Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 11

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Giản Tiểu Bạch nắm chặt ví mình cân nhắc, tuy tiền lương tháng này vẫn chưa dùng bao nhiêu nhưng sau khi nhập học thì làm thế nào? Còn phải đóng tiền thuê nhà nữa, đến lúc đó chỉ e là lại nghèo rớt mồng tơi mất thôi.
Mạc Tử Bắc không để ý tới lời cô nói, nở một nụ cười quý nhất khiến cô bán hàng mê mẩn cả người.
Giản Tiểu Bạch giãy khỏi bàn tay to của anh ta: “Không cần đâu, tôi sẽ chọn loại bình thường.”
Cô không muốn nói rằng mình không có tiền, cô cũng có một chút tự cao, không muốn bị người ta biết. Mà chính xác là không muốn bị nhóm mê trai đó cười nhạo mà thôi!
Mạc Tử Bắc hiểu ý, rút ví tiền từ ***, lấy thẻ đặt lên trên quầy: “Cô gái, phải là loại tốt nhất!”
Anh không nhìn Giản Tiểu Bạch mà chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng động tác rất nhỏ này lại khiến Giản Tiểu Bạch có chút cảm động trong lòng.
Thì ra anh ta cũng biết quan tâm như vậy.
“Thôi, thôi để tôi.” Giản Tiểu Bạch không hề muốn bảo anh ta trả tiền giúp mình. Tuy cô rất muốn câu được ông chồng giàu có nhưng đó là vì cô nhi viện, còn bản thân cô chẳng muốn được thơm lây.
“Nghe lời! Ngoan!” Mạc Tử Bắc quay lại, nhoẻn miệng cười với cô. Nhất thời Giản Tiểu Bạch cảm thấy chóng mặt, đầu óc của u u không biết gì cả.
Chỉ ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của cô bán hàng đi đến thử kính áp tròng, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Bắc mới tỉnh táo lại một chút.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người vẫn như trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rời khỏi cửa hàng kính.
Đeo kính áp tròng, Giản Tiểu Bạch có phần chưa thích ứng được. Mày liễu nhíu lại. Tóc dài uốn lượn sóng tự nhiên rất hợp với khuôn mặt rạng rỡ hoàn hảo, hơn nữa vóc dáng cũng cân xứng, khiến ánh mắt của Mạc Tử Bắc cứ dán lên đó, không muốn tách ra. Con cừu nhỏ mạnh mẽ này nhất định anh phải ăn trước, bằng không chắc sẽ hối hận cả đời mất! Đáy lòng vang lên một tiếng khẳng định là anh cần phải săn được cô, khiến cô tình nguyện tự dâng đến miệng mình.
Doãn Đằng Nhân nói loại trò chơi này có thách thức rất lớn nhưng một khi thành công thì cảm giác thỏa mãn sẽ rất lớn. Đàn ông có thằng nào chả muốn săn được thật nhiều em xinh đẹp làm minh chứng cho sức quyến rũ của mình cơ chứ. Mặc dù anh không hoàn toàn đồng ý nhưng đối với con cừu nhỏ, anh cũng muốn thử xem sao.
Khuôn mặt trắng trẻo nổi bật dưới ánh nắng chiều, sóng mắt đẹp đẽ lưu chuyển, đôi môi tươi đẹp **** khiến Mạc Tử Bắc không nhịn được, muốn vuốt ve một lần nữa. Một chỗ nào đó trên người đang khát khao bỏng cháy, cơ thể hôm qua không được an ủi hôm nay lại càng thêm khát vọng.
Thở ra một hơi thật dài, Mạc Tử Bắc cố hết sức không để nhìn cô.
Tiếp tục nhìn nữa anh không dám bảo đảm có ở trên đường cái mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô hay không.
“Mạc tiên sinh, tôi muốn trả tiền kính mắt lại cho anh.” Giản Tiểu Bạch vẫn còn bị ám ảnh chuyện anh ta đã thanh toán thay cô. Nói xong lấy ví mình ra, Mạc Tử Bắc tiến tới che bàn tay nhỏ bé của cô đang muốn lấy ví ra, bất đắc dĩ lắc đầu: “Gọi tôi là Bắc. Không được nói chuyện tiền nong với tôi.”
Miệng Giản Tiểu Bạch ú ớ, bỏ tay xuống, mặt nhìn về một bên, ngượng ngùng nói: “Không gọi được!”
“Thử gọi một lần đi!” Anh ta nói.
“Không!” Giản Tiểu Bạch há mồm cự tuyệt.
Con ngươi của Mạc Tử Bắc sáng lên rồi đột ngột nặng nề, trong ánh mắt tựa như đang có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, trên khóe miệng lại xuất hiện một tràng cười xấu xa: “Tôi có thể hiểu em từ chối là vì muốn tôi hôn em không?”
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch đỏ bừng, thoát ra khỏi tay anh ta, luống cuống chạy lên xe. Đóng cửa, đưa hai tay vỗ mặt chỉ để lộ ra khe hở, thoạt thấy dáng người cao ngất của Mạc Tử Bắc ngoài cửa sổ xe mà mặt lại đỏ lựng hơn.
Người đàn ông này lúc không nổi giận thì khá dịu dàng. Thật tệ.
Nhớ tới việc bọn họ từng tiếp xúc thân mật thì trong lòng run rẩy một hồi. Nếu Lâm Hiểu Tình mà biết chuyện này chắc sẽ cười cô ૮ɦếƭ mất thôi. Hôm qua cô còn thề đời này cho dù có trắng tay cũng không đi tìm soái ca, vậy mà bây giờ chính cô lại nuốt lời. Không ai cầm dao ép cô phải làm người phụ nữ của anh ta, mà là tự cô gật đầu. Trời ạ! Làm người phụ nữ của anh ta, những lời này thậ là…!
Bước vào xe nhìn thấy cô đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn thì không nén nổi phát ra một trận cười ha hả.
Bé cưng này lại xấu hổ rồi! Cô nói đúng, tại sao người từng trải vô số như anh lại không nhìn ra trúc trắc của cô? Hôm nọ chính cô đã tuyên bố một phen sơ nữ kia làm cho lòng dạ anh ta được một trận sung sướng sau khi trở về.
Thật sự cô nói cũng đúng, anh chưa từng gặp được sơ nữ, cho nên anh quyết định nếu cô là sơ nữ thì anh phải trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.
Đáng tiếc hôm nọ tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh kia lại xuất hiện giữa chừng tàn phá phong cảnh, làm cơ thể anh kêu gào không có chỗ phát tiết, lúc này đây anh không phải nóng nảy như vậy. Phải từ từ mà chơi đùa khiến cô từng bước một sa vào trong cái bẫy anh đã giăng sẵn, sau đó sẽ đem cô ăn sạch!
Sau khi dẫn Giản Tiểu Bạch đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản, Mạc Tử Bắc cũng không yêu cầu làm thêm một bước nữa mà chỉ đơn giản đưa cô trở về. Đứng dưới nhà, anh nhìn theo cô đi lên, rất lịch sự chào tạm biệt, Giản Tiểu Bạch thẹn thùng, chạy như bay lên lầu.
Mạc Tử Bắc nhìn dáng cô biến mất ở góc cầu thang, rồi vào xe, quay đầu rời đi. Đêm nay, anh đã có chương trình khác. Tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân vừa trở về từ Nhật Bản, đã tìm được mấy em người mẫu xinh đẹp không mấy tiếng tăm gọi anh cùng đi giết thời gian.
Trong xe, Mạc Tử Bắc nhếch miệng gợi lên một nụ cười đểu, tình yêu? Cho tới bây giờ đã không còn lực hấp dẫn với anh, chẳng lẽ đúng như Doãn Đằng Nhân đã nói chỉ có phụ nữ mới cần cái gọi là tình yêu? Đàn ông cần tình yêu đều không bản lĩnh, còn đàn ông có bản lĩnh tuyệt đối không cần tình yêu. Chỉ cần không thiếu phụ nữ, ánh nắng mặt trời trên thế giới này cứ mãi mãi sáng rực. Anh cũng có cảm tưởng như vậy, nhưng hiện tại lúc nghĩ đến những lời này, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Giản Tiểu Bạch.
Hơi lắc đầu, phóng xe đi nhanh như tên bắn.
Giản Tiểu Bạch mở cửa nhà trọ của mình, trên mặt nóng rát, cô có bạn trai rồi ư? Mạc Tử Bắc có được tính là vậy không? Đang lúc nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng đập cửa “cộc cộc”, thở dài một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi ra mở cửa.
Khuôn mặt tuấn tú, điềm tĩnh của Mai Thiếu Khanh hiện ra trước mặt Giản Tiểu Bạch, “Ơ! Anh Thiếu Khanh, anh không đi làm hả?”
Đi vào cửa, Mai Thiếu Khanh quan sát thật kỹ rồi liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. “Anh thấy người hôm qua đưa em về.”
Anh chỉ là kể lại sự thật, không có ý muốn hỏi.
“À, vâng. Anh ta tới xin lỗi em, tất cả đều là hiểu lầm.” Không nhịn được mà bào chữa thay cho Mạc Tử Bắc.
Trên mặt Mai Thiếu Khanh không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt sáng ngời lại hiện lên một chút xám xịt, chưa kịp phát hiện đã biến mất.
“Em đổi kính áp tròng.” Cậu nói vẫn hờ hững như trước, nhưng ánh mắt lại bỗng trở nên tối sầm. Anh vẫn biết Giản Tiểu Bạch là một cô gái đẹp, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn là cây tường vi kiều diễm ẩn mình ở trong góc nhà, mà đã trở thành một đóa hồng ai gặp cũng phải ngắm nhìn.
“Vâng. Đẹp không ạ?”
“Đẹp.”
“Ha ha, đúng là đồ đắt tiền.” Giản Tiểu Bạch vốn định nói kính áp tròng này là do Mạc Tử Bắc tặng, nhưng chưa kịp nói thì anh đã nói trước: “Anh lên đây.”
Anh xoay người muốn đi, bị Giản Tiểu Bạch gọi lại.
“Anh Thiếu Khanh, hôm nay anh không đi làm sao?”
“Nghỉ!”
“À!”
Không tiếng đáp lại, bầu không khí thực cứng ngắc.
“Cho anh mượn con thỏ của em nuôi vài ngày đi!” Anh mở miệng, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Ơ! Được ạ, anh cầm đi.” Giản Tiểu Bạch đến ban công mang theo cái ***g sắt nhỏ, bên trong là một chú thỏ con lông tơ trắng tinh, rất đáng yêu!
Mai Thiếu Khanh nhận lấy, cười lạnh nhạt rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh có vẻ gì đó mất mát, Giản Tiểu Bạch nhún vai, anh Thiếu Khanh như vậy, cô đã quen rồi. Nhưng cô biết, với người khác, Mai Thiếu Khanh là người yêu chữ như vàng (rất kiệm lời).
Vào phòng tắm tắm rửa, hôm nay trời nóng quá, phải gột cho hết mệt mỏi hôm nay, ngủ một giấc sâu, ngày mai chủ tịch Ôn quay lại còn có đủ tinh thần mà ứng phó. Cô làm ở tầng 26 là khu vực của chủ tịch Ôn, nghe thư ký Dương nói đó là một ông già rất nghiêm khắc, cô cũng không muốn ngày đầu thấy ông đã bị cạo trọc.
Mạc Tử Bắc nhận được điện thoại của Doãn Đằng Nhân, nói đang ở quán bar chờ anh. Lập tức đi tới, vừa vào cửa thì thấy ở trong một góc phòng tối tăm, trái phải Doãn Đằng Nhân ôm bốn người đẹp, cười đến vô cùng tà mị.
Mạc Tử Bắc đi tới, còn chưa tới nơi đã bị Doãn Đằng Nhân phát hiện, “Này! Mạc, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp!”
Mạc Tử Bắc thầm nghĩ, tuy không gặp nhưng thường xuyên gọi điện thoại đường dài, kinh nghiệm tán gái của anh ta có gì mà anh ko biết!
Doãn Đằng Nhân là bạn thân thời đại học của anh! Một tay ăn chơi lêu lổng, nhưng cũng khó trách, tuổi còn trẻ đã là người thừa kế của nhà họ Duẫn, đường đời rộng mở, ai bảo anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Duẫn chứ.
Doãn Đằng Nhân là một người đàn ông tuyệt mỹ, vẻ đẹp của anh ta có chút nữ tính. Một người đàn ông khiến người khác cảm thấy xinh đẹp, mà cái xinh đẹp ấy lại khiến người ta cứng lưỡi, thì không biết là may mắn hay bất hạnh!
Các người đẹp thấy có soái ca đến thì một trong số đó nũng nịu kêu to: “Ôi! Nhân, soái ca này chính là Mạc tiên sinh mà anh vẫn nhớ mãi không quên đó hả?”
Doãn Đằng Nhân nắm lấy cằm người vừa nói, ấn một nụ hôn lên cái mặt bự phấn đó. “Đúng rồi, cục cưng Tây Tây à, em thông minh thật đó. Nhanh đi mời anh Mạc uống một chén đi!”
Tây Tây nghe lời đứng dậy, cô gái này dáng người cao khoảng mét bảy, đi giày cao gót vào thì còn cao hơn cả Mạc Tử Bắc. Phụ nữ mà cao quá lúc ôm sẽ không có cảm giác con chim nhỏ nép vào người, thấp một chút có khi lại tốt hơn. Nghĩ đến đây thì dáng người đáng yêu của Giản Tiểu Bạch lại hiện lên trong đầu anh. Quái lạ, anh lại nghĩ đến Giản Tiểu Bạch, cô gái đó dáng người cao cũng chỉ có mét sáu.
Nhận ly R*ợ*u ngon mà Tây Tây đưa tới, Mạc Tử Bắc tức giận uống một hơi cạn sạch.
Ng'n t ngọc ngà, trắng tinh, sơn màu đỏ chói kia của Tây Tây đã lặng lẽ ở trên ***g *** rộng lớn của Mạc Tử Bắc lúc nào không hay, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh ta.
Rất dũng cảm!
Nếu như trước đây, nhất định anh sẽ rất H**g phấn, nhưng hôm nay lại cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc