Tôi mua dư mấy suất, chị có muốn cầm một suất để mang tới văn phòng ăn không.”
Ninh Nhiễm Thanh chẳng ưa cái kiểu mắt la mày lét này của Hoàng Tử Tiêu: “Thôi khỏi, tôi ăn sáng rồi.”
Các vụ án lừa đảo trong xã hội này ngày càng nhiều hơn, nhất là lừa đảo tình cảm, một buổi sáng thôi mà Ninh Nhiễm Thanh đã nhận được mấy cuộc điện thoại của các vị thân chủ đáng thương bị lừa gạt.
Ví dụ như: “Tôi quen cô ấy trong một lần đi xem mắt, cô ấy là một phụ nữ đã ly hôn, cô ấy hứa với tôi rằng chỉ cần tôi cung cấp tiền để con trai cô ấy học xong đại học thì cô ấy sẽ kết hôn với tôi, nhưng giờ con trai cô ấy đã học xong thạc sĩ rồi, cô ấy lại kết hôn với người khác.”
Lại ví dụ như: “Chúng tôi quen nhau qua mạng, gặp nhau ba lần, anh ta lừa mất bốn vạn năm ngàn tệ của tôi để đầu tư kinh doanh, liệu tôi có đòi lại được không?”
Tính khí của Ninh Nhiễm Thanh không tốt, cơ mà Giang Hành Chi lại cứ phân công việc tiếp điện thoại cho cô, sau một ngày làm việc, cô mệt mỏi gục xuống bàn không nhấc nổi người lên.
Mấy hôm nay Dịch Hòa nhận rất nhiều vụ án, bảy giờ tối Giang Hành Chi mới ra khỏi phòng làm việc, khi anh đi ra thì Ninh Nhiễm Thanh đang gục xuống bàn nghỉ, anh ta đứng trước mặt cô ho khẽ mấy tiếng: “Mới có một ngày mà đã không chịu nổi rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh uể oải đáp: “Còn không cho nhân viên thời gian để thở à.”
Giang Hành Chi nhếch môi cười.
Sau một tuần bận rộn, cuối tuần Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đi chơi Thiên Đường Khủng Long. Đến thứ hai, còn chưa đi vào Dịch Hòa, cô đã ngửi thấy mùi tám chuyện.
Giang Hành Chi từ chối nhận vụ Hội Bích Nguyệt kiện Hạ Dạ tội lừa đảo, nhưng lại nhận sự ủy thác của Hạ Dạ, ở Dịch Hòa có người nói rằng đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Bởi vì vụ kiện của Hạ Dạ rất khó thắng.
Vương Trân thở dài: “Đàn ông đều có máu anh hùng, nhưng gái bồi R*ợ*u kiện khách làng chơi tội ***, luật sư Giang biết tìm bằng chứng ở đâu bây giờ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc