Tình Dung Xuân Sam Mỏng - Chương 20

Tác giả: Giang Rạng Rỡ

Hẹn hò
Ngày còn chưa tan hết, gió đêm đã bắt đầu thổi tới, khô ráo và hơi se lạnh, ánh nắng chiều hoa mỹ chỉ còn vương lại một vệt sáng đỏ rực của buổi chiều tà. Lúc này trên đường phố, đèn hoa rực rỡ, tiếng người nhộn nhịp. Tửu lầu, quán trà, kỹ viện, người ra vào tấp nập, người bán hàng rong cao giọng rao hàng, thật vô cùng náo nhiệt.
Tề Trạm đem Lan Húc từ trên xe ngựa ôm xuống dưới, nắm tay nàng chậm rãi đi trên phố. Nàng tựa như chim nhỏ mới xổ Ⱡồ₦g, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, trên người tràn ngập hơi thở vui sướng.
Lan Húc một hồi nhìn ngắm cửa hàng trang sức, một hồi ngửi thấy mùi thơm lại muốn đi tìm sạp bán đồ ăn ngon. Tề Trạm sủng nịnh mà mặc nàng lôi kéo, cẩn thận che chở không cho đám người va phải nàng.
Lan Húc thật sự hưng phấn, chỉ cần nhìn ngắm đủ thứ chứ không mua cũng khiến nàng vô cùng vui vẻ. Thành hôn đã gần hai năm, hai người trên cơ bản chẳng bao giờ ra khỏi hoàng cung, hơn nữa với thân phận hiện giờ của hai bọn họ, muốn tay nắm tay đi dạo trên đường ngẫm lại cũng cảm thấy quá xa xỉ.
Thế nhưng gần đây tâm tình Tề Trạm không tốt lắm, nàng liền đề nghị xuất cung giải sầu, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đáp ứng, khiến Lan Húc hưng phấn đến độ vài đêm đều lăn qua lộn lại ở trên giường không chịu ngủ, kết quả tất nhiên là bị tên người xấu nào đó quấn lấy "lăn lộn" cùng.
Nam tử bên người đeo quan bác nạm ngọc, một thân áo gấm trắng bạc thêu mây ôm lấy thân hình đĩnh bạt thon dài của hắn, thật là "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song". Lan Húc càng nhìn càng thấy vừa lòng, nàng muốn hai người đều mặc quần áo tương tự, nên vất vả lắm mới tìm ra hai kiện xiêm y từ màu sắc đến chất liệu đều không khác biệt nhiều lắm, bản thân nàng hôm nay cũng diện váy áo màu trắng bạc.
Lúc ra khỏi cửa hắn còn cười nàng, nói chẳng lẽ không mặc xiêm y giống nhau thì ta liền không phải phu quân của nàng? Lan Húc bĩu cái miệng nhỏ, làm bộ không muốn nhiều lời với hắn, hắn đâu có hiểu được a.
Tề Trạm phát hiện nàng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào hắn mà cười si ngốc, liền ôm lấy khuôn mặt nàng, nàng thế nhưng không có né, ngược lại khiến cánh tay hắn ôm chặt hơn một chút: "Phu quân thật đẹp."
Phốc, cái miệng nhỏ đầy mật này....Tề Trạm Ϧóþ Ϧóþ cái mũi nàng, tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước.
Đi đến trước một sạp bán hồ lô ngào đường, nàng liền dừng lại không chịu đi, nhẹ nhàng đung đưa tay áo hắn. Tề Trạm thực bất đắc dĩ, hai người ăn xong bữa tối mới xuất cung, cũng bởi không muốn để nàng ăn bậy đồ ăn ở bên ngoài.
Hắn nhẹ giọng dỗ nàng: "Trở về ta sai người làm cho nàng."
"Hiện tại thi*p muốn ăn a, về cung sẽ không muốn nữa." Nàng đáng thương hề hề mà nhìn hắn, dậm chân bất động đứng đó.
Nhìn nhau một lát, Tề Trạm bị nàng đánh bại, thanh toán tiền, từ cột cỏ khô nhổ ra một cây hồ lô đường. Nhổ xuống nhưng không lập tức cho nàng, mà duỗi tay vẫy Đức Tự cách đó không xa lại đây.
Đức Tự công công vô cùng thần kỳ lấy ra ngân châm, cắm lên sáu viên sơn tra ngào đường mỗi châm một trái, Lan Húc trơ mắt nhìn hồ lô đường của nàng bị đâm thành một con nhím, không khỏi run rẩy khóe miệng.
Kiểm tra xong rồi, nàng cho rằng rốt cuộc cũng được ăn, Tề Trạm lại vẫn không thuận theo nàng, cẩn thận mà đem từng viên hồ lô đường gỡ xuống đặt ở trên khăn: "Cẩn thận que trúc đâm vào miệng."
Sợ que trúc đâm vào miệng?........Nàng năm nay mười lăm tuổi, qua năm liền mười sáu, Bệ hạ, ngài không phải là quên đó chứ? Lan Húc rất muốn véo hắn, sau cùng vẫn không dám lỗ mãng, nàng không có tiền, vạn nhất kim chủ mất hứng không cho ăn thì thiệt thòi lớn nha.
Tề Trạm cầm một viên đút cho nàng, nhìn cái miệng hồng diễm, suy nghĩ có chút bay xa, trái sơn tra cũng không lớn lắm, ngậm vào miệng nàng thế mà cũng phồng thành một cỗ, quai hàm nhai từng chút từng chút như một con sóc, cái miệng này....thật đúng là nhỏ, khó trách lần trước ở trên giường.......
Khụ khụ, không thể nghĩ đến, đây là trên đường, không thích hợp. Vì suy nghĩ không thuần khiết của chính mình, Tề Trạm thu hồi lại ba viên hồ lô đường không cho nàng ăn: "Nếm thử là được, món này quá ngọt." Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Lan Húc còn chưa kịp kháng nghị, lúc này có mấy tiểu hài tử ở góc tường chạy tới, vây quanh trước sạp. Tề Trạm ôm eo Lan Húc nhanh chóng thối lui hai bước.
Chủ quán nhìn mấy tên tiểu tử quần áo rách rưới tả tơi, tay cầm cái chén bể, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm hồ lô đường của mình, sợ ảnh hưởng đến buôn bán, nên liền duỗi tay đuổi người: "Đi đi đi, đừng chắn lối."
Lúc này Tề Trạm mới mở miệng: "Đừng đuổi chúng, cho mỗi đứa mội xâu, ta trả tiền."
Đám tiểu hài nhi hoan hô một tiếng, đối với hai người nói mấy lời chúc cát tường, nhận xâu hồ lô xong liền nhanh chóng chạy đi.
Tề Trạm kêu Đức Tự: "Cho người đi xem, nếu nhà bọn chúng khó khăn thì cấp chút bạc." Đức Tự chắp tay, ở khúc ngoặt nơi ngõ nhỏ huýt sáo một tiếng.
Hiện giờ là mùa thu, khí trời ban đêm hơi lạnh, mấy hài tử kia lại vẫn mặc áo đơn rách nát, cũng không biết tới mùa đông có phải sẽ càng khó khăn hơn không. Lan Húc trong lòng có chút buồn bực, ở những nơi bọn họ không nhìn thấy, vẫn tồn tại những người dân sinh sống quá khổ cực."
Tề Trạm nắm tay nàng chậm rãi bước tiếp, lại đột nhiên nói đến sự việc không liên quan: "Mấy ngày trước Trần Thuyền hồi kinh báo cáo công tác."
Lan Húc gật gật đầu, nàng biết người này, khi Tề Trạm còn là Thái tử, vị Trần Thuyền này là phụ tá của hắn, sau lại làm chức Cẩm Châu thứ sử. Tề Trạm sẽ ngẫu nhiên cùng nàng nói chút chuyện trên triều đình, đương nhiên, không phải vì muốn nàng đưa ra chủ kiến gì, chỉ đơn thuần là nói chuyện. Có khi là bởi vì cảm xúc không tốt, có khi là gặp được người khiến hắn thưởng thức nên cao hứng, Lan Húc đều lẳng lặng lắng nghe, chia sẻ hỉ nộ ái ố với hắn.
"Hắn nói Cẩm Châu có một số phú thương liên kết xây thiện đường, thu lưu không ít hài tử mồ côi lang thang. Chuyện này vốn dĩ không có gì, nhưng đặc biệt là bọn trẻ ở thiện đường sẽ được huấn luyện vào làm chút việc trong sản nghiệp của mấy phú thương." Tề Trạm dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Ta cảm thấy như vậy không tồi, đơn thuần quyên tiền, quyên đồ nghe thanh danh thì có vẻ tốt, nhưng những người này lại muốn đem bọn nhỏ tới làm ở sản nghiệp, tức là sẽ cho bọn chúng một kế mưu sinh về sau, chứ không phải là sau mỗi lần được quyên tặng lại phải tiếp tục chịu đói."
Lan Húc nghe một hồi cũng minh bạch, trong mắt nhiều hơn một tia sáng, nhưng cũng không vội ngắt lời hắn.
"Biện pháp này có thể thử ở các địa phương khác, thậm chí có thể để quan phủ ra mặt duy trì, ví dụ như xây một ít phòng ốc, tập hợp một nhóm tú tài dạy bọn trẻ biết chút chữ, những ai có cống hiến đặc biệt xuất sắc thì sẽ được quan phủ khen thưởng." Giọng điệu tự thuật của Tề Trạm không nhanh không chậm, nhu hòa như gió đêm.
Lan Húc dừng bước chân, ôm lấy eo hắn, ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn hắn.
Hắn rất rõ ý tứ của nàng, xoa nhẹ tóc nàng: "Đương nhiên, biện pháp đó chỉ là một phần. Đây cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc, căn bản muốn dân chúng hết khổ thì phải làm sao cho bá tánh yên tâm an cư lạc nghiệp"
Lời hắn nói nghe thật bình thản, nhưng Lan Húc lại cảm thấy trong đó là trách nhiệm nặng nề mà hắn phải gánh vác: "Không sao, từ từ tiến hành. Sau cùng, qua mỗi năm sẽ tốt hơn thôi." Ánh mắt nàng ôn nhu, thấp giọng nói.
Tề Trạm cười, có nàng bên cạnh thật là tốt, so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Sau cùng, bọn họ lại đi tới bờ sông thả đèn hoa đăng, còn ngồi trên thuyền một lát, Lan Húc ngồi ở đầu thuyền xướng cho hắn nghe bài tình ca Kinh Thi mà bà ngoại nàng dạy: "...Hữu nhất mỹ nhân, thanh dương uyển hề
Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề...."
( Có một mỹ nhân, trong sáng dịu dàng
Bất ngờ tương ngộ, hợp vừa ý ta...)
Làn điệu thực uyển chuyển dịu dàng, vốn tiếng nói nàng cũng rất mềm, ngâm nga xướng khúc càng thêm triền triền miên miên.
Ánh trăng phủ lên mạn thuyền, Tề Trạm lẳng lặng mà nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy lập lòe ngân quang, những tia sáng tựa sao rơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc