Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 71

Tác giả: Đào Giai Nhân

Tiêu Duệ khẽ vuốt tóc Dư Lộ, cười nói: "Chỉ vội mấy ngày nay thôi, vội xong, về sau ta sẽ bên cạnh nàng cả ngày, chỉ sợ đến lúc đó nàng lại chê ta phiền."
Dư Lộ lại không tin Tiêu Duệ có nhiều thời giờ để theo cô như vậy. Không nói việc khác, chỉ nói việc Tiêu Duệ đuổi theo cô như vậy, khi trở về chỉ sợ không chỉ mỗi Huệ Phi khiển trách mà cả Hoàng thượng cũng vậy nữa, đến lúc đó, Tiêu Duệ lại vội muốn ૮ɦếƭ cho xem.
Nghĩ như vậy, Dư Lộ nhịn không được thấy đau lòng.
Nếu không phải vì cô, Tiêu Duệ đâu cần chịu những thứ này? Cô cẩn thận tách bụng ra, ôm lấy hông của Tiêu Duệ, nhẹ giọng nói: "Ừ, chàng có thể cùng ta, ta vui còn không kịp đây, sao lại thấy phiền được. Cả đời cũng không chê chàng phiền."
Sự dịu dàng của Dư Lộ khiến Tiêu Duệ thấy rất ấm lòng. Ôm nữ nhân mình thích vào lòng, dường như hắn có thể thừa nhận sự ích kỉ và nhẫn tâm của bản thân.
Đúng, đúng là hắn ích kỉ, đúng là hắn nhẫn tâm. Ai bảo phụ hoàng luôn bỏ qua hắn, ai bảo mẫu phi luôn bất công, ai bảo biểu tỷ Ngu Văn lại muốn hại Tiểu Lộ Nhi.
Nếu không phải người bắt Tiểu Lộ Nhi là Trần Chiêu, Tiêu Duệ không dám nghĩ lúc này Dư Lộ sẽ như thế nào nữa. Nếu biểu tỷ Ngu Văn phái những người khác tới bắt Tiểu Lộ Nhi, ai có thể bảo đảm mấy tên lính lưu manh kia sẽ không làm ra việc bẩn thỉu gì chứ.
Nếu nó xảy ra, hắn sẽ không tha thứ cho chính mình cả đời.
Tiêu Duệ không khỏi ôm chặt Dư Lộ hơn, "Ừ, bên cạnh nàng cả đời."
Ăn cơm xong, Tiêu Duệ cùng Dư Lộ tản bộ. Chỗ này không lớn lắm, trong hậu viện giờ có cô và Tiêu Duệ ở, bên sương phòng có hai bà tử, mà ngoại viện thì có Thôi Tiến Trung cùng mấy thị vệ.
Tiêu Duệ nhìn tiểu viện chật hẹp, nhìn bãi cỏ tạp nham, nhìn mấy bông hoa không có sức sống, cảm thấy vô cùng đau lòng Dư Lộ. Nàng ấy đã có bầu rồi mà vẫn phải ở một nơi như thế này.
Hắn cầm tay Dư Lộ, nói: "Nhịn mấy ngày, mấy ngày sau chúng ta sẽ đi về nam, vào thành mua một tòa nhà lớn để ở."
Còn phải mua sao?
Dư Lộ cúi đầu nhìn bụng, nói: "Ta đã hơn ba tháng rồi."
Hơn ba tháng, thai đã vững vàng, khi chạy đường dài cũng chỉ cần cẩn thận chút thôi.
Hiểu được ý của Dư Lộ, Tiêu Duệ nhất thời sửng sốt. Hắn vẫn luôn chưa nghĩ ra cách mở miệng với Dư Lộ. Hắn luôn nhớ kỹ trước đây Dư Lộ rất vui khi biết mình được làm trắc phi, giờ hắn không phải Vương gia nữa, Tiểu Lộ Nhi không được làm trắc phi nữa rồi.
Hắn im lặng lại, Dư Lộ cũng thấy quái dị. Cô lắc tay Tiêu Duệ, hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Tiêu Duệ trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: "Tiểu Lộ Nhi, ta... không tính trở về."
Không tính trở về?
Nghĩa là sao?
Dư Lộ không kịp hiểu, nhưng khi nhìn Tiêu Duệ nhìn mình với vẻ mặt bất an, cô vẫn vội mở miệng: "Ừ, không quay về thì không quay về, dù sao chàng ở đâu thì ta ở đó... Chàng, chàng nói là, không trở về kinh thành? Là bây giờ không trở về, hay là... hay là cả đời cũng không trở về?" Dư Lộ nghĩ đến khả năng này, giọng nói lập tức trở nên vô cùng kích động.
Tiêu Duệ dừng lại, kiên trì nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ cách giả ૮ɦếƭ, tin tức đã được truyền về kinh thành. Cho nên, chắc là cả đời này cũng không trở về. Chẳng qua nàng yên tâm, mặc dù không quay về, ta vẫn có thể để nàng sống..."
"Thật tốt quá! Quá tuyệt vời! Tiêu Duệ, ta yêu chàng!" Dư Lộ lại lập tức ôm chặt lấy Tiêu Duệ, chỉ là vẫn nhớ kỹ thấp giọng nói: "Nghĩa là, về sau chàng có thể vẫn ở cùng ta mà đúng không? Không có tiểu thiếp khác, cũng không có Vương phi, dù là trên danh nghĩa hay trong thực tế cũng chỉ có một mình ta, đúng hay không?"
Tiêu Duệ thật không ngờ Dư Lộ sẽ vui vẻ như vậy. Đợi cô nói xong rồi và dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, chờ hắn trả lời, hắn nhịn không được cúi đầu hôn mạnh Dư Lộ một cái.
"Đúng vậy, cho dù là trên tinh thần hay trên thân thể, gia đều là của một mình ngươi." Hình như hắn chưa từng nói chuyện như vậy bao giờ, dưới sự xấu hổ, hắn lại dùng lại cách tự xưng gia.
Dư Lộ không đợi hắn đứng thẳng liền ôm lấy cổ hắn, dâng lên nụ hôn nóng bỏng.
Sự nhiệt tình của Dư Lộ khiến chút bất an dưới đáy lòng Tiêu Duệ triệt để biến mất. Thậm chí lúc này hắn còn rất tự đắc, nhìn xem mị lực của hắn bao lớn chứ. Tiểu Lộ Nhi của hắn thích làm trắc phi như vậy, nhưng lại vì có thể ở cùng hắn mà lại không thèm để ý chút nào.
Hắn ôm hông Dư Lộ, hạ thấp mình hơn chút để Dư Lộ dễ hôn hơn.
Thôi Tiến Trung đang mang theo Tào ma ma, Kiều ma ma và Phúc Quất, Thạch Lưu vừa chạy tới từ kinh thành. Mấy người vội vã tiến lên, Thạch Lưu chợt nhỏ giọng kinh hô, đồng thời kéo tà áo của Thôi Tiến Trung.
Thôi Tiến Trung quay đầu, thấy người kéo tà áo là Thạch Lưu, lập tức không khách khí đánh tay nàng, "Nha đầu này, ngươi làm..."
"Suỵt--" Thạch Lưu cắt lời hắn, ngón tay chỉ vào Tiêu Duệ và Dư Lộ không xa, cười híp mắt nói: "Thôi gia gia, ngài xem Vương gia và Dư chủ tử kìa, lúc này chúng ta không nên qua quấy rầy."
Thôi Tiến Trung nhìn sang kia, mặt trời đang ngả về tây, ánh chiều tà chiếu lên đôi tình nhân đang triền miên. Dư chủ tử nhón chân, Vương gia nhà lão thì cúi đầu, nhìn bộ dáng kia, cũng không sợ thắt lưng sẽ gãy mất.
Lão vội vàng quay người, một tay che mắt Thạch Lưu, tay kia che mắt Phúc Quất đang kiễng chân lên nhìn, thấp giọng mắng: "Được rồi được rồi, mau ra ngoại viện với ta. Đây không phải việc các ngươi nên nhìn."
Phúc Quất và Thạch Lưu cũng biết. Hai người không dám phản kháng Thôi Tiến Trung, đành phải nghe lời đi theo Tào ma ma và Kiều ma ma đã cúi đầu đi trước.
Thôi Tiến Trung cũng là đi ba bước dừng một bước, quay đầu nhìn một cái, trong lòng không khỏi than thở, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Vương gia vì mỹ nhân là Dư chủ tử, thật là cái gì cũng bỏ được.
Chẳng qua, hình ảnh này đúng là đẹp thật.
Thôi Tiến Trung có chút mất mát cúi đầu nhìn xuống dưới, sau đó thở dài. Haizz, tiếc là lão không phải nam nhân, nếu không, lão thực sự cũng muốn tìm một nữ nhân, học xem cùng một nữ nhân cả đời như Vương gia là thế nào.
Tiêu Duệ hôn đến lúc Dư Lộ sắp không thở nổi mới dừng lại, "Tiểu Lộ Nhi, gia rất vui. Ngươi yên tâm, mặc dù gia không làm Vương gia nữa nhưng gia vẫn có thể cho ngươi một cuộc sống tốt. Chờ bên kinh thành yên ổn rồi, gia sẽ cho ngươi một tòa nhà lớn, trang sức hay tơ lụa, ngươi thích gì gia cho cái đó."
Dư Lộ nằm trong *** hắn, nghe hắn nói vậy, tức đập nhẹ hắn một cái.
"Ta là người thích mấy vật ngoài thân như vậy sao? Ta không thèm, chỉ cần có chàng ở đây là được rồi. Ta không cần gì hết, dù chỉ có cơm dưa rau cải ta cũng hài lòng." Dư Lộ nói, nghĩ đến Thạch Lưu và Phúc Quất, "Gia, nếu cả đời chúng ta đều không về, Thạch Lưu và Phúc Quất thì sao đây? Còn có..."
Còn có Lâm Thục, lời này Dư Lộ không hỏi ra miệng.
Tiêu Duệ lại hiểu ý của cô, "Ta đã cho người đi kinh thành, nếu có thể thì mang Thạch Lưu và Phúc Quất về. Còn Anh Đào thì thôi, nàng ta đã sớm có ý khác. Còn có Tào ma ma và Kiều ma ma nữa, Tào ma ma võ nghệ cao cường, có thể cùng hai bà tử kia thiếp thân bảo vệ nàng. Kiều ma ma không chỉ biết dùng độc mà còn biết y thuật, ta để cho bà ấy đến chăm sóc cho nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng. Chắc mấy người ấy sẽ đến trong mấy ngày nay thôi."
Dư Lộ thật không quá để ý đến Anh Đào. Cô chỉ để ý đến Thạch Lưu vẫn luôn thân thiết với cô, còn có Phúc Quất vì cô mà mất đi một cánh tay.
Dư Lộ gật đầu, ôm cánh tay của Tiêu Duệ nói: "Đến khi mấy người ấy tới, Thạch Lưu sẽ hầu hạ bên cạnh ta, Phúc Quất sẽ chăm sóc cho con chúng ta sau này, dạy nó đứng tấn, luyện võ, chúng ta lại tìm cho các nàng một người trong sạch để gả, có được không?"
Đương nhiên đứa nhỏ không thể chỉ nhận Phúc Quất làm sư phụ, chẳng qua chắc đây chỉ là Tiểu Lộ Nhi muốn bù đắp cho Phúc Quất. Dù sao Phúc Quất thiếu một cánh tay, cũng không tiện đi hầu hạ người khác.
Tiêu Duệ gật đầu đồng ý, "Ừ, nàng cứ xem rồi làm, sau này, trong nhà chúng ta nàng làm chủ hết."
Dư Lộ cười, gật đầu.
Hai người tản bộ về, Thôi Tiến Trung mang mấy người Phúc Quất qua. Tiêu Duệ nói đi tiền viện, để lại không gian cho chủ tớ gặp mặt ôn chuyện, chỉ là trước khi đi lại trừng Thạch Lưu một cái.
Hai mắt Thạch Lưu đỏ bừng, trong mắt đầy những nước mắt, ánh mắt dính chặt lấy Dư Lộ, nơi nào để ý đến Tiêu Duệ được. Vẫn là Thôi Tiến Trung bất đắc dĩ giữ nàng lại, nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi kiềm chế đi, nếu khiến Dư chủ tử khóc, cẩn thận gia thu thập ngươi giờ."
Nước mắt Thạch Lưu lập tức rơi xuống, chỉ là trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Dư chủ tử, có thể nhìn thấy ngài, nô tỳ vui quá đi. Hu hu nô tỳ rất vui luôn! Nghe nói ngài mang thai, hu hu nô tỳ rất vui!"
Dư Lộ vốn còn có chút chua xót, nhưng thấy bộ dạng vừa khóc vừa cười của nàng, rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Cô kéo Thạch Lưu tới, nhìn về phía Phúc Quất. Hai mắt Phúc Quất cũng hồng hồng, đưa cánh tay còn nguyên vẹn ra trước mặt Dư Lộ.
Dư Lộ cầm tay Phúc Quất, vẫn rơi nước mắt, "Phúc Quất, ta..."
Phúc Quất vội vàng cắt lời cô, "Dư chủ tử, nô tỳ thấy ngài vẫn bình yên, trong lòng rất vui. Không sao đâu, tuy nô tỳ mất đi một cánh tay nhưng về sau nô tỳ vẫn có thể bảo vệ ngài. Võ nghệ của nô tỳ bây giờ còn tốt hơn trước nữa... Ngài, ngài không trách nô tỳ, còn đưa nô tỳ từ kinh thành đến đây, nô tỳ thấy rất biết ơn. Dư chủ tử, ngài không nên nói những việc khác nữa."
Đây chính là một cánh tay đấy, dù Phúc Quất là hạ nhân nhưng Dư Lộ vẫn không thể yên tâm thoải mái nhận chuyện này. Chỉ là mọi việc cũng đã rồi, cô có hổ thẹn hơn nữa thì cũng không được gì, chỉ có thể tận lực đối xử với Phúc Quất tốt hơn.
"Được, ta không nói, ta không nói gì nữa." Cô nói: "Chỉ là võ nghệ của ngươi có tiến bộ thật sao? Nếu vậy, sau này khi con ta sinh ra rồi, ngươi phải phụ trách dạy nó học võ mới được."
Đây là an bài hết cả đời cho nàng. Mặc dù Vương gia không về kinh thành nữa nhưng đây vẫn là đứa bé đầu lòng của Vương gia và Dư chủ tử, cho dù là nam hay nữ thì đều vô cùng tôn quý.
Phúc Quất kích động nói: "Đương nhiên, nô tỳ nhất định sẽ dạy cho tiểu chủ tử thật tốt. Hay là, hay là nô tỳ múa cho ngài xem bộ kiếm pháp nô tỳ mới luyện thành nhé!"
Có Huệ Phi ngăn cản, cuối cùng Tiêu Dật cũng không được Thừa Nguyên Đế cho phép đi Tây Bắc tìm Tiêu Duệ, ngược lại Tam Hoàng tử Tiêu Du được lệnh mang người đi tìm Tiêu Duệ, đồng thời hộ tống công chúa Ngu Văn trở về ௱ôЛƓ Cổ.
Trước khi lên đường, Thừa Nguyên Đế gọi một mình Thái tử và Tam Hoàng tử vào Ngự Thư Phòng nói chuyện đến nửa đêm.
Lúc biết được tin này, lòng Tiêu Dật gần như xuất huyết. Minh Nguyệt ngồi một bên, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được nhỏ đi, chỉ sợ chọc phải gã khiến gã càng không vui.
Tiêu Dật nín một bụng lửa giận, kiểu gì cũng phải tìm người phun ra. Gã không nhịn được ném cái khung thêu trong tay Minh Nguyệt sang một bên, "Đã nói với nàng rồi, buổi tối thì đừng có thêu, hư mắt cho giờ!"
Minh Nguyệt sờ bụng, trừng mắt với Tiêu Dật, "Ngươi không vui điều gì thì nói ra, đừng có ném loạn đồ đạc của ta, lấy ta để trút giận. Ta đâu có chọc gì ngươi!"
Tiêu Dật luôn là người không sợ trời đất, nhưng cố tình lại sợ lửa giận của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt tức giận, thái độ của gã lập tức chuyển biến.
Lúc này cũng vậy, gã tủi thân nói: "Lòng ta vô cùng khó chịu, nàng thì vẫn cứ ngồi đấy thêu mấy thứ bỏ đi, cũng không đến an ủi ta..."
Minh Nguyệt cũng thuận theo bình tĩnh lại, "Sao thế?"
Tiêu Dật nói: "Thất ca ấy, ta hoài nghi hắn chưa ૮ɦếƭ, muốn xin phụ hoàng đi tìm hắn, nhưng mẫu phi lại không cho. Phụ hoàng nghe mẫu phi không cho ta đi, lại cho lão Tam đi. Lão Tam mà đi, khi về thể nào cũng có danh tiếng, có được bạc của Thất ca, lại biết được tình hình ở bên Đại ca, đúng là một mũi tên trúng ba con chim! Mà ta thì sao, ta không đi tìm ca ca ruột, không biết người ngoài nghĩ sao nữa, như vậy Thất ca có thể không thất vọng sao!"
Gã vốn có lòng áy náy với Tiêu Duệ vì lời của Minh Nguyệt, lại còn 300,000 lượng Tiêu Duệ đưa cho gã, lúc này gã đúng là không vì danh tiếng, gã thực sự thấy khổ sở.
Gã nghĩ, nếu Thất ca không ૮ɦếƭ thật, dù thế nào gã cũng phải khuyên hắn về mới được. Đường đường Vương gia lại không làm, chẳng lẽ muốn đi làm một thôn phu sơn dã thật à?
Minh Nguyệt đã sớm biết Tiêu Dật cũng không phải người vô tình vô nghĩa, lúc này lại thấy gã khổ sở như vậy, nàng thở dài, mềm lòng đưa tay sờ đầu gã một cái, rồi vỗ nhẹ như đang vỗ một con chó con mèo.
"Nếu không, chàng mang người lén đi đi?" Nàng đề nghị: "Ta cũng rất muốn biết, đến cùng là Dư chủ tử có còn sống hay không, nàng ấy tốt như vậy..."
Tiêu Dật đã có ý nghĩ ấy từ sớm, chỉ là còn chưa xác định, lúc này lại thấy Minh Nguyệt cũng nói vậy, lập tức vui lên nói: "Được, nàng đi cùng ta đi."
Minh Nguyệt lắc đầu. Lúc Tiêu Duệ trầm mặt xuống, nàng dịu dàng sờ bụng mình, "Tuy ta rất muốn đi với chàng nhưng chỉ sợ hài tử sẽ không đồng ý. Ta tính tính, chắc cũng được hai tháng rồi."
Tiêu Dật lại lập tức vui lên lại. Hắn nhảy cẫng lên, chạy quanh Minh Nguyệt hai vòng, sau đó ngồi xổm xuống ôm chân của nàng, "Nàng có? Là của ta sao? Gọi đại phu chưa? Là con trai hay con gái thế?"
Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười.
"Không phải của ngươi thì là của ai? Chẳng lẽ ta tự mình sinh con được?" Nàng buồn bực đập vào vai Tiêu Dật, "Còn chưa mời đại phu đâu, ta thấy nguyệt sự chưa đến hai tháng rồi. Bây giờ còn nhỏ, không biết là con trai hay con gái nữa. Chàng thích con trai hay con gái?"
Tiêu Dật cười ngây ngô, bật thốt: "Con gái! Giống như nàng... À không, giống ta điểm phong... ặc, là anh tuấn tiêu sái!"
Tướng mạo của Minh Nguyệt chỉ có thể coi là đáng yêu, nhưng Tiêu Dật lại lớn lên giống Huệ Phi, trông rất là tuấn mỹ. Minh Nguyệt cũng từng gặp Tiêu Văn. Nàng nghĩ, nếu hài tử lớn lên trông giống như Tiêu Văn thì đúng là quá đẹp.
Nàng cũng không phản bác: "Ừ, giống chàng! Cho nên, ta không thể đi chung với chàng rồi, một mình chàng mang thị vệ đi đi thôi. Chỉ là phải về sớm chút, lúc ta sinh con nếu chàng mà không có mặt, ta... ta sẽ sợ."
Minh Nguyệt khó được tỏ ra yếu thế, nhất là khi yếu thế vì cần gã như vậy, Tiêu Dật nhất thời không muốn đi.
Xoắn xuýt hơn nửa ngày, gã đành gật đầu thật mạnh, "Tối đa là hai tháng. Hai tháng sau, dù có tìm được người hay không, ta nhất định sẽ trở về. Lúc con gái chúng ta ra đời, người cha là ta chắc chắn sẽ có mặt."
Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Tiêu Dật không vội đi, gã đến Lâm gia một chuyến trước. Đương nhiên, gã không đi gặp Định Quốc Công và Lâm phu nhân mà là đi gặp Lâm Nhị lão gia và Lâm Nhị thái thái thuộc chi thứ hai.
Khi gã nói mục đích mình tới xong, hai người đều có chút điên, cùng kêu lên: "Điện hạ, điều ngài nói là thật?"
Tiêu Dật gật đầu, nói: "Đương nhiên là thật. Chỉ cần các người nhận Minh Nguyệt là đích trưởng nữ của chi thứ hai, gia sẽ có biện pháp đoạt vị trí Định Quốc Công cho ngươi. Dù sao ngươi cũng coi như là cha vợ của ta, nếu địa vị quá thấp thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ta, có đúng không?"
Cha vợ!
Lâm Nhị lão gia còn có chút do dự, Lâm Nhị thái thái đã gật đầu như giã tỏi, "Được được được, Minh Nguyệt chính là con gái của ta, là đích trưởng nữ ta mang thai mười tháng sinh ra! Nhũ danh là Minh Nguyệt, đại danh là Lâm Nguyệt, điện hạ, ngài thấy vậy được không?"
Nếu tước vị rơi xuống đầu lão gia nhà mình, vị trí Thế tử sẽ là của con trai mình, đệ đệ ruột của Minh Nguyệt đó!
Lâm Nhị thái thái hận không thể đứng lên nhảy múa ngay.
Tiêu Dật mỉm cười, nhìn Lâm Nhị lão gia.
Lâm Nhị lão gia ngơ ra một lát, vươn tay vỗ vai của Tiêu Dật, "Con rể ha ha ha..."
Cái gì mà con rể chứ, đây là Cửu Hoàng tử đấy, hắn cũng dám gọi như vậy nữa. Có Lâm Thục ở đằng trước, dù Minh Nguyệt có là đích trưởng nữ của chi thứ hai thì cũng không làm Chính phi của Hoàng tử được. Lâm Nhị thái thái vỗ mạnh Lâm Nhị lão gia một cái.
Tiêu Dật cũng không thèm để ý, trái lại còn nói: "Không sao, đúng là gia định lập Minh Nguyệt làm trắc phi thật, Lâm Nhị lão gia nói vậy cũng không sai."
Còn là trắc phi!
Lâm Nhị lão gia nhìn Lâm Nhị thái thái, kích động đến muốn nhảy múa.
Tiêu Dật giao chuyện này cho thân tín đi xử lý, trước khi đi gã còn mặt dày đi xin Thái tử nhìn mặt mũi của Tiêu Duệ để giúp gã.
Đương nhiên Thái tử không chối từ. Hắn biết việc này Tiêu Dật làm có chút mờ ám, nhưng đây chỉ là một trắc phi không có trợ lực gì, đương nhiên hắn sẽ đồng ý giúp.
Vì vậy Tiêu Dật để lại phong thư cho Huệ Phi và Thừa Nguyên Đế, lại phân phó Lâm Nhị thái thái thường thường đến của nhìn Minh Nguyệt, rồi lén theo Tiêu Du đi Tây Bắc.
Bởi vì bây giờ Thừa Nguyên Đế đang vô cùng bực công chúa Ngu Văn, lại phải đi tìm Tiêu Duệ nữa nên đoàn người đi rất nhanh. Dọc đường đi, xa phu quất ngựa chạy điên cuồng, công chúa Ngu Văn không dám than khổ, chỉ biết nôn suốt dọc đường.
Lộ trình mới hơn được một nửa, người đã gầy đi nhiều. Tiêu Du và nàng không có tình cảm gì, tất nhiên là thờ ơ, chỉ là Tiêu Dật vẫn có chút mềm lòng, dặn người đi chậm lại. Gã và Tiêu Du thì tiếp tục chạy, chỉ để lại bên này một đội người và hộ vệ ௱ôЛƓ Cổ để bảo vệ công chúa Ngu Văn.
Đến biên cảnh, đương nhiên là phải đến quân doanh tìm Đại Hoàng tử trước.
Đại Hoàng tử nhiệt tình chào đón hai đệ đệ vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng khi hai người hỏi về Tiêu Duệ, hắn chỉ lắc đầu thở dài.
"Đệ ấy không đến gặp ta. Nếu không phải phụ hoàng đưa tin tới thì ta cũng không biết rằng đệ ấy đã tới đâu. Được tin, ta lập tức dẫn người đi tìm. Ta tìm hơn mười ngày mà vẫn không thấy đệ ấy, lúc ta cho rằng có thể đệ ấy đã trở về, bỗng nhiên ta lại nhận được tin của đệ ấy." Mặt hắn lộ vẻ bi thương: "Chỉ là khi ta chạy đến, điều ta nhìn thấy lại là thi thể của đệ ấy, cạnh đấy còn có thi thể của một thái giám nữa. Điều này khiến ta không thể không tin."
Tiêu Du mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn chằm chằm Đại Hoàng tử.
Tiêu Dật cũng nhịn không được, siết tay kích động đứng dậy, "Thất ca của đệ... Huynh ấy, huynh ấy được chôn ở đâu?"
Đại Hoàng tử nói: "Bởi vì thời tiết khi đó rất nóng, nơi này lại không có hầm băng như ở kinh thành nên dù ta có không đành lòng, ta vẫn phải mai táng đệ ấy trên sườn núi sau doanh địa. Nếu các đệ không mệt, ta sẽ mang các đệ đến đó ngay bây giờ luôn. Đúng rồi, phụ hoàng có nói khi nào sẽ mang đệ ấy về không? Dù sao cũng phải đưa về Hoàng Lăng mới được."
Tiêu Dật khó chịu không nói nên lời, Tiêu Du lại nói: "Không vội, trước đi tìm lại kĩ đã, biết đâu Đại ca lại sơ suất, nhận nhầm người."
Đại Hoàng tử cũng không phản bác, chỉ thở dài một hơi, ra vẻ như hắn cũng muốn đấy là nhìn lầm.
Nếu Tiêu Duệ đã giả ૮ɦếƭ thì tất nhiên sẽ không khiến bọn hắn phát hiện điều gì không đúng. Đương nhiên, dù cho có phát hiện, tìm không thấy người, Đại Hoàng tử lại không thừa nhận, họ chỉ có thể về tay không.
Chờ Tiêu Du và Tiêu Dật đi hơn mười ngày, Đại Hoàng tử rốt cuộc tới nhà lần nữa. Ngồi trong thư phòng, hắn nói với Tiêu Duệ: "Phụ hoàng phái ám vệ đưa tin tới, nói là khi trưởng tử của đệ được mười hai tuổi, nhất định phải đưa nó về kinh kế thừa vương vị của đệ."
Tiêu Duệ sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên.
Đại Hoàng tử vỗ vai đệ đệ mình, nói: "Phụ hoàng ông ấy... mặc dù không thương chúng ta, nhưng trong lòng vẫn có chúng ta." Mười ngón tay còn có độ dài ngắn không giống nhau, đương nhiên con người cũng có bất công.
Tiêu Duệ nói: "Tiếc là, đệ khiến phụ hoàng thất vọng rồi."
Đại Hoàng tử cũng trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Không, còn có ta ở đây, ta mới là người khiến ông ấy càng thất vọng hơn." Phụ hoàng hướng vào Thái tử Nhị đệ, nhưng hắn lại nhất định muốn ςướק vị trí kia.
Tiêu Duệ cũng nói: "Đệ lại là đồng lõa của huynh."
Đại Hoàng tử cũng không buồn lâu, hắn cười ha ha, tự tin nói: "Không, đệ là công thần của ta. Phụ hoàng đặt trước trưởng tử của đệ, ta đây liền đặt trước con thứ của đệ đi. Ta cam đoan với đệ, chắc chắn nó sẽ được nhận không ít hơn ca ca nó!"
Tiêu Duệ cũng cười, "Xem ra đệ phải nỗ lực nhiều rồi!"
Đại Hoàng tử cười càng to hơn, chỉ là lỗ tai khẽ động, hắn nghe thấy tiếng hạ nhân thỉnh an bên ngoài, hắn buồn bực nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đã vội vàng đứng dậy ra ngoài đón, đỡ Dư Lộ chậm rãi bước vào phòng, "Đại ca ở lại ăn cơm trưa nhé, vừa lúc đệ gọi Dư thị phân phó nhà bếp làm mấy món ăn rất ngon, chắc chắn Đại ca chưa ăn bao giờ."
Dư thị?
Ha, cô lại biến thành Dư thị rồi hả?
Dư thị Tiểu Lộ Nhi nâng bụng bầu bảy tháng, không khách khí nhéo miếng thịt mềm ngang hông Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thấy đau, vội vàng nắm lấy bàn tay đang nhéo loạn của cô.
Đại Hoàng tử không khỏi than, thì ra đây là nữ tử khiến Thất đệ cam nguyện bỏ xuống hết thảy. Da trắng như tuyết, mặt mày linh động, mặc dù bụng lớn nhưng nhìn không mập chút nào, quả là đẹp vô cùng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc