Tiểu Thư Hắc Báo - Chương 11

Tác giả: Trịnh Viện

Sau khi ăn cơm sau, cơn đau bụng cấp tính của Ân Ninh cũng đã đỡ hơn.
Nhìn anh đang đứng trên ban công, cô do dự một chút rồi mới quyết định ra ngoài.
“Cảm ơn anh vừa rồi đã làm tất cả vì tôi”. Cô đứng sau lưng anh nói.
Cô tự nói với mình, cô chỉ đi ra nói một tiếng cảm ơn vì cô không muốn nợ anh cái gì.
“Em đã khá hơn rồi hả?”. Anh xoay người, ánh mắt thâm trầm.
“Ừ”.
Hai người đột nhiên trầm mặc.
Cô tránh né ánh mắt của anh, định xoay người đi về phòng ngủ. Đột nhiên
anh rời khỏi chỗ đang đứng, nhanh chóng bắt lấy tay của cô, trong lúc Ân Ninh còn chưa kịp phản ứng thì anh kéo thân thể mảnh khảnh của cô vào
trong lòng.
Cô kinh ngạc, chống vào ***g *** của anh, “Anh muốn làm gì?”.
“Anh đã bỏ ra quá nhiều thời gian”. Anh thấp giọng nói, đè cô bên tường của ban công.
Sắc mặt của cô chợt biến đổi, “Buông tôi ra!”. Lời nói của anh làm cô tức
giận, “Anh có nghe không? Bây giờ tôi muốn rời khỏi nơi này!”.
Hắc Diệu Đường cười, ánh mắt thâm trầm, “Bây giờ em muốn đi sao? Đã quá muộn rồi”.
Cô chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Ba năm trước đây, tại nơi này em đã tới gần anh, nhưng vẫn giấu diếm
chuyện chúng ta có hôn ước, cố gắng lợi dụng sự trẻ trung, trêu chọc một người đàn ông thành thục, đó là em có tội với anh”. Anh lên án cô.
Cô trợn to hai mắt, “Anh điên rồi”.
“Đó là thả lưới, tiểu Ninh”. Anh không những không dừng lại mà còn nói
tiếp. “Em đã từng thả lưới, bây giờ muốn thu tay lại, sợ là không còn
kịp nữa rồi”.
“Anh muốn thế nào?”. Cô nhìn chằm chằm vào anh, giọng hơi run.
Khoảng cách gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ ràng từng nét trên làn da anh, bàn
tay của anh không thể tránh né đặt trên ***g *** nóng bỏng của anh.
“Anh sẽ không buông tay”, anh trầm giọng nói nhỏ, “cho đến bây giờ anh đã hiểu, anh đã vướng sâu vào lưới của em như thế nào”.
“Cái người này…..”. Cô lẩm bẩm nói, hít thở không thông, không chịu được sức nặng mà anh dần dần áp lên người cô.
“Thật sao?”. Anh cười nhẹ. “Thật là kỳ quái, trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, anh lại bị một người phụ nữ không giống phụ nữ mê hoặc”.
Mặt Ân Ninh đỏ lên. Sau một khắc, môi anh đặt lên môi cô, “Ưm…..”.
Cô kinh ngạc, cắn môi anh, máu cũng không ngăn cản được sự tiến công của
anh, ngược lại làm cho lưỡi anh có cơ hội Tiến vào ***, trực tiếp
đánh vào bờ môi cô, đảo khuấy trong miệng cô……. Cô đánh mạnh vào ***g
*** anh, vẫn không thể ngăn cản anh xâm nhập. Đột nhiên anh nắm lấy hai ௱o^ЛƓ đãy đà của cô, đem nửa người dưới của cô áp chặt vào nửa người
dưới của anh. Ân Ninh thở dốc vì kinh ngạc, cô dùng hết sức tránh nụ hôn của anh. “Buông tôi ra”.
Một giờ trước cô vẫn còn đang cảm kích anh! Không ngờ anh lại là một tên ác ma điên cuồng.
Đáp lại, anh chặn gáy cô, giữ đầu cô lại, một lần nữa phong bế đôi môi cô.
Lần này Ân Ninh không thể tránh được, lưỡi của anh mạnh mẽ xâm lấn, càng
cuống tứ trong miệng cô, nếm vị ngọt ngào trẻ trung…. Anh hôn mãnh liệt, trượt dọc theo cần cổ trắng như tuyết, thẳng đến dưới cổ áo, cách áo
đầm mỏng manh, bàn tay to của anh chẳng biết từ lúc nào đã đặt trên *** Ân Ninh, đột nhiên anh cầm vào hai bên mềm mại….. “Đừng….. như
vậy……….”. Ân Ninh hoảng hốt than nhẹ.
“Hả?”. Anh cất tiếng cười trầm thấp, càng lúc càng suồng sã vuốt ve cô. “Như vậy?”.
Cô cắn môi, lấy tay chống lấy ***g *** anh, cuồng loạn lắc đầu…… Trên
khuôn mặt đỏ bừng có vài sợi tóc toán loạn, cổ áo cũng mở ra do giãy
dụa….. Đôi mắt đen của Hắc Diệu Đường tối thêm vài phần. Anh kéo làn váy cô lên, len vào *** cô, áp nơi cứng rắn vào bộ vị nhạy cảm
của cô ── “Đừng, anh không thể làm như vậy…….”. Cô mở to hai mắt, giọng
nói run rẩy.
Bàn tay Hắc Diệu Đường xé cổ áo, kéo chiếc áo lót
kiểu dáng bảo thủ, nắm lấy hai bên lỏa đang rung động của nàng, sờ sờ nụ hoa đang căng lên.
“Em sợ sao?”. Gương mặt tuấn tú của anh vì *** mà có chút tối tăm.
“Tôi hận anh!”.
Cô trần nửa người trên trước mặt anh làm cho cô cố chấp đánh anh như điên, cho đến khi Hắc Diệu Đường đột nhiên buông tay ra, Ân Ninh vùng lên
muốn chạy về phòng ── “A!”. Đột nhiên cô bị ôm bên hông, cô thét lên
chói tai.
Cô ngã trên ban công, anh đứng ở phía sau xé toang quần áo còn lại nửa người trên, bàn tay thô táp từ sau lưng Ân Ninh nắm lấy
*** cô, nơi cứng rắn của anh đè lên *** của cô……… Anh gần như
dã thú đang cố chiếm đoạt, lột bỏ những phòng tuyến tâm lý của cô, đưa ý thức của cô tập trung vào *** bị công kích. Anh mở rộng chân
cô, cách một chiếc ***, nhanh chóng kéo ***, dùng VK của nam nhân, ác ý mài mài *** *** cô……
“Hu……”.
Hai tay của Ân Ninh bị anh ghìm chặt, mặc cho anh làm gì thì làm.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Hắc Diệu Đường, tại nơi này ba năm trước
đây, dưới ban công đầy sao, thân thể của cô dần dần cảm nhận được dục
vọng mà người đàn ông truyền đến cho cô.
Tay chân cô dần dần mềm
xuống, sự phẫn nộ vì bị trêu ghẹo thay bằng loại cảm xúc khác. Hơi thở
của Hắc Diệu Đường đánh thẳng vào người nàng, làm cho nàng cảm nhân được sự rung động khi lần đầu nếm trái cấm, cũng hiểu được tình cảm chân
chính của mình đối với anh……. Cô thở hổn hển, cho đến lúc giải đất hình
tam giác đột nhiên bị bàn tay đàn ông nắm vào ── cả người cô như bị điện giật, thân thể run rẩy.
“Đây chính là trò chơi giữa đàn ông và phụ nữ, em hiểu không?”. Anh nói.
Cô thở gấp.
“Nhưng mà, anh thấy may mắn thì ba năm trước em không dùng phương thức này để hấp dẫn anh”. Ánh mắt anh u ám, cũng thở gấp.
Khi anh chạm đến *** đó, cô thở dốc, ngay cả cô cũng không đoán được, đột nhiên lại biến thành âm thanh thỏa mãn.
“Mà là do anh, sẽ dạy em cách để yêu một người đàn ông”. Anh khàn giọng nói tiếp.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, hốc mắt chua xót, đột nhiên cô khóc ── Trái tim Ân Ninh, dần vỡ vụn.
Ba năm trước đây, cô nguyên ý giao mình cho anh! Chỉ cần anh đồng ý thì
cái gì cô cũng có thể cho anh, nhưng ngay cả việc cầu xin anh nhìn cô
cũng không dám.
Vậy mà ba năm sau, anh cố ý tham gia vào cuộc
sống của cô, cô cố ý phòng bị với anh ── chỉ vì cô sợ mình không thể nào khống chế trái tim đã mất đi từ ba năm trước.
Sau khi cô qua cao triều, anh tạm thời bỏ tay ra, ôm lấy thân thể *** mềm mại của cô vào trong ***.
“Một người đàn ông có thể có rất nhiều đối tượng “chơi đùa” nhưng đối với
người con gái mà mình chân chính yêu thương, thì có thể bá đạo và độc
tài hơn nữa đấy! Đây không phải là trò chơi trẻ con, mà là lễ thành nhân trang nghiêm nhất từ trước tới nay!”. Anh khàn giọng thì thầm, giống
như tuyên thệ.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt cứ rơi.... anh ôm cô trở về giường lớn.
Cô muốn cuộn tròn người lại nhưng trước khi cô kịp trở mình thì anh đã đưa tay sờ vào bắp dùi của cô. Cả người Ân Ninh đỏ bừng, dưới sự nắm bắt
của Hắc Diệu Đường cô tự nhiên khóc nức nở....... Cô biết người đàn ông
này sẽ làm cho cô nếm được toàn bộ mùi vị yêu thích của tình yêu.
Cô bị ép buộc nhiêng nửa người, cô ngượng chín cả mặt, anh kéo *** cô xuống, “Không.....”. Cô thở gấp, không thể ngăn cản được nơi tư mật của cô lộ ra trước mặt anh.
“Nơi đây là chứng minh em là một người
con gái”. Giọng nói của anh khàn khàn, ngón tay ác ma lướt qua bắp đù*
ươn ướt do kích tình của cô.
“A!”.
Lúc anh chạm vào nơi đó, toàn thân Ân Ninh giống như bị điện giật.
“Bảo bối.... ...”. Anh thì thầm.
Phản ứng nhạy cảm của cô làm anh càng thở gấp.
“Em hãy nhớ, tối nay là ai đã làm em vui vẻ”. Anh mở rộng đôi chân cô, nhìn không chớp mắt vào nơi mê người ươn ướt của cô, tuyên thệ.
Trong lúc cô còn đang run rẩy, anh không hề khó khăn, vọt vào trong cơ thể cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc