Tìm Về Dấu Yêu - Chương 08

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Trải qua mười mấy tiếng trên không, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay ngoại ô của Luân Đôn.
Bạn đồng hành Cao Lỗi đang phụ giúp Vân Trạm đi ở phía trước, Dung Nhược lùi một bước, đi theo phía sau họ. Từng trận choáng váng ập đến, cô biết mình bị say máy bay. Ngồi vào phía sau xe, cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, lúc thấy Cao Lỗi giúp đỡ Vân Trạm lên xe, cô mới phát hiện sắc mặt của Vân Trạm rất kém, dường như còn mệt mỏi tái nhợt hơn so với khi còn ngồi trên máy bay.
“Cậu không sao chứ?” Xe chạy được một quãng, Cao Lỗi quay đầu hỏi.
Đợi một lúc lâu, Vân Trạm mới khẽ trả lời: “……..Ừm”
Nghe thấy giọng nói vô lực của anh, Dung Nhược quay đầu lại. Từ lúc bắt đầu lên xe, anh vẫn nhắm mắt, giờ phút này, cô dường như có thể thấy hàng mi xinh đẹp của anh khẽ run rẩy, hơn nữa, nếp nhíu giữa hai hàng lông mày cũng khó che giấu được sựmệt mỏi ủ rũ. Tầm mắt dời xuống, khi bắt gặp đôi tay anh vẫn đang cố sức chống đỡ hai bên người thì Dung Nhược đã nhịn không được muốn tiến sang, ngồi gần anh một chút. Thế nhưng, ngay tại lúc cô chuẩn bị dịch chuyển thì Vân Trạm bỗng mở to mắt, nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô, thấp giọng dặn dò tài xế: “Hạ cửa kính ở chỗ ngồi phía sau xuống”.
Lời của anh vừa dứt, một tiếng động nhỏ vang lên, gió lập tức ùa vào. Cảm giác hơi lạnh, nhưng đối với người đang say xe mà nói, lại thoải mái vô cùng.
Gần như chỉ trong phút chốc, Dung Nhược cảm thấy cảm giác khó ở trong dạ dày giảm bớt rất nhiều, hơn nữa, ý nghĩ cũng dần thanh tỉnh từ trong cơn choáng váng.
Cô có chút kinh ngạc cùng cảm kích quay đầu nhìn Vân Trạm, nhưng người ngồi đó, đã sớm nhắm mắt lại, sắc mặt dường như càng thêm tái nhợt. Cô mấp máy môi, đem câu cảm ơn định nói nuốt trở vào, chỉ bình tĩnh nhích về phía Vân Trạm một chút.
Xe bắt đầu xuống đường cao tốc, lúc đi vào nội thành, tốc độ đã chậm lại rõ ràng. Cao Lỗi lại quay đầu, trong giọng nói mang theo nhiều lo lắng.
“Vốn là định xế chiều dự cuộc hội nghị cấp cao, bây giờ đổi lịch thành ngày mai được không?” Tuy Vân Trạm vẫn nói không sao, nhưng mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, đối với một người có sức khỏe bình thường đã không phải là chuyện dễ chịu gì. Với tình trạng hiện nay của Vân Trạm, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng.
“Buổi chiều tất cả mọi người quay về biệt thự nghỉ ngơi một chút, Dung Nhược cũng có vẻ mệt mỏi”. Bất đắc dĩ, anh mang Dung Nhược ra làm cớ.”Buổi tối chúng ta…….”. Đột nhiên áp lực từ đâu vọt đến khiến anh không thể hoàn thành câu nói, một chiếc xe hơi từ chỗ rẽ lao ra, vượt sát qua trước mắt làm bọn họ phải phanh gấp lại.
Sau khi giữ chặt tay vịn ổn định thân mình, anh lập tức quay đầu.
“Mọi người không sao chứ?”
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi!”. Tài xế cũng xoay người, vẻ mặt lo sợ e ngại.
Dung Nhược đúng lúc đó cũng đã chống dậy ngồi lại nghiêm chỉnh, khi quay đầu sang nhìn về phía Vân Trạm thì tim cô trong phút chốc dồn dập đập loạn.
Mất đi thăng bằng, Vân Trạm ngã lệch người xuống ghế, khuỷu tay trái chống đỡ thân thể, tay phải nắm chặt vạt áo trước ***. Tuy không thể nhìn thấy gương mặt anh, nhưng tấm lưng gầy đang phập phồng gấp gáp kia, cũng đủ để mọi người ở đây hiểu được tình hình hiện tại.
“Trạm!………..” Dưới tình thế cấp bách, Dung Nhược buộc miệng kêu lên, đồng thời lập tức ngồi vào bên cạnh anh.
“Mau lấy thuốc ra!” Cao Lỗi cũng lao xuống xe, mở cửa xe phía Vân Trạm ra.
Taynhanh chóng tìm kiếm trong túi áo vest, Dung Nhược cảm thấy ngón tay mình đã không còn nghe lời sai bảo. Vất vả lắm mới lấy được lọ thuốc từ trong túi sườn áo, đổ ra viên thuốc để Vân Trạm uống vào, cô mới nhận ra bàn tay đặt trên vai anh đang run rẩy dưới ánh sáng.
Lần đầu tiên trực tiếp bắt gặp Vân Trạm phát bệnh như vậy, cô lúng ta lúng túng không biết phải làm sao, cũng không dám tùy tiện di chuyển anh. Chỉ nhìn thấy mái tóc đen mềm của anh bám sát vào cổ, trên cổ tay thon gầy mơ hồ hiện lên đường mạch máu. Điều duy nhất khiếm cô an tâm, đó là anh đã dần dần bình ổn hô hấp.
“Đặt cậu ấy nằm thẳng xuống”. Đợi cho tình huống của Vân Trạm ổn định, Cao Lỗi dặn dò tiếp.
Đem tầm mắt vẫn đặt tại trên người Vân Trạm dời đi, Dung Nhược ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lui về vị trí ban đầu của mình. Nhẹ nhàng dìu người đang còn thở nhẹ, cùng với trợ giúp của Cao Lỗi, đặt anh nằm gối lên đùi mình.
“Để cho cậu ấy nằm như vậy nghỉ ngơi một chút”. Cao Lỗi đóng cửa xe lại. Trước lúc trở về chỗ ngồi phía trước, anh khẽ lướt nhìn Dung Nhược, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Căn bản không để ý anh ta đang nói gì, Dung Nhược chỉ nhẹ nhàng nhíu mày nhìn con người đang im lặng gối lên chân mình. Làn môi và sắc mặt đều trắng bệch như nhau, trên trán rõ ràng phủ một tầng mồ hôi, sợi tóc hơi thấm ướt. Bàn tay nắm trước ***, đã dần dần bình thường lại, khoát lên bụng, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hết sức cẩn thận nhặt tấm chăn lông rơi xuống ban nãy, nhẹ nhàng thay anh phủ lên, ngón tay mềm nhẹ gạt những sợi tóc trên trán anh ra, một tia đau lòng không hề che dấu mà biểu lộ trong mắt Dung Nhược…..
——–
“Cậu rốt cục cũng tỉnh”. Khi Vân Trạm mở mắt ra, nghênh đón anh là câu nói như trút được gán*** của Cao Lỗi.
Thở sâu, cơn đau phía tim đã biến mất, Vân Trạm chống thân thể ngồi dậy.
“Tiểu Hân vừa rồi có gọi điện, xem chừng tôi trở về lần này sẽ không có ngày yên ổn”. Thấy anh đã không còn lo ngại, Cao Lỗi cũng yên tâm mà đùa cợt.
“Dung Nhược đâu?” Kéo gối mềm qua dựa lưng vào, Vân Trạm nhàn nhạt nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Cùng cậu đến quá trưa, mới đi rồi”. Cố ý nhấn mạnh chữ”cùng”, Cao Lỗi thâm ý sâu xa nhìn về phía anh.
“Cậu giúp tôi sắp xếp hành trình ngày mai”. Vân Trạm vẻ mặt lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không thèm để ý lời nói của bạn thân.
“Trễ hai ngày cũng không muộn, cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều. Nếu còn giống như hôm nay, sẽ có người rất lo lắng”. Lời nói của Cao Lỗi bây giờ là hoàn toàn thật tâm. Lúc ấy tuy rằng đang bận việc cấp cứu, nhưng anh vẫn không bỏ qua vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Dung Nhược. Tay cô khi đó phát run, ánh mắt hoảng hốt, còn có hành động dìu Vân Trạm nằm xuống rất tự nhiên như lẽ thường tình, tất cả đều toát ra sự quan tâm đối với Vân Trạm. Cô khi ấy, cùng với Dung Nhược hờ hững xa cách ở nhà họ Vân hôm nọ, quả thực là một trời một vực. Cũng chính vì sự tương phản rõ rệt này đã khiến anh chú ý cô nhiều hơn.
“……….Tôi đã không sao rồi”. Vân Trạm vẫn nhàn nhạt trả lời. Trong lòng lại vì câu nói của Cao Lỗi mà có chút hân hoan.
Sự cố chấp của anh khiến Cao Lỗi bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi đi sắp xếp. Nhưng mà đêm nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt”
Gật gật đầu, cho đến khi Cao Lỗi rời khỏi phòng ngủ, Vân Trạm cũng không nói câu nào.
Màn đêm dày đặc bao phủ mọi thứ. Từng trận gió nhẹ xuyên qua cửa sổ đang mở lùa vào, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động.
Trong mắt Vân Trạm, cũng là một mảnh tối tĩnh mịch.
Lúc ấy, khi anh lên cơn đau tim, không ngừng thở dốc, bên tai rõ ràng truyền đến giọng nói của Dung Nhược, mang theo lo lắng cùng vội vàng.
Nhưng điều anh càng để ý đến, chính là cách cô xưng hô anh.
———Trạm!……..
Âm thanh quen thuộc trong quá khứ, cứ thế mà bật ra từ miệng cô một cách tự nhiên.
Vân Trạm thuận tay tắt đèn tường, đáy mắt tĩnh lặng ẩn hiện tia cảm xúc kỳ lạ.
——————-
Dung Nhược ôm đầu gối dựa vào tường.
Đêm rất sâu, có lẽ, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô đã lâu vẫn không thể ngủ được.
Nếu như không trải qua sự việc ở mấy tiếng trước, cô cũng sẽ không biết được, thì ra bản thân mình yếu ớt và nhát gan như vậy. Cô, lại có thể bị Vân Trạm dọa cho thất kinh. Tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống, nỗi sợ hãi mà ngay cả năm đó bên vách núi cô cũng chưa từng cảm nhận. Có lẽ, năm đó là do trái tim tro tàn đã lấp đầy mọi thứ, nên cô mới không cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng hôm nay… đầu óc cô trống rỗng, chân tay phát run.
Gió đêm ập vào, cảm thấy một trận lạnh lẽo. Theo bản năng hai tay thu chặt, Dung Nhược nhìn chằm chằm vào tấm thảm lộ ra một nụ cười tự giễu. Thì ra, bản thân mình lại không trấn tĩnh như vậy. Mặt nạ lạnh lùng cô tự cho là vững chắc vất vả đeo vào bấy lâu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Kế tiếp, sự tình sẽ phát triển như thế nào, ngay cả chính cô cũng đã bắt đầu hoang mang không rõ.
Ở nước Anh hai ngày, đồng hồ sinh lý vẫn chưa điều chỉnh được. Lúc Dung Nhược tỉnh lại, đã là quá bữa trưa.
Vài ba người giúp việc đang hút bụi, lau cửa sổ. Thấy cô đi ra, vội vàng bỏ dở việc trong tay, chào đón.
“Bọn họ, đều ra ngoài rồi sao?” Cô hướng mắt nhìn về phía phòng ngủ của Vân Trạm.
“Thưa vâng. Tiên sinh lúc gần đi có dặn dò, đừng quấy rầy giấc ngủ của ngài. Ngài có muốn dùng cơm bây giờ không?”
“Ừm”
Ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, đối với những món ăn Trung Quốc phong phú mà người giúp việc bưng lên, Dung Nhược chỉ ăn qua loa có lệ. Hai ngày nay, cô chỉ có cơ hội gặp mặt Vân Trạm vào bữa cơm chiều. Cô không nghĩ tới, hành trình thị sát ở nước Anh của anh lại sắp sếp kín lịch như vậy, có điều, như vậy đối với cô cũng là chuyện tốt.
Buổi tối hôm Vân Trạm phát bệnh, cô dường như hoàn toàn mất ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng nảy sinh hoang mang và giằng co mãnh liệt như vậy. Kế hoạch của cô, có thể tiếp tục hay không; cô cùng Vân Trạm, tương lai sẽ ra sao; nếu sự việc hôm đó còn tái diễn, cô còn có thể cố gắng bình tĩnh, hay sẽ có một ngày không cẩn thận tiết lộ sự quan tâm của mình với Vân Trạm….
“Phiền cô giúp tôi dọn xuống, tôi no rồi”. Đẩy ghế ra đứng dậy, Dung Nhược rời khỏi bàn ăn trong tình trạng đầy lòng tâm sự.
Biệt thự của Vân Trạm ở nước Anh là một khu ba tầng theo kiến trúc phương Tây, Dung Nhược trước kia cũng chưa từng đến. Tòa nhà có nóc nhà màu trắng cùng với tường ngoài màu xanh da trời, còn có một khu vườn lớn, theo quan sát của cô, mỗi ngày đều có người làm vườn cẩn thận vào chăm sóc nó. Nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, Dung Nhược gạt bỏ ý định đi ra ngoài, ngược lại bước về phía cầu thang, đi thẳng lên lầu ba.
Lầu một là phòng ngủ và phòng sách của Vân Trạm, cô cùng Cao Lỗi được phân ở hai gian phòng khách lầu hai, chỉ có lầu ba, cô còn chưa kịp xem qua. Coi như giết thời gian, cô mở ra một cánh cửa, lúc này mới phát hiện, thì ra lầu ba vốn là một nơi chuyên dùng cho việc an dưỡng. Không những có sân thượng nhô ra phía ngoài trời, còn có một gian dụng cụ đầy đủ để tập thể dục, một gian trò chơi, chỉ là những thứ này hình như đã lâu không ***ng tới.
Mỗi một gian phòng, Dung Nhược đều đi vào quan sát, khi cô chạm nhẹ vào thiết bị vận động thì trong đầu lại hiện lên sắc mặt tái nhợt, cùng với đôi chân hoạt động hạn chế của Vân Trạm.
Cảm giác đau đớn không kịp kiềm chế, lại bắt đầu lan rộng trong lòng.
Rõ ràng chỉ mới quá buổi trưa, bầu trời đã tối một mảnh. Trước cửa chính bệnh viện Ái Đinh Bảo, một chiếc BMW màu đen đang đỗ lại chờ đợi.
Theo tiếng cửa xe đóng lại, một giọng nói lạnh nhạt ở phía sau vang lên: “Quay về biệt thự”
“Cao tiên sinh vừa gọi điện thoại tới, bảo chuyện diễn thuyết đã an bài thỏa đáng. Ngài ấy còn hỏi, ngài bây giờ đang ở đâu. Ngài ấy nói, khoảng chừng năm giờ là có thể về đến nhà”. Tài xế vừa khởi động ô tô, vừa quay đầu báo cáo rành mạch.
“Tôi biết rồi”. Vân Trạm tự mình thắt dây an toàn, khẽ nhắm mắt lại, đáp lời.
Bề ngoài bình tĩnh, che dấu những suy nghĩ hỗn loạn bên trong chỉ riêng anh mới biết.
Chuyện của công ty, có Cao Lỗi ở đây, anh không lo lắng. Mục đích còn lại của chuyến đi Anh lần này, ngay vừa rồi cũng đã đạt được.
———–Thì ra, Dung Nhược đã từng mất trí nhớ.
———–Nhưng, đó cũng chỉ là từng mà thôi.
Nghĩ đến căn cứ xác thực vừa mới có được, khóe miệng Vân Trạm không khỏi kéo lên một góc độ trào phúng——-
Cô lừa anh
Dung Nhược lại làm bộ mất phần trí nhớ có liên quan đến anh, lấy một điệu bộ hoàn toàn xa lạ đến đối mặt anh.
Cho dù sau đó bản thân anh cũng có chút hoài nghi, nhưng anh không thể không thừa nhận, ban đầu, cô ngụy trang vô cùng tốt, dường như đã thành công lừa gạt mọi người.
Nâng tay che ***, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười gượng. Nghĩ đến Dung Nhược rõ ràng mang theo trí nhớ, lại dùng vẻ mặt hờ hững và xa lạ để đối mặt với anh, *** Vân Trạm không khỏi dâng lên từng cơn co rút.
Là vì hận anh sao?
Cô, hận anh đến nỗi, gạt bỏ hoàn toàn quá khứ, chỉ nguyện coi anh là một kẻ xa lạ?
Nhưng nếu cô đã thật sự hận anh như vậy, vì sao lại không thuận theo lẽ thường, mãi mãi rời khỏi cuộc sống của anh? Ngược lại còn đi đến ngày hôm nay, nguyện ý nhận thân phận bạn gái của anh, nguyện ý bắt đầu một lần nữa?
Kỳ thật, từ giây phút nghe được lời chứng thực của bác sĩ, trong lòng đã mơ hồ hiện lên đáp án, chỉ là, anh không muốn lại đi nghĩ tiếp.
Từ lần gặp nhau đầu tiên cho tới bây giờ, mỗi một hành động, mỗi một thái độ của Dung Nhược, đã thể hiện điều gì, hoặc đang ẩn giấu thứ gì, giờ đây anh cũng không muốn suy đoán nữa.
Cũng không phải là nhu nhược đến nỗi không thể đón nhận chân tướng, chẳng qua, là không muốn mà thôi.
“Tiên sinh, ngài đã trở lại”
“……..Dung tiểu thư đâu?”
“Ở trong phòng sách của ngài”
*** khoác đưa cho người hầu, Vân Trạm tự chuyển động xe lăn, đi về hướng phòng sách, đẩy ra cánh cửa khép hờ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Dung Nhược một thân quần trắng áo trắng, nằm nghiêng trên chiếc sô pha màu trắng ngà. Cô nhắm mắt, tóc dài rủ xuống bờ sô pha, thân thể hơi cuộn lại, trên sàn nhà có một ly R*ợ*u còn sót lại chất lỏng màu đỏ sậm.
Vân Trạm đẩy cửa vào, nhìn thấy loại tình cảnh này. Anh chuyển động xe lăn từ từ tới gần, nhìn hai má hơi ửng hồng của cô, còn có ly R*ợ*u trên sàn, quay đầu nhìn về phía tủ R*ợ*u, bất đắc dĩ lắc đầu. Rõ ràng là cho tới bây giờ cũng không uống được R*ợ*u, vậy mà hôm nay lại uống hết non nửa bình vang đỏ Pháp trân quý của anh, khó trách say đến mê man, ngay cả anh tiến vào cũng không phát hiện, không biết là cô đã ngủ ở đây bao lâu.
Vân Trạm vươn tay, động tác nhẹ nhàng gạt những sợi tóc xõa ở hai bên mặt cô, cô lúc ngủ say, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng ngụy trang nữa, biểu tình đã khôi phục lại vẻ dịu dàng yên tĩnh của trước kia, là Dung Nhược mà anh từng quen thuộc.
Ngón tay thon dài lưu luyến trên gương mặt non mịn, rất lâu sau, giọng nói trầm lạnh bật ra từng chữ: “Rốt cuộc điều em muốn là gì?”
. . . . . .
Người đang ngủ say vẫn bình ổn hô hấp, hơi thở đều đều, Vân Trạm thu tay lại, nhắm mắt, thu lại vẻ phức tạp nơi đáy mắt, chậm rãi lùi xe lăn. Trước khi rời đi, anh kéo tấm chăn lông trên đùi nhẹ nhàng phủ lên người Dung Nhược
Tắt đèn tường, anh đồng thời vẫn nhìn về phía khuôn mặt thanh nhã kia.
Bất kể cô muốn điều gì, chỉ cần anh có thể, anh nhất định sẽ giao hết cho cô. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc