Tình Dung Xuân Sam Mỏng - Chương 34

Tác giả: Giang Rạng Rỡ

Chuyện cũ
"Nước sắp lạnh rồi, ra ngoài trước đã." Tề Trạm đem nàng ôm ra khỏi thùng tắm, dùng khăn vải lau khô cả hai người, mặc từng cái xiêm y vào cho nàng, sau đó bế nàng đến trên giường.
Lan Húc nghiêng người nằm đối diện hắn, kéo tay hắn, mái tóc đen bóng phiêu tán ở trên gối, an tĩnh mà nhìn hắn.
"Nàng muốn hỏi chuyện của Thục Quý Thái phi?" Tề Trạm cầm một nhúm tóc mượt mà của nàng tùy ý mà thưởng thức, nhìn chúng nó nghịch ngợm ở giữa kẽ tay trượt tới trượt lui.
"Ừm." Lan Húc gật gật đầu.
Tề Trạm im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: "Nàng hẳn là nghe nói qua, mẫu hậu ta đã qua đời vì bệnh từ khi ta còn rất nhỏ." Lan Húc nắm chặt tay hắn, ở trên mu bàn tay khẽ vuốt tựa như trấn an: "Thiếp biết."
"Kỳ thật cũng không có gì, thời gian trôi qua đã lâu, hiện tại bộ dáng của bà ấy như thế nào ta đều phải dựa vào bức họa mới có thể nhớ tới." Thanh âm Tề Trạm trầm tĩnh, lại tiếp tục: "Sau khi mẫu hậu ta qua đời, Phụ hoàng để ta ở lại Di Thục Cung của Thục Quý Thái phi một đoạn thời gian."
Lan Húc nghe đến đây có điểm giật mình, yên lặng nhìn hắn.
"Khi đó ta rất ít nói, luôn thích ở một mình không cho người khác lại gần, những cung nhân hầu hạ rất khó xử, Phụ hoàng cũng không có biện pháp nào." Tề Trạm làm như cười khổ một chút, "Lúc ấy đúng là không hiểu chuyện cho lắm."
Lan Húc trong lòng đau xót, một cái hài tử mới bốn năm tuổi, đột nhiên không còn mẹ, muốn hiểu chuyện thế nào được?
Tề Trạm khi đó còn quá nhỏ để có thể rõ ràng "૮ɦếƭ" là chuyện như thế nào, ở trong lễ táng nghi mẫu hậu, cờ trắng tung bay, vạn người ai khóc, chỉ có riêng mình hắn là lẳng lặng mà quỳ. Hắn cảm thấy bầu không khí này làm cho người ta cực kỳ khó chịu, nhưng Phụ hoàng vẫn luôn dạy dỗ hắn, nam nhi có nước mắt nhưng không thể dễ dàng rơi, cho nên hắn liền nhịn xuống. Thế nhưng, cung thất của mẫu hậu từ ngày đó về sau liền trống không, hắn luôn là nhân lúc mấy người không chú ý đến liền chạy tới phòng ngủ của bà đem chính mình nhốt lại, nhìn đồ vật thường dùng của bà mà phát ngốc. Qua một đoạn thời gian, hắn rốt cuộc rõ ràng một sự thật, mẫu hậu đã vĩnh biệt hắn, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Thục phi bắt đầu làm những việc mà mẫu hậu hắn khi còn sống đã làm, làm điểm tâm cho hắn, mua cho hắn một ít đồ chơi nho nhỏ, ban đêm trộm tới xem hắn có ngủ hay không. (Han)
Có một ngày Tề Trạm lại mơ thấy mẫu hậu, bà ngồi trên ghế cẩm đọc sách, hắn ở bên cạnh chơi đếm viên châu, chỉ thỉnh thoảng bà mới lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn. Tề Trạm tâm vừa động, đột nhiên lại bừng tỉnh dậy, ngồi ở trên giường mờ mịt nhìn xung quanh. Lúc này Thục phi đi vào, dùng khăn tinh tế mà lau mồ hồi chảy ra trên trán hắn, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: "Có phải nằm mơ không? Không cần sợ."
Hắn hồi lâu không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc. Thục phi cùng hắn ngồi tương đối gần, hắn nghe được bà dùng thanh âm thâm thấp nói: "Nếu khó chịu có thể khóc ra, không sao đâu."
Đây là người đầu tiên nói với hắn, rằng hắn có thể khóc. Người khác, bao gồm cả Phụ hoàng, đều chỉ muốn hắn trở nên cứng cỏi kiên cường mà đối mặt với những ngày không có mẫu hậu.
Nước mắt hắn từng giọt từng giọt không tiếng động mà thấm vào chăn, hắn vẫn như cũ cúi đầu, lại nhịn không được mà nghẹn ngào ra tiếng: "Ta nhớ mẫu hậu."
"Ta biết, ta biết." Thục phi ôm hắn, một lần lại một lần mà ở bên tai hắn trấn an. Về sau hắn lại cùng Tề Cẩn quen biết, mỗi ngày Tề Cẩn đều quấy rầy muốn hắn chơi cùng, những tháng ngày mây đen tối tăm cũng chậm rãi tan đi.
---------------------------
Lan Húc nghe ngữ điệu tự thuật bình tĩnh của hắn, lại phảng phất như thấy được hắn tuổi nhỏ bàng hoàng bất lực, trong lòng đau xót thành. Nàng chui vào *** hắn ôm ấp một trận, mới cẩn thận mà mở miệng: "Sau lại vì lý gì mà không còn ở nơi đó nữa?"
Lần này hắn trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Là Thái phi muốn Phụ hoàng mang ta đi."
Ngày đó Tề Trạm ngủ trưa tỉnh lại, đi đến cạnh cửa đại sảnh, liền nghe được bên trong tựa hồ có tiếng tranh chấp, hắn định chạy vào lại nghe thấy một câu khiến hắn đóng đinh tại chỗ.
"Thiếp thân tài đức mỏng, tấm lòng có dư mà lực lại không đủ, thật không dám tiếp tục coi chừng Tam hoàng tử, còn thỉnh Bệ Hạ phải bận tâm."
A Cẩn mới là do bà thân sinh, ta chỉ là khách nhân tạm cư ngụ, chính bản thân ta lại quên mất điểm này, nhưng người khác lại không quên. Đầu Tề Trạm giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, nguyên lai ta lại là một sự trói buộc.
Phụ hoàng xanh mặt đứng trong chốc lát, mới vứt ra một câu: "Là Trẫm suy nghĩ không chu toàn." Rồi ông xoay người phất áo muốn đi, lúc này mới chú ý đến Tề Trạm đang đứng cạnh cửa. Ông nhẹ nhàng thở một hơi, giảm bớt chút ngữ khí cứng rắn kia, nói với Tề Trạm: "Con theo Trẫm."
"Dạ, Phụ hoàng." Tề Trạm cũng xoay người đi theo phía sau ông, không hề quay đầu lại liếc Thục phi lấy một cái.
Hoàng đế nện những bước rất dài, Tề Trạm bé nhỏ quả thật đã cố hết sức đi theo nhưng khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng lớn, ngay khi Tề Trạm nghĩ ông muốn bỏ lại mình thì Hoàng đế lại dừng ở bên hồ Ngọc Lan, chắp tay sau lưng chờ hắn.
"A Trạm, con đã trưởng thành, từ nay về sau liền dọn ra ở một mình đi." Hai người đứng nhìn mặt hồ đã lâu, sau cùng hắn cũng mở miệng: "Được."
Ngày hôm sau Hoàng đến liền hạ chỉ, đem Tam hoàng tử Tề Trạm sắc phong làm Thái tử, từ đó hắn liền dọn tới Đông Cung, đem tất cả đồ vật Thục phi đưa hắn đều phong ấn ở trong rương, không bao giờ mở ra.
Mặc kệ Tề Trạm được Tiên hoàng dạy dỗ đã sớm thông tuệ như thế nào, khi đó hắn rốt cuộc cũng mới chỉ có bảy tuổi, đầu tiên là cùng mẹ đẻ tử biệt, sau sinh ra cảm tình với thứ mẫu cũng lại bị từ bỏ, những điều này đã khắc vào thời niên ấu mẫn cảm của hắn một đao. Về sau hắn dưỡng thành loại tính cách thanh lãnh này, không chịu dễ dàng mở ra nội tâm, có lẽ đối với một Đế vương thì chuyện này cũng không phải chuyện xấu, nhưng Lan Húc khi nghĩ đến tình trạng hắn lúc đó khoang mũi vẫn không tránh khỏi có chút chua xót.
"Đều là chuyện xưa rồi, nói lại cũng không có ý tứ gì." Tề Trạm đạm nhiên mà cười cười, trái lại an ủi nàng: "Không phải ta đã có nàng rồi sao, hiện giờ ta cảm thấy rất thỏa mãn."
Lan Húc đem hắn ôm chặt lấy, nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn. Kỳ thật trong lòng nàng vẫn có nghi hoặc, vì cái gì mà lúc ấy Thục phi lại nói một câu như vậy? Trước đó có vài lần bà ấy đưa qua Tê Phượng Cung một chút điểm tâm tinh xảo, hơn phân nửa không phải là đồ ngọt. Lan Húc đam mê tất cả đồ ngọt, mà Tề Trạm lại tương phản với nàng. Vì vậy chỉ có một cách lý giải, mấy thứ này kỳ thật là được đưa đến cho Tề Trạm, nhưng bà ấy chung quy là không muốn trực tiếp đưa cho hắn đi.
Quan tâm lại không dám tới gần, liên tưởng đến câu nói nghe được trước cửa Ngự Thư phòng kia, Lan Húc cho rằng đây là biểu hiện áy náy.
Nàng nhịn không được đem nghi vấn này hỏi ra, Tề Trạm nghĩ nghĩ lại nói: "Đem con vợ cả giao cho phi tử nuôi dưỡng, là chuyện dễ dàng làm người khác sinh ra liên tưởng. Nhưng lúc đó Phụ hoàng vốn không tính toán đến việc lập hậu một lần nữa, khả năng là sau đó Thục phi cũng minh bạch, nản lòng thoái chí nhất thời giận dỗi cũng không chừng."
Chờ đến khi rốt cuộc có thể buông xuống ngạo khí thiếu niên để nghĩ kỹ những sự tình trước kia, hắn thậm chí còn có một suy đoán ngầm rằng, Phụ hoàng không lập hậu không chỉ là không quên được người vợ cả đã qua đời, có lẽ bản thân ông còn có lý do khác – Phụ hoàng không hi vọng lại xuất hiện thêm một đứa con vợ cả khác cùng hắn tranh vị trí.
Sau tất cả những dạy dỗ khắc nghiệt, còn lại chỉ là tấm lòng của một người làm cha. Ông lập tức tín nhiệm Thục phi, lại không để loại tín nhiệm này kéo dài, bởi vì thiên vị nên ông lựa chọn an bài chu toàn cho hài tử mất mẹ là hắn.
Lan Húc im lặng lại chớp mắt một cái, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: "Kỳ thật chàng đã không còn trách Thái phi đúng không?"
"Bà ấy không có lỗi với ta, trong hai năm đó bà đối xử với ta quả thật rất tốt, ta hiện giờ có thể làm được gì cho bà thì đều tận lực làm. Chỉ là, chuyện cảm tình......." Tề Trạm nhắm mắt lại, không có nói tiếp: "Húc Nhi, chắc điều này nàng có thể hiểu."
Đúng vậy, nàng hiểu, tình cảm của con người nếu bền chắc có thể so với sắt đá, nhưng nếu đã mỏng manh thì khi gặp phải khó khăn dù chỉ là chuyện nhỏ cũng lưu lại sẹo.
"Nàng hãy đáp ứng ta, đừng bao giờ rời bỏ ta, được không?" Hắn gia tăng sức lực, đem nàng ôm đến có chút không thở nổi.
"Đươc. Ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng." Nàng ở bên tai hắn thấp giọng đầy kiên định đáp.
"Chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi." Ma ma bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở. Thục Quý Thái phi tựa hồ như không nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút bảng chữ mẫu trên tay, mặt trên lưu lại chữ viết non nớt lại tinh tế, có thế thấy rõ ràng là chữ của một hài tử nghiêm túc viết ra.
"Hắn hiện giờ đã vỡ lòng, đừng để cho hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi. Thái phó nói hắn đi học cũng không chuyên tâm, hỏi vấn đề gì cũng không trả lời tốt." Hoàng đế có lẽ bởi vì hôm nay trong triều có chuyện gì đó nên tâm tình cực kỳ kém, vừa mới đến đây liền ném cho bà một quyển bảng chữ mẫu.
"Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, thần thiếp cũng không thể nào quá ép buộc hắn được. Thật ra ngày thường hắn làm bài tập vẫn cực kỳ cẩn thận." Thục phi bị mắng đến mức trong lòng có chút ủy khuất, nhưng vẫn không nhịn được vì Tề Trạm mà biện giải.
"Cái gì mà còn nhỏ? Hắn nếu như mỗi ngày đều nghe ngươi nói như vậy thì sao có thể tiến bộ được?" Hoàng đế có vẻ rất bực bội nên nói có chút không lựa lời: "Nếu như Thanh Nhi còn sống, cũng không đến mức để hắn trở thành cái dạng này."
Thục phi bị những lời này làm cho trong lòng trào lên một trận đau xót. Thanh Nhi là nhũ danh của Tiên Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn luôn gọi như vậy, bà từ Tấn Vương phủ được gả vào hoàng gia cho đến nay vẫn luôn nghe thấy. Bà luôn kém Thanh Nhi trong lòng ông, điểm này bà rất minh bạch, cho đến nay bà đối với ông đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cầu ông lưu lại ánh mắt ở trên người bà nhiều hơn một chút. Đối với Hoàng hậu, bà cũng không dám có chút gì gọi là đố kỵ chi tâm ( tâm tư đố kỵ), bà thậm chí còn tưởng rằng, nếu như bà cùng Hoàng hậu có thể ở chung với nhau tốt một chút, Hoàng đế có lẽ sẽ thấy bà thiện lương, không tranh cao thấp mà coi trọng bà hơn.
Đến cả hài tử mà Hoàng hậu lưu lại bà cũng dùng thật tâm để đối đãi, bà nhiệt tình hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ này, bởi vì đây là huyết mạch của ông, là sinh mệnh mà nữ nhân ông yêu đã sinh ra.
Chỉ là hiện giờ người đều đã đi rồi, vì sao ông vẫn còn muốn đem ra so sánh như vậy?
Bà bị oan khổ bức đến đầu óc đều u mê, cũng không lưu ý đến hài tử đang đứng ở cạnh cửa, nói ra câu nói kia đã khiến bà hối hận từ đó đến nay. Hoàng đế về sau đối với bà càng ôn hòa hơn so với lúc trước, đem sự vụ hậu cung đều giao cho bà cùng Lệ phi xử lý, thế nhưng Tề Trạm rốt cuộc lại không bước vào Di Thục Cung một bước.
Tề Trạm thật ra một hài tử tốt, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cười một cái cũng có thể làm lòng bà tan chảy, đối với đệ đệ cũng thực chiếu cố, A Cẩn mỗi ngày đều quấn lấy hắn hắn cũng không thấy phiền.
Hắn quật cường như vậy, đại khái sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà. Thục Quý Thái phi khép lại bảng chữ mẫu, chậm rãi đem nó thả lại vào trong hộp, cài kỹ chốt khóa.
"Chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi." Ma ma bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở. Thục Quý Thái phi tựa hồ như không nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút bảng chữ mẫu trên tay, mặt trên lưu lại chữ viết non nớt lại tinh tế, có thế thấy rõ ràng là chữ của một hài tử nghiêm túc viết ra.
"Hắn hiện giờ đã vỡ lòng, đừng để cho hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi. Thái phó nói hắn đi học cũng không chuyên tâm, hỏi vấn đề gì cũng không trả lời tốt." Hoàng đế có lẽ bởi vì hôm nay trong triều có chuyện gì đó nên tâm tình cực kỳ kém, vừa mới đến đây liền ném cho bà một quyển bảng chữ mẫu.
"Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, thần thiếp cũng không thể nào quá ép buộc hắn được. Thật ra ngày thường hắn làm bài tập vẫn cực kỳ cẩn thận." Thục phi bị mắng đến mức trong lòng có chút ủy khuất, nhưng vẫn không nhịn được vì Tề Trạm mà biện giải.
"Cái gì mà còn nhỏ? Hắn nếu như mỗi ngày đều nghe ngươi nói như vậy thì sao có thể tiến bộ được?" Hoàng đế có vẻ rất bực bội nên nói có chút không lựa lời: "Nếu như Thanh Nhi còn sống, cũng không đến mức để hắn trở thành cái dạng này."
Thục phi bị những lời này làm cho trong lòng trào lên một trận đau xót. Thanh Nhi là nhũ danh của Tiên Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn luôn gọi như vậy, bà từ Tấn Vương phủ được gả vào hoàng gia cho đến nay vẫn luôn nghe thấy. Bà luôn kém Thanh Nhi trong lòng ông, điểm này bà rất minh bạch, cho đến nay bà đối với ông đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cầu ông lưu lại ánh mắt ở trên người bà nhiều hơn một chút. Đối với Hoàng hậu, bà cũng không dám có chút gì gọi là đố kỵ chi tâm ( tâm tư đố kỵ), bà thậm chí còn tưởng rằng, nếu như bà cùng Hoàng hậu có thể ở chung với nhau tốt một chút, Hoàng đế có lẽ sẽ thấy bà thiện lương, không tranh cao thấp mà coi trọng bà hơn.
Đến cả hài tử mà Hoàng hậu lưu lại bà cũng dùng thật tâm để đối đãi, bà nhiệt tình hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ này, bởi vì đây là huyết mạch của ông, là sinh mệnh mà nữ nhân ông yêu đã sinh ra.
Chỉ là hiện giờ người đều đã đi rồi, vì sao ông vẫn còn muốn đem ra so sánh như vậy?
Bà bị oan khổ bức đến đầu óc đều u mê, cũng không lưu ý đến hài tử đang đứng ở cạnh cửa, nói ra câu nói kia đã khiến bà hối hận từ đó đến nay. Hoàng đế về sau đối với bà càng ôn hòa hơn so với lúc trước, đem sự vụ hậu cung đều giao cho bà cùng Lệ phi xử lý, thế nhưng Tề Trạm rốt cuộc lại không bước vào Di Thục Cung một bước.
Tề Trạm thật ra một hài tử tốt, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cười một cái cũng có thể làm lòng bà tan chảy, đối với đệ đệ cũng thực chiếu cố, A Cẩn mỗi ngày đều quấn lấy hắn hắn cũng không thấy phiền.
Hắn quật cường như vậy, đại khái sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà. Thục Quý Thái phi khép lại bảng chữ mẫu, chậm rãi đem nó thả lại vào trong hộp, cài kỹ chốt khóa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc