Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 65

Tác giả: Đào Giai Nhân

Khi về xe ngựa chạy cũng không nhanh. Trong cơn xóc nảy, Tiêu Duệ không muốn nói nhiều với công chúa Ngu Văn, cơn buồn ngủ từ từ ập đến, dựa vào một bên nhắm mắt lại.
Công chúa Ngu Văn lén lút đánh giá hắn.
Hình như hắn không nghỉ ngơi mấy ngày rồi, sắc mặt uể oải, quầng thâm dưới hai mắt hiện rất rõ, dù đang tựa vào thành xe ngủ nhưng thân thể lại vẫn thẳng tắp, dường như chỉ cần nghe được động tĩnh gì là hắn sẽ lập tức bật dậy.
Công chúa Ngu Văn khe khẽ thở dài. Tâm tính thay đổi, khi nhìn cùng một người, tâm trạng cũng thay đổi theo. Lúc trước là dùng ánh mắt tỷ tỷ nhìn đệ đệ, giờ lại dùng ánh mắt nữ nhân nhìn nam nhân.
Hắn thích nàng đến thế sao?
Đối với một nữ nhân chỉ được coi là thế thân mà hắn cũng coi trọng thành như vậy, nếu nói cho hắn biết nàng không đi nữa, hẳn hắn sẽ rất vui đi? Công chúa Ngu Văn tưởng tượng đến cảnh kia, cảm thấy tim mình như nai con nhảy loạn. Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang đặt trên nhuyễn tháp của Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ quá mệt mỏi, cũng không tỉnh dậy.
Lòng công chúa Ngu Văn vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nàng đang suy nghĩ, nếu không chờ hắn tỉnh lại, nàng liền lập tức nói cho hắn đi? Nàng không đành lòng, không đành lòng nhìn hắn tiếp tục khổ cực, khổ sở như vậy.
Lúc xe ngựa vào cửa thành thì có chút ầm ĩ, mí mắt Tiêu Duệ giật giật, còn chưa mở mắt ra, hắn đã cảm giác được bàn tay mềm mại đặt trên mu bàn tay mình. Chỉ là, tuy mềm mại nhưng không giống như của Dư Lộ.
Hắn nhanh chóng mở mắt, "Biểu tỷ?" Hắn sợ hãi kêu lên, đồng thời rút tay về.
Tay công chúa Ngu Văn đập trên nhuyễn tháp, tuy không đau nhưng có chút xấu hổ.
"Duệ Nhi, đệ tỉnh rồi." Đối mặt với Tiêu Duệ, công chúa Ngu Văn vẫn gọi như cũ, tuy cách gọi giống nhau nhưng giọng nói lại có chút biến hóa.
Chân mày Tiêu Duệ cau chặt, vô ý thức ngồi thẳng, dịch sang bên một chút, "Ừ." Hắn thản nhiên lên tiếng.
Nên nói thế nào đây?
Đúng là có chút không tiện mở miệng.
Công chúa Ngu Văn rụt tay về, lặng lẽ nhìn Tiêu Duệ một cái, rốt cuộc phồng lên dũng khí nói: "Duệ Nhi, người đã đi thì coi như hết, không cần tìm nữa."
Sắc mặt Tiêu Duệ chợt biến, "Biểu tỷ! Tỷ có biết tỷ đang nói gì không?"
Công chúa Ngu Văn sợ đến tắt tiếng, lát sau mới nhẹ giọng nói tiếp: "Giả, dù thế nào cũng không biến thành thật được. Duệ Nhi, ta đã trở về rồi, ta... Chỉ cần đệ nguyện ý, ta có thể không đi."
Lời này có ý gì? Cái gì mà thật hay giả, cái gì mà ở lại hay không ở lại vậy?
Tiêu Duệ nhìn công chúa Ngu Văn, thấy mặt nàng càng ngày càng đỏ, đầu nàng càng ngày càng thấp, trong nháy mắt, hắn rốt cuộc hiểu ý của công chúa Ngu Văn.
Hai tay hắn nắm chặt lại, đè giọng nói từng chữ từng chữ, "Không đi? Tỷ làm sao để không đi?"
Công chúa Ngu Văn cúi đầu nên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiêu Duệ, nên nàng cho rằng Tiêu Duệ đang quá kích động nên không thốt nên một câu hoàn chỉnh được.
Nàng thấp giọng đáp: "Ta ở lại, không trở về ௱ôЛƓ Cổ, lấy... lấy thân phận là con gái của phủ Trường Bình Hầu Vu gia."
Đây là thân phận hắn tìm cho Tiểu Lộ Nhi, nếu biểu tỷ muốn, nghĩa là chính nàng đến Thành Vương phủ làm trắc phi của hắn, còn Tiểu Lộ Nhi, ý là cho Tiểu Lộ Nhi đi ௱ôЛƓ Cổ?
Làm cho Tiểu Lộ Nhi đi ௱ôЛƓ Cổ!
Tiêu Duệ lập tức nghiêng người về phía trước, một tay kéo lấy hai tay của công chúa Ngu Văn ép sang một bên, một tay trực tiếp Ϧóþ cổ nàng, hai mắt đỏ sậm, không kiềm chế được, "Tiểu Lộ Nhi đâu? Có phải Tiểu Lộ Nhi bị tỷ bắt đi rồi không? Có phải là tỷ làm không? Biểu tỷ, có phải là tỷ làm hay không?"
Công chúa Ngu Văn bị sợ đến choáng váng vì sự bạo phát đột nhiên của hắn, một lát sau mới phản ứng kịp.
"Duệ Nhi, Duệ Nhi..." Tay nàng bị Tiêu Duệ chặn lại không thể động đậy, chỉ có thể khó khăn nghiêng đầu, "Buông tay, Duệ Nhi, đệ mau buông tay ra, ta, ta không thở được."
Tiêu Duệ đã hoàn toàn mất lý trí, khí lực trên tay không giảm mà còn tăng lên.
"Ngươi nói, có phải ngươi làm hay không, có phải ngươi bắt Tiểu Lộ Nhi đi rồi hay không!" Hắn vô cùng tức giận, không khống chế được mà hô lên.
Xe ngựa bên này xóc nảy kịch liệt, hơn nữa còn kèm theo tiếng hô của Tiêu Duệ. Mấy thị vệ thấy không đúng, lập tức báo cáo với Tiêu Dật vẫn còn đang tự hờn dỗi.
Tiêu Dật phát hiện sự tình không đúng, vội kêu phu xe dừng xe lại, nhảy lên xe ngựa đá rèm cửa ra.
"Thất ca! Huynh làm gì thế!" Gã nhìn mặt công chúa Ngu Văn đã xanh tím, còn có Tiêu Duệ hai mắt trợn trừng, gần như không suy tính, lập tức nhào lên.
Một lát sau lại bay ngược ra.
Chẳng qua, may là Tiêu Duệ rốt cuộc tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh lại, hắn đột nhiên buông lỏng tay ra.
Công chúa Ngu Văn che cổ thở hồng hộc, một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Duệ, nước mắt trong mắt không nhịn được rơi xuống.
Tiêu Duệ dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ, "Biểu tỷ, rốt cuộc thì có phải tỷ phái người đi bắt Tiểu Lộ Nhi không?"
Công chúa Ngu Văn đã ý thức được, chỉ sợ chính nàng đã hiểu lầm rồi. Giờ khắc này, lòng nàng có ba phần buồn bực, bốn phần xấu hổ, còn có ba phần không biết làm sao.
Chỉ là, dù nàng biết thì cũng không thể thừa nhận được, "Ta không hiểu đệ đang nói gì. Ta trở về kinh thành còn chưa được mấy ngày, lại chỉ đến Thành Vương phủ của đệ một lần, sao ta bắt người được?"
"Vậy tỷ nói..." Lời Tiêu Duệ còn chưa nói hết, Tiêu Dật đang xoa ௱ôЛƓ đã bu lại, công chúa Ngu Văn vội vàng trắng mặt hô: "Ta chưa nói, ta chưa nói gì hết!"
Tiêu Duệ quay đầu liếc Tiêu Dật một cái, đứng dậy đi nhanh ra xe ngựa, sau đó bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa đi xa.
Lúc này công chúa Ngu Văn mới run rẩy nhìn hướng cửa sổ, "Dật Nhi..." Nàng kêu một tiếng.
Tiêu Dật thu tầm mắt lại, thần sắc không rõ nhìn lại, "Biểu tỷ, đây là thế nào, tỷ nói gì mà Thất ca lại tức giận như vậy?"
Công chúa Ngu Văn không muốn trả lời, đây là sỉ nhục đầu tiên nàng gặp trong đời. Nàng cắn môi, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Đệ ấy đâu rồi, đệ ấy đi đâu vậy?"
Tiêu Dật nói: "Đi hướng trong thành."
Tiêu Duệ trở về, vốn là muốn tìm sự giúp đỡ của Thái tử, nhưng vì lời công chúa Ngu Văn nói trên xe ngựa, hắn không đến chỗ Thái tử nữa mà là đi thẳng đến nơi của Huệ Phi.
Huệ Phi thấy hắn, hơi có chút sững sờ, sau đó là vô cùng đau lòng, "Đứa nhỏ này, mấy ngày nay con rốt cuộc đi đâu vậy, nhìn con lấy bản thân ra làm trò đùa như vậy, ta cũng không nhận ra con nữa."
"Tất cả đi xuống!" Tiêu Duệ trực tiếp đuổi hết những hạ nhân trong cung đi, sau khi mọi người đi xuống hết, hắn hỏi thẳng Huệ Phi, "Mẫu phi, biểu tỷ Ngu Văn rốt cuộc là sao thế này, sao tỷ ấy lại nói muốn lưu lại?"
"Cái gì?" Huệ Phi không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Duệ tiến lên một bước, quỳ phịch xuống trước mặt Huệ Phi, "Mẫu phi, nhi tử gấp đến độ muốn điên lên rồi, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngài mau nói cho nhi tử biết đi! Biểu tỷ Ngu Văn không chịu nói, nhưng ngài là thân mẫu của nhi tử, ngài nói đi!"
Hành động của Tiêu Duệ làm Huệ Phi có chút mơ hồ. Đứa con trai này từng này tuổi rồi, đây là lần đầu nó quỳ trước mặt bà. Cái gì bà cũng không nghĩ được, vội vàng đi lên đỡ hắn.
Tiêu Duệ lại nhẹ nhàng mà có lực tránh ra.
Huệ Phi vội la lên: "Ta cũng không nói là không đồng ý, con có chuyện gì thì mau đứng lên nói cho rõ ràng, con quỳ thì còn ra thể thống gì nữa?"
Tiêu Duệ ngửa đầu nhìn Huệ Phi, trên miệng treo nụ cười sầu thảm, "Con sợ con đứng lên, mẫu phi sẽ không nó rõ cho con nữa."
Huệ Phi thấy hắn như vậy, luôn cảm thấy sợ hết hồn hết vía, "Duệ Nhi, con, con làm sao?"
"Nhi tử biết, nếu không có mẫu phi cho phép, biểu tỷ Ngu Văn không thể kêu người đi bắt Tiểu Lộ Nhi được. Nếu nhi tử quyết tâm ra tay, đương nhiên cũng có thể lấy được tin từ miệng tỷ ấy, nhưng tỷ ấy... tỷ ấy là biểu tỷ của nhi tử, đối với tỷ ấy, chỉ cần lý trí của nhi tử còn ở, nhi tử liền không thể xuống tay với tỷ ấy được." Tiêu Duệ Hít sâu một hai, gần như là van nài Huệ Phi: "Mẫu phi, dù nhi tử không được ngài thích như Cửu đệ và Ngũ muội nhưng đến cùng thì nhi tử vẫn là con ruột của ngài, ngài nói cho nhi tử đi, nói cho nhi tử biết rốt cuộc là Tiểu Lộ Nhi đã bị bắt đến nơi nào đi!"
Trước đây lúc Tiêu Duệ còn nhỏ, Huệ Phi vội vàng tranh sủng. Chờ hắn lớn hơn chút, Huệ Phi hết hy vọng, lại còn phải vội nuôi tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi, cho nên khi còn bé, ngoại trừ cung nữ và ma ma bên cạnh, người thân cận nhất với Tiêu Duệ là Ngu Văn.
Tuy lúc trên xe ngựa hắn hết sức tức giận nhưng sau khi tỉnh táo, tay hắn lại không ngừng run run. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là hắn đã Gi*t biểu tỷ Ngu Văn rồi. Đây là người còn gần gũi với hắn hơn cả mẫu phi.
"Con, con lại vì một nữ nhân mà nói với ta như vậy?" Huệ Phi cảm thấy vô cùng thương tâm, "Con cảm thấy, ta đối xử không tốt với con sao? Ta, ta với con và tụi nó, môi hở răng lạnh, Duệ Nhi, ta đối xử không tốt với con sao?"
Tiêu Duệ không muốn tranh luận về việc này với bà, "Tốt. Nhưng bởi vì ngài rất tốt với con, biểu tỷ Ngu Văn cũng rất tốt với con nên con mới không đi tìm người của Binh Mã Tư, không đi tìm Thái tử Nhị ca hỗ trợ mà là đến chỗ ngài, muốn lén hỏi ngài một cái đáp án."
Huệ Phi hít một hơi lạnh.
Nó đã biết người là bị bà và Ngu Văn bắt đi rồi. Nếu đã biết, còn nói Thái tử và nói Binh Mã Tư, đây là muốn làm lớn chuyện sao? Đây là đang uy Hi*p bà sao?
Nếu để cho Thừa Nguyên Đế biết, đây chính là cục diện tam bại câu thương! Đương nhiên, bà còn có con trai và con gái nên không sao, nhưng Ngu Văn, Ngu Văn lại không thể không trở về ௱ôЛƓ Cổ. Sau khi trở về, đó chính là bị Đại Viêm bỏ qua.
Vì một cái nữ nhân có xuất thân cung nữ, nó lại....
Huệ Phi nhìn con trai, cảm thấy vô cùng thất vọng, "Duệ Nhi, ta thấy con đúng là nhập ma rồi! Vì một nữ nhân như vậy, con cái gì cũng không cần, không cần biểu tỷ, cũng không cần nương!"
Tiêu Duệ trầm mặc một lát, lại lắc đầu.
"Mẫu phi, mấy năm nay, nhi tử không thích gì cả, bây giờ thật vật vả mới thích một nữ nhân như vậy, vì sao ngài lại gây khó dễ cho nhi tử như vậy?" Dừng một lát, hắn nói tiếp, "Ngài cắm người vào chỗ của con, kêu người hạ độc cho Lâm thị, nhi tử lại chưa từng nói gì ngài."
Huệ Phi có chút không yên lòng, nhưng càng nhiều hơn là tức giận, "Duệ Nhi, ta là mẫu thân của con! Ta làm như vậy cũng chỉ vì tốt cho con. Lâm thị, nàng ta sao xứng làm Chính phi của con? Con đã không thích nàng ta, vậy trừ nàng ta ra, chọn một người khác mình thích không phải tốt hơn sao?"
Tiêu Duệ bất đắc dĩ nhắm hai mắt, "Mẫu phi, nhi tử không còn là đứa nhỏ, nên xử lý mọi việc thế nào, nên an bài nữ nhân thế nào, nhi tử có thể tự mình làm chủ."
Người xưa còn có câu "Trưởng giả ban thưởng không thể chối từ", nhưng Duệ Nhi lại... Đến cùng là do khi còn bé không thân, khi lớn lên sẽ không giống như Dật Nhi và Văn Nhi.
Thái độ của Huệ Phi bỗng nhiên lạnh xuống, "Nói như vậy, con đang trách mẫu phi nhúng tay chuyện của con? Một nữ nhân, ta là mẫu thân của con, ta không xử lý được? Coi như Lâm thị là Vương phi của con, ta không xử lý được, nhưng Dư thị, nàng ta chỉ là một thi*p thất xuất thân là cung nữ, ta cũng không xử lý được?"
"Còn nữa, con thích nàng ta còn không phải vì gương mặt đó sao. Bây giờ biểu tỷ Ngu Văn của con đã về rồi, con nói cả đời này con khó thích được một người, mẫu phi sẽ giúp đỡ con, cho biểu tỷ con vào phủ của con, làm trắc phi của con!" Huệ Phi trừng mắt nhìn Tiêu, "Xong việc, con đừng có lại nói, mẫu phi không đối xử với con giống như với Dật Nhi!"
Ánh mắt Tiêu Duệ nhìn Huệ Phi dần dần lạnh xuống. Hắn không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đứng lên.
"Mẫu phi thích quản như vậy, sao không thấy mẫu phi quản nữ nhân của Cửu đệ?" Hắn nói: "Luận xuất thân, người của Cửu đệ cũng không có cao quý hơn Dư Lộ bao nhiêu. Nếu mẫu phi đối xử với các con đều bình đẳng, tại sao không đối xử với nữ nhân kia giống nữ nhân của nhi tử?"
Sao không giống nhau sao?
Huệ Phi bật thốt lên: "Con cũng biết tính của Cửu đệ con rồi đấy, nếu ta mà quản..."
"Mẫu phi cảm thấy con không có tính tình sao? Hay là nói, mẫu phi chỉ quan tâm tính tình của Cửu đệ, không để bụng đến tính tình của con?" Tiêu Duệ cắt lời của bà, ép hỏi.
"Duệ Nhi!" Huệ Phi á khẩu không trả lời được, đành phải quát lớn, "Sao con có thể vô lễ như thế!"
Tiêu Duệ thông suốt xoay người.
"Đứng lại!" Huệ Phi hô lên: "Đến cùng là con muốn thế nào, ta cũng đã đồng ý cho con tiếp biểu tỷ con vào phủ rồi!"
Tiêu Duệ cười giễu cợt, "Mẫu phi, ai nói cho ngài biết nhi tử thích biểu tỷ? Ai nói cho ngài, Tiểu Lộ Nhi là thế thân của ai? Nếu con trai coi nàng ấy là thế thân của biểu tỷ thì căn bản đã không chạm nàng ấy!"
"Mẫu phi, ngài không chỉ không biết nhi tử thích gì, ngài cũng căn bản không quan tâm xem nhi tử thích gì. Mẫu phi, bây giờ ngài cứ làm như hai năm ngài mới sinh con đi, cứ coi như... không có đứa con này là được rồi." Dứt lời, hắn không do dự nữa, mở cửa sải bước ra ngoài.
Mà đứng ở cửa là Tiêu Dật với vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ và công chúa Ngu Văn đứng không vững, đang tựa vào nha hoàn bên người với khuôn mặt trắng bệch.
"Tiêu Duệ! Ý của con là gì đây?!" Tiếng la của Huệ Phi cũng tiêu tán sau đầu Tiêu Duệ.
Ngày hôm đó, Trần Chiêu nhắc nhở Dư Lộ năm ngày sau khởi hành.
"Đi đâu?" Dư Lộ hỏi hắn.
"Đi Tây Bắc." Trần Chiêu nói, nhìn Dư Lộ chậm rãi giơ tay lên, "Ta phải đi tìm chút lương khô mang theo, cho nên..."
Cho nên, lại phải đánh ngất cô rồi?
Dư Lộ xụ mặt xuống, lập tức cầm khăn Kiều ma ma ra, "Đừng, ngươi vừa gõ, gáy ta đau mấy ngày lận. Để ta tự làm." Nói xong, cô dùng khăn tay che mặt, thở nhẹ hơn, muốn giả bộ bất tỉnh.
Trần Chiêu thấy cô bất động, hô hấp cũng càng ổn định, bèn đứng lên.
Dư Lộ còn tưởng hắn sẽ đi, nhưng không ngờ một lát sau một bàn tay to vươn tới, đè lên cái khăn trên mũi cô, tuy lực không lớn nhưng đủ để cô không giãy dụa được. Chẳng mấy chốc, trước mắt tối sầm lại, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô rất hối hận, vì sao cô lại cho rằng những thứ này là dùng để đối phó người khác nên không mang theo thuốc giải chứ?
Tay phải của Trần Chiêu còn chưa buông ra, tay trái đã vội vàng ôm lấy đầu vai Dư Lộ, phòng việc cô bị trượt chân ngã xuống. Sau khi đặt người nằm xuống đất, hắn mới lấy khăn trên mặt Dư Lộ xuống. Nhìn người rõ ràng tiều tụy và chật vật hơn lúc mới gặp, lòng hắn có chút áy náy.
Hắn ôm Dư Lộ tới chỗ an toàn, ngụy trang cho tốt rồi mới xoay người vội vã đi.
Hắn chỉ định đi tìm chút lương khô và xiêm y, cũng không tính liên lạc với kinh thành. Dù kinh thành có dị động hay không, hắn đều không định mang Dư Lộ về cho công chúa Ngu Văn. Thế nhưng tuy mang nàng đi rồi nhưng cũng không thể không quản Đại ca, cho nên hành trình lên Tây Bắc này hắn nhất định phải đi.
Thật ra hắn cũng không biết giờ hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn vẫn biết rõ, mặc dù là dằn vặt hay tử tế với Dư Lộ, hắn đều không muốn thả nàng đi.
Mua lương khô, lại đến cửa hàng mua cho Dư Lộ một bộ xiêm y, xong rồi hắn đến tửu điếm ngon nhất trấn nhỏ sát kinh thành này.
Người hắn muốn gặp đã ở bên trong.
"Trần gia." Năm nam nhân có sắc mặt âm trầm lập tức đứng dậy kêu, thái độ rất cung kính.
Trần Chiêu khoát tay, nhìn bọn họ một lượt, sau đó thở dài. Hắn ở Tây Bắc nửa năm, nuôi tổng cộng mười mấy tử sĩ, đây cũng là vì hắn là người sống lại, biết trước tiên cơ nên mới làm được. Nhưng trong chuyến đi về kinh thành này, số tử sĩ này đã bị thị vệ của Tiêu Duệ Gi*t hơn nửa, giờ cũng chỉ còn lại từng này.
Hắn ngồi xuống, lại thở dài vô ý thức, "Người đều ở đây cả sao?"
"Đều ở đây." Nam nhân cách hắn gần nhất nói.
Thân hình của hắn rất giống với Trần Chiêu, nhưng tướng mạo -- trên mặt hắn có một vết sẹo dài như ngón trỏ, dù mặt hắn có biểu tình gì thì đều trông khá đáng sợ.
Trần Chiêu cũng đã nhìn quen, "Tốt, tiếp theo, năm người các người các ngươi không cần ở đây nữa. Hai người theo ta đi Tây Bắc, ba người còn lại thì đến đấy trước ta đi. Lúc đến bên kia, nếu các ngươi có gặp Đại ca của ta thì nghĩ cách mang người đến nơi an toàn."
Bốn người khác đều gật đầu, duy chỉ có tên mặt sẹo kia nhìn Trần Chiêu, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Trần gia, giờ ngài tính thế nào? Cần chúng ta đi liên lạc với bên kinh thành không?"
"Không cần." Trần Chiêu nói, đứng dậy, "Cứ vậy đi, ngươi chọn hai người cùng ngươi qua đó trước, hai người còn lại đi theo ta."
Thân thể của Dư Lộ vốn đã được điều dưỡng khá tốt rồi, nhưng sau khi phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi ngày cùng Trần Chiêu, chắc chắn thân thể không bằng được như trước. Khi Trần Chiêu trở về, cô vẫn còn hôn mê. Bởi vì cô còn chưa nói với Trần Chiêu cách giải thuốc mê này nên Trần Chiêu không biết giải.
Hắn đặt hành lý sang một bên, đưa tay sờ trán Dư Lộ. Kim châm lần trước chỉ khiến hắn tê người một lát thôi, sao khăn tay này với Dư Lộ lại có tác dụng lớn như thế chứ?
Hắn cũng không vội, ôm Dư Lộ ra để cô ngồi dựa vào thân cây rồi đi nhóm lửa làm cơm.
Hôm nay, ở trên trấn hắn có mua nhiều bột mì và màn thầu, đồng thời còn mua một con gà một con vịt, chờ chút nữa lại làm món canh cá, trưa nay Dư Lộ có thể ăn một bữa thật ngon.
Gà được xiên ngang đặt quay trên lửa, mỡ chảy xuống khiến mùi thơm lan ra bốn phía. Dư Lộ vì mùi thơm này nên tỉnh.
"Tỉnh." Trần Chiêu liếc cô một cái, giọng rất hờ hững, "Chuẩn bị một chút, lập tức ăn ngay."
Ăn trưa xong, Dư Lộ và Trần Chiêu lên đường. Trên chiếc xe ngựa có bề ngoài rất phổ thông và đơn sơ, Trần Chiêu lái xe, Dư Lộ ôm đồ ăn chui vào.
Bên trong lại không đơn sơ như bên ngoài. Mặt trên có trải thảm, trên chỗ ngồi cũng trải lớp đệm thật dày, nhưng cũng chỉ như vậy. Mùa hè nóng nực như vậy mà phải ngồi trên chiếc đệm như thế, cảm giác cũng không dễ chịu.
Tốc độ của xe ngựa không chậm, Dư Lộ thầm đoán chắc người phái Trần Chiêu đi bắt cô có phân phó gì mới nên mới phải di chuyển như này. Chỉ là, cô càng ngày càng xa kinh thành, cũng càng ngày càng xa Tiêu Duệ.
Hơn nữa, lâu như vậy rồi mà người của Tiêu Duệ vẫn chưa tìm đến, nếu đi Tây Bắc thật thì họ có thể tìm thấy cô thật sao?
Trên đường đi thế này có khả năng sẽ xảy ra một số việc ngoài ý muốn, nếu có cơ hội thật, cô có nên chạy trốn không?
Dư Lộ mơ màng suy nghĩ hồi lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, đúng là cái miệng quạ đen của cô đã nói trúng, có chuyện xảy ra thật.
Mười mấy thanh niên cường tráng ngăn cản xe ngựa. Dư Lộ nhìn ra từ kẽ hở của rèm xe, thấy trên người họ không phải đao thì chính là kiếm, hẳn là chặn đường ςướק tiền rồi.
Dư Lộ không dám lộ mặt. Tướng mạo của cô quá bắt mắt, bên kia lại nhiều người như vậy, cô cũng không biết đến cùng thì Trần Chiêu có thể đối phó với mấy người, vẫn là quan sát tiếp thì tốt hơn.
Nếu Trần Chiêu có thể hơi chiếm thượng phong...
Dư Lộ có chút căng thẳng. Mặc kệ bên ngoài thế nào, cô làm tóc bù xù một ít, sau đó xốc tấm thảm dưới sàn xe ngựa lên, lấy tay chà lên mặt sàn, nắm chặt tay lại, làm xong rồi mới nhìn ra ngoài.
Lúc đầu hai bên đàm phán thế nào cô không chú ý, lúc này nhìn lại, hai bên đã đánh nhau thật. Giống như phỏng đoán của Dư Lộ, tuy Trần Chiêu lợi hại nhưng bên kia có đến hơn mười người, khi đánh thì phần thắng của hắn cũng không lớn lắm. Nhất là khi hắn còn phải lo cho đằng sau, không dám rời đi chiếc xe ngựa này.
Tuy Dư Lộ muốn trốn nhưng cô thực sự không hy vọng Trần Chiêu thua quá thảm. Bằng không, một nữ nhân như cô không thể nào trốn thoát được.
Cũng may, Trần Chiêu đúng là có bản lãnh thật, càng đánh lâu, càng nhiều người của đối phương ngã xuống. Dư Lộ cũng không quá vui vẻ. Nếu hắn thực sự thu thập sạch những người này thì việc ngoài ý muốn này cũng bằng không.
Đang nghĩ ngợi, Dư Lộ bỗng cả kinh, bởi vì có một người đánh Trần Chiêu từ phía sau, trực tiếp chém thẳng một đao vào lưng Trần Chiêu.
Quần áo mùa hè thường mỏng, gần như là ngay lập tức, Dư Lộ thấy phía sau trường sam màu nâu của hắn đã bị máu tẩm ướt.
Tay Dư Lộ run lên, sau đó chà tay lên mặt mình. Nhưng bởi vì tay khô và vì không có gương, cô cũng không biết nó thành hình dạng thế nào. Không còn cách nào, cô đánh ngồi xuống lấy thêm ít bụi, nhịn sự ghê tởm xuống để nhổ nước miếng ra tay, sau đó bôi lên mặt.
Sau khi cô ngụy trang xong, lại nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài cũng chỉ còn lại năm người, đối phương có bốn người, còn lại là Trần Chiêu.
Chỉ là nhìn nhìn, Dư Lộ lại cảm thấy không đúng. Bốn người kia, có hai người là chiêu nào chiêu đấy đều hạ sát thủ, còn hai người kia, tuy cũng đánh Trần Chiêu nhưng càng giống như là bảo vệ kiêm phá hư hai người kia hơn.
Đây là sao?
Chẳng lẽ họ bắt đầu nội đấu? Nhưng nếu nội đấu thì sao lại bảo vệ Trần Chiêu? Trần Chiêu là người bọn họ muốn tới ςướק đó! Cô nhìn lại, càng xem càng thấy, trong năm người kia ngoại trừ sắc mặt Trần Chiêu là không nhìn ra được gì, bốn người của đối phương đều đã lên cơn tức thật.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, bọn họ tự kiềm chế lẫn nhau, vừa lúc cho cô chạy trốn. Nghĩ vậy, cô cũng không do dự nữa, chỉ mang theo lương khô vén rèm nhảy xuống.
Bên cô vừa có động tĩnh, Trần Chiêu lập tức nhìn lại. Hắn vừa phân tâm, trên tay ngay lập tức bị chém một nhát.
Dư Lộ nhìn thấy, vô ý thức run người, quay người đi lên. Cô mặc kệ việc Trần Chiêu có đang bảo vệ cô hay không, nếu không phải Trần Chiêu bắt cô, cô cũng không cần hắn bảo vệ.
Thấy cô đi vô cùng quả quyết, không chút do dự nào, Trần Chiêu lại phân tâm lần nữa. Chỗ bị chém lúc nãy trên tay lại phải chịu thêm một vết nữa.
Thấy vậy, hai người kia tức giận thật. Dù Trần gia có muốn làm trò thì cũng phải trong mức độ vừa phải thôi, chỉ cần ra dáng là được rồi. Nhưng hai người được dùng tiền để mời tới này lại muốn mạng của Trần gia thật!
Trần Chiêu cũng biến sắc, không kịp quan tâm Dư Lộ nữa, lập tức quay đầu nhìn sang.
Người lấy đao chém hắn nhếch môi cười với hắn, lại giơ đao chém xuống lần nữa.
Hai người này không đơn giản!
Hắn vốn muốn diễn cho Dư Lộ coi, lại không phát hiện võ thuật của hai người này không giống như những thổ phỉ bình thường. Những chiêu thức ấy, nói không khoa trương, không kém hắn nhiều.
Vết thương cũ của hắn vốn chưa tốt, giờ lại thêm vết thương mới, cũng may, Dư Lộ đã chạy thoát trước...
Trần Chiêu xoay người nhìn Dư Lộ đã chạy rất xa, khi quay đầu lại, đáy mắt đã đầy sát khí. Thấy hắn bắt đầu ra tay thật, hai người theo tới, đồng thời cũng là thủ hạ của hắn cũng không ngại nữa, trên người cũng mang theo sát khí.
Thân thủ của mấy người vốn cũng không kém, giờ lại liều mạng, dù trên người Trần Chiêu còn bị thương nhưng ba người thì vẫn mạnh hơn hai người. Rất nhanh, hai bên mỗi bên ngã xuống một người, Trần Chiêu nhảy lên đâm xuống thi thể người kia.
Còn bên kia, người của họ cũng bị một đao cắt cổ. Ngay sau đó, người nọ đâm đao xuyên qua Ⱡồ₦g иgự¢ của Trần gia, thừa cơ thu đao lại, cũng không quay đầu đuổi theo hướng Dư Lộ chạy đi.
Trần Chiêu liên tiếp bị thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, lúc này lại bị đâm như vậy, hắn ngã thẳng xuống đất, không đứng dậy nổi.
"Đi, đi mang người về!" Hắn phân phó một người còn lại.
"Nhưng Trần gia, còn vết thương của ngài!" Người nọ lại không chịu.
Trần Chiêu ngã trên đất, đầu giật giật với biên độ nhỏ, "Không sao, bắt người trở về đây, đừng làm nàng ấy bị thương."
Người kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Trần Chiêu, đành phải nắm chặt chuôi đao xoay người chém đứt sợi dây buộc con ngựa của xe ngựa, leo lên ngựa đuổi theo.
Còn Dư Lộ thì đã bị người đuổi theo trước bắt được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc