Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 36

Tác giả: Đoàn Tử Lai Tập

Chương 36: Nổi Điên
Khương Ngôn Ý có chút hoảng, có khi tiểu tình lữ người ta ầm ĩ chút thôi, Đại tướng quân quay đầu tìm mình chắc vì muốn chọc tức cô nương kia.
Thiết nghĩ có thể được người trong hoàng thất như hắn thích thì cũng phải là cô nương con nhà thế gia.
Bây giờ mình xuất hiện chẳng khác nào nữ phụ ác độc thừa lúc nữ chủ vắng nhà mà chen vào, sau này nhất định sẽ bị ghi hận, lúc đó không ai cứu được.
Nghĩ vậy Khương Ngôn Ý đau cả đầu, nàng cảm thấy nhất định phải cùng Phong Sóc giải thích rõ ràng, nếu không đến lúc đó không cách nào biện giải.
Khương Ngôn Ý đứng ở cửa nhìn một chút, phát hiện trên đường đã không còn thân ảnh Phong Sóc.
Nhớ lại lúc nãy hắn có nói một hồi sẽ quay lại, nàng tạm thời để việc này qua một bên, dọn dẹp chén đũa rồi về hậu viện xử lý bồn tỏi ngâm kia.
Sáng nay nàng đã bóc vỏ tỏi rồi ngâm trong chậu nước gần một ngày, vị hăng của tỏi đã vơi đi không ít.
Nàng vớt tỏi lên rồi đem hong khô, lát nữa bỏ vào hũ rồi chế thêm nước muối là được.
Ngâm tỏi chừng ba ngày vị cay sẽ mất, sau đó đổ đường vào.
Tỏi ngâm muốn ăn ngon thì bước bỏ đường này là mấu chốt, cách truyền thống là dùng đường đỏ, nhưng Khương Ngôn Ý cảm thấy dùng đường đỏ màu sắc quá đậm, nhìn không được đẹp.
Trước đó nàng mua không ít đường trắng làm bánh hoa quế, lấy đường đó để làm cũng được.
Mà đường để cạnh hoa quế vài ngày cũng lây mùi hoa quế, dùng ngâm tỏi sẽ có mùi hoa quế nhàn nhạt.
Lúc Khương Ngôn Ý đang ngồi trong sân làm việc, bên ngoài cửa hàng có người cất tiếng gọi: "Khương chưởng quỹ có đây không? Chén bát ngài đặt ở lò sứ đưa tới rồi!"
Nàng vội nói với Thu Quỳ đang chẻ củi: "Đi, chúng ta ra ngoài lấy chén bát."
Tiệm lẩu muốn thu hút khách hàng, hương vị khẳng định là quan trọng nhất, nhưng phục vụ bằng bộ chén đũa trên thị trường không bán sẽ gây ấn tượng với thực khách hơn.
Như vậy người thích món ăn sẽ thấy nồi lẩu rất ngon, người không quá thích món ăn sẽ thấy nơi này độc đáo, có phong cách.
Khương Ngôn Ý dẫn Thu Quỳ từ hậu viện ra ngoài.
______________
Ngay bên ngoài cửa hàng đang đậu một cỗ xe bò, đứng ngay bên cạnh là một vị thái thái độ tuổi lục tuần, chuẩn bị di chuyển chén bát mâm sứ xuống.
Trên xe bò còn có thêm một người, người nọ mặc áo màu xanh, dung mạo tuấn tú, phong thái nho nhã, không phải Lục Lâm Viễn thì là ai.
Hắn ta vung tay áo, ôn hòa nói: "Lão nhân ra, để ta giúp ngài chuyển đồ xuống."
Lão thái thái nói: "Công tử chở ta một đoạn đường đã tốt lắm rồi, sao có thể phiền toái ngài nữa."
Lục Lâm Viễn khiêm tốn cười một tiếng: "Không phiền, ta cũng chỉ tiện đường thôi."
Lúc nói lời này, hắn ta tiện tay cầm một chồng chén nhỏ có hình hoa lê xuống, lò hầm ở biên quan làm đồ không tính là tinh xảo, nhưng thắng ở chỗ tạo hình độc đáo, có ý tán dương nói: "Sư phụ làm ra khuôn này tay nghề thật tốt."
Lão thái thái thấy hắn ta là kiểu người đọc sách, nhưng không giống những người tự cho mình là siêu phàm, khinh thường cùng dân thường bọn họ giao tiếp, lại sinh ra mấy phần hảo cảm, cười ha hả nói: "Khuôn mẫu không phải do sư phụ của lò sứ làm, mà là chưởng quỹ cửa hàng tự mình đưa tới."
Lục Lâm Viễn nghe lão thái thái nói thì sinh ra vài phần hiếu kỳ, muốn gặp vị chưởng quỹ này một lần, hai người vừa bước lên thềm đá thì ***ng phải Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ đang bước ra.
Vừa nhìn thấy Khương Ngôn Ý thì hắn ta vô thức nhíu mày, nhưng lão thái thái bên cạnh đã thân thiện cùng nàng chào hỏi: "Khương chưởng quỹ, hôm nay lão hữu đem hàng đưa tới cho ngài, ngài nhìn thử xem có được không."
Khương chưởng quỹ?
Đồ sứ này là nàng đặt làm?
Trong mắt Lục Lâm Viễn lóe lên kinh ngạc, không khỏi nhìn quanh đánh giá cửa hàng.
Mặt tiền cửa hàng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong trưng bày bàn ghế chỉnh tề, bối cảnh tuy không tính là cực kỳ lịch sự tao nhã, nhưng học đòi văn vẻ thì tuyệt đối đạt.
Khương Ngôn Ý thấy Lục Lâm Viễn thì cũng sững sờ, ký ức cuộc nói chuyện không vui lần trước nàng vẫn còn nhớ mồn một đây.
Nhưng lão thái thái đang nói chuyện chén bát, nàng chỉ đành đem lực chú ý kéo lại, chỉ coi như không thấy tên này, cùng lão thái thái kiểm kê hàng hóa, thấy không có cái nào bị hư thì thanh toán cho bà.
"Để ngài phải đi xa một chuyến rồi." Khương Ngôn Ý rót trà đưa qua.
Hôm đó chiêu đãi Phong Sóc mà trong tiệm không có lấy một chén trà nên sau đó Khương Ngôn Ý vội đi mua không ít trà nhài.
Tuy không quý báu nhưng hơn ở chỗ lúc ngâm nở rất đẹp, hương vị chấp nhận được, để làm nước trà miễn phí cho thực khách hôm khai trương cũng không tồi.
Lão thái thái nói cảm ơn tiếp nhận chén trà: "Vị trí của lò gạch quá bất tiện, đứng đợi nửa ngày cũng không thấy cái xe bò xe la nào đi ngang qua, may có vị công tử này thiện tâm, cho ta đi nhờ một đoạn, nếu không thì hôm nay không biết khi nào mới đưa đồ cho chưởng quỹ ngài được."
Khương Ngôn Ý xem như biết vì sao Lục Lâm Viễn lại xuất hiện ở đây, khách khách khí khí nói cám ơn với hắn ta, sợ hắn lại hiểu lầm cái gì, châm trà đều để Thu Quỳ làm.
Lục Lâm Viễn thấy bộ dáng nàng như sợ cùng hắn nhấc lên nửa điểm quan hệ, tâm tình bữa giờ vất vả lắm mới bình phục lại phức tạp lên.
Hắn ta không nhớ rõ dáng vẻ đời trước của Khương Ngôn Ý, chỉ là có thói quen mỗi lần thấy nàng thì có cảm giác chán ghét.
Nhưng giờ khắc này, hắn ta phát hiện người trước mắt cùng người mà mình luôn tránh né kia không có nửa điểm ăn khớp.
Chén trà trên tay cũng uống không vào.
Lục Lâm Viễn nghe hai người nói chuyện mới biết nàng muốn mở tiệm ở đây.
Hắn không biết rốt cuộc Khương Ngôn Ý đã gặp phải chuyện gì, mà khiến cho một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân như nàng lại ở chỗ biên thùy này mở quán ăn.
Nhưng tất cả những điều này, đâu có can hệ gì tới hắn.
Lúc rời đi, Lục Lâm Viễn đứng dưới bậc thang hướng về Khương Ngôn Ý làm cái vái chào: "Lục mỗ chúc cho chủ quán sinh ý thịnh vượng."
Nếu nàng đã buông xuống tất cả quá khứ, mình cần gì phải đem chuyện cũ năm xưa để trong lòng.
Chỉ là ở thời điểm người kia khẽ cúi chào, nói ra câu "Đa tạ", đáy lòng hắn ta vẫn không khỏi có chút buồn vô cớ.
Gió nhẹ nhàng phất qua hai má Lục Lâm Viễn, phảng phất giống như cô nương đã thích hắn ta hơn mười năm kia, tại một tiếng "Đa tạ" này mà biến mất vĩnh viễn.
______________
Phong Sóc mang một xe đầy lễ vật trở về, vừa vặn bắt gặp Lục Lâm Viễn nhìn Khương Ngôn Ý thở dài, mà nàng cũng thi lễ với hắn ta.
Hôm đó ở quân doanh hai người họ tựa hồ không hợp nhau, sao hôm nay đột nhiên tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi?
Gần đây Phong Sóc nhiều việc quấn thân, quan hệ của hai người này thế nào vẫn chưa kịp tra rõ, nhưng từ xa nhìn lại, dáng vẻ của trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, không hiểu sao hắn cảm thấy vô cùng chói mắt, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
"Xuy ——" Xe ngựa chạy tới ngay lối ra vào cửa tiệm của Khương Ngôn Ý thì dừng lại, Phong Sóc sải một bước chân đã xuống xe.
"Vương gia!" Lục Lâm Viễn vừa thấy Phong Sóc thì nỗi buồn vô cớ bỗng chốc biến mất, mặt mũi tràn đầy vui mừng, trong mắt đều là sùng bái.
Phong Sóc lãnh đạm gật đầu hỏi thăm: "Sao hiền chất lại ở đây?"
Lục Lâm Viễn vội nói: "Trên đường tới đây vô tình gặp lão thái thái không bắt được xe, mới chở bà ấy một đoạn đường."
Ở kinh thành đương nhiên không có xe bò, nhưng ở biên quan ngựa đều bị đem vào quân doanh, bách tính nếu không muốn đi bộ thì có thể thuê xe bò hay xe la, chỉ có một ít quan lại quyền quý mới nuôi ngựa trong nhà để di chuyển thôi.
Phong Sóc nhìn qua lão thái thái đưa đồ sứ, bà ấy bị khí thế quanh thân Đại tướng quân chấn nhiếp nên không dám nói một lời.
Hắn nghe Lục Lâm Viễn nói xong cũng chỉ nhẹ gật đầu, xem như đã hiểu.
Biết được đây chỉ là trùng hợp, sắc mặt Phong Sóc mới tốt lên một chút, giống như vô ý hỏi: "Hình như hiền chất và chưởng quỹ cửa hàng này có quen biết?"
Lục Lâm VIễn không muốn người mình sùng kính phát hiện trước đây mình từng nói dối, thề thốt phủ nhận: "Không có! Lâm Viễn mới biết cô nương này muốn mở tiệm ở đây qua miệng của lão thái thái thôi.
Lúc nãy mới chúc mừng nữ chưởng quỹ vài câu."
Nghe hắn ta giải thích xong thì tâm trạng của Phong Sóc mới hoàn toàn buông xuống, mặc dù ăn nói vẫn uy nghiêm như cũ nhưng không khỏi khiến người khác cảm giác nhẹ nhàng hơn mấy phần.
Thấy trên xe Lục Lâm Viễn có chất vài chồng sách cùng ít đồ đạc, tiện thể hỏi một câu: "Hiền chất tìm được chỗ ở chưa?"
Lục Lâm Viễn đang làm quan ở kinh thành mà bị giáng chức tới Tây Châu, đảm nhiệm việc trong nom sổ sách, chức tòng cửu phẩm, đối với con trai trưởng thế gia mà nói như vậy chẳng khác nào bị sỉ nhục.
Nhưng trên mặt hắn ta chẳng hề có vẻ than trời trách đất, mới ở tuổi này nhưng lòng dạ có thể rộng lượng đến thế, bỏ thành kiến của mình đối với hắn ta qua một bên thì Phong Sóc cảm thấy người này thật sự có tài.
Ngày đó sau khi từ biệt ở quân doanh, Lục Lâm Viễn chưa từng được Vương gia triệu kiến.
Nguyên bản có chút thấp thỏm, bây giờ nghe Phong Sóc chủ động hỏi chuyện chỗ ở, kích động vạn phần nói: "Đã tìm được, ở ngay hẻm nhỏ đằng sau phủ Đô Hộ."
Từ hẻm đó đến tiệm của tiểu trù nương đi bộ còn chưa tới nửa nén nhang!
Tuy Lục Lâm Viễn nhiều lần phủ nhận bản thân không quen biết tiểu trù nương, nhưng Phong Sóc càng tin tưởng trực giác của mình hơn.
Trên mặt không lộ bất cứ biểu cảm nào, chỉ nói: "Từ hẻm đó đến nha môn có hơi xa.
Bổn vương nhớ mình có phủ trạch Cát Tường gần phía nha môn nhưng không cần dùng, hiền chất cứ cầm lệnh bài của ta tới đó ở đi."
"Sao có thể vì việc nhỏ này mà làm phiền Vương gia..." Đời trước Lục Lâm Viễn đã một lần trải qua tình người ấm lạnh, người của nha môn rất bài xích với người ngoài, bày đủ thủ đoạn sau lưng làm khó, có điều đời này hắn ta ngược lại cũng không cảm thấy phẫn uất giống như kiếp trước.
Nhưng phản ứng của Vương gia thật sự nằm ngoài dự đoán, Lục Lâm Viễn còn chưa kịp nói gì thì Phong Sóc đã móc ra một tấm lệnh bài ném tới: "Đi thôi, đừng từ chối nữa."
Trong nhất thời lòng sùng bái của Lục Lâm Viễn lại trỗi dậy, không hổ là anh hùng mà mình ngưỡng mộ, mình còn chưa thành phụ tá dưới trướng mà ngài ấy đã quan tâm mình ngủ nghỉ thế nào.
Đáng tiếc kiếp trước hắn ta không có cơ hội diện kiến Vương gia, cũng may được sống lại lần nữa, hết thảy đều có thể thay đổi!
Lục Lâm Viễn cầm khối lệnh bài, trong lòng vô cùng cảm kích, cả người tỏa ra cỗ khí thế thề ૮ɦếƭ cũng phải phò tá Phong Sóc đoạt được giang sơn mới thôi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @mint4497 và Wordpress Quán Ăn Của Mint.
______________
Lục Lâm Viễn mới nói với Phong Sóc có mấy câu mà mặt đã tràn đầy hồng quang, giống như fan cuồng thành công gặp được thần tượng.
Khương Ngôn Ý nhìn mà lâm thật sâu vào trầm mặc.
Đây thật sự là nam phụ phong lưu phóng khoáng, chi lan ngọc thụ* trong sách sao?
*Chi lan ngọc thụ: dùng để nói người rất tài giỏi, ưu tú.
Có khi nào hắn ta cũng bị người khác xuyên qua không?
Nàng không thể xuất thần quá lâu, vì Phong Sóc đã bưng một chồng lễ vật cao tiến vào tiệm.
Hắn đặt một đống hộp xanh xanh đỏ đỏ lên bàn, quay lại nhìn nàng, tai lại bắt đầu đỏ lên, chỉ thốt ra được hai chữ: "Lễ vật."
Lần đầu tiên Thu Quỳ thấy có người tặng nhiều lễ vật như vậy, tò mò nhìn xem, Phong Sóc lườm nàng ấy một chút, lấy hộp nhỏ nhất quăng qua.
Thu Quỳ nhìn cái hộp nhỏ của mình, lại nhìn chồng quà cao ngất trước mặt Khương Ngôn Ý, không hiểu vì sao đột nhiên có chút no bụng.
Phong Sóc nói với Khương Ngôn Ý: "Những cái này tặng cho nàng, trên xe còn có nữa."
Nàng vội gọi hắn lại: "Đại tướng quân!"
Phong Sóc quay đầu, nắng chiều chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, mới đầu gặp nàng chỉ thấy gương mặt này quá mức lạnh lùng, không biết từ lúc nào đã nhu hòa đi rất nhiều.
Mắt phượng ngậm ý cười, lấp lánh như bầu trời sao: "Sao thế?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười sinh động trước mắt, trong khoảnh khắc Khương Ngôn Ý cảm thấy hắn làm vậy thật sự vì muốn dỗ mình vui vẻ.
Nhưng nàng rất nhanh dập tắt suy nghĩ đó.
Nghĩ gì đâu không, Đại tướng quân chỉ là bị cô nương trong lòng tổn thương nên mới muốn tìm người khác ký thác tình cảm mà thôi!
Khương Ngôn Ý nghiêm mặt nói: "Những thứ này tôi không thể nhận, Đại tướng quân ngài lấy về đi."
Ý cười trên khóe môi thu lại, Phong Sóc nhìn nàng, hỏi: "Cái gì?"
Ánh mắt băng lãnh làm nàng có ảo giác nếu mình nói sai một câu sẽ bị bẻ cổ ngay tức khắc.
Khương Ngôn Ý tự động rụt cổ một cái, nhưng lời nên nói vẫn phải nói, không thể cứ tiếp tục mơ hồ mà để mọi chuyện đi quá giới hạn được, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt của hắn, nói: "Nếu Đại tướng quân có người trong lòng thì nên đối với nàng ấy thật tốt, cho dù cãi nhau thì cũng phải ngồi lại tìm cách giải quyết vấn đề, đừng vì nổi tính tình mà muốn chọc tức nàng ấy, đem dân nữ ra làm trò đùa."
Phong Sóc gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Nàng cảm thấy ta đang đùa giỡn nàng?"
Khương Ngôn Ý muốn quay mặt đi nhưng bị ánh mắt bức bách kia nhìn chằm chằm, không có lá gan dám cử động.
Phong Sóc tiến lên một bước, ánh mắt nặng nề, tia nắng chiều cuối cùng cũng dần tắ.
Khương Ngôn Ý bị bất ngờ lui về phía sau một bước, nàng lui, hắn lại tiến.
Cuối cùng nàng bị dồn vào góc tường, không còn đường lui.
Tới khi hắn chỉ còn cách nàng một bước chân thì không tiến thêm nữa.
Nhưng Khương Ngôn Ý cảm thấy khí thế áp bách quanh người hắn giống như một cái lưới lớn đang vây lấy nàng.
"Hoa Hoa..." Thu Quỳ cho là Phong Sóc có ý đồ xấu với nàng, muốn đi qua hỗ trợ.
Bỗng nhiên Phong Sóc tràn ngập lệ khí quay đầu lại: "Lui ra!"
Thu Quỳ bị dọa sợ sắp khóc, không chịu đi lại không dám tới gần: "Không được ăn *** Hoa Hoa!"
Khương Ngôn Ý sợ hắn giận lây sang nàng ấy, vội nói: "Không có việc gì, em cứ vào hậu viện chờ ta đi."
Thu Quỳ lắc đầu không chịu đi.
Khương Ngôn Ý trấn an nói: "Nghe lời, tối nay làm bánh mứt táo cho em ăn.
Ta muốn nói chuyện rõ ràng với Đại tướng quân."
Lúc này Thu Quỳ mới cẩn thận từng bước đi về hậu viện.
Phong Sóc lập tức ném một chiếc đũa vào then giữ cửa.
Cửa "Ba" một tiếng khép lại, đũa rơi xuống đất, tim Khương Ngôn Ý cũng không khỏi run lên một cái.
Không ngờ hắn chỉ ném một chiếc đũa mà lực lại lớn như vậy.
Nàng bị Phong Sóc dồn đến góc tường, ánh chiều tà le lói, người lui tới trên đường cũng vơi dần, cho dù có người đi ngang qua cũng không thấy chỗ góc ૮ɦếƭ này.
Đột nhiên Khương Ngôn Ý cảm thấy, có lẽ mình còn chưa hiểu rõ hắn, nếu không thì sẽ không lựa chọn cách ngả bài đi tới cái ૮ɦếƭ này.
"Không lẽ nàng còn chưa biết cô nương ta thích là ai sao? Người trong lòng ta chính là nàng đó..."
Khương Ngôn Ý nghe hắn tự giễu bản thân, gương mặt dưới bóng chiều lộ ra mấy phần tái nhợt.
Trái tim nàng giống như bị thứ gì đập một cái, vô thức phủ nhận: "Ngài...!ngài đừng trêu tôi nữa."
"Trêu nàng?" Đáy mắt Phong Sóc nổi lên mấy phần trào phúng: "Không phải chính nàng đang trêu đùa ta sao?"
Khương Ngôn Ý choáng váng.
Nói cứ như nàng là cái tra nữ phụ bạc tình nghĩa của hắn vậy, vừa sợ vừa không biết làm sao: "Tôi thề tôi không có."
Phong Sóc nhìn sâu vào mắt nàng: "Không phải nàng nói ta rất tốt sao?"
Nàng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy.
Ngài là người tốt, Lý sư phụ cũng là người tốt, Triệu Đầu Nhi cũng là người tốt, Thu Quỳ cũng là người tốt."
Phong Sóc: "..."
Nguyên lai người tốt trong miệng nàng có ý như vậy.
Cho nên ngay từ đầu chỉ có hắn tự mình đa tình?
Khóe môi Phong Sóc sắp nhấp thành một đường thẳng, hàn ý từng tầng từng tầng lan ra, che giấu phần tổn thương kia.
Hắn bỗng nhiên dùng sức đấm vào vách tường, dọa cho Khương Ngôn Ý nhắm chặt mắt.
Phong Sóc nhìn xem nàng vì quá sợ hãi mà mím chặt môi anh đào, mi mắt rung rinh như cánh hoa.
Trong nháy mắt hắn ác liệt nghĩ, muốn giữ lấy nàng, muốn cắn đôi môi kia chảy máu giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Hắn thật sự cúi đầu tới gần mặt nàng, nhưng đến lúc chỉ còn cách một khoảng nhỏ thì dừng lại.
Cuối cùng lui lại một bước, đè xuống tức giận trong lòng: "Là Phong mỗ đường đột."
Dứt lời không nói thêm câu nào, quay đầu bước đi.
Khương Ngôn Ý đứng ở phía sau, trông thấy tay hắn xiết chặt thành quyền, móng tay đâm qua tầng vải trắng, có máu đỏ tươi tràn ra.
Nàng giật mình, hình như là mình hiểu lầm Đại tướng quân.
Nhưng mà...!sao hắn lại thích mình được?
______________
Hình Nghiêu vốn cho rằng chủ tử ra ngoài bình ổn tâm trạng, ai ngờ lúc hồi phủ, khí tức quanh người so với lúc ra phủ còn muốn âm trầm hơn.
"Chủ tử...!Ách!"
Hình Nghiêu vừa mới bước lên đã bất thình lình bị Phong Sóc đánh một chưởng va vào vách tường đối diện.
Hắn ta không chút phòng bị, bỗng nhiên bị một chưởng như thế cả người đều mộng bức, mái hiên lợp ngói cũng bị rớt xuống vài viên.
Trên thân Phong Sóc lệ khí vờn quanh: "Kêu tất cả tử sĩ đến Diễn Võ Trường."
Hình Nghiêu nhìn bóng lưng Phong Sóc rời đi, một tay che *** một tay vịn tường đứng lên, thầm nghĩ lần mà chủ tử tức giận như vậy, chỉ có lúc hay tin Tiên Hoàng muốn Thái hoàng thái phi đi theo tùy táng, không biết lần này rốt cuộc là chuyện gì.
Đêm nay mấy trăm tử sĩ của toàn bộ phủ Đô Hộ đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, co quắp nằm trên mặt đất, đến sức bò dậy cũng không có.
"Bổn vương đúng là nuôi một đám phế vật mà! Ngày mai tiếp tục!" Phong Sóc đứng giữa Diễn Võ Trường, quần áo ướt đẫm mồ hôi, trên mặt có vết thương càng lộ vẻ hung hãn, lệ khí giữa lông mày chỉ tăng không giảm.
Tử sĩ ngã trên đất trong lòng kêu khổ cũng không dám lên tiếng.
______________
Giữa thu, sen trong ao phủ Đô Hộ giờ đã tàn lụi, chỉ còn trơ ra mấy đài sen khô.
Ban đêm nước trong ao lạnh thấu xương, Phong Sóc cởi trần tiến vào trong hồ.
Vết thương trong lòng bàn tay dính nước lạnh, mùi máu tươi cũng phai nhạt bớt.
Hắn giơ tay lên, yên lặng nhìn băng gạc trên tay không ngừng nhỏ x*** loãng, trong con ngươi lộ ra mấy phần tự giễu cùng chán nản.
Bên bờ truyền đến tiếng bước chân, là Hình Nghiêu.
Trên tay hắn ta cầm một bức thư: "Chủ tử, có mật báo của thám tử từ kinh thành truyền đến."
Bên trên có đóng ám hiệu, là cấp báo.
Lúc Phong Sóc xoay người lại, trong mắt chỉ còn hững hờ nghiêm túc của ngày thường, hắn vừa lên bờ lập tức có thị vệ tự động chạy tới khoác áo lên.
Phong Sóc mở thư tín, lấy tờ giấy bên trong ra đọc nhanh như gió.
Lông mày hắn nhíu lại, sau một hồi trầm tư thì giơ phong thư tới chỗ thị vệ đang cầm ngọn nến đốt thành tro bụi.
"Tiểu Hoàng đế muốn đối phó Sở gia."
Hình Nghiêu cân nhắc lợi hại trong chớp nhoáng, Hoàng đế động Sở gia có lẽ là vì chuyện Sở Xương Bình đến Tây Châu mang quan tài hồi kinh.
Bọn họ và Sở gia không lui tới, đời này Sở gia chỉ có Sở Xương Bình là lên được mặt bàn, nhưng vì hôn sự với Trưởng công chúa năm đó đã mất đi thánh tâm.
Nếu Sở Xương Bình vẫn còn là tổng binh Vân Châu năm nào, qua lại với ông ta cũng tốt.
Nhưng hiện ông ta đã bị Hoàng đế đoạt binh quyền, giáng chức đi Vĩnh Châu.
Vĩnh Châu bên kia so với Tây Châu còn muốn bần cùng hơn, ông ta muốn Đông Sơn tái khởi*, mười năm e còn khó.
*Đông Sơn tái khởi: Văn nhân trứ danh Tạ An thời Đông Tấn còn trẻ đã từ quan ẩn cư ở Đông Sơn, từng được nhiều lần mời về làm quan nhưng từ chối, sau này bất đắc dĩ quay về triều đình nên mới có điển tích Đông Sơn tái khởi.
Bất kể nhìn kiểu gì, chuyện Hoàng đế động Sở gia, bọn họ khoanh tay đứng nhìn mới là tốt nhất.
Tuy chủ tử chậm chạp chưa đưa ra quyết định nhưng Hình Nghiêu đã đoán được đại khái.
Phong Sóc về phòng tiếp tục xử lý công văn và thư tín còn lại.
Mật thư có dám hiệu cấp báo hắn đã xem hết, cái không có ám hiệu cũng đã xem hơn phân nửa.
Bởi vì trong lòng phiền muộn nên tối nay Phong Sóc làm việc không được tĩnh tâm lắm, một tay cầm Pu't, một tay vuốt mi tâm: "Mang trà tới."
Hình Nghiêu nhanh chóng mang trà lên.
Phong Sóc dùng tay bị thương ra đón, không ngờ trà vừa dùng nước sôi pha, tay chạm vào nóng đến kinh người.
Hắn giật mình nên cầm không chắc, chèn trà rơi xuống thư án, nước nóng đổ ra đầy bàn.
Phong Sóc không quan tâm tay bỏng, vội cầm sổ con thư tín lên.
Hình Nghiêu bị dọa quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ đáng ૮ɦếƭ!"
Phúc Hỉ ở một bên nhanh tay lẹ mắt cầm khăn sạch để lên bàn, phòng cho nước trà lại lan ra.
Sắc mặt Phong Sóc nặng nề, không nói không rằng, dọn dẹp thư án xong lại đặt đồ đạc trở về chỗ cũ.
Lúc nãy vội vàng, tuy không có cái nào bị ướt rách như không ít thư tín bị dính nước ở góc.
Phong Sóc định đem mấy phong thư bị ướt đi lau khô thì vô tình lướt qua một lá nằm ở dưới chót, trên bìa thư là kiểu chữ trâm hoa tiểu khải to bằng cái đấu vô cùng quen mắt.
Hắn rút lá thư này ra, thấy địa chỉ muốn gửi là Sở gia ở kinh thành, con ngươi không khỏi híp lại.
Có thể đem trâm hoa tiểu khải viết lớn thành cái đấu, trên đời này hắn chỉ mới gặp qua một người có thiên phú như vậy.
Mở bức thư ra đọc, càng nhìn sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Cuối cùng, không biết vui hay giận mà nhấn mạnh từng chữ: "Nàng, là, Khương, Ngôn, Ý.".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc