Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 49

Tác giả: Y Sắc

Ninh Tiểu Thuần từ trong xe đi ra, ngẩng đầu nhìn toà nhà xa hoa, dừng lại không bước lên. Tưởng Phàm đứng bên cạnh, thấy cô ra, liền nói: “Chúng ta đi vào thôi.” Ninh Tiểu Thuần quay đầu lại, gật gật đầu, đi theo Tưởng Phàm vào.
Đẩy cánh cửa kính xoay tròn, bước vào là gian phòng giữa, mặt sàn nhẵn bóng như gương, hơi lạnh phả thẳng vào mặt, một nhân viên nam mặc đồng phục tiến đến chào đón, phong thái nhẹ nhàng, nho nhã, lễ độ hơi khom mình hỏi: “Xin chào quý khách. Xin hỏi là lầu trên hay lầu dưới?”
Đế Đô cũng khá nổi danh là câu lạc bộ xa hoa, tất nhiên có chỗ đặc biệt của nó. Nó chia làm nhiều tầng, tầng dưới cùng là quầy rượu bình thường nhất cùng âm nhạc đường phố, chủ yếu là rượu và nhảy múa. Tầng hai là “Nhà hàng ca vũ”, tầng này chẳng những có ăn uống còn có ca múa, thích cô gái nào ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, lập tức trêu ghẹo, kéo ra ngoài sofa, còn có thể vào phòng trong biểu diễn riêng cho xem. Lầu ba là sòng bạc, đương nhiên có các cô gái phục vụ xinh đẹp. Lầu 4 đều là phòng, có phòng đơn cũng có buồng trong, có thể cung cấp chỗ ngủ, tiệc tùng, biểu diễn “tiết mục nhỏ” v.v... đủ các loại phục vụ. Còn lại là tầng phục vụ khách hàng Vip.
“Chúng tôi ở dưới lầu xem trước, rồi lên lầu hai dùng bữa. Cậu không cần tiếp đón chúng tôi.” Tưởng Phàm khoát tay ngăn lại, vẻ quen thuộc, Ninh Tiểu Thuần đoán rằng trước đây anh hay tới chỗ này. Nhân viên phục vụ thấy người tới là người rành rẽ, nên gật đầu rồi đi.
“Chúng ta qua kia.” Tưởng Phàm đến cạnh Ninh Tiểu Thuần, ra hiệu nói.
Bên phải gian phòng giữa là cầu thang, bên trái là sảnh quán bar. Ninh Tiểu Thuần đi theo Tưởng Phàm vào quán bar, ngọn đèn bên trong dù không quá loá mắt, cũng không quá sáng. Ánh sáng mờ mờ, bartender khẽ lắc lư thân hình, cực kì tao nhã pha cocktail nhiều màu. Ánh đèn neon chớp tắt liên tục trong phòng, thu hút từng tâm hồn khao khát và cần xoa dịu.
Chính giữa là sàn nhảy, phục vụ cà phê, bia, đồ uống và trái cây, các cô phục vụ mặc váy ngắn bưng mâm đi xuyên qua các bàn. Bốn choá đèn ánh sáng mạnh chiếu lên sàn nhảy, trong sàn nhảy có mấy đôi trai gái ôm cổ ôm eo, dựa sát vào nhau đong đưa theo tiếng nhạc, thay vì nói là khiêu vũ, chi bằng nói là khiêu khích ham muốn. Sàn nhảy bốn phía đèn đều mờ mờ, rất nhiều bàn rải rác, đủ loại người ngồi ở bàn, cười cười nói nói, tranh cãi ầm ĩ.
Tưởng Phàm với Ninh Tiểu Thuần tìm một bàn trống ngồi xuống, cô gái phục vụ mỉm cười bước đến, cô ta tươi cười dễ thương với Tưởng Phàm, giọng nói ỏn ẻn: “Anh đẹp trai, anh cần gì không?”
“Không cần, cám ơn.” Tưởng Phàm đáp, khoé miệng mỉm cười thản nhiên.
Cô nàng phục vụ vẫn chưa từ bỏ ý định, cố sức chào mời anh mua rượu. Lúc này toàn bộ loa trong sảnh rung lên hết cường độ, một bài nhạc điên cuồng vang lên, một đôi nam nữ đi ra sàn nhảy. Tưởng Phàm hơi cúi đầu, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Chúng ta qua nhé.”
Ninh Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ có nên ra hay không, đang do dự thì bị Tưởng Phàm kéo ra, anh dường như là người yêu của cô, một tay ôm eo cô, ôm cô ra sàn nhảy, khéo léo thể hiện ý tứ cho cô nàng phục vụ thấy.
“Chưa được nửa tiếng, đừng mong về được.” Tưởng Phàm sát vào Ninh Tiểu Thuần, đưa mắt ra hiệu cho cô, nói bên tai cô.
Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng hiểu ý Tưởng Phàm, ở chỗ này, các cô vũ công sẽ quấn lấy bạn, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Cô ở Đế Đô một thời gian, đã biết sự lợi hại của các cô ấy.
Trên sàn nhảy có vô số nam nữ nhảy điên cuồng, mang theo tiếng cười trẻ trung hoạt bát, trên tay còn có ly rượu. Đại đa số mọi người kết bạn trên sàn nhảy, đương nhiên, chen chúc trên sàn nhảy thì không thiếu những gã nhảy múa suồng sã.
“Muốn nhảy không?” Tưởng Phàm đưa Ninh Tiểu Thuần ra sàn nhảy, hỏi ý cô, “Nếu không nhảy, chúng ta có thể đến quầy bar ngồi một chút.”
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mỉm cười, lựa chọn điều sau. Thật ra Tưởng Phàm với cô vẫn còn khá xa lạ, vẫn không thể xếp anh vào phía bạn bè, nên cô không dám khiêu vũ với anh.
Thế là hai người từ sàn nhảy tìm đến quầy bar vắng người, tìm chỗ ngồi. Vì Đế Đô khách đông, quầy bar vốn rất dài, bartender đứng quầy cũng không ít. Tưởng Phàm nói với một bartender còn trẻ: “Allen, cho tôi một ly Scotland đầy có đá...”
Bartender nghe Tưởng Phàm gọi, ngẩng lên, lúc anh ta thấy Tưởng Phàm thì có hơi kinh ngạc, đôi mắt sáng ngời lúc chớp thì hiện ra tia sáng thâm trầm, loại ánh mắt u buồn mà bi thương khiến người khác nhìn một lần sẽ bị anh ta hấp dẫn.
“Được, xin chờ một chút!” Bartender rõ ràng là quen biết Tưởng Phàm, nhưng anh ta chỉ gật đầu mỉm cười, không nói nhiều. Anh ta thấy Tưởng Phàm ngồi cạnh Ninh Tiểu Thuần, môi mấp máy, thản nhiên nhìn cô, lập tức pha rượu.
Ninh Tiểu Thuần cũng ngẩng lên nhìn trộm bartender, cô không có chút ấn tượng nào với người này, họ chắc là chưa từng gặp mặt. Dù sao quy mô Đế Đô lớn như thế, nhân viên nhiều như vậy, trước kia cô chủ yếu ở lầu hai ca hát, khi đó cô trang điểm thật đậm, nên không dễ có mấy ai nhận, cô thầm nghĩ.
“Còn cô?” Tưởng Phàm nghiêng đầu hỏi Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần hồi tỉnh, nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Tôi muốn Margaret lam.” Bắt nguồn của Margaret lam, là một chuyện tình đẹp. Cô chưa uống lần nào, rất muốn nhấm nháp một lần, nghe nói Margaret lam làm người ta liên tưởng đến biển Ca-ri-bê xanh thẫm.
“Allen, pha ly Margaret lam.” Tưởng Phàm nói với bartender tên Allen.
Allen gật đầu, đổ các loại vật liệu vào ly cocktail, rồi một tay cầm nhanh ly rượu, ba ngón tay nắm ly rượu bên cạnh, lắc nhẹ. Chất lỏng trong ly nhộn nhạo trong tay anh ta, rõ ràng rượu sắp rơi khỏi ly, nhưng ly rượu kia trong tay anh ta như có ma lực, rượu vừa bắn ra lập tức được ly này hứng trọn.
Ly rượu bay lượn trước иgự¢ anh ta, sau khi biểu diễn động tác hoàn mỹ, anh ta đặt ly rượu trên bàn, đưa đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nhìn quá trình anh ta làm xong ly rượu, mắt loé sáng liên tục.
Allen làm xong việc, dựa vào quầy bar, anh ta thản nhiên nhìn Ninh Tiểu Thuần, nói với Tưởng Phàm: “Clarence, có đi thăm Sarah không?”
Tưởng Phàm giơ ly lên, ngửa cổ uống hết ly Scotland, chậm rì rì buông ly xuống nói: “Ừ, đi rồi.”
Allen rót thêm ly nữa cho Tưởng Phàm, rồi chầm chậm lau cái ly, nói chậm rãi: “Chúc sinh nhật Alice giùm tôi.”
“Cậu tự mình gọi điện thoại đi, chắc là nó vui lắm đấy.” Tưởng Phàm lấy ngón tay nhẹ vuốt ve cái ly.
Allen không lên tiếng, chỉ máy móc lặp lại động tác lau ly.
Ninh Tiểu Thuần nghe mà không hiểu gì, ngồi một bên giữ im lặng, hai người họ nói chuyện với nhau hình như không có chỗ cho cô chen vào, cô không hiểu họ nói gì, hơn nữa cô cảm thấy không khí này thật kì lạ, không hề sinh động, tựa như có cảm xúc bi thương lờ mờ không dễ nhận thấy. Cô vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhấm nháp ly Margaret lam.
Nhưng qua một lúc lâu, yên lặng bị phá vỡ, ánh mắt Allen ném lên người Ninh Tiểu Thuần, chủ đề câu nói đầu tiên liên quan đến cô, anh ta hỏi Tưởng Phàm: “Cô gái xinh đẹp này là?”
“Tôi họ Ninh.” Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn trả lời, sau khi trả lời lại có chút hối hận, cô sao lại trả lời vội vàng như thế, người ta đâu phải hỏi cô. Nếu Tưởng Phàm trả lời, vậy anh sẽ nói sao, anh và cô là quan hệ gì? Chỉ mới gặp nhau mấy lần lại ngồi cùng bàn uống rượu, có hơi quái dị.
Cô lén liếc nhìn Tưởng Phàm qua khoé mắt, trong quầng sáng nhàn nhạt, bên mặt anh hiện lên hoàn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, đường cong môi dịu dàng, khiến người ta không muốn rời mắt.
Đôi môi Tưởng Phàm như mấp máy, nhưng cũng không đáp lại, anh như nhận ra gì đó, định quay đầu sang, Ninh Tiểu Thuần thấy thế vội vàng thu tầm mắt, nhìn chăm chăm quan sát ly rượu trước mặt. Đúng lúc này, trong hội trường tiếng nhạc sôi động ngừng lại, sắp chuyển sang tiếng nhạc dịu dàng thì tiếng một cô gái thét lớn, sàn nhảy xôn xao, thu hút mọi người chú ý.
Sàn nhảy xôn xao, tập trung ở giữa, vây chung quanh là cả tầng người, ồn ào nhốn nháo, Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía đó. Một cô gái nhỏ nhắn vội vàng chen từ trong đi ra, chạy đến chỗ ít người. Theo sau có một người đàn ông mặc áo sơ mi in hoa, phong cách Hawaii không hợp với hoàn cảnh nơi này hổn hển chạy tới, mắt thấy hướng cô gái chạy đến, thì gào lên đuổi theo.
Người chung quanh khoanh hai tay trước иgự¢, thú vị nhìn hai người truy đuổi, dáng vẻ xem trò vui. Tưởng Phàm cũng chú ý sự kiện “bất ngờ” này, mày cau chặt, không phải do ầm ĩ quấy rầy tâm tình uống rượu của anh, mà do cô gái đó lảo đảo chạy về phía họ, cô ta vừa chạy vừa quay đầu, thật dễ ᴆụng phải người khác.
Ninh Tiểu Thuần mới đầu cảm thấy cô gái đó có hơi quen mắt, lúc cô ta càng chạy đến gần, cô mới nhờ ánh đèn neon chớp tắt mà thấy rõ mặt cô gái kia, cô gái mặc áo cổ lá sen viền đăngten hở vai không phải là Thiện Khiết Nhi tầng trên ư?!
Cô chưa kịp hỏi gì, thì bên cạnh có tiếng trầm thấp: “Cẩn thận.” Rồi cánh tay cô bị ai đó giữ chặt, kéo nhẹ, cô bị kéo sang bên, ngã vào vòm иgự¢ ấm áp. Một bóng dáng xẹt qua trước mặt cô, bổ nhào vào quầy bar, cái ghế cô vừa ngồi bị kéo ngã, gây ra tiếng ồn ào.
Ninh Tiểu Thuần mở to mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, không biết nên phản ứng thế nào. Tưởng Phàm giữ chặt Ninh Tiểu Thuần nhìn cô gái nhào vào quầy bar, nhíu mày, nhếch nhếch khoé miệng, dáng vẻ đã lường trước.
“Ui da.” Cô gái té vào quầy bar đứng thẳng dậy, xoa xoa cái trán bị ᴆụng đau, miệng kêu khẽ.
“NND, xem ông đây còn không bắt được mày...” Tên chạy theo đè vai cô gái lại, hùng hổ.
“Buông bàn tay heo của mày ra.” Cô gái cố sức giãy khỏi tay tên đó.
“Ông không buông, mày làm gì được ông?” Tên đó cười thô bỉ.
“Mày không buông, tao sẽ, tao kêu...” Cô gái nói như hết hơi.
Tên đó tựa như nghe chuyện cười, cười ha hả: “Đây là địa bàn của ông, ông làm chủ! Đã nói chơi đoán số thua thì bị sờ иgự¢, sao nào, mày muốn ăn quỵt hả?!”
“Là mấy người tự ý, tao không đồng ý...”Cô gái tranh cãi với tên đó.
Tưởng Phàm nhìn hai người đỏ mặt tía tai, đáy mắt hiện vẻ bực bội, anh kéo Ninh Tiểu Thuần vừa lùi ra vừa nói: “Chúng ta lên lầu hai.”
Chuyện thế này ở quán bar là chuyện thường xuyên xảy ra, vốn không nên xen vào, nhưng cô ta là người Ninh Tiểu Thuần quen biết, mà tên kia cũng coi như cô có quen, vì hắn chính là lúc cô quay lại Đế Đô lấy tiền lương, ở hành lang gặp hắn bảo là muốn nhấm nháp mùi vị của cô, là phục vụ phụ trách rượu của Đế Đô. Tên này gặp cô nào đẹp là mê mẩn, quen thói động tay động chân. Cứ đà này, Thiện Khiết Nhi nhất định không may, chịu thiệt thòi lớn!
“Có chuyện gì vậy?” Tưởng Phàm thấy Ninh Tiểu Thuần không chịu đi, khó hiểu hỏi. Nơi này quá hỗn tạp, anh không thích.
“Cô ấy ở lầu trên chỗ tôi.” Ninh Tiểu Thuần kiễng chân, nói bên tai Tưởng Phàm. Cô quên cô bị Tưởng Phàm giữ trong tay, cô cử động một cái làm hai người càng gần hơn, tăng thêm thân mật của hai người, trong mắt người ngoài họ như một đôi tình nhân. Bartender Allen nhìn nhìn họ, mặt có vẻ đánh giá.
Tưởng Phàm có thể cảm nhận rõ hơi thở Ninh Tiểu Thuần lúc nói chuyện, phả vào cổ anh, truyền đến cảm xúc tê dại. Anh ho nhẹ, lẳng lặng kéo giãn khoảng cách của anh và cô.
“Cô muốn giải vây giúp cô ta?” Tưởng Phàm hỏi.
“Ừm.” Ninh Tiểu Thuần thành thật trả lời, nhưng cô không biết nên làm thế nào, cô không dám bước đến, sợ bí mật của cô bị bại lộ, không biết kết thúc thế nào. Giúp và không giúp, hai cái khó lựa chọn, thật là rối rắm. “Tên đó là phục vụ ở đây.” Cô bổ sung thêm.
Tưởng Phàm nghe vậy nhìn cô một cái, lấy làm lạ là sao cô lại biết. Có điều anh không nghĩ nhiều, buông Ninh Tiểu Thuần ra, đi tới, cầm tay tên muốn sờ иgự¢.
“Mày muốn gì?” Tên đó hung ác nhìn Tưởng Phàm.
“Anh à, anh đây là quấy rối tình dục đó.” Tưởng Phàm nói hợp tình hơp lý.
“Liên quan cứt gì đến mày, tránh ra, bằng không đừng trách ông mày không nể mặt.” Tên đó vô cùng tức giận.
“Tiểu Kiếm, không được gây chuyện, đừng đạp đổ bát cơm của mình.” Allen đứng ở quầy bar chậm rãi lau ly chợt lên tiếng.
Tên được gọi là tiểu Kiếm nghe Allen nói, chau mày, vẻ mặt không chắc chắn. Nhưng ngại có mấy tên bạn ở đây, hắn không muốn làm kẻ hèn nhát, thế là hắn kéo phắt Thiện Khiết Nhi, nói với Allen: “Chúng tôi ra ngoài giải quyết, sẽ không gây sự ở Đế Đô.”
Không phải chẳng khác nhau gì sao... Ninh Tiểu Thuần lau mồ hôi.
“Buông ra.” Thiện Khiết Nhi phủi tiểu Kiếm, muốn tự cứu. Cô trong lúc vô ý thoáng nhìn Ninh Tiểu Thuần đứng sau Tưởng Phàm, mắt loé hi vọng, cô đáng thương nhìn Ninh Tiểu Thuần, ý đồ cầu cứu cô hàng xóm không quá quen này.
Ninh Tiểu Thuần lại không nhận thấy ánh mắt Thiện Khiết Nhi, vì lúc họ nhìn qua cô đã cúi đầu, không nói câu nào, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình. Tưởng Phàm tiếp tục làm hết phận sự thực hiện nghĩa vụ anh hùng, anh đè vai tiểu Kiếm lại, nói: “Buông cô ấy ra!”
“Mày nhất định phải đối đầu với ông sao?” Tiểu Kiếm không thích nhìn chằm chằm Tưởng Phàm, lại bất ngờ nhìn cô gái sau anh, căm giận nói: “Bản thân cũng có bạn gái, thì đừng can thiệp. Nếu không, chúng ta trao đổi đi, thế nào?” Xem cô gái kia dáng người cũng không tệ lắm, hắn cười gian sờ sờ cằm.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, thân hìn run rẩy, cô không muốn đâu nha...
“Buông cô ấy ra.” Tưởng Phàm vẫn nói câu đó, nhưng lực tay cầm tay tên kia mạnh thêm, làm hắn phải lu loa kêu to, hắn không thể không buông Thiện Khiết Nhi.
Thiện Khiết Nhi được tự do, cảm kích nhìn Tưởng Phàm, rồi nhanh chóng chuồn đi. Tiểu Kiếm nhìn món ngon đến miệng bay mất, tức đến ói máu. Hắn tự biết mình không phải đối thủ của Tưởng Phàm, đành dùng sức bỏ tay Tưởng Phàm ra, cố làm ra vẻ, chịu đau tàn nhẫn nói: “Xem như mày lợi hại, sau này đừng để ông thấy mày.” Rồi xám mặt bỏ đi. Mọi người thấy kịch hay đã hạ màn, liền né đi, tự tìm thú vui riêng.
“Chúng ta lên lầu hai ăn cơm.” Tưởng Phàm quay lại nói với Ninh Tiểu Thuần. Tâm tình hứng thú uống rượu đã không còn, không muốn ngồi ở dưới nữa.
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn đáp. Cô cũng không muốn ở đây ᴆụng mặt tên kia.
Tưởng Phàm gật đầu với Allen, liền đưa Ninh Tiểu Thuần lên lầu hai. Lầu hai là nhà hàng ca múa đặc sắc, là chỗ Ninh Tiểu Thuần đến hát trước đây, lần nữa bước vào nơi này, như đã qua một thế kỉ, cảnh còn người mất.
Cô và Tưởng Phàm ngồi xuống, chợt nghe trên sân khấu có người ca hát, cô ngước nhìn lên sân khấu, thấy một cô gái trẻ lẳng lặng hát. Tiếng hát của cô trong trẻo dễ nghe, du dương như giọt sương trên lá cây vào sáng sớm. Cô mỉm cười, đang nhớ lại bản thân ngày đó. Nơi này là bước ngoặt trong cuộc đời cô, là nơi khiến cô được tự do, xán lạn...
Cô đáng lẽ cho rằng bữa cơm này diễn ra trong bầu không khí tốt đẹp, rồi kết thúc hoàn hảo, nhưng trái với mong đợi, tên mặc áo hoa xuất hiện, chứng thực câu nói không phải kẻ thù thì không ᴆụng mặt.
“Ô, đây không phải Ninh Tiểu Thuần sao?!” Tên áo hoa đi cùng mấy người lúc vào nhà hàng, liếc mắt đã thấy Tưởng Phàm và Ninh Tiểu Thuần ngồi ở vị trí trung tâm, định đi đường vòng, bất ngờ thấy mặt Ninh Tiểu Thuần, cảm thấy cô rất quen, vắt hết óc nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nhớ ra cô là ai, hắn còn ghi hận cô đá vô thằng em của hắn. Thế là hắn và bạn tách ra, nghênh ngang đi qua, giả vờ thân thiện chào hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nghe ra ý xấu trong câu nói, kinh hoàng không dám ngước lên, mắt nhìn chăm chăm bàn ăn không chớp, không nói câu nào. Thật ra để Tưởng Phàm biết chuyện trước kia của cô cũng không sao, sợ nhất chính là vì vậy mà dính đến chuyện cô là tình nhân của tổng giám đốc, thân phận hiện giờ của cô ở Hoàn Nghệ là trợ lý tổng giám đốc, hình tượng rất quan trọng, không thể để chuyện của cô liên luỵ đến Hoàn Nghệ.
Thảm thật, hôm nay đúng ra không nên ra đường.
Tưởng Phàm nghe tiểu Kiếm nói, mắt từ người hắn dời qua Ninh Tiểu Thuần, muốn hỏi chuyện ra sao. Tên áo hoa cứ thế kéo ghế ra ngồi, tiếp tục gây hại nhân gian: “Khó trách cô không hát ở Đế Đô nữa, hoá ra được nhà giàu bao rồi...”
“Anh...” Ninh Tiểu Thuần giận dữ trừng tên áo hoa, tức đến không biết nói gì. Tưởng Phàm nghe thấy, mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng giấu đi, bình thường lại.
“À, thì ra là ông anh đây không phải như tôi nghĩ... Bạn trai à?” Tên áo hoa ra vẻ ngạc nhiên, làm như xấu hổ, “Anh không biết trước đây Ninh Tiểu Thuần hát ở Đế Đô sao?” Câu cuối hắn nhìn Tưởng Phàm nói, đáy mắt hớn hở vì thực hiện được gian kế.
“Xin hỏi anh muốn gì?” Tưởng Phàm nghiêm mặt hỏi.
Tên áo hoa thấy phản ứng của Tưởng Phàm thì có chút khó hiểu, người này thoạt nhìn rất có hơi thở quý tộc, hẳn là người của xã hội thượng lưu, chẳng lẽ không để ý quá khứ bạn gái mình sao? Hắn lạ kì nói: “Cô ta làm ở nơi hỗn tạp, anh không để tâm?”
“Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không liên quan đến anh, anh có thể đi rồi.” Tưởng Phàm cười thản nhiên, ngữ điệu vẫn rất tao nhã lịch sự, nhưng trong mắt lại có ý cảnh cáo ngấm ngầm.
Tên áo hoa ngại khí thế mạnh mẽ của Tưởng Phàm, đành sờ sờ mũi, xám ngoét bỏ đi.
“Chúng ta đi thôi.” Tưởng Phàm đề nghị.
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần gật đầu , ở đây cô sắp không chịu nổi nữa.
Hai người ra khỏi Đế Đô, bầu trời đên bên ngoài thoáng đãng, sao lập loè, gió đêm hây hẩy, ngã tư phồn hoa đông nghịt người, đèn đường trên cao chiếu xuống sáng như ban ngày. Cậu phục vụ đánh xe từ bãi đậu ra, Tưởng Phàm đưa Ninh Tiểu Thuần về nhà.
Chiếc Porsche đen chạy như bay trên đường, trong xe lặng im, Ninh Tiểu Thuần nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Hai người lặng yên không nói lại cùng lúc lên tiếng, nói xong nhìn nhau cười.
“Tôi làm anh bị gây rối, nên tôi muốn nói xin lỗi. Còn anh sao lại xin lỗi tôi?” Ninh Tiểu Thuần nghiêng đầu hỏi.
“Là tôi đưa cô đến Đế Đô, khiến cô lâm vào hoàn cảnh khó xử.” Tưởng Phàm có lỗi nói.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, lắc đầu. “Anh không muốn biết chuyện của tôi sao? Có... xem thường tôi không?” Cô nhìn anh hỏi.
“Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, nên mỗi người cũng đều có những chuyện bất đắc dĩ. Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc và thoả mãn của mình, đều có cách làm của mình, không ai có thể chỉ trích ai. Mình cho rằng bản thân làm đúng là được.” Tưởng Phàm nói.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, thoải mái nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc