Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 40

Tác giả: Y Sắc

Tưởng Phàm thấy Ninh Tiểu Thuần lo lắng bất an, mỉm cười ôn hoà, và nói: “Cô không sao chứ?!” Ninh Tiểu Thuần cắn môi, ngước mắt, lắc đầu, rồi nói cảm ơn.
“Bánh của cô đây.” Tưởng Phàm dịu dàng nói, săn sóc đưa đĩa qua cho Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần cảm kích gật đầu, lúc cô đang cầm, phía sau một cô gái chạy đến, không ngừng nói với cô: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý...”
Ninh Tiểu Thuần nhìn cô gái nhỏ nhắn thanh tú, sinh lòng thương hại, khoát tay nói: “Không sao.”
Cô gái nghe Ninh Tiểu Thuần nói thế, thở ra nhẹ nhõm, khuôn mặt ỉu xìu tươi cười. Lúc này có một chàng trai từ đằng sau chạy đến, để ly rượu cầm trên tay lên bàn, khẩn trương hỏi cô gái: “Em có sao không?!”
“Đều do anh!” Cô gái vung bàn tay trắng nõn, đánh lên иgự¢ chàng trai, đôi môi đỏ mọng chu ra nũng nịu. “Ừ, là lỗi của anh, em đừng giận ha.” Chàng trai thấy dáng vẻ này, ngữ điệu bất giác mềm mỏng, cúi đầu dỗ dành.
Ninh Tiểu Thuần thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy cánh tay lạnh ngắt, như rất lạnh, nổi cả da gà, hơn nữa lông tơ còn dựng đứng lên. Cô lén liếc về phía trước, ánh mắt lướt qua đám đông, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Nhưng Cung Triệt không còn ngồi ở chỗ của họ, anh chạy đi đâu rồi?
“Thật xin lỗi.” Chàng trai dỗ cô gái xong, đi đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần xin lỗi.
“Khụ khụ, chú ý một chút là được, tôi không sao.” Ninh Tiểu Thuần nhướng mắt liếc chàng trai, cười cười đáp. Chàng trai này vóc dáng rất cao, da ngăm đen, xem ra là chàng trai làm việc ngoài trời. Nhưng ngũ quan không phải quá xuất sắc, chỉ là dáng vẻ bình thường.
“Ở nơi tiệc tùng đừng chạy quá nhanh, chú ý phép tắc chút.” Vẫn luôn im lặng Tưởng Phàm bỗng lên tiếng, uy nghiêm trong giọng nói không cho phép xem nhẹ, chàng trai không tự giác gật đầu.
Câu nói như bản nhạc đệm vang lên khiến mọi người chung quanh chú ý, nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ mọi người, tựa như hòn đá quẳng xuống mặt nước, tạo nên một vòng gợn sóng, nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Nhưng số người ném ánh mắt đến khiến Ninh Tiểu Thuần không được tự nhiên, cô cười lớn, tiện tay cầm ly rượu trên bàn, uống một hớp, muốn mượn ly rượu hoá giải sự xấu hổ của cô.
“Không được uống...” Chàng trai chợt kêu lên với Ninh Tiểu Thuần.
Tiếng kêu lớn làm Ninh Tiểu Thuần đang nuốt xuống giật mình, cô bị sặc, lấy tay che miệng ho nhẹ. Chuyện này lại khiến cô rơi vào cảnh xấu hổ, chung quanh vừa thu tầm mắt lại ném sang lần nữa, hơn nữa cách đó không xa cũng có người chú ý đến bên này.
“Sao rồi?” Tưởng Phàm đứng bên cạnh Ninh Tiểu Thuần rút khăn tay đưa cô, cúi đầu quan tâm hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nhận khăn, che miệng ho vài cái, trên khăn tay thoảng mùi hương bạc hà dễ chịu, mát dịu làm cô thấy thoải mái, cô hít sâu mấy cái, thở ra, rồi cảm ơn Tưởng Phàm, sau đó quay lại hỏi chàng trai: “Tại sao?”
Chàng trai như có chút căng thẳng, chau mày, đáy mắt kinh hoàng, cậu ta ấp a ấp úng: “À, to.. tôi, ừm, không có gì.”
Ninh Tiểu Thuần lấy làm lạ nhìn chàng trai rối bời trước mặt, sinh lòng nghi hoặc. Cô lại cảm nhận ánh mắt nóng rực chung quanh, nhất thời lúng túng, cô không muốn phá rối bữa tiệc của người ta, đành bưng ly uống hớp nữa.
Chàng trai nhìn Ninh Tiểu Thuần uống từng hớp từng hớp, mồ hôi lạnh rịn trên trán, môi mấp máy, nhưng không nói thành lời. Cậu ta gật đầu với Ninh Tiểu Thuần và Tưởng Phàm, kéo tay cô gái, nhanh chóng rời khỏi hội trường. Tưởng Phàm nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt thâm trầm.
Ninh Tiểu Thuần đặt ly rượu xuống, vẫy vẫy chiếc khăn trên tay, nhìn Tưởng Phàm có lỗi: “Thật ngại quá, làm dơ khăn của anh, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.”
“Đừng để ý, không sao đâu.” Tưởng Phàm nói.
Ninh Tiểu Thuần đành đưa khăn cất vào túi xách, bưng chén đĩa lên, nói: “Vậy, tôi về chỗ ngồi, tạm biệt anh Tưởng.” Cô vừa đi vài bước, đột nhiên choáng váng, cô vỗ vỗ trán, thân hình lắc lư, Tưởng Phàm nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, đặt chén đĩa cô lên bàn: “Xảy ra chuyện gì?”
Ninh Tiểu Thuần nhíu mày, người khi nãy còn thấy mát mát, giờ lại thay đổi, nhiệt độ cơ thể cứ tăng lên, có đám lửa thiêu đốt trong người, cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong lòng trống rỗng, muốn tìm gì đó lấp vào.
Cô bây giờ, rất nhạy cảm, rất khao khát, ý nghĩ trong nháy mắt trống không. Tưởng Phàm đang vịn tay cô, quan tâm nhìn cô, cô cảm thấy tay anh ta như có ma lực, truyền sang cảm giác mát rượi, khiến cô rất thoải mái, thân hình khô nóng tựa như quân bình một chút. Cô kiềm lòng không nổi trầm mê trong cảm giác đó, tự dưng dựa sát vào иgự¢ anh ta, mượn nơi đó để ngọn lửa trong cơ thể mình hạ xuống.
Nhưng mà, không như mong muốn, cô cảm giác thân nhiệt cứ tăng lên, da toàn thân trở nên nóng rực, mặt đỏ hồng, mắt bắt đầu mơ màng. Nhưng nếu rời khỏi иgự¢ anh ta, cô sẽ càng thêm khó chịu, cô không muốn rời khỏi, đành phải tiếp tục dựa vào иgự¢ anh ta.
Tưởng Phàm kinh ngạc nhìn Ninh Tiểu Thuần trong иgự¢, tay anh nắm tay cô cảm nhận nhiệt độ thay đổi, cô trước và sau khác nhau quá xa. Anh nhìn Ninh Tiểu Thuần mặt mày ửng hồng, thân hình nóng mềm oặt, hơi thở nóng hổi, bất an trong lòng dâng lên.
Ninh Tiểu Thuần như rắn nước bám trên người anh, không muốn rời đi, anh chợt nhớ bộ dạng ấp úng của chàng trai khi nãy, ý nghĩ chợt hình thành trong đầu. Chẳng lẽ ly rượu đó... bị bỏ thuốc?!
“Ưm, nóng...” Ninh Tiểu Thuần khẽ hé môi, hai tay ôm cổ Tưởng Phàm, giọng nói ướƭ áƭ nũng nịu. Hơi thở ấm áp phun lên cổ Tưởng Phàm, ngứa ngáy, da thịt cả người cũng nóng lên.
“Cô Ninh cô Ninh...” Tưởng Phàm ra sức kéo gấu koala Ninh Tiểu Thuần đang bám trên người mình xuống, giữ khoảng cách với cô, không ngừng khẽ gọi cô.
Ninh Tiểu Thuần đôi chút tỉnh táo, cô quạt quạt hai má, muốn xua đi hơi nóng trong cơ thể, “Cung, Cung Triệt...” Cô gọi bằng giọng thật nhỏ, tầm mắt lướt chung quanh, muốn tìm kiếm người ấy. Nhưng tiếc rằng, cô bị lửa trong người thiêu huỷ chút lí trí còn sót lại, ánh mắt không thể lướt hết, tất cả chung quanh như biến mất, chỉ còn Tưởng Phàm trước mắt cô. Cô cảm giác trong bụng trào lên luồng nhiệt, truyền khắp tứ chi, lòng trống trải, người dưới như tràn ra chút dịch, kèm cảm giác ngứa ngáy.
Cô mờ mịt nhìn Tưởng Phàm, miệng khẽ khàng gọi mấy tiếng, giọng nói khàn khàn, đầy gợi cảm mê hoặc. Mắt cô loé sáng khó hiểu, thân hình vô thức nhào qua Tưởng Phàm, tay cô sờ lung tung lên иgự¢ anh, thì thào nói: “Tôi, tôi nóng quá, khó chịu quá... Ưh...”
Tưởng Phàm bị Ninh Tiểu Thuần sờ soạng tứ tung trở nên lúng túng, anh biết ánh mắt dò xét của những người xung quanh, không suy nghĩ nhiều, lập tức ôm eo Ninh Tiểu Thuần, đưa cô rời hội trường.
Tưởng Phàm nửa kéo nửa lôi Ninh Tiểu Thuần ra hội trường, đi đến cuối hành lang thì đứng lại. Ninh Tiểu Thuần vẫn còn mơ mơ màng màng, dựa người trên người Tưởng Phàm, bàn tay bé nhỏ chụp lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô bị ham muốn ẩn giấu trong người khống chế lí trí, không ý thức được hành vi của mình quá trớn đến đâu...
Mấy luồng nhiệt luồn vào cơ thể Ninh Tiểu Thuần, va vào nhau, kích thích tầng lớp đốm lửa, tính dục nháy mắt dâng cao, cô cảm thấy miệng khô ran, vươn lưỡi, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, thân hình cứ xoay tới xoay lui.
Người đẹp trong иgự¢, Tưởng Phàm không phải Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi yên không loạn thật rất khó, đây quả là tra tấn. Anh chỉ riêng chuyện giữ vững thân hình lộn xộn của cô đã vô cùng vất vả, cô cố tình không an phận thật đã khơi dậy kích thích anh.
Tưởng Phàm kéo cô ra, vỗ vỗ mặt cô, nói: “Cô Ninh, cô hiện giờ cảm thấy ra sao rồi?”
“Ưm, tôi nóng quá...” Ninh Tiểu Thuần trề môi nói, toàn thân ửng đỏ, ý nghĩ mơ màng. Cô nôn nao, thấy môi Tưởng Phàm gần trong gang tấc, nhịn không được nuốt nước miếng. Đôi môi tuyệt mĩ, làm người ta muốn cắn một cái, nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, không gây ra hành vi cầm thú.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện.” Tưởng Phàm nhìn Ninh Tiểu Thuần mềm như cọng 乃ún rúc vào иgự¢ mình, cau mày, lo lắng nói.
Bệnh viện?! Ninh Tiểu Thuần nghe chữ đó, đầu óc tỉnh táo vài phần, cô sợ tiêm nhất, nên không muốn đi bệnh viện. “Không, tôi không đến bệnh viện...”
“Cô thế này... không đi bệnh viện không được...” Tưởng Phàm chần chừ mở miệng.
Dụς ∀ọηg ụp tới, Ninh Tiểu Thuần khó chịu cực kì, giống như con vật nhỏ bị bẫy, tìm không ra lối thoát, kêu thút thít. Cô biết phản ứng bản thân mình là gì, cố gắng đè ép phản ứng xuống, nhưng không hiệu quả, điều này khiến cô thật thất bại. Cô không biết thân thể mình tại sao lại có phản ứng vô lý thế này, phản ứng không bình thường này là vì sao? Sao giống tình tiết trong phim, cô bị người ta bỏ thuốc kích thích quá vậy.
Nhưng chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, chẳng lẽ vì ly rượu vừa rồi?! Cô nhớ chàng trai khi nãy trước khi đi phản ứng rất kì lạ, đợi chút, rượu đó có thuốc? Chẳng lẽ chàng trai đó tính cho cô gái uống? Nghĩ thế, cô thấy đau đầu. Lòng người hiểm ác, bởi thế, phải dùng mắt nhìn người.
“Cung... Cung Triệt...” Cô cắn môi, lắc lắc đầu, tìm chút tỉnh táo, thì thào gọi tên Cung Triệt. May mà cô không phải cô gái liệt nữ, có Cung Triệt, cô hẳn là có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Ninh Tiểu Thuần ra sức bấm móng tay vào lòng bàn tay, định làm mình đau đớn, để mình tỉnh lại đôi chút. Cô đẩy Tưởng Phàm ra, dựa trên tường hành làng, tay run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, tìm số Cung Triệt, vừa nhấn gọi, điện thoại đã trượt khỏi tay. Cô a lên, mắt thấy điện thoại thân yêu sắp rớt xuống đất, một bàn tay to vừa lúc đưa ra chụp lại kịp. “Tôi giúp cô.” Tưởng Phàm để điện thoại bên tai Ninh Tiểu Thuần.
Điện thoại có người nhận, nhưng đầu kia không ai lên tiếng. “Alo?” Ninh Tiểu Thuần cố nén luồng khí nóng từ bụng xông lên, thở hổn hển nói. Nhưng đầu kia không đáp lại, Ninh Tiểu Thuần nhịn không được rên khẽ mấy tiếng, cô sắp không chịu nổi rồi, cô cảm thấy rất khổ sở. Mấy giọt mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, luồng nhiệt từ bụng xông lên đỉnh đầu, muốn tập hợp với luồng nhiệt trong đầu, tập trung trên đầu càng lâu, đỉnh đầu càng phát đau.
Lúc cô mềm nhũn sắp ngồi bẹp xuống, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai bàn tay đồng thời nắm cánh tay cô. Ninh Tiểu Thuần ngước mắt, thấy Cung Triệt xuất hiện trước mặt, anh cau mày, môi mím chặt, bàn tay nắm mạnh tay cô, cô nhếch miệng nở nụ cười với anh.
Tưởng Phàm thấy Cung Triệt từ đầu kia hành lang xông đến, đã sửng sốt một lúc. Anh thấy Ninh Tiểu Thuần an tâm tươi cười, liền buông tay ra, để mặc Cung Triệt kéo cô.
Ninh Tiểu Thuần dựa vào lòng Cung Triệt, nghe mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc, trái tim căng thẳng rơi xuống, nhưng cô dán chặt lấy Cung Triệt, thân nhiệt không hạ trái lại còn tăng, tim đập thình thịch, sắp lao ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Tay cô lại bắt đầu không khống chế, tuỳ tiện sờ lung tung lên иgự¢ Cung Triệt.
Cung Triệt ôm chặt eo cô, bắt bàn tay lộn xộn của cô, ngẩng đầu nhìn Tưởng Phàm. Lúc nãy trong hội trường, anh gặp vài người quen, không kịp nói qua với Ninh Tiểu Thuần đã đi nói chuyện. Lúc trong hội trường xôn xao, anh cũng chú ý thấy, có điều còn cách tường người, anh không thấy rõ lắm. Nhưng anh không tìm thấy Ninh Tiểu Thuần, đành phải ra ngoài đi dạo, lại gặp cô ngay cuối hành lang.
Lúc anh thấy cô dựa vào lòng Tưởng Phàm, lòng không hiểu sao lại thấy tức giận, có cảm giác bị phản bội, cảm giác trong lòng như bị ai đó nhéo mạnh một cái. Lúc có điện thoại gọi đến, anh không kịp nhìn số đã nhận máy, nghe tiếng nói khác lạ của Ninh Tiểu Thuần, anh liền nhanh chóng chạy tới, cuối cùng trước khi cô ngã xuống đã giữ chặt cô.
Tưởng Phàm nhìn thẳng vào mắt Cung Triệt, hiểu ngay mọi chuyện, nhanh chóng kể ngắn gọn sự việc. “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp.” Tưởng Phàm nói.
Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần ngọ ngoạy trong иgự¢, cảm nhận thân nhiệt nóng rực của cô, nghe cô cúi đầu ՐêՈ Րỉ, mắt anh loé lên: “Không kịp, anh có thể đặt một phòng giúp tôi không?”
Tưởng Phàm nhìn nhìn Cung Triệt, rồi nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, có hơi chần chờ. Cung Triệt ôm chặt Ninh Tiểu Thuần, ánh mắt kiên định nhìn Tưởng Phàm, nói: “Anh không cần lo lắng, cô ấy là người của tôi.”
Cung Triệt đã nói vậy, Tưởng Phàm cũng không nói gì thêm, bảo họ đợi chỗ thang máy. Thật ra, khi anh thấy Ninh Tiểu Thuần có thể thả lỏng, an tâm dựa vào lòng Cung Triệt làm bậy, đã biết quan hệ giữa hai người không phải là ít.
Cung Triệt ôm Ninh Tiểu Thuần đứng ở cuối hành lang, ẩn vào bóng tối. Anh sờ sờ mặt Ninh Tiểu Thuần, nói: “Nhìn em làm chuyện tốt gì này, anh vừa vắng một chút đã thành thế này...” Nếu anh không đi tìm cô, như vậy... cô có phải đã đi theo Tưởng Phàm rồi hay không?! Nghĩ vậy, anh thấy bực mình.
“Em, em, em là người bị hại, em vô tội mà...” Ninh Tiểu Thuần biện bạch cho mình, cô vừa nói vừa đưa môi đến gần, không kiềm được hôn lên môi Cung Triệt.
“Ừmmm....” Cô kêu một tiếng, thanh âm tràn ngập khao khát trong bóng tối có vẻ hấp dẫn lạ kì.
Cung Triệt rên nhẹ, bàn tay phủ lên gáy cô, đáp lại nụ hôn của cô. Anh biết bây giờ phải khắc chế Dụς ∀ọηg của cô, không thể đổ thêm dầu vô lửa, bằng không Dụς ∀ọηg sẽ càng cháy lớn, không thể cứu vãn. Nhưng ma xui quỷ khiến, anh vẫn đoạt quyền chủ động, đáp lại nụ hôn của cô. Aizz.
Không khí chung quanh bỗng mập mờ, mắt anh đảo tròn, trong mắt có tình cảm mà ai thấy cũng không hiểu, chung quanh tất cả như dừng lại, trên đời này chỉ còn hai người họ, chỉ nghe thấy tiếng tim hai người đập rộn ràng. Trong bóng tối, lưỡi quấn quýt, hơi thở quyện nhau, hiện ra cảnh xuân kiều diễm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc