Tình Dung Xuân Sam Mỏng - Chương 02

Tác giả: Giang Rạng Rỡ

Chọc ghẹo

Hắn cứ như vậy cắm nàng, đem nàng ôm tới gian ngoài, cung nhân đã chuẩn bị sẵn thức ăn ở trên bàn. Hoàng đế bệ hạ không mở lời phân phó tự nhiên là không một ai ở thời điểm bọn họ hoan hảo ló đầu ra. Tiểu Hoàng hậu huyệt nhỏ còn bị long căn đâm sâu, loại thời điểm này xuất hiện sợ là không muốn sống nữa. Bệ hạ không báo trước một tiếng đem tiểu Hoàng hậu đặt ở dưới thân lại thao lại bắn là việc thường xuyên xảy ra. Nếu là buổi sáng có loại đồ vật như sữa bò, mật ong thì lại càng khó lường hơn, bệ hạ khẳng định là muốn tiểu hoàng hậu bón cho hắn. Dùng cái gì để bón sao...Cái này còn phải xem tâm tình bệ hạ. Có một hồi bệ hạ trước lúc lâm triều nhịn không được lại thao lộng tiểu Hoàng hậu, cuối cùng không kịp để chính mình giúp nàng rửa sạch đành đem nàng đang mềm nhũn vô lực giao cho nữ quan, có tiểu cung nữ hồ nháo lỡ miệng nói, tiểu hoàng hậu ngoại trừ bị bệ hạ bắn cho một thân long tinh, huyệt khẩu còn chảy sữa bò ròng ròng, sợ là do bệ hạ không ʍúŧ sạch sẽ lưu lại...Có thể thấy được bình thường tiểu hoàng hậu có bao nhiêu vất vả.
Nếu không có ai hầu hạ, hắn tự nhiên là muốn chiếu cố thật tốt cho tiểu cô nương của mình, chậm rãi đút cho nàng non nửa chén ngao nấu đến canh khoai sọ hầm đậu đỏ. Nhìn đến kiều nhân nhi thoải mái mà nheo đôi mắt, khuôn mặt nhỏ phấn hồng mềm nộn, lòng hắn lại ngứa lên, dưới háng long căn so với suy nghĩ còn phản ứng nhanh hơn, trướng lớn một vòng. Tiểu cô nương tự nhiên cũng cảm giác được, vốn dĩ đã bị hắn cứng rắn nhét vào thực không dễ dàng, hắn làm sao lại tự nhiên đại biến. Nàng không thuận theo mà vặn lên " Ta phải dùng đồ ăn sáng, phu quân không được bắt nạt người"
Hắn vội vàng đè nàng lại, bị nàng hàm ʍúŧ vốn là đã nhẫn lại đến vất vả làm sao có thể chịu được nàng vặn như vậy
" Tê...Nàng đừng nhúc nhích" Hắn trên trán ẩn ẩn đầy gân xanh, cố tình còn muốn khống chế thật tốt để không làm bị thương nàng. Nàng cảm giác được sau lưng hắn phập phồng, biết hắn không dễ chịu, nhất thời mềm lòng, tinh tế nói nhỏ: " Nếu không...Chờ ta ăn xong lại..."
Lời còn chưa dứt đã bị hắn hôn trộm một cái " Tốt" Hắn cười giảo hoạt, liền biết là tiểu bảo bối dễ dàng mềm lòng. Chỉ cần có thể sẽ làm nàng đau lòng, nàng liền bị lừa đến ngoan ngoãn mở rộng tiểu huyệt để hắn thao làm, luôn luôn quên chính mình đã bị nam nhân tàn nhẫn đâm cắm đến khi khóc lóc cầu xin tha thứ thảm ra sao.
Nàng nhìn ánh mắt hắn liền có cảm giác bị lừa, nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tuy nói nàng không phải quân tử nhưng dù sao cũng là hoàng hậu a...ai...
Nội tâm nho nhỏ của nàng giãy giụa một phen, cũng chỉ có thể thừa nhận mà tiếp tục ăn điểm tâm. Kỳ thật ngày thường ăn cũng không nhiều lắm, chẳng qua vì trốn tránh tiếp theo sẽ bị người khi dễ thê thảm mà cố ý vô tình ăn chậm rì rì. Vì thế nam nhân phía sau không chịu nổi, đem nàng chuyển qua mặt đối mặt mà ôm lấy, còn thuận tiện đặt vào tay nàng một khối bánh hoa đào... " Tiếp tục ăn, ta trước tự chơi một chút"
Dứt lời liền đem nửa người trên nàng dựa vào trên bàn, hai tay to cầm lấy hai cánh ௱ôЛƓ nở nang của nàng bắt đầu vuốt ve... " ௱ôЛƓ nhỏ Húc Nhi sờ thật thích, vừa mềm mại lại co dãn, cảm thấy sờ bao nhiêu cũng không đủ". Mặt nàng nháy mắt nhiễm màu đỏ, lặng lẽ lan tràn đến cổ.
Tiếp theo hắn hướng về chỗ tựa lưng của ghế dịch một chút thân mình, long căn vì thế thoáng trượt ra một đoạn, tiểu huyệt của nàng liền xuất hiện trước mắt hắn. Chỉ thấy miệng nhỏ kia đẹp đẽ hồng hào không một chút lông, hai mảnh hoa môi bị đè ép đến biến hình, huyệt khẩu căng đến trắng bệch, đáng thương lại khó khăn bị một cây côn th*t sẫm màu xỏ xuyên qua. Phấn hồng cùng tử hắc, mềm mại cùng thô cứng đối lập lẫn nhau, tựa như bị cưỡng chế làm bẩn sự thuần khiết, thật dễ dàng gợi lên Dụς ∀ọηg sâu nhất trong nam nhân.
Hắn tà tứ gợi lên khóe miệng, vươn tay xoa nắn tiểu trân châu bị long căn chống đỡ hoa huy*t mà bại lộ đang run run... "A.a..." Eo nhỏ của nàng cong lên một độ cong duyên dáng, hoa huy*t gắt gao hàm hút, nửa người trên dựa vào trên bàn cũng trở nên căng thẳng. Hắn rất có dự kiến trước mà đỡ lấy nàng, thậm chí ngay lúc tiểu huyệt nàng ngậm hút long căn hắn còn có thể tập trung tinh thần bảo vệ tinh quan, hắn chính là phải hảo hảo đùa bỡn tiểu nữ nhân này, bị nàng kẹp đến bắn thì sao được.
" Ngoan, thả lỏng ra nào" Hắn vuốt ve eo thon của nàng, một tay kia duỗi đến chỗ ɠเασ ɦợρ nhẹ xoa huyệt khẩu căng cứng, gắt gao.
" Phu quân...ư..haa...không cần lại ấn chỗ kia" Nàng toàn thân phiếm hồng, âm thanh mang theo sự run rẩy khi bị kích thích càng thêm ủy khuất.
" Hiện tại không ấn.." Hắn nâng chân nhỏ trắng nộn, tinh tế mà hôn, sau đó lại tiếp tục khiêu khích nàng... " Húc Nhi, tiểu huyệt nàng cắn ta"
... "..Chàng...chán ghét" Nàng xấu hổ đến thân mình run rẩy, miệng nhỏ phía dưới không tự giác ʍúŧ mát hắn
"Tiểu huyệt Húc Nhi chảy nước, lưu lại trên hoa môi vừa nộn lại mỹ, giống như hoa thược dược ngậm sương ở Ngự hoa viên mùa xuân. Còn có hương thơm vừa ngọt lại say lòng người"... Âm thanh trầm thấp nhu hòa như trăng thanh gió mát hẳn là phải dùng để ngâm thơ, ngâm câu đối, lại bị hắn dùng để nói ra dâm từ lãng ngữ.
" Chàng...không được xem...lưu manh..." Nàng mềm mại ngã xuống trên bàn, thanh âm mang theo tia khóc nức nở. Điểm chính là hoa huy*t thế nhưng lại không có tý tiết tháo nào, bị kích thích đến vô cùng ướƭ áƭ, nàng cảm giác nơi huyệt động đang hàm chứa, tẩm áp long căn đến đầy rẫy ẩm ướt, nóng bỏng.
" Trên người Húc Nhi chỗ nào cũng đẹp, ta thích" Nam nhân xấu xa lúc giảng giải lời ngon tiếng ngọt đều mang theo chút tà khí, làm người ta muốn ngừng cũng ngừng không được.
" Chờ ta dùng lực mà thao lộng tiểu huyệt Húc Nhi, đem d*m thủy đâm đến chảy nước, lại mang long tinh bắn cho nàng, rót đầy țử çɥñğ Húc Nhi. Nếu là ngậm không được long tinh liền sẽ theo long căn chậm rãi tràn ra, chảy tới trên mặt đất...hoa huy*t Húc Nhi sẽ bị cắm đút đến chảy nước ròng ròng...Bắn càng nhiều càng trở nên trơn trượt, thuận lợi để ta đâm đến càng sâu hơn, có thể đem bụng nhỏ Húc Nhi đỉnh gồ lên..." Hắn một bên dùng ngón tay ở bên cạnh tiểu huyệt nàng xoay vòng một bên mặt không đổi sắc mà miêu tả cảnh tượng dâm đãng, nàng rốt cuộc nghe không nổi nữa, giãy dụa bò dậy trên người hắn, một ngụm hôn bịt kín miệng không để hắn nói tiếp, nàng sẽ xấu hổ đến ૮ɦếƭ mất.
Hắn nhiệt tình mà dây dưa với đầu lưỡi nhỏ, nàng nhào vào trong иgự¢ nhưng vẫn muốn chơi xấu: " Chàng thật sự không cần ăn sáng sao?"
"Ừm...không cần..." Nam nhân ác liệt rốt cuộc thỏa mãn, đen tiểu cô nương áp đến một bên giá bát bảo, hung hăng thao lộng.
"..a...a.haa...từ bỏ...phu quân..nhẹ..nhẹ một chút, muốn hư rớt a..." Mặc kệ nàng khóc lóc cầu xin thế nào, nam nhân trước sau đều không chịu buông tha nàng.
" Húc Nhi còn chưa có ăn đủ đâu, lại ăn thêm một chút...nuốt trọn..." Cánh tay hắn ôm chân nàng cong lên, bàn tay nâng ௱ôЛƓ nàng, đẩy từng cái đem côn th*t đỉnh đến sâu nhất, ở trên ௱ôЛƓ vuốt ve ra từng vết tay màu đỏ, cuộc hoan ái này không biết khi nào là cuối.
Ngoài điện, cung nhân trực hầu cúi đầu, trong lòng âm thầm vì Hoàng hậu mà lo lắng. Xem ra bữa ăn sáng này phải hồi lâu mới kết thúc, chỉ sợ bệ hạ lại nảy lòng tham thao lộng hoàng hậu. Hôm nay lại vừa đúng lúc là ngày hưu triều(*), tiểu hoàng hậu xem ra phải chịu khổ. Đáng thương cho tiểu cô nương mới chỉ có mười lăm tuổi, ban đêm bị long tinh hổ mãnh của bệ hạ lăn qua lộn lại không nói, ban ngày còn thường xuyên phải mở ra đùi ngọc chiều chuộng long căn kia... Có khi lại là thiên phú dị bẩm, thật là không dễ dàng đâu.
(*) hưu triều: không lên triều, các đại thần được phép nghỉ không lên triều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc