Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 16

Tác giả: Y Sắc

Cơn đau lan truyền trên cơ thể, Cung Triệt chịu đau nhíu nhíu mày, môi mím thành một đường. Từ khi nào có người dám đối xử với anh thế này, con bé này thật không biết sống ૮ɦếƭ, xuống tay nặng đến thế! Anh nhìn Ninh Tiểu Thuần sợ tới mức kinh ngạc ngây người, nhìn cặp mắt sợ hãi của cô, miệng anh nhếch nhẹ, mắt loé lên, dùng khí thế sét đánh đẩy ngã Ninh Tiểu Thuần lên salon.
“Á...” Ninh Tiểu Thuần giật nảy mình, ngửa đầu nhìn Cung Triệt, trong lòng thấp thỏm âu lo, vẫn cảm giác anh đang phẫn nộ.
Cung Triệt không nói không rằng, cúi đầu nắm áo nửa иgự¢ trên người cô, kéo một cái, cặp иgự¢ trắng bật ra, anh cúi đầu cắn một bên đầย שú, rồi liên tục 乃ú ʍúŧ, đầย שú mềm nhanh chóng dựng đứng. Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên cuồng bạo, răng cắn vào đầย שú, mặc sức lôi kéo, các giác quan của cô căng ra, khoái cảm chạy rần rật trong người. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm dồn dập va chạm, toé ra tia lửa Dụς ∀ọηg.
Tay Cung Triệt luồn ra sau lưng cô, kéo dây kéo xuống, kéo thẳng đến khe ௱ôЛƓ, tay anh tiện thể chui vào ௱ôЛƓ, mạnh mẽ Ϧóþ ngắt đôi ௱ôЛƓ săn chắc. Bộ đồ chẽn bị cởi hết, trên người Ninh Tiểu Thuần chỉ còn một cái ҨЦầЛ ŁóŤ và đôi giày bốt cao gót. Ngón tay anh luồn vào mép quần, xé mạnh, đường chỉ toạc ra, ҨЦầЛ ŁóŤ nguyên vẹn rách bươm thành mấy mảnh.
“Anh, anh xé nát ҨЦầЛ ŁóŤ của em...” Ninh Tiểu Thuần tức giận nhìn anh. Anh cắn vành tai cô, khẽ nói: “Lần sau mua quần chữ T mặc!!!”
“Nè, anh...” Ninh Tiểu Thuần không biết nói sao với anh. Tầm mắt Cung Triệt khoá chặt nơi chốn hồng hào, cửa mình vì cô kích động mà run nhè nhẹ, chất dịch thấm ướt đám cỏ. Anh không nén nổi giơ tay, áp lên vườn hoa bí mật.
“Không, đừng ᴆụng... Ưm...” Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi, ՐêՈ Րỉ.
Cung Triệt nâng ௱ôЛƓ cô lên, để cô nằm thẳng xuống salon, kéo hai chân cô gác lên vai anh, ϲởí áօ tắm, vật đàn ông dưới háng đã dựng đứng, tràn trề sức lực. Anh hạ eo một cái, nháy mắt chìm vào lối vào ướƭ áƭ của cô.
“A...” Cô ՐêՈ Րỉ dưới tốc độ di chuyển của anh, anh ra sức đưa đẩy, tiếng va chạm tạo ra âm thanh giao hoan mê người. Anh mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, tựa như trả mối thù cô vừa đánh anh khi nãy, ra vào vừa nhanh vừa mạnh, không lâu sau, cô đạt cực khoái, toàn thân kiệt sức, đầu óc trống rỗng.
Anh vừa đưa đẩy, vừa giơ tay ôm bầu иgự¢ cô, ấn xuống trên bầu иgự¢ trắng dấu vết của riêng anh. Anh liếm ภú๓ שú cô, từ từ quây tròn, nhẹ nhàng từ tốn, làm cô nhộn nhạo, trong người khó chịu như bị kiến cắn.
Anh nhìn ánh mắt mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, thoáng cười, miệng ngậm ภú๓ שú cô như đứa trẻ 乃ú mẹ, ra sức ʍúŧ đầย שú cô.
“A, a, đừng làm vậy...” Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi, đầย שú thật ngứa ngáy, muốn đẩy anh ra nhưng lại nuối tiếc. Nửa thân dưới bị va chạm mãnh liệt, từng đợt từng đợt khoái cảm đánh úp trong bụng, thịt da cả người cô ửng hồng, mồ hôi đổ đầm đìa, nói không nên lời.
Anh vịn eo cô, đẩy vào liên tục. “A a...” Cô say sưa, tận tình buông thả giác quan toàn bộ cơ thể, cô theo anh sa vào sướng khoái nhục dục, để mặc tình dục dẫn dắt cô lại một lần rồi một lần lên đỉnh. Vách tường non mềm rung động không ngừng hút chặt của anh, khiến anh cực kì sung sướng, cổ họng anh gừ gừ, đến khi không chịu được nữa, mới thoả sức phóng thích ham muốn của mình.
Cung Triệt thở hổn hển đè lên người Ninh Tiểu Thuần, nói bằng giọng khàn khàn: “Em nhìn vết roi trên người anh đi, thấy mà giật mình.” Anh chỉ vết roi trên eo bảo cô xem.
Một lằn roi vắt ngang eo anh, dường như rỉ tí máu. Ninh Tiểu Thuần đưa ngón tay chạm nhẹ vào nó, thì nghe Cung Triệt hít một hơi, sau đó đẩy tay cô ra không cho ᴆụng vào.
“Em xin lỗi, em không biết đến mức đó. Em lấy thuốc bôi cho anh.” Ninh Tiểu Thuần tự biết sai, đành chủ động xin lỗi, xin được khoan hồng.
Nhưng Cung Triệt chỉ trượt khỏi người cô, nghiêng người nằm trên salon, không nói câu nào. Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng leo xuống, chạy đi lấy hòm thuốc.
Thuốc thoa mát lạnh xức vào chỗ vết roi, đau đớn giảm bớt, cảm giác lành lạnh thật thoải mái. Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần xức thuốc rất cẩn thận, ý cười tràn ngập trong mắt, lại chớp mắt làm tan ý cười, thay bằng bộ mặt nghiêm túc đáng ghét. Anh kéo Ninh Tiểu Thuần, nói: “Khỏi xức.”
“A, không được đâu.” Ninh Tiểu Thuần không muốn vết thương này để lại sẹo, nếu không cô càng tội lỗi chồng chất.
Cung Triệt nghiêm mặt, kéo ôm cô vào lòng: “Xức hay không xức cũng như nhau, đã xảy ra rồi, em muốn bồi thường anh thế nào?”
“Hở, vậy anh muốn em làm sao?” Ninh Tiểu Thuần không đủ không khí để thở.
“Thế...” Cung Triệt cười quỷ quyệt, chỉ tay vào иgự¢ cô, rồi chỉ vào thằng nhỏ của anh. Mặt Ninh Tiểu Thuần nháy mắt xám xịt, cô hiểu ngay anh muốn cô làm gì.
“Em, em... làm vậy, không tốt đâu...” Cô xoắn hai bàn tay, không biết trả lời thế nào. Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, vẻ không vui thể hiện rất rõ ràng. Anh cười hung ác, nhặt cây roi dưới đất lên, nói: “Thế thì vầy đi, mười roi đổi một roi, sao nào?” Anh quất roi, tiếng vun ✓út vang lên, Ninh Tiểu Thuần tự nhiên run rẩy.
Như vậy, sẽ rất đau... Ninh Tiểu Thuần rơi lệ trong lòng. Hừ, có gì đáng sợ đâu, không phải chỉ dùng иgự¢ kẹp cái đó của anh chà tới chà lui để anh thoả mãn sao. Làm nhanh là được, cô cũng không phải bị đánh đau. Vì thế, cô miễn cưỡng đi đến, nói: “Anh đứng lên đi.”
Cô ngồi quỳ, nâng ✓ú lên kẹp vật đó của anh, bắt đầu chà xát. Cô chưa từng làm việc này, chỉ dựa vào cảm giác mà chuyển động. Cô uốn éo vòng eo, lắc lư lên xuống. Chỉ chốc lát, cô cảm thấy mệt muốn ૮ɦếƭ, thật là khó khăn, thách thức cao nhỉ.
Vật đó bị kẹp giữa иgự¢, bắt đầu hiên ngang sừng sững, một lần nữa khôi phục sinh lực. Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần kẹp của anh ở giữa khe иgự¢ rồi chà lên xuống, rồi nhìn khuôn mặt như say của cô, nghe tiếng thở dốc êm ái, mà cảm thấy chìm đắm.
Anh thấy động tác của Ninh Tiểu Thuần chậm dần, đoán cô đã mệt, anh nhận công việc của cô, lấy vật nam tính chà xát bên ngoài иgự¢ cô, khơi lên run rẩy nơi cô. Anh được voi đòi tiên, lấy vật đó áp lên đầย שú khiêu khích, từng cơn tê dại truyền khắp thân, đầย שú cô đứng sững lên.
Ninh Tiểu Thuần đỏ ửng mặt mày, quay đầu, không nhìn ngó gì anh. Anh cười cười, đành phải dùng tay đè иgự¢ cô kẹp chặt vật của mình rồi cọ sát. Anh vừa đẩy đưa trong cặp иgự¢ đầy đặn hấp dẫn của cô, vừa đè chặt иgự¢ cô, liên tục xoa nắn, liên tục làm иgự¢ đè ép thằng bé, khơi lên Dụς ∀ọηg của mình. Khe иgự¢ này dễ khiến cho đàn ông lên đỉnh vô cùng, ngoài nhu cầu thoả mãn tâm lý, chủ yếu nhất vẫn là kích thích thị giác.
Vật đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sưng cứng, người anh run rẩy, тιин ∂ị¢н sềnh sệch như núi lửa bùng nổ bắn ra, dính đầy trên иgự¢ Ninh Tiểu Thuần. Anh cuối cùng cũng thoả mãn dựa vào người Ninh Tiểu Thuần. Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, không nói lời nào, cảm nhận ấm áp của nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
Đêm, yên tĩnh khôn cùng. Những ánh sao nhỏ loé tắt trên bầu trời xanh sẫm, như đang nhảy múa trên tấm thảm màu xanh. Gió thổi vào hàng cây ven đường, xào xạc xào xạc nhịp nhàng. Tiếng dế núp trong cỏ kêu không dứt. Những âm thanh đó xen vào nhau thành một khúc nhạc thú vị, khiến người nghe vui vẻ sảng khoái như đi vào thế giới đồng thoại thần bí.
Ninh Tiểu Thuần mặc đồ công sở lịch sự, tay cầm túi công văn, đứng trước khách sạn thương vụ ở trung tâm thành phố. Vì Cung Triệt có cuộc họp quan trọng, cô đành một mình đến tìm Hồ tổng của lụa Thịnh gia. Hồ tổng xuống miền Nam bàn chuyện làm ăn, nên ở trong khách sạn thương vụ này, Ninh Tiểu Thuần vừa bước vào đã bị đại sảnh lộng lẫy làm hoa mắt. Cô thầm chắc lưỡi, cuộc sống của xã hội thượng lưu thật dễ khiến người ta sa ngã.
Cô đứng trước bản chỉ dẫn rồi bước đến chỗ thang máy. Trong thang máy ngoài cô ra, còn một cô nữ sinh xinh đẹp. Cô bé mặc váy dài màu xanh biển, tóc đen nhánh dài đến lưng gọn gàng, khiến cô bé càng thêm xinh đẹp. Hai mắt rất to, thể hiện sự thông minh, khuôn mặt trái xoan không son phấn trông rất xinh đẹp. Ninh Tiểu Thuần không kiềm được nhìn lén mấy lần. Thang máy dừng lại, hai người cùng bước ra. Ninh Tiểu Thuần yên lặng đi sát sau lưng cô bé, ai ngờ hai người đều dừng trước phòng 701, Ninh Tiểu Thuần chớp mắt mấy cái, nhìn kỹ mình không lộn phòng. Vậy ra cô bé cũng tới tìm Hồ tổng?
Cô gái quay đầu nhìn Ninh Tiểu Thuần, cặp mắt to nhìn sắc bén, Ninh Tiểu Thuần chợt cảm thấy không được tự nhiên, cô gật đầu mỉm cười, sau đó nhấn chuông cửa. Mới ấn chuông, cửa phòng đã mở tra, Ngô Kì Vũ mặc thường phục xuất hiện trước cửa. Anh ta thấy Ninh Tiểu Thuần, vẻ vui mừng không cần nói cũng thấy, vừa định mở miệng chào hỏi, thì một cô gái sau lưng Ninh Tiểu Thuần nhảy ra, bổ nhào vào anh. Ngô Kì Vũ hoảng hồn, lật đật ôm chụp lại, nhìn rõ mặt cô, nhíu mày nói: “Khụ, Dương Vi, chú ý một chút, có khách ở đây, đừng nhảy nhót suốt ngày như vậy.”
Ninh Tiểu Thuần nhìn thoáng cô gái tên Dương Vi, vừa rồi cô bé trong thang máy cho người ta cảm giác nhu mì, còn bây giờ cô bé lại cho cảm giác trái ngược hẳn. Tay cô bé móc vào khuỷu tay Ngô Kì Vũ, tỏ rõ “Anh ấy là của tôi, đừng hòng ai dòm ngó.” Ninh Tiểu Thuần cảm thấy thật buồn cười, cô mỉm cười với Ngô Kì Vũ: “Xin chào, tôi tới tìm Hồ tổng.”
Ngô Kì Vũ không thoát khỏi tay Dương Vi, đành nghiêng người, dùng cánh tay không bị bám còn lại ra dấu mời vào. Ninh Tiểu Thuần thoải mái đi vào, ngồi trên salon chờ Hồ tổng. Ngô Kì Vũ bỏ mặc Dương Vi, bưng trà mời Ninh Tiểu Thuần. Anh ta ngồi xuống đối diện, nói: “Cô Ninh, vừa nãy là cháu gái Hổ tổng, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè, cô đừng hiểu lầm.
Ninh Tiểu Thuần cảm thấy buồn cười, quan hệ của họ ra sao liên quan gì đến cô, càng không cần giải thích với cô. Cô thản nhiên cười: “Anh Ngô không cần giải thích với tôi.” Ngô Kì Vũ vừa muốn nói gì đó, thì Hổ tổng ra tới, cười hì hì bảo: “Cô Ninh đến mà tôi không tiếp đón đàng hoàng.”
Ninh Tiểu Thuần vội vàng đứng lên, nói: “Hồ tổng khách sáo rồi,” nói rồi vươn tay bắt tay với Hồ tổng. Khi Hồ tổng ngồi xuống, cô lấy giấy tờ trong túi ra: “Hồ tổng, đây là kế hoạch sơ bộ của Hoàn Nghệ chúng tôi, mời ông xem.” “Được. Tiểu Ngô, cậu lấy bánh mời cô Ninh đi, đừng ngồi ngẩn ra đó.” Hồ tổng không vui nhìn Ngô Kì Vũ.
“Vâng.” Ngô Kì Vũ đành phải đi lấy. Ninh Tiểu Thuần ngượng ngùng nói: “Xin đừng khách sáo như thế, tôi tới là vì công việc.”
“Không sao, cô lại đây, giải thích chỗ này giùm tôi một chút.” Hồ tổng chỉ vào bản kế hoạch nói. “Vâng.” Ninh Tiểu Thuần đi qua, nghiêm túc giải thích.
Ngô Kì Vũ bưng bánh lên, bên cạnh còn đeo thêm Dương Vi. Hồ tổng híp mắt, nói ngay: “Vi Vi, con về phòng mau, chúng tôi đang làm việc.”
Dương Vi trề môi: “Cậu à, con muốn anh Kì Vũ đi dạo với con, được không cậu? Dù sao bây giờ anh ấy cũng chả có việc gì.”
“Dương Vi, anh bận lắm, em đi một mình đi.” Ngô Kì Vũ bực mình hạ giọng nói với cô. “Em không biết đâu, em muốn anh đi với em à.” Dương Vi tính tình tiểu thư không sửa nổi.
“Con còn ngang bướng, thì về Đông Bắc ngay cho cậu!” Hồ tổng tức giận, chỉ ra cửa mắng, “Con không về phòng thì đi ra ngoài ngay đi.”
Dương Vi giậm chân, hừ một tiếng, hung hăng liếc Ninh Tiểu Thuần, chạy về phòng đóng cửa lại. Cô ghét người khách không mời mà đến này!!
Hồ tổng quay lại, cười cười: “Để cô Ninh chê cười rồi, đứa cháu này của tôi chiều riết sinh hư. Tiểu Ngô,” ông quay đầu nói với Ngô Kì Vũ, “Cậu cũng đừng cưng chìu nó quá, sau này hai đứa cưới nhau, nó càng thêm hống hách, sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu đó.”
“Hồ tổng, ông đừng nói lung tung. Tôi với Dương Vi chỉ là bạn.” Ngô Kì Vũ nói với Hồ tổng, nhưng mắt lại nhìn Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh mắt anh ta.
“Nhóc con có ý với cậu đó, hai đứa quen nhau chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cậu không cần thẹn thùng, ha ha.” Hồ tổng cười sang sảng.
Ninh Tiểu Thuần nhìn thái độ Hồ tổng, đoán chừng ông sẽ vui nếu họ thành đôi. Chàng trai tương lai xán lạn nha.
Quay qua quay lại bàn bạc kế hoạch đã hết buổi sớm, cuối cùng rồi cũng xong. Ninh Tiểu Thuần đứng dậy, lễ phép chào: “Hồ tổng, tôi về sửa lại đôi chỗ, xin phép.”
“Cô Ninh ở lại ăn cơm luôn đi.” Hồ tổng mời mọc. “Thôi ạ, cám ơn Hồ tổng.” Ninh Tiểu Thuần không dám ở lại ăn chung với họ. Có một đại tiểu thư được nuông chiều là quá rồi, thêm một Ngô Kì Vũ nhìn chăm chăm cô, làm sao cô ăn uống thoải mái được.
“Vậy tiểu Ngô tiễn cô Ninh về đi, cô đừng từ chối nữa.” Hồ tổng đã nói đến vậy, cô sao dám cãi lời. Cô chỉ gật đầu với Ngô Kì Vũ: “Vậy làm phiền anh Ngô.”
Hai người cùng đi thang máy xuống lầu, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, không khí im lặng kì dị lan tràn. Ngô Kì Vũ ngước lên nhìn Ninh Tiểu Thuần: “Tôi mời cô ăn cơm.”
“A... Anh Ngô không cần khách sáo, tôi về công ty còn có việc.” Ninh Tiểu Thuần khéo léo từ chối.
Ngô Kì Vũ tỏ ra thất vọng, ánh mắt anh lấp lánh, nói ấp úng: “Chẳng lẽ, em không hiểu ý tôi?”
Cuối cùng cũng nói thẳng rồi sao?! Ninh Tiểu Thuần đôi chút luống cuống. Cô thở dài, nói: “Anh Ngô có ý gì với tôi sao, tôi không hiểu?” Cứ giả ngốc tiếp.
“Anh, anh thích em...” Ngô Kì Vũ đột nhiên nắm tay cô, bắt cô nhìn anh, “Từ lần đầu tiên ở khách sạn quốc tế được gặp em, anh đã thích em rồi.”
Khi*p sợ, đờ đẫn. Ninh Tiểu Thuần không tưởng tượng nổi nhìn anh. Chỉ mới gặp một lần, lúc đó họ không nói chuyện với nhau, anh ta sao lại vừa gặp đã yêu cô chứ. Ối, gặp tình sét đánh kì lạ rồi!
“Dáng vẻ em uống rượu rất quyến rũ, mặt đỏ hồng, mắt long lanh như có nước, khiến anh mê mẩn.” Ngô Kì Vũ cố lấy can đảm nói, “Làm bạn gái anh đi...”
Cửa thang máy mở ra, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng gạt tay anh ta ra, đi ra khỏi thang máy. Ngô Kì Vũ nhanh chóng theo sát, anh vừa đi vừa hạ giọng: “Cô Ninh, em bằng lòng không?”
Cô không bằng lòng!! Ninh Tiểu Thuần nói thầm trong bụng. Cô không muốn vướng vào mối quan hệ tay ba rối rắm nữa, dù cô độc thân, nhưng nhớ đến Dương Vi được nuông chiều lại thấy nhức đầu, càng không phải nói, cô có bạn trai, còn thêm, ừm, còn thêm một nhân tình...
“Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.” Năm nay là năm đào hoa thối tha mà, Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm.
“Người đó Cung tổng đúng không?” Ngô Kì Vũ không cam tâm.
Gì chứ?! Ninh Tiểu Thuần lắp bắp kinh hãi, sao anh ta lại hỏi Cung Triệt? “Không phải, không phải.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng xua tay.
“Không phải anh ta, vậy là ai. Mỗi lần anh ta xuất hiện, ánh mắt em đều dán lên người anh ta, trong mắt không chứa nổi ai khác.” Ngô Kì Vũ không cho cô biện bạch.
Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa sặc nước miếng, đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. “Tôi có bạn trai rồi, chúng tôi quen nhau đã hai năm.” Ninh Tiểu Thuần thành thật, “Xin anh Ngô đừng lãng phí thời gian với tôi, người anh nên quan tâm là cô Dương kìa. Tôi về trước, anh không cần tiễn tôi.”
“Anh với cô ấy không có tình yêu nam nữ. Anh không có cơ hội thật sao?” Ngô Kì Vũ bước lên giữ chặt Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng bỏ tay anh ta ra, cười có lỗi, “Xin lỗi.” Rồi bước nhanh ra sảnh khách sạn. Ngô Kì Vũ không đuổi theo, đứng đó nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Thuần xa dần.
Rời khách sạn, Ninh Tiểu Thuần ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, thở một hơi thật dài. Chuyện này thế đã xong chưa nhỉ?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc