Tình Cũ Như Mộng - Chương 19

Tác giả: Hồng Cửu

Đừng sỉ nhục tôi như vậy
Hai ngày trôi qua, Doãn Gia Hoa thật sự không biết phải hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa. Anh cố gắng không để tâm, nhưng lại không thể kìm nén được lại xem lịch. Ngồi trong xe chuẩn bị đi gặp khách hàng, trên đoạn đường bãi đỗ xe ngắn ngủi, anh lại lấy ipad, một lần nữa mở lịch ra xem. Dương Huy bên cạnh tưởng rằng anh đang xem giờ, mới lên tiếng nói: “Giám đốc, chúng ta đến kịp mà, sẽ không bị muộn đâu.” Lại quay sang tài xế: “Ra bãi đỗ xe thì lái nhanh lên chút.”
Doãn Gia Hoa thoáng sững sờ. Cuối cùng anh mới ý thức được bản thân mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Là cô chủ động yêu cầu gặp anh, người gấp gáp chính là cô, anh chỉ cần thong dong chờ đợi là được, hà cớ gì phải như một tên nhóc đứng ngồi không yên.
Anh tắt ipad, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Qua màn mí mỏng, anh cảm giác được ánh sáng đang dần dần bao trùm bóng tối, xe đã chạy ra khỏi bãi đỗ.
Tài xế đạp ga tăng tốc, xe phi nhanh về hướng đường cái.
Đột nhiên, xe thắng gấp. Anh còn chưa kịp mở mắt, người đã dội lên phía trước, trán ***ng vào lưng ghế trước.
Nhưng may không gì nghiêm trọng, chỉ là bị giật mình trong chốc lát.
Đến khi anh định thần trở lại, mới nhận ra Dương Huy đang hoảng hốt nhìn mình, tay xoa xoa trán, miệng không ngừng hỏi anh có làm sao không. Tài xế đã xuống xe coi tình hình.
Anh nghiêng đầu nhìn ra, đột nhiên toàn thân anh hóa đá.
**
Quan Hiểu không thể chờ đợi được đến thứ tư.
Ban đầu đã được Dương Huy xếp lịch hẹn, cô cũng đã đồngývà kiên trì đợi đến thứ ba.
Cô mua vài quyển sách, đều là sách về chuyên ngành tài chính mà năm đó cô đã học ở đại học. Cô nghĩ có thể sau này cần dùng đến, mấy hôm nay cũng không có việc gì làm thôi thì mua trau dồi lại kiến thức.
Cô ăn vội bữa trưa, bôi thuốc sơ qua lên vết thương trên trán, rồi lấy sách ra đọc. Khi cô đang còn mải mê chìm đắm trong trang sách thì bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Sau khi vị khách kia đi khỏi, sự kiên nhẫn của cô đã tan biến mất, cô không thể đợi thêm giây phút nào nữa.
Cô mang theo trái tim bi thương nhục nhã chạy đến công ty Gia Hoa. Cô dùng chút lý trí còn sót lại để nhớ lại câu hỏi cuối cùng mà cô hỏi vị khách không mời mà đến kia: Xe của Doãn Gia Hoa đậu ở đâu trong bãi đỗ xe?
Người đó đã trả lời cô như thế nào nhỉ? Đúng rồi, hình như cô ta nói, xe của Doãn Gia Hoa đậu ở bãi đỗ xe trong tòa nhà B hướng cửa Đông Bắc. Người đó nói đó là bãi đỗ xe riêng chuyên của công ty Gia Hoa, chỉ có xe của anh mới đậu ở đó.
Vì thế cô liền chạy đến bãi đỗ xe B cổng Đông Bắc, vành mắt ngấn nước nhưng không chịu để nó rơi xuống, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bãi đỗ tối mịt kia. Một lát sau bảo vệ xuất hiện, anh ta bảo cô không được phép đứng ngay đó, đuổi cô đi.
Cô đành phải lùi lại một đoạn, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào chiếc cổng tối đen kia.
Cuối cùng cũng có hai luồng ánh sáng rọi đến từ hướng đó, cô bất chấp tất cả xông ra.
Suýt nữa cô đã mất mạng, chiếc xe vừa chạy ra đã tăng tốc, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến tài xế phải thắng gấp, cô bị va chạm khá mạnh vào đầu xe, áo rách, thân thể bị thương, nhưng có lẽ vết thương đau rát trong lòng *** cô còn khinh khủng hơn nhiều.
Cô nhìn thấy tài xế bực mình mở cửa xuống xe, cáu gắt mắng cô đi đứng kiểu gì.Cô không muốn trả lời anh ta, níu chặt anh ta đứng lên đi thẳng về phía cửa sau. Cô không biết hành động của mình có được gọi là bệnh thần kinh hay không, cô liên tục gõ mạnh cửa sổ xe. Có lẽ cô còn nói gì nữa, thúc giục người trong xe, nhưng cô không nhớ rõ.
Cửa sổ cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cô nhìn thấy anh đang ngồi bên trong không chớp mắt mà nhìn mình. Đôi mắt đen nhánh tựa như được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vách núi thẳng đứng, sâu không đáy.
Anh ngồi trong xe nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng hỏi cô: “Em chán sống rồi à?”
**
Khi Doãn Gia Hoa kéo cửa sổ xuống, nhìn thấy rõ khuôn mặt Quan Hiểu, trên trán vẫn còn quấn băng, đôi mắt rươm rướm chất chứa bi thương.
Giây phút đó, anh thật sự rất sợ hãi, trái tim anh run rẩy. Xe anh đã đâm ૮ɦếƭ cô?
Anh cố ép bản thân bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, anh không muốn để cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mình.
Anh lạnh lùng hỏi cô: “Em chán sống rồi à?”
Anh nhìn thấy cô cười rộ lên, nụ cười bi thương xé toang ruột gan.
Tuy cô cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
“Em biết anh hận em, nhưng nếu như anh không muốn gặp em, không muốn nghe em giải thích thì xin anh hãy trực tiếp nói thẳng cho em biết! Xin anh đừng…đừng dùng cách này để ςướק đi lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại trong em. Em vốn chỉ hy vọng sau khi nói với anh tất cả, hai chúng ta sẽ có thể giải thoát, có thể buông xuống được, có thể vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại. Em chưa từng nghĩ rằng sẽ mượn cớ cùng anh làm gì cả. Em biết anh gần kết hôn, em biết anh không muốn gặp em, em sẽ đểanh được toại nguyện, nhưng xin anh đừng sỉ nhục em như vậy!”
Nhìn cô vừa khóc vừa nói ra nhữnglời thương tâm này, tâm trí anh hỗn loạn, không kịp phản ứng.
Anh theo phản xạ nhắm mắt, khi mở mắt ra, trang giấy đã rơi xuống đầu gối…anh nhìn rõ, hóa ra là tấm chi phiếu. Khi ánh mắt anh nhìn xuống chữ ký, lòng anh bỗng trầm xuống.
Lúc anh ngẩng đầu lên mới phát hiện cô đã chạy đi. Cô chạy rất nhanh, tựa như muốn thoát khỏi nơi ghê tởm này, anh giương mắt nhìn cô chạy xa.
Lại lần nữa nhìn xuống tấm chi phiếu, một nỗi bất an trào dâng lên trong lòng, mí mắt anh lại giật. Anh không nghĩ ngợi liền đẩy cửa xuống xe, vô thức chạy đuổi theo cô. Song chạy được vài bước thì anh lại dừng, trước mắt anh là ngã ba, anh không biết cô chạy về hướng nào.
Vò tấm chi phiếu trong tay, ánh mắt anh lạnh thấu xương. Anh trầm giọng nói với Dương Huy đang chạy đuổi theo sau: “Hai hôm nay cậu không cần làm gì cả, điều tra rõ việc này cho tôi!” Anh nhét tấm chi phiếu cho Dương Huy.
**
Dương Huy cầm lấy tờ chi phiếu, cúi đầu nhìn, anh khẽ giật mình.
Chữ ký trên tấm chi phiếu là Trương Lộ.
Anh không khỏi lắc đầu.
Không ngờ rằng, ngày đó sau khi tìm gặp anh, cô ta lại đi đến gặp Quan Hiểu, làm một chuyện còn “cẩu huyết” hơn cả phim truyền hình – dùng tiền để đuổi người phụ nữ có quan hệ với bạn trai mình.
Đây là việc không giống với một người thông minh như cô ta làm ra.
Anh nghĩ, hoặc giả Trương Lộ quá luống cuống nên mới làm ra một chuyện ngu ngốc như vậy, hoặc giả cô ta đã dự đoán được kết quả thế nào và đã sắp xếp tất cả mọi chuyện một cách ổn thõa.
Sự thật là gì?
Dương Huy nắm tờ chi phiếu, trong lòng ruột gan hỗn loạn. Chuyện tình của ông chủ và hai người phụ nữ này càng ngày càng phức tạp.
**
Ba ngày sau, Dương Huy không phụ lòng mòng đợi Doãn Gia Hoa đã mang về kết quả.
Có đôi khi, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình không thể tách rời được người trợ lý đắc lực này. Với những nhiệm vụ anh giao phó, cậu ta luôn hoàn thành tốt. Anh căn bản không biết cậu ta đã dùng cách nào, lại có thể điều tra sự việc một cáchhoàn hảo đến như vậy, tựa như bản thân mình đã từng trải qua.
Mà sự tình ẩn khúc vừa được phát giác ra lại khiến anh vô cùng phẩn nộ.
Dương Huy nói với anh: “Giám đốc, qua những gì tôi điều tra và tìm hiểu được, câu chuyện có thể xâu chuỗi lại thế này: Cô Trương Lộ biết được anh và cô Quan Hiểu hẹn gặp nhau vào thứ tư, nên đã đi tìm bạn tốt của mình, phu nhân của Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni. Sau khi hai người bàn bạc, Trần Lam Ni đã đến tìm cô Quan Hiểu, đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu…dĩ nhiên tấm chi phiếu ấy là của cô Trương Lộ. Trần Lam Ni còn nói với cô Quan Hiểu một số chuyện…ờ…lời nói tương đối khó nghe, bảo Quan Hiểu hãy cầm tấm chi phiếu này rời khỏi anh.”
Doãn Gia Hoa chau mày suy nghĩ, trong lòng cuồn cuộn sóng trào. Cô vậy mà lại bị người bạn gái hiện tại của anh dùng tiền mạt sát, sỉ nhục. Anh thật sự không muốn thừa nhận rằng, trái tim anh đang lờ mờ đau âm ĩ vì cảm thấy xót xacho cô.
Một lúc sau, anh lại hỏi Dương Huy: “Trương Lộ sao lại biết tôi và Quan Hiểu sẽ hẹn gặp vào thứ tư?”
Vẻ mặt Dương Huy áy náy: “Giám đốc, xin lỗi. Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi. Hôm đó nhận được điện thoại của anh, sau đó tôi liền làm theo dặn dò của anh, gọi điện cho cô Quan Hiểu, rồi hẹn cô ấy thứ thư. Lúc tôi vừa đặt máy xuống thì cô Trương Lộ bước vào phòng làm việc của tôi. Cô ấy nói rằng vừa mới đến chỗ anh xong, rồi hỏi tôi anh và cô Quan Hiểu hẹn nhau hôm nào. Tôi đã cắn răng kiên quyết không nói, cô ấy ậm ừ rồi bỏ đi. Khi ấy tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ ngay từ lúc đầu cô Trương Lộ đã đứng ngoài cửa văn phòng. Cô ấy đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại. Nhưng vì sao cô ấy lại vào hỏi lại thêm một lần nữa thì tôi không biết. Giám đốc, xin lỗi, là do tôi sơ xuất đã để cô Trương Lộ biết được việc này.”
Doãn Gia Hoa day day trán: “Không liên quan đến cậu, nếu như cô ấy cố tình muốn biết, chúng ta có đề phòng cỡ nào cũng không thể qua mắt được. Cô ấy rất thông minh.”
Dương Huy gật đầu đồng ý, Trương Lộ quả thật rất thông minh, có khi cô thông minh đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.
Doãn Gia Hoa suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi Dương Huy: “Cậu vừa bảo, là Trần Lam ni đến tìm Quan Hiểu, nói những lời khó nghe, cậu sao lại biết được việc này? Có thể điều tra được những gì Trần Lam Ni đã nói với Quan Hiểu không?”
Dương Huy trả lời anh: “Nhà hàng cô Quan Hiểu hiện nay đã đóng cửa, bàn ghế mới trong nhà hàng đều đã được bán hết, đồ cũ thì bị đưa đi, cửa hàng của cô ấy giờ đây hoàn toàn trống rỗng, khi Trần Lam Ni đến tìm Quan Hiểu, tôi đoán rằng, có lẽ Quách phu nhân không chịu đựng nổi nơi hoang tàn vắng vẻ, nên đã đề nghị cô Quan Hiểu qua nhà hàng Tây của chúng ta bên cạnh hẹn gặp. Nhà hàng của chúng ta không lớn, hai người họ ngồi bên cửa sổ nói chuyện, khi đó khách cũng không nhiều, nhân viên lại đông đủ, người phục vụ cho bàn hai người thường xuyên đến nên đã nghe được một phần cuộc nói chuyện của hai người.”
Doãn Gia Hoa vẫn khăng khăng muốn nghe những lời khó nghe kia, Dương Huy không còn cách nào khác đành kể lại cho anh.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Doãn Gia Hoa trở nên tái xanh.
Những lời này ngay cả anh nghe xong cũng chịu không nổi huống hồ là người phụ nữ đó.
Cô không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, gặp phải những chuyện như vậy lúc nào cũng chỉ biết trốn sau lưng người khác để khóc.
Lòng anh thắt lại, anh muốn đối mặt với Trương Lộ để đối chất ngay lập tức, anh không thể cưới một người phụ nữ lòng dạ hiểm ác như vậy về làm vợ được.
Là ai bảo cô đến tìm tôi
Ngày đó, Trương Lộ đứng trước phòng làm việc Dương Huy, nghe thấy anh ta vừa gác máy đã quay số gọi ngay cho người khác, cô biết chắc rằng Doãn Gia Hoa vừa nhận được điện thoại của người phụ nữ kia và hai người sẽ có buổi hẹn vào thứ tư tuần sau.
Tuy cô đã nghe được tất cả, nhưng vẫn vào văn phòng Dương Huy, cố tình hỏi anh ta, Quan Hiểu và Doãn Gia Hoa hẹn nhau hôm nào. Cô nhìn thấy Dương Huy cắn răng, khẳng định chắc nịch rằng, anh ta không biết.
Lúc ấy cô xác định rằng, người đàn ông này trông phóng khoángnhưng anh ta đối với Doãn Gia Hoa hoàn toàn trung thành, cô không thể nào lay động được. Từ đó cô cũng đã bỏ đi ý định lấy lòng anh ta để moi móc thông tin. Cô không có thời gian để làm những việc vô dụng.
Buổi tối, cô về đến nhà, cô cảm thấy bản thân mình nên làm chút gì đó. Cô bắt đầu động não, cố đưa ra cách giải quyết tốt nhất.
Sau khi suy nghĩ một đêm, cô đưa ra một quyết định.
Ngày hôm sau, cô gọi điện hẹn Trần Lam Ni ra uống trà. Vừa nhìn thấy cô, Trần Lam Ni liền than vãn.
“Lộ Lộ, cậu biết không, tớ buồn quá, tớ mệt mỏi quá! Vì việc tớ giúp cậu điều tra về người phụ nữ họ Quan đó mà lão Quách nhà tớ đã đóng hết tất cả các tài khoản của tớ, lại còn không thèm nói chuyện với tớ một câu, thậm chí mấy hôm nay lão cũng không về nhà! Tớ quả thật sắp điên lên rồi! Lộ Lộ cậu nói xem, người phụ nữ họ Quan kia là ai cơ chứ, sao lại không thế ***ng vào cô ta? Dựa vào cái gì mà lão Quách nhà tớ lại vì cô ta mà không thèm để ý đến tớ?”
Cô vừa nói vừa giận dỗi uống một ngụm lớn cà phê. Song đến cả cà phê cũng không biết chìu lòng cô, mùi vị nồng nặc khiến cô cảm thấy khó thở, buồn nôn, nhìn cô chả khác gì một bà bầu đang ốm nghén.
Trương Lộ không khỏi tò mò hỏi: “Ni Ni, có phải cậu lại mang thai không?”
Trần Lam Ni trợn trừng mắt: “Sao có thể thế được! Cậu không phải không biết tớ không có dự định sinh con! Những lần trước không phải tớ đều phá cả rồi sao?Lão Quách để mắt đến tớ cũng là vì vóc dáng của tớ, nếu như tớ sinh một đứa không phải là phá hủy toàn bộ sao?”
Trương Lộ đành gật đầu bừa đồng ý với suy nghĩ ngu xuẩn của cô bạn mình, lại càng không quên bắt được thời cơ châm dầu vào lửa: “Ôi, Ni Ni à, thời gian này tớ cũng đang vì cái người phụ nữ họ Quan đó mà phiền muộn đây, tớ và Doãn Gia Hoa đã quyết định kết hôn, nhưng gần đây người phụ nữ đó cứ đeo bám Gia Hoa. Cô ta rõ ràng đã có chồng, vậy mà còn…ôi! Cậu biết sao không, tớ đã hỏi Gia Hoa vì sao người phụ nữ ấy cứ bám theo anh suốt, Gia Hoa nói với tớ, trước đây người phụ nữ đó đã từng cho anh ấy tiền đóng học phí, anh ấy vẫn chưa trả lại, anh ấy cũng là vì mối ân tình này nên mới chưa thể đoạn tuyệt với cô ta, thế nhưng người phụ nữ đó lại nhiều lần muốn đùa bỡn với tình cảm của anh ấy, liên tục tìm cách dây dưa quấn quýt lấy anh ấy!”
Trần Lam Ni bên kia căm phẫn trào dâng: “Thật lố lăng! Đúng là yêu phụ lộng hành, không coi ai ra gì! Nhanh đưa tiền cho cô ta, từ nay về sau cắt đứt quan hệ hoàn toàn đi!”
Trương Lộ làm ra vẻ tán thành gật đầu: “Đúng vậy, tớ và Gia Hoa cũng đã bàn bạc, Gia Hoa bảo sau khi trả cô ta món nợ đấy sẽ không bao giờ để ý đến cô ta nữa.” Cô đột nhiên nắm lấy tay Trần Lam Ni: “Ni Ni, tớ không muốn để Gia Hoa đến trả tiền cô ấy, tớ sợ cô ta sẽ thừa cơ hội đó mà dụ dỗ Gia Hoa. Cậu cũng biết đấy, người phụ nữ đó rất có mị lực quyến rũ đàn ông, mà đàn ông đều không thể nào thoát khỏi những cám dỗ. Tớ và Gia Hoa sắp kết hôn rồi, tớ sợ, vì chuyện này lại rước thêm rắc rối, tớ không muốn Gia Hoa tự mình đi đến trả tiền…Đáng nhẽ ra tớ đi trả cũng được, nhưng như cậu biết đấy, với cô ta, tớ chỉ cảm thấy chán ghét, kinh tởm đến không muốn nhìn mặt. Nếu phải trực tiếp gặp mặt cô ta, đến khi nghe cô ta nói những lời tuc tỉu, vô văn hóa của kẻ hạ đẳng thì e rằng sẽ tớ sẽ không biết đường mà đáp trả lại được mất, tớ sợ sẽ bị cô ta ức hiếp! Loại phụ nữ này chỉ có trước mặt đàn ông là giả vờ nhu nhược, mềm yếu thôi, chứ thật ra đều là thứ bà chằn dữ tợn. Cho nên Ni Ni à, tớ muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp tớ một lần không, cậu cầm tấm chi phiếu đem đến đưa cho người phụ nữ đó được không?”
Trần Lam Ni có chút lưỡng lự, Trương Lộ thừa dịp lại thêm vào: “Ni Ni, không phải cậu sợ lão Quách nhà cậu…ôi, không phải là tớ nói cậu, tớ bị ức hiếp cũng đủ rồi, nhưng cậu khi không lại vì người phụ nữ đó mà bị chồng ghẻ lạnh, thật sự là oan ૮ɦếƭ đi được! Nếu như tớ có trình độ mồm mép giống như cậu, những chuyện chướng tai gai mắt thế này tớ thật không thể khoanh tay ngồi yên mà nhìn được, nhất định phải tìm đến cô ta mà dạy cho cô ta một bài học thì tớ mới hả dạ được. Hơn nữa,tuy người phụ nữ Quan Hiểu đó chẳng còn trẻ như chúng ta, nhưng vóc dáng vẫn còn nõn nà mơn mỡn phết! Đặc biệt là mỗi khi cô ta lẳng lơ mỉm cười với lũ đàn ông, cậu vẫn chưa nhìn thấy đấy, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, y hệt hồ ly tinh mê hoặc người! Mà không phải lão Quách nhà cậu cũng nhìn trúng cô ta rồi đấy chứ?”
Câu cuối này thật sự đã chạm đến nỗi đau của Trần Lam Ni. *** cô ta bực bội đập phập phồng.
Gần đây tâm trạng cô luôn thất thường, mỗi lúc tức giận *** lại đập phập phồng, có lúc không chịu đựng nổi gặng từng cơn nôn mửa đến lã người.
Nghĩ đến vì người phụ nữ kia mà Quách Hồng Đồ giận mình, cô thật sự rất căm giận, xúc động vỗ bàn đồng ý: “Đừng sợ Lộ Lộ! Tớ sẽ thay cậu đi đưa tiền cho cô ta. Tớ không những đi trả tiền thay cậu, mà còn thay bản thân đi đến mạt sát cô ta một trận. Tớ nhất định phải cho cô ta hiểu ra một đạo lý: Chồng của người khác không phải là một người phụ nữ đã có chồng ti tiện như cô ta có tư cách ve vởn!”
Trương Lộ vờ như muốn ngăn lại: “Ni Ni, đừng, nếu như cô ta không chọc giận cậu, cậu cũng đừng tranh cãi với cô ta làm gì, cậu chỉ cần để lại tờ chi phiếu cho cô ta là đủ rồi. Chồng cậu bởi vì cô ta đã bắt đầu lạnh nhạt với cậu, nếu như để chồng cậu biết cậu đi đến tìm người phụ nữ kia nói chuyện, chồng cậu nhất định lại sẽ càng chán ghét cậu hơn, nếu như nhỡ đâu…chồng cậu đòi ly dị thì làm sao bây giờ?” Trương Lộ bày ra vẻ chân thành nói, tựa như rất biết suy nghĩ cho cô bạn thân này.
Trần Lam Ni quả thật kích động, cơn giận bùng nổ: “Tớ haaa! Chỉ vì một người phụ nữ như vậy mà lão Quách không cần tớ nữa ư? Vậy tớ thà ૮ɦếƭ cho rồi! Không được, dựa vào đâu mà vì cô ta lão Quách lại lạnh nhạt với tớ! Tớ nhất định phải đi đến tìm cô ta xả giận. Tớ phải đi đến chửi cho con đàn bà không biết xấu hổ này một trận!”
Trần Lam Ni cầm lấy tờ chi phiếu của Trương Lộ, đồng ý với cô bạn mình ngày mai sẽ đến tìm Quan Hiểu “vui vẻ trò chuyện”.
“Tớ nhất định sẽ không để cho con đàn bà vô liêm sỉ đó sống yên ổn. Tớ phải sỉ nhục cô ta một trận.”
Trương Lộ mang theo vẻ mặt quan tâm chân thành, tha thiết nắm lấy tay Trần Lam Ni: “Ni Ni, cám ơn cậu, cậu thật sự là người chị em tốt nhất của tớ! Nhưng Ni Ni à, cậu hãy nhớ, nhất định đừng quá xúc phạm người phụ nữ đó, nhét tấm chi phiếu cho cô ta là được rồi, đừng để lão Quách nhà cậu trở mặt với cậu!”
Trần Lam Ni xúc động: “Lộ Lộ, chỉ có cậu biết suy nghĩ cho tớ, chỉ có cậu tốt với tớ! Cậu yên tâm, chuyện này tớ biết phải làm thế nào.”
Trương Lộ nhìn cô, nở nụ cười vừa vui mừng vừa cảm kích.
Nếu như không phải nghĩ rằng, bản thân cô mà tự mình đi nhét tấm chi phiếu cho con già đó sẽ hạ thấp giá trị nhân phẩm của mình, thì cô cũng chẳng cần tốn bao nhiêu công sức để lừa cô bạn *** não phẳng trước mặt này làm gì.
**
Quan Hiểu kiên nhẫn chờ đợi, đã hai ngày trôi qua kể từ hôm gọi điện, cô tự an ủi bản thân, cố gắng nhẫn nại chờ cho đến thứ tư tuần sau.
Cô ăn tạm gì đấy cho qua bữa, rồi ngồi trong cửa hàng đọc sách, bỗng dưng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Là một người phụ nữ, thoạt nhìn cũng quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đó. Dáng người cô ta rất đẹp, khuôn mặt trang điểm hơi đậm.
Khi Quan Hiểu nghe thấy cô ta bảo muốn nói chuyện cùng cô, cô cảm thấy hơi khó hiểu. Cô không biết mình có chuyện gì để nói với cái người chỉ biết ngẩng mặt lên trời thế này. Nhưng khi cô nghe được hai cái tên Doãn Gia Hoa và Trương Lộ thốt ra từ miệng đối phương, cô đã thay đổi ý định, đồng ý nói chuyện cùng cô ta.
Cô kéo ghế ra cho vị khách không mời mà đến này, ai ngờ ánh mắt đối phương cũng chẳng thèm liếc nhìn xuống, nhếch mũi nói với cô: “Cửa hàng cô quá nghèo nàn, ngay cả thức uống cũng chẳng có, đi theo tôi qua nhà hàng bên cạnh nói chuyện đi, yên tâm, tôi sẽ trả tiền.”
Quan Hiểu nghe thấy ngữ điệu của cô ta thật giống như một mệnh lệnh hơn là một lời mời khách sáo, vô cùng khiếm nhã. Cô thật sự không muốn đi qua nhà hàng bên cạnh nhưng nghe chuyện có liên quan đến Doãn Gia Hoa, lại không nhịn được tò mò liền đi theo cô ta.
Vào nhà hàng Tây, vị khách kiêu ngạo kia lại đòi lấy phòng riêng để nói chuyện. Quan Hiểu cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá sức vênh váo, ra lệnh cho người khác một cách đáng ghét, thế nên cô không muốn thỏa mãn ý định của cô ta, khăng khăng chọn vị trí gần cửa sổ.
Cô thấy đối phương trông có vẻ vô cùng tức giận, nhưng cô cũng không rỗi bận tâm về điều đó.
Ngồi xuống bàn, đối phương tự giới thiệu, cô ta tên là Trần Lam Ni, là phu nhân của ông chủ Quách Hồng Đồ và cũng là bạn thân tri kỷ của Trương Lộ.
Quan Hiểu liền hiểu ra vì sao trông cô ta lại quen mắt. Thì ra ở tiệc R*ợ*u lần trước cô đã nhìn thấy người này.
Quan Hiểu nhìn Trần Lam Ni, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này thật quá tự mãn, ai thèm quan tâm cô ta là phu nhân của ai cơ chứ, lại là bạn tri kỷ của ai cơ chứ? Cô chỉ muốn biết vì sao cô ta lại muốn đến tìm cô?
Nhưng đối phương lại bày ra tư thế tao nhã uống trà, cái miệng chúm chím nhấp từng ngụm, uống đến hơn nửa ngày, mới rút từ trong túi một tấm chi phiếu, vẻ mặt chẳng khác gì đang ban tặng, đưa lên trước mặt cô.
Quan Hiểu nhìn tấm chi phiếu trước mặt, con số trên đó không nhỏ, người ký tên là Trương Lộ, cô hỏi người phụ nữ mặt dày phấn son tên Trần Lam Ni trước mặt rằng, tấm chi phiếu này là có ý gì.
Trần Lam Ni hừ lạnh, kiêu ngạo nói với cô: “Con người của tôi ấy, tốt nhưng là đừng nên lòng vòng, nếu như cô đã giả bộ hồ đồ, không bằng tôi đây nói cho cô biết! Quan Hiểu thật ra cô cũng hiểu rõ, trong mắt Doãn Gia cô là hạng người gì, anh ấy đã nhiều lần lẩn tránh cô, không muốn có bất cứ liên quan nào đến cô, mỗi lúc gặp cô thì tâm trạng liền trở nên xấu cực điểm, chẳng lẽ cô ngây ngô hay cố tình không biết? Sự thật rằng anh ấy rất chán ghét cô! Anh ấy cũng đã nói với Trương Lộ, mấy năm trước cô giúp anh ấy nộp tiền đóng học phí, anh ấy cũng vì ân tình này nên chưa thể đoạn tuyệt quan hệ với cô. Thế nhưng bây giờ, tôi nói cô Quan Hiểu nghe nè, Trương Lộ và Doãn Gia Hoa cũng đã sắp kết hôn, cô cũng đừng vì món nợ ân tình cũ này mà hao tâm tốn sức, chút tiền cỏn con này ấy à, nói ra chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ nữa là! Bây giờ chúng tôi trả lại nó gấp đôi cho cô, sau này mọi người không ai thiếu nợ ai, cô cầm tiền rồi cũng đừng đến dây dưa đến họ nữa, tốt xấu gì Doãn Gia Hoa và Trương Lộ cũng sắp kết hôn, cô mà vẫn cứ dai dẳng bám lấy anh ấy cũng chỉ là đồ ti tiện mà thôi. Số tiền này nhiều hơn gấp mười lần số tiền năm đó cô đóng học phí cho Doãn Gia Hoa, cầm lấy nó cô và Doãn Gia Hoa sẽ không ai thiếu nợ ai. Từ nay về sau cô hãy rời xa Doãn Gia Hoa và Trương Lộ, đừng mơ tưởng gì hơn! Cô Quan, con người sỗng ít nhiều phải nghĩ đến sĩ diện bản thân, phải tự mình biết thân biết phận mà sống!
Nghe hết một tràn này, toàn thân Quan Hiểu run rẩy.
“Là ai bảo cô đến tìm tôi? Tấm chi phiếu này là chủ kiến của ai? Là Trương Lộ hay Doãn Gia Hoa?”
Trần Lam Ni cười mỉa: “Có gì khác nhau sao? Hai người ấy cũng sắp kết hôn rồi, dĩ nhiên đây là ý kiến của cả hai người họ! Cô hỏi như vậy, có vẻ như vẫn chưa mất hết hy vọng nhỉ? Quan Hiểu, e rằng những lời nói vừa rồi của tôi vẫn còn quá lịch sự, bây giờ tôi đây sẽ nói rõ cho cô nghe, tôi cảm thấy, một con đàn bà mà đã có chồng rồi thì chớ nên hết lần này đến lần khác đi đùa bỡn tình cảm của người khác. Cô bây giờ không phải là người độc thân mà cũng không tính là còn trẻ, cô còn có chồng! Tôi thật không hiểu, cô bên ngoài làm bao nhiêu chuyện đồi bại vậy sao chồng cô vẫn không chịu bỏ cô, một người đàn ông tốt như vậy cô lại không biết quý trọng, còn muốn vè vỡn chồng của người khác. Còn hại người khác bị chồng đóng tài khoản, thật không hiểu cô làm người kiểu gì…ờ…sao lại cheap như thế này!” Lời nói vừa khó nghe vừa rườm rà, vất vả lắm mới nói hết một đoạn, cô lại hỏi Quan Hiểu thêm một câu: “Cô biết chồng tôi sao? Tôi hỏi cô, không phải cô thừa cơ quyến rũ chồng tôi đấy chứ?”
Quan Hiểu dường như nghe không hiểu những điều cô ta nói, cô chỉ cảm thấy *** mình đau nhói, đau đến nổi toàn thân cô tê dại. Cô đờ đẫn lắc đầu.
Trần Lam Ni nhếch môi hừ lạnh: “Cô bày ra bộ dạng yếu đuối nhu nhược này cho ai xem? Tôi cũng chẳng phải là đàn ông mà bày trò câu dẫn, quyến rũ làm gì cho tốn sức, đúng là hồ ly tinh! Cô nói cô không quen chồng tôi, vậy tại sao anh ấy vì cô lại đóng hết tất cả các tài khoản của tôi?”
Quan Hiểu hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì, cô cũng không muốn hiểu. Lúc này trước mắt cô chỉ muốn biết một chuyện.
Cô cầm tấm chi phiểu, hỏi Trần Lam Ni: “Doãn Gia Hoa thường đậu xe ở bãi đỗ xe nào trong công ty Gia Hoa?”
Trần Lam Ni không tưởng tưởng nổi, cô xoắn mày hỏi: “Cô còn muốn đi tìm Doãn Gia Hoa sao? Cô thật hết thuốc chữa rồi, nói đến nước này rồi mà cô còn chưa từ bỏ hy vọng ư? Làm phụ nữ không thể quá hư hỏng quá đê tiện như thế này được! Cô sao có thể…”
Quan Hiểu thật không muốn nghe cô ta lảm nhảm, cô lớn tiếng cắt lời: “Tôi chỉ hỏi cô, anh ấy đậu xe ở bãi đỗ xe nào?” Ánh mắt cô nhìn Trần Lam Ni trở nên hung dữ: “Không phải cô bảo tôi rằng chồng cô vì tôi mà đóng tài khoản của cô lại ư? Cô không muốn vì tôi mà hai người ly hôn đấy chứ!” Tuy rằng không biết Trần Lam Ni và chồng cô ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này để đạt được đáp án của mình cô không đếm xỉa dến bất cứ thứ gì.
Vẻ mặt Trần Lam Ni quả thật thay đổi, cô bị lời Quan Hiểu làm cho hoảng sợ: “Cô dám, cô đúng là người phụ nữ ti tiện. Nếu như cô dám phá hoại tình cảm giữa tôi và chồng, tôi sẽ cho cô biết tay!” Cô không để ý đến hình tường hét ầm lên.
Trần Lam Ni là một người miệng cọp gan thỏ, bình thường thấy người ta không nói gì thì to mồm lớn tiếng, chỉ khi nào gặp phải cây cao hơn, chắc khỏe hơn thì liền sợ sệt, điển hình của kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Khi chưa gặp Quan Hiểu, trước mặt Trương Lộ cô vỗ *** oai phong nói, sau khi gặp Quan Hiểu, cảm thấy đối phương dễ bắt nặt, liền sổ một tràn khó nghe.
Nhưng thấy Quan Hiểu trước mặt đang nổi giận, cô lại trở nên bối rối không biết làm thế nào.
Quan Hiểu trợn mắt nhìn chằm cô, lạnh lùng nói: “Nếu như cô không nói, tôi nhất định dám.”
Trần Lam Ni bị khí thế quyết liệt của cô làm cho sợ hãi, trong lúc do dự, cô bỗng nhiên nhớ đến vị trí đỗ xe của Doãn Gia Hoa mà lần trước trương Lộ nói cho cô, liền bật ra miệng: “Bãi, bãi đỗ xe trong tòa nhà B, cổng Đông Bắc là bãi đỗ chuyên dụng dành riêng cho Doãn Gia Hoa…”
Quan Hiểu không thèm liếc nhìn cô, nắm chặt tấm chi phiếu đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc